Quyển 7 - Chương 153
Phàn Lạc
04/07/2020
Trương Chính đỡ chú Tiền bị ngất chạy ở cuối cùng. Sắc mặt Trương Huyền tái nhợt, ra khỏi pháp trận liền vấp ngã, nhiều lần gặp hàng ma trận, tổn thương do thần kiếm gây ra cho cậu không còn nghiêm trọng như trước, nhưng khó chịu do kiếm độc tạo thành vẫn ít nhiều còn ảnh hưởng đến, tay nắm Tác Hồn Ti run rẩy, cậu cắn môi dưới, kín đáo đưa mu bàn tay ra phía sau.
“Đứng lại! Lão khốn kiếp này, mau đứng lại!”
Chung Khôi đuổi theo phía sau kêu to, nhưng tiếng kêu chỉ ép cho linh thể Trương Tuyết Sơn bay nhanh hơn. Trương Huyền lấy ra một tờ đạo bùa, nhưng nghĩ lại tình hình của mình hiện giờ, cậu không gắng gượng nữa, nháy mắt với Trương Chính: “Đi giúp cậu ta đi.”
Trương Chính nhìn chú Tiền đang quỳ rạp dưới đất, do dự không nhúc nhích, Trương Huyền nói tiếp: “Chúng tôi sẽ trông nom chú Tiền, anh đi hỗ trợ đi.”
“Trận còn chưa phá, tôi đỡ cậu rời đi trước.”
Trương Chính đưa tay qua, Trương Huyền lại được Nhiếp Hành Phong đỡ đứng lên, hỏi: “Không phải anh rất muốn bắt sống Trương Tuyết Sơn à? Sao giờ lại không vội nữa?”
Sắc mặt Trương Chính lúng túng, không đợi hắn trả lời, phía trước đã vang lên tiếng kêu to của Chung Khôi. Đường nhấp nhô, Chung Khôi lại không thích ứng với thân thể của bộ xương khô cho lắm, chưa chạy được hai bước đã ngã nhào xuống, kim giản tuột khỏi tay bay ra, lăn sang một bên.
Trương Huyền lấy tay đỡ trán không nỡ nhìn, Nhiếp Hành Phong có lòng đi giúp, nhưng thấy Trương Chính, chỉ đành nhịn xuống. Linh thể của Trương Tuyết Sơn lơ lửng trên không trung, thấy bộ dạng chật vật của mọi người, lão cười nhạt, muốn nhân cơ hội đi tìm đối tượng bám thân mới, nhưng vừa quay đầu lại liền đối diện với một người đang đi đến, thấy anh ta, nụ cười của lão cứng lại.
“Trương Tuyết Sơn, ta phụng mệnh chưởng môn thiên sư đưa ngươi quay về, ngươi làm mọi việc ác, đây là cơ hội cuối cùng, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa.”
Mã Linh Xu mặc một bộ áo xanh, hai tay chắp sau lưng, ung dung như vị tiên bước ra từ tranh thủy mặc. Tựa như bình thường, trên mặt anh ta hơi toát ra nét cười, nhưng không thể che đi vẻ lạnh lùng nghiêm nghị bên trong. Lúc này Trương Tuyết Sơn hệt như chuột chạy qua đường, bị khí thế của Mã Linh Xu làm cho run rẩy, không dám đón ánh mắt của anh ta.
“Mã, Mã tiên sinh?”
Chung Khôi ngã lệch cả đầu lâu, sau khi đỡ bản thân dậy cậu ta ngẩng đầu, phát hiện đúng là Mã Linh Xu, lại nhìn anh ta và Trương Tuyết Sơn đứng đối diện nhau. Từng là sư huynh đệ đồng môn học nghề, lúc này lại khác nhau một trời một vực, khí tràng Mã Linh Xu trong vắt ấm thuần, khiến cậu ta không khỏi thấy bội phục, cuống quýt đứng lên chạy tới.
Tiếng bước chân đánh thức Trương Tuyết Sơn, nhớ đến mọi chuyện trong quá khứ, lão vừa cực kỳ hâm mộ cũng cực kỳ ganh ghét Mã Linh Xu, ngẩng đầu tiến tới, kêu lên: “Không ai giết được ta, kể cả ngươi cũng không!”
Thấy Trương Tuyết Sơn hung hăng, Chung Khôi vội vàng vứt kim giản cho Mã Linh Xu. Mã Linh Xu nhận lấy, thân thể lao đến Trương Tuyết Sơn, kim giản đập vào người sinh linh, đánh lão bay ra ngoài. Nhưng không lâu sau đó, linh thể lại bay lên, giống như làn sương một lần nữa tụ tập lại. Thấy tình thế không ổn, Trương Tuyết Sơn quay ra phía sau chạy trốn, thấy Chung Khôi còn ở bên cạnh xem đánh nhau, lão nổi giận trong lòng, từ đằng sau bóp cổ Chung Khôi, mượn thế bay kéo cậu ta về sau.
Cứ thế, Chung Khôi trở thành lá chắn của Trương Tuyết Sơn, khiến những người khác không thể ra tay tấn công. Chung Khôi cũng bị lão kéo rời khỏi mặt đất, trong cổ họng ho khan mấy tiếng, đến hít thở cũng trở nên khó khăn.
Mã Linh Xu giơ kim giản lên, nhưng lo ngại Chung Khôi phía trước, anh ta không dám đường đột ra tay, trong lúc hơi do dự, một phần sinh linh của Trương Tuyết Sơn đã tiến vào trong xương cốt Chung Khôi, Mã Linh Xu kinh hãi, bay người đuổi theo quát: “Buông cậu ta ra!”
“Bắt ta trở về chịu phạt với ngươi? Đừng có mơ, ta sắp làm người Chung gia rồi, xem ngươi giết ta thế nào?”
Trương Tuyết Sơn vốn chỉ muốn mượn Chung Khôi thoát thân, nhưng sau khi phát hiện có thể bám thân lão mừng như điên, bám thân Chung Khôi đối với lão là một chuyện cực kỳ tốt. Chung Khôi không giống người bình thường, sinh linh bám thân sinh linh, có lẽ không cần phải lo lắng đến mối nguy hiểm do hồn phách bị bài xích. Nhìn thấy phệ hồn kính trong tay Chung Khôi, lão nảy ra ý định, nắm lấy tay Chung Khôi kéo lên, để mặt gương chĩa vào cậu ta, cười ha ha nói: “Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết cái gương này phải dùng thế nào.”
Chung Khôi không làm gì được, bị Trương Tuyết Sơn khống chế phải nhìn vào mặt gương, chỉ thấy mặt gương vốn đen như mực dần trở nên rõ ràng, rất nhanh khói mù tản ra, soi mặt hai người họ vào trong gương. Trương Tuyết Sơn trong miệng lẩm bẩm, cậu ta nghe không hiểu là chú ngữ gì, nhưng biết đó tuyệt đối không phải thứ tốt.
Lúc Mã Linh Xu đuổi theo, linh thể Trương Tuyết Sơn đã có hơn một nửa khảm vào xương cốt Chung Khôi. Anh ta kinh hãi, đưa tay nhấc cánh tay Trương Tuyết Sơn ra, đồng thời lấy đạo bùa vỗ vào, cắt ngang chú ngữ của lão.
Trương Tuyết Sơn bị đạo bùa đánh cho thất thanh kêu lên, công lực chợt tan, lão càng thống hận Mã Linh Xu, tiện tay nhặt cành khô bên cạnh, cho chú ngữ bám lên cành khô đâm về phía ngực anh ta.
Chung Khôi ở giữa hai người nhìn thấy rõ ràng, mắt thấy Mã Linh Xu nguy cấp, chẳng biết cậu ta lấy đâu ra sức mạnh, đưa tay đỡ lấy cành khô đâm ngược về sau, đợt nghe phập một tiếng, cành cây đâm vào trong cơ thể Trương Tuyết Sơn.
Thân là linh thể, Trương Tuyết Sơn vốn không có phản ứng với loại tổn thương này, nhưng kỳ quặc là trong nháy mắt cành cây đâm vào ngực, lão cảm nhận được đau đớn, ngay sau đó toàn bộ pháp lực sức lực nhanh chóng biến mất, lão không thể tùy ý bay trên không trung nữa, ngã ngửa về phía sau rơi xuống.
Mất đi lực đỡ, Chung Khôi cũng ngã xuống cùng, may mà Mã Linh Xu kịp thời bắt được cậu ta.
Hai người đồng thời hạ xuống đất, nhìn về phía linh thể đối diện, chỉ thấy Trương Tuyết Sơn tựa lên cây run rẩy, lão đưa tay muốn rút cành cây trên ngực ra, nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích được. Mắt thấy thân thể của mình ngày càng mờ nhạt, trong ánh mắt lão ánh lên vẻ sợ hãi, lẩm bẩm: “Không, không thể nào, lúc ta ly hồn đã hạ cho mình chú bất tử, trừ phi linh hồn mãi không thể bám thân, còn không ta sẽ không chết.”
Cũng chính vì thế, viện trưởng mới phải nhốt lão vào trong không gian phong bế, hy vọng linh thể của lão có thể tự tiêu tan, trừ cái đó ra, lão vốn tin chắc bản thân tuyệt đối sẽ không sao, nhưng tình hình trước mắt nói cho lão biết, trong thế giới này không có gì là tuyệt đối.
“Còn nhớ lúc sắp chết Mã Ngôn Triệt đã hạ lời nguyền với các ngươi không?” Hờ hững nhìn Trương Tuyết Sơn, Mã Linh Xu thản nhiên nói: “Lời nguyền của Mã gia chưa bao giờ mất linh nghiệm.”
“Không, không…”
Ánh mắt Trương Tuyết Sơn điên cuồng đảo quanh giữa Mã Linh Xu và Chung Khôi, lão tin chắc rằng Mã Linh Xu không hề có quan hệ với Mã gia, cho nên lão không tin cũng không cam lòng thừa nhận sự thật này. Nhưng tiếng nguyền rủa vang vọng bên tai đã phá vỡ ảo tưởng của lão, giọng nói du dương linh động, mang theo lạnh lẽo khiến người khác rơi xuống địa ngục.
“Mỗi người các ngươi đều phải chết trên tay người Mã gia, không chừa một mống!”
Hình như Mã Ngôn Triệt nói vậy, lão không nhớ rõ lắm, hoặc là vì quá sợ hãi mà không dám nhớ, cũng có thể vì người Mã gia đều đã chết hết, không cần phải nhớ nữa. Nhưng lúc này lời nguyền rủa một lần nữa vang vọng bên tai, nhắc cho lão nhớ lại. Hô hấp ngày càng khó khăn, xung quanh đột nhiên tối sầm, có lẽ đây chính cảm giác tử vong, lão từng khiến rất nhiều người rơi vào cái chết, hiện giờ rốt cuộc đến phiên bản thân lão thưởng thức.
Hồn thể từ từ ngừng run rẩy, Trương Tuyết Sơn dùng hết sức lực cuối cùng nhìn về phía Chung Khôi, mang theo vẻ mặt không cam lòng khiến Chung Khôi hiểu được ý nghĩ của lão, gật đầu, nói: “Ta là hậu nhân Mã gia, ta là Mã Chung Khôi.”
Không biết Trương Tuyết Sơn có nghe được câu nói cuối cùng ấy không, bởi vì cùng với lúc Chung Khôi nói, cụm sương đen đã dần tiêu tan, cuối cùng cành khô rơi xuống, phát ra tiếng vang vắng lặng.
“Trương Tuyết Sơn chết rồi hả?” Đến giờ Chung Khôi vẫn không thể tin được sự thật trước mắt, quay đầu hỏi Mã Linh Xu, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cậu ta than thở: “Hy vọng kiếp sau ông ta đừng phạm sai lầm như thế nữa.”
“Hắn không có kiếp sau, bởi vì hắn đã hạ chú bất tử cho bản thân, đây là cấm chú, một khi bắt đầu sử dụng, thì không còn đường lui nữa.”
Chung Khôi thở dài, tuy nói Trương Tuyết Sơn chết chưa hết tội, nhưng lão cũng được coi là tông sư đạo gia, nếu dùng đạo pháp vào đường ngay, kết cục tuyệt đối sẽ không tệ như vậy.
“Không cần thương cảm.” Mã Linh Xu lạnh lùng nói: “Con đường không lối về này là do tự hắn chọn, không thể đổ cho người khác.”
Chung Khôi kinh ngạc nhìn sang, cảm thấy Mã tiên sinh hôm nay khiến cậu ta cảm thấy xa cách, cậu ta thích Mã tiên sinh ôn hòa khôi hài bình thường hơn. Nhưng Mã Linh Xu nói không sai, mọi chuyện đều là sự lựa chọn của chính Trương Tuyết Sơn.
“Đây chính là cái gọi là tâm có thể là thiên đường cũng có thể là địa ngục đấy sao?” Cậu ta than thở.
“Tâm của ta là thiên đường của ta, để kẻ khác xuống địa ngục đi!”
Giọng nói sắc bén cắt ngang cảm thán của Chung Khôi, cậu ta kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Trương Huyền được Nhiếp Hành Phong dìu sắc mặt đã dần tốt lên, nhưng tâm trạng của cậu khá xấu, nhìn Trương Chính, vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc.
“Có thể giải thích với tôi mục đích anh tới Thường Vận được không?” Cậu đi đến trước mặt Trương Chính hỏi.
Cảm thấy bầu không khí không ổn, Chung Khôi đi tới, Mã Linh Xu đưa tay kéo cậu ta, ra hiệu bảo cậu ta đi thôi, nhưng bị cậu ta phớt lờ.
“Tôi không rõ ý của cậu.” Đối diện với chất vấn của Trương Huyền, Trương Chính tỏ ra rất hoang mang: “Tôi đã nói rồi, tôi tới để bắt Trương Tuyết Sơn.”
“Nhưng tôi cho rằng so với việc đuổi theo Trương Tuyết Sơn, anh có hứng thú với Thường Vận và Chung gia hơn. À đúng rồi, còn cả trận pháp ở nơi này.” Trương Huyền đến gần Trương Chính, nhìn chằm chằm vào hắn, khí thế hùng hổ dọa người: “Vì sao anh có bản đồ của nơi này? Vì sao lúc chúng tôi điều tra nội tình Thường Vận lại xuất hiện không sớm không muộn? Anh đuổi theo Trương Tuyết Sơn, sao lại để lão bám lên thân chú Tiền? Sao lại vừa khéo đi vào pháp trận? Với tính cách của anh, nếu không phải có mục đích nào đó, sẽ ba lần bốn lượt cúi đầu nhờ người khác sao?”
“Trương Huyền, cậu bình tĩnh một chút, những chuyện đó đều là trùng hợp.”
“Nhiều điều trùng hợp như vậy, khiến tôi cảm thấy cho dù tôi bị sét đánh thêm lần nữa cũng không kỳ quặc.”
Mặc kệ Trương Chính tránh lui, Trương Huyền vẫn tiếp tục áp sát, túm cổ áo hắn tỉ mỉ quan sát, lại kéo da mặt hắn: “Gương mặt này của anh à? Hay là của tên khốn Phó Yên Văn biến thành? Bộ dạng giống hệt nhau, là dùng thuật dịch dung hay là thuật mô phỏng của âm linh?”
“Cậu đang nghi ngờ cái gì? Tôi đương nhiên là Trương Chính, cũng không phải là Phó Yên Văn hay âm linh, không tin cậu có thể hỏi vấn đề chỉ có hai chúng ta mới biết thử xem.”
“Đúng là ý kiến hay.”
Nói được một nửa, Trương Huyền tạm thời buông lỏng tay, nhưng rất nhanh lại phát hiện ra vấn đề chỉ có hai người họ biết đúng là một vấn đề lớn. Cậu một vấn đề cũng không nghĩ ra được thì làm sao đây? Cậu với Trương Chính vốn không quen thân được chưa? Tuy nhiên thời gian cùng hành động Trương Chính xuất hiện lần này cực kỳ vi diệu, khiến người ta không nghi ngờ không được.
Bên cạnh truyền đến tiếng động, sau khi linh thể bám thân rời đi, chú Tiền tỉnh lại, ông ta động đậy như muốn đứng lên, Nhiếp Hành Phong khom lưng dìu ông ta dậy. Trương Huyền tùy tiện liếc một cái, vốn muốn nhìn xem sau khi chú Tiền bị bám thân di chứng có nặng như Trương Yên Hoa không, nhưng lúc nhìn qua trong lòng đột nhiên cuộn lên, một dự cảm xấu xông ra.
“Chủ tịch, cẩn thận!”
Cậu bật thốt lên, được cảnh báo, Nhiếp Hành Phong theo bản năng lui về sau tránh, nhưng chậm một bước, cổ tay bị kéo lại, chú Tiền giữ lấy bàn tay đang cầm Tê Nhận của anh, giật mạnh ra phía ngoài, hòng đoạt pháp khí.
Sức lực của chú Tiền quá lớn, Nhiếp Hành Phong thiếu chút nữa không cầm nổi đao. Thời khắc mấu chốt, anh dùng tay còn lại vung về phía mặt chú Tiền, khiến ông tay buông tay. Chú Tiền buông lỏng ra, lại trở tay rút đao đánh về phía anh, hào quang màu mực lóe lên trước mắt mọi người, lại là một thanh Tê Nhận nữa.
Chung Khôi vừa vặn xông tới, đao phong Tê Nhận bổ về phía cậu ta, được Nhiếp Hành Phong kịp thời giơ đao ngăn cản. Hai thanh đao giao nhau, trong bóng đêm lóe lên từng mạt kim quang, chỉ nghe nổ vang một tiếng, lợi khí hai bên chấn động, khiến họ đồng thời phải lùi về sau.
“Xem ra hai thanh đao đều là đồ thật.” Trương Huyền thờ ơ, cười lạnh với chú Tiền: “Thì ra kẻ giở trò chính là ngươi, để dẫn chúng ta mắc câu, thà rằng bị linh thể bám thân, ngươi thực sự dám bỏ tiền vốn đấy nhỉ ngài sao chép.”
“Phó Yên Văn!”
Bị Trương Huyền chế giễu, Phó Yên Văn lớn tiếng phản bác, thấy mọi người nhìn thấu, hắn dứt khoát tháo mặt nạ cùng tóc tai bù xù xuống, chuyển thành hình dáng giống hệt Nhiếp Hành Phong. Đối diện với điệu bộ tự cho mình là đúng của hắn, Trương Huyền trợn trắng mắt.
“Ngài vẫn nên đeo mặt nạ thì hơn, ta sợ ta sẽ không ăn nổi bữa khuya mất.”
Lời đâm chọc bị phớt lờ, Phó Yên Văn híp mắt nhìn Nhiếp Hành Phong, lại chuyển sang nhìn đao trên tay anh, trong mắt không hề che giấu vẻ thèm thuồng muốn chiếm lấy, sau đó lại giơ đao lên.
“Mọi chuyện đều do ngươi làm ra phải không?” Lạnh lùng đối diện với hắn, Nhiếp Hành Phong nói: “Lợi dụng chú Tiền, lợi dụng Trương Tuyết Sơn, chỉ để dẫn chúng ta rơi vào bẫy, đáng tiếc cuối cùng ngươi vẫn thất bại.”
“Chưa hẳn, chỉ chết một tên tiểu tốt mà thôi.”
“Ngươi làm gì chú Tiền rồi?” Chung Khôi khẩn trương hỏi, đây mới là điều cậu ta lo nhất.
Phó Yên Văn liếc mắt, nhếch môi cười, dung mạo giống hệt Nhiếp Hành Phong, nhưng nụ cười của hắn lại khiến người ta có cảm giác tà ác, hời hợt trả lời: “Chết rồi.”
“Sao ngươi lại giết ông ấy? Ông ấy trở ngại gì đến ngươi chứ?”
Chung Khôi thay vì nói là chất vấn, chẳng bằng nói là không muốn thừa nhận sự thật này. Ông lão làm bạn với cậu ta nhiều năm kia, cậu ta không tin chỉ vì sự ích kỉ của một vài người mà cứ thế chết đi.
“Lão có chết hay không thì liên quan gì chứ? Dù sao cũng chỉ là một kẻ không quan trọng.” Cảm nhận được cơn giận của Chung Khôi, Phó Yên Văn cười ha hả: “Chẳng lẽ không đúng sao? Ta dịch dung thành dáng vẻ của lão mà chưa một ai từng chú ý tới, người như thế có tồn tại hay không thì có giá trị gì chứ?”
Ở đây ngoại trừ Chung Khôi ra, mọi người đều không quen biết chú Tiền, mà Chung Khôi cũng nhiều năm không quay về Thường Vận, hoàn toàn không ngờ sẽ có người giả mạo ông ấy. Bị xem thường, sắc mặt cậu ta đỏ bừng, giận dữ nói: “Cái gì gọi là không quan trọng? Bất kể ngươi là ai, đều không có tư cách cướp đoạt tính mạng người khác!”
Phó Yên Văn nhướng mày, tạo ra một nụ cười có tính khiêu khích. Chung Khôi hoàn toàn bị chọc giận, quên mất chênh lệch giữa hai người, tay cầm đạo bùa xông về phía hắn. Phó Yên Văn căn bản không để cậu ta vào mắt, hai tay chắp đao trước ngực bổ xuống.
Thấy tình thế không ổn, Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền đồng thời vung pháp khí lên chi viện. Chung Khôi bị đao phong Tê Nhận ép cho lùi về sau, đột nhiên cổ tay bị túm lấy, là Mã Linh Xu tiến lên kéo cậu ta lại, thấp giọng quát: “Đi ngay!”
“Vì sao?”
Mã Linh Xu không nói gì, nhưng sắc mặt sầm xuống chứng tỏ tâm trạng hiện giờ của anh ta rất tệ. Chung Khôi hơi lo lắng có phải anh ta đang giận mình chuyện nói dối xin nghỉ hay không, liền nói: “Mã tiên sinh, chuyện kia quay về tôi giải thích với anh, tôi phải giúp mấy người Trương Huyền trước đã.”
Mã Linh Xu nhíu mày chặt hơn, còn muốn khuyên tiếp, Chung Khôi đã đẩy anh ta ra chạy trở lại, kêu lên: “Hắn giết chú Tiền, không thể bỏ qua như vậy được!”
Thằng bé ngốc nghếch, đối với thần mà nói, tính mạng con người thì tính là gì chứ?
Lo Chung Khôi gặp chuyện, Mã Linh Xu đành phải vội vàng đuổi theo. Phó Yên Văn một đấu năm, nhưng hoàn toàn không thất thủ, Tê Nhận trong tay múa như hào quang trên trời, chiếu sáng cả bóng đêm chung quanh, cành lá cây cổ thụ xung quanh chịu tội oan, hoặc là bị chặt ngang, hoặc là bị đốt cháy. Đá núi bị cương khí bay múa đánh phải, cũng văng bốn phía không ngừng. Cảm nhận được cương khí sắc bén, Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong liếc mắt nhìn nhau, hai người chuẩn bị gọi pháp khí, Phó Yên Văn đột nhiên lùi về sau, tựa như bắt đầu không chịu nổi đám người vây đánh.
Đánh chó phải thừa cơ, thấy Phó Yên Văn lộ ra dấu hiệu thua trận, Trương Huyền vội vàng bắt quyết, ai ngờ không đợi cậu đánh trả, đỉnh đầu đột nhiên sáng lên. Bất thình lình, một tia sáng mạnh lóe lên giữa không trung, mắt của mọi người đều bị chói không mở nổi, động tác hơi ngừng lại, kế tiếp dưới chân rung lắc, tiếng nổ liên tiếp vang lên, mang theo sát khí thuộc về pháp trận thiên địa bốn phương.
Ở giữa chỉ có một mình Phó Yên Văn không bị làm sao, hắn nhân cơ hội lần thứ hai vung đao lên. Chung Khôi đứng mũi chịu sào, bị ép không ngừng lùi về sau, đạo bùa trong tay hoàn toàn vô dụng, cũng may có Mã Linh Xu hỗ trợ, hai người vừa đấu vừa lui, từ từ kéo khoảng cách với đám Trương Huyền.
Xoẹt!
Tia sáng lần thứ hai giáng xuống, tiếng động ngày càng dữ dội, chỗ mọi người đang đứng đột nhiên sáng như ban ngày, thiên kiếm lần thứ hai treo cao bốn phía, thần uy hiển hách, ánh sáng chói lòa từ trên thân kiếm chiếu xuống, luân phiên nhau lấp lánh trong không gian, chỉ cần hơi không lưu ý đụng phải, là trên người sẽ xuất hiện thêm một vết cắt. Bọn họ lại trở về trong trận tru tiên hàng ma.
“Ha ha, các ngươi thật sự cho rằng đã chạy thoát rồi sao?” Thấy mọi người lộ vẻ kinh ngạc, Phó Yên Văn dương dương tự đắc nói: “Không ngại nói cho các ngươi biết, cả ngọn núi này đều là pháp trận, trừ phi núi Thanh Viên nổ tung, bằng không pháp trận vĩnh viễn không thể phá.”
“Ta nhổ vào!”
Bị thái độ phách lối của Phó Yên Văn chọc tức, dù bản thân đang trong cảnh hiểm nguy, Trương Huyền vẫn không nhịn được đùa cợt: “Xem ra phát súng lần trước Chủ tịch bắn ngươi đã có tác dụng, biết không phải là đối thủ của chúng ta, liền tạo ra một pháp trận đồng nát để đối phó.”
Phó Yên Văn biến sắc, lời Trương Huyền như vạch trần vết sẹo của hắn, nhớ đến chuyện bị mọi người vây đánh dẫn đến bại trận lần trước, hắn nổi nóng. Nếu không phải bây giờ đang có tính toán khác, hắn nhất định sẽ đối phó với Trương Huyền trước, song may là pháp trận ở nơi này đã báo thù cho hắn. Thấy kiếm quang của thiên kiếm không ngừng bắn về phía Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong, hắn không khỏi cười nhạt, cứ kệ Trương Huyền khoe dẻo miệng, dù sao bọn chúng cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Nghĩ đến đó, Phó Yên Văn chuyển mục tiêu tấn công sang Mã Linh Xu, sắc mặt Mã Linh Xu nghiêm trọng, đẩy Chung Khôi ra, hai tay vung kim giản chú tâm đối địch.
Đao phong Tê Nhận của Phó Yên Văn tuy sắc bén, nhưng kim giản của Mã Linh Xu cũng tài năng lộ rõ giống vậy. Hai pháp khí dưới sự khống chế của chủ nhân đều tản mát ra ánh sáng khác nhau, hai đường ánh sáng sắc bén đen và vàng thay nhau lóe lên, cái này giảm xuống thì cái kia tăng lên. Tuy rằng Mã Linh Xu không thể thắng được Phó Yên Văn, nhưng Phó Yên Văn tạm thời cũng không gây tổn thương cho anh ta được.
Chung Khôi ở bên cạnh nhìn thấy sợ mất mật, không khỏi toát mồ hôi lạnh thay Mã Linh Xu, lại nhìn Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong bên kia, tình hình cũng gay go như thế, có lẽ chính vì biết điều đó nên Phó Yên Văn mới chuyển sang đối phó Mã Linh Xu. Kiếm khí lập lòe trên đầu mọi người, mỗi lần rạch xuống, trên người mọi người lại xuất hiện thêm một vết thương. Trương Chính là người bình thường, còn tạm ổn, Nhiếp Hành Phong cũng có thể gắng gượng đối phó, bết bát nhất là Trương Huyền, cậu bị thiên kiếm ép tỏa ra lệ khí bốn phía, nhưng lệ khí càng nặng, thần kiếm phản phệ có sức mạnh càng lớn, vòng tuần hoàn phức tạp như thế cứ lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ.
Chung Khôi rất muốn tới hỗ trợ, nhưng đi về phía trước chưa được hai bước, đã bị mũi Tê Nhận của Phó Yên Văn chặn lại. Mã Linh Xu nhận ra tình trạng khốn quẫn của Trương Huyền, mắt thấy mục tiêu của thần kiếm từ từ dời đến cậu, mà Tác Hồn Ti của cậu căn bản không sử dụng được, Nhiếp Hành Phong vài lần dùng Tê Nhận giúp cậu đánh kiếm khí ra, nhưng cũng chỉ có thể giải vây trong chốc lát. Mã Linh Xu trong mắt toát ra vẻ lo lắng, lấy đạo bùa ra, hóa bùa thành đao ngăn trở tấn công của Phó Yên Văn, đồng thời tay phải xoay tròn, ném kim giản cho Trương Huyền, nói: “Nhận giản!”
Nghe thấy tiếng quát của Mã Linh Xu, Trương Huyền phấn chấn tinh thần, ngẩng đầu nhìn kim quang thoáng lóe lên, cậu giơ tay nhận lấy, đánh văng kiếm khí đang phóng tới ra, Nhiếp Hành Phong và cậu tựa lưng vào nhau, anh thấp giọng hỏi: “Còn chịu được không?”
“Tàm tạm.” Ít nhất lần này đều là ngoại thương, Trương Huyền để ngang kim giản trước chân, trong đôi mắt lam hiện lên lệ khí, hét lên: “Em không muốn chạy, Chủ tịch, em muốn phá con bà nó cái trận quỷ quái này!”
Đúng vậy, nếu quả thật đúng như Phó Yên Văn nói, toàn bộ núi Thanh Viên đều bị vây trong pháp trận, thì họ hoàn toàn không trốn thoát được, nhưng nói đến phá trận, mắt trận lại ở đâu?
Tình hình trước mắt không cho Nhiếp Hành Phong suy nghĩ sâu xa, cương khí pháp trận ngày càng mạnh, Phó Yên Văn bên kia tấn công cũng sắc bén hơn. Mất đi pháp khí, Mã Linh Xu rõ ràng không địch lại hắn, anh ta vừa đánh vừa lui, Chung Khôi cuống đến độ không ngừng dùng phệ hồn kính soi vào Phó Yên Văn, lại bị Mã Linh Xu kéo sang một bên. Trương Huyền nhìn thấy, quát Trương Chính: “Đỡ giúp tôi!”
“Đợi đã!”
Công lực của Trương Chính kém đi nhiều, thấy kiếm khí thỉnh thoảng bắn xuống, hắn không khỏi nhức đầu, có lòng muốn ngăn cản Trương Huyền, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Trương Huyền đã cùng Nhiếp Hành Phong tung người chạy đến bên Mã Linh Xu.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn chậm một bước, thế tiến công của Tê Nhận như bão táp, binh khí Mã Linh Xu dùng đạo bùa tạo ra liên tục bị bẻ gãy, mắt thấy phía sau anh ta không còn đường lui, trên mặt Phó Yên Văn hiện lên nụ cười gằn, hai tay cầm Tê Nhận đặt nghiêng hướng về phía ngực anh ta chém mạnh xuống.
Hào quang màu đen lóe lên, Mã Linh Xu bị chói híp lại, ngưng tụ lại tất cả sức mạnh chuẩn bị chống đối một đòn sấm sét của đối phương. Chợt một tiếng vang chói tai vang lên, như thứ gì bị đánh trúng. Sát khí trong luồng không khí hùng mạnh bắn ra bốn phía, cho dù anh ta không bị đánh trúng trực tiếp, nhưng vẫn bị chấn động ngã ra ngoài, lại thấy trước mắt lấp lánh vô số ánh sao, che mờ tầm mắt, cũng chiếu sáng cả không gian lạnh lẽo xung quanh.
Bị chấn động đến mê muội, Mã Linh Xu hoảng hốt một chút mới nhìn rõ mọi thứ trước mắt. Tê Nhận không làm tổn thương đến Mã Linh Xu, bởi vì có người đỡ cho anh ta đòn trí mạng. Tê Nhận của Phó Yên Văn từ sau lưng Chung Khôi chém ngang xuống, ánh sáng màu đen như mực trong nháy mắt bao phủ toàn thân cậu ta. Mã Linh Xu láng máng nghe thấy tiếng xương cốt tan ra, Chung Khôi bị đánh ngửa đầu lên, trong khắc cuối cùng, cậu ta cười với mình, miệng hơi há, như đang gọi Mã tiên sinh.
Đó không phải gương mặt thuộc về Chung Khôi, anh ta không thích gương mặt đẹp đến mức yêu dị này của Chung Khôi, nhưng lúc này lại cảm thấy vẻ mặt ấy rất thích hợp với cậu ta, nụ cười rực rỡ hồn nhiên như thế chỉ có Chung Khôi mới có.
Nhưng nụ cười ấy chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, má lúm đồng tiền rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt Mã Linh Xu, ngay sau đó thân thể thuộc về Chung Khôi cũng tan biến, xương cốt toàn thân cậu ta bị Tê Nhận đánh vỡ, rơi lả tả trên mặt đất, phệ hồn kính trong tay cũng vỡ thành hai mảnh, rơi khỏi tay, lăn vào giữa đống xương cốt.
“Đứng lại! Lão khốn kiếp này, mau đứng lại!”
Chung Khôi đuổi theo phía sau kêu to, nhưng tiếng kêu chỉ ép cho linh thể Trương Tuyết Sơn bay nhanh hơn. Trương Huyền lấy ra một tờ đạo bùa, nhưng nghĩ lại tình hình của mình hiện giờ, cậu không gắng gượng nữa, nháy mắt với Trương Chính: “Đi giúp cậu ta đi.”
Trương Chính nhìn chú Tiền đang quỳ rạp dưới đất, do dự không nhúc nhích, Trương Huyền nói tiếp: “Chúng tôi sẽ trông nom chú Tiền, anh đi hỗ trợ đi.”
“Trận còn chưa phá, tôi đỡ cậu rời đi trước.”
Trương Chính đưa tay qua, Trương Huyền lại được Nhiếp Hành Phong đỡ đứng lên, hỏi: “Không phải anh rất muốn bắt sống Trương Tuyết Sơn à? Sao giờ lại không vội nữa?”
Sắc mặt Trương Chính lúng túng, không đợi hắn trả lời, phía trước đã vang lên tiếng kêu to của Chung Khôi. Đường nhấp nhô, Chung Khôi lại không thích ứng với thân thể của bộ xương khô cho lắm, chưa chạy được hai bước đã ngã nhào xuống, kim giản tuột khỏi tay bay ra, lăn sang một bên.
Trương Huyền lấy tay đỡ trán không nỡ nhìn, Nhiếp Hành Phong có lòng đi giúp, nhưng thấy Trương Chính, chỉ đành nhịn xuống. Linh thể của Trương Tuyết Sơn lơ lửng trên không trung, thấy bộ dạng chật vật của mọi người, lão cười nhạt, muốn nhân cơ hội đi tìm đối tượng bám thân mới, nhưng vừa quay đầu lại liền đối diện với một người đang đi đến, thấy anh ta, nụ cười của lão cứng lại.
“Trương Tuyết Sơn, ta phụng mệnh chưởng môn thiên sư đưa ngươi quay về, ngươi làm mọi việc ác, đây là cơ hội cuối cùng, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa.”
Mã Linh Xu mặc một bộ áo xanh, hai tay chắp sau lưng, ung dung như vị tiên bước ra từ tranh thủy mặc. Tựa như bình thường, trên mặt anh ta hơi toát ra nét cười, nhưng không thể che đi vẻ lạnh lùng nghiêm nghị bên trong. Lúc này Trương Tuyết Sơn hệt như chuột chạy qua đường, bị khí thế của Mã Linh Xu làm cho run rẩy, không dám đón ánh mắt của anh ta.
“Mã, Mã tiên sinh?”
Chung Khôi ngã lệch cả đầu lâu, sau khi đỡ bản thân dậy cậu ta ngẩng đầu, phát hiện đúng là Mã Linh Xu, lại nhìn anh ta và Trương Tuyết Sơn đứng đối diện nhau. Từng là sư huynh đệ đồng môn học nghề, lúc này lại khác nhau một trời một vực, khí tràng Mã Linh Xu trong vắt ấm thuần, khiến cậu ta không khỏi thấy bội phục, cuống quýt đứng lên chạy tới.
Tiếng bước chân đánh thức Trương Tuyết Sơn, nhớ đến mọi chuyện trong quá khứ, lão vừa cực kỳ hâm mộ cũng cực kỳ ganh ghét Mã Linh Xu, ngẩng đầu tiến tới, kêu lên: “Không ai giết được ta, kể cả ngươi cũng không!”
Thấy Trương Tuyết Sơn hung hăng, Chung Khôi vội vàng vứt kim giản cho Mã Linh Xu. Mã Linh Xu nhận lấy, thân thể lao đến Trương Tuyết Sơn, kim giản đập vào người sinh linh, đánh lão bay ra ngoài. Nhưng không lâu sau đó, linh thể lại bay lên, giống như làn sương một lần nữa tụ tập lại. Thấy tình thế không ổn, Trương Tuyết Sơn quay ra phía sau chạy trốn, thấy Chung Khôi còn ở bên cạnh xem đánh nhau, lão nổi giận trong lòng, từ đằng sau bóp cổ Chung Khôi, mượn thế bay kéo cậu ta về sau.
Cứ thế, Chung Khôi trở thành lá chắn của Trương Tuyết Sơn, khiến những người khác không thể ra tay tấn công. Chung Khôi cũng bị lão kéo rời khỏi mặt đất, trong cổ họng ho khan mấy tiếng, đến hít thở cũng trở nên khó khăn.
Mã Linh Xu giơ kim giản lên, nhưng lo ngại Chung Khôi phía trước, anh ta không dám đường đột ra tay, trong lúc hơi do dự, một phần sinh linh của Trương Tuyết Sơn đã tiến vào trong xương cốt Chung Khôi, Mã Linh Xu kinh hãi, bay người đuổi theo quát: “Buông cậu ta ra!”
“Bắt ta trở về chịu phạt với ngươi? Đừng có mơ, ta sắp làm người Chung gia rồi, xem ngươi giết ta thế nào?”
Trương Tuyết Sơn vốn chỉ muốn mượn Chung Khôi thoát thân, nhưng sau khi phát hiện có thể bám thân lão mừng như điên, bám thân Chung Khôi đối với lão là một chuyện cực kỳ tốt. Chung Khôi không giống người bình thường, sinh linh bám thân sinh linh, có lẽ không cần phải lo lắng đến mối nguy hiểm do hồn phách bị bài xích. Nhìn thấy phệ hồn kính trong tay Chung Khôi, lão nảy ra ý định, nắm lấy tay Chung Khôi kéo lên, để mặt gương chĩa vào cậu ta, cười ha ha nói: “Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết cái gương này phải dùng thế nào.”
Chung Khôi không làm gì được, bị Trương Tuyết Sơn khống chế phải nhìn vào mặt gương, chỉ thấy mặt gương vốn đen như mực dần trở nên rõ ràng, rất nhanh khói mù tản ra, soi mặt hai người họ vào trong gương. Trương Tuyết Sơn trong miệng lẩm bẩm, cậu ta nghe không hiểu là chú ngữ gì, nhưng biết đó tuyệt đối không phải thứ tốt.
Lúc Mã Linh Xu đuổi theo, linh thể Trương Tuyết Sơn đã có hơn một nửa khảm vào xương cốt Chung Khôi. Anh ta kinh hãi, đưa tay nhấc cánh tay Trương Tuyết Sơn ra, đồng thời lấy đạo bùa vỗ vào, cắt ngang chú ngữ của lão.
Trương Tuyết Sơn bị đạo bùa đánh cho thất thanh kêu lên, công lực chợt tan, lão càng thống hận Mã Linh Xu, tiện tay nhặt cành khô bên cạnh, cho chú ngữ bám lên cành khô đâm về phía ngực anh ta.
Chung Khôi ở giữa hai người nhìn thấy rõ ràng, mắt thấy Mã Linh Xu nguy cấp, chẳng biết cậu ta lấy đâu ra sức mạnh, đưa tay đỡ lấy cành khô đâm ngược về sau, đợt nghe phập một tiếng, cành cây đâm vào trong cơ thể Trương Tuyết Sơn.
Thân là linh thể, Trương Tuyết Sơn vốn không có phản ứng với loại tổn thương này, nhưng kỳ quặc là trong nháy mắt cành cây đâm vào ngực, lão cảm nhận được đau đớn, ngay sau đó toàn bộ pháp lực sức lực nhanh chóng biến mất, lão không thể tùy ý bay trên không trung nữa, ngã ngửa về phía sau rơi xuống.
Mất đi lực đỡ, Chung Khôi cũng ngã xuống cùng, may mà Mã Linh Xu kịp thời bắt được cậu ta.
Hai người đồng thời hạ xuống đất, nhìn về phía linh thể đối diện, chỉ thấy Trương Tuyết Sơn tựa lên cây run rẩy, lão đưa tay muốn rút cành cây trên ngực ra, nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích được. Mắt thấy thân thể của mình ngày càng mờ nhạt, trong ánh mắt lão ánh lên vẻ sợ hãi, lẩm bẩm: “Không, không thể nào, lúc ta ly hồn đã hạ cho mình chú bất tử, trừ phi linh hồn mãi không thể bám thân, còn không ta sẽ không chết.”
Cũng chính vì thế, viện trưởng mới phải nhốt lão vào trong không gian phong bế, hy vọng linh thể của lão có thể tự tiêu tan, trừ cái đó ra, lão vốn tin chắc bản thân tuyệt đối sẽ không sao, nhưng tình hình trước mắt nói cho lão biết, trong thế giới này không có gì là tuyệt đối.
“Còn nhớ lúc sắp chết Mã Ngôn Triệt đã hạ lời nguyền với các ngươi không?” Hờ hững nhìn Trương Tuyết Sơn, Mã Linh Xu thản nhiên nói: “Lời nguyền của Mã gia chưa bao giờ mất linh nghiệm.”
“Không, không…”
Ánh mắt Trương Tuyết Sơn điên cuồng đảo quanh giữa Mã Linh Xu và Chung Khôi, lão tin chắc rằng Mã Linh Xu không hề có quan hệ với Mã gia, cho nên lão không tin cũng không cam lòng thừa nhận sự thật này. Nhưng tiếng nguyền rủa vang vọng bên tai đã phá vỡ ảo tưởng của lão, giọng nói du dương linh động, mang theo lạnh lẽo khiến người khác rơi xuống địa ngục.
“Mỗi người các ngươi đều phải chết trên tay người Mã gia, không chừa một mống!”
Hình như Mã Ngôn Triệt nói vậy, lão không nhớ rõ lắm, hoặc là vì quá sợ hãi mà không dám nhớ, cũng có thể vì người Mã gia đều đã chết hết, không cần phải nhớ nữa. Nhưng lúc này lời nguyền rủa một lần nữa vang vọng bên tai, nhắc cho lão nhớ lại. Hô hấp ngày càng khó khăn, xung quanh đột nhiên tối sầm, có lẽ đây chính cảm giác tử vong, lão từng khiến rất nhiều người rơi vào cái chết, hiện giờ rốt cuộc đến phiên bản thân lão thưởng thức.
Hồn thể từ từ ngừng run rẩy, Trương Tuyết Sơn dùng hết sức lực cuối cùng nhìn về phía Chung Khôi, mang theo vẻ mặt không cam lòng khiến Chung Khôi hiểu được ý nghĩ của lão, gật đầu, nói: “Ta là hậu nhân Mã gia, ta là Mã Chung Khôi.”
Không biết Trương Tuyết Sơn có nghe được câu nói cuối cùng ấy không, bởi vì cùng với lúc Chung Khôi nói, cụm sương đen đã dần tiêu tan, cuối cùng cành khô rơi xuống, phát ra tiếng vang vắng lặng.
“Trương Tuyết Sơn chết rồi hả?” Đến giờ Chung Khôi vẫn không thể tin được sự thật trước mắt, quay đầu hỏi Mã Linh Xu, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cậu ta than thở: “Hy vọng kiếp sau ông ta đừng phạm sai lầm như thế nữa.”
“Hắn không có kiếp sau, bởi vì hắn đã hạ chú bất tử cho bản thân, đây là cấm chú, một khi bắt đầu sử dụng, thì không còn đường lui nữa.”
Chung Khôi thở dài, tuy nói Trương Tuyết Sơn chết chưa hết tội, nhưng lão cũng được coi là tông sư đạo gia, nếu dùng đạo pháp vào đường ngay, kết cục tuyệt đối sẽ không tệ như vậy.
“Không cần thương cảm.” Mã Linh Xu lạnh lùng nói: “Con đường không lối về này là do tự hắn chọn, không thể đổ cho người khác.”
Chung Khôi kinh ngạc nhìn sang, cảm thấy Mã tiên sinh hôm nay khiến cậu ta cảm thấy xa cách, cậu ta thích Mã tiên sinh ôn hòa khôi hài bình thường hơn. Nhưng Mã Linh Xu nói không sai, mọi chuyện đều là sự lựa chọn của chính Trương Tuyết Sơn.
“Đây chính là cái gọi là tâm có thể là thiên đường cũng có thể là địa ngục đấy sao?” Cậu ta than thở.
“Tâm của ta là thiên đường của ta, để kẻ khác xuống địa ngục đi!”
Giọng nói sắc bén cắt ngang cảm thán của Chung Khôi, cậu ta kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Trương Huyền được Nhiếp Hành Phong dìu sắc mặt đã dần tốt lên, nhưng tâm trạng của cậu khá xấu, nhìn Trương Chính, vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc.
“Có thể giải thích với tôi mục đích anh tới Thường Vận được không?” Cậu đi đến trước mặt Trương Chính hỏi.
Cảm thấy bầu không khí không ổn, Chung Khôi đi tới, Mã Linh Xu đưa tay kéo cậu ta, ra hiệu bảo cậu ta đi thôi, nhưng bị cậu ta phớt lờ.
“Tôi không rõ ý của cậu.” Đối diện với chất vấn của Trương Huyền, Trương Chính tỏ ra rất hoang mang: “Tôi đã nói rồi, tôi tới để bắt Trương Tuyết Sơn.”
“Nhưng tôi cho rằng so với việc đuổi theo Trương Tuyết Sơn, anh có hứng thú với Thường Vận và Chung gia hơn. À đúng rồi, còn cả trận pháp ở nơi này.” Trương Huyền đến gần Trương Chính, nhìn chằm chằm vào hắn, khí thế hùng hổ dọa người: “Vì sao anh có bản đồ của nơi này? Vì sao lúc chúng tôi điều tra nội tình Thường Vận lại xuất hiện không sớm không muộn? Anh đuổi theo Trương Tuyết Sơn, sao lại để lão bám lên thân chú Tiền? Sao lại vừa khéo đi vào pháp trận? Với tính cách của anh, nếu không phải có mục đích nào đó, sẽ ba lần bốn lượt cúi đầu nhờ người khác sao?”
“Trương Huyền, cậu bình tĩnh một chút, những chuyện đó đều là trùng hợp.”
“Nhiều điều trùng hợp như vậy, khiến tôi cảm thấy cho dù tôi bị sét đánh thêm lần nữa cũng không kỳ quặc.”
Mặc kệ Trương Chính tránh lui, Trương Huyền vẫn tiếp tục áp sát, túm cổ áo hắn tỉ mỉ quan sát, lại kéo da mặt hắn: “Gương mặt này của anh à? Hay là của tên khốn Phó Yên Văn biến thành? Bộ dạng giống hệt nhau, là dùng thuật dịch dung hay là thuật mô phỏng của âm linh?”
“Cậu đang nghi ngờ cái gì? Tôi đương nhiên là Trương Chính, cũng không phải là Phó Yên Văn hay âm linh, không tin cậu có thể hỏi vấn đề chỉ có hai chúng ta mới biết thử xem.”
“Đúng là ý kiến hay.”
Nói được một nửa, Trương Huyền tạm thời buông lỏng tay, nhưng rất nhanh lại phát hiện ra vấn đề chỉ có hai người họ biết đúng là một vấn đề lớn. Cậu một vấn đề cũng không nghĩ ra được thì làm sao đây? Cậu với Trương Chính vốn không quen thân được chưa? Tuy nhiên thời gian cùng hành động Trương Chính xuất hiện lần này cực kỳ vi diệu, khiến người ta không nghi ngờ không được.
Bên cạnh truyền đến tiếng động, sau khi linh thể bám thân rời đi, chú Tiền tỉnh lại, ông ta động đậy như muốn đứng lên, Nhiếp Hành Phong khom lưng dìu ông ta dậy. Trương Huyền tùy tiện liếc một cái, vốn muốn nhìn xem sau khi chú Tiền bị bám thân di chứng có nặng như Trương Yên Hoa không, nhưng lúc nhìn qua trong lòng đột nhiên cuộn lên, một dự cảm xấu xông ra.
“Chủ tịch, cẩn thận!”
Cậu bật thốt lên, được cảnh báo, Nhiếp Hành Phong theo bản năng lui về sau tránh, nhưng chậm một bước, cổ tay bị kéo lại, chú Tiền giữ lấy bàn tay đang cầm Tê Nhận của anh, giật mạnh ra phía ngoài, hòng đoạt pháp khí.
Sức lực của chú Tiền quá lớn, Nhiếp Hành Phong thiếu chút nữa không cầm nổi đao. Thời khắc mấu chốt, anh dùng tay còn lại vung về phía mặt chú Tiền, khiến ông tay buông tay. Chú Tiền buông lỏng ra, lại trở tay rút đao đánh về phía anh, hào quang màu mực lóe lên trước mắt mọi người, lại là một thanh Tê Nhận nữa.
Chung Khôi vừa vặn xông tới, đao phong Tê Nhận bổ về phía cậu ta, được Nhiếp Hành Phong kịp thời giơ đao ngăn cản. Hai thanh đao giao nhau, trong bóng đêm lóe lên từng mạt kim quang, chỉ nghe nổ vang một tiếng, lợi khí hai bên chấn động, khiến họ đồng thời phải lùi về sau.
“Xem ra hai thanh đao đều là đồ thật.” Trương Huyền thờ ơ, cười lạnh với chú Tiền: “Thì ra kẻ giở trò chính là ngươi, để dẫn chúng ta mắc câu, thà rằng bị linh thể bám thân, ngươi thực sự dám bỏ tiền vốn đấy nhỉ ngài sao chép.”
“Phó Yên Văn!”
Bị Trương Huyền chế giễu, Phó Yên Văn lớn tiếng phản bác, thấy mọi người nhìn thấu, hắn dứt khoát tháo mặt nạ cùng tóc tai bù xù xuống, chuyển thành hình dáng giống hệt Nhiếp Hành Phong. Đối diện với điệu bộ tự cho mình là đúng của hắn, Trương Huyền trợn trắng mắt.
“Ngài vẫn nên đeo mặt nạ thì hơn, ta sợ ta sẽ không ăn nổi bữa khuya mất.”
Lời đâm chọc bị phớt lờ, Phó Yên Văn híp mắt nhìn Nhiếp Hành Phong, lại chuyển sang nhìn đao trên tay anh, trong mắt không hề che giấu vẻ thèm thuồng muốn chiếm lấy, sau đó lại giơ đao lên.
“Mọi chuyện đều do ngươi làm ra phải không?” Lạnh lùng đối diện với hắn, Nhiếp Hành Phong nói: “Lợi dụng chú Tiền, lợi dụng Trương Tuyết Sơn, chỉ để dẫn chúng ta rơi vào bẫy, đáng tiếc cuối cùng ngươi vẫn thất bại.”
“Chưa hẳn, chỉ chết một tên tiểu tốt mà thôi.”
“Ngươi làm gì chú Tiền rồi?” Chung Khôi khẩn trương hỏi, đây mới là điều cậu ta lo nhất.
Phó Yên Văn liếc mắt, nhếch môi cười, dung mạo giống hệt Nhiếp Hành Phong, nhưng nụ cười của hắn lại khiến người ta có cảm giác tà ác, hời hợt trả lời: “Chết rồi.”
“Sao ngươi lại giết ông ấy? Ông ấy trở ngại gì đến ngươi chứ?”
Chung Khôi thay vì nói là chất vấn, chẳng bằng nói là không muốn thừa nhận sự thật này. Ông lão làm bạn với cậu ta nhiều năm kia, cậu ta không tin chỉ vì sự ích kỉ của một vài người mà cứ thế chết đi.
“Lão có chết hay không thì liên quan gì chứ? Dù sao cũng chỉ là một kẻ không quan trọng.” Cảm nhận được cơn giận của Chung Khôi, Phó Yên Văn cười ha hả: “Chẳng lẽ không đúng sao? Ta dịch dung thành dáng vẻ của lão mà chưa một ai từng chú ý tới, người như thế có tồn tại hay không thì có giá trị gì chứ?”
Ở đây ngoại trừ Chung Khôi ra, mọi người đều không quen biết chú Tiền, mà Chung Khôi cũng nhiều năm không quay về Thường Vận, hoàn toàn không ngờ sẽ có người giả mạo ông ấy. Bị xem thường, sắc mặt cậu ta đỏ bừng, giận dữ nói: “Cái gì gọi là không quan trọng? Bất kể ngươi là ai, đều không có tư cách cướp đoạt tính mạng người khác!”
Phó Yên Văn nhướng mày, tạo ra một nụ cười có tính khiêu khích. Chung Khôi hoàn toàn bị chọc giận, quên mất chênh lệch giữa hai người, tay cầm đạo bùa xông về phía hắn. Phó Yên Văn căn bản không để cậu ta vào mắt, hai tay chắp đao trước ngực bổ xuống.
Thấy tình thế không ổn, Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền đồng thời vung pháp khí lên chi viện. Chung Khôi bị đao phong Tê Nhận ép cho lùi về sau, đột nhiên cổ tay bị túm lấy, là Mã Linh Xu tiến lên kéo cậu ta lại, thấp giọng quát: “Đi ngay!”
“Vì sao?”
Mã Linh Xu không nói gì, nhưng sắc mặt sầm xuống chứng tỏ tâm trạng hiện giờ của anh ta rất tệ. Chung Khôi hơi lo lắng có phải anh ta đang giận mình chuyện nói dối xin nghỉ hay không, liền nói: “Mã tiên sinh, chuyện kia quay về tôi giải thích với anh, tôi phải giúp mấy người Trương Huyền trước đã.”
Mã Linh Xu nhíu mày chặt hơn, còn muốn khuyên tiếp, Chung Khôi đã đẩy anh ta ra chạy trở lại, kêu lên: “Hắn giết chú Tiền, không thể bỏ qua như vậy được!”
Thằng bé ngốc nghếch, đối với thần mà nói, tính mạng con người thì tính là gì chứ?
Lo Chung Khôi gặp chuyện, Mã Linh Xu đành phải vội vàng đuổi theo. Phó Yên Văn một đấu năm, nhưng hoàn toàn không thất thủ, Tê Nhận trong tay múa như hào quang trên trời, chiếu sáng cả bóng đêm chung quanh, cành lá cây cổ thụ xung quanh chịu tội oan, hoặc là bị chặt ngang, hoặc là bị đốt cháy. Đá núi bị cương khí bay múa đánh phải, cũng văng bốn phía không ngừng. Cảm nhận được cương khí sắc bén, Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong liếc mắt nhìn nhau, hai người chuẩn bị gọi pháp khí, Phó Yên Văn đột nhiên lùi về sau, tựa như bắt đầu không chịu nổi đám người vây đánh.
Đánh chó phải thừa cơ, thấy Phó Yên Văn lộ ra dấu hiệu thua trận, Trương Huyền vội vàng bắt quyết, ai ngờ không đợi cậu đánh trả, đỉnh đầu đột nhiên sáng lên. Bất thình lình, một tia sáng mạnh lóe lên giữa không trung, mắt của mọi người đều bị chói không mở nổi, động tác hơi ngừng lại, kế tiếp dưới chân rung lắc, tiếng nổ liên tiếp vang lên, mang theo sát khí thuộc về pháp trận thiên địa bốn phương.
Ở giữa chỉ có một mình Phó Yên Văn không bị làm sao, hắn nhân cơ hội lần thứ hai vung đao lên. Chung Khôi đứng mũi chịu sào, bị ép không ngừng lùi về sau, đạo bùa trong tay hoàn toàn vô dụng, cũng may có Mã Linh Xu hỗ trợ, hai người vừa đấu vừa lui, từ từ kéo khoảng cách với đám Trương Huyền.
Xoẹt!
Tia sáng lần thứ hai giáng xuống, tiếng động ngày càng dữ dội, chỗ mọi người đang đứng đột nhiên sáng như ban ngày, thiên kiếm lần thứ hai treo cao bốn phía, thần uy hiển hách, ánh sáng chói lòa từ trên thân kiếm chiếu xuống, luân phiên nhau lấp lánh trong không gian, chỉ cần hơi không lưu ý đụng phải, là trên người sẽ xuất hiện thêm một vết cắt. Bọn họ lại trở về trong trận tru tiên hàng ma.
“Ha ha, các ngươi thật sự cho rằng đã chạy thoát rồi sao?” Thấy mọi người lộ vẻ kinh ngạc, Phó Yên Văn dương dương tự đắc nói: “Không ngại nói cho các ngươi biết, cả ngọn núi này đều là pháp trận, trừ phi núi Thanh Viên nổ tung, bằng không pháp trận vĩnh viễn không thể phá.”
“Ta nhổ vào!”
Bị thái độ phách lối của Phó Yên Văn chọc tức, dù bản thân đang trong cảnh hiểm nguy, Trương Huyền vẫn không nhịn được đùa cợt: “Xem ra phát súng lần trước Chủ tịch bắn ngươi đã có tác dụng, biết không phải là đối thủ của chúng ta, liền tạo ra một pháp trận đồng nát để đối phó.”
Phó Yên Văn biến sắc, lời Trương Huyền như vạch trần vết sẹo của hắn, nhớ đến chuyện bị mọi người vây đánh dẫn đến bại trận lần trước, hắn nổi nóng. Nếu không phải bây giờ đang có tính toán khác, hắn nhất định sẽ đối phó với Trương Huyền trước, song may là pháp trận ở nơi này đã báo thù cho hắn. Thấy kiếm quang của thiên kiếm không ngừng bắn về phía Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong, hắn không khỏi cười nhạt, cứ kệ Trương Huyền khoe dẻo miệng, dù sao bọn chúng cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Nghĩ đến đó, Phó Yên Văn chuyển mục tiêu tấn công sang Mã Linh Xu, sắc mặt Mã Linh Xu nghiêm trọng, đẩy Chung Khôi ra, hai tay vung kim giản chú tâm đối địch.
Đao phong Tê Nhận của Phó Yên Văn tuy sắc bén, nhưng kim giản của Mã Linh Xu cũng tài năng lộ rõ giống vậy. Hai pháp khí dưới sự khống chế của chủ nhân đều tản mát ra ánh sáng khác nhau, hai đường ánh sáng sắc bén đen và vàng thay nhau lóe lên, cái này giảm xuống thì cái kia tăng lên. Tuy rằng Mã Linh Xu không thể thắng được Phó Yên Văn, nhưng Phó Yên Văn tạm thời cũng không gây tổn thương cho anh ta được.
Chung Khôi ở bên cạnh nhìn thấy sợ mất mật, không khỏi toát mồ hôi lạnh thay Mã Linh Xu, lại nhìn Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong bên kia, tình hình cũng gay go như thế, có lẽ chính vì biết điều đó nên Phó Yên Văn mới chuyển sang đối phó Mã Linh Xu. Kiếm khí lập lòe trên đầu mọi người, mỗi lần rạch xuống, trên người mọi người lại xuất hiện thêm một vết thương. Trương Chính là người bình thường, còn tạm ổn, Nhiếp Hành Phong cũng có thể gắng gượng đối phó, bết bát nhất là Trương Huyền, cậu bị thiên kiếm ép tỏa ra lệ khí bốn phía, nhưng lệ khí càng nặng, thần kiếm phản phệ có sức mạnh càng lớn, vòng tuần hoàn phức tạp như thế cứ lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ.
Chung Khôi rất muốn tới hỗ trợ, nhưng đi về phía trước chưa được hai bước, đã bị mũi Tê Nhận của Phó Yên Văn chặn lại. Mã Linh Xu nhận ra tình trạng khốn quẫn của Trương Huyền, mắt thấy mục tiêu của thần kiếm từ từ dời đến cậu, mà Tác Hồn Ti của cậu căn bản không sử dụng được, Nhiếp Hành Phong vài lần dùng Tê Nhận giúp cậu đánh kiếm khí ra, nhưng cũng chỉ có thể giải vây trong chốc lát. Mã Linh Xu trong mắt toát ra vẻ lo lắng, lấy đạo bùa ra, hóa bùa thành đao ngăn trở tấn công của Phó Yên Văn, đồng thời tay phải xoay tròn, ném kim giản cho Trương Huyền, nói: “Nhận giản!”
Nghe thấy tiếng quát của Mã Linh Xu, Trương Huyền phấn chấn tinh thần, ngẩng đầu nhìn kim quang thoáng lóe lên, cậu giơ tay nhận lấy, đánh văng kiếm khí đang phóng tới ra, Nhiếp Hành Phong và cậu tựa lưng vào nhau, anh thấp giọng hỏi: “Còn chịu được không?”
“Tàm tạm.” Ít nhất lần này đều là ngoại thương, Trương Huyền để ngang kim giản trước chân, trong đôi mắt lam hiện lên lệ khí, hét lên: “Em không muốn chạy, Chủ tịch, em muốn phá con bà nó cái trận quỷ quái này!”
Đúng vậy, nếu quả thật đúng như Phó Yên Văn nói, toàn bộ núi Thanh Viên đều bị vây trong pháp trận, thì họ hoàn toàn không trốn thoát được, nhưng nói đến phá trận, mắt trận lại ở đâu?
Tình hình trước mắt không cho Nhiếp Hành Phong suy nghĩ sâu xa, cương khí pháp trận ngày càng mạnh, Phó Yên Văn bên kia tấn công cũng sắc bén hơn. Mất đi pháp khí, Mã Linh Xu rõ ràng không địch lại hắn, anh ta vừa đánh vừa lui, Chung Khôi cuống đến độ không ngừng dùng phệ hồn kính soi vào Phó Yên Văn, lại bị Mã Linh Xu kéo sang một bên. Trương Huyền nhìn thấy, quát Trương Chính: “Đỡ giúp tôi!”
“Đợi đã!”
Công lực của Trương Chính kém đi nhiều, thấy kiếm khí thỉnh thoảng bắn xuống, hắn không khỏi nhức đầu, có lòng muốn ngăn cản Trương Huyền, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Trương Huyền đã cùng Nhiếp Hành Phong tung người chạy đến bên Mã Linh Xu.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn chậm một bước, thế tiến công của Tê Nhận như bão táp, binh khí Mã Linh Xu dùng đạo bùa tạo ra liên tục bị bẻ gãy, mắt thấy phía sau anh ta không còn đường lui, trên mặt Phó Yên Văn hiện lên nụ cười gằn, hai tay cầm Tê Nhận đặt nghiêng hướng về phía ngực anh ta chém mạnh xuống.
Hào quang màu đen lóe lên, Mã Linh Xu bị chói híp lại, ngưng tụ lại tất cả sức mạnh chuẩn bị chống đối một đòn sấm sét của đối phương. Chợt một tiếng vang chói tai vang lên, như thứ gì bị đánh trúng. Sát khí trong luồng không khí hùng mạnh bắn ra bốn phía, cho dù anh ta không bị đánh trúng trực tiếp, nhưng vẫn bị chấn động ngã ra ngoài, lại thấy trước mắt lấp lánh vô số ánh sao, che mờ tầm mắt, cũng chiếu sáng cả không gian lạnh lẽo xung quanh.
Bị chấn động đến mê muội, Mã Linh Xu hoảng hốt một chút mới nhìn rõ mọi thứ trước mắt. Tê Nhận không làm tổn thương đến Mã Linh Xu, bởi vì có người đỡ cho anh ta đòn trí mạng. Tê Nhận của Phó Yên Văn từ sau lưng Chung Khôi chém ngang xuống, ánh sáng màu đen như mực trong nháy mắt bao phủ toàn thân cậu ta. Mã Linh Xu láng máng nghe thấy tiếng xương cốt tan ra, Chung Khôi bị đánh ngửa đầu lên, trong khắc cuối cùng, cậu ta cười với mình, miệng hơi há, như đang gọi Mã tiên sinh.
Đó không phải gương mặt thuộc về Chung Khôi, anh ta không thích gương mặt đẹp đến mức yêu dị này của Chung Khôi, nhưng lúc này lại cảm thấy vẻ mặt ấy rất thích hợp với cậu ta, nụ cười rực rỡ hồn nhiên như thế chỉ có Chung Khôi mới có.
Nhưng nụ cười ấy chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, má lúm đồng tiền rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt Mã Linh Xu, ngay sau đó thân thể thuộc về Chung Khôi cũng tan biến, xương cốt toàn thân cậu ta bị Tê Nhận đánh vỡ, rơi lả tả trên mặt đất, phệ hồn kính trong tay cũng vỡ thành hai mảnh, rơi khỏi tay, lăn vào giữa đống xương cốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.