Chương 17: Nhân lúc nàng say rượu giở trò đồi bại
Huyenmai
01/12/2024
Ninh Bảo Chiêu hậm hực cùng Bạch Khả Hân ra ngoài uống rượu, ở trong quán trọ nàng cảm thấy bức bối. Cả hai nàng cùng đến tửu lâu nổi tiếng nhất Giang Nam, gọi những món đắt nhất và một vò rượu lớn. Bạch Khả Hân lo hùa theo nàng
- Hôm nay chúng ta không say không về
Nam Cung Vân Duật vừa nhận được tin đã tức tốc chạy đến tửu lâu. Hắn nhớ tửu lượng của nàng không tốt, vậy mà còn chạy ra ngoài uống rượu, lỡ may gặp phải chuyện gì thì sao. Dù đã có hộ vệ đi theo, nhưng hắn vẫn không yên tâm. Nam Cung Vân Duật cùng Hà Lương đến tửu lâu đã thấy hai nữ nhân say quắc cần câu đứng trên lan can vừa cười vừa nói. Ninh Bảo Chiêu thậm chí còn nửa ngồi trên lan can đùa giỡn với Bạch Khả Hân
Nam Cung Vân Duật dùng khinh công bay lên đỡ lấy nàng ôm vào lòng, tức giận nói
- Nàng có biết nguy hiểm lắm không ?
Hà Lương cũng leo lên lầu ôm lấy Bạch Khả Hân kéo nàng vào trong. Bạch Khả Hân nhìn gà hoá cuốc còn tưởng Hà Lương là Ninh Bảo Chiêu thì ôm chặt lấy hắn, miệng còn lẩm bẩm
- Chiêu Chiêu, hôm nay chúng ta nhất định phải uống thật say
Hà Lương hết cách đành bế xốc nàng lên vác ra khỏi tửu lâu.
Về phía Nam Cung Vân Duật, Ninh Bảo Chiêu say ngà cúi sát mặt hắn, tay nàng tinh nghịch nhéo má, véo tai của Nam Cung Vân Duật, khẽ hỏi
- Ngươi là ai ?
Nam Cung Vân Duật lấy áo choàng của bản thân khoác vào cho nàng, bế nàng vào trong để tránh gió lạnh
- Ta là Nam Cung Vân Duật
Ninh Bảo Chiêu mơ hồ nghe thấy Nam Cung Vân Duật thì kích động, vùng vẫy trong lòng hắn
- Ngươi là Nam....Cung... Duật.... Ta ghét ngươi. Tránh ra
Hắn không những buông nàng ra, ngược lại còn giữ chặt nàng. Hôm nay nhân lúc nàng say hắn phải cho ra lẽ
- Nói, sao lại ghét ta
Ninh Bảo Chiêu không cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm từ hắn. Nàng ngồi dựa lưng vào lòng ngực, cầm góc tay áo của Nam Cung Vân Duật, giọng ủy khuất
- Vì ngươi sẽ...giết ta đó. Ta ghét ngươi lắm
Nam Cung Vân Duật khá bất ngờ vì nàng nói như vậy. Từ khi nào nàng lại có cái suy nghĩ rằng hắn sẽ giết nàng, siết chặt eo, nâng mặt nàng lên đối diện với hắn
- Tại sao nàng nghĩ ta sẽ giết nàng
Ninh Bảo Chiêu nói năn đứt quãng, nàng còn khóc như hoa lê đái vũ
- Vì ...ngươi sẽ vì nữ...chính...mà giết ta. Còn hại...gia...đình....
Ninh Bảo Chiêu nói xong thì gục mặt xuống ngủ thiếp đi, để lại Nam Cung Vân Duật ngồi suy nghĩ về câu nói của nàng. Nam Cung Vân mơ hồ hiểu ra ý nàng nói là hắn sẽ vì người nào đó mà giết nàng, thậm chí còn hại cả gia đình nàng nữa.
Nam Cung Vân Duật ôm nàng vào lòng, khẽ hôn lên trán, thều thào
- Ta không hại nàng, cũng không hại gia đình nàng. Làm ơn đừng ghét ta
Hắn ôm nàng về quán trọ, An nhi và Dung nhi tiến lên muốn tự mình đưa Ninh Bảo Chiêu vào phòng thì bị thuộc hạ của hắn cản lại, hai nha hoàn tức giận chỉ có thể đứng thấp thỏm chờ ở ngoài. Nam Cung Vân Duật đặt nàng lên giường rồi vắt nước ấm lau sơ người, đắp chăn cho nàng. Nam Cung Vân Duật đang định đi ra khỏi phòng thì bật chợt nàng kéo cổ áo khiến hắn mất đà suýt ngã lên người nàng. Ninh Bảo Chiêu bạo gan khoác tay lên cổ hắn cười nhẹ
- Nam thần soái ca, huynh đẹp thật
Nam Cung Vân Duật nghe nàng nói vậy tức đến đen mặt. Nắm cổ tay đè nàng ra giường, áp thân hình của hắn lên, gằn giọng
- Soái ca là ai ? Nàng nhìn cho rõ, ta chính là Nam Cung Vân Duật
Ninh Bảo Chiêu lật người hắn lại đảo ngược tình thế nữ trên nam dưới. Nàng áp tay vào mặt hắn, cười bỉ ổi
- Hừm...soái ca...
Nói xong đặt lên môi hắn một nụ hôn. Nam Cung Vân Duật mở to đồng tử, rất nhanh liền phối hợp cùng nàng. Ban đầu hắn chỉ định lướt nhẹ qua, nhưng hiện giờ...e là không được. Nam Cung Vân Duật đem đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng, gặm cắn, liếm mút, từ ôn nhu chuyển sang thô bạo. Ninh Bảo Chiêu hít thở không thông theo bản năng muốn kháng cự nhưng đã bị hắn chế trụ hàm dưới, âm thanh hôn mút hoan ái vang lên trong căn phòng. Thời khắc này, khí huyết Nam Cung Vân Duật đang sôi trào, nóng máu. Mãi đến khi môi lưỡi nàng mỏi nhừ hắn mới lưu luyến buông tha. Ninh Bảo Chiêu như được ân xá, thở hổn hển. Nam Cung Vân Duật nâng cằm nàng lên hôn giữa mi tâm
- Lỡ hôn rồi, nàng tính thế nào ?
Ninh Bảo Chiêu mơ hồ nhìn hắn, bây giờ nàng chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, không do dự liền lăn ra ngủ say, để lại Nam Cung Vân Duật ngồi trên giường. Nam Cung Vân Duật nhìn váy áo xộc xệch, lộ cả bờ vai mềm mại, cái yếm hồng phấn nửa che nửa hở của nàng thì dục vọng bị đè nén lại bốc nóng lên. Hắn nhìn bờ vai trắng nõn mềm mại thì nhe răng cắn mút đến khi bờ vai có dấu đỏ ửng mới hài lòng, Nam Cung Vân Duật còn chưa thoả mãn, lướt nhẹ xuống ngực nàng hít lấy hương thơm thiếu nữ. Đang định tiến xa hơn nữa thì cổ họng nàng rên nhẹ làm linh hồn hắn trở về hiện tại.
Nam Cung Vân Duật thở dài, hôm nay hắn quá phận rồi, nhân lúc nàng say rượu giở trò đồi bại. Bình thường hắn không phải kẻ háo sắc, thậm chí còn ghê tởm nữ nhân, đôi lúc chính hắn còn cảm thấy bản thân có phải thích nam nhân. Tuy nhiên đêm nay, nàng đã giúp hắn có câu trả lời, hắn chỉnh lại váy áo cho nàng rồi đi ra ngoài. Đêm nay hắn phải tắm nước lạnh rồi
- Hôm nay chúng ta không say không về
Nam Cung Vân Duật vừa nhận được tin đã tức tốc chạy đến tửu lâu. Hắn nhớ tửu lượng của nàng không tốt, vậy mà còn chạy ra ngoài uống rượu, lỡ may gặp phải chuyện gì thì sao. Dù đã có hộ vệ đi theo, nhưng hắn vẫn không yên tâm. Nam Cung Vân Duật cùng Hà Lương đến tửu lâu đã thấy hai nữ nhân say quắc cần câu đứng trên lan can vừa cười vừa nói. Ninh Bảo Chiêu thậm chí còn nửa ngồi trên lan can đùa giỡn với Bạch Khả Hân
Nam Cung Vân Duật dùng khinh công bay lên đỡ lấy nàng ôm vào lòng, tức giận nói
- Nàng có biết nguy hiểm lắm không ?
Hà Lương cũng leo lên lầu ôm lấy Bạch Khả Hân kéo nàng vào trong. Bạch Khả Hân nhìn gà hoá cuốc còn tưởng Hà Lương là Ninh Bảo Chiêu thì ôm chặt lấy hắn, miệng còn lẩm bẩm
- Chiêu Chiêu, hôm nay chúng ta nhất định phải uống thật say
Hà Lương hết cách đành bế xốc nàng lên vác ra khỏi tửu lâu.
Về phía Nam Cung Vân Duật, Ninh Bảo Chiêu say ngà cúi sát mặt hắn, tay nàng tinh nghịch nhéo má, véo tai của Nam Cung Vân Duật, khẽ hỏi
- Ngươi là ai ?
Nam Cung Vân Duật lấy áo choàng của bản thân khoác vào cho nàng, bế nàng vào trong để tránh gió lạnh
- Ta là Nam Cung Vân Duật
Ninh Bảo Chiêu mơ hồ nghe thấy Nam Cung Vân Duật thì kích động, vùng vẫy trong lòng hắn
- Ngươi là Nam....Cung... Duật.... Ta ghét ngươi. Tránh ra
Hắn không những buông nàng ra, ngược lại còn giữ chặt nàng. Hôm nay nhân lúc nàng say hắn phải cho ra lẽ
- Nói, sao lại ghét ta
Ninh Bảo Chiêu không cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm từ hắn. Nàng ngồi dựa lưng vào lòng ngực, cầm góc tay áo của Nam Cung Vân Duật, giọng ủy khuất
- Vì ngươi sẽ...giết ta đó. Ta ghét ngươi lắm
Nam Cung Vân Duật khá bất ngờ vì nàng nói như vậy. Từ khi nào nàng lại có cái suy nghĩ rằng hắn sẽ giết nàng, siết chặt eo, nâng mặt nàng lên đối diện với hắn
- Tại sao nàng nghĩ ta sẽ giết nàng
Ninh Bảo Chiêu nói năn đứt quãng, nàng còn khóc như hoa lê đái vũ
- Vì ...ngươi sẽ vì nữ...chính...mà giết ta. Còn hại...gia...đình....
Ninh Bảo Chiêu nói xong thì gục mặt xuống ngủ thiếp đi, để lại Nam Cung Vân Duật ngồi suy nghĩ về câu nói của nàng. Nam Cung Vân mơ hồ hiểu ra ý nàng nói là hắn sẽ vì người nào đó mà giết nàng, thậm chí còn hại cả gia đình nàng nữa.
Nam Cung Vân Duật ôm nàng vào lòng, khẽ hôn lên trán, thều thào
- Ta không hại nàng, cũng không hại gia đình nàng. Làm ơn đừng ghét ta
Hắn ôm nàng về quán trọ, An nhi và Dung nhi tiến lên muốn tự mình đưa Ninh Bảo Chiêu vào phòng thì bị thuộc hạ của hắn cản lại, hai nha hoàn tức giận chỉ có thể đứng thấp thỏm chờ ở ngoài. Nam Cung Vân Duật đặt nàng lên giường rồi vắt nước ấm lau sơ người, đắp chăn cho nàng. Nam Cung Vân Duật đang định đi ra khỏi phòng thì bật chợt nàng kéo cổ áo khiến hắn mất đà suýt ngã lên người nàng. Ninh Bảo Chiêu bạo gan khoác tay lên cổ hắn cười nhẹ
- Nam thần soái ca, huynh đẹp thật
Nam Cung Vân Duật nghe nàng nói vậy tức đến đen mặt. Nắm cổ tay đè nàng ra giường, áp thân hình của hắn lên, gằn giọng
- Soái ca là ai ? Nàng nhìn cho rõ, ta chính là Nam Cung Vân Duật
Ninh Bảo Chiêu lật người hắn lại đảo ngược tình thế nữ trên nam dưới. Nàng áp tay vào mặt hắn, cười bỉ ổi
- Hừm...soái ca...
Nói xong đặt lên môi hắn một nụ hôn. Nam Cung Vân Duật mở to đồng tử, rất nhanh liền phối hợp cùng nàng. Ban đầu hắn chỉ định lướt nhẹ qua, nhưng hiện giờ...e là không được. Nam Cung Vân Duật đem đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng, gặm cắn, liếm mút, từ ôn nhu chuyển sang thô bạo. Ninh Bảo Chiêu hít thở không thông theo bản năng muốn kháng cự nhưng đã bị hắn chế trụ hàm dưới, âm thanh hôn mút hoan ái vang lên trong căn phòng. Thời khắc này, khí huyết Nam Cung Vân Duật đang sôi trào, nóng máu. Mãi đến khi môi lưỡi nàng mỏi nhừ hắn mới lưu luyến buông tha. Ninh Bảo Chiêu như được ân xá, thở hổn hển. Nam Cung Vân Duật nâng cằm nàng lên hôn giữa mi tâm
- Lỡ hôn rồi, nàng tính thế nào ?
Ninh Bảo Chiêu mơ hồ nhìn hắn, bây giờ nàng chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, không do dự liền lăn ra ngủ say, để lại Nam Cung Vân Duật ngồi trên giường. Nam Cung Vân Duật nhìn váy áo xộc xệch, lộ cả bờ vai mềm mại, cái yếm hồng phấn nửa che nửa hở của nàng thì dục vọng bị đè nén lại bốc nóng lên. Hắn nhìn bờ vai trắng nõn mềm mại thì nhe răng cắn mút đến khi bờ vai có dấu đỏ ửng mới hài lòng, Nam Cung Vân Duật còn chưa thoả mãn, lướt nhẹ xuống ngực nàng hít lấy hương thơm thiếu nữ. Đang định tiến xa hơn nữa thì cổ họng nàng rên nhẹ làm linh hồn hắn trở về hiện tại.
Nam Cung Vân Duật thở dài, hôm nay hắn quá phận rồi, nhân lúc nàng say rượu giở trò đồi bại. Bình thường hắn không phải kẻ háo sắc, thậm chí còn ghê tởm nữ nhân, đôi lúc chính hắn còn cảm thấy bản thân có phải thích nam nhân. Tuy nhiên đêm nay, nàng đã giúp hắn có câu trả lời, hắn chỉnh lại váy áo cho nàng rồi đi ra ngoài. Đêm nay hắn phải tắm nước lạnh rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.