Chương 22
Tiểu Sơ Vũ
15/10/2020
Có những thứ hạnh phúc tưởng chừng là mật ngọt ai ngờ lại là đau thương.
Có những tấm bi kịch tưởng chừng là cay đắng, rốt cuộc lại là hạnh phúc tràn đầy.
...
Nhìn cô nằm trên giường bệnh, hơi thở đều đặn, mái tóc dài xõa tung trên chiếc giường màu trắng.
Ngồi bên cạnh, Cố Diệc Phàm nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại có chút lạnh lẽo của cô, khẽ đưa lên môi hôn nhẹ một cái.
Đã ba ngày ba đêm rồi mà cô vẫn chưa tỉnh lại, thật sự khiến cho anh không khỏi lo lắng.
Ngày nào anh cũng ở đây, bởi vì anh sợ chỉ cần anh rời khỏi là cô lại xảy ra chuyện.
Nhìn cô nằm đó, gương mặt đã có chút hồng hào trở lại, hàng lông mi cong vút không hề lay động, hình như cô vẫn chưa muốn tỉnh lại nhìn đến anh thì phải.
Anh cúi đầu, chợt cười mỉa mai, đến cả bản thân mình mà anh còn khó thể nào tha thứ, thì làm sao có thể trách cô được.
Hôm qua anh đã có một cuộc nói chuyện với người đàn ông đó, rất lâu.
Ông ta là người chủ động, anh lại không có lý do để từ chối, đành gật đầu.
Ngồi trong hoa viên của bệnh viện, Bạch Chính Hạo thở dài, vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt lại ẩn chứa niềm vui.
Bởi vì con gái ông đã được cứu sống.
Bọn họ nói chuyện với nhau như hai người đàn ông, có chút khoảng cách nhưng không hề đố kỵ.
Bạch Chính Hạo nói với anh, giữa ông ta và mẹ anh đã kết thúc mối quan hệ đó và cũng thật lòng nói ra lời xin lỗi với anh.
Thấy anh im lặng, ông lại tiếp.
Ông nói Tiểu Tịnh là một cô gái rất đáng thương, từ nhỏ cô đã sống với một người mẹ bệnh hoạn.
Mẹ cô, cũng chính là người phụ nữ ông yêu sâu đậm, sau khi bà biết chuyện ông bị gia đình ép kết hôn với một người phụ nữ khác, thì liền trở nên điên loạn.
Nhiều lần có ý định tự tử và còn muốn sát hại cô nhưng may mắn thay số mệnh cô lớn nên mỗi lần như vậy cô đều vượt qua được.
Cho đến một ngày, cũng là ngày mẹ cô ra đi, hôm ấy bà đã đưa cô tới một bãi biển vắng người, mục đích chỉ có một là muốn được cùng chết với cô.
Nhưng không hiểu lý do tại sao, cô lại may mắn thoát được nhưng sau đó cô liền trở nên trầm cảm, phải điều trị cả một thời gian dài mới có thể hồi phục lại bình thường.
Lúc đó ông thật sự rất hận bản thân, chính bởi vì sự nhu nhược của mình mà đã khiến cho người phụ nữ và đứa con gái ông yêu thương chịu nhiều đau khổ như thế.
Thế nhưng lúc đó ông cũng chẳng thể làm gì khác ngoài sự ân hận day dứt đến tận bây giờ.
Ông ta còn nói có thể ngày hôm đó căn bệnh trầm cảm khi xưa vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí cô, cho nên mọi chuyện mới trở thành như vậy.
Sau đó Bạch Chính Hạo chỉ nói thêm một câu nữa đó chính là mong anh có thể mang lại hạnh phúc thật sự cho cô, bởi vì cuộc đời cô đã gánh chịu quá nhiều điều đau khổ, mong rằng cả đời này anh đừng mang đến thêm một sự tổn thương nào cho cô nữa.
Như vậy là cũng đủ hạnh phúc với Bạch Chính Hạo ông lắm rồi.
Còn chuyện của ông và mẹ anh, ông chỉ cầu xin anh được một lần tha thứ, nhưng cho dù kết quả ra sao ông cũng thật sự hy vọng sẽ có một ngày được nhìn thấy anh và cô hạnh phúc bên nhau.
Sau khi ông ta rời khỏi, chỉ còn lại mình anh ngồi đó, im lặng và tự trách.
Anh không muốn bản thân mình lại rơi nước mắt trước người đàn ông đó nên đã cố gắng kìm nén rất nhiều nhưng sau khi ông đi khỏi thì anh đã thật sự bật khóc.
Anh khom người, hai cánh tay chống lên đầu gối, tư thế này khó ai có thể nhìn ra được những giọt nước mắt của anh.
Không ngờ cuộc đời của cô lại bất hạnh như vậy, thế mà anh còn nhẫn tâm đối xử với cô như thế.
Anh chà đạp lên tình yêu mà cô dành cho anh, anh lừa dối cả sự ngây thơ, trong sáng của cô, anh lại còn gián tiếp là người sắp cướp đi mạng sống của cô nữa.
Cố Diệc Phàm anh đúng là một tên khốn thật sự, anh tồi tệ đến mức chính anh cũng đang khinh rẻ bản thân mình.
Một cảm giác vô cùng ân hận dâng lên, từ tận đáy lòng anh bây giờ, chỉ mong sao cô nhanh chóng tỉnh lại, đứng trước mặt anh mỉm cười thêm lần nữa nhưng có lẽ anh sẽ không còn đủ dũng khí để đối diện với cô nữa rồi.
Bởi vì người con gái anh yêu đã thật sự bị anh làm tổn thương quá nhiều.
Anh sẽ rời khỏi cô, có lẽ vẫn ở trong thành phố này nhưng sẽ không bao giờ gặp mặt cô nữa.
Ba chữ ' anh yêu cô ' chắc chỉ còn là dĩ vãng, những lời nói đó từng đặt trên môi anh nhưng chỉ là giả dối, hiện tại muốn nói ra một lời thật lòng thì lại không có đủ dũng cảm để đối diện với cô.
Anh thua rồi, thua thật rồi, người như Cố Diệc Phàm anh mà cũng có một ngày phải nhận lấy khổ sở như thế này.
Chỉ có thể trách bản thân anh chứ không ai khác.
Chính tại bản thân anh đã quá ngu ngốc mà để mất đi cô, mãi mãi...
...
Ngồi trên giường bệnh ánh mắt cô nhìn về xa xăm, hôm đó sau khi tỉnh lại cô liền ở tại nơi này, một căn phòng trống trãi và sạch sẽ.
Không ngờ cô vẫn còn sống, khẽ cúi đầu nhìn đến mảnh vải trắng đang quấn quanh cổ tay, cô biết mình vừa thoát khỏi lưỡi hái của tử thần.
Hôm đó cô mơ màng nhìn thấy mẹ, cô có hoảng sợ , cô có chống cự, vậy là cuối cùng cô cũng thắng bà một lần nữa, đúng là định mệnh trớ trêu.
Đã hai ngày rồi cha luôn ở đây, bên cạnh cô, ông còn xin lỗi về những chuyện đã xảy ra, ông nói hiện tại giữa bọn họ đã kết thúc, mong cô hãy bình tâm mà tha thứ cho ông một lần.
Nghe ông nói vậy cô chỉ cúi đầu, thật ra cô không hề có ý ngăn cản ông yêu thêm một người phụ nữ khác, hay thậm chí đó là mẹ anh nhưng ông không nên chọn một người phụ nữ đã có gia đình như vậy, hơn nữa còn là vợ của bạn ông.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thực chất cô không hề nói ra với ông, cô im lặng là chấp nhận hay không.
Chợt nhớ về bóng dáng hôm ấy, lúc cô mơ màng tỉnh lại, dường như đã nhìn thấy một thân hình rất quen thuộc, anh ấy đi vội ra khỏi phòng, sau đó thì có mấy người ý tá và bác sĩ bước vào, mơ hồ cô còn nhìn thấy anh đứng ở cửa.
Hình như anh đã ở bên cô rất lâu, cô cảm nhận được như vậy.
Hôm nay cha lại đến, trên tay còn cầm theo một hộp đồ ăn, chắc là của thím Từ nấu.
Là canh bồi bổ sức khỏe cho cô, ông mở ra, hương thơm ngào ngạt nhưng khi vào miệng mình cô lại chẳng hề cảm thấy có chút mùi vị nào.
Chắc là do nằm đây quá lâu, cô liền trở nên như vậy.
Bạch Chính Hạo lẳng lặng đúc từng muỗng canh cho con gái, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Hồi lâu cô mới dùng chút hơi sức, khẽ mở miệng, " Có phải anh ta đã đến đây ?"
Ông không bất ngờ, bởi vì ông biết cuối cùng gì cô cũng sẽ hỏi ông như vậy.
Khẽ cúi đầu, ông đang suy nghĩ nên nói thế nào mới phải, " Nếu ta nói cho con biết cậu ta chưa từng đến đây thì liệu con có tin không ?"
Ngày hôm ấy, trước khi ông rời đi, anh đã nhờ đến ông một chuyện, đó là đừng để cho cô biết anh từng có mặt ở đây, bởi vì anh không muốn cô lại phải chịu thêm bất cứ tổn thương từ anh nữa.
Lúc đó ông không trả lời mà chỉ nhẹ gật đầu rồi bỏ đi, thật ra trong khoảnh khắc đó ông lại muốn nhìn bọn họ hạnh phúc hơn là bây giờ.
Sau đó ông lại nói tiếp, thật ra anh chính là người đã truyền máu cứu lại mạng sống cho cô, hơn nữa anh còn không quản mệt mỏi mà canh giữ bên cạnh cô cả ngày lẫn đêm, thế nhưng sau khi nhìn thấy cô tỉnh lại anh liền bỏ đi.
Cô ngồi đó, chỉ im lặng, hình như đang suy nghĩ về anh.
Khẽ nhắm mắt lại, cô biết bản thân không nên dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.
Vài ngày sau thì cô được xuất viện, lại quay về như cuộc sống lúc trước, đối với cha tuy cô vẫn tỏ vẻ bình thường nhưng trong lòng lại khó hàn gắn, có chút trầm mặt với ông.
Có lẽ ông cũng hiểu được điều đó nên cũng không có làm khó cô.
Hai tuần sau đó thì cô quay lại lớp học, vết thương trên tay đã lành nhưng vì vết cắt quá sâu nên cần băng bó thêm một thời gian nữa.
Người của cha cô hiện tại cũng đã không còn đi theo cô nữa, bọn họ được nghỉ ngơi và cô cũng được thoải mái.
Ngồi trong lớp học nhìn ra bên ngoài, mùa đông, gió lành lạnh thổi, cái cây kia cũng khô cằn, không còn nhìn thấy bóng dáng anh nữa.
Khẽ cúi đầu, cô lại muốn khóc, hình như mỗi lần nghĩ đến anh là cô sẽ trở thành như vậy.
Bên tai là tiếng nói của Lý Hàm và Tiểu Bối vang lên, bọn họ đang nói gì đó với nhau, cô nghe không rõ.
Lúc sau Lý Hàm chợt quay qua nhìn cô, nhỏ giọng hỏi : " Tịnh Vân à, mình có thể hỏi cậu một chuyện hay không ?"
Lý Hàm vừa nói vừa đưa mắt nhìn xuống nhìn những mảnh vải băng bó trong lòng bàn tay cô, cái này mà nói là do lỡ tay làm bể đống chén dĩa, có ma mới tin.
Bởi vì cô đang mặc áo khoác, với ống tay dài nên Lý Hàm không thể nào nhìn thấy được vết thương kia, khẽ gật đầu, " Ừm...", cô đáp.
Lý Hàm quay sang nhìn Tiểu Bối, lại nhìn Bội Linh bên cạnh, khẽ mở miệng, " Thật ra dạo này bọn họ đồn rằng cậu và Phàm ca đang qua lại, bởi vì khi cậu nghỉ thì anh ấy cũng không đến trường ", ngưng một chút, ánh mắt Lý Hàm nhìn cô thăm dò, lại tiếp : " Nhưng bây giờ cậu đã quay lại còn Phàm ca thì vẫn chưa thấy tăm hơi, nên mình có chút thắc mắc, không biết hiện giờ anh ấy đang ở đâu ".
Vậy là anh ấy vẫn chưa quay lại trường học, lòng cô thầm nghĩ.
Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ phải nói gì thì bên cạnh Tiểu Bối đã lên tiếng, " Thật ra mấy tuần trước Cố Diệc Phàm có cùng anh trai mình vui chơi ở mấy cái hộp đêm, lúc đó nghe nói anh ta rất tiều tụy, chỉ biết hút thuốc và uống rượu mà thôi... hiện tại thì lại không còn nhìn thấy tăm hơi, không biết bây giờ còn sống hay đã chết ".
Câu nói kia lập tức làm cho cô hoảng sợ, sống hay chết, là anh sao.
Trái tim cô đập mạnh, nếu nói cô không quan tâm hoàn toàn là lừa gạt, thực chất chỉ cần nghe đến ba chữ ' Cố Diệc Phàm ' là đầu óc cô liền trở nên mơ hồ.
Tại sao anh lại hành hạ bản thân mình như vậy, có phải là bởi vì chuyện của bọn họ hay không.
Nếu anh không đến trường, lại không đến những hộp đêm kia nữa, thì chắc chỉ còn có mỗi căn nhà ấy.
Ngồi trong phòng học, cô không nhớ nỗi một chữ gì, hình như lời của giáo viên đang nói cô cũng không nghe thấy, bởi vì đầu óc cô bây giờ chỉ có mỗi hình dáng của anh.
Người mặc áo sơ mi trắng đi ra khỏi phòng hôm đó chính là anh, trước khi anh đứng dậy hình như đã từng cầm tay cô rất lâu thì phải.
Anh đã đến vào đêm hôm đó, lại còn dùng chính máu của mình cứu cô, nếu nói anh không quan tâm đến cô thì thật sự rất khó tin.
Sau khi cúi đầu suy nghĩ , cô liền đứng dậy, bước nhanh về phía cửa, bởi vì cô đã quyết định đi tìm anh.
...
Chiếc tắc xi dừng lại trước tòa chung cư rộng lớn, bước vào thang máy, cô hơi do dự nhưng cuối cùng cũng nhấn nút lên căn hộ của anh.
Bàn tay cô hơi run rẩy một chút, trái tim cô đập mạnh, vừa lo lắng, vừa hồi hộp.
Cửa thang máy mở ra, cô bước lại gần, nhấn chuông mấy cái, hình như bên trong không có ai mở cửa.
Anh không có ở nhà, là thật sao .
Chợt nhớ ra hình như anh đã từng đưa cho cô một chiếc chìa khóa, lấy ra, mở thử không ngờ lại được, thì ra ngay từ đầu anh đã giao nơi này cho cô.
Nhẹ bước vào trong, mọi thứ vẫn vậy chỉ là dường như đồ vật từng bị một cơn gió rất mạnh kéo đến thì phải, bởi vì tất cả vật dụng đều bị thổi bay xuống sàn nhà.
Cô chứng kiến mà cũng hoa cả mắt, hơn nữa mùi khó thuốc còn tràn ngập khắp căn nhà, xem ra anh đã hút không ít khi cô không đến nơi này.
Bước chân cô chậm rãi đi vào trong, đôi giày xinh đẹp đã nằm ngay chỗ cũ, nơi tủ giày gần cánh cửa nhà anh.
Cô đi chân trần trên sàn nhà bằng gỗ, giống như lần đầu tiên anh dẫn cô đến đây, cảm giác của cô bây giờ thật chẳng khác khi đó là bao.
Hồi hộp và lo lắng.
Hình như anh đang ở bên trong căn phòng ấy, cửa khép hờ, ánh sáng le lói bên trong.
Cô bước lại, chậm chạp và từ tốn.
Nhẹ đẩy cánh cửa, hai mắt cô mở to, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của anh.
Có những tấm bi kịch tưởng chừng là cay đắng, rốt cuộc lại là hạnh phúc tràn đầy.
...
Nhìn cô nằm trên giường bệnh, hơi thở đều đặn, mái tóc dài xõa tung trên chiếc giường màu trắng.
Ngồi bên cạnh, Cố Diệc Phàm nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại có chút lạnh lẽo của cô, khẽ đưa lên môi hôn nhẹ một cái.
Đã ba ngày ba đêm rồi mà cô vẫn chưa tỉnh lại, thật sự khiến cho anh không khỏi lo lắng.
Ngày nào anh cũng ở đây, bởi vì anh sợ chỉ cần anh rời khỏi là cô lại xảy ra chuyện.
Nhìn cô nằm đó, gương mặt đã có chút hồng hào trở lại, hàng lông mi cong vút không hề lay động, hình như cô vẫn chưa muốn tỉnh lại nhìn đến anh thì phải.
Anh cúi đầu, chợt cười mỉa mai, đến cả bản thân mình mà anh còn khó thể nào tha thứ, thì làm sao có thể trách cô được.
Hôm qua anh đã có một cuộc nói chuyện với người đàn ông đó, rất lâu.
Ông ta là người chủ động, anh lại không có lý do để từ chối, đành gật đầu.
Ngồi trong hoa viên của bệnh viện, Bạch Chính Hạo thở dài, vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt lại ẩn chứa niềm vui.
Bởi vì con gái ông đã được cứu sống.
Bọn họ nói chuyện với nhau như hai người đàn ông, có chút khoảng cách nhưng không hề đố kỵ.
Bạch Chính Hạo nói với anh, giữa ông ta và mẹ anh đã kết thúc mối quan hệ đó và cũng thật lòng nói ra lời xin lỗi với anh.
Thấy anh im lặng, ông lại tiếp.
Ông nói Tiểu Tịnh là một cô gái rất đáng thương, từ nhỏ cô đã sống với một người mẹ bệnh hoạn.
Mẹ cô, cũng chính là người phụ nữ ông yêu sâu đậm, sau khi bà biết chuyện ông bị gia đình ép kết hôn với một người phụ nữ khác, thì liền trở nên điên loạn.
Nhiều lần có ý định tự tử và còn muốn sát hại cô nhưng may mắn thay số mệnh cô lớn nên mỗi lần như vậy cô đều vượt qua được.
Cho đến một ngày, cũng là ngày mẹ cô ra đi, hôm ấy bà đã đưa cô tới một bãi biển vắng người, mục đích chỉ có một là muốn được cùng chết với cô.
Nhưng không hiểu lý do tại sao, cô lại may mắn thoát được nhưng sau đó cô liền trở nên trầm cảm, phải điều trị cả một thời gian dài mới có thể hồi phục lại bình thường.
Lúc đó ông thật sự rất hận bản thân, chính bởi vì sự nhu nhược của mình mà đã khiến cho người phụ nữ và đứa con gái ông yêu thương chịu nhiều đau khổ như thế.
Thế nhưng lúc đó ông cũng chẳng thể làm gì khác ngoài sự ân hận day dứt đến tận bây giờ.
Ông ta còn nói có thể ngày hôm đó căn bệnh trầm cảm khi xưa vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí cô, cho nên mọi chuyện mới trở thành như vậy.
Sau đó Bạch Chính Hạo chỉ nói thêm một câu nữa đó chính là mong anh có thể mang lại hạnh phúc thật sự cho cô, bởi vì cuộc đời cô đã gánh chịu quá nhiều điều đau khổ, mong rằng cả đời này anh đừng mang đến thêm một sự tổn thương nào cho cô nữa.
Như vậy là cũng đủ hạnh phúc với Bạch Chính Hạo ông lắm rồi.
Còn chuyện của ông và mẹ anh, ông chỉ cầu xin anh được một lần tha thứ, nhưng cho dù kết quả ra sao ông cũng thật sự hy vọng sẽ có một ngày được nhìn thấy anh và cô hạnh phúc bên nhau.
Sau khi ông ta rời khỏi, chỉ còn lại mình anh ngồi đó, im lặng và tự trách.
Anh không muốn bản thân mình lại rơi nước mắt trước người đàn ông đó nên đã cố gắng kìm nén rất nhiều nhưng sau khi ông đi khỏi thì anh đã thật sự bật khóc.
Anh khom người, hai cánh tay chống lên đầu gối, tư thế này khó ai có thể nhìn ra được những giọt nước mắt của anh.
Không ngờ cuộc đời của cô lại bất hạnh như vậy, thế mà anh còn nhẫn tâm đối xử với cô như thế.
Anh chà đạp lên tình yêu mà cô dành cho anh, anh lừa dối cả sự ngây thơ, trong sáng của cô, anh lại còn gián tiếp là người sắp cướp đi mạng sống của cô nữa.
Cố Diệc Phàm anh đúng là một tên khốn thật sự, anh tồi tệ đến mức chính anh cũng đang khinh rẻ bản thân mình.
Một cảm giác vô cùng ân hận dâng lên, từ tận đáy lòng anh bây giờ, chỉ mong sao cô nhanh chóng tỉnh lại, đứng trước mặt anh mỉm cười thêm lần nữa nhưng có lẽ anh sẽ không còn đủ dũng khí để đối diện với cô nữa rồi.
Bởi vì người con gái anh yêu đã thật sự bị anh làm tổn thương quá nhiều.
Anh sẽ rời khỏi cô, có lẽ vẫn ở trong thành phố này nhưng sẽ không bao giờ gặp mặt cô nữa.
Ba chữ ' anh yêu cô ' chắc chỉ còn là dĩ vãng, những lời nói đó từng đặt trên môi anh nhưng chỉ là giả dối, hiện tại muốn nói ra một lời thật lòng thì lại không có đủ dũng cảm để đối diện với cô.
Anh thua rồi, thua thật rồi, người như Cố Diệc Phàm anh mà cũng có một ngày phải nhận lấy khổ sở như thế này.
Chỉ có thể trách bản thân anh chứ không ai khác.
Chính tại bản thân anh đã quá ngu ngốc mà để mất đi cô, mãi mãi...
...
Ngồi trên giường bệnh ánh mắt cô nhìn về xa xăm, hôm đó sau khi tỉnh lại cô liền ở tại nơi này, một căn phòng trống trãi và sạch sẽ.
Không ngờ cô vẫn còn sống, khẽ cúi đầu nhìn đến mảnh vải trắng đang quấn quanh cổ tay, cô biết mình vừa thoát khỏi lưỡi hái của tử thần.
Hôm đó cô mơ màng nhìn thấy mẹ, cô có hoảng sợ , cô có chống cự, vậy là cuối cùng cô cũng thắng bà một lần nữa, đúng là định mệnh trớ trêu.
Đã hai ngày rồi cha luôn ở đây, bên cạnh cô, ông còn xin lỗi về những chuyện đã xảy ra, ông nói hiện tại giữa bọn họ đã kết thúc, mong cô hãy bình tâm mà tha thứ cho ông một lần.
Nghe ông nói vậy cô chỉ cúi đầu, thật ra cô không hề có ý ngăn cản ông yêu thêm một người phụ nữ khác, hay thậm chí đó là mẹ anh nhưng ông không nên chọn một người phụ nữ đã có gia đình như vậy, hơn nữa còn là vợ của bạn ông.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thực chất cô không hề nói ra với ông, cô im lặng là chấp nhận hay không.
Chợt nhớ về bóng dáng hôm ấy, lúc cô mơ màng tỉnh lại, dường như đã nhìn thấy một thân hình rất quen thuộc, anh ấy đi vội ra khỏi phòng, sau đó thì có mấy người ý tá và bác sĩ bước vào, mơ hồ cô còn nhìn thấy anh đứng ở cửa.
Hình như anh đã ở bên cô rất lâu, cô cảm nhận được như vậy.
Hôm nay cha lại đến, trên tay còn cầm theo một hộp đồ ăn, chắc là của thím Từ nấu.
Là canh bồi bổ sức khỏe cho cô, ông mở ra, hương thơm ngào ngạt nhưng khi vào miệng mình cô lại chẳng hề cảm thấy có chút mùi vị nào.
Chắc là do nằm đây quá lâu, cô liền trở nên như vậy.
Bạch Chính Hạo lẳng lặng đúc từng muỗng canh cho con gái, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Hồi lâu cô mới dùng chút hơi sức, khẽ mở miệng, " Có phải anh ta đã đến đây ?"
Ông không bất ngờ, bởi vì ông biết cuối cùng gì cô cũng sẽ hỏi ông như vậy.
Khẽ cúi đầu, ông đang suy nghĩ nên nói thế nào mới phải, " Nếu ta nói cho con biết cậu ta chưa từng đến đây thì liệu con có tin không ?"
Ngày hôm ấy, trước khi ông rời đi, anh đã nhờ đến ông một chuyện, đó là đừng để cho cô biết anh từng có mặt ở đây, bởi vì anh không muốn cô lại phải chịu thêm bất cứ tổn thương từ anh nữa.
Lúc đó ông không trả lời mà chỉ nhẹ gật đầu rồi bỏ đi, thật ra trong khoảnh khắc đó ông lại muốn nhìn bọn họ hạnh phúc hơn là bây giờ.
Sau đó ông lại nói tiếp, thật ra anh chính là người đã truyền máu cứu lại mạng sống cho cô, hơn nữa anh còn không quản mệt mỏi mà canh giữ bên cạnh cô cả ngày lẫn đêm, thế nhưng sau khi nhìn thấy cô tỉnh lại anh liền bỏ đi.
Cô ngồi đó, chỉ im lặng, hình như đang suy nghĩ về anh.
Khẽ nhắm mắt lại, cô biết bản thân không nên dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.
Vài ngày sau thì cô được xuất viện, lại quay về như cuộc sống lúc trước, đối với cha tuy cô vẫn tỏ vẻ bình thường nhưng trong lòng lại khó hàn gắn, có chút trầm mặt với ông.
Có lẽ ông cũng hiểu được điều đó nên cũng không có làm khó cô.
Hai tuần sau đó thì cô quay lại lớp học, vết thương trên tay đã lành nhưng vì vết cắt quá sâu nên cần băng bó thêm một thời gian nữa.
Người của cha cô hiện tại cũng đã không còn đi theo cô nữa, bọn họ được nghỉ ngơi và cô cũng được thoải mái.
Ngồi trong lớp học nhìn ra bên ngoài, mùa đông, gió lành lạnh thổi, cái cây kia cũng khô cằn, không còn nhìn thấy bóng dáng anh nữa.
Khẽ cúi đầu, cô lại muốn khóc, hình như mỗi lần nghĩ đến anh là cô sẽ trở thành như vậy.
Bên tai là tiếng nói của Lý Hàm và Tiểu Bối vang lên, bọn họ đang nói gì đó với nhau, cô nghe không rõ.
Lúc sau Lý Hàm chợt quay qua nhìn cô, nhỏ giọng hỏi : " Tịnh Vân à, mình có thể hỏi cậu một chuyện hay không ?"
Lý Hàm vừa nói vừa đưa mắt nhìn xuống nhìn những mảnh vải băng bó trong lòng bàn tay cô, cái này mà nói là do lỡ tay làm bể đống chén dĩa, có ma mới tin.
Bởi vì cô đang mặc áo khoác, với ống tay dài nên Lý Hàm không thể nào nhìn thấy được vết thương kia, khẽ gật đầu, " Ừm...", cô đáp.
Lý Hàm quay sang nhìn Tiểu Bối, lại nhìn Bội Linh bên cạnh, khẽ mở miệng, " Thật ra dạo này bọn họ đồn rằng cậu và Phàm ca đang qua lại, bởi vì khi cậu nghỉ thì anh ấy cũng không đến trường ", ngưng một chút, ánh mắt Lý Hàm nhìn cô thăm dò, lại tiếp : " Nhưng bây giờ cậu đã quay lại còn Phàm ca thì vẫn chưa thấy tăm hơi, nên mình có chút thắc mắc, không biết hiện giờ anh ấy đang ở đâu ".
Vậy là anh ấy vẫn chưa quay lại trường học, lòng cô thầm nghĩ.
Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ phải nói gì thì bên cạnh Tiểu Bối đã lên tiếng, " Thật ra mấy tuần trước Cố Diệc Phàm có cùng anh trai mình vui chơi ở mấy cái hộp đêm, lúc đó nghe nói anh ta rất tiều tụy, chỉ biết hút thuốc và uống rượu mà thôi... hiện tại thì lại không còn nhìn thấy tăm hơi, không biết bây giờ còn sống hay đã chết ".
Câu nói kia lập tức làm cho cô hoảng sợ, sống hay chết, là anh sao.
Trái tim cô đập mạnh, nếu nói cô không quan tâm hoàn toàn là lừa gạt, thực chất chỉ cần nghe đến ba chữ ' Cố Diệc Phàm ' là đầu óc cô liền trở nên mơ hồ.
Tại sao anh lại hành hạ bản thân mình như vậy, có phải là bởi vì chuyện của bọn họ hay không.
Nếu anh không đến trường, lại không đến những hộp đêm kia nữa, thì chắc chỉ còn có mỗi căn nhà ấy.
Ngồi trong phòng học, cô không nhớ nỗi một chữ gì, hình như lời của giáo viên đang nói cô cũng không nghe thấy, bởi vì đầu óc cô bây giờ chỉ có mỗi hình dáng của anh.
Người mặc áo sơ mi trắng đi ra khỏi phòng hôm đó chính là anh, trước khi anh đứng dậy hình như đã từng cầm tay cô rất lâu thì phải.
Anh đã đến vào đêm hôm đó, lại còn dùng chính máu của mình cứu cô, nếu nói anh không quan tâm đến cô thì thật sự rất khó tin.
Sau khi cúi đầu suy nghĩ , cô liền đứng dậy, bước nhanh về phía cửa, bởi vì cô đã quyết định đi tìm anh.
...
Chiếc tắc xi dừng lại trước tòa chung cư rộng lớn, bước vào thang máy, cô hơi do dự nhưng cuối cùng cũng nhấn nút lên căn hộ của anh.
Bàn tay cô hơi run rẩy một chút, trái tim cô đập mạnh, vừa lo lắng, vừa hồi hộp.
Cửa thang máy mở ra, cô bước lại gần, nhấn chuông mấy cái, hình như bên trong không có ai mở cửa.
Anh không có ở nhà, là thật sao .
Chợt nhớ ra hình như anh đã từng đưa cho cô một chiếc chìa khóa, lấy ra, mở thử không ngờ lại được, thì ra ngay từ đầu anh đã giao nơi này cho cô.
Nhẹ bước vào trong, mọi thứ vẫn vậy chỉ là dường như đồ vật từng bị một cơn gió rất mạnh kéo đến thì phải, bởi vì tất cả vật dụng đều bị thổi bay xuống sàn nhà.
Cô chứng kiến mà cũng hoa cả mắt, hơn nữa mùi khó thuốc còn tràn ngập khắp căn nhà, xem ra anh đã hút không ít khi cô không đến nơi này.
Bước chân cô chậm rãi đi vào trong, đôi giày xinh đẹp đã nằm ngay chỗ cũ, nơi tủ giày gần cánh cửa nhà anh.
Cô đi chân trần trên sàn nhà bằng gỗ, giống như lần đầu tiên anh dẫn cô đến đây, cảm giác của cô bây giờ thật chẳng khác khi đó là bao.
Hồi hộp và lo lắng.
Hình như anh đang ở bên trong căn phòng ấy, cửa khép hờ, ánh sáng le lói bên trong.
Cô bước lại, chậm chạp và từ tốn.
Nhẹ đẩy cánh cửa, hai mắt cô mở to, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.