Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 7 - Chương 131: Phiên ngoại 1: Ký ức năm đó – Hạ

Phàn Lạc

04/07/2020

Beta: Bummi

Ngày ấy hắn tới chỗ Khúc Tinh Thần giam giữ Tố Vấn, vì khi đó Khúc Tinh Thần một lòng một dạ lo chuyện tru diệt quái vật, chắc chắn không tới tìm Tố Vấn, nên hắn hoàn toàn không lo sẽ đụng phải. Mà cho dù đụng phải, hắn cũng thấy chẳng làm sao, biết đâu lại là chuyện tốt, để Tố Vấn có cơ hội nhìn rõ mặt mũi những vị tu đạo này.

Đã chạng vạng, trong sơn động chỉ đốt một ngọn đèn dầu nhỏ, ánh sáng le lói. Tố Vấn còn an tĩnh hơn cả hắn tưởng tượng, một mình cuộn người trên đống cỏ trong góc. Để đề phòng y chạy trốn, Khúc Tinh Thần trói xích lên tay chân y. Khi thấy trên mặt Tố Vấn bịt miếng vải đen, hắn cười lạnh, ông ta sợ hành động của mình bị phát hiện, nên mới cố ý dùng cách này để che giấu chăng?

Mọi người đều nói những người mắt không tốt thì các giác quan khác sẽ nhạy bén hơn, Tố Vấn cũng không ngoại lệ. Hắn vừa vào trong hang, Tố Vấn đã cảm giác được, thân thể hơi động đậy, nhìn về phía hắn đứng, nhưng có miếng vải đen che mắt, hắn biết Tố Vấn không nhìn thấy gì.

“Ngươi định trói ta đến khi nào?”

Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Tố Vấn thấp giọng hỏi, hắn không trả lời, đi đến trước đống cỏ. Tố Vấn dường như hơi căng thẳng, lúc hắn đến gần liền dịch về phía sau một chút, xích sắt trói trên tay theo đó phát ra tiếng động. Lúc này hắn mới nhìn thấy trên xích sắt kia còn vẽ cả đạo bùa trấn yêu, đoạn cuối còn dùng khóa đá rất nặng buộc lại, khiến không gian hoạt động của Tố Vấn chỉ giới hạn một tấc vuông trong hang đá.

Cảnh tượng này khiến Sơ Cửu không khỏi giận dữ, hắn cho rằng đã cách nhiều năm, sau khi Khúc Tinh Thần trải qua những biến động lớn sẽ xét lại mình. Không ngờ ông ta lại phạm cùng một sai lầm, không những trói Tố Vấn bằng xích sắt trấn yêu, còn khóa chồng khóa. Nhớ năm đó hắn nhốt Tố Vấn trong hang đá cũng chỉ làm kết giới tượng trưng mà thôi, tức giận xông lên, khiến sát khí tiềm ẩn tỏa ra, Tố Vấn lập tức cảm thấy, ngẩng đầu nhìn sang. Để không dọa Tố Vấn sợ, hắn ngăn lại lửa giận, dùng pháp lực che giấu khí tràng của mình, cân nhắc kế tiếp mình nên làm thế nào.

Vốn tưởng Tố Vấn bị giấu ở chỗ này có thể cách xa thị phi, nên hắn mới ngầm cho phép hành động của Khúc Tinh Thần. Nhưng tình cảnh này của Tố Vấn khiến hắn thay đổi dự tính lúc đầu, hắn nên đưa Tố Vấn tới nơi khác, bất kể chỗ nào cũng đều tốt hơn cái hang núi này.

Trong lòng tràn đầy phẫn nộ, hắn không ngẫm nghĩ nhiều, chân sau chống lên đống cỏ, rướn người về phía trước định cởi xích sắt trên tay Tố Vấn trước, nhưng đối phương hiểu nhầm động tác của hắn, trốn về phía sau cực nhanh, lại vung vẩy hai tay dữ dội, đề phòng hắn đến gần.

Trong lúc vung tay xích sắt phát ra tiếng vang nặng nề, dây xích vốn để trói Tố Vấn được y dùng như vũ khí. Xích sắt vung lên rất nhanh, hắn thiếu chút nữa bị đánh phải, thừa lúc sơ hở bắt xích sắt lại, đang định giải thích mình là ai, chợt nghe Tố Vấn quát lên: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ngươi tưởng làm vậy có thể giấu diếm được sao?”

Từ trong câu nói này có thể nghe ra Tố Vấn đã biết người giam giữ mình là ai, việc ấy là đương nhiên. Ánh mắt hắn đảo qua đạo bùa trên xích sắt, đó đều là bùa chú cấp thấp, đối phó với tiểu yêu bình thường thì còn miễn cưỡng có thể, nhưng với pháp thuật của Tố Vấn, nếu y muốn chạy trốn, bất cứ lúc nào cũng có thể, nhưng y lại ở lại, bởi vì người nhốt y là Khúc Tinh Thần.

Bàn tay đưa ra muốn kéo miếng vải đen xuống của hắn ngừng lại, sự tức giận vốn tích trong ngực hóa thành đố kị, cùng một cảnh, nhưng bởi vì diễn viên khác nhau mà làm ra phản ứng khác nhau. Sự đối lập rõ ràng đến mức hắn không thể chịu nổi, Khúc Tinh Thần đúng là một thằng ngu, hắn nghĩ, nếu ông ta muốn Tố Vấn giúp đỡ, căn bản không cần dùng đến mấy thứ đạo bùa xích sắt kia, ông ta chỉ cần nói một câu là đủ rồi.

Bởi vì kích động, ngực Tố Vấn phập phồng mạnh, phát hiện hắn không lùi ra, y lại bắt đầu liều mạng vung hai tay. Trán Sơ Cửu bị xích sắt quét qua, đau đớn đánh thức thần trí hắn, lần thứ hai túm lấy dây xích, ngăn không cho Tố Vấn lộn xộn. Chỉ thấy dưới ánh đèn chập chờn, Tố Vấn cắn chặt môi dưới, tuy có miếng vải đen bịt mắt, nhưng hắn nghĩ ánh mắt kia chắc chắn đang tràn đầy tức giận. Nhưng dù tức giận, y vẫn chọn ở lại, cho Khúc Tinh Thần cơ hội hối lỗi.

Vậy mà y chưa bao giờ cho mình cơ hội, mỗi lần hắn cho rằng có cơ hội, đều sẽ phát hiện đó chỉ là ý nghĩ đơn phương tình nguyện mà thôi.

Sự đố kị giống như rắn độc chui vào tim hắn, thương xót vốn nên có bị nọc độc ăn mòn, tất cả hóa thành không cam lòng. Đúng lúc này Tố Vấn lại giơ chân đá, cái chân bị thương của hắn bị đạp phải, đau đớn thấu xương ập đến toàn thân. Để không cho Tố Vấn lộn xộn thêm nữa, hắn dứt khoát đè cả người lên, giữ tay Tố Vấn lại, ép y xuống dưới thân.

Tiếp xúc như vậy vượt quá giới hạn bình thường, tứ chi giao nhau vô cùng mập mờ khiến Tố Vấn phản ứng dữ dội hơn, nhưng bị hắn phớt lờ, ngón tay quét qua miếng vải đen, tiếp đó vuốt ve đến gương mặt. Da dẻ Tố Vấn rất đẹp, mềm mại đến mức chỉ hơi dùng sức sẽ tạo ra vết bầm, miệng cắn chặt khiến bờ môi ửng đỏ. Hắn nhìn mà động lòng, nhịn không được cúi đầu hôn lên gò má đối phương.

Bị hành động của hắn làm cho sửng sốt, Tố Vấn nháy mắt ngây ra, sau đó liền bùng lên lửa giận, bất chấp xích sắt trói buộc mình, vung quyền đấm vào bên hông hắn. Hai người kề rất sát, hắn dễ dàng cảm nhận được sát khí của đối phương, không khỏi mỉm cười.

Võ công, pháp thuật của Tố Vấn đều do hắn dạy, phản ứng này trong mắt hắn càng giống khúc dạo đầu tán tỉnh, không những không hề có sức tấn công, ngược lại khơi lên cảm xúc cho hắn.

Hắn động tình, sự kiềm chế, thận trọng vốn có bị ném hết lên chín tầng mây. Thậm chí hắn quên mất đây là nơi nào, tiện tay đạn chỉ, cánh tay của Tố Vấn bị cương khí của hắn bắn ra, không động đậy được nữa. Hắn đè vai Tố Vấn lại, cúi đầu hôn gò má y xong lại xâm lược đến đôi môi, khóe miệng đỏ bừng giống như quả chín, chờ hắn đến hái.

Thế là hắn liền làm vậy, đưa tay nắm cằm Tố Vấn, ép y phải há miệng nghênh đón sự xâm nhập của mình. Sau khi phát hiện không thể phản kháng, Tố Vấn phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, mang theo tiếng nức nở tuyệt vọng, nhưng hắn lại chỉ coi đó là vui thích. Sự ma sát khi thân thể giãy dụa dữ dội đã thể hiện cảm giác kháng cự mãnh liệt của chủ nhân, nhưng đồng thời cũng là cách giao lưu thân thể tốt nhất. Cọ xát lẫn nhau dẫn đến dục vọng trong hắn tăng vọt, đưa tay vén vạt áo đã sớm bị kéo đến hông của Tố Vấn, bàn tay mặc sức vuốt ve bụng y, cảm nhận thân thể kia đang run rẩy. Hắn phát hiện trong nụ hôn của mình, môi Tố Vấn cũng phát run giống vậy.

Quả là phản ứng đáng yêu, hắn nghĩ, không nhịn được lại vươn tay lên, sờ đầu nhũ của đối phương bắt đầu mân mê. Tay kia tháo thắt lưng y, kéo quần y xuống dưới, bàn tay đang đặt trên phần bụng phập phồng kịch liệt của y chậm rãi trượt xuống dưới.

Chuyện cho tới nước này, Tố Vấn ngược lại thôi phản kháng, lúc đầu Sơ Cửu không để ý, đầu lưỡi còn tùy ý liếm cọ trong miệng y, ai ngờ lúc bản thân đang hôn nhiệt tình, đột nhiên đau đớn truyền đến, đầu lưỡi bị cắn, cảm giác đau nhất thời xông lên đại não, hắn kêu một tiếng đau đớn, ngừng nụ hôn lại.

Hắn nên cảm ơn Tố Vấn hạ miệng lưu tình, bằng không với nanh sói bén nhọn, đầu lưỡi của hắn đã bị cắn đứt một cách dễ dàng, nhưng máu vẫn tràn vào trong khuôn miệng đang giao nhau của hai người. Lúc đó đúng ra hắn nên lùi lại, nhưng chẳng biết có phải ma xui quỷ khiến hay không, hắn lại nương theo máu đang tràn ra tiếp tục quấn quýt lấy miệng Tố Vấn.

Dường như bị hành động điên cuồng của hắn làm ngây ngẩn, Tố Vấn không cắn hắn nữa, mà dùng pháp lực điều khiển hòn đá trong góc tường, muốn tấn công hắn. Hắn cảm nhận được, nhưng không quan tâm, với hắn mà nói, lúc này so với việc chịu vài vết thương nhỏ, hắn mong đợi được tiếp xúc với Tố Vấn hơn. Bầu bạn với y rất nhiều năm, làm quân tử lâu vậy rồi, hắn không muốn làm tiếp nữa. Nói trắng ra là, hắn cũng chỉ là loài thú biến thành, quân tử chỉ là biểu tượng, thực ra trong xương cốt hắn có sự ngang ngược giống tất cả dã thú khác.

Đối với con mồi muốn có được, hắn sẽ tìm mọi cách bắt lấy, sau đó giữ lại hay ăn, đều do tâm ý của hắn quyết định.

Điều kỳ quặc là Tố Vấn điều khiển hòn đá, nhưng lại không hề tấn công, có lẽ do bị đạo bùa trấn áp, pháp thuật lang yêu có thể phát huy chỉ có hạn, hoặc là không nỡ. Đừng quên hiện giờ trong mắt Tố Vấn, hắn không phải là Sơ Cửu, mà là Khúc Tinh Thần.

Đố kị kèm theo dục vọng lưu chuyển trong người, hắn có phần không phân rõ đối với Tố Vấn,lúc này hắn yêu nhiều hơn hay hận nhiều hơn, hoặc chỉ đơn thuần là muốn chiếm hữu? Không có ý với nhau, con người vẫn có thể, dù sao hắn đã muốn người này lâu lắm rồi.

Sau khi lý trí bị dục vọng chiếm cứ, tất cả băn khoăn, lo lắng đều bị xem nhẹ, hắn lớn mật đưa tay vào trong quần Tố Vấn, chơi đùa tính khí y. Nuôi người này từ nhỏ đến lớn, còn nuôi đến hai lần, hắn hiểu thân thể Tố Vấn hơn ai hết, độ dài và hình dáng bình thường của thứ đó, nó còn hơi mềm, giống như xấu hổ mà trốn trong đám lông. Được bàn tay của hắn xoa nắn, trong cổ họng Tố Vấn phát ra âm rung rất nhỏ, hai chân kẹp lại, như muốn tránh khỏi tiếp xúc này.

Sơ Cửu phớt lờ động tác gần như rụt rè đó, trực tiếp dùng chân giữ chân y lại, tiếp tục nghịch ngợm dương cụ y, mà nụ hôn cũng được tiếp tục. Trải qua một lần bị tấn công, hắn đã nhìn ra, Tố Vấn sẽ không thực sự ra tay với hắn, sự tức giận ban đầu có lẽ là xuất phát từ tâm lý không cam lòng bị cưỡng ép, nhưng một khi tình dục phá lồng chui ra, y sẽ thuận theo mặc cho mình chi phối.

Đúng như hắn dự liệu, hòn đá bị nâng lên chẳng biết đã rơi xuống đất từ lúc nào. Bị hắn thô lỗ hôn cắn, Tố Vấn phát ra tiếng thút thít, giống như đang khóc, nhưng không phản kháng mạnh như lúc ban đầu nữa. Tố Vấn không có ý đáp lại nụ hôn nóng bỏng ấy, nhưng cũng không làm ra mấy động tác quá khích nữa. Mùi máu theo nụ hôn triền miên tràn ngập miệng hai người, sau khi hắn khiêu khích mấy lần, Tố Vấn rốt cuộc thỏa hiệp, liếm lại đầu lưỡi bị cắn rách của hắn.

Còn mang theo chút cảm giác không tình nguyện, nhưng ít ra không chống cự sự tiếp xúc của hắn nữa. Sơ Cửu cởi đồ lót của Tố Vấn, nhìn thấy đầu nhũ cứng lên do được mình âu yếm, dương cụ y cũng dựng lên, trên đỉnh tràn ra hạt nước long lanh, nhễu xuống theo bàn tay vuốt ve của hắn.

Tiếng rên rỉ toát ra từ khóe môi hai người, có lẽ là bị tình dục thiêu đốt, Tố Vấn rốt cuộc hoàn toàn từ bỏ việc kháng cự. Y dường như còn hơi sợ, được vuốt ve, đôi môi và thân thể thỉnh thoảng run lên, có mấy lần thậm chí còn làm động tác né tránh. Nhưng lúc này người đang trên thớt, Sơ Cửu sao có thể buông tha y? Theo hắn thấy, Tố Vấn chỉ là đang ‘tình trong như đã, mặt ngoài còn e’. Hẳn là y rất thích cách khiêu khích này, nên khi được hắn vỗ về thân thể mới thành thực, nhạy cảm bày ra dáng vẻ hắn muốn thấy nhất thế kia.

Theo nụ hôn, thân thể hai người ngày càng dán sát, thậm chí hơi có cảm giác ăn ý. Sơ Cửu không biết đây có phải ảo giác của mình không, nhưng không hề nghi ngờ Tố Vấn đã tiếp nhận hắn. Sau khi phát hiện ra sự thật này, hắn lại không hề vui vẻ, ngược lại rất thất vọng, bởi vì trong lòng Tố Vấn, người y quan tâm không phải là hắn, người làm tình với y không phải là hắn, hắn chỉ là hàng thay thế. Thậm chí sợ bị ghi hận, hàng thay thế này ngay cả mặt cũng không dám lộ ra.

Nhận thức này khiến hắn tức giận, không thể nói rõ là giận chính bản thân mình hay giận người khác, có lẽ chỉ là giận chó đánh mèo. Hắn đem cảm giác đố kỵ của mình chuyển hóa thành lửa giận, sau đó dùng lửa giận thiêu đốt người đang làm tình với mình. Một khắc đó, hắn như bị ma quỷ bám thân, quên đi vẻ quan tâm và dịu dàng thường ngày, khi cảm thấy thân thể muốn phát tiết, hắn trực tiếp kéo chân Tố Vấn ra, đặt dục vọng lên hậu đình y.

Thân thể Tố Vấn hơi lạnh, y không nhìn thấy gì, nhưng trực giác của động vật nói cho y biết chuyện sắp xảy ra, khẽ cầu khẩn: “Đừng mà… đừng… chúng ta…”

Vừa rồi bị hắn thô bạo âu yếm, môi Tố Vấn hơi sưng, y tỏ ra không biết làm sao, nên nói chuyện cũng lắp bắp. Sơ Cửu không biết hắn muốn nói gì, trực tiếp bỏ qua. Hắn nghĩ Tố Vấn và Khúc Tinh Thần ở bên nhau lâu như vậy, sớm đã làm chuyện này không biết bao nhiêu lần, y nói không muốn chỉ là một cách ve vãn mà thôi, có lẽ y muốn mình làm nhanh hơn chút.

Sau khi cho mình đáp án này, Sơ Cửu đâm thẳng dương cụ vào, Tố Vấn bị hắn làm đau, thân thể run mạnh hơn, run rẩy kêu: “Sao ngươi lại làm vậy… ngươi…”

Lười nghe Tố Vấn nhiều lời, hắn cúi người hôn xuống, hiện giờ dục vọng đã lên, trong lòng hắn chỉ nghĩ làm thế nào để chiếm lấy, làm thế nào để mặc sức làm tình với người mình thích, những chuyện còn lại đều tạm thời bỏ qua không đắn đo, thậm chí gồm cả chân tướng. Lúc chiếm lấy Tố Vấn, hắn tự thôi miên mình, nói họ đang yêu nhau. Nên thời khắc này hắn cảm nhận được hạnh phúc, cũng sẽ khiến người mình thích vui vẻ thêm.

Niềm vui khiến người ta tuyệt vọng như thế, hắn lại chìm đắm vào trong không muốn thoát ra. Thân là mộng mạc, đây là điều duy nhất hắn có thể làm, ít nhất là vào lúc này. Hắn xây nên cho mình một giấc mộng đẹp mà mình thích, về phần sự thực? Ai mà biết được sự thực là gì chứ?

Giữ hông Tố Vấn, hắn đặt người mình thích dưới thân ra sức thúc vào, mặc cho dục vọng của mình tùy ý hưởng thụ giấc mộng đẹp này. Tiếng rên rỉ và cầu xin của Tố Vấn đối với hắn chẳng khác nào lời mời gọi, hắn tự nói với mình như thế, động tác liền mạnh mẽ hơn. Dần dần tiếng rên rỉ của Tố Vấn chuyển thành tiếng thở dốc khó mà kìm được. Tiếng thở dốc ngấm đầy tình dục khiến hắn động lòng, đưa tay vuốt ve gò má Tố Vấn, chất lỏng nóng hổi theo miếng vải đen chảy xuống, thấm ướt đầu ngón tay hắn, nhưng không biết là nước mắt do hưng phấn hay uất ức.

Hắn cúi người hôn lên giọt nước mắt, theo đó chuyển nụ hôn lên môi Tố Vấn, tiếp tục dùng lưỡi khiêu khích y hôn lại mình. Tố Vấn bị hắn làm cho ý loạn tình mê, tiếng thở dốc xen lẫn vài lời nói không rõ ý, như đang cầu xin hắn dừng xâm phạm, hoặc như đang cầu xin hắn tận hưởng mình, thần trí cũng mê đắm trong cảnh mộng lạ lùng này. Nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng của Tố Vấn, hắn giữ chặt lấy y gắng sức rong ruổi, mãi đến khi Tố Vấn rốt cuộc không chịu nổi trút ra, hắn mới cho dục vọng phóng ra cùng một lúc.

Tố Vấn tưởng là đã kết thúc, sau khi hai chân được đặt lên đống cỏ, y yếu ớt nằm im bất động, nhưng không ngờ đây chỉ là bắt đầu, con thú dục vọng phá lồng chui ra, một lần sao có thể đủ cho nó? Sơ Cửu sau khi nghỉ một chút, lật Tố Vấn lại, mặc kệ lời xin tha của y, để y quỳ hai chân lên đống cỏ, từ phía sau lần thứ hai đâm dương cụ vào cơ thể y.

Nỗi ghen ghét trong tiềm thức dẫn dắt Sơ Cửu, khiến hắn quên mất cái gọi là thận trọng và kiềm chế. Trong quá trình giao hợp hắn không những không hề suy xét đến khả năng chịu đựng của thân thể Tố Vấn, ngược lại còn cố ý tăng thêm lực độ ra vào. Nghe thấy y rốt cuộc thôi không ngấm ngầm chịu đựng nữa, đổi thành khóc lóc xin tha, thậm chí ngoan ngoãn nghe lời thực hiện các động tác khó chịu của hắn, sâu trong đáy lòng hắn có thứ khoái cảm khó mà nói thành lời.

Biết rõ giận chó đánh mèo như thế với đối phương là không đúng, nhưng hắn không cách nào khống chế được hành vi của mình. Tố Vấn càng đau đớn, hắn càng vui vẻ, tham lam nhìn người mình thích hầu hạ dưới thân mình, để mình có thể thỏa thích thưởng thức phương diện nhu nhược bất lực của y. Việc này đúng là cách hưởng thụ sung sướng nhất đối với hắn, sau này sẽ ra sao hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến thời khắc chiếm được y, trên người y khắc sâu hơi thở của mình, để y vĩnh viễn không thể quên được.

Đêm đó hắn làm rất nhiều lần, mãi đến cuối cùng khi Tố Vấn bị làm cho bất tỉnh, hắn mới buông tha y. Bởi cả đêm bị đối xử thô bạo, toàn thân trên dưới Tố Vấn rải đầy vết máu bầm, y nằm lỳ trên đống cỏ không nhúc nhích, thậm chí không có nhiều phản ứng khi hắn rút khỏi thân thể mình. Hắn biết Tố Vấn mệt mỏi, từ phía sau ôm chặt lấy y, nhưng không ngờ lại nghe thấy Tố Vấn khàn giọng hỏi: “Kết thúc rồi chứ?”

Giọng điệu mang theo chút cam chịu, hắn không biết có phải mình nghe nhầm hay không, đưa tay sờ gò má Tố Vấn, chất lỏng nóng ấm dính ướt ngón tay hắn. Tố Vấn đang khóc, hắn không chịu nổi cũng khóc theo, giấc mộng đẹp trong chớp mắt vui vẻ nhất ấy liền tỉnh lại, hắn nghĩ mọi chuyện giữa họ đã thực sự kết thúc rồi..

Mộng mạc quả thực có thần lực tạo mộng, nhưng mộng có tuyệt vời đến đâu thì cũng là mộng, con người không thể sống mãi trong giấc mơ, mà hiện thực thì luôn tàn nhẫn hơn mộng.

Hắn rất hối hận bản thân đêm đó kích động, hắn thậm chí không hiểu nổi vì sao mình lại đột nhiên thay đổi tính tình, rõ ràng chỉ muốn tới nhìn Tố Vấn, nhưng diễn biến hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo hắn có thể khống chế. Hắn mất mấy chục năm mới xây nên tình cảm cùng Tố Vấn, vậy mà trong vài giờ ngắn ngủi đã bị chính hắn phá tan tành.

Nếu để Tố Vấn biết đêm đó người làm tình với y là mình, hẳn là y sẽ giết mình, nhưng hắn lại hy vọng Tố Vấn làm vậy. Nếu là thế, tình cảm giữa họ liền xong hết mọi chuyện, trên đời này không còn Sơ Cửu nữa, mấy chục năm hoặc mấy trăm năm sau, Tố Vấn cũng sẽ biến mất khỏi thế gian này.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không để bại lộ chân tướng ấy, không thể nói rõ là xuất phát từ tâm lý gì mà hắn lại che giấu, dùng pháp thuật đưa Tố Vấn ra khỏi sơn động, rửa sạch thân thể giúp y, lại đưa y trở về, trói y lại như Khúc Tinh Thần làm lúc ban đầu.

Hắn tự an ủi trong lòng, Tố Vấn sẽ không biết đêm đó là mình, y coi người kia là Khúc Tinh Thần, hai người hòa hợp, có lẽ không lâu nữa sẽ lại tốt lên, không nhớ mình nữa.

Ngày đó khi mọi người đến cứu Tố Vấn, nguyên nhân hắn theo ở đằng xa, một mặt là rất bức thiết muốn gặp Tố Vấn, mặt khác lại sợ nhìn thấy y, cảm giác mâu thuẫn này hắn tin rằng còn mạnh mẽ hơn cả Khúc Tinh Thần. Sau đó Tố Vấn được cứu ra khỏi hang núi, đi về phía hắn, nhịp tim của hắn mất đi tần suất bình thường, chờ mong đối phương sẽ nói gì đó với mình, nhưng lại chỉ nghe được một câu lạnh nhạt – đừng đi theo.

Hắn không biết Tố Vấn nói vậy là xuất phát từ tâm trạng thế nào, cuối cùng vẫn không thể không lo lắng cho y, liền ẩn thân đi theo phía xa. Tố Vấn cũng không làm ra chuyện gì quá khích, chỉ ở trên núi một ngày, rồi đi tìm Khúc Tinh Thần. Chuyện sau đó thì hắn không biết, khi thấy Tố Vấn vào Khúc gia, hắn đã nghĩ giấc mộng thuộc về mình có lẽ nên tỉnh đi thôi.

Không có tiếng nhạc, quán bar có vẻ quạnh quẽ hơn bình thường, Sơ Cửu lấy lại tinh thần, phát hiện kim đồng hồ đối diện đã quay được nửa vòng. Thì ra hồi tưởng lại ký ức mấy chục năm chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, nhưng vết thương nó mang lại có lẽ cả đời cũng không chữa lành được.

Ánh đèn hắt bóng của hắn xuống đất, cô đơn lẻ loi, khiến người ta thương cảm. Hắn đã quen với trống vắng, nhưng chỉ quen thôi chứ không thích. Ánh mắt quét qua điện thoại trên quầy bar, hắn cầm lên, muốn xem lại đoạn phim kia.

Đó là đoạn video vô ý quay được vào đêm đó, trong mấy ngày này, hắn xem đi xem lại không dưới mấy chục lần, nhưng xem càng nhiều, tâm trạng càng mất mát. Ngón tay đặt lên nút phát lại, cuối cùng lại trượt xuống nút xóa, sau khi hơi do dự liền ấn xuống.

Đây là kết quả tốt nhất, cảnh tượng là mộng đẹp với hắn có khi lại là ác mộng của Tố Vấn. Sau khi hắn đi, không còn ai làm tổn thương Tố Vấn nữa. Nếu cuối cùng Tố Vấn vẫn lựa chọn Khúc Tinh Thần sau bao nhiêu phong ba bão táp đã trải qua, thì hắn nghĩ chắc hẳn không còn gì có thể ngăn trở, lay động tình cảm kia được nữa, cứ để giấc mộng kia thực sự trở thành giấc mộng đi.

Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, đã khuya thế này mà vẫn còn khách đến cửa, Sơ Cửu không có tâm trạng tiếp đãi, mí mắt cũng không nâng lên, thuận miệng nói: “Xin lỗi, hôm nay quán bar không kinh doanh, mời ngài đến quán khác.”

Đối phương không trả lời, nghe tiếng bước chân từ từ đến gần, hắn hơi phiền, đang định đuổi vị khách không thức thời này ra ngoài, nhưng chớp mắt ngẩng đầu lên liền sững người.

Người đi vào không phải ai khác, chính là Tố Vấn hắn ngày nhớ đêm mong.

Qua mấy hôm nghỉ ngơi, vết bầm lộ ra bên ngoài đã biến mất. Tố Vấn thay đổi quần áo màu sắc sặc sỡ ngày thường, tối nay y mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng thiết kế đơn giản, thiếu đi vẻ đẹp bắt mắt, nhưng thêm phần mộc mạc, khiến Sơ Cửu đã quen nhìn cách ăn mặc của y trước mắt không khỏi sáng ngời.

Đúng rồi, mắt đã chữa khỏi, Tố Vấn không cần dựa vào màu sắc sặc sỡ để kích thích thị giác nữa.

Sơ Cửu liếc nhìn chiếc điện thoại di động màu đỏ thẫm trong tay, sau đó không hề lưu luyến ném nó vào thùng rác cạnh chân.

“Sơ, Sơ Cửu.”

Tố Vấn đi tới trước quầy bar, lúc chào hỏi có phần khẩn trương, sau khi nhìn hắn lại nhanh chóng né đi. Không biết hành động giấu đầu hở đuôi này đã làm đâm vào lòng Sơ Cửu, y quan sát xung quanh, hỏi: “Không phải hôm nay là cuối tuần à? Sao lại không kinh doanh?”

Sơ Cửu không trả lời ngay, bởi vì hắn còn chưa thích ứng với chuyện Tố Vấn đột nhiên xuất hiện. Hắn cho rằng sau khi Tố Vấn và Khúc Tinh Thần đã gắn bó không rời thì sẽ không trở lại nữa, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện. Hai người cách nhau rất gần, hắn cảm nhận được sự hoảng loạn và một chút sợ hãi đang quanh quẩn trên người Tố Vấn, đó là thứ trước kia chưa bao giờ có.



Hắn không biết Tố Vấn đang sợ điều gì, xoay người lại, lấy ly thủy tinh và chai rượu vừa cất đi ra, thuần thục pha một ly cốc – tai Tố Vấn thích nhất cho y. Khi tâm trạng của một người không yên, uống loại rượu thích hợp sẽ trợ giúp cho giấc ngủ. Hắn mong Tố Vấn có thể ngủ ngon giấc, nhưng lúc pha chế lại nghĩ sau này không còn cơ hội làm những việc này cho y nữa, không khỏi thấy thương cảm.

Nhìn Tố Vấn nhận rượu chậm rãi thưởng thức, hắn lựa lời, nói: “Bởi vì ta muốn đi, có điều quán bar sắp tới sẽ đổi người quản lý, nên không cần lo không được uống loại rượu ngươi thích.”

“Đi?” Tố Vấn không hiểu, đặt ly xuống, ánh mắt nhìn hắn toát ra vẻ lo lắng: “Phó Yên Văn lại gây phiền phức cho ngươi sao? Vậy bao giờ ngươi về?”

Cách quầy bar, Tố Vấn không nhìn thấy tình hình chân của Sơ Cửu, lại không tiện cố ý nhìn, nói: “Ta nghe nói… chân của ngươi bị thương rất nặng, là do Phó Yên Văn hạ thủ. Ngươi đừng liều mạng với hắn thì hơn, có gì thì mọi người chúng ta cùng nhau giải quyết.”

Hai ngày nay Tố Vấn chưa tiếp xúc với đám Trương Huyền, Sơ Cửu nghĩ phần nhiều là nghe tin từ chỗ Khúc Tinh Thần. Vừa nghĩ thế, sự quan tâm vốn xuất phát từ lo lắng của Tố Vấn nghe vào tai hắn liền đổi vị. Hắn cười lạnh trong lòng, tuy mình bị xem nhẹ, nhưng còn chưa đến mức phải nhờ đạo sĩ tới trợ uy.

“Không liên quan đến Phó Yên Văn, tuy rằng linh thuật của hắn cao siêu, nhưng ta vẫn không để vào mắt, cái ta gọi là ‘đi’ là có ý không trở về nữa.” Trong lúc tức giận, hắn lạnh lùng nói: “Ta chán mở quán bar rồi, muốn rời khỏi nơi này, sống một cuộc sống khác, thế thôi.”

Tố Vấn nhìn hắn, ánh mắt từ lo lắng chuyển sang kinh ngạc, sau đó là hoang mang, sau khi biết được ý hắn, lập tức hỏi: “Sao lại chán chứ? Không phải ngươi vẫn luôn làm việc rất vui vẻ đấy sao? Nếu mệt quá, thì có thể nghỉ kinh doanh vài hôm hoặc là thuê thêm bồi bàn, hoặc là… ta đến giúp ngươi?”

“Không cần.”

“Có phải ngươi thấy lúc trước ta làm không tốt đúng không? Ta không biết làm sổ sách cho lắm, nhưng giúp việc thì vẫn được, mắt ta cũng khỏi rồi, có thể giúp ngươi rất nhiều việc…”

“Tố Vấn, ngươi không hiểu lời ta nói à? Ta đã nói là không cần!”

Tố Vấn càng tỏ ra lo lắng, hắn càng bực bội, hắn căn bản không cần kiểu giúp đỡ thông cảm ấy. Bắt hắn ở chỗ này nhìn Tố Vấn và Khúc Tinh Thần cùng vào cùng ra, hắn nghĩ sớm muộn gì bản thân cũng vì không nhịn được mà bắt Tố Vấn đi, hoặc là giết Khúc Tinh Thần. Nhưng hai cách đó đều dẫn đến hậu quả khôn lường, nên hắn thà rằng dứt ra ngay từ đầu.

Đối diện với cái nhìn chăm chăm của Tố Vấn, hắn lạnh giọng giải thích: “Ta làm có vui hay không, người ngoài như ngươi hoàn toàn không biết được, lúc đã chán tất cả mọi chuyện, thì cách tốt nhất chính là từ bỏ ngay khi chán.”

Tố Vấn ngây ngẩn cả người, từ khi y bắt đầu có ký ức, ngoại trừ vài lần ít ỏi, Sơ Cửu chưa từng nghiêm nghị nói chuyện với mình như thế. Thái độ bỗng nhiên thay đổi khiến y rất bất ngờ, tâm tư vô tình nổi sóng, ngoài lo lắng, nhiều hơn còn là sự tức giận. Nhưng chính bởi vì quá tức giận, y ngược lại không biết nên phản bác thế nào, ngón tay khẽ run rẩy, theo bản năng cầm chặt ly rượu, cả buổi, mới nghĩ ra lời nên hỏi.

“Nên ngươi định đi không từ mà biệt sao? Nếu đêm nay ta không tới, sau này sẽ không còn được gặp ngươi nữa đúng không?”

Khí tức căm giận quá mạnh mẽ, Sơ Cửu dễ dàng cảm nhận được, hắn do dự một chút, gật đầu: “Gặp nhau không cần hẹn ước, chia lìa cớ gì phải biệt ly, lý lẽ này ta cho rằng ngươi hiểu.”

“Xin lỗi, ta không hiểu.” Tố Vấn thấp giọng nói: “Sơ Cửu, chúng ta quen biết rất lâu rồi, hình như từ lúc ta có ký ức, thì đã có sự tồn tại của ngươi. Với ta mà nói, ngươi là người thân cận nhất, thậm chí còn thân cận hơn cả chủ nhân. Ta chưa bao giờ sẽ nghĩ có một ngày ngươi không nói câu nào đã ra đi, nguyên nhân chỉ vì ngươi chán cuộc sống này.”

Tâm trạng Sơ Cửu bị kích động, hắn biết Tố Vấn hiểu lầm lời hắn nói, nhưng hắn không muốn giải thích, tiện tay cầm dụng cụ pha chế lên bắt đầu rửa. Tố Vấn nhìn thái độ thờ ơ đó, lại càng khiến y không biết làm thế nào. Thái độ không quan tâm còn khiến người ta tổn thương hơn cả chán ghét, y chưa từng nghĩ Sơ Cửu sẽ dùng cách này để đối phó với mình.

“Hóa ra đối với ngươi mà nói, ta chỉ là một người ngoài.” Y tự giễu nói: “Trước đây thấy ngươi vì ta mà xa xứ đi nước ngoài ở nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn cảm thấy có lỗi với ngươi, giờ xem ra không cần nữa, bởi vì ngươi chỉ là muốn đổi một cuộc sống khác mà thôi.”

Tay đang lau ly rượu của Sơ Cửu ngừng lại, nâng ánh mắt lên, sắc bén nhìn về phía Tố Vấn. Nguyên nhân ở bên cạnh Tố Vấn hắn chưa từng đề cập đến, hắn không để ý Tố Vấn có tiếp nhận hay không, nhưng tuyệt đối không cho phép nghi ngờ. Lệ khí thuộc về dã thú bị kích thích, hắn cười nhạt: “Ta có quyền lựa chọn cuộc sống ra sao, có vấn đề gì?”

Câu hỏi vặn lại vô cùng gay gắt, không hề phù hợp với hình tượng khiêm tốn lễ độ ngày thường của Sơ Cửu. Tố Vấn cảm thấy hắn đã thay đổi, nhưng vì sao tính tình lại thay đổi lớn đến vậy thì y không biết. Còn tưởng rằng sau khi trải qua chuyện kia, quan hệ hai người sẽ thân mật hơn, không ngờ kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

Đầu óc rối loạn, y không đáp ngay, tình huống bây giờ hoàn toàn ngoài dự liệu của y, cũng làm xáo trộn dự tính ban đầu khi y tới quán bar. Dừng một chút, đợi tâm tư tỉnh táo lại, y lựa chọn thỏa hiệp, cãi nhau không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, cũng không phải kết quả y muốn, nhẹ giọng nói: “Mắt ta khỏi rồi, chuyện tu sửa nguyên thần lúc trước cũng đã từ từ nghĩ đến.”

“Ta biết, chúc mừng.”

Sơ Cửu cho y một câu trả lời rất nhạt nhẽo, hắn nghĩ một đằng nói một nẻo. Nếu như có thể, hắn thà để mắt Tố Vấn vĩnh viễn không khỏi, vĩnh viễn không nhớ được chuyện trước kia, như vậy y vẫn ngoan ngoãn đi theo mình. Ý nghĩ này rất ích kỉ, nhưng mọi người đều ích kỉ, bất kể là con người hay tinh quái tu luyện như họ.

“Ta nhớ lại chuyện trước kia ngươi nuôi nấng ta, còn cả chuyện chúng ta cắt đứt.” Phớt lờ vẻ lạnh nhạt của hắn, Tố Vấn tiếp tục nói: “Hồi đó ta không hiểu chuyện lắm, làm rất nhiều việc khiến ngươi không vui, nên ta nghĩ lần này ta sẽ không phạm phải sai lầm giống thế nữa, ở bên cạnh ngươi giống như trước đây, cùng ngươi tu luyện…”

Dù cúi dầu, Tố Vấn cũng có thể cảm nhận được đường nhìn của đối phương. Bởi vì khẩn trương, nhịp tim của y mất đi tiết tấu bình thường, trên trán rịn ra mồ hôi, y lấy hết dũng khí nói: “Chỉ cần là chuyện ngươi muốn, ta đều sẽ làm… Giống như trước kia, nếu ngươi chán cuộc sống nhập thế, chúng ta có thể về núi, chỉ cần… ngươi lại cho phép ta về…”

Giọng nói của Tố Vấn không cao, nhưng mỗi chữ đều rất nghiêm túc rõ ràng. Điều kiện rất mê người, Sơ Cửu cảm thấy mình nghe mà gần như động lòng, nếu không có cái đêm giao lưu thân mật ấy, có lẽ hắn sẽ đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ.

Nhưng nghĩ đến cảnh tưởng Tố Vấn coi hắn là thế thân của Khúc Tinh Thần, cùng mình tận sức hoan ái, động lòng liền bị căm hận chiếm cứ hết, khiến cho những lời gần như tỏ tình của Tố Vấn giờ phút này cũng tràn đầy dối trá. Nói cái gì mà hắn thích gì được nấy, nếu trái tim không ở chỗ hắn, thì hắn lấy người cũng có ý nghĩa gì? Hôm nay Tố Vấn nói vậy, biết đâu ngày mai Khúc Tinh Thần tới, y sẽ lập tức đổi ý bỏ đi, vì sao hắn luôn là phía bị lựa chọn? Chỉ bởi vì hắn bỏ ra nhiều hơn sao?

“Ngươi nhầm một việc rồi, Tố Vấn.” Sơ Cửu đặt dụng cụ pha chế xuống, nghiêm túc nói: “Không phải là ta chán nhập thế, mà là chán sống chung với ngươi. Bạn thân đi nữa cũng không có khả năng mãi mãi ở cạnh nhau. Huống chi chúng ta còn không phải bạn bè, nên năm đó ngươi mới bỏ đi không hề lưu luyến như thế. Giờ ta cũng đang làm giống vậy, không phải sao?”

Nhìn thấy sắc mặt Tố Vấn trắng bệch sau khi nghe câu đó, hắn biết mình đã thành công làm tổn thương đối phương. Nhưng trong lòng lại chẳng cảm thấy vui sướng, bởi vì hắn đang tổn thương chính người mình quan tâm nhất cuộc đời. Hắn đã từng cho rằng mình có thể bình tâm tiếp nhận việc Tố Vấn và Khúc Tinh Thần thân thiết, nhưng sau đó hắn mới thấy mình không làm được. Hắn ghen ghét hạnh phúc đó, ghen ghét đến mức muốn phá hủy, mà hắn quả thực đã làm vậy. Đêm đó không những phá hủy niềm tin Tố Vấn dành cho hắn, hắn còn phá hủy của tình cảm giữa họ.

Nếu Tố Vấn biết chân tướng, chắc chắn sẽ hận hắn thấu xương, hắn cam chịu nghĩ – như vậy cũng tốt, nếu không chiếm được, thì cứ dùng cách này để đối phương vĩnh viễn nhớ mình.

Nghe hắn nói, Tố Vấn không nói chữ nào. Sơ Cửu chỉ thấy bờ môi y run rẩy, ánh mắt mờ mịt lại luống cuống. Có lẽ y không biết nên ứng phó với sự lạnh lùng của mình như thế nào, sửng sốt hồi lâu, mới nghĩ thông sự thực này, từ trên ghế cao nhảy xuống. Sơ Cửu theo bản năng đưa tay ra đỡ, trước đây hắn làm vậy, là vì Tố Vấn nhìn đồ vật bất tiện, nhưng sau khi vươn tay ra mới nhớ hiện tại Tố Vấn không còn cần nữa.

Y không còn là con sói nhỏ ngay cả đường cũng không đi nổi trước kia nữa, không có mình dìu dắt, y vẫn có thể sống rất tốt.

Nhìn thấy tay hắn đưa ra đỡ, Tố Vấn cười khẩy, sắc mặt y vẫn tái nhợt, nhưng không còn vẻ khẩn trương và sợ sệt ban đầu nữa, thay vào đó là lệ khí thuộc về loài sói, y lạnh lùng nói: “Ngươi đang trả thù ta đúng không, Sơ Cửu đại nhân?”

Đó là xưng hô Tố Vấn dùng để gọi hắn rất lâu về trước. Y gọi như vậy chẳng khác nào quan hệ giữa hai người đã quay về điểm xuất phát. Nhận thức được việc này khiến Sơ Cửu đột nhiên nổi nóng, hắn rất muốn nói không phải, nhưng lời ra khỏi miệng lại là – “Đúng, trừ việc đó ra, ngươi còn tìm được lý do nào khác sao?”

Bị hỏi lại, Tố Vấn rũ mi mắt xuống, hàng mi dày khẽ rung động. Sơ Cửu không biết được dưới mi mắt y có ngấn nước hay không, nhưng động tác nhỏ này khiến hắn nhớ lại cảnh tượng lúc mình nhận nuôi y. Y cũng có dáng điệu tội nghiệp, bất lực nhưng lại quật cường ấy. Hắn từng nói nước mắt đàn ông không thể để người khác thấy, từ đó trở đi, hắn chưa từng thấy Tố Vấn rơi lệ.

Hối hận dâng lên, hắn không rõ vì sao mình lại cố ý nói những lời làm tổn thương lòng người này. Rõ ràng đối với hắn, người trước mắt này có thể khiến hắn dù phải dốc hết tính mạng cũng sẽ bảo vệ.

Miệng há ra, hắn định nói xin lỗi, lại bị giọng nói của Tố Vấn át đi, âm lượng rất lớn, giống như xác nhận lại sự thật này hơn là nói cho hắn nghe.

“Ta không nghĩ ra, cho nên ngươi thắng. Sơ Cửu, ta không có sinh mệnh dài như ngươi, cũng không có lòng báo thù nặng như ngươi. Đêm đó ta nên hiểu, nếu ngươi thực sự quan tâm, cũng sẽ không đối xử với ta như vậy, nhưng ta lại ngu ngốc cho rằng…”

Càng nói về sau ngữ điệu càng thấp, Sơ Cửu nghe ra y uất ức, nhưng không rõ ý của y, đang định hỏi, trên mặt đã bị trúng một quyền đau. Tố Vấn vung tay đấm tới, hạ thủ không hề nhân nhượng. Hắn bị đấm ngã về phía sau, đập vào cửa tủ ly, thủy tinh vỡ tan, gây ra tiếng động chói tai.

Không đợi hắn đứng vững, Tố Vấn đã chống lên quầy bar, từ bên ngoài nhảy đến trước mặt hắn, đấm thêm một quyền lên ngực hắn. Lệ khí thuộc về dã thú truyền tới, lộ ra sát khí không che giấu chút nào, hắn vội vàng né tránh, bụng lại bị đánh trúng, tiếp đó là một cú đấm móc bên phải. Tố Vấn ra quyền rất nhanh, hoàn toàn không cho hắn cơ hội né tránh, lạnh giọng quát lên: “Ta làm sai, ngươi có thể lừa ta, trả thù ta, thậm chí giết ta, nhưng ngươi không được làm nhục ta!”

“Có chuyện từ từ nói, dừng tay trước đã!”

Nếu nói đánh nhau, mười Tố Vấn cũng không phải là đối thủ của Sơ Cửu. Nhưng Tố Vấn đang trong trạng thái nổi giận, hắn không muốn đánh trả, chỉ có thể vừa trốn vừa lùi ra ngoài quầy bar. Phía ngoài không gian rất lớn, ít nhất có thể đảm bảo hắn không cần phải đối đầu bạo lực với Tố Vấn.

Lại một quyền đấm vào mặt, hắn kịp thời đưa tay bắt lại. Tố Vấn dùng pháp lực, khiến hắn không thể không dùng pháp lực ngăn cản. Gần nhau trong gang tấc, hắn cảm nhận rõ ràng sát khí tản ra từ người Tố Vấn, không khỏi nổi giận theo, quát lên: “Ta nói dừng tay!”

Nhưng lại bị phớt lờ, sau khi Tố Vấn phát hiện linh thuật vô dụng, lại móc dao từ trong túi đâm về phía hắn.

Đó là kim lân đao của Sơ Cửu, lúc bị bắt cóc Tố Vấn đã cố ý ném đi. Đêm nay trên đường tới quán bar y gặp Trương Huyền, Trương Huyền trả dao lại cho y. Y vốn muốn trả lại Sơ Cửu, nhưng không nghĩ rằng sẽ dùng cách này.

Kim quang phóng tới, con dao mang theo khí thế lạnh lẽo đâm về phía ngực Sơ Cửu. Đó là đồ thuộc về hắn, căn bản không gây thương tổn cho hắn được, nhưng hắn lại bị hành động của Tố Vấn chọc giận. Hình ảnh bị trường kiếm giận dữ chĩa vào vô hình trung chồng lên cảnh tượng trước mắt, càng khiến khoảnh khắc này thêm vô tình. Hắn không ngờ Tố Vấn lại ôm sát khí nặng như vậy với mình, lửa giận nhất thời xông lên đầu, trở tay tung một chưởng đánh Tố Vấn ra ngoài.

Pháp thuật của Tố Vấn cách biệt hắn rất xa, đặc biệt là khi hắn tức giận. Tố Vấn ngay cả chỗ chống đỡ cơ bản cũng không có, theo chưởng phong đập mạnh vào trụ tường đối diện.

Mắt thấy cả người y sắp đâm xuyên qua trụ tường trang trí, Sơ Cửu lúc này mới phản ứng lại, cuống quýt dùng pháp lực vượt lên che trước cột, làm giảm đi lực va đập, nhưng vẫn chậm một bước. Mặc dù Tố Vấn không bị lao vào trụ tường, nhưng bởi vì lệ phong chợt biến mất mà từ trên không trung ngã xuống, đầu tiên là ngã vào sô pha, sau đó theo xung lực lăn ra, nện mạnh xuống sàn nhà. Kim lân đao tuột khỏi tay, lộn hai vòng trên không trung, lưỡi đao hướng xuống dưới cắm vào một bên.

Nghe tiếng động cũng biết Tố Vấn ngã không nhẹ, Sơ Cửu bước nhanh tới, liền thấy Tố Vấn nằm sấp trên mặt đất bất động. Hắn không biết có phải pháp lực của mình làm y bị thương hay không, mở miệng gọi. Tố Vấn từ từ bò dậy, không để ý đến hắn gọi, nói: “Sơ Cửu, ta không muốn giết ngươi.”

“Ta biết.”

Chỉ sợ Tố Vấn ngã động đến gân cốt, Sơ Cửu vừa đau lòng vừa hối hận. Hắn chưa từng muốn động thủ với Tố Vấn, vừa rồi chỉ do máu nóng nhất thời bốc lên nên quên hết mọi thứ, có điều bây giờ giải thích chuyện đó cũng muộn rồi, đưa tay muốn đỡ y, lại bị tránh đi, Tố Vấn quát lớn: “Đừng đụng vào ta!”

Nhìn ra được tâm trạng Tố Vấn rất tệ, để không chọc giận y thêm, Sơ Cửu không nhúc nhích, chỉ thấy y lùi về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người xong, mới nói: “Ngươi không biết.”

“Tố Vấn…”

“Ngươi không biết lời mình nói làm tổn thương người khác thế nào. Ta chưa từng muốn giết ngươi, đấy là ta muốn ngươi giết ta, như vậy là được giải thoát rồi. Đối với ta, đó là kết quả tốt nhất, nhưng vì sao ngươi lại thu tay giữa chừng? Ngươi cảm thấy trò trả thù này còn chưa chơi chán, nên không nỡ giết ta sao?”

Nói đến cuối y phát ra tiếng cười khẽ, Sơ Cửu bị y cười khiến cho hết hồn, quát lên: “Đừng nói lung tung, ta chưa từng nghĩ vậy!”

“Vậy ngươi nghĩ thế nào?”

Tố Vấn ngẩng đầu, con ngươi xanh biếc mất đi vẻ sáng sủa ban đầu. Sơ Cửu nhớ lại bộ dạng khẩn trương và sợ sệt khi y mới bước vào quán, không khỏi hoảng loạn tâm thần, nhưng không biết nên trả lời thế nào.

“Đối với ngươi mà nói, đến tột cùng ta được coi là gì? Kiếm thuật của ta được ngươi truyền thụ, nhưng người cấm ta sử dụng kiếm cũng là ngươi. Ngươi nuôi ta lớn, thương yêu ta có thừa, nhưng một khi ta chạm phải vảy ngược của ngươi, ngươi liền đuổi ta đi không hề nể nang, ngay cả một cơ hội xin lỗi cũng không cho ta…”

“Ta lang thang dưới chân núi mấy năm, mệt muốn chết, chỉ muốn quay về, nhưng ta không dám. Ta không vâng lời ngươi, còn vứt xích ngọc ngươi tặng đi, ta sợ ngươi sẽ càng giận dữ. Ta không sợ chết, nhưng ta rất sợ quay về bị ngươi giết chết. Đối với ta, ngươi là vị thần không thể với tới. Trong mắt ngươi, sự sống chết của đám yêu vật thấp kém chúng ta hoàn toàn không đáng để ngươi quan tâm. Nhưng đối với ta, chết trên tay ngươi là chuyện còn đáng sợ hơn chính cái chết. Ta vẫn luôn nghĩ thế, nhưng những lời vừa rồi của ngươi đã khiến ta hiểu ra. Bị ngươi giết chết cũng chẳng phải chuyện đáng sợ đến vậy, bởi vì căn bản ngươi không để ý.”

“Không phải…”

Sơ Cửu giật mình, hắn chưa từng biết Tố Vấn sẽ nghĩ về hắn như vậy, nghe y lẩm bẩm, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, muốn đỡ y dậy, lại bị đẩy ra lần thứ hai, Tố Vấn quát: “Ta đã nói đừng đụng vào ta!”

Con sói nhỏ của hắn đang nổi giận, Sơ Cửu không dám chọc y nữa, ngoan ngoãn thu tay lại, thấp giọng hỏi: “Vậy ngươi bị thương ở chỗ nào? Cho ta xem một chút, chúng ta đứng lên từ từ nói.”

“Cảm ơn sự quan tâm của ngươi, ta chẳng bị thương chỗ nào cả.”

Sơ Cửu giữa chừng thu lực, nếu không hiện giờ chỉ sợ y đã sớm ngã ngất rồi. Nếu nói có chỗ bị thương, thì đó chính là tim. Nếu nói hành động của Khúc Tinh Thần khiến y căm giận, thì việc Sơ Cửu đối xử lạnh lùng lại khiến y tuyệt vọng. Thực ra y hy vọng Sơ Cửu có thể ra tay không chút lưu tình hơn, để mình triệt để hết hi vọng. Chết trên tay hắn cũng chẳng hề gì, dù sao không bao lâu nữa Sơ Cửu sẽ quên y, mà trong thế giới của y cũng không còn sự tồn tại của người này nữa.

Nhưng vẫn là không cam lòng, vì nỗ lực của mình lại đổi lấy kết cục như vậy. Y rất muốn hỏi Sơ Cửu có tim hay không, bằng không dù là nuôi con chó, nhiều năm như vậy hẳn là cũng có chút tình cảm. Vậy mà vì sao hắn có thể lạnh lùng nói với mình mọi chuyện đều là để trả thù.

Tố Vấn từ dưới đất bò dậy, vì tức giận mà môi run rẩy, nhưng vẫn kiên trì để bản thân nói tiếp: “Sau đó ta cho rằng ngươi chết rồi, nên lúc Trương Huyền giết ta ta đã cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng Mã tiên sinh lại cứu ta, ngươi cũng vẫn ở bên ta. Ta cho rằng có thể trở lại như quá khứ, nên dù không nhìn thấy gì ta cũng chẳng để tâm.”

Nếu cái giá để nhìn thấy mọi thứ là không gặp Sơ Cửu nữa, thì mắt mù hay không đối với y cũng có khác gì nhau đâu chứ?



Y nghĩ Sơ Cửu không hiểu được cảm giác của mình, nên hắn mới có thể tùy hứng tiến vào thế giới của y, rồi lại tùy hứng đi không từ mà biệt. Hắn hoàn toàn không suy xét làm thế sẽ khiến y sợ thế nào, nếu tất cả đều là trả thù, thì y chỉ có thể nói Sơ Cửu đã báo thù rất thành công.

“Cho nên đối với ngươi, yêu loại thấp kém như chúng ta căn bản là có cũng được mà không có cũng chẳng sao đúng không?” Y cam chịu nói: “Thân phận của ngươi cao quý như vậy, chỉ là sống quá lâu nên cảm thấy buồn tẻ, mới nuôi ta ở bên cạnh. Trước kia là thế, bây giờ cũng vậy, tựa như con người nuôi thú cưng. Khi còn bé cảm thấy chúng ta bông xù rất đáng yêu, đến khi lớn lên liền hết hứng thú nuôi, tùy tiện ném đi… Bây giờ ta cũng không còn là dáng vẻ hồi bé, đương nhiên không khiến ngươi hứng thú nữa…”

“Nói bậy!”

Lời Tố Vấn chọc giận Sơ Cửu, nhịn không được quát y, nhưng lập tức phát hiện thái độ mình quá thô bạo, để không khiến Tố Vấn hiểu lầm thêm nữa, y hạ giọng, nói: “Không phải như ngươi nghĩ đâu, nếu chỉ để trả thù, ta sẽ không xa xứ cùng ngươi nhiều năm đến vậy. Vừa rồi chỉ là ta giận quá nên nói vậy, bởi vì… nói chung ta không thích nhập thế, ngươi cũng biết mà.”

Lời giải thích đổi lấy tiếng cười nhạt của Tố Vấn: “Cho nên ngươi làm vậy, chỉ là để thượng ta đúng không?”

Sơ Cửu ngẩn người, xung quanh quá yên tĩnh, ngược lại khiến hắn tưởng nhầm rằng mình bị lãng tai. Thấy hắn kinh ngạc, Tố Vấn càng đau lòng, lạnh lùng nói: “Nếu là chỉ để chơi, đương nhiên chỉ cần động vật có lông, ai mà chẳng được. Đối xử tốt với ta chẳng qua là muốn lên giường với ta, đến khi chiếm được rồi liền tìm mục tiêu khác…”

“Đợi chút, đợi chút…”

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, Sơ Cửu nhất định sẽ thu lại những lời vô trách nhiệm vừa rồi của mình. Bởi vậy hắn bị hiểu lầm là đáng đời, nhưng câu nói kế tiếp hắn càng nghe càng hồ đồ, giơ tay ngăn lại lời Tố Vấn: “Ngươi khẳng định là ngươi đang nói ta sao? Ta từ trước đến nay chưa từng nghĩ vậy.”

“Trong phòng ngươi có nhiều sách ảnh động vật thế kia, không phải là để tìm kiếm mục tiêu mới à!?”

Sơ Cửu sửng sốt một chút mới nhớ ra bộ sưu tập của mình, nhất thời cảm thấy mình còn oan hơn cả Thị Kính, vội hỏi: “Đó chỉ là mấy quyển sách nhìn thấy hay nên mới mua, bởi vì hình dáng của chúng rất giống ngươi khi còn bé.”

“Ngươi đang thừa nhận nuôi ta chỉ vì thấy hay phải không?”

“Phải…” Lời vừa ra khỏi miệng Sơ Cửu liền thấy không ổn, có lẽ lúc đầu hắn nhận nuôi Tố Vấn là xuất phát từ tâm lý thấy hay, nhưng sau đó thì không phải nữa, liền lập tức nói: “Tất nhiên là không phải…”

“Ngươi không cần phủ nhận nữa, bởi vì với ta, việc đó không quan trọng.” Tố Vấn nói: “Động vật khi còn bé đều rất đáng yêu, nhưng chúng không nhỏ mãi như vậy, đến khi ngươi thấy chúng hết đáng yêu liền ném đi đúng không? Ngay cả một câu chào hỏi cũng không đã bỏ đi, bị hỏi còn tỉnh bơ nói là trả thù, nếu ngươi bỏ đi thoải mái như vậy, lúc trước hà tất phải trêu chọc ta!?”

Tố Vấn càng nói càng tức, vành mắt đỏ lên, tâm trạng cực kỳ kích động, rõ ràng còn rất nhiều điều muốn chất vấn, nhưng nhất thời không nhớ ra được gì, quay người muốn đi, bị Sơ Cửu đưa tay túm lại. Vừa rồi hắn bị Tố Vấn liên tục chất vấn đến váng đầu, giờ mới phản ứng thấy không thích hợp, hỏi: “Lên giường cái gì? Ngươi nói ngươi với… ta?”

“Ngươi muốn phủ nhận cả việc ấy sao?” Tố Vấn lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt nhuốm đầy thất vọng: “Ngươi nghĩ cái xích sắt kia có thể trói được ta à? Nếu không phải là ngươi, ta sẽ để mặc ngươi thích gì được nấy, làm ra mấy chuyện… khó chịu kia ư? Nếu đổi là người khác, dẫu có chết ta cũng không chịu bị chi phối…”

“Ngươi đang nói chuyện đêm đó?” Sơ Cửu càng kinh hãi hơn: “Ngươi biết người đó là ta!?”

Lượng tin tức quá lớn, Sơ Cửu cảm thấy đầu mình sắp choáng váng, tim đập thình thịch vì nghe được cái chân tướng ngoài ý muốn này.

Hắn vẫn cho rằng Tố Vấn không phản kháng lại việc hắn xâm phạm, vì y cho rằng hắn là Khúc Tinh Thần. Nếu Tố Vấn biết bản thân làm tình với hắn, thì cái gọi là thế thân kia sẽ không tồn tại. Nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó, Tố Vấn lúc đầu phản kháng mãnh liệt, nhưng càng về sau càng tiếp nhận. Nhất định trong lúc tiếp xúc y đã phát hiện ra người ép buộc mình là ai. Y thích hắn, nên mới thuận theo, nhưng không ngờ rằng làm vậy lại bị hắn nghĩ sang hướng khác.

“Ta đã che giấu khí tức của mình… ngươi không…”

“Ngươi coi thường khứu giác của một con sói hay coi thường chỉ số thông minh của ta?”

Khúc Tinh Thần sợ làm Tố Vấn bị thương, chỉ dùng thuật trói buộc cấp thấp nhất. Lúc đầu y cho rằng đó là Khúc Tinh Thần, nhưng rất nhanh liền biết đang xảy ra chuyện gì. Y cho rằng mình và Sơ Cửu ở bên nhau nhiều năm như vậy, tình cảm kia đã nước chảy thành sông, không cần đặc biệt bày tỏ nữa, tuy rằng không rõ vì sao hành động của Sơ Cửu lại kỳ quặc như vậy, nhưng vẫn ngầm cho phép. Đối với y, việc y tiếp nhận thay vì nói là hoan ái, chẳng bằng nói là tình cảm của Sơ Cửu giao cho mình.

“Hai hôm nay ta vẫn rất phiền não, không biết nên đối mặt với ngươi thế nào. Ta đang nghĩ liệu có phải ngươi chỉ thích ta khi ta dám ngỗ nghịch ngươi, phớt lờ sự uy hiếp của ngươi hay không? Cho nên sau khi ta thuận theo ngươi, ngươi ngược lại coi thường, làm những việc kia…”

Câu sau Tố Vấn không nói ra khỏi miệng, khó trách y do dự lâu như vậy mới đến tìm Sơ Cửu, mọi thứ đều do việc kia xảy ra quá đột ngột, khiến y tâm thần không yên, khó khăn lắm mới lấy được dũng khí tới bày tỏ, lại bị Sơ Cửu đối xử lạnh lùng. Đến bây giờ y đã không còn phân rõ lời Sơ Cửu nói có bao nhiêu phần là bịa đặt, chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, đi càng xa càng tốt.

Nhưng Sơ Cửu không cho y làm vậy, kéo y lại, bất chấp làm vậy có chọc giận y hay không. Sau khi đã biết chân tướng, lúc này hắn chỉ nghĩ nhất định phải giữ người lại, bằng không một khi Tố Vấn rời khỏi, nói không chừng sẽ biến mất tăm hơi giống như năm đó. Hắn thật sự sợ phải nghe thấy cái chết một lần nữa.

“Buông ra!”

Tố Vấn giãy mấy cái không ra, nhịn không được tức giận mắng. Nhưng Sơ Cửu không những không buông tay, còn nắm chặt hơn. Ngay khi hắn đang nghĩ phải giải thích thế nào thì cánh tay chợt truyền đến đau đớn. Thì ra sau khi thấy không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, trong lúc giận dữ Tố Vấn đã cắn lên tay hắn. Y dùng rất nhiều lực, nếu không phải bây giờ đang trong hình người, cánh tay Sơ Cửu chắc chắn đã bị cắn thủng một lỗ.

Nhưng Sơ Cửu vẫn không buông tay, mà để mặc y cắn đau, bình tĩnh nhìn đường máu theo khóe môi Tố Vấn chảy xuống, hắn cười, nói: “Lần đầu tiên gặp, ngươi cũng bày tỏ tình cảm của mình thế này. Đã bao nhiêu năm rồi, dường như tất cả đều không hề thay đổi.”

Tố Vấn nhìn hắn không nói lời nào, sau đó rũ mi mắt. Sơ Cửu cảm thấy cánh tay hơi nóng, nước mắt theo máu cùng chảy xuống. Thấy Tố Vấn lộ ra mặt yếu đuối trước mặt mình, hắn đau lòng, buông bàn tay đang giữ y ra, đổi thành vuốt ve gò má y, lại cúi đầu hôn lên. Nước mắt đắng chát, không biết có phải đang khắc họa tâm trạng của Tố Vấn thời khắc này hay không.

“Xin lỗi.” Hôn y, Sơ Cửu khẽ nói: “Quên những câu nói xằng xiên ban nãy của ta đi. Ta chỉ đang đố kỵ thôi, đố kị ngươi và Khúc Tinh Thần thân thiết.”

Tố Vấn nâng mi mắt lên nhìn hắn, trong đôi mắt xanh biếc viết đầy nghi hoặc, vành mắt ửng đỏ thoạt nhìn có vẻ yếu ớt, đáng yêu lại dễ bắt nạt. Hắn không nhịn được hôn sâu thêm, ôm hông Tố Vấn lần thứ hai đẩy y ngã xuống đất.

Lúc đầu Tố Vấn còn hơi lơ mơ, sau khi phản ứng lại lập tức giãy dụa dữ dội, lại bị Sơ Cửu lờ đi, vừa được tỏ tình, lúc tình đang nồng làm sao hắn chịu buông ra? Ngược lại hắn với đầu lưỡi vào trực tiếp làm ra hành động khiêu khích. Tố Vấn bị thái độ quyết liệt của hắn chọc giận, trong lúc giãy dụa tay chạm vào cán kim lân đao bên cạnh, tiện tay giơ lên, chĩa vào cổ Sơ Cửu.

Ánh mắt y lạnh lẽo, dùng cách ép buộc im hơi lặng tiếng này để ám chỉ nếu Sơ Cửu còn xằng bậy nữa, mình nhất định không khách khí.

Động tác này khiến Sơ Cửu hơi ngừng lại, nhưng không đợi Tố Vấn thở phào, hắn lần thứ hai gia tăng mức độ nhiệt tình, dường như con dao kia căn bản không hề tồn tại. Ngược lại Tố Vấn bị hành động đột ngột của hắn làm cho luống cuống tay chân, chỉ muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn, nhưng lại sợ thật sự làm hắn bị thương.

“Nếu giết ta có thể khiến ngươi hết giận, thì ngươi cứ động thủ đi.” Trong nụ hôn nóng bỏng, Sơ Cửu thấp giọng nói: “Không phải ta coi thường ngươi, mà là cam tâm tình nguyện cho ngươi xử lý.”

Leng keng…

Kim lân đao lần thứ hai tuột xuống đất, Tố Vấn không biết làm sao với sự nhiệt tình của Sơ Cửu, lúc đầu còn chống cự, nhưng không bao lâu đã bị thất thủ trước nụ hôn nóng bỏng của hắn. Không phải không lưu tâm, chỉ là tức giận vì hắn vô tình, nhưng trực giác lại nói cho y biết Sơ Cửu thích y, nên hắn mới trở mặt với Phó Yên Văn vì không muốn để y bị tổn thương.

Cảm giác bụng bị một vật cứng húc vào, Tố Vấn đỏ mặt. Sơ Cửu cương nhanh hơn cả tưởng tượng của y, nghe thấy lời bày tỏ của hắn, sự tức giận từ từ lắng xuống, thay vào đó là vui sướng. Nhớ lại tất cả những gì Sơ Cửu làm cho mình những năm qua, nếu đây là trả thù, thì y sẽ cam tâm tình nguyện tiếp nhận.

Chỉ là thích thì thích, chuyện đó với y lại không phải là hồi ức tốt đẹp lắm. Khi phát hiện tay Sơ Cửu duỗi về phía hông mình, bắt đầu tháo thắt lưng, Tố Vấn cuống quýt đè lại: “Đừng vậy mà, nơi này là quán bar.”

“Cũng là nhà của ta.” Dừng lại, Sơ Cửu phát hiện lỗi trong câu nói, vội vàng thêm vào: “Là nhà của hai chúng ta.”

Những lời ngọt ngào này rất dễ chịu, nhưng Tố Vấn vẫn không nhịn được hỏi lại: “Nhưng vừa rồi ngươi còn nói ghét ta, muốn rời đi.”

“Có thể quên những lời ngu ngốc ấy đi được không? Chỉ là ta thấy ngươi đi tìm Khúc Tinh Thần mà bỏ mặc ta, nên mới nói lung tung như thế.”

Lúc nói lời này, trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ buồn nản. Tố Vấn không nhịn được cười, chung sống nhiều năm, y nghĩ mình hẳn nên hiểu Sơ Cửu mới phải. Hắn không phải loại người trừng mắt tất báo, cùng lắm là đôi khi nóng tính lên chỉ số thông minh sẽ thấp hơn chút thôi.

“Ta chỉ tới để nói rõ mọi chuyện với ông ta, trải qua sự kiện búp bê lần này, có mấy lời phải nói thẳng với ông ấy, sau này ông ấy đỡ phải nghĩ nhiều thêm.”

Nói được một nửa Tố Vấn liền cảm thấy bụng dưới truyền tới ấm áp, tay Sơ Cửu đã với vào. Cảm giác vị trí nhạy cảm bị đụng chạm, Tố Vấn vội vàng né tránh, nhanh tới mức Sơ Cửu muốn lờ đi cũng không được. Cảm thấy y trốn tránh, Sơ Cửu hơi thất vọng, hắn không miễn cưỡng nữa, mà hỏi: “Không thích ta chạm vào ngươi sao?”

“Không phải… không có… chỉ là khó chịu.” Nếu không phải liên quan đến sức chịu đựng của thân thể, lời như thế có đánh chết Tố Vấn cũng không nói. Né ánh mắt dò xét của Sơ Cửu, y dùng âm lượng gần như không nghe thấy giải thích: “Vết thương ngày đó vẫn chưa khỏi hẳn, ta lần đầu tiên, không biết chữa trị thế nào…”

Sơ Cửu lắng tai nghe, vừa nghe vừa đoán cuối cùng cũng hiểu, chân tướng này còn chấn động hơn cả lời nguyền của lôi thần. Năm đó Tố Vấn vì Khúc Tinh Thần mà trở mặt với hắn, hắn vẫn cho rằng họ đã đến giai đoạn tình nhân, không ngờ… Lập tức quên cả việc kiêng kỵ nên có, hắn thốt ra: “Ngươi chưa từng làm với Khúc… với người kia?”

Tố Vấn cúi đầu thấp hơn, cả buổi mới gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Chưa, ta không thích chuyện đó lắm, cảm thấy rất khó chịu, đêm đó vì là ngươi, mới…” Mới gắng gượng tiếp nhận.

Tuy rằng y quen biết Khúc Tinh Thần rất lâu, nhưng Khúc Tinh Thần nhiệt tình tu đạo, mà y lại không để ý chuyện đó lắm, ngược lại cảm thấy quá thân mật sẽ rất xấu hổ, nên chưa từng chủ động đề cập đến.

Bây giờ nghĩ lại y đối với Khúc Tinh Thần có lẽ cũng chỉ là xuất phát từ sự áy náy vì không kịp cứu ông ta, lại thêm chút tâm lý phản nghịch nên mới xích mích với Sơ Cửu do bị hắn giam giữ trong lúc tức giận. Nhưng trong lòng y rất rõ ràng, y không hề thích hợp với Khúc Tinh Thần. Tính cách Khúc Tinh Thần nhìn thì có vẻ bình thản, thực ra rất cực đoan, mà y lại hoàn toàn trái ngược, thực sự có thể bao dung y chỉ có người nuôi lớn y mà thôi, đáng tiếc đạo lý này mãi đến nhiều năm sau y mới hiểu.

Nói xong cả buổi không thấy trả lời, Tố Vấn ngẩng đầu lên, thấy Sơ Cửu vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn, có lẽ lời của mình dọa hắn rồi, hiếm khi bày ra điệu bộ rất không phù hợp với khí tràng của hắn. Tố Vấn kéo kéo tay áo hắn, nói: “Thực ra đêm nay ta tới tìm ngươi còn có một nguyên nhân, ta lo có phải ngươi cũng bị lôi thần nguyền rủa hay không. Khúc Tinh Thần nói ông ta tiếp xúc với búp bê, nên mới đột nhiên trở nên bất chấp lý lẽ, ta nghĩ đêm đó tính tình ngươi thay đổi cũng là vì thế.”

Tất nhiên không phải!

Một tấm da Quỳ thôi mà, súc sinh ngay cả hình người còn không biến ra được cũng muốn mê hoặc hắn? Sơ Cửu cười lạnh, Khúc Tinh Thần bị ảnh hưởng là vì trong lòng ông ta có quỷ, cũng có thể tâm tư ông ta vốn muốn làm vậy. Nhưng hắn hoàn toàn là xuất phát từ ý chí của bản thân, nếu nói có nguyên nhân thì cũng chỉ vì đố kỵ.

Sơ Cửu nhìn Tố Vấn, trong đôi mắt trong veo kia toát ra vẻ lo lắng, cũng khiến hắn nháy mắt tỉnh ngộ. Nguyên nhân thật sự này hắn không thể nói, bằng không nếu để Tố Vấn biết mình bị giày vò đến ngất đi chỉ vì hắn cố tình làm thế, kết quả chắc chắn sẽ hỏng bét.

“Có… lẽ.” Hắn rất không cam lòng thừa nhận: “Có điều vụ búp bê đã giải quyết rồi, nên ta đảm bảo sau này tuyệt đối không xảy ra chuyện giống thế nữa.”

So với việc đó, bây giờ hắn càng muốn xơi sói nhỏ của hắn vào bụng hơn. Dục vọng đã được đốt lên, trong đầu hắn toàn là hình ảnh Tố Vấn nằm dưới thân mình xin tha. Hắn ôm lấy y, vươn tay ra, nhưng lần thứ hai bị đè lại.

“Sơ Cửu, chúng ta đừng làm chuyện như thế được không?”

Ánh mắt tội nghiệp ném tới, khiến Sơ Cửu nhìn mà đau lòng, nhưng đau lòng thì đau lòng, hắn tuyệt đối không muốn nói cái chữ “được” ra khỏi miệng, đang định từ chối, chợt nghe Tố Vấn nói tiếp: “Người tu luyện như chúng ta vốn cần phải thanh tâm quả dục, hơn nữa thực sự… rất khó chịu, ta thích cảm giác Plato* hơn, giống chúng ta trước đây.”

(*Tình yêu theo cách Plato: tình yêu lãng mạng thuần khiết, tình yêu trên tinh thần, bài xích nhục dục.)

Nghe đến đó, Sơ Cửu rất muốn tát luôn cho mình một phát, nếu đã chờ lâu như vậy thì sao hắn không chờ thêm một chút? Có lẽ ngay từ đầu hắn không nên chờ, sau khi sói nhỏ trưởng thành cần phải xơi tái y luôn mới phải!

“Thực ra ngươi hiểu lầm về chuyện đó rồi, không hề khó chịu chút nào, tin ta đi, qua đêm nay, ta đảm bảo…”

Lời còn chưa dứt, Sơ Cửu đã thấy người trong ngực biến mất, một con sói nhỏ lông mềm mại hiện ra trước mắt, vỗ vỗ đuôi lên mặt hắn, sói nhỏ nói: “Mấy hôm nay không ngủ, ta mệt quá, Sơ Cửu, để ta ngủ một giấc trước đã.”

Đừng ngủ, ngươi ngủ thì ta phải làm sao đây?

Tuy rằng dù Tố Vấn không ngủ, Sơ Cửu cũng không biết nên làm thế nào bây giờ, hắn cũng đâu thể động dục với một con sói.

Trên cánh tay truyền đến cảm giác ấm ấm mềm mềm. Sơ Cửu cúi đầu, phát hiện sói nhỏ đang liếm chỗ hắn bị cắn, liếm rất nghiêm túc, như đang lo lắng hắn sẽ bị đau, còn chiều theo khẩu vị của hắn cố tình biến mình nhỏ lại. Nhìn đôi tai hồng nhạt bởi vì khẩn trương mà không ngừng run khẽ, nỗi phiền muộn của Sơ Cửu bị tiêu diệt hết. Hắn sờ đầu bạch lang, ôm nó tiện thể nằm xuống nền nhà.

Vậy thì ngủ đi, đến khi tỉnh dậy, hắn sẽ dạy cẩn thận cho Tố Vấn một khóa làm thế nào hưởng thụ hoan ái ngọt ngào.

Về phần sau đó ông chủ Sơ Cửu của chúng ta có ăn được sói nhỏ của hắn hay không, xét đến việc bảo vệ riêng tư của đương sự, không thể trả lời ở chỗ này được. Nhưng mà theo như Hamburger tiết lộ, quán bar Empire kia đến giờ vẫn còn kinh doanh, ông chủ cũng không đổi người, chỉ có điều bên cạnh hắn thêm một bà chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Sư Chấp Vị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook