Quyển 7 - Chương 152
Phàn Lạc
04/07/2020
Sắp xếp ổn thỏa cho Bé con, Trương Huyền theo Nhiếp Hành Phong ra ngoài, đi được nửa đường lại quay lại, chạy đến trước mặt viện trưởng, hỏi: “Có chuyện tôi thực sự không nhịn được muốn biết cho rõ ràng, vì sao ông phải đeo khăn che mặt? Vì quá khó coi sợ người khác cười? Hay bởi vì quá đẹp sợ bị đeo bám?”
Viện trưởng sửng sốt, sau khi xác định không phải Trương Huyền nói đùa, ông ta mới nói: “Không phải, chỉ là tôi có thể nhìn thấy tương lai của người khác, mà tôi lại không hề muốn biết.”
“Thì ra là vậy.” Nghe viện trưởng giải thích, Chung Khôi gật đầu tán thành: “Nếu vừa nhìn thấy một người, liền biết anh ta sống có tốt không, có chết hay không, chết vào lúc nào, quả thực khiến người ta thương cảm. Đổi là tôi, tôi cũng không muốn nhìn thấy.”
“Thú vị đấy.” Trương Huyền làm như không nhìn thấy sự thương cảm Chung Khôi bày tỏ, vuốt cằm cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Viện trưởng, ông có thể xem tương lai của tôi không?”
“Trương Huyền!”
Người lên tiếng là Nhiếp Hành Phong đi rồi mà phải quay lại, Chung Khôi cũng phụ họa theo: “Trương Huyền, anh đừng làm loạn thêm nữa, viện trưởng sao có thể giúp người khác xem chuyện như thế chứ?”
“Nếu không xem giúp, sao những người cấp cao trong giới chính trị lại kính nể viện trưởng có thừa như thế chứ?” Mặc kệ mọi người ngăn cản, Trương Huyền hăng hái bừng bừng nói với viện trưởng: “Xem hộ tôi chút đi, xem tôi còn sống được bao lâu nữa.”
“Trương Huyền!”
“Chủ tịch đừng quấy rầy, em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với viện trưởng.”
Trương Huyền đẩy Nhiếp Hành Phong ra, kéo viện trưởng vào góc phòng, viện trưởng không từ chối, mà hỏi: “Cậu nghiêm túc sao?”
Trương Huyền gắng sức gật đầu, tỏ ý mình đang cực kỳ nghiêm túc, thế là viện trưởng vén khăn che mặt lên nhìn về phía cậu.
Trương Huyền cũng nhân cơ hội quan sát đối phương, viện trưởng nhìn qua trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, mặt mũi thanh tú, không anh tuấn lắm nhưng tuyệt đối không xấu, hoặc là nên nói so với đẹp xấu thì khí chất thanh nhã thoát tục của ông ta còn hấp dẫn người khác hơn. Trương Huyền cho rằng cảm giác này từa tựa Mã Linh Xu, nhưng khí tràng của Mã Linh Xu là phô trương hoa lệ, còn viện trưởng lại khép kín hơn rất nhiều.
“Vì sao ông không giữ vị trí gia chủ?” Cậu tò mò hỏi.
Viện trưởng không trả lời, mà lẳng lặng chăm chú nhìn vào cậu, càng nhìn vẻ mặt càng kinh ngạc, cuối cùng hoảng hốt tháo khăn xuống, ánh mắt liếc sang một bên, phản ứng của ông ta càng kích thích lòng hiếu kỳ của Trương Huyền, gặng hỏi: “Rốt cuộc nhìn thấy gì, nói nghe xem nào.”
“Cậu thực sự muốn biết?”
Trong giọng nói của viện trưởng toát ra vẻ do dự, Nhiếp Hành Phong ở phía xa nghe thấy hoảng hốt đi đến, kéo Trương Huyền rời đi, nói: “Không cần biết.”
“Không không, em cực kỳ có hứng thú biết.”
Hất tay Nhiếp Hành Phong ra, Trương Huyền sáp lại, viện trưởng ghé vào tai cậu nói mấy câu. Nhiếp Hành Phong không nghe được ông ta nói gì, chỉ thấy vẻ mặt Trương Huyền đầu tiên là hơi cứng lại, ngay sau đó lại híp mắt cười rộ lên, nói: “Đợi tôi làm xong việc sẽ quay lại trả tiền cho ông.”
“Không cần đâu.”
“Cần chứ, mọi người đều dựa vào cái này để kiếm cơm mà.”
Trương Huyền, trừ em ra, không ai dựa vào việc đó để ăn ăn uống uống đâu.
Nếu không phải tâm thần không yên, Nhiếp Hành Phong nhất định sẽ đâm chọt Trương Huyền. Từ phản ứng của viện trưởng, anh nhìn ra đó không phải là một đáp án tốt đẹp gì, nhưng nụ cười của Trương Huyền lại khiến anh không nắm được tâm tư của đối phương. Không giống với người bình thường, Trương Huyền rất coi trọng các khoản tiền nhỏ, nhưng khi đối diện với sinh tử cậu lại rất rộng rãi.
Chuông điện thoại vang lên lần nữa, Trương Huyền không nghe điện thoại, mà lôi thẳng Nhiếp Hành Phong chạy ra ngoài, tiện thể nói với Hamburger: “Chăm sóc Bé con cho tốt, lấy công chuộc tội.”
“Vâng, vâng!”
Hamburger liên tục vẫy cánh về phía bóng lưng họ, tỏ ý mình sẽ làm việc cẩn thận. Thấy họ đi, Chung Khôi cũng ngồi không yên, chuyển Bé con cho Tô Dương, nói với viện trưởng: “Con đi hỗ trợ, con đã đồng ý với chú tài xế, phải bắt được hung thủ cho ông ấy.”
Viện trưởng gật đầu đồng ý, Tô Dương cũng không bằng lòng, nếu bế trẻ con anh ta sẽ không thể cầm camera, muốn để Tạ Phi giúp, nhưng giờ trong mắt Tạ Phi chỉ có Trương Yên Hoa, vốn không trông cậy nổi, anh ta gấp gáp kêu lên: “Tôi không trông trẻ đâu, các anh đừng có chạy hết như thế chứ.”
“Viện trưởng có thể giúp ngươi, tiện thể còn cung cấp cho ngươi tài liệu thực tế.” Hamburger dùng cánh vỗ vỗ vai anh ta, an ủi: “Nơi này có rất nhiều tin nóng, ngươi nhất định phải cố gắng lên nhé!”
“Nhưng mà…”
Tô Dương nhìn nó, lại nhìn viện trưởng và Tạ Phi, không biết nên nói từ đâu, vẫn là viện trưởng mở miệng trước: “Chúng ta đến nơi khác nói chuyện đi, giúp cô bé này xem bệnh trước đã.”
“Vậy con đi bắt kẻ xấu!”
Chung Khôi nói xong liền chạy ra ngoài, giữa chừng lần thứ hai bị gọi lại, Bé con đã tỉnh, dụi mắt phát hiện không thấy ai quen, bé mếu máo, giùng giằng nhảy xuống khỏi người Tô Dương, chạy đến trước mặt Chung Khôi ngửa đầu gọi cậu ta: “Tiền bối Chung Chung! Tiền bối Chung Chung!”
“Hả?”
Thấy nhóc con, đầu tiên Chung Khôi nghĩ bé muốn quấn lấy mình, thứ hai là bộ dạng bây giờ của mình, ngay cả Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền cũng không nhận ra, làm sao Bé con nhìn ra được?
Đang suy nghĩ lung tung, Bé con nhanh chóng móc một cái gương từ trong túi ra, nhét vào tay cậu ta: “Dùng nó đi, kẻ xấu đều sợ nó, chiếu vào là bọn chúng sẽ biến mất hết đó!”
Chiếc gương tròn màu tối mang phong cách cổ xưa, mặt gương hướng lên trên, như được phủ một tầng hơi nước, mờ mịt không soi rõ được cảnh vật xung quanh. Chạm vào nó, Chung Khôi cảm giác được sự lạnh lẽo từ chỗ nó truyền ra, ngẩn người, sau khi phát hiện mình không nhìn nhầm, cậu ta kêu to
“Phệ hồn kính!”
Đám người tách viện trưởng ra chưa được bao lâu, Trương Huyền đã bắt đầu mù đường, đừng nói hợp lại với Trương Chính, ngay cả việc tìm đường ra cũng khó. Bảo Nhiếp Hành Phong cầm đèn pin, cậu vừa đi vừa nhìn bản đồ, lật qua lật lại xem mấy lần, cuối cùng bản đồ bị Nhiếp Hành Phong rút lấy, nói: “Không phải nhìn nữa, đi theo tôi.”
“Sao đường ngoằn ngoèo như thế mà Chủ tịch cũng nhớ rõ vậy?”
“Vì cái này.”
Nhiếp Hành Phong chỉ chỉ vật thể lóe ra ánh sáng xanh dưới đất phía trước, Trương Huyền nhặt lên nhìn, là viên phát sáng dùng làm đồ trang sức, cách vài bước lại có một viên, chính là thứ Nhiếp Hành Phong cố ý chuẩn bị trước khi xuất phát.
“Chủ tịch, anh quả là liệu sự như thần!” Cậu giơ ngón cái với Nhiếp Hành Phong: “Nếu không có thứ này, em sẽ phải dùng hạc sử.”
Anh lo hạc sử sẽ xảy ra chuyện giữa chừng nên mới có chuẩn bị khác, dẫn Trương Huyền dọc theo ký hiệu lưu lại trên đường ra khỏi phòng sách, chỉ thấy bên ngoài ánh trăng sáng sủa, đêm vắng thưa người, một vài hồn phách bồng bềnh, còn có âm linh hóa thành hình trẻ con đứng ở giữa rừng cây và tòa nhà, không nói gì cũng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn những người từ ngoài đến là họ.
“Tiếp theo chúng ta phải đi hướng nào?”
“Đây.”
Nhiếp Hành Phong chỉ vào một chỗ trên bản đồ, Trương Huyền tiến đến nhìn, thì ra rất nhiều nơi trên bản đồ đều có số ký hiệu, ký tự quá nhỏ, đường lại quá nhiều, rất dễ bỏ sót, nhìn địa điểm, B5 ở đường ven bên ngoài tường sân Thường Vận, nếu từ cửa chính đi ra, cần phải đường vòng rất xa.
Điện thoại lại vang lên, Trương Huyền bước nhanh hơn chuẩn bị chạy ra ngoài cửa viện, chân vừa giơ lên đã bị Nhiếp Hành Phong cản lại, hỏi: “Vừa rồi viện trưởng nói gì với em?”
“Ha ha, Chủ tịch, anh thấy có người rỉ tai với em nên ghen à? Yên tâm đi, chỉ cần anh không phá sản, em sẽ mãi mãi yêu anh.”
Trương Huyền vừa nói vừa chạy, nhưng cánh tay lại lập tức bị nắm lấy, Nhiếp Hành Phong nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc, Trương Huyền hết cách, đành phải nói: “Đừng lộn xộn chiêu tài miêu, bây giờ chúng ta đang vội chữa cháy…”
“Nói thật đi!”
“Anh muốn em nói gì đây?” Trương Huyền nhún vai với anh: “Bất kể em nói thế nào, chắc chắn anh cũng không tin.”
“Em nói, hiển nhiên tôi sẽ tin.”
“Việc này rất khó làm, anh đang ép em lừa gạt à?”
Trương Huyền nói xong, liền thấy Nhiếp Hành Phong biến sắc, trên cơ bản phần lớn thời gian Nhiếp Hành Phong đều sẽ tỏ thái độ bao dung đối với sự tùy hứng của cậu, nhưng trong thời khắc quan trọng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, Trương Huyền đành phải thu lại cợt nhả, nghiêm mặt nói: “Chủ tịch, đã trải qua nhiều chuyện như thế, anh còn tin vào số mệnh không?”
Nhiếp Hành Phong ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “Không tin.”
“Em cũng vậy, cho nên em đã quyết định phải làm gì.” Trương Huyền đưa mấy thứ linh tinh trong tay cho Nhiếp Hành Phong, rất nhiều đồ, đèn pin rơi xuống đất, cậu nhặt lên nhét vào túi Nhiếp Hành Phong, lại tiện tay vỗ vỗ ngực anh: “Mau cười một cái đi, soái ca, cái mặt giả vờ khốc liệt không thích hợp với phong cách của anh đâu.”
Ánh sáng lóe lên trước mắt, chiếu sáng gương mặt hai người, Nhiếp Hành Phong xem qua những thứ Trương Huyền đưa cho mình, lại ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt trở nên phức tạp, mây đen trên bầu trời phía xa xa ép xuống rất thấp, ánh sáng xuyên qua tầng mây bổ xuống mặt đất, giống như là ảo giác, dưới chân anh truyền đến chấn động, tiếng vang vô cùng bất ổn, làm nhiễu loạn trái tim anh.
Trương Huyền cũng cảm thấy rung chấn, nâng mắt nhìn bầu trời, vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy, chợt nghe tiếng bước chân vang lên phía sau, Chung Khôi thở hồng hộc đuổi theo, gọi: “Đợi tôi với, tôi đi cùng các anh.”
“Cậu để con tôi đâu rồi?”
“Tôi bảo Tô Dương trông Bé con rồi, đúng rồi Trương Huyền, Bé con vừa đưa cái này…”
Tay Chung Khôi còn chưa rút ra khỏi túi, đã bị Trương Huyền cản lại, kêu lên: “Bé con không quen biết Tô Dương, sao cậu có thể ném nó cho một người lạ? Chỗ này có tôi và chủ tịch là được rồi!”
“Nhưng mà cái gương…”
“Bây giờ còn để ý đến chuyện soi gương, mau làm việc đi!”
Không biết là trực giác hay là ảo giác, Chung Khôi phát hiện khí tràng của Trương Huyền không giống với bình thường, lại nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong vẫn bình chân như vại. Không hiểu đối đầu với kẻ địch mạnh mà sao họ vẫn còn có thể trấn tĩnh đến vậy, để khỏi bị Trương Huyền mắng thêm, cậu ta đành phải tạm thời bỏ phệ hồn kính xuống, nói: “Tôi biết lối tắt, tôi dẫn đường cho các anh.”
Đường Chung Khôi chọn không tính là đường tắt, bốn phía phủ kín cỏ dại và cành khô, những cành cây đó giống như chống đối cậu ta, lúc thì kéo lấy quần áo, lúc lại vướng chân, cho nên dọc đường đi Chung Khôi chạy nghiêng nghiêng ngả ngả, giữa đường còn ngã hai lần. Trương Huyền ở phía sau thỉnh thoảng nghe thấy tiếng xương khớp va chạm nứt ra răng rắc, không biết là cậu ta đụng vào đâu, đứng lên lấy tay đỡ lấy lưng, tiếp tục chạy về phía trước.
“Xem ra Chung gia cũng không mong nhận vị gia chủ như cậu lắm đâu.”
Những cành cây đó rõ ràng là do âm linh thao túng, chúng không làm hại đến Chung Khôi, nhưng lại khiến hành động của cậu gặp trở ngại. Trương Huyền không rõ mục đích của chúng, không khỏi đoán liệu có phải do những thay đổi khác thường vừa rồi ảnh hưởng đến hay không, nhưng lại luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, đang định nhắc Chung Khôi cẩn thận, liền thấy cậu ta nhảy mấy cái về phía trước, từ trong đám cành lá đang ngăn cản nhảy ra ngoài, kêu lên: “Ở đây, tôi nhìn thấy họ rồi!”
Trên bãi đất bằng phía trước truyền đến tiếng quyền cước và tiếng rên rỉ, chớp giật mạnh hơn, từ trên bầu trời đêm gần đó rạch xuống, giống như ngọn đèn thiên nhiên, đỡ phiền cậu phải chiếu sáng. Trương Chính bị chú Tiền đánh ngã xuống đất, để đề phòng tiếp tục bị tấn công, hắn lật mình lăn liên tiếp mấy vòng, thấy họ, vội vàng kêu lên: “Trương Huyền, mau tới giúp!”
Trương Huyền chạy tới, chỉ thấy sắc mặt chú Tiền biến xanh, giữa chân mày lộ ra khí đen đậm, dường như ông ta không muốn bị khống chế, không ngừng đau đớn dùng tay cào xé yết hầu mình, phát ra một tiếng khằng khặc quái dị, nhưng rất nhanh sắc mặt lại trở nên dữ tợn, giơ súng săn trong tay lên, hướng vào Trương Chính bóp cò.
Trương Chính cuống quýt khom lưng né tránh, Trương Huyền vung Tác Hồn Ti ra, quấn lên súng săn, cương khí ập vào chú Tiền, ông ta đau đớn gào khóc, vứt súng sang một bên, không ngừng hất ra. Trương Chính nhân cơ hội tiến tới cầm lấy súng săn nhắm vào chú Tiền, quát lên: “Trương Tuyết Sơn, nếu như ông còn nhớ minh huấn của sư môn thì lập tức ra ngoài, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, làm hại đến người khác!”
“Ta không ra thì sao?” Tiếng cười khản đặc toát ra từ miệng chú Tiền, mang theo giọng điệu cuồng vọng kiêu ngạo của Trương Tuyết Sơn, cố ý hướng mặt vào nòng súng: “Không thì ngươi nổ súng đi, xem giết được ta trước hay là giết lão này trước!”
Trương Chính bị thái độ liều lĩnh của lão chọc tức đến xanh mặt, ngón tay không nhịn được đặt lên cò súng, Chung Khôi vội vàng bước lên trước đè tay hắn lại, kêu lên: “Đừng nổ súng, làm bị thương chú Tiền!”
“Chú Tiền bị sinh linh bám thân, đã là người sắp chết rồi!”
Trương Chính vừa nói xong, đã bị Chung Khôi nắm cổ đuổi ra, mắng: “Người sắp chết thì tức là chúng ta có quyền kết thúc tính mạng của ông ấy sao? Anh cho anh là thần à? Dù anh là thần, cũng không có tư cách đó!”
Trương Chính không đề phòng, bị Chung Khôi làm cho luống cuống chân tay, cũng không kịp đối phó với chú Tiền bị bám thân. Thấy họ tự đấu với nhau, Trương Tuyết Sơn lần thứ hai phát ra tiếng cười điên dại, nhưng tiếng cười giữa chừng đột nhiên ngưng lại, chỉ thấy Trương Huyền vỗ vỗ tay, nhàn nhã cuốn Tác Hồn Ti, Nhiếp Hành Phong bên kia cũng cầm Tê Nhận trong tay, hai người cùng hờ hững nhìn về phía lão.
Cảm thấy tình hình khác thường, Trương Chính đẩy Chung Khôi ra, khi thấy pháp khí trong tay Nhiếp Hành Phong, sắc mặt hắn thay đổi, bật thốt ra: “Sao lại thế? Không phải Tê Nhận đã…”
“Ha, cả thiên hạ đâu phải chỉ có một con Tê Ngưu, bắt thêm một con cưa lấy cái sừng là ra.” Trương Huyền nói xong, phát hiện mọi người đều nhìn mình với con mắt khinh bỉ, cậu đành hắng giọng, nghiêm túc giải thích: “Cái lúc trước là giả, tùy tiện cầm đi lừa gạt người ta thôi.”
“Không thể nào!” Trương Tuyết Sơn kêu lên: “Các ngươi không thể nào là… đối thủ của hắn!”
“Chúng ta không phải đối thủ của hắn cũng không phiền bận tâm, về phần lão…” Nụ cười trên mặt Trương Huyền lạnh lẽo, quát lên: “Còn không mau cút ra, bằng không không cần đến Tê Nhận, Tác Hồn Ti của ta cũng có thể tiễn lão về trời!”
“Ngươi nghĩ rằng ra sẽ tin tên thần côn như ngươi sao?”
Trương Huyền vừa dứt lời, Tác Hồn Ti của Trương Huyền đã bay về phía lão, dây roi thông linh, bay tới quấn lên người, trói chặt lão ta lại, đến khi lão phát hiện không ổn, toàn thân đã bị quấn như cái bánh chưng, đừng nói là di chuyển tấn công, dù là nhúc nhích bình thường cũng không làm được.
“Trương Huyền, tên tiểu nhân nhà ngươi!”
Bị trói lại, Trương Tuyết Sơn lửa giận ngút trời, hai mắt đỏ sọc, ánh chớp lướt qua, chiếu sáng gương mặt vặn vẹo của lão. Trương Huyền lại không hề để ý, cười hì hì nói: “Bị một tiểu nhân gọi là tiểu nhân, ta thật sự cảm thấy vinh hạnh, nhưng đừng tưởng nịnh nọt là xong chuyện, nếu không ra ngoài, ta sẽ cho lão nếm thử mùi vị thiên hỏa.”
“Ngươi không sợ lão già này chết theo ta thì cứ đốt đi, ha ha ha!”
Trương Huyền cảnh cáo tốn công vô ích, Trương Tuyết Sơn hung hãn khiêu khích cậu, bộ dạng không hề kiêng nể. Bị lão chọc giận, Trương Huyền cười nhạt, chập ngón tay đang muốn động thủ, Nhiếp Hành Phong đột nhiên hỏi: “Năm đó để lấy được thần thụ có thể khiến người ta hồi sinh, ông đã xúi giục Tần Lập Hưng và vợ mượn cớ nhận nuôi con để tiếp cận Thường Vận, sau khi thất bại lại mê hoặc họ tự giết lẫn nhau, vậy ông có biết lúc đó trong tay Tần Lập Hưng có bản đồ ngầm của Thường Vận không? Biết đâu ông thẳng thắn nói rõ mục đích của mình với ông ta, có lẽ ông đã sớm lấy được đồ mình muốn rồi.”
Trương Tuyết Sơn ngẩn ra, không nói gì, giống như không hiểu vì sao Nhiếp Hành Phong đột nhiên nhắc tới chuyện này, chợt nghe anh chậm rãi nói: “Lại nói, ông cũng thật đáng thương, khi ông cần mẫn đi tìm búp bê lôi thần nhưng làm thế nào cũng không lấy được, đến khi ông có thể lấy được thì nó đã vô dụng rồi; lúc ông muốn thần thụ thì ông với nó lỡ mất dịp tốt, đến khi ông có cơ hội lấy được thì nó đối với ông lại chẳng còn giá trị gì; ông muốn lấy Tác Hồn Ti, muốn thông linh quỷ oa, muốn có dị năng vượt qua người tu đạo bình thường, nhưng luôn chuyện sắp thành lại hỏng, ông có biết vì sao mình luôn thất bại không? Bởi vì ông quá tham lam, người quá tham lam thì ngay cả ông trời cũng sẽ không chiếu cố đến.”
“Ngươi chết đi!”
Trương Tuyết Sơn bị mấy câu nói của Nhiếp Hành Phong khơi bùng lửa giận, nghĩ lại những việc lão gặp phải trong đời, quả thật là không ngừng lặp lại thất bại. Sắc mặt Nhiếp Hành Phong tràn đầy châm biếm và chế nhạo lão, ít nhất là lão thấy như vậy, lão không thấy Trương Huyền tấn công, hai tay làm ra chỉ quyết phá ấn, thế mà thoát được sự trói buộc của Tác Hồn Ti, lao đến tấn công Nhiếp Hành Phong.
Nhiếp Hành Phong sớm có chuẩn bị, giơ Tê Nhận lên chém xuống, Tác Hồn Ti của Trương Huyền bị kéo căng, cậu quay dây roi lại, lần thứ hai niệm chú, đồng thời hai tay giao nhau làm chỉ quyết, Chung Khôi thấy thế, vội vàng kêu lên: “Đừng làm hại chú Tiền!”
“Yên tâm đi, Tê Nhận của Chủ tịch không đả thương người, nó chỉ biết giết yêu ma.”
Vừa dứt lời, hai chân Trương Tuyết Sơn đã bắn lên, nhảy lên với độ cao vượt quá bình thường phi người nhảy sang một bên, tránh được Tê Nhận bổ tới, mà Tác Hồn Ti của Trương Huyền không biết vì nguyên nhân gì, sau khi đến gần Trương Tuyết Sơn lại rơi xuống đất. Cậu đang muốn triệu hồi song long, trên không trung đột nhiên có một tiếng sấm giáng xuống, bổ ngang vào chỗ đám người đang đứng.
Trương Huyền bị tiếng nổ vang làm cho tối tăm mặt mũi, cảm nhận được sự khó chịu do kiếm độc gây ra lâu ngày không thấy, cậu nhíu mày lùi về sau hai bước. Nhiếp Hành Phong thấy không ổn, không ép sát Trương Tuyết Sơn nữa, quay sang đỡ Trương Huyền. Nhưng không đợi anh tới gần, tia sét đã cắt ngang họ, mặt đất rung lên ầm ầm, khiến đám người không thể đứng vững.
Sấm sét lập tức giáng xuống, Chung Khôi bị đánh trúng, cảnh tưởng như đã từng gặp khiến cậu ta đột nhiên ngộ ra, lại thấy sắc mặt Trương Huyền khó coi khác thường, cậu ta gọi: “Đây là hàng ma trận phải không? Giống hệt như cảnh này?”
“Không sai, nơi này chính là một trong tru tiên hàng ma trận.” Trương Tuyết Sơn cười khằng khặc: “Đáng tiếc ta không phải tiên cũng chẳng phải ma, cho nên người cuối cùng chết sẽ là ai chứ?”
Trương Chính vứt khẩu súng đi, sờ đạo bùa xông về phía lão, quát: “Ông thật là nham hiểm, dám dẫn chúng ta vào trận.”
Trương Tuyết Sơn lắc mình né tránh đạo bùa, Trương Chính còn muốn truy đánh tiếp, sấm chớp làm mờ tầm mắt hắn, chỉ nghe thấy từng đợt sấm sét quỷ dị giáng xuống, hắn theo tiếng nhìn sang, lờ mờ thấy thần kiếm treo lơ lửng bốn phía, cương khí sấm chớp đang đánh xuống đến từ thần kiếm phía bên trên.
Trương Chính còn muốn nhìn kỹ, kiếm quang đã ép về phía hắn, hắn đành phải lăn vòng tại chỗ, cũng may mục tiêu của thần kiếm không phải hắn, mà bắn về phía Trương Huyền, liền thấy Nhiếp Hành Phong vượt lên trước Trương Huyền, dùng Tê Nhận đỡ lấy chùm sáng kia.
Tiếng chấn động truyền ra, kiếm quang biến mất dưới lưỡi Tê Nhận, Nhiếp Hành Phong cũng bị ép liên tục lùi về sau, nhưng thủy chung che chắn trước mặt Trương Huyền không rời, thấp giọng hỏi: “Có đau lắm không? Nếu không chúng ta…”
“Không được!”
Tiếng quát to cắt ngang lời Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền ngẩng đầu, chẳng biết từ lúc nào, đôi con ngươi của cậu đã trở nên xanh thắm chói mắt, mang theo sắc thái của biển cả, sáng ngời mà tràn đầy lạnh lùng. Bàn tay cầm Tác Hồn Ti bởi vì dùng quá nhiều sức mà các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, nhưng cậu không hề lùi bước, mà dùng lệ khí để ngăn cản kiếm khí từ thần kiếm.
Chung Khôi không biết Nhiếp Hành Phong đề nghị điều gì, nhưng phản ứng này của Trương Huyền chứng tỏ cậu sẽ không thỏa hiệp, không khỏi vừa sốt ruột vừa lo lắng, đột nhiên nhớ đến phệ hồn kính Bé con vừa đưa cho mình, cậu ta vội vàng móc ra chĩa vào Trương Tuyết Sơn, quát lên: “Gương ơi gương, mau chiếu cho lão hiện nguyên hình!”
Tình trạng của Trương Tuyết Sơn thời khắc này cũng rất chật vật, thần kiếm dường như không phân thiện ác, chỉ cần ở trong trận, đều không khỏi bị nó tấn công, chỉ là tình hình của lão khá hơn Trương Huyền một chút, nhìn thấy phệ hồn kính, đầu tiên lão sửng sốt, sau đó cười ha hả.
“Đồ ngu, phệ hồn kính vô dụng với ta!”
Phệ hồn kính phải dùng như thế nào Chung Khôi không biết, nhưng phản ứng của Trương Tuyết Sơn chứng tỏ chiêu này mất linh rồi, soi thêm vài lần nữa, Trương Tuyết Sơn vẫn không làm sao. Chính cậu ta lại không cẩn thận hướng mặt gương lên thần kiếm trên đỉnh đầu, phệ hồn kính hấp thụ cương khí trên thân kiếm, sức mạnh to lớn bắn ngược lại Chung Khôi, cậu ta bị đánh trúng ôm cái gương ngửa mặt ngã ra ngoài.
Cương khí đánh tan xương cốt toàn thân Chung Khôi – câu này thuần túy là nghĩa trên mặt chữ, nhưng cũng may năng lực chữa trị của cậu ta đủ lớn mạnh, rất nhanh đã từ dưới đất bò dậy, song ba lô của cậu ta bị mở ra, đồ đạc bên trong rơi xuống đầy đất, khi thấy bình thiếp ly Mã Linh Xu yêu nhất cũng văng ra, cậu ta sợ hãi hét to một tiếng, nhào tới, chộp lấy bình bạch ngọc.
Bình ngọc không bị vỡ, Chung Khôi vừa thở phào nhẹ nhõm, đã thấy kiếm quang ngày càng dày đặc, Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền bị ép phải liên tục rút lui, Trương Tuyết Sơn nhìn thấy cơ hội, dùng pháp lực cầm súng săn rơi dưới đất chĩa vào Trương Huyền. Trương Huyền bắn ra đạo bùa muốn ngăn cản, nhưng giữa chừng đạo bùa bị cương khí cuồn cuộn trong trận ép sang một bên.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, Chung Khôi không hề nghĩ ngợi, ném bình thiếp ly trong tay ra, sau khi bình ngọc rời tay cậu ta mới phát hiện mình vừa phạm phải một sai lầm to bằng trời, cuống quýt gào lên: “Toi rồi, toi rồi, Mã tiên sinh nhất định sẽ giết tôi!”
Đáng tiếc bình thiếp ly đã bay đi, dù cậu ta là quỷ, lúc này cũng không kịp chạy tới bắt lại, chỉ thấy bình thiếp ly lượn một vòng cung trắng ngần giữa không trung, ánh sáng xuyên qua kiếm khí dày đặc, đập thẳng vào ngực Trương Tuyết Sơn, lão bị đánh gào lên một tiếng, cùng bình ngọc ngã ra ngoài.
Bình thiếp ly rơi xuống đất, nát bấy, chú Tiền cũng ngửa mặt ngã xuống, không đợi Chung Khôi kêu khổ, đã thấy một hình bóng nửa trong suốt từ đỉnh đầu ông ta thấp thoáng cùng hiện ra, chính là Trương Tuyết Sơn.
Không ngờ mình đánh bậy đánh bạ, lại ép được hồn phách Trương Tuyết Sơn ra ngoài, Chung Khôi vừa mừng vừa sợ, xông lên trước muốn bắt lão, đúng lúc này, trên mặt đất đột nhiên hiện lên kim quang sáng ngời, ở khe nứt chính giữa của bình thiếp ly vỡ nát, một thanh trúc tiết giản xuất hiện trước mặt mọi người.
Thân giản bằng vàng ròng, cùng hào quang của thần kiếm trên đỉnh đầu chiếu rọi lẫn nhau, lấp lánh rực rỡ, cách mỗi hai tấc trên thân giản lại có một đốt nổi lên, giống như hình dáng của thúy trúc, bên trên có các ác thú quái dị bám vào, một vật thể tựa băng tựa ngọc khảm dưới đỉnh chuôi giản, trong ánh sáng lấp lánh lóe lên ký tự, láng máng là một chữ Mã.
Kết hợp với cảnh tượng nhìn thấy trong mơ, Chung Khôi bừng tỉnh đại ngộ – đây là binh khí Mã Gia cha đã tặng cho Mã Linh Xu, Mã Linh Xu yêu thích bình thiếp ly, chỉ bởi vì nó là lọ chứa kim giản mà thôi.
Đường nhìn của mọi người trong trận đều bị binh khí đột nhiên xuất hiện thu hút, Trương Chính cách gần nhất, vượt lên trước lấy giản, nhưng lúc đến gần bị kim quang trên giản đánh văng ra. Trương Tuyết Sơn dường như vẫn không rõ vì sao mình ly thể, mãi đến khi kim quang hiện lên lão mới hồi phục tinh thần.
Thoát khỏi cơ thể người, lão chỉ là một sinh linh bị ép buộc ở lại nhân gian, linh thể thế này đồng nghĩa với việc không thể được pháp trận đồng ý, cương khí của thần kiếm nháy mắt chiếu vào lão, lão sợ chạy trối chết. Chung Khôi tiến lên muốn giữ lão lại, nhưng lại nhào vào khoảng không, thân thể ngã về phía trước, vừa vặn nằm bò trước kim giản. Cậu ta tiện tay cầm chuôi giản, chuôi giản lạnh lẽo như ngọc, cầm vào sinh ra cảm giác ấm áp, dễ dàng bị cậu ta nhấc lên.
Tiếng sấm sét trên đỉnh đầu ngày càng vang, chẳng biết Trương Tuyết Sơn khởi động pháp trận ở đâu, khiến cho cương khí ngưng trọng mãnh liệt, gần như không thể chống đỡ, ánh sáng nhấp nháy bay lượn lung tung khắp trận. Mắt thấy Trương Tuyết Sơn chạy ra ngoài, Chung Khôi cũng giơ kim giản lên đỡ kiếm quang, cùng Nhiếp Hành Phong che cho Trương Huyền chạy ra.
Dưới sự chống đỡ của hai đại pháp khí là kim giản và Tê Nhận, kiếm quang của pháp trận không thể làm hại đến họ, mọi người lần lượt rời khỏi trận. Vừa ra khỏi trận Chung Khôi đã đuổi đánh Trương Tuyết Sơn không tha, kim giản múa trong tay cậu ta, quả thực khí thế lẫm liệt.
Viện trưởng sửng sốt, sau khi xác định không phải Trương Huyền nói đùa, ông ta mới nói: “Không phải, chỉ là tôi có thể nhìn thấy tương lai của người khác, mà tôi lại không hề muốn biết.”
“Thì ra là vậy.” Nghe viện trưởng giải thích, Chung Khôi gật đầu tán thành: “Nếu vừa nhìn thấy một người, liền biết anh ta sống có tốt không, có chết hay không, chết vào lúc nào, quả thực khiến người ta thương cảm. Đổi là tôi, tôi cũng không muốn nhìn thấy.”
“Thú vị đấy.” Trương Huyền làm như không nhìn thấy sự thương cảm Chung Khôi bày tỏ, vuốt cằm cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Viện trưởng, ông có thể xem tương lai của tôi không?”
“Trương Huyền!”
Người lên tiếng là Nhiếp Hành Phong đi rồi mà phải quay lại, Chung Khôi cũng phụ họa theo: “Trương Huyền, anh đừng làm loạn thêm nữa, viện trưởng sao có thể giúp người khác xem chuyện như thế chứ?”
“Nếu không xem giúp, sao những người cấp cao trong giới chính trị lại kính nể viện trưởng có thừa như thế chứ?” Mặc kệ mọi người ngăn cản, Trương Huyền hăng hái bừng bừng nói với viện trưởng: “Xem hộ tôi chút đi, xem tôi còn sống được bao lâu nữa.”
“Trương Huyền!”
“Chủ tịch đừng quấy rầy, em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với viện trưởng.”
Trương Huyền đẩy Nhiếp Hành Phong ra, kéo viện trưởng vào góc phòng, viện trưởng không từ chối, mà hỏi: “Cậu nghiêm túc sao?”
Trương Huyền gắng sức gật đầu, tỏ ý mình đang cực kỳ nghiêm túc, thế là viện trưởng vén khăn che mặt lên nhìn về phía cậu.
Trương Huyền cũng nhân cơ hội quan sát đối phương, viện trưởng nhìn qua trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, mặt mũi thanh tú, không anh tuấn lắm nhưng tuyệt đối không xấu, hoặc là nên nói so với đẹp xấu thì khí chất thanh nhã thoát tục của ông ta còn hấp dẫn người khác hơn. Trương Huyền cho rằng cảm giác này từa tựa Mã Linh Xu, nhưng khí tràng của Mã Linh Xu là phô trương hoa lệ, còn viện trưởng lại khép kín hơn rất nhiều.
“Vì sao ông không giữ vị trí gia chủ?” Cậu tò mò hỏi.
Viện trưởng không trả lời, mà lẳng lặng chăm chú nhìn vào cậu, càng nhìn vẻ mặt càng kinh ngạc, cuối cùng hoảng hốt tháo khăn xuống, ánh mắt liếc sang một bên, phản ứng của ông ta càng kích thích lòng hiếu kỳ của Trương Huyền, gặng hỏi: “Rốt cuộc nhìn thấy gì, nói nghe xem nào.”
“Cậu thực sự muốn biết?”
Trong giọng nói của viện trưởng toát ra vẻ do dự, Nhiếp Hành Phong ở phía xa nghe thấy hoảng hốt đi đến, kéo Trương Huyền rời đi, nói: “Không cần biết.”
“Không không, em cực kỳ có hứng thú biết.”
Hất tay Nhiếp Hành Phong ra, Trương Huyền sáp lại, viện trưởng ghé vào tai cậu nói mấy câu. Nhiếp Hành Phong không nghe được ông ta nói gì, chỉ thấy vẻ mặt Trương Huyền đầu tiên là hơi cứng lại, ngay sau đó lại híp mắt cười rộ lên, nói: “Đợi tôi làm xong việc sẽ quay lại trả tiền cho ông.”
“Không cần đâu.”
“Cần chứ, mọi người đều dựa vào cái này để kiếm cơm mà.”
Trương Huyền, trừ em ra, không ai dựa vào việc đó để ăn ăn uống uống đâu.
Nếu không phải tâm thần không yên, Nhiếp Hành Phong nhất định sẽ đâm chọt Trương Huyền. Từ phản ứng của viện trưởng, anh nhìn ra đó không phải là một đáp án tốt đẹp gì, nhưng nụ cười của Trương Huyền lại khiến anh không nắm được tâm tư của đối phương. Không giống với người bình thường, Trương Huyền rất coi trọng các khoản tiền nhỏ, nhưng khi đối diện với sinh tử cậu lại rất rộng rãi.
Chuông điện thoại vang lên lần nữa, Trương Huyền không nghe điện thoại, mà lôi thẳng Nhiếp Hành Phong chạy ra ngoài, tiện thể nói với Hamburger: “Chăm sóc Bé con cho tốt, lấy công chuộc tội.”
“Vâng, vâng!”
Hamburger liên tục vẫy cánh về phía bóng lưng họ, tỏ ý mình sẽ làm việc cẩn thận. Thấy họ đi, Chung Khôi cũng ngồi không yên, chuyển Bé con cho Tô Dương, nói với viện trưởng: “Con đi hỗ trợ, con đã đồng ý với chú tài xế, phải bắt được hung thủ cho ông ấy.”
Viện trưởng gật đầu đồng ý, Tô Dương cũng không bằng lòng, nếu bế trẻ con anh ta sẽ không thể cầm camera, muốn để Tạ Phi giúp, nhưng giờ trong mắt Tạ Phi chỉ có Trương Yên Hoa, vốn không trông cậy nổi, anh ta gấp gáp kêu lên: “Tôi không trông trẻ đâu, các anh đừng có chạy hết như thế chứ.”
“Viện trưởng có thể giúp ngươi, tiện thể còn cung cấp cho ngươi tài liệu thực tế.” Hamburger dùng cánh vỗ vỗ vai anh ta, an ủi: “Nơi này có rất nhiều tin nóng, ngươi nhất định phải cố gắng lên nhé!”
“Nhưng mà…”
Tô Dương nhìn nó, lại nhìn viện trưởng và Tạ Phi, không biết nên nói từ đâu, vẫn là viện trưởng mở miệng trước: “Chúng ta đến nơi khác nói chuyện đi, giúp cô bé này xem bệnh trước đã.”
“Vậy con đi bắt kẻ xấu!”
Chung Khôi nói xong liền chạy ra ngoài, giữa chừng lần thứ hai bị gọi lại, Bé con đã tỉnh, dụi mắt phát hiện không thấy ai quen, bé mếu máo, giùng giằng nhảy xuống khỏi người Tô Dương, chạy đến trước mặt Chung Khôi ngửa đầu gọi cậu ta: “Tiền bối Chung Chung! Tiền bối Chung Chung!”
“Hả?”
Thấy nhóc con, đầu tiên Chung Khôi nghĩ bé muốn quấn lấy mình, thứ hai là bộ dạng bây giờ của mình, ngay cả Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền cũng không nhận ra, làm sao Bé con nhìn ra được?
Đang suy nghĩ lung tung, Bé con nhanh chóng móc một cái gương từ trong túi ra, nhét vào tay cậu ta: “Dùng nó đi, kẻ xấu đều sợ nó, chiếu vào là bọn chúng sẽ biến mất hết đó!”
Chiếc gương tròn màu tối mang phong cách cổ xưa, mặt gương hướng lên trên, như được phủ một tầng hơi nước, mờ mịt không soi rõ được cảnh vật xung quanh. Chạm vào nó, Chung Khôi cảm giác được sự lạnh lẽo từ chỗ nó truyền ra, ngẩn người, sau khi phát hiện mình không nhìn nhầm, cậu ta kêu to
“Phệ hồn kính!”
Đám người tách viện trưởng ra chưa được bao lâu, Trương Huyền đã bắt đầu mù đường, đừng nói hợp lại với Trương Chính, ngay cả việc tìm đường ra cũng khó. Bảo Nhiếp Hành Phong cầm đèn pin, cậu vừa đi vừa nhìn bản đồ, lật qua lật lại xem mấy lần, cuối cùng bản đồ bị Nhiếp Hành Phong rút lấy, nói: “Không phải nhìn nữa, đi theo tôi.”
“Sao đường ngoằn ngoèo như thế mà Chủ tịch cũng nhớ rõ vậy?”
“Vì cái này.”
Nhiếp Hành Phong chỉ chỉ vật thể lóe ra ánh sáng xanh dưới đất phía trước, Trương Huyền nhặt lên nhìn, là viên phát sáng dùng làm đồ trang sức, cách vài bước lại có một viên, chính là thứ Nhiếp Hành Phong cố ý chuẩn bị trước khi xuất phát.
“Chủ tịch, anh quả là liệu sự như thần!” Cậu giơ ngón cái với Nhiếp Hành Phong: “Nếu không có thứ này, em sẽ phải dùng hạc sử.”
Anh lo hạc sử sẽ xảy ra chuyện giữa chừng nên mới có chuẩn bị khác, dẫn Trương Huyền dọc theo ký hiệu lưu lại trên đường ra khỏi phòng sách, chỉ thấy bên ngoài ánh trăng sáng sủa, đêm vắng thưa người, một vài hồn phách bồng bềnh, còn có âm linh hóa thành hình trẻ con đứng ở giữa rừng cây và tòa nhà, không nói gì cũng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn những người từ ngoài đến là họ.
“Tiếp theo chúng ta phải đi hướng nào?”
“Đây.”
Nhiếp Hành Phong chỉ vào một chỗ trên bản đồ, Trương Huyền tiến đến nhìn, thì ra rất nhiều nơi trên bản đồ đều có số ký hiệu, ký tự quá nhỏ, đường lại quá nhiều, rất dễ bỏ sót, nhìn địa điểm, B5 ở đường ven bên ngoài tường sân Thường Vận, nếu từ cửa chính đi ra, cần phải đường vòng rất xa.
Điện thoại lại vang lên, Trương Huyền bước nhanh hơn chuẩn bị chạy ra ngoài cửa viện, chân vừa giơ lên đã bị Nhiếp Hành Phong cản lại, hỏi: “Vừa rồi viện trưởng nói gì với em?”
“Ha ha, Chủ tịch, anh thấy có người rỉ tai với em nên ghen à? Yên tâm đi, chỉ cần anh không phá sản, em sẽ mãi mãi yêu anh.”
Trương Huyền vừa nói vừa chạy, nhưng cánh tay lại lập tức bị nắm lấy, Nhiếp Hành Phong nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc, Trương Huyền hết cách, đành phải nói: “Đừng lộn xộn chiêu tài miêu, bây giờ chúng ta đang vội chữa cháy…”
“Nói thật đi!”
“Anh muốn em nói gì đây?” Trương Huyền nhún vai với anh: “Bất kể em nói thế nào, chắc chắn anh cũng không tin.”
“Em nói, hiển nhiên tôi sẽ tin.”
“Việc này rất khó làm, anh đang ép em lừa gạt à?”
Trương Huyền nói xong, liền thấy Nhiếp Hành Phong biến sắc, trên cơ bản phần lớn thời gian Nhiếp Hành Phong đều sẽ tỏ thái độ bao dung đối với sự tùy hứng của cậu, nhưng trong thời khắc quan trọng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, Trương Huyền đành phải thu lại cợt nhả, nghiêm mặt nói: “Chủ tịch, đã trải qua nhiều chuyện như thế, anh còn tin vào số mệnh không?”
Nhiếp Hành Phong ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “Không tin.”
“Em cũng vậy, cho nên em đã quyết định phải làm gì.” Trương Huyền đưa mấy thứ linh tinh trong tay cho Nhiếp Hành Phong, rất nhiều đồ, đèn pin rơi xuống đất, cậu nhặt lên nhét vào túi Nhiếp Hành Phong, lại tiện tay vỗ vỗ ngực anh: “Mau cười một cái đi, soái ca, cái mặt giả vờ khốc liệt không thích hợp với phong cách của anh đâu.”
Ánh sáng lóe lên trước mắt, chiếu sáng gương mặt hai người, Nhiếp Hành Phong xem qua những thứ Trương Huyền đưa cho mình, lại ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt trở nên phức tạp, mây đen trên bầu trời phía xa xa ép xuống rất thấp, ánh sáng xuyên qua tầng mây bổ xuống mặt đất, giống như là ảo giác, dưới chân anh truyền đến chấn động, tiếng vang vô cùng bất ổn, làm nhiễu loạn trái tim anh.
Trương Huyền cũng cảm thấy rung chấn, nâng mắt nhìn bầu trời, vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy, chợt nghe tiếng bước chân vang lên phía sau, Chung Khôi thở hồng hộc đuổi theo, gọi: “Đợi tôi với, tôi đi cùng các anh.”
“Cậu để con tôi đâu rồi?”
“Tôi bảo Tô Dương trông Bé con rồi, đúng rồi Trương Huyền, Bé con vừa đưa cái này…”
Tay Chung Khôi còn chưa rút ra khỏi túi, đã bị Trương Huyền cản lại, kêu lên: “Bé con không quen biết Tô Dương, sao cậu có thể ném nó cho một người lạ? Chỗ này có tôi và chủ tịch là được rồi!”
“Nhưng mà cái gương…”
“Bây giờ còn để ý đến chuyện soi gương, mau làm việc đi!”
Không biết là trực giác hay là ảo giác, Chung Khôi phát hiện khí tràng của Trương Huyền không giống với bình thường, lại nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong vẫn bình chân như vại. Không hiểu đối đầu với kẻ địch mạnh mà sao họ vẫn còn có thể trấn tĩnh đến vậy, để khỏi bị Trương Huyền mắng thêm, cậu ta đành phải tạm thời bỏ phệ hồn kính xuống, nói: “Tôi biết lối tắt, tôi dẫn đường cho các anh.”
Đường Chung Khôi chọn không tính là đường tắt, bốn phía phủ kín cỏ dại và cành khô, những cành cây đó giống như chống đối cậu ta, lúc thì kéo lấy quần áo, lúc lại vướng chân, cho nên dọc đường đi Chung Khôi chạy nghiêng nghiêng ngả ngả, giữa đường còn ngã hai lần. Trương Huyền ở phía sau thỉnh thoảng nghe thấy tiếng xương khớp va chạm nứt ra răng rắc, không biết là cậu ta đụng vào đâu, đứng lên lấy tay đỡ lấy lưng, tiếp tục chạy về phía trước.
“Xem ra Chung gia cũng không mong nhận vị gia chủ như cậu lắm đâu.”
Những cành cây đó rõ ràng là do âm linh thao túng, chúng không làm hại đến Chung Khôi, nhưng lại khiến hành động của cậu gặp trở ngại. Trương Huyền không rõ mục đích của chúng, không khỏi đoán liệu có phải do những thay đổi khác thường vừa rồi ảnh hưởng đến hay không, nhưng lại luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, đang định nhắc Chung Khôi cẩn thận, liền thấy cậu ta nhảy mấy cái về phía trước, từ trong đám cành lá đang ngăn cản nhảy ra ngoài, kêu lên: “Ở đây, tôi nhìn thấy họ rồi!”
Trên bãi đất bằng phía trước truyền đến tiếng quyền cước và tiếng rên rỉ, chớp giật mạnh hơn, từ trên bầu trời đêm gần đó rạch xuống, giống như ngọn đèn thiên nhiên, đỡ phiền cậu phải chiếu sáng. Trương Chính bị chú Tiền đánh ngã xuống đất, để đề phòng tiếp tục bị tấn công, hắn lật mình lăn liên tiếp mấy vòng, thấy họ, vội vàng kêu lên: “Trương Huyền, mau tới giúp!”
Trương Huyền chạy tới, chỉ thấy sắc mặt chú Tiền biến xanh, giữa chân mày lộ ra khí đen đậm, dường như ông ta không muốn bị khống chế, không ngừng đau đớn dùng tay cào xé yết hầu mình, phát ra một tiếng khằng khặc quái dị, nhưng rất nhanh sắc mặt lại trở nên dữ tợn, giơ súng săn trong tay lên, hướng vào Trương Chính bóp cò.
Trương Chính cuống quýt khom lưng né tránh, Trương Huyền vung Tác Hồn Ti ra, quấn lên súng săn, cương khí ập vào chú Tiền, ông ta đau đớn gào khóc, vứt súng sang một bên, không ngừng hất ra. Trương Chính nhân cơ hội tiến tới cầm lấy súng săn nhắm vào chú Tiền, quát lên: “Trương Tuyết Sơn, nếu như ông còn nhớ minh huấn của sư môn thì lập tức ra ngoài, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, làm hại đến người khác!”
“Ta không ra thì sao?” Tiếng cười khản đặc toát ra từ miệng chú Tiền, mang theo giọng điệu cuồng vọng kiêu ngạo của Trương Tuyết Sơn, cố ý hướng mặt vào nòng súng: “Không thì ngươi nổ súng đi, xem giết được ta trước hay là giết lão này trước!”
Trương Chính bị thái độ liều lĩnh của lão chọc tức đến xanh mặt, ngón tay không nhịn được đặt lên cò súng, Chung Khôi vội vàng bước lên trước đè tay hắn lại, kêu lên: “Đừng nổ súng, làm bị thương chú Tiền!”
“Chú Tiền bị sinh linh bám thân, đã là người sắp chết rồi!”
Trương Chính vừa nói xong, đã bị Chung Khôi nắm cổ đuổi ra, mắng: “Người sắp chết thì tức là chúng ta có quyền kết thúc tính mạng của ông ấy sao? Anh cho anh là thần à? Dù anh là thần, cũng không có tư cách đó!”
Trương Chính không đề phòng, bị Chung Khôi làm cho luống cuống chân tay, cũng không kịp đối phó với chú Tiền bị bám thân. Thấy họ tự đấu với nhau, Trương Tuyết Sơn lần thứ hai phát ra tiếng cười điên dại, nhưng tiếng cười giữa chừng đột nhiên ngưng lại, chỉ thấy Trương Huyền vỗ vỗ tay, nhàn nhã cuốn Tác Hồn Ti, Nhiếp Hành Phong bên kia cũng cầm Tê Nhận trong tay, hai người cùng hờ hững nhìn về phía lão.
Cảm thấy tình hình khác thường, Trương Chính đẩy Chung Khôi ra, khi thấy pháp khí trong tay Nhiếp Hành Phong, sắc mặt hắn thay đổi, bật thốt ra: “Sao lại thế? Không phải Tê Nhận đã…”
“Ha, cả thiên hạ đâu phải chỉ có một con Tê Ngưu, bắt thêm một con cưa lấy cái sừng là ra.” Trương Huyền nói xong, phát hiện mọi người đều nhìn mình với con mắt khinh bỉ, cậu đành hắng giọng, nghiêm túc giải thích: “Cái lúc trước là giả, tùy tiện cầm đi lừa gạt người ta thôi.”
“Không thể nào!” Trương Tuyết Sơn kêu lên: “Các ngươi không thể nào là… đối thủ của hắn!”
“Chúng ta không phải đối thủ của hắn cũng không phiền bận tâm, về phần lão…” Nụ cười trên mặt Trương Huyền lạnh lẽo, quát lên: “Còn không mau cút ra, bằng không không cần đến Tê Nhận, Tác Hồn Ti của ta cũng có thể tiễn lão về trời!”
“Ngươi nghĩ rằng ra sẽ tin tên thần côn như ngươi sao?”
Trương Huyền vừa dứt lời, Tác Hồn Ti của Trương Huyền đã bay về phía lão, dây roi thông linh, bay tới quấn lên người, trói chặt lão ta lại, đến khi lão phát hiện không ổn, toàn thân đã bị quấn như cái bánh chưng, đừng nói là di chuyển tấn công, dù là nhúc nhích bình thường cũng không làm được.
“Trương Huyền, tên tiểu nhân nhà ngươi!”
Bị trói lại, Trương Tuyết Sơn lửa giận ngút trời, hai mắt đỏ sọc, ánh chớp lướt qua, chiếu sáng gương mặt vặn vẹo của lão. Trương Huyền lại không hề để ý, cười hì hì nói: “Bị một tiểu nhân gọi là tiểu nhân, ta thật sự cảm thấy vinh hạnh, nhưng đừng tưởng nịnh nọt là xong chuyện, nếu không ra ngoài, ta sẽ cho lão nếm thử mùi vị thiên hỏa.”
“Ngươi không sợ lão già này chết theo ta thì cứ đốt đi, ha ha ha!”
Trương Huyền cảnh cáo tốn công vô ích, Trương Tuyết Sơn hung hãn khiêu khích cậu, bộ dạng không hề kiêng nể. Bị lão chọc giận, Trương Huyền cười nhạt, chập ngón tay đang muốn động thủ, Nhiếp Hành Phong đột nhiên hỏi: “Năm đó để lấy được thần thụ có thể khiến người ta hồi sinh, ông đã xúi giục Tần Lập Hưng và vợ mượn cớ nhận nuôi con để tiếp cận Thường Vận, sau khi thất bại lại mê hoặc họ tự giết lẫn nhau, vậy ông có biết lúc đó trong tay Tần Lập Hưng có bản đồ ngầm của Thường Vận không? Biết đâu ông thẳng thắn nói rõ mục đích của mình với ông ta, có lẽ ông đã sớm lấy được đồ mình muốn rồi.”
Trương Tuyết Sơn ngẩn ra, không nói gì, giống như không hiểu vì sao Nhiếp Hành Phong đột nhiên nhắc tới chuyện này, chợt nghe anh chậm rãi nói: “Lại nói, ông cũng thật đáng thương, khi ông cần mẫn đi tìm búp bê lôi thần nhưng làm thế nào cũng không lấy được, đến khi ông có thể lấy được thì nó đã vô dụng rồi; lúc ông muốn thần thụ thì ông với nó lỡ mất dịp tốt, đến khi ông có cơ hội lấy được thì nó đối với ông lại chẳng còn giá trị gì; ông muốn lấy Tác Hồn Ti, muốn thông linh quỷ oa, muốn có dị năng vượt qua người tu đạo bình thường, nhưng luôn chuyện sắp thành lại hỏng, ông có biết vì sao mình luôn thất bại không? Bởi vì ông quá tham lam, người quá tham lam thì ngay cả ông trời cũng sẽ không chiếu cố đến.”
“Ngươi chết đi!”
Trương Tuyết Sơn bị mấy câu nói của Nhiếp Hành Phong khơi bùng lửa giận, nghĩ lại những việc lão gặp phải trong đời, quả thật là không ngừng lặp lại thất bại. Sắc mặt Nhiếp Hành Phong tràn đầy châm biếm và chế nhạo lão, ít nhất là lão thấy như vậy, lão không thấy Trương Huyền tấn công, hai tay làm ra chỉ quyết phá ấn, thế mà thoát được sự trói buộc của Tác Hồn Ti, lao đến tấn công Nhiếp Hành Phong.
Nhiếp Hành Phong sớm có chuẩn bị, giơ Tê Nhận lên chém xuống, Tác Hồn Ti của Trương Huyền bị kéo căng, cậu quay dây roi lại, lần thứ hai niệm chú, đồng thời hai tay giao nhau làm chỉ quyết, Chung Khôi thấy thế, vội vàng kêu lên: “Đừng làm hại chú Tiền!”
“Yên tâm đi, Tê Nhận của Chủ tịch không đả thương người, nó chỉ biết giết yêu ma.”
Vừa dứt lời, hai chân Trương Tuyết Sơn đã bắn lên, nhảy lên với độ cao vượt quá bình thường phi người nhảy sang một bên, tránh được Tê Nhận bổ tới, mà Tác Hồn Ti của Trương Huyền không biết vì nguyên nhân gì, sau khi đến gần Trương Tuyết Sơn lại rơi xuống đất. Cậu đang muốn triệu hồi song long, trên không trung đột nhiên có một tiếng sấm giáng xuống, bổ ngang vào chỗ đám người đang đứng.
Trương Huyền bị tiếng nổ vang làm cho tối tăm mặt mũi, cảm nhận được sự khó chịu do kiếm độc gây ra lâu ngày không thấy, cậu nhíu mày lùi về sau hai bước. Nhiếp Hành Phong thấy không ổn, không ép sát Trương Tuyết Sơn nữa, quay sang đỡ Trương Huyền. Nhưng không đợi anh tới gần, tia sét đã cắt ngang họ, mặt đất rung lên ầm ầm, khiến đám người không thể đứng vững.
Sấm sét lập tức giáng xuống, Chung Khôi bị đánh trúng, cảnh tưởng như đã từng gặp khiến cậu ta đột nhiên ngộ ra, lại thấy sắc mặt Trương Huyền khó coi khác thường, cậu ta gọi: “Đây là hàng ma trận phải không? Giống hệt như cảnh này?”
“Không sai, nơi này chính là một trong tru tiên hàng ma trận.” Trương Tuyết Sơn cười khằng khặc: “Đáng tiếc ta không phải tiên cũng chẳng phải ma, cho nên người cuối cùng chết sẽ là ai chứ?”
Trương Chính vứt khẩu súng đi, sờ đạo bùa xông về phía lão, quát: “Ông thật là nham hiểm, dám dẫn chúng ta vào trận.”
Trương Tuyết Sơn lắc mình né tránh đạo bùa, Trương Chính còn muốn truy đánh tiếp, sấm chớp làm mờ tầm mắt hắn, chỉ nghe thấy từng đợt sấm sét quỷ dị giáng xuống, hắn theo tiếng nhìn sang, lờ mờ thấy thần kiếm treo lơ lửng bốn phía, cương khí sấm chớp đang đánh xuống đến từ thần kiếm phía bên trên.
Trương Chính còn muốn nhìn kỹ, kiếm quang đã ép về phía hắn, hắn đành phải lăn vòng tại chỗ, cũng may mục tiêu của thần kiếm không phải hắn, mà bắn về phía Trương Huyền, liền thấy Nhiếp Hành Phong vượt lên trước Trương Huyền, dùng Tê Nhận đỡ lấy chùm sáng kia.
Tiếng chấn động truyền ra, kiếm quang biến mất dưới lưỡi Tê Nhận, Nhiếp Hành Phong cũng bị ép liên tục lùi về sau, nhưng thủy chung che chắn trước mặt Trương Huyền không rời, thấp giọng hỏi: “Có đau lắm không? Nếu không chúng ta…”
“Không được!”
Tiếng quát to cắt ngang lời Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền ngẩng đầu, chẳng biết từ lúc nào, đôi con ngươi của cậu đã trở nên xanh thắm chói mắt, mang theo sắc thái của biển cả, sáng ngời mà tràn đầy lạnh lùng. Bàn tay cầm Tác Hồn Ti bởi vì dùng quá nhiều sức mà các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, nhưng cậu không hề lùi bước, mà dùng lệ khí để ngăn cản kiếm khí từ thần kiếm.
Chung Khôi không biết Nhiếp Hành Phong đề nghị điều gì, nhưng phản ứng này của Trương Huyền chứng tỏ cậu sẽ không thỏa hiệp, không khỏi vừa sốt ruột vừa lo lắng, đột nhiên nhớ đến phệ hồn kính Bé con vừa đưa cho mình, cậu ta vội vàng móc ra chĩa vào Trương Tuyết Sơn, quát lên: “Gương ơi gương, mau chiếu cho lão hiện nguyên hình!”
Tình trạng của Trương Tuyết Sơn thời khắc này cũng rất chật vật, thần kiếm dường như không phân thiện ác, chỉ cần ở trong trận, đều không khỏi bị nó tấn công, chỉ là tình hình của lão khá hơn Trương Huyền một chút, nhìn thấy phệ hồn kính, đầu tiên lão sửng sốt, sau đó cười ha hả.
“Đồ ngu, phệ hồn kính vô dụng với ta!”
Phệ hồn kính phải dùng như thế nào Chung Khôi không biết, nhưng phản ứng của Trương Tuyết Sơn chứng tỏ chiêu này mất linh rồi, soi thêm vài lần nữa, Trương Tuyết Sơn vẫn không làm sao. Chính cậu ta lại không cẩn thận hướng mặt gương lên thần kiếm trên đỉnh đầu, phệ hồn kính hấp thụ cương khí trên thân kiếm, sức mạnh to lớn bắn ngược lại Chung Khôi, cậu ta bị đánh trúng ôm cái gương ngửa mặt ngã ra ngoài.
Cương khí đánh tan xương cốt toàn thân Chung Khôi – câu này thuần túy là nghĩa trên mặt chữ, nhưng cũng may năng lực chữa trị của cậu ta đủ lớn mạnh, rất nhanh đã từ dưới đất bò dậy, song ba lô của cậu ta bị mở ra, đồ đạc bên trong rơi xuống đầy đất, khi thấy bình thiếp ly Mã Linh Xu yêu nhất cũng văng ra, cậu ta sợ hãi hét to một tiếng, nhào tới, chộp lấy bình bạch ngọc.
Bình ngọc không bị vỡ, Chung Khôi vừa thở phào nhẹ nhõm, đã thấy kiếm quang ngày càng dày đặc, Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền bị ép phải liên tục rút lui, Trương Tuyết Sơn nhìn thấy cơ hội, dùng pháp lực cầm súng săn rơi dưới đất chĩa vào Trương Huyền. Trương Huyền bắn ra đạo bùa muốn ngăn cản, nhưng giữa chừng đạo bùa bị cương khí cuồn cuộn trong trận ép sang một bên.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, Chung Khôi không hề nghĩ ngợi, ném bình thiếp ly trong tay ra, sau khi bình ngọc rời tay cậu ta mới phát hiện mình vừa phạm phải một sai lầm to bằng trời, cuống quýt gào lên: “Toi rồi, toi rồi, Mã tiên sinh nhất định sẽ giết tôi!”
Đáng tiếc bình thiếp ly đã bay đi, dù cậu ta là quỷ, lúc này cũng không kịp chạy tới bắt lại, chỉ thấy bình thiếp ly lượn một vòng cung trắng ngần giữa không trung, ánh sáng xuyên qua kiếm khí dày đặc, đập thẳng vào ngực Trương Tuyết Sơn, lão bị đánh gào lên một tiếng, cùng bình ngọc ngã ra ngoài.
Bình thiếp ly rơi xuống đất, nát bấy, chú Tiền cũng ngửa mặt ngã xuống, không đợi Chung Khôi kêu khổ, đã thấy một hình bóng nửa trong suốt từ đỉnh đầu ông ta thấp thoáng cùng hiện ra, chính là Trương Tuyết Sơn.
Không ngờ mình đánh bậy đánh bạ, lại ép được hồn phách Trương Tuyết Sơn ra ngoài, Chung Khôi vừa mừng vừa sợ, xông lên trước muốn bắt lão, đúng lúc này, trên mặt đất đột nhiên hiện lên kim quang sáng ngời, ở khe nứt chính giữa của bình thiếp ly vỡ nát, một thanh trúc tiết giản xuất hiện trước mặt mọi người.
Thân giản bằng vàng ròng, cùng hào quang của thần kiếm trên đỉnh đầu chiếu rọi lẫn nhau, lấp lánh rực rỡ, cách mỗi hai tấc trên thân giản lại có một đốt nổi lên, giống như hình dáng của thúy trúc, bên trên có các ác thú quái dị bám vào, một vật thể tựa băng tựa ngọc khảm dưới đỉnh chuôi giản, trong ánh sáng lấp lánh lóe lên ký tự, láng máng là một chữ Mã.
Kết hợp với cảnh tượng nhìn thấy trong mơ, Chung Khôi bừng tỉnh đại ngộ – đây là binh khí Mã Gia cha đã tặng cho Mã Linh Xu, Mã Linh Xu yêu thích bình thiếp ly, chỉ bởi vì nó là lọ chứa kim giản mà thôi.
Đường nhìn của mọi người trong trận đều bị binh khí đột nhiên xuất hiện thu hút, Trương Chính cách gần nhất, vượt lên trước lấy giản, nhưng lúc đến gần bị kim quang trên giản đánh văng ra. Trương Tuyết Sơn dường như vẫn không rõ vì sao mình ly thể, mãi đến khi kim quang hiện lên lão mới hồi phục tinh thần.
Thoát khỏi cơ thể người, lão chỉ là một sinh linh bị ép buộc ở lại nhân gian, linh thể thế này đồng nghĩa với việc không thể được pháp trận đồng ý, cương khí của thần kiếm nháy mắt chiếu vào lão, lão sợ chạy trối chết. Chung Khôi tiến lên muốn giữ lão lại, nhưng lại nhào vào khoảng không, thân thể ngã về phía trước, vừa vặn nằm bò trước kim giản. Cậu ta tiện tay cầm chuôi giản, chuôi giản lạnh lẽo như ngọc, cầm vào sinh ra cảm giác ấm áp, dễ dàng bị cậu ta nhấc lên.
Tiếng sấm sét trên đỉnh đầu ngày càng vang, chẳng biết Trương Tuyết Sơn khởi động pháp trận ở đâu, khiến cho cương khí ngưng trọng mãnh liệt, gần như không thể chống đỡ, ánh sáng nhấp nháy bay lượn lung tung khắp trận. Mắt thấy Trương Tuyết Sơn chạy ra ngoài, Chung Khôi cũng giơ kim giản lên đỡ kiếm quang, cùng Nhiếp Hành Phong che cho Trương Huyền chạy ra.
Dưới sự chống đỡ của hai đại pháp khí là kim giản và Tê Nhận, kiếm quang của pháp trận không thể làm hại đến họ, mọi người lần lượt rời khỏi trận. Vừa ra khỏi trận Chung Khôi đã đuổi đánh Trương Tuyết Sơn không tha, kim giản múa trong tay cậu ta, quả thực khí thế lẫm liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.