Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 146: Dáng vẻ hung dữ của hắn thật đáng sợ
Hồng Nhận
26/11/2013
Edit:Dực
Beta:Tieumanulk
“Chị gái xinh đẹp!” Cô gái mở to hai mắt nhìn Diệp Vị Ương thật lâu,cuối cùng cũng tiếp nhận được lời thăm hỏi của Diệp Vị Ương,thế nhưng vừa nhìn đến Thanh Phong Tuấn cao to lãnh khốc phía sau Diệp Vị Ương,cô lập tức sợ hãi nấp phía sau người Diệp Vị Ương.
“Không phải sợ,em gái,anh trai này cũng là đại cổ đông của công ty,em xem dáng dấp của anh ấy rất tốt,anh ấy tuyệt đối không hung dữ đâu,cơ bản được coi là người tốt,cười một cái nào!” Diệp Vị Ương vỗ về xoa đầu cô bé nói.
“Chị gái xinh đẹp,em,em tên là tiểu Khả!” Thế nhưng cô bé trắng mịn kia nghe nói mất hết trí nhớ dường như sợ tất cả chỉ chừa lại nữ thiết kế tài hoa,chỉ chịu kéo tay Diệp Vị Ương,thậm chí không muốn buông tay ra nữa.
Diệp Vị Ương thấy cô bé có thiên phú thiết kế kéo tay mình tự nhiên thấy kích động không thôi,vậy mà không hiểu Thanh Phong Tuấn cùng với A Viễn bên cạnh lại không hề đổi sắc còn cau mày.
Thăm hỏi xong người mới,Diệp Vị Ương muốn rời đi,cô còn muốn kiểm tra băng ghi hình sự cố ngày hôm đó.
Nhưng lại nghe nói cô bé tiểu Khả lại bỏ bút trong tay gắng đi theo sau lưng Diệp Vị Ương,khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vô tội nói “Em đói em đói bụng a…”
Diệp Vị Ương nhìn thấy ánh mắt yếu đớt vô tội của cô bé, khiến khiến cho người ta khó có thể không dâng lên một loại cảm giác muốn bảo vệ. Cho nên chỉ có thể mặc cô cô bé nắm tay dắt đi giống như dắt một chú cừu nhỏ lạc đường “Được rồi, tiểu Khả, chị dẫn em đi ăn thứ gì trước nhé!”
Tiểu Khả dường như vẫn còn rất sợ Thanh Phong Tuấn và A Viễn,núp phía sau lưng Diệp Vị Ương đến nửa ngày vẫn không chịu ra ngoài.
“Tiểu Khả,không phải sợ,bọn họ là những người rất tốt.” Diệp Vị Ương mật an ủi.
A Viễn cũng trầm ngâm suy tư một lát,rồi cũng phụ hoa ” Rất đúng,tiểu mĩ nữ, tôi tên là A Viễn, sau này chờ tôi có thời gian, tôi sẽ giúp em tìm lại trí nhớ đã bị đánh mất cùng với người thân”
Nhưng tiểu Khả vẫn như vũ rất sợ hãi núp sau lưng Diệp Vị Ương, ngó dáo dác do dự không biết có nên ra ngoài hay không.
“Tiểu Khả, em như vậy là không được,không những không lễ phép,hơn nữa sẽ không thể chơi được với các bạn khác, cho nên……………ra ngoài chào hỏi thân mật với anh A Viễn đi” Diệp Vị Ương xoay người về phía tiểu Khả kiên nhẫn khuyên giải, hiện tại cô đã hiểu tại sao Dạ Phi Phàm lại để chô cô bé lần đầu trúng tuyển này ở một căn phòng riêng, từ việc cô bé là một nhà thiết kế tài hoa, mất đi trí nhớ,cô quả thực là rất yếu đuối đáng thương cần người giúp đỡ bảo vệ.
Tiểu Khả nghe Diệp Vị Ương cam đoan lại lần nữa lúc này mới thẹn thùng bước ra, xoắn xoắn ngón tay vẫn như cũ không dám nói gì.
“Em gái nhỏ thật dễ xấu hổ đấy!” A Viễn nhìn cô bé cảm thấy cô gái nhỏ này rất xinh,xinh pha chút quỷ dị giống như búp bê thủy tinh trong suốt tuyệt mĩ.
“Đúng vậy, thật tiếc là mất trí nhớ,không biết mình là ai,ở đâu.” Diệp Vị Ương thở dài nói.
Trong lòng mang theo hoài nghi Thanh phong Tuấn vẫn lạnh lùng không nói gì nhiều khiến người ta có cảm giác khó tiếp, hắn thúc giục. “Không phải em muốn tới phòng quan sát xem băng ghi hình sao? Đi trước đi,đừng xen vào chuyện của người khác”
“Em thấy nhất định cô bé trước đó chưa ăn gì,một mực kêu đói,hay là để em đưa cô bé ra ngoài ăn gì trước được không?”
“……………….Thật………..Có thật không?” Giọng nói mềm mại của Tiểu Khả vang lên, đoán không ra là khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên lại có tâm tình như vậy.
“Tiểu nha đầu này giọng nói rất êm tai nha,chị dâu tương lai,rốt cục tôi cũng tìm được người có giọng nói êm tai hơn chị” A Viễn không nhịn được thở dài nói.
Diệp Vị Ương buồn cười lắc đầu “Tuấn,chi bằng anh cùng em ra ngoài ăn chút gì đi,bữa sáng em ăn hơi ít,vừa hay cũng cảm thấy hơi đói “
Thanh Phong Tuấn nhíu mày lại nhìn tiểu Khả một cái,đơn giản nói
“Không đi”
“Tại sao? Cùng nhau đưa tiểu Khả ra ngoài ăn chút gì thôi”
“Không đi”
“Chậc chậc, Tuấn, anh làm sao vậy? Anh có việc bận khác phải không? Vậy cũng tốt,cứ để A Viễn đi theo em, anh mau đi trước đi.” Diệp Vị Ương quan tâm nói, thật sự thì cô cũng không chắc là Thanh phong Tuấn có chuyện khác muốn làm hay không, dù sao thì trước đó cũng nghe hắn nói qua,thậm chí còn nói cả ngày hôm nay sẽ ở bên cạnh cô..
Vậy mà Thanh phong Tuấn nhìn cô cùng A Viễn một chút,thật sự quay đầu về phía trước rời đi.
Vì vậy, Diệp Vị Ương không còn cách nào khác là cùng A Viễn đưa tiểu Khả đi ăn cơm,nhân viên phòng ăn của Tập đoàn Dạ Mị vốn rất có nề nếp cung cấp bữa ăn 24 giờ nhưng không biết làm sao mà tiểu Khả lại không chịu ăn cơm ở công ti, đòi ăn bánh ngọt trong cửa hàng Đê Lạp Mễ Tô ở công ty đối diện
Vóc dáng tiểu Khả rất đáng yêu nhìn qua thì cực kì nhỏ nhắn xinh xắn,cho nên một đứa bé gái xinh đẹp như vậy vui vẻ muốn ăn bánh ngọn Đề Lạp Mễ Tô là chuyện bình thường.
Cho nên Diệp Vị Ương một lần nữa thỏa hiệp,kéo cô gái có tiềm năng thiết kế thiên phú chỉ chịu gần gũi với mình ra ngoài công ti, A Viễn cũng đi theo phía sau.
Lúc qua đường,Tiểu Khả đi càng chậm hơn,vẫn ủy khuất xoa bụng than đói,không chú ý đến chiếc xe tải đang lao tới…………………….
Có muốn tránh chiếc xe tải cũng không còn cách nào,trong lòng Diệp Vị Ương rất lo lắng,đang trong cơn hoảng loạn mơ hồ nghe thấy tiếng A Viễn hoảng sợ quát tháo còn có tiếng xe tải thắng gấp,bên cạnh là Tiểu Khả sợ hãi thét chói tai……………..
Tiểu khả dường như đã quá mức sợ hãi, đôi tay vung loạn vô thức đẩy Diệp Vị Ương, Diệp Vị Ương cách chiếc xe tải phanh không kịp ngày càng gần…………………..
Trời ạ,cô đau đớn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại………..
Xong rồi, Diệp Vị Ương nghĩ thầm,có phải cô cứ như vậy mà chết haykhông? Cứ như vậy chết đi?
Hồi lâu sau, bắp chân truyền đến cảm giác đau rát!
“Vị Ương! Tiểu ngốc này! Cô gái đáng chết!: Thanh âm trầm thấp khàn khàn từ cách đó không xa truyền đến,vả lại càng ngày càng gần,một cơn gió thổi qua cảm giác như có bóng người chạy như bay đến ôm cô vào ngực.
Diệp Vị Ương run rẩy mở mắt,nhìn thấy là mặt của Thanh phong Tuấn,đưa tay lên sờ sờ rất chân thật,chân đau nhói cũng rất chân thật. Hô! Cô thở phào nhẹ nhõm,cũng may cô không có chết,thật không muốn cứ thế mà rời xa cái thế giới này,còn quá nhiều chuyện mà cô chưa làm,cô còn chưa có kết hôn,cô còn chưa có hưởng qua cảm giác ấm áp một gia đình chân chính,cô còn chưa muốn chết!
“Thật tốt quá, Tuấn……….em không có chết!”
“Câm miệng!” Anh tuấn phúc hắc như Thanh Phong Tuấn mà nghe tới từ chết còn thấy chói tai khó chịu,mới vừa rồi…………Cô gái này thiếu chút nữa là bị hất văng đi đây là chuyện đáng sợ tới cỡ nào,cả trái tim cả ruột gan hắn đều giống như bị ai đó bóp chặt trong nháy mắt ngừng đập.Loại sợ hãi đó không biết là vì sao nhưng thật sự quá đau đớn.
Thanh phong Tuấn dường như mất không chế mà thét lên giận dữ, tuy chỉ có hai chữ nhưng dù sao cũng là mới trải qua tai nạn xe cộ, tìm được đường sống trong cái chết Diệp Vị Ương bị dọa không nhẹ,thoáng cái nước mắt cô bắt đầy chảy dài, mới vừa rồi cô suýt chút nữa bị xe đụng rồi,thật sự không thể chịu đựng nổi Thanh phong Tuấn đột nhiên hung dữ như vậy.
Hắn không hổ là thiếu chủ hắc đạo,bộ dạng hung dữ lên………..cũng thật đáng sợ!
Beta:Tieumanulk
“Chị gái xinh đẹp!” Cô gái mở to hai mắt nhìn Diệp Vị Ương thật lâu,cuối cùng cũng tiếp nhận được lời thăm hỏi của Diệp Vị Ương,thế nhưng vừa nhìn đến Thanh Phong Tuấn cao to lãnh khốc phía sau Diệp Vị Ương,cô lập tức sợ hãi nấp phía sau người Diệp Vị Ương.
“Không phải sợ,em gái,anh trai này cũng là đại cổ đông của công ty,em xem dáng dấp của anh ấy rất tốt,anh ấy tuyệt đối không hung dữ đâu,cơ bản được coi là người tốt,cười một cái nào!” Diệp Vị Ương vỗ về xoa đầu cô bé nói.
“Chị gái xinh đẹp,em,em tên là tiểu Khả!” Thế nhưng cô bé trắng mịn kia nghe nói mất hết trí nhớ dường như sợ tất cả chỉ chừa lại nữ thiết kế tài hoa,chỉ chịu kéo tay Diệp Vị Ương,thậm chí không muốn buông tay ra nữa.
Diệp Vị Ương thấy cô bé có thiên phú thiết kế kéo tay mình tự nhiên thấy kích động không thôi,vậy mà không hiểu Thanh Phong Tuấn cùng với A Viễn bên cạnh lại không hề đổi sắc còn cau mày.
Thăm hỏi xong người mới,Diệp Vị Ương muốn rời đi,cô còn muốn kiểm tra băng ghi hình sự cố ngày hôm đó.
Nhưng lại nghe nói cô bé tiểu Khả lại bỏ bút trong tay gắng đi theo sau lưng Diệp Vị Ương,khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vô tội nói “Em đói em đói bụng a…”
Diệp Vị Ương nhìn thấy ánh mắt yếu đớt vô tội của cô bé, khiến khiến cho người ta khó có thể không dâng lên một loại cảm giác muốn bảo vệ. Cho nên chỉ có thể mặc cô cô bé nắm tay dắt đi giống như dắt một chú cừu nhỏ lạc đường “Được rồi, tiểu Khả, chị dẫn em đi ăn thứ gì trước nhé!”
Tiểu Khả dường như vẫn còn rất sợ Thanh Phong Tuấn và A Viễn,núp phía sau lưng Diệp Vị Ương đến nửa ngày vẫn không chịu ra ngoài.
“Tiểu Khả,không phải sợ,bọn họ là những người rất tốt.” Diệp Vị Ương mật an ủi.
A Viễn cũng trầm ngâm suy tư một lát,rồi cũng phụ hoa ” Rất đúng,tiểu mĩ nữ, tôi tên là A Viễn, sau này chờ tôi có thời gian, tôi sẽ giúp em tìm lại trí nhớ đã bị đánh mất cùng với người thân”
Nhưng tiểu Khả vẫn như vũ rất sợ hãi núp sau lưng Diệp Vị Ương, ngó dáo dác do dự không biết có nên ra ngoài hay không.
“Tiểu Khả, em như vậy là không được,không những không lễ phép,hơn nữa sẽ không thể chơi được với các bạn khác, cho nên……………ra ngoài chào hỏi thân mật với anh A Viễn đi” Diệp Vị Ương xoay người về phía tiểu Khả kiên nhẫn khuyên giải, hiện tại cô đã hiểu tại sao Dạ Phi Phàm lại để chô cô bé lần đầu trúng tuyển này ở một căn phòng riêng, từ việc cô bé là một nhà thiết kế tài hoa, mất đi trí nhớ,cô quả thực là rất yếu đuối đáng thương cần người giúp đỡ bảo vệ.
Tiểu Khả nghe Diệp Vị Ương cam đoan lại lần nữa lúc này mới thẹn thùng bước ra, xoắn xoắn ngón tay vẫn như cũ không dám nói gì.
“Em gái nhỏ thật dễ xấu hổ đấy!” A Viễn nhìn cô bé cảm thấy cô gái nhỏ này rất xinh,xinh pha chút quỷ dị giống như búp bê thủy tinh trong suốt tuyệt mĩ.
“Đúng vậy, thật tiếc là mất trí nhớ,không biết mình là ai,ở đâu.” Diệp Vị Ương thở dài nói.
Trong lòng mang theo hoài nghi Thanh phong Tuấn vẫn lạnh lùng không nói gì nhiều khiến người ta có cảm giác khó tiếp, hắn thúc giục. “Không phải em muốn tới phòng quan sát xem băng ghi hình sao? Đi trước đi,đừng xen vào chuyện của người khác”
“Em thấy nhất định cô bé trước đó chưa ăn gì,một mực kêu đói,hay là để em đưa cô bé ra ngoài ăn gì trước được không?”
“……………….Thật………..Có thật không?” Giọng nói mềm mại của Tiểu Khả vang lên, đoán không ra là khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên lại có tâm tình như vậy.
“Tiểu nha đầu này giọng nói rất êm tai nha,chị dâu tương lai,rốt cục tôi cũng tìm được người có giọng nói êm tai hơn chị” A Viễn không nhịn được thở dài nói.
Diệp Vị Ương buồn cười lắc đầu “Tuấn,chi bằng anh cùng em ra ngoài ăn chút gì đi,bữa sáng em ăn hơi ít,vừa hay cũng cảm thấy hơi đói “
Thanh Phong Tuấn nhíu mày lại nhìn tiểu Khả một cái,đơn giản nói
“Không đi”
“Tại sao? Cùng nhau đưa tiểu Khả ra ngoài ăn chút gì thôi”
“Không đi”
“Chậc chậc, Tuấn, anh làm sao vậy? Anh có việc bận khác phải không? Vậy cũng tốt,cứ để A Viễn đi theo em, anh mau đi trước đi.” Diệp Vị Ương quan tâm nói, thật sự thì cô cũng không chắc là Thanh phong Tuấn có chuyện khác muốn làm hay không, dù sao thì trước đó cũng nghe hắn nói qua,thậm chí còn nói cả ngày hôm nay sẽ ở bên cạnh cô..
Vậy mà Thanh phong Tuấn nhìn cô cùng A Viễn một chút,thật sự quay đầu về phía trước rời đi.
Vì vậy, Diệp Vị Ương không còn cách nào khác là cùng A Viễn đưa tiểu Khả đi ăn cơm,nhân viên phòng ăn của Tập đoàn Dạ Mị vốn rất có nề nếp cung cấp bữa ăn 24 giờ nhưng không biết làm sao mà tiểu Khả lại không chịu ăn cơm ở công ti, đòi ăn bánh ngọt trong cửa hàng Đê Lạp Mễ Tô ở công ty đối diện
Vóc dáng tiểu Khả rất đáng yêu nhìn qua thì cực kì nhỏ nhắn xinh xắn,cho nên một đứa bé gái xinh đẹp như vậy vui vẻ muốn ăn bánh ngọn Đề Lạp Mễ Tô là chuyện bình thường.
Cho nên Diệp Vị Ương một lần nữa thỏa hiệp,kéo cô gái có tiềm năng thiết kế thiên phú chỉ chịu gần gũi với mình ra ngoài công ti, A Viễn cũng đi theo phía sau.
Lúc qua đường,Tiểu Khả đi càng chậm hơn,vẫn ủy khuất xoa bụng than đói,không chú ý đến chiếc xe tải đang lao tới…………………….
Có muốn tránh chiếc xe tải cũng không còn cách nào,trong lòng Diệp Vị Ương rất lo lắng,đang trong cơn hoảng loạn mơ hồ nghe thấy tiếng A Viễn hoảng sợ quát tháo còn có tiếng xe tải thắng gấp,bên cạnh là Tiểu Khả sợ hãi thét chói tai……………..
Tiểu khả dường như đã quá mức sợ hãi, đôi tay vung loạn vô thức đẩy Diệp Vị Ương, Diệp Vị Ương cách chiếc xe tải phanh không kịp ngày càng gần…………………..
Trời ạ,cô đau đớn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại………..
Xong rồi, Diệp Vị Ương nghĩ thầm,có phải cô cứ như vậy mà chết haykhông? Cứ như vậy chết đi?
Hồi lâu sau, bắp chân truyền đến cảm giác đau rát!
“Vị Ương! Tiểu ngốc này! Cô gái đáng chết!: Thanh âm trầm thấp khàn khàn từ cách đó không xa truyền đến,vả lại càng ngày càng gần,một cơn gió thổi qua cảm giác như có bóng người chạy như bay đến ôm cô vào ngực.
Diệp Vị Ương run rẩy mở mắt,nhìn thấy là mặt của Thanh phong Tuấn,đưa tay lên sờ sờ rất chân thật,chân đau nhói cũng rất chân thật. Hô! Cô thở phào nhẹ nhõm,cũng may cô không có chết,thật không muốn cứ thế mà rời xa cái thế giới này,còn quá nhiều chuyện mà cô chưa làm,cô còn chưa có kết hôn,cô còn chưa có hưởng qua cảm giác ấm áp một gia đình chân chính,cô còn chưa muốn chết!
“Thật tốt quá, Tuấn……….em không có chết!”
“Câm miệng!” Anh tuấn phúc hắc như Thanh Phong Tuấn mà nghe tới từ chết còn thấy chói tai khó chịu,mới vừa rồi…………Cô gái này thiếu chút nữa là bị hất văng đi đây là chuyện đáng sợ tới cỡ nào,cả trái tim cả ruột gan hắn đều giống như bị ai đó bóp chặt trong nháy mắt ngừng đập.Loại sợ hãi đó không biết là vì sao nhưng thật sự quá đau đớn.
Thanh phong Tuấn dường như mất không chế mà thét lên giận dữ, tuy chỉ có hai chữ nhưng dù sao cũng là mới trải qua tai nạn xe cộ, tìm được đường sống trong cái chết Diệp Vị Ương bị dọa không nhẹ,thoáng cái nước mắt cô bắt đầy chảy dài, mới vừa rồi cô suýt chút nữa bị xe đụng rồi,thật sự không thể chịu đựng nổi Thanh phong Tuấn đột nhiên hung dữ như vậy.
Hắn không hổ là thiếu chủ hắc đạo,bộ dạng hung dữ lên………..cũng thật đáng sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.