Chương 21
Tiểu Sơ Vũ
15/10/2020
Ngồi trong căn phòng trắng xóa, đối diện là vị bác sĩ trung niên, cô
khoác trên người bộ váy cũng màu trắng, trên tay là con búp bê với gương mặt mỉm cười.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt vô hồn.
Vị bác sĩ nhìn cô, từ tốn mở miệng hỏi : " Con có biết con là ai không ?"
Khẽ chớp mắt, ông biết cô có phản ứng, hồi lâu cũng nghe cô đáp lại , " Biết ".
Ông mỉm cười, nhìn cô hỏi tiếp : " Vậy hãy nói cho ta biết con là ai ?"
Từ Tịnh Vân cúi đầu, nhìn con búp bê trên tay, mở miệng thì thầm , " Là một người không nên tồn tại trên thế giới này ".
Năm đó sau khi mẹ cô vừa mất, cô liền bị đưa đến đây, vài lần gì đó, cô không nhớ nỗi.
Và khi đó cô vẫn còn là Từ Tịnh Vân, một cô bé vừa mất mẹ, có chút cô đơn lại có chút may mắn.
Năm tháng sau này cô vẫn không nhớ ra ngày hôm đó cô đã nói gì, mãi tới bây giờ khi gần chạm đến cánh cửa tử thần thì cô mới chợt nhớ ra.
Vậy là lời nói khi ấy xem như đã ứng nghiệm cho cuộc đời cô ngày hôm nay.
Một cái kết hoàn hảo cho một cuộc đời bất hạnh như cô.
...
Cánh cửa bệnh viện mở ra, Cố Diệc Phàm vội vã chạy thật nhanh vào bên trong, mọi người xung quanh thấy vậy cũng sợ hãi mà tản ra hai bên.
Anh không biết cô đang ở nơi nào, đầu óc anh lúc này trống rỗng không thể nghĩ được gì.
Phải rồi phòng cấp cứu, nếu chuyện vừa xảy ra chắc chắn cô sẽ được đưa đến đó.
Anh chạy vội lại quầy tiếp tân hỏi phòng cấp cứu ở nơi nào, sau khi bọn họ nói ra anh liền chạy thật nhanh như thể nếu chậm một giây thì chắc chắn sẽ không kịp.
Anh va phải rất nhiều người, cử chỉ vội vàng cũng làm người ta hoảng sợ.
Chân vừa chạm tới khu vực phòng cấp cứu, bước chân anh liền chậm lại, bởi vì người đàn ông đó đang ngồi bên ngoài, trên dãy ghế chờ đợi.
Trong khoảnh khắc ông quay lại nhìn anh, ánh mắt kia hoàn toàn là đau đớn cùng tuyệt vọng.
Có lẽ trong giờ phút này bọn họ đều có cùng ý nghĩ như nhau, là đều sợ mất đi cô.
Vừa lúc đó cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, ông ta liền giật mình, lập tức đứng bật dậy, còn trái tim anh thì đập nhanh dữ dội, bên tai cố gắng lắng nghe từng chữ người bác sĩ kia sắp nói ra.
Bạch Chính Hạo nhìn vị bác sĩ, giọng nói gấp gáp , " Con gái tôi sao rồi bác sĩ ?"
Chỉ thấy vị bác sĩ kia vội đáp : " Cô ấy mất máu quá nhiều, mà hiện tại bệnh viện đã không còn đủ loại máu đó, nếu người nhà ai có cùng nhóm máu xin theo chúng tôi làm thủ tục xét nghiệm và truyền máu ngay lập tức ".
Nằm bên cạnh giường bệnh với cô, ánh mắt anh là thương tiếc cùng ân hận nhìn cô chăm chú.
May mắn thay ông trời đã cho anh có cùng nhóm máu với cô, để ngày hôm nay anh sẽ có được một chút ít cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình.
Tiếng tít tít của máy móc vẫn cứ đều đặn bên tai, guơng mặt cô trắng bệch, đôi môi đã không còn chút máu, nhìn thôi cũng khiến anh sợ hãi.
Thần kinh anh giật mạnh, nếu trong giờ phút này cô tỉnh lại, anh nhất định sẽ quỳ xuống chân cô mà cầu xin tha thứ.
Anh sợ lắm cái cảm giác sẽ thật sự mất đi cô, anh muốn bản thân anh là người chịu đựng tất cả, thay vì nhìn thấy người con gái anh yêu nằm ở đây thế này.
Đến bây giờ thì anh mới hiểu trong lòng của anh, cô là quan trọng đến nhường nào.
Có lẽ cả đời này anh chắc chắn sẽ không bao giờ quên được ngày hôm nay, cái ngày nhìn cô nằm trên giường bệnh thoi thóp thế này.
Bạch Tịnh Vân đang đứng ở một không gian trắng xóa, không có ai bên cạnh, dường như từ đâu đó cô chợt nghe thấy tiếng nói vọng về.
Là giọng nói của một người phụ nữ, là mẹ cô.
Bà đứng phía sau cô, xoay mặt lại cô liền nhìn thấy.
Chỉ có cô và bà đứng ở đây, cách nhau không xa lắm, dưới chân hai người là một lằn vạch màu trắng chói lòa.
Cô nhìn bà, ánh mắt liền hiện vẻ sợ hãi như năm xưa mỗi khi đứng đối diện với bà.
Hình như bà đang cố nói chuyện với cô, giọng bà nhẹ nhàng, khoan khoái, ánh mắt bà cũng có ý cười khi nhìn cô, " Tiểu Tịnh cuối cùng cũng đến tìm ta rồi đấy à, lại đây, hãy cùng đi với ta , ta sẽ chăm sóc cho Tiểu Tịnh thật tốt ".
Bà chìa tay về phía cô, những ngón tay của bà mảnh khảnh xinh đẹp, giống hệt như khi bà còn sống.
Giọng nói của bà nghe thật là ấm áp, khác xa lúc trước, lúc đó ngày nào bà cũng nói ra những lời cay đắng với cô, bây giờ có lẽ sau khi đến nơi này phải chăng bà đã thay đổi rất nhiều.
Dường như thấy cô do dự, Từ Tố Lan lại một lần nữa mở miệng, là dụ dỗ lại là mê hoặc bên tai cô, " Tiểu Tịnh sao vậy, con không thích ở cùng với ta sao, ngoại trừ ta ra trên thế gian này không còn ai đối xử tốt với con nữa đâu, lại đây Tiểu Tịnh..."
Lời nói đó của bà hình như nghe rất đúng, ở nơi đó thật sự không có ai đối xử tốt với cô cả, bọn họ chỉ toàn là lừa gạt và giả dối mà thôi.
Nước mắt cô khẽ rơi vì những nỗi bất hạnh ấy, bước chân cô cũng từ từ chậm chạp tiến lại gần bà.
Từ Tố Lan khẽ mỉm cười, ánh mắt trong thoáng chốc cũng trở nên hạnh phúc.
Khi chỉ còn cách nhau chỉ một cái nắm tay, hình như ở phía sau có người gọi cô thì phải, xoay đầu lại, cô liền nhìn thấy hai người đàn ông đứng đó.
Là cha cô và anh, bọn họ đang đứng cạnh nhau, điều này sao có thể.
Cha nhìn cô ánh mắt ẩn chứa sự ân hận rõ ràng, trong miệng hình như không ngừng gọi tên cô, còn anh đứng bên cạnh dường như đang nói gì đó, cô không nghe rõ.
Hình như trong thế giới này lời của bọn họ nói hoàn toàn là vô hình thì phải.
Bên cạnh mẹ cô đã với tay nắm lấy tay cô, bàn tay lạnh lẽo của bà liền khiến cô rùng mình một cái.
Cô xoay đầu lại nhìn bà, chỉ thấy nụ cười dịu dàng của bà đã nở trên môi, " Tiểu Tịnh chúng ta đi thôi , nếu không sẽ không kịp ".
" Mạch đập của bệnh nhân đang giảm xuống, ý thức đã dần mất đi, chúng ta phải làm sao bây giờ ", trong phòng có tới năm người y tá, một trong số đó vội vàng lên tiếng.
Nhịp tim anh đập mạnh, không phải lúc nãy vẫn còn tốt lắm hay sao, tại sao bây giờ lại...
Giọng anh gấp gáp, gương mặt cũng sợ hãi đến tận cùng, " Cô ấy có sao không, tại sao lại như vậy...?", anh chồm người định ngồi dậy thì đã bị hai người y tá chặn lại, " Anh bình tĩnh một chút, bác sĩ sẽ xem cho cô ấy ".
Trán anh đã lấm tâm mồ hôi, cảm giác sợ hãi khiến anh gần như không chịu nỗi.
Anh bị bọn họ đè xuống nằm trở lại chiếc giường, ánh mắt anh không thể ngừng nhìn cô dù chỉ một giây một phút, trong miệng lại không ngừng gọi tên cô.
Mặt cô càng ngày càng trắng, bàn tay xuội lơ không một cử động.
Hình như anh đã ngửi thấy mùi vị của sự chết chóc, nó quẫn quanh đây, trong căn phòng này.
Đầu óc anh trở nên tê dại, nếu cô ra đi, anh sẽ phải làm thế nào bây giờ.
Cô nhìn mẹ mình, ánh mắt do dự, lại ngập ngừng nói : " Con...con...", cô chỉ có thể thốt ra được như vậy, hoàn toàn không nói được gì.
Quay đầu nhìn về phía sau, cha và anh vẫn còn đứng đó, ánh mắt bọn họ nhìn cô âm thầm là van xin.
Hình như bọn họ đang nói gì đó, khẩu hình miệng có vẻ như là xin cô hãy ở lại.
Lúc này bàn tay lạnh lẽo của Từ Tố Lan đã kéo mạnh một cái, cô lập tức chồm người về phía bà, cả người cũng vượt qua vạch trắng chói lòa kia, trước khi xoay đầu cô còn thấy nước mắt của bọn họ chảy xuống, miệng anh còn mơ hồ thốt ra ba chữ ' anh yêu cô ' thì phải.
Ngay lúc đó âm thanh tít tít lúc nãy của máy đo nhịp tim đã không còn mà thay vào đó là một chuỗi âm thanh chết chóc kéo dài, màn hình đang nhảy lên xuống cũng chuyển thành một đường ngang.
Anh nín thở, nước mắt nóng hổi tràn ra, tức giận vùng vẫy trong sự ngăn cản của bọn họ, " Buông tôi ra, các người buông tôi ra, tôi phải đi xem cô ấy..."
Trong thâm tâm mình, anh tự trách ' là tại anh, tất cả đều là tại anh'.
Hai người y tá gần như không giữ nỗi anh nữa, lần đầu tiên trong cuộc đời này anh cảm thấy tệ hại như vậy, cô sắp tan biến như làn khói thuốc hôm đó thật rồi và sẽ rời xa anh mãi mãi.
Vị bác sĩ lập tức quay lại bảo hai người y tá kế bên, giọng ông gấp gáp, " Mau lấy máy kích tim đến đây, phải cứu sống cô ấy ".
Bên ngoài Bạch Chính Hạo sốt ruột đến đổ cả mồ hôi tay, lúc nãy ông nghe Cố Diệc Phàm có cùng nhóm máu với cô thật sự ông đã rất vui mừng.
Một người cha như ông đúng thật là không hề xứng đáng.
Cô nằm bên trong với máu me đầy người mà ông chỉ có thể đứng bên ngoài chờ đợi, không thể làm gì hơn.
Quyền thế làm gì, giàu sang làm gì, những điều đó hiện tại tất cả đã không thể sánh bằng mạng sống của con gái ông nữa rồi.
Mắt ông chợt giật liên hồi, một cảm giác bất an lập tức ập tới, ông nín thở, hai bàn tay nắm lại với nhau đang run lẩy bẩy.
" Mau, lập tức kích thích nhịp tim ", hiệu lệnh của vị bác sĩ vừa vang lên, máy kích tim lập tức chạm xuống lồng ngực cô, giật mạnh một cái, vẫn là vô hồn.
Bởi vì anh đang trong quá trình truyền máu cho nên bọn họ không thể để anh được di chuyển, còn cố gắng giữ chặt anh hơn, anh đau đớn, anh quằn quại nhìn cô nằm đó trút hơi thở cuối cùng.
Tức giận đập mạnh tay xuống giường, anh cũng sắp không thở nỗi nữa rồi.
Cha cô bên ngoài đi tới đi lui, bất an ngày càng lớn.
Từ Tố Như kéo tay cô, cô biết lúc đó mình đã bước sang ranh giới của cái chết nhưng lúc nãy khi nhìn vẻ mặt của cha cô và anh, hiện tại cô lại muốn quay về với bọn họ, nhất là khi nhìn thấy ba chữ kia phát ra từ miệng anh, cô lại càng không muốn chết nữa.
Bàn tay lạnh lẽo của mẹ nắm chặt lấy cô, giống như là không muốn buông ra vậy.
Cô ghị lại, một tay giữ lấy tay bà, " Con muốn quay về, con không muốn đi nữa, xin mẹ hãy buông con ra ".
Cô đổi ý, cô thật sự đã đổi ý, Từ Tố Lan biết thế nào cô cũng sẽ như vậy, bà chợt cười, gương mặt bà trở nên dữ tợn, nghiến răng nhìn cô, " Đã trễ rồi, dù muốn hay không con cũng phải đi theo ta ".
Hình như mẹ cô của năm đó đã quay trở về, không còn vẻ dịu dàng như lúc nãy nữa.
Bỗng nhiên xung quanh trở thành một màu đen tối, không có thứ ánh sáng chói lòa khi nãy nhưng đâu đó cô vẫn còn nghe thấy tiếng của bọn họ vang lên, hình như là gọi tên cô trong tuyệt vọng.
Cô quay đầu nhìn về hướng ánh sáng nhỏ bé từ đằng xa, cô biết đó là sự sống cuối cùng của cô.
Cô xua tay bà, ánh mắt cũng dữ tợn không kém nhìn mẹ mình, bà vẫn vậy cho dù có chết đi thì bà vẫn một lòng muốn kéo cô theo, giống như trong những giấc mơ bà đã từng làm với cô vậy.
Lúc đó khi nhìn về bình hoa kia, cô đã bị một giọng nói thôi thúc, người đó chính là bà.
Bà cố tình đưa cô đến đây, cố tình kéo cô đi theo bà lần nữa.
" Mẹ buông con ra, mẹ không có quyền cướp đi mạng sống của con như vậy, buông con ra, buông con ra...", miệng cô không ngừng nói lớn ,tay cố dùng sức giật mạnh một cái, lập tức tuột khỏi tay bà, gương mặt bà giận dữ, cô không sợ.
Bởi vì Bạch Tịnh Vân cô cũng sẽ giống như Từ Tịnh Vân của năm đó, một lần nữa cố gắng giành giật sự sống cho bản thân.
Ngay lập tức cô lui ra xa nhìn bà, ánh mắt căm hận, " Năm đó con đã thoát được mẹ thì hiện tại cũng sẽ như vậy, xin hãy ghi nhớ một điều, nếu như con không muốn thì cả đời này mẹ cũng sẽ không thể nào làm gì được con ".
Cô mạnh miệng nói ra, bà sững sờ, mơ hồ còn hiện lên vẻ sợ hãi.
Ngay lúc đó không gian xung quanh lập tức sáng lên, màu trắng lúc nãy đã quay lại, cô nhìn bà từ từ tan biến trước mặt, trước khi hoàn toàn biến mất, bà còn nở một nụ cười rất tươi, giống như là một nụ cười của sự chúc phúc.
Cô cúi đầu khó hiểu, sau đó liền thở ra một hơi, khẽ nhắm mắt lại, thân thể cô cũng dần tan biến.
" Thưa bác sĩ, mạch của cô ấy đã đập trở lại...", một người y tá hô to.
Tất cả những người trong phòng nghe thấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Còn anh thì nín thở, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Trời ạ, cuối cùng thì người cũng đã mang cô trở lại.
Lúc nãy anh thật sự tưởng rằng cô đã chết, anh đau đớn, quằn quại ,đến hít thở mà cũng thấy đau.
Đến hiện tại khi nghe thấy âm thanh của máy đo nhịp tim bình thường trở lại, anh mới thở phào một hơi.
Thượng đế thật sự đối xử rất tốt với anh, bởi vì người đã không nhẫn tâm cướp mất đi cô.
Anh nằm đó yên lặng nhìn cô, tuy hơi thở cô rất yếu ớt nhưng đối với anh đó là một sự hạnh phúc to lớn.
Chỉ cần cô sống lại, cho dù cô có ghét anh, hận anh, thậm chí là không thèm nhìn đến anh thì cũng không sao, anh tình nguyện chấp nhận hết tất cả.
Bởi vì anh yêu cô, thật sự rất yêu cô.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt vô hồn.
Vị bác sĩ nhìn cô, từ tốn mở miệng hỏi : " Con có biết con là ai không ?"
Khẽ chớp mắt, ông biết cô có phản ứng, hồi lâu cũng nghe cô đáp lại , " Biết ".
Ông mỉm cười, nhìn cô hỏi tiếp : " Vậy hãy nói cho ta biết con là ai ?"
Từ Tịnh Vân cúi đầu, nhìn con búp bê trên tay, mở miệng thì thầm , " Là một người không nên tồn tại trên thế giới này ".
Năm đó sau khi mẹ cô vừa mất, cô liền bị đưa đến đây, vài lần gì đó, cô không nhớ nỗi.
Và khi đó cô vẫn còn là Từ Tịnh Vân, một cô bé vừa mất mẹ, có chút cô đơn lại có chút may mắn.
Năm tháng sau này cô vẫn không nhớ ra ngày hôm đó cô đã nói gì, mãi tới bây giờ khi gần chạm đến cánh cửa tử thần thì cô mới chợt nhớ ra.
Vậy là lời nói khi ấy xem như đã ứng nghiệm cho cuộc đời cô ngày hôm nay.
Một cái kết hoàn hảo cho một cuộc đời bất hạnh như cô.
...
Cánh cửa bệnh viện mở ra, Cố Diệc Phàm vội vã chạy thật nhanh vào bên trong, mọi người xung quanh thấy vậy cũng sợ hãi mà tản ra hai bên.
Anh không biết cô đang ở nơi nào, đầu óc anh lúc này trống rỗng không thể nghĩ được gì.
Phải rồi phòng cấp cứu, nếu chuyện vừa xảy ra chắc chắn cô sẽ được đưa đến đó.
Anh chạy vội lại quầy tiếp tân hỏi phòng cấp cứu ở nơi nào, sau khi bọn họ nói ra anh liền chạy thật nhanh như thể nếu chậm một giây thì chắc chắn sẽ không kịp.
Anh va phải rất nhiều người, cử chỉ vội vàng cũng làm người ta hoảng sợ.
Chân vừa chạm tới khu vực phòng cấp cứu, bước chân anh liền chậm lại, bởi vì người đàn ông đó đang ngồi bên ngoài, trên dãy ghế chờ đợi.
Trong khoảnh khắc ông quay lại nhìn anh, ánh mắt kia hoàn toàn là đau đớn cùng tuyệt vọng.
Có lẽ trong giờ phút này bọn họ đều có cùng ý nghĩ như nhau, là đều sợ mất đi cô.
Vừa lúc đó cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, ông ta liền giật mình, lập tức đứng bật dậy, còn trái tim anh thì đập nhanh dữ dội, bên tai cố gắng lắng nghe từng chữ người bác sĩ kia sắp nói ra.
Bạch Chính Hạo nhìn vị bác sĩ, giọng nói gấp gáp , " Con gái tôi sao rồi bác sĩ ?"
Chỉ thấy vị bác sĩ kia vội đáp : " Cô ấy mất máu quá nhiều, mà hiện tại bệnh viện đã không còn đủ loại máu đó, nếu người nhà ai có cùng nhóm máu xin theo chúng tôi làm thủ tục xét nghiệm và truyền máu ngay lập tức ".
Nằm bên cạnh giường bệnh với cô, ánh mắt anh là thương tiếc cùng ân hận nhìn cô chăm chú.
May mắn thay ông trời đã cho anh có cùng nhóm máu với cô, để ngày hôm nay anh sẽ có được một chút ít cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình.
Tiếng tít tít của máy móc vẫn cứ đều đặn bên tai, guơng mặt cô trắng bệch, đôi môi đã không còn chút máu, nhìn thôi cũng khiến anh sợ hãi.
Thần kinh anh giật mạnh, nếu trong giờ phút này cô tỉnh lại, anh nhất định sẽ quỳ xuống chân cô mà cầu xin tha thứ.
Anh sợ lắm cái cảm giác sẽ thật sự mất đi cô, anh muốn bản thân anh là người chịu đựng tất cả, thay vì nhìn thấy người con gái anh yêu nằm ở đây thế này.
Đến bây giờ thì anh mới hiểu trong lòng của anh, cô là quan trọng đến nhường nào.
Có lẽ cả đời này anh chắc chắn sẽ không bao giờ quên được ngày hôm nay, cái ngày nhìn cô nằm trên giường bệnh thoi thóp thế này.
Bạch Tịnh Vân đang đứng ở một không gian trắng xóa, không có ai bên cạnh, dường như từ đâu đó cô chợt nghe thấy tiếng nói vọng về.
Là giọng nói của một người phụ nữ, là mẹ cô.
Bà đứng phía sau cô, xoay mặt lại cô liền nhìn thấy.
Chỉ có cô và bà đứng ở đây, cách nhau không xa lắm, dưới chân hai người là một lằn vạch màu trắng chói lòa.
Cô nhìn bà, ánh mắt liền hiện vẻ sợ hãi như năm xưa mỗi khi đứng đối diện với bà.
Hình như bà đang cố nói chuyện với cô, giọng bà nhẹ nhàng, khoan khoái, ánh mắt bà cũng có ý cười khi nhìn cô, " Tiểu Tịnh cuối cùng cũng đến tìm ta rồi đấy à, lại đây, hãy cùng đi với ta , ta sẽ chăm sóc cho Tiểu Tịnh thật tốt ".
Bà chìa tay về phía cô, những ngón tay của bà mảnh khảnh xinh đẹp, giống hệt như khi bà còn sống.
Giọng nói của bà nghe thật là ấm áp, khác xa lúc trước, lúc đó ngày nào bà cũng nói ra những lời cay đắng với cô, bây giờ có lẽ sau khi đến nơi này phải chăng bà đã thay đổi rất nhiều.
Dường như thấy cô do dự, Từ Tố Lan lại một lần nữa mở miệng, là dụ dỗ lại là mê hoặc bên tai cô, " Tiểu Tịnh sao vậy, con không thích ở cùng với ta sao, ngoại trừ ta ra trên thế gian này không còn ai đối xử tốt với con nữa đâu, lại đây Tiểu Tịnh..."
Lời nói đó của bà hình như nghe rất đúng, ở nơi đó thật sự không có ai đối xử tốt với cô cả, bọn họ chỉ toàn là lừa gạt và giả dối mà thôi.
Nước mắt cô khẽ rơi vì những nỗi bất hạnh ấy, bước chân cô cũng từ từ chậm chạp tiến lại gần bà.
Từ Tố Lan khẽ mỉm cười, ánh mắt trong thoáng chốc cũng trở nên hạnh phúc.
Khi chỉ còn cách nhau chỉ một cái nắm tay, hình như ở phía sau có người gọi cô thì phải, xoay đầu lại, cô liền nhìn thấy hai người đàn ông đứng đó.
Là cha cô và anh, bọn họ đang đứng cạnh nhau, điều này sao có thể.
Cha nhìn cô ánh mắt ẩn chứa sự ân hận rõ ràng, trong miệng hình như không ngừng gọi tên cô, còn anh đứng bên cạnh dường như đang nói gì đó, cô không nghe rõ.
Hình như trong thế giới này lời của bọn họ nói hoàn toàn là vô hình thì phải.
Bên cạnh mẹ cô đã với tay nắm lấy tay cô, bàn tay lạnh lẽo của bà liền khiến cô rùng mình một cái.
Cô xoay đầu lại nhìn bà, chỉ thấy nụ cười dịu dàng của bà đã nở trên môi, " Tiểu Tịnh chúng ta đi thôi , nếu không sẽ không kịp ".
" Mạch đập của bệnh nhân đang giảm xuống, ý thức đã dần mất đi, chúng ta phải làm sao bây giờ ", trong phòng có tới năm người y tá, một trong số đó vội vàng lên tiếng.
Nhịp tim anh đập mạnh, không phải lúc nãy vẫn còn tốt lắm hay sao, tại sao bây giờ lại...
Giọng anh gấp gáp, gương mặt cũng sợ hãi đến tận cùng, " Cô ấy có sao không, tại sao lại như vậy...?", anh chồm người định ngồi dậy thì đã bị hai người y tá chặn lại, " Anh bình tĩnh một chút, bác sĩ sẽ xem cho cô ấy ".
Trán anh đã lấm tâm mồ hôi, cảm giác sợ hãi khiến anh gần như không chịu nỗi.
Anh bị bọn họ đè xuống nằm trở lại chiếc giường, ánh mắt anh không thể ngừng nhìn cô dù chỉ một giây một phút, trong miệng lại không ngừng gọi tên cô.
Mặt cô càng ngày càng trắng, bàn tay xuội lơ không một cử động.
Hình như anh đã ngửi thấy mùi vị của sự chết chóc, nó quẫn quanh đây, trong căn phòng này.
Đầu óc anh trở nên tê dại, nếu cô ra đi, anh sẽ phải làm thế nào bây giờ.
Cô nhìn mẹ mình, ánh mắt do dự, lại ngập ngừng nói : " Con...con...", cô chỉ có thể thốt ra được như vậy, hoàn toàn không nói được gì.
Quay đầu nhìn về phía sau, cha và anh vẫn còn đứng đó, ánh mắt bọn họ nhìn cô âm thầm là van xin.
Hình như bọn họ đang nói gì đó, khẩu hình miệng có vẻ như là xin cô hãy ở lại.
Lúc này bàn tay lạnh lẽo của Từ Tố Lan đã kéo mạnh một cái, cô lập tức chồm người về phía bà, cả người cũng vượt qua vạch trắng chói lòa kia, trước khi xoay đầu cô còn thấy nước mắt của bọn họ chảy xuống, miệng anh còn mơ hồ thốt ra ba chữ ' anh yêu cô ' thì phải.
Ngay lúc đó âm thanh tít tít lúc nãy của máy đo nhịp tim đã không còn mà thay vào đó là một chuỗi âm thanh chết chóc kéo dài, màn hình đang nhảy lên xuống cũng chuyển thành một đường ngang.
Anh nín thở, nước mắt nóng hổi tràn ra, tức giận vùng vẫy trong sự ngăn cản của bọn họ, " Buông tôi ra, các người buông tôi ra, tôi phải đi xem cô ấy..."
Trong thâm tâm mình, anh tự trách ' là tại anh, tất cả đều là tại anh'.
Hai người y tá gần như không giữ nỗi anh nữa, lần đầu tiên trong cuộc đời này anh cảm thấy tệ hại như vậy, cô sắp tan biến như làn khói thuốc hôm đó thật rồi và sẽ rời xa anh mãi mãi.
Vị bác sĩ lập tức quay lại bảo hai người y tá kế bên, giọng ông gấp gáp, " Mau lấy máy kích tim đến đây, phải cứu sống cô ấy ".
Bên ngoài Bạch Chính Hạo sốt ruột đến đổ cả mồ hôi tay, lúc nãy ông nghe Cố Diệc Phàm có cùng nhóm máu với cô thật sự ông đã rất vui mừng.
Một người cha như ông đúng thật là không hề xứng đáng.
Cô nằm bên trong với máu me đầy người mà ông chỉ có thể đứng bên ngoài chờ đợi, không thể làm gì hơn.
Quyền thế làm gì, giàu sang làm gì, những điều đó hiện tại tất cả đã không thể sánh bằng mạng sống của con gái ông nữa rồi.
Mắt ông chợt giật liên hồi, một cảm giác bất an lập tức ập tới, ông nín thở, hai bàn tay nắm lại với nhau đang run lẩy bẩy.
" Mau, lập tức kích thích nhịp tim ", hiệu lệnh của vị bác sĩ vừa vang lên, máy kích tim lập tức chạm xuống lồng ngực cô, giật mạnh một cái, vẫn là vô hồn.
Bởi vì anh đang trong quá trình truyền máu cho nên bọn họ không thể để anh được di chuyển, còn cố gắng giữ chặt anh hơn, anh đau đớn, anh quằn quại nhìn cô nằm đó trút hơi thở cuối cùng.
Tức giận đập mạnh tay xuống giường, anh cũng sắp không thở nỗi nữa rồi.
Cha cô bên ngoài đi tới đi lui, bất an ngày càng lớn.
Từ Tố Như kéo tay cô, cô biết lúc đó mình đã bước sang ranh giới của cái chết nhưng lúc nãy khi nhìn vẻ mặt của cha cô và anh, hiện tại cô lại muốn quay về với bọn họ, nhất là khi nhìn thấy ba chữ kia phát ra từ miệng anh, cô lại càng không muốn chết nữa.
Bàn tay lạnh lẽo của mẹ nắm chặt lấy cô, giống như là không muốn buông ra vậy.
Cô ghị lại, một tay giữ lấy tay bà, " Con muốn quay về, con không muốn đi nữa, xin mẹ hãy buông con ra ".
Cô đổi ý, cô thật sự đã đổi ý, Từ Tố Lan biết thế nào cô cũng sẽ như vậy, bà chợt cười, gương mặt bà trở nên dữ tợn, nghiến răng nhìn cô, " Đã trễ rồi, dù muốn hay không con cũng phải đi theo ta ".
Hình như mẹ cô của năm đó đã quay trở về, không còn vẻ dịu dàng như lúc nãy nữa.
Bỗng nhiên xung quanh trở thành một màu đen tối, không có thứ ánh sáng chói lòa khi nãy nhưng đâu đó cô vẫn còn nghe thấy tiếng của bọn họ vang lên, hình như là gọi tên cô trong tuyệt vọng.
Cô quay đầu nhìn về hướng ánh sáng nhỏ bé từ đằng xa, cô biết đó là sự sống cuối cùng của cô.
Cô xua tay bà, ánh mắt cũng dữ tợn không kém nhìn mẹ mình, bà vẫn vậy cho dù có chết đi thì bà vẫn một lòng muốn kéo cô theo, giống như trong những giấc mơ bà đã từng làm với cô vậy.
Lúc đó khi nhìn về bình hoa kia, cô đã bị một giọng nói thôi thúc, người đó chính là bà.
Bà cố tình đưa cô đến đây, cố tình kéo cô đi theo bà lần nữa.
" Mẹ buông con ra, mẹ không có quyền cướp đi mạng sống của con như vậy, buông con ra, buông con ra...", miệng cô không ngừng nói lớn ,tay cố dùng sức giật mạnh một cái, lập tức tuột khỏi tay bà, gương mặt bà giận dữ, cô không sợ.
Bởi vì Bạch Tịnh Vân cô cũng sẽ giống như Từ Tịnh Vân của năm đó, một lần nữa cố gắng giành giật sự sống cho bản thân.
Ngay lập tức cô lui ra xa nhìn bà, ánh mắt căm hận, " Năm đó con đã thoát được mẹ thì hiện tại cũng sẽ như vậy, xin hãy ghi nhớ một điều, nếu như con không muốn thì cả đời này mẹ cũng sẽ không thể nào làm gì được con ".
Cô mạnh miệng nói ra, bà sững sờ, mơ hồ còn hiện lên vẻ sợ hãi.
Ngay lúc đó không gian xung quanh lập tức sáng lên, màu trắng lúc nãy đã quay lại, cô nhìn bà từ từ tan biến trước mặt, trước khi hoàn toàn biến mất, bà còn nở một nụ cười rất tươi, giống như là một nụ cười của sự chúc phúc.
Cô cúi đầu khó hiểu, sau đó liền thở ra một hơi, khẽ nhắm mắt lại, thân thể cô cũng dần tan biến.
" Thưa bác sĩ, mạch của cô ấy đã đập trở lại...", một người y tá hô to.
Tất cả những người trong phòng nghe thấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Còn anh thì nín thở, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Trời ạ, cuối cùng thì người cũng đã mang cô trở lại.
Lúc nãy anh thật sự tưởng rằng cô đã chết, anh đau đớn, quằn quại ,đến hít thở mà cũng thấy đau.
Đến hiện tại khi nghe thấy âm thanh của máy đo nhịp tim bình thường trở lại, anh mới thở phào một hơi.
Thượng đế thật sự đối xử rất tốt với anh, bởi vì người đã không nhẫn tâm cướp mất đi cô.
Anh nằm đó yên lặng nhìn cô, tuy hơi thở cô rất yếu ớt nhưng đối với anh đó là một sự hạnh phúc to lớn.
Chỉ cần cô sống lại, cho dù cô có ghét anh, hận anh, thậm chí là không thèm nhìn đến anh thì cũng không sao, anh tình nguyện chấp nhận hết tất cả.
Bởi vì anh yêu cô, thật sự rất yêu cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.