Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 145: Cuồng nhiệt chiếm đoạt ngọt ngào thuộc về cô
Hồng Nhận
25/11/2013
Edit+Beta:Tieumanulk
Nhanh giải quyết xong chén cháo A Viễn nấu,Diệp Vị Ương đi tắm rửa sạch sẽ,tinh thần tốt hơn mới chạy đến thư phòng của hắn.
“Tuấn,anh đang xem sách sao?”
Người đó không để ý tới cô.
“Tuấn,chúng ta nói chuyện một chút đi?”
Người đó tiếp tục xem sách như cũ không để ý tới cô.
Diệp Vị Ương trừng to hai mắt,chưa từng thấy qua Thanh Phong Tuấn ghen tuông thế này? Không để ý tới cô? Vậy cô phải làm sao đây?
Cô nửa ngồi,đôi tay từ phía sau lưng ôm chặt hông Thanh Phong Tuấn . . . . . .
Cô vốn đơn thuần muốn trấn an Thanh Phong Tuấn,thật không nghĩ đến kết quả một giây kế tiếp lại bị Thanh Phong Tuấn đổi khách làm chủ,kéo cô vào trong ngực!
Mắt thấy Thanh Phong Tuấn đang gặm cắn cần cổ trắng noãn,cô lập tức như như chim sợ ná phòng bị nhảy ra ! Khụ khụ. . . . . . Không còn cách,cô chỉ mới khỏe không muốn tiếp tục không thể xuống giường.
Thanh Phong Tuấn nhìn đôi má cô ửng hồng,trong hai tròng mắt lạnh lùng lại thoáng hiện nét cười.
Thừa dịp hắn không còn lạnh lùng như ban nãy,Diệp Vị Ương vội vàng nắm lấy thời cơ nói: “Tuấn,em đã rất nhiều ngày không đi làm,anh biết đấy,hiện tại mẹ không có ở bên cạnh em,mẹ cũng không biết chuyện trên người em có sẹo,cho nên trước khi mẹ biết em muốn làm công việc mình thích,trước đó tìm cha đã khiến em tốn một khoảng thời gian,ngày mai em muốn trở lại làm việc,có thể không?”
Nhìn thấy hi vọng trong mắt cô,không đành lòng để cô thất vọng Thanh Phong Tuấn gật đầu một cái,đứng lên dắt tay kéo cô đi ra bên ngoài.
Hai người ra ngoài,lúc đi ngang qua phòng A Viễn cùng tiểu Ngân cũng nhìn thấy bọn họ vừa lúc đi ra.Cứ như xem Thanh Phong Tuấn đi nơi nào bọn họ sẽ đến nơi đó.
A Viễn vung tay một cái,mỗi lần thấy Diệp Vị Ương đều cười rất vui vẻ,thân thiện chào hỏi.
Thù mới hận cũ cùng nhau dâng lên,Diệp Vị Ương trừng mắt liếc hắn,hừ,tên nhóc này,không phải do hắn bán đứng cô,Thanh Phong Tuấn sẽ không trừng phạt đến cô không thể xuống giường nha!
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô,A Viễn giá không kịp phản ứng,lúng túng cười huề.
Cảm giác trừng hắn trừng đủ rồi,Diệp Vị Ương hào phóng vỗ vỗ bả vai A Viễn: “Được rồi,nể tình cậu nấu cháo không tệ nên không tính toán với cậu.”
A Viễn vội vàng cười khan: “Ha ha, chị dâu tương lai quá khen.”
“Ừm,không cần khiêm tốn,tôi thấy cậu nấu ăn rất ngon,hôm nào chúng ta xuống bếp cậu chỉ tôi một chút. . . . . .” Diệp Vị Ương chân thành nói.
“Không thành vấn đề!Ha ha. . . . . .” A Viễn len lén liếc mắt nhìn Thanh Phong Tuấn,gần đây có Diệp Vị Ương ở đây,hắn và tiểu Ngân lá gan dần dần trở nên lớn một chút,giống như giờ phút này hắn còn dám nhìn Diệp Vị Ương ngoắc ngoắc ngón tay,để Diệp Vị Ương đem lỗ tai đến gần,nhỏ giọng nói: “Chẳng qua chị dâu à,sau này hay là vẫn do chị giải quyết vấn đề ăn uống được không?” Hắn đường đường là một người đàn ông khỏe mạnh,thật sự không muốn trở thành người nấu ăn .
Diệp Vị Ương hoài nghi nhìn A Viễn,cô thật sự không có đoán ra mục đích lời này của tên kia! Bình thường không phải cô chuẩn bị thức ăn thì là ai,chẳng qua hai ngày qua. . . . . . cô không xuống giường được mà thôi,lại như nghĩ đến đều gì Diệp Vị Ương đỏ mặt gật đầu một cái.
“Ack. . . . . . Thiếu chủ,bớt giận bớt giận!Trả lại cho anh!” Nhận thấy có ánh mắt bất mãn phóng lên mình,nếu mục đích đã đạt,A Viễn tự nhiên phải vật quy nguyên chủ,khụ khụ,chẳng qua A Viễn không nghĩ tới thiếu chủ ham muốn độc chiếm đến thế. . . . . . đáng sợ thật.
“. . . . . .” Thấy Thanh Phong Tuấn dường như lại ghen,Diệp Vị Ương buồn cười lại không dám cười,hai mắt to nén nhịn đến híp lại thành một đường,cô chạy tới thân mật kéo cánh tay của hắn.Chậc chậc,có một người ông anh tuấn quan tâm cô,thật sự quá hạnh phúc!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Buổi tối,Thanh Phong Tuấn mở lên ngọn đèn nhỏ sắc màu ấm đầu giường,bàn tay thon dài nhẹ vén mi mái tóc trên trán Diệp Vị Ương,để vẻ mặt xinh đẹp toàn vẹn hiện ra trong mắt hắn.
Thật ra đến hiện tại,hắn biết mình rất muốn độc chiếm cô gái trước mắt nhưng không biết có đáng giá không,dù sao gặp cô chỉ là ngoài ý muốn trong kế hoạch báo thù.
Hắn không dám tưởng tượng,nếu có một ngày cô biết tất cả chân tướng,cô có còn giống bây giờ mỉm cười vùi vào ngực hắn,dịu dàng đưa mắt nhìn hắn.
“Em thích đi làm tại công ty Dạ Phi Phàm lắm sao? Thật ra em có thể ở nhà vẽ thiết kế cũng được.” Gần đây bên ngoài có chút bất ổn,hắn bằng trực giác không muốn cô xảy ra chuyện.Hắn cúi đầu gặm cắn cánh môi mềm mại,tiến đến bên tai cô khàn khàn nói nhỏ.Không xác định cô gái nhỏ này vẫn chưa thể buông xuống tình cảm dành cho Dạ Phi Phàm.
“. . . . . . Tuấn,em muốn đến công ty còn có một nguyên nhân rất quan trọng,em muốn đi xem băng ghi hình hôm đó bạn tốt của em Đông Phương Thước gặp chuyện không may,em cảm thấy sư cố hôm đó có người cố ý giăng sẵn.Anh cũng đã nói ngày đó em thi người mẫu cũng có người cố ý muốn hại em,lần này nếu không phải Đông Phương Thước đẩy em ra,em không thể tưởng tượng mình có thể giữ nổi mạng không.”
Nói tới đây Diệp Vị Ương dừng lại một chút,cô vươn tay vào trong chăn cùng Thanh Phong Tuấn mười ngón tay đan chặt vào nhau,tiếp tục nói: “Nhưng em không thể mỗi lần đều lệ thuộc nhờ các anh giúp đỡ,em không muốn các người lo lắng,không muốn các người bị thương vì em.Em muốn tự mình đi xem băng ghi hình,tìm ra thủ phạm ba lần bốn lượt muốn hại em. Em muốn trưởng thành,kiên cường độc lập đi đối mặt với mọi chuyện cùng kẻ địch.”
Diệp Vị Ương tỉ tê thì thầm,mở to đôi mắt nhìn Thanh Phong tuấn,khi nói những lời này cô cực kỳ xinh đẹp.
Thanh Phong Tuấn bị tính tình quật cường của cô kích động,cúi xuống bắt đầu cuồng nhiệt chiếm đoạt ngọt ngào trong miệng cô,ngón tay ấm áp quen thuộc bắt đầu dao động lên trên thân thể uyển chuyển.
Nhưng đôi tay nhỏ bé mềm mại chợt chống đỡ trên ngực hắn ngăn hắn tiến một bước xâm lấn,hắn không vui cau mày,khàn khàn hỏi: “Em muốn thể nào?” Hiện tại hắn chỉ muốn sủng ái cô.
Diệp Vị Ương nhẹ nhíu mày,cánh tay trắng nõn như ngọc ngượng ngùng ôm cổ hắn,cúi đầu nhẹ nhàng chôn trong ngực hắn,ngượng ngừng nói một câu:
“Tuấn. . . . . . nếu anh quả thật muốn,có thể . . . . . . chỉ làm một lần. . . . . . liên tục hai ngày em mệt quá. . . . . .”
Nghe cô nói rất đáng thương,Thanh Phong Tuấn tự nhiên nghĩ tới buổi tối hai ngày trước hắn đặc biệt”trừng phạt” cô, tiếng cười trầm thấp khàn khàn vang vọng trong không gian yên tĩnh mê người cực kỳ,tiếng cười kia rất nhanh lại biến thành lên tiếng cười to,tiếng cười phát ra từ lục phủ ngủ tạng.
Thanh Phong Tuấn anh tuấn như thiên thần khóe mắt đuôi mày tất cả đều mang theo nét cười,hắn mập mờ nhìn cô gái đáng yêu dưới thân,gian xảo nói: “Vậy phải xem biểu hiện của em đã.”
Nói xong lật người đè cô,cúi đầu bắt lấy đôi môi đỏ mọng mê người.
Suốt cả đêm phải nói tiêu hồn thực cốt,cô vừa vô tội đáng yêu vừa dùng lời đáng thương kích thích lòng hắn,nó như đang kêu gào muốn thiêu đốt hắn,khiến hắn không thể suy nghĩ điên cuồng muốn cô,lần thứ nhất,lần thứ nhất,lại lần thứ nhất. . . . . .
Dĩ nhiên thông minh như Thanh Phong Tuấn,sau khi hoan ái hắn vẫn nhớ lời Diệp Vị Ương từng nói tra xét băng ghi hình,với lại cho người điều tra,dù sao hắn không có ý định tha cho bất luận kẻ nào muốn tổn thương người phụ nữ của hắn.
Tóm lại,lời Diệp Vị Ương tối nay nói khiến Thanh Phong Tuấn nhớ lại lời ông lão nói trong điện thoại,nếu như lời ông ta là thật,vậy người hãm hại Diệp Vị Ương có liên quan đến tiểu bang phái “Huyết Sắc Điện Phủ”
Hai chuyện này đợi trời sáng hắn sẽ phái người ra ngoài tra xét.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tổng bộ mật thất “Huyết Sắc Điện Phủ”
“Nghe nói. . . . . . vóc dáng thiếu chủ tổ chức Ám Ảnh cực kỳ xuất sắc phải không?”Thanh âm quyến rũ của phái nữ hỏi.
“Đúng vậy,chủ nhân.” Người ngoại quốc nghe thấy cung kính trả lời.
“Điều này rất tốt,phải biết rằng công chúa của chúng ta thích nhất những mỹ nam đẹp trai,ta phải tự mình đi xem,nếu như hợp cách nhân tiện bắt hắn dâng tặng cho công chúa!Ngươi nói xem phải không,Khắc tiên sinh?”
“Đúng vậy,chủ nhân quả nhiên anh minh!”
Bên mật thất được trang hoàng như ‘phòng cho tổng thống’,cô gái người mặc chiếc váy dài thuần trắng nằm trên ghế quý phi,ánh mắt mơ màng nhìn ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng kêu ngạo liếc mắt nhìn Khắc tiên sinh quỳ trên mặt đất cung kính trả lời.
“Ha ha,Khắc tiên sinh,ông hình như rất sợ ta? !”
Cô gái nhìn bản thân một chút,dường như hết sức hài lòng trang phục hôm nay mình đã chọn,váy áo thanh thuần xứng với gương mặt trắng mịn,mái tóc suông thẳng phủ xuống,giở tay nhấc chân đều yếu ớt,sao lại để người cảm thấy khiếp sợ đây?
“Không không không,chủ nhân tôn quý chính là Đại Hồng Nhân đắc lực nhất bên cạnh công chúa,tiểu nhân đương nhiên phải cung kính.” Chỉ thấy thân thể Khắc run lên,trong nội đường này ai mà không biết không hiểu,chủ nhân trước mắt chính là thế thân công chúa,mọi việc đều phải được chủ nhân đồng ý,mới có thể báo lên với công chúa.
Mà vị chủ nhân trước mắt có thể thay đổi trang phục tùy mình thích,trong nháy mắt cô có thể hóa trang thành bất kỳ tuổi thọ,thậm chí ban đầu còn mặc trang phục giả thành nam nhân đến Dạ Tổng Hội to gan chơi nữ nhân,đôi khi cô ta lại biến thành tiểu nữ sinh đáng yêu cùng những người bạn đồng lứa đi học,nhân vật khủng bố khó lòng phòng bị như vậy,tin tưởng không có người nào không sợ.
“Được.Ngươi phải vĩnh viễn nhớ trung thành với công chúa,công chúa tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi.Tốt lắm,đem tất cả tài liệu về tổ chức Ám Ảnh trong tay ngươi đưa cho ta,ngươi có thể đi xuống.”
“Dạ, chủ nhân.Nhưng Lý Đường Bình từ nước Z tới trước tìm kiếm Diệp Vị Ương đã chết. . . . . .”
Cô gái yêu mị cười thành tiếng: “A,về chuyện hắn chết công chúa đã biết,hắn cũng chỉ là một con cờ có cũng được không có cũng không sao,chết rồi cứ để chết đi, hắn nhiều lắm chỉ có thể xem là em hoàng hậu nước Z ,cũng không phải nhân vật lớn không thể thay thế. . . . . .”
Nghe thấy Khắc lập tức rùng mình một cái,sợ hãi lui xuống.
Mật thất thoáng cái yên tĩnh lại.Cô gái nhìn tài liệu trong tay trong lòng có một chủ ý rất tuyệt.Nghĩ đi nghĩ lại cánh môi anh xinh đẹp không nhịn được lại cười lên, hai mắt lóe sáng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ha ha,dường như rất lâu không có kế hoạch thú vị thế này. . . . . .
Thân thể giống như không xương mềm nhũn nằm lên trên giường,cô gái bắt đầu bố trí kế hoạch kín đáo.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngày hôm sao,tiểu Ngân tiếp tục cùng Đông Phương Thước thương lượng một ít chuyện còn Diệp Vị Ương cùng Thanh Phong Tuấn với A Viễn ba người đi đến tập đoàn Dạ Mị.
Lần này Dạ Phi Phàm ngược lại ở công ty,quả nhiên có đại tổng tài trấn giữ công ty cảm giác khác hẳn,cả công ty nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Tất cả mọi người đang làm chuyện của mình.Dạ Phi Phàm bộ dáng lại vô cùng chán chường không biết xảy ra chuyện gì,tóm lại cảm giác hắn rất rối rắm,một chữ cũng không muốn nói nhiều,chỉ là ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Vị Ương cùng Thanh Phong Tuấn một chút liền vào phòng xử lý công việc .
Ngược lại đám thư ký lại vô cùng nhiệt tình,đoán chừng nhìn thấy Thanh Phong Tuấn rời đi,thì lập tức xúm lại bàn chuyện:
“Ha ha,đúng rồi,hôm nay chuyện đáng nói nhất là có một nữ nhân viên mới đến làm,nghe nói tổng tài chỉ vừa xem tác phẩm thiết kế của cô ta liền trực tiếp mướn đấy,bộ dáng cô ta vừa biết điều vừa xinh đẹp chỉ là hơi ít nói,tính tình rất quái lạ có chút hướng nội,bị phân đến phòng thiết kế cao nhất,thậm chí còn cho cô ấy một gian phòng riêng để thiết kế,các người rãnh rỗi cũng có thể đi xem một chút,thử thuyết phục cô ta một chút,một mỹ nữ mà hướng nội nhìn rất đáng thương .”
Chuyện này gợi lòng tò mò của Diệp Vị Ương,cô là người đặc biệt thích thiết kế,hôm nay có thêm bạn mới không lý nào không đến xem.
Lập tức kéo Thanh Phong Tuấn đi đến phòng thiết kế.Sau đó cô nhìn thấy một cô bé dáng dấp đặc biệt xinh đẹp,bởi vì cô ta đang nghiêng đầu vẽ tranh nhưng chỉ cần nhìn lướt qua Diệp Vị Ương đã cảm thấy cực kỳ thích rồi.Ack,không biết tại sao,gương mặt và ánh mắt đó có chút quen thuộc.
“Em gái,em đang vẽ cái gì? Em thật mất trí nhớ sao?” Diệp Vị Ương nhỏ giọng hỏi.
“. . . . . . Vẽ y phục.” Nhìn thấy có người đến cô gái liền ngừng lại,cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mở,kinh ngạc nhìn Diệp Vị Ương,cứ như bị người đột nhiên xuất hiện người xa lạ dọa sợ.
“Ha ha,nghe nói tính tình em có chút hướng nội,em đừng sợ,chị không phải người xấu.” Diệp Vị Ương bắt đầu thủ thỉ thù thì,không có biện pháp,vừa thấy được cô bé nhỏ tuổi hơn mình cô liền đặc biệt muốn được che chở,nhất là đối phương rất có thiên phú thiết kế .
“Chị xinh đẹp . . . . .” Cô gáo mở mắt to nhìn Diệp Vị Ương thật lâu rốt cuộc đón nhận lời thăm hỏi nhưng vừa nhìn thấy Thanh Phong Tuấn cao lớn lãnh khốc sau lưng Diệp Vị Ương,cô gái liền sợ tới mức núp sau lưng Diệp Vị Ương.
Nhanh giải quyết xong chén cháo A Viễn nấu,Diệp Vị Ương đi tắm rửa sạch sẽ,tinh thần tốt hơn mới chạy đến thư phòng của hắn.
“Tuấn,anh đang xem sách sao?”
Người đó không để ý tới cô.
“Tuấn,chúng ta nói chuyện một chút đi?”
Người đó tiếp tục xem sách như cũ không để ý tới cô.
Diệp Vị Ương trừng to hai mắt,chưa từng thấy qua Thanh Phong Tuấn ghen tuông thế này? Không để ý tới cô? Vậy cô phải làm sao đây?
Cô nửa ngồi,đôi tay từ phía sau lưng ôm chặt hông Thanh Phong Tuấn . . . . . .
Cô vốn đơn thuần muốn trấn an Thanh Phong Tuấn,thật không nghĩ đến kết quả một giây kế tiếp lại bị Thanh Phong Tuấn đổi khách làm chủ,kéo cô vào trong ngực!
Mắt thấy Thanh Phong Tuấn đang gặm cắn cần cổ trắng noãn,cô lập tức như như chim sợ ná phòng bị nhảy ra ! Khụ khụ. . . . . . Không còn cách,cô chỉ mới khỏe không muốn tiếp tục không thể xuống giường.
Thanh Phong Tuấn nhìn đôi má cô ửng hồng,trong hai tròng mắt lạnh lùng lại thoáng hiện nét cười.
Thừa dịp hắn không còn lạnh lùng như ban nãy,Diệp Vị Ương vội vàng nắm lấy thời cơ nói: “Tuấn,em đã rất nhiều ngày không đi làm,anh biết đấy,hiện tại mẹ không có ở bên cạnh em,mẹ cũng không biết chuyện trên người em có sẹo,cho nên trước khi mẹ biết em muốn làm công việc mình thích,trước đó tìm cha đã khiến em tốn một khoảng thời gian,ngày mai em muốn trở lại làm việc,có thể không?”
Nhìn thấy hi vọng trong mắt cô,không đành lòng để cô thất vọng Thanh Phong Tuấn gật đầu một cái,đứng lên dắt tay kéo cô đi ra bên ngoài.
Hai người ra ngoài,lúc đi ngang qua phòng A Viễn cùng tiểu Ngân cũng nhìn thấy bọn họ vừa lúc đi ra.Cứ như xem Thanh Phong Tuấn đi nơi nào bọn họ sẽ đến nơi đó.
A Viễn vung tay một cái,mỗi lần thấy Diệp Vị Ương đều cười rất vui vẻ,thân thiện chào hỏi.
Thù mới hận cũ cùng nhau dâng lên,Diệp Vị Ương trừng mắt liếc hắn,hừ,tên nhóc này,không phải do hắn bán đứng cô,Thanh Phong Tuấn sẽ không trừng phạt đến cô không thể xuống giường nha!
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô,A Viễn giá không kịp phản ứng,lúng túng cười huề.
Cảm giác trừng hắn trừng đủ rồi,Diệp Vị Ương hào phóng vỗ vỗ bả vai A Viễn: “Được rồi,nể tình cậu nấu cháo không tệ nên không tính toán với cậu.”
A Viễn vội vàng cười khan: “Ha ha, chị dâu tương lai quá khen.”
“Ừm,không cần khiêm tốn,tôi thấy cậu nấu ăn rất ngon,hôm nào chúng ta xuống bếp cậu chỉ tôi một chút. . . . . .” Diệp Vị Ương chân thành nói.
“Không thành vấn đề!Ha ha. . . . . .” A Viễn len lén liếc mắt nhìn Thanh Phong Tuấn,gần đây có Diệp Vị Ương ở đây,hắn và tiểu Ngân lá gan dần dần trở nên lớn một chút,giống như giờ phút này hắn còn dám nhìn Diệp Vị Ương ngoắc ngoắc ngón tay,để Diệp Vị Ương đem lỗ tai đến gần,nhỏ giọng nói: “Chẳng qua chị dâu à,sau này hay là vẫn do chị giải quyết vấn đề ăn uống được không?” Hắn đường đường là một người đàn ông khỏe mạnh,thật sự không muốn trở thành người nấu ăn .
Diệp Vị Ương hoài nghi nhìn A Viễn,cô thật sự không có đoán ra mục đích lời này của tên kia! Bình thường không phải cô chuẩn bị thức ăn thì là ai,chẳng qua hai ngày qua. . . . . . cô không xuống giường được mà thôi,lại như nghĩ đến đều gì Diệp Vị Ương đỏ mặt gật đầu một cái.
“Ack. . . . . . Thiếu chủ,bớt giận bớt giận!Trả lại cho anh!” Nhận thấy có ánh mắt bất mãn phóng lên mình,nếu mục đích đã đạt,A Viễn tự nhiên phải vật quy nguyên chủ,khụ khụ,chẳng qua A Viễn không nghĩ tới thiếu chủ ham muốn độc chiếm đến thế. . . . . . đáng sợ thật.
“. . . . . .” Thấy Thanh Phong Tuấn dường như lại ghen,Diệp Vị Ương buồn cười lại không dám cười,hai mắt to nén nhịn đến híp lại thành một đường,cô chạy tới thân mật kéo cánh tay của hắn.Chậc chậc,có một người ông anh tuấn quan tâm cô,thật sự quá hạnh phúc!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Buổi tối,Thanh Phong Tuấn mở lên ngọn đèn nhỏ sắc màu ấm đầu giường,bàn tay thon dài nhẹ vén mi mái tóc trên trán Diệp Vị Ương,để vẻ mặt xinh đẹp toàn vẹn hiện ra trong mắt hắn.
Thật ra đến hiện tại,hắn biết mình rất muốn độc chiếm cô gái trước mắt nhưng không biết có đáng giá không,dù sao gặp cô chỉ là ngoài ý muốn trong kế hoạch báo thù.
Hắn không dám tưởng tượng,nếu có một ngày cô biết tất cả chân tướng,cô có còn giống bây giờ mỉm cười vùi vào ngực hắn,dịu dàng đưa mắt nhìn hắn.
“Em thích đi làm tại công ty Dạ Phi Phàm lắm sao? Thật ra em có thể ở nhà vẽ thiết kế cũng được.” Gần đây bên ngoài có chút bất ổn,hắn bằng trực giác không muốn cô xảy ra chuyện.Hắn cúi đầu gặm cắn cánh môi mềm mại,tiến đến bên tai cô khàn khàn nói nhỏ.Không xác định cô gái nhỏ này vẫn chưa thể buông xuống tình cảm dành cho Dạ Phi Phàm.
“. . . . . . Tuấn,em muốn đến công ty còn có một nguyên nhân rất quan trọng,em muốn đi xem băng ghi hình hôm đó bạn tốt của em Đông Phương Thước gặp chuyện không may,em cảm thấy sư cố hôm đó có người cố ý giăng sẵn.Anh cũng đã nói ngày đó em thi người mẫu cũng có người cố ý muốn hại em,lần này nếu không phải Đông Phương Thước đẩy em ra,em không thể tưởng tượng mình có thể giữ nổi mạng không.”
Nói tới đây Diệp Vị Ương dừng lại một chút,cô vươn tay vào trong chăn cùng Thanh Phong Tuấn mười ngón tay đan chặt vào nhau,tiếp tục nói: “Nhưng em không thể mỗi lần đều lệ thuộc nhờ các anh giúp đỡ,em không muốn các người lo lắng,không muốn các người bị thương vì em.Em muốn tự mình đi xem băng ghi hình,tìm ra thủ phạm ba lần bốn lượt muốn hại em. Em muốn trưởng thành,kiên cường độc lập đi đối mặt với mọi chuyện cùng kẻ địch.”
Diệp Vị Ương tỉ tê thì thầm,mở to đôi mắt nhìn Thanh Phong tuấn,khi nói những lời này cô cực kỳ xinh đẹp.
Thanh Phong Tuấn bị tính tình quật cường của cô kích động,cúi xuống bắt đầu cuồng nhiệt chiếm đoạt ngọt ngào trong miệng cô,ngón tay ấm áp quen thuộc bắt đầu dao động lên trên thân thể uyển chuyển.
Nhưng đôi tay nhỏ bé mềm mại chợt chống đỡ trên ngực hắn ngăn hắn tiến một bước xâm lấn,hắn không vui cau mày,khàn khàn hỏi: “Em muốn thể nào?” Hiện tại hắn chỉ muốn sủng ái cô.
Diệp Vị Ương nhẹ nhíu mày,cánh tay trắng nõn như ngọc ngượng ngùng ôm cổ hắn,cúi đầu nhẹ nhàng chôn trong ngực hắn,ngượng ngừng nói một câu:
“Tuấn. . . . . . nếu anh quả thật muốn,có thể . . . . . . chỉ làm một lần. . . . . . liên tục hai ngày em mệt quá. . . . . .”
Nghe cô nói rất đáng thương,Thanh Phong Tuấn tự nhiên nghĩ tới buổi tối hai ngày trước hắn đặc biệt”trừng phạt” cô, tiếng cười trầm thấp khàn khàn vang vọng trong không gian yên tĩnh mê người cực kỳ,tiếng cười kia rất nhanh lại biến thành lên tiếng cười to,tiếng cười phát ra từ lục phủ ngủ tạng.
Thanh Phong Tuấn anh tuấn như thiên thần khóe mắt đuôi mày tất cả đều mang theo nét cười,hắn mập mờ nhìn cô gái đáng yêu dưới thân,gian xảo nói: “Vậy phải xem biểu hiện của em đã.”
Nói xong lật người đè cô,cúi đầu bắt lấy đôi môi đỏ mọng mê người.
Suốt cả đêm phải nói tiêu hồn thực cốt,cô vừa vô tội đáng yêu vừa dùng lời đáng thương kích thích lòng hắn,nó như đang kêu gào muốn thiêu đốt hắn,khiến hắn không thể suy nghĩ điên cuồng muốn cô,lần thứ nhất,lần thứ nhất,lại lần thứ nhất. . . . . .
Dĩ nhiên thông minh như Thanh Phong Tuấn,sau khi hoan ái hắn vẫn nhớ lời Diệp Vị Ương từng nói tra xét băng ghi hình,với lại cho người điều tra,dù sao hắn không có ý định tha cho bất luận kẻ nào muốn tổn thương người phụ nữ của hắn.
Tóm lại,lời Diệp Vị Ương tối nay nói khiến Thanh Phong Tuấn nhớ lại lời ông lão nói trong điện thoại,nếu như lời ông ta là thật,vậy người hãm hại Diệp Vị Ương có liên quan đến tiểu bang phái “Huyết Sắc Điện Phủ”
Hai chuyện này đợi trời sáng hắn sẽ phái người ra ngoài tra xét.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tổng bộ mật thất “Huyết Sắc Điện Phủ”
“Nghe nói. . . . . . vóc dáng thiếu chủ tổ chức Ám Ảnh cực kỳ xuất sắc phải không?”Thanh âm quyến rũ của phái nữ hỏi.
“Đúng vậy,chủ nhân.” Người ngoại quốc nghe thấy cung kính trả lời.
“Điều này rất tốt,phải biết rằng công chúa của chúng ta thích nhất những mỹ nam đẹp trai,ta phải tự mình đi xem,nếu như hợp cách nhân tiện bắt hắn dâng tặng cho công chúa!Ngươi nói xem phải không,Khắc tiên sinh?”
“Đúng vậy,chủ nhân quả nhiên anh minh!”
Bên mật thất được trang hoàng như ‘phòng cho tổng thống’,cô gái người mặc chiếc váy dài thuần trắng nằm trên ghế quý phi,ánh mắt mơ màng nhìn ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng kêu ngạo liếc mắt nhìn Khắc tiên sinh quỳ trên mặt đất cung kính trả lời.
“Ha ha,Khắc tiên sinh,ông hình như rất sợ ta? !”
Cô gái nhìn bản thân một chút,dường như hết sức hài lòng trang phục hôm nay mình đã chọn,váy áo thanh thuần xứng với gương mặt trắng mịn,mái tóc suông thẳng phủ xuống,giở tay nhấc chân đều yếu ớt,sao lại để người cảm thấy khiếp sợ đây?
“Không không không,chủ nhân tôn quý chính là Đại Hồng Nhân đắc lực nhất bên cạnh công chúa,tiểu nhân đương nhiên phải cung kính.” Chỉ thấy thân thể Khắc run lên,trong nội đường này ai mà không biết không hiểu,chủ nhân trước mắt chính là thế thân công chúa,mọi việc đều phải được chủ nhân đồng ý,mới có thể báo lên với công chúa.
Mà vị chủ nhân trước mắt có thể thay đổi trang phục tùy mình thích,trong nháy mắt cô có thể hóa trang thành bất kỳ tuổi thọ,thậm chí ban đầu còn mặc trang phục giả thành nam nhân đến Dạ Tổng Hội to gan chơi nữ nhân,đôi khi cô ta lại biến thành tiểu nữ sinh đáng yêu cùng những người bạn đồng lứa đi học,nhân vật khủng bố khó lòng phòng bị như vậy,tin tưởng không có người nào không sợ.
“Được.Ngươi phải vĩnh viễn nhớ trung thành với công chúa,công chúa tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi.Tốt lắm,đem tất cả tài liệu về tổ chức Ám Ảnh trong tay ngươi đưa cho ta,ngươi có thể đi xuống.”
“Dạ, chủ nhân.Nhưng Lý Đường Bình từ nước Z tới trước tìm kiếm Diệp Vị Ương đã chết. . . . . .”
Cô gái yêu mị cười thành tiếng: “A,về chuyện hắn chết công chúa đã biết,hắn cũng chỉ là một con cờ có cũng được không có cũng không sao,chết rồi cứ để chết đi, hắn nhiều lắm chỉ có thể xem là em hoàng hậu nước Z ,cũng không phải nhân vật lớn không thể thay thế. . . . . .”
Nghe thấy Khắc lập tức rùng mình một cái,sợ hãi lui xuống.
Mật thất thoáng cái yên tĩnh lại.Cô gái nhìn tài liệu trong tay trong lòng có một chủ ý rất tuyệt.Nghĩ đi nghĩ lại cánh môi anh xinh đẹp không nhịn được lại cười lên, hai mắt lóe sáng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ha ha,dường như rất lâu không có kế hoạch thú vị thế này. . . . . .
Thân thể giống như không xương mềm nhũn nằm lên trên giường,cô gái bắt đầu bố trí kế hoạch kín đáo.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngày hôm sao,tiểu Ngân tiếp tục cùng Đông Phương Thước thương lượng một ít chuyện còn Diệp Vị Ương cùng Thanh Phong Tuấn với A Viễn ba người đi đến tập đoàn Dạ Mị.
Lần này Dạ Phi Phàm ngược lại ở công ty,quả nhiên có đại tổng tài trấn giữ công ty cảm giác khác hẳn,cả công ty nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Tất cả mọi người đang làm chuyện của mình.Dạ Phi Phàm bộ dáng lại vô cùng chán chường không biết xảy ra chuyện gì,tóm lại cảm giác hắn rất rối rắm,một chữ cũng không muốn nói nhiều,chỉ là ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Vị Ương cùng Thanh Phong Tuấn một chút liền vào phòng xử lý công việc .
Ngược lại đám thư ký lại vô cùng nhiệt tình,đoán chừng nhìn thấy Thanh Phong Tuấn rời đi,thì lập tức xúm lại bàn chuyện:
“Ha ha,đúng rồi,hôm nay chuyện đáng nói nhất là có một nữ nhân viên mới đến làm,nghe nói tổng tài chỉ vừa xem tác phẩm thiết kế của cô ta liền trực tiếp mướn đấy,bộ dáng cô ta vừa biết điều vừa xinh đẹp chỉ là hơi ít nói,tính tình rất quái lạ có chút hướng nội,bị phân đến phòng thiết kế cao nhất,thậm chí còn cho cô ấy một gian phòng riêng để thiết kế,các người rãnh rỗi cũng có thể đi xem một chút,thử thuyết phục cô ta một chút,một mỹ nữ mà hướng nội nhìn rất đáng thương .”
Chuyện này gợi lòng tò mò của Diệp Vị Ương,cô là người đặc biệt thích thiết kế,hôm nay có thêm bạn mới không lý nào không đến xem.
Lập tức kéo Thanh Phong Tuấn đi đến phòng thiết kế.Sau đó cô nhìn thấy một cô bé dáng dấp đặc biệt xinh đẹp,bởi vì cô ta đang nghiêng đầu vẽ tranh nhưng chỉ cần nhìn lướt qua Diệp Vị Ương đã cảm thấy cực kỳ thích rồi.Ack,không biết tại sao,gương mặt và ánh mắt đó có chút quen thuộc.
“Em gái,em đang vẽ cái gì? Em thật mất trí nhớ sao?” Diệp Vị Ương nhỏ giọng hỏi.
“. . . . . . Vẽ y phục.” Nhìn thấy có người đến cô gái liền ngừng lại,cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mở,kinh ngạc nhìn Diệp Vị Ương,cứ như bị người đột nhiên xuất hiện người xa lạ dọa sợ.
“Ha ha,nghe nói tính tình em có chút hướng nội,em đừng sợ,chị không phải người xấu.” Diệp Vị Ương bắt đầu thủ thỉ thù thì,không có biện pháp,vừa thấy được cô bé nhỏ tuổi hơn mình cô liền đặc biệt muốn được che chở,nhất là đối phương rất có thiên phú thiết kế .
“Chị xinh đẹp . . . . .” Cô gáo mở mắt to nhìn Diệp Vị Ương thật lâu rốt cuộc đón nhận lời thăm hỏi nhưng vừa nhìn thấy Thanh Phong Tuấn cao lớn lãnh khốc sau lưng Diệp Vị Ương,cô gái liền sợ tới mức núp sau lưng Diệp Vị Ương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.