Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 206: Băng Hỏa Liên

Băng Y Khả Khả

08/01/2019

"Khải Lâm đại nhân, sao lão nhân gia ngài lại ở đây?"

Lâm Đông lau mồ hôi lạnh rồi nhanh chân tiến lên, nở nụ cười cẩn thận dè dặt. Sao Môn chủ Bắc Minh môn lại gọi ông ta như thế, không phải có nhầm lẫn chứ?

Khải Lâm đại nhân?

Mọi người ngu ngơ nhìn lão già lôi thôi rồi đều há to mồm, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc...

Lâm gia chủ lại gọi lão già này là Khải Lâm đại nhân, như vậy rốt cục ông ta là người phương nào?

Lão giả đặt tách trà trong tay xuống, nhíu mày nhìn về phía Lâm Đông, giọng điệu có chút nghi ngờ: "Ngươi quen ta ư? Sao ta lại không nhớ ra mình gặp ngươi vào lúc nào vậy."

"Ha ha, Khải Lâm đại nhân không nhận ra ta cũng là chuyện đương nhiên, nhưng ta lại may mắn gặp được ngài trong Bắc Minh môn."

Bắc Minh môn?

Lúc này lão giả mới giật mình hiểu ra, lúc trước hắn quả thật có đến Bắc Minh môn một chuyến.

Nhưng mà những người còn lại nghe thấy lời nói của Lâm Đông thì trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc, cũng không ngừng nghi ngờ thân phận của ông ta.

Chẳng lẽ hắn là người của Bắc Minh phủ sao? Như vậy cũng đủ để chứng minh thái độ lúc này của Lâm Đông, Bắc Minh phủ to như vậy, cho dù là hạ nhân ở đó cũng không phải người mà Lâm gia có thể trêu chọc.

"Bắc Minh phủ..."

Mắt nữ tử áo vàng lóe sáng, khóe miệng chợt nở nụ cười lạnh lẽo.

Thực lực của gia tộc của nàng và Bắc Minh môn không phân cao thấp, tuy nàng chỉ là con thứ nhưng dù vậy thì người bình thường cũng không thể so sánh, cho dù thiên phú của nữ tử này không tệ thì cũng phải chỉ là một đệ tử mà thôi.

Nếu thuyết phục được ông nội thì nói không chừng có thể bắt được hai người này từ trong tay Bắc Minh môn, lúc đó...

Mắt nàng ta lóe sáng, nụ cười ở khóe miệng nàng ta càng âm u lạnh lẽo, khiến người bên cạnh bất giác lui về phía sau hai bước.

Nếu như nàng ta biết câu đối treo ở hai bên cánh cửa của Bắc Minh môn là do Khải Lâm viết thì có lẽ sẽ không tự cho mình đúng như vậy, nhưng nàng ta lại không biết gì cả nên mới phạm phải sai lầm mà suốt cuộc đời này cũng không thể bù đắp.

Sau khi mọi người rời đi thì Dạ Nhược Ly và Khải Lâm cũng rời khỏi tửu lâu, để lại tiểu nhị với khuôn mặt đờ đẫn...

Khi nhìn bóng dáng hai người biến mất thì tiểu nhị mới hoàn hồn lại, hai chân hắn mềm nhũn, bất giác tê liệt ngã ngồi xuống đất.

Xong rồi xong rồi, lần này hắn hoàn toàn tiêu đời rồi, trêu chọc ai không trêu chọc, trời xui đất khiến lại trêu chọc người Bắc Minh môn, ai mà biết được sau lưng lão ăn mày lôi thôi này lại là một thế lực lớn như vậy?

Cứ nghĩ đến việc mình làm là sắc mặt tiểu nhị lại ảm đạm, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.

Quản lý liếc mắt nhìn tiểu nhị rồi hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta đã nói với ngươi từ trước là nhìn người phải cẩn thận, nhưng ngươi lại không nghe, bây giờ thì tự làm tự chịu đi, mau cút đi, đừng liên luỵ đến tửu lâu của ta!"

Tiểu nhị nuốt nước bọt, khóe miệng nở nụ cười cay đắng, hắn biết dù cho Bắc Minh môn không báo thù thì cả đời này của hắn cũng tiêu rồi...

Dạ Nhược Ly rời khỏi tửu lâu, Khải Lâm nói tạm biệt xong liền đi về hướng khách điếm, nhưng mà trong Thần Môn thành to như vậy nếu muốn tìm người của Bắc Ảnh thế gia và Liên Minh luyện đan thì đúng là không hề dễ, vì vậy nàng quyết định đi đến nơi tập trung nhiều người để thử vận may.

Tuy rằng đến lúc Tế hội Thần Chi diễn ra thì cũng sẽ gặp nhau nhưng qua chuyện ngày hôm nay nàng đột nhiên phát hiện mình không bằng thế lực ở đại lục Thần Chi, dù thế lực Phong Vực rất cao quý, diễn;dafnlee~quýdoon nhưng người nàng quen cũng chỉ có Liên Minh luyện đan và thế lực do Kim Thần sáng lập thôi.

Nếu tìm hiểu rõ tình huống trước khi Tế hội khai mạc thì cũng sẽ có nắm chắc được nhiều phần thắng hơn...

Màn đêm buông xuống, ánh trăng thong thả như nước bao phủ cả tòa Thần Môn thành.

Phòng đấu giá lớn nhất trong Thần Môn thành là Tử Kinh, mỗi khi đêm xuống thì nơi này đều tấp nập người, hơn nữa mấy ngày sau chính là Tế hội Thần Chi trăm năm mới có một lần nên lúc này dòng người ra vào gấp mấy lần ngày thường.

"Nơi này thật là náo nhiệt, không biết cha mẹ có tới đây không..."

Dạ Nhược Ly chậm rãi dừng bước, ngửa đầu nhìn bảng hiệu treo trên cao trước cửa phòng đấu giá, lông mày nàng nhẹ nhăn lại rồi đi thẳng vào trong không quay đầu lại.



Vừa đi vào phòng đấu giá thì một nữ tử nho nhã đi tới chào đón, tươi cười rạng rỡ nói: "Cô nương, không biết ngươi muốn ngồi ở đại sảnh hay là thuê phòng trên lầu hai?"

"Ở đại sảnh đi, vị trí trung tâm là được."

Đại sảnh sẽ thu hút nhiều người chú mục, có lẽ cũng sẽ phát hiện được tung tích người nàng muốn tìm...

Nữ tử này không hề hỏi Dạ Nhược Ly có muốn lên lầu ba không, bởi vì lầu ba là nơi để khách quý thuê phòng, không phải người nào có tiền cũng có thể hưởng dụng, nhất định phải có thân phận tôn quý mới được.

"Được, vậy mời thỉnh cô nương theo ta."

Nữ tử nhẹ mỉm cười, dẫn Dạ Nhược Ly đi đến một nơi dễ thấy...

Lúc này trong phòng khách quý, nam tử ngồi thẳng bên cạnh bàn gỗ, trên khuôn mặt hào hùng tuấn lãng thoáng trở nên nghiêm trọng, tách trà nóng trong tay hắn đang bốc khói.

"Phụ thân, người đang nghĩ chuyện gì?"

Đột nhiên bên cạnh nam tử vang lên một giọng nói mềm mại.

Nam tử hơi ngẩn người, quay đầu nhìn cô nhóc trắng trẻ mềm mại bên cạnh, khóe miệng nhẹ nhếch lên, trong mắt đầy vẻ dịu dàng, còn ngân ngấn nước, chứa đựng sự nhớ nhung...

Nhiều năm về trước nàng cũng có bộ dạng như vậy, hai đứa bé này quả thực như một khuôn đúc ra, thật là quá giống, giống đến mức hắn còn cho rằng tiểu Ly nhi đang ở bên cạnh mình.

"Không có gì."Bắc Ảnh Thần xoa đầu nhóc, cười dịu dàng: "Phụ thân đang nghĩ về tỷ tỷ con, bây giờ đã nhiều năm không gặp, không biết nàng sống ở Phong Vực có tốt không?"

Đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, nữ nhi ở bên ngoài nhiều năm như vậy, hắn làm phụ thân sao lại không nhớ thương, lo lắng được?

"Phụ thân, nương vẫn luôn nhắc tới tỷ tỷ ưu tú với Nhược Khê cho nên Nhược Khê cũng muốn gặp tỷ tỷ." Bắc Ảnh Nhược Khê chớp đôi mắt sáng ngời, ngây thơ nhìn chăm chú Bắc Ảnh Thần.

"Sẽ gặp thôi."

Bắc Ảnh Thần vỗ đầu Bắc Ảnh Nhược Khê, nhẹ mỉm cười rồi thu hồi tầm mắt, trong lòng lại than thở.

Tiểu Ly nhi, phụ thân không cầu gì cả, không cầu con vang danh thiên hạ, càng không cầu thực lực con lên đến đỉnh cao mà chỉ hi vọng con bình an, không hơn.

Nghĩ tới năm đó Bắc Ảnh Thần lại nở nụ cười dịu dàng...

"Các vị, cám ơn vì tối nay đã đến tham gia hội đấu giá cùng phòng đấu giá Tử Kinh chúng ta, ta không nói nhiều những lời thừa thải nữa, tiếp theo đây ta sẽ đưa ra một vật cho các vị đấu giá, đây là một thanh kiếm, nghe nói là Đồ Long thần đã từng sử dụng qua thanh kiếm này, trên kiếm có khảm nạm một viên Long thú tinh, giá quy định của bảo kiếm này là một trăm Tinh Thạch trung phẩm, bây giờ có thể bắt đầu báo giá rồi."

Đồ Long thần, chính là nhân vật mà người người nhà nhà ở đại lục Thần Chi đều biết.

Nghe nói vạn năm trước người này đã đạt đến trình độ bán Chí tôn, từng tiêu diệt mấy vạn con rồng hùng mạnh nên mới có được danh hiệu Đồ Long thần.

Nhưng bởi vì đắc tội cường giả Long Tộc nên Long Tộc không tiếc lấy di hạ của lão tổ tông ra, hung hăng treo cổ Đồ Long thần, dù một mình Đồ Long thần tiêu diệt cả vạn người Long Tộc nhưng vì thương thế quá nặng mà chết.

Từ đó, vài cường giả thay thế hắn nắm quyền lực lớn cũng bỏ mạng ở đại lục Thần Chi, chỉ để lại một truyền thuyết cho đời sau hăng say lưu truyền...

Lúc nghe thấy đây là Đồ Long kiếm mà lúc trước Đồ Long thần đã từng sử dụng thì mọi người lại kích động, có người còn đỏ bừng má, mắt tỏa sáng muốn đấu giá lấy thanh bảo kiếm này.

"Ta ra giá một trăm Tinh Thạch trung phẩm."

Rốt cuộc cũng có đầu người báo giá trước...

"Ba trăm Tinh Thạch trung phẩm."

"Năm trăm..."

Bảo kiếm này không phải Thần kiếm nhưng trong khoảng thời gian ngắn mà giá tiền đã tăng lên như thế, như vậy có thể thấy rõ địa vị của Đồ Long thần trong lòng những cường giả.

Thậm chí giá tiền còn sắp vượt qua cả Thần khí...

Nhưng mà Dạ Nhược Ly lại không có chút hứng thú với thanh kiếm này, nàng chỉ khép hai mắt lại lẳng lặng dưỡng thần.



"Hai ngàn năm trăm Tinh Thạch trung phẩm, không biết còn ai ra giá cao hơn nữa không? Được, nếu không có thì kiếm này sẽ thuộc về vị công tử này..."

Tiếng búa vừa vang lên thì thanh kiếm được giao qua cho người đứng bên cạnh, hắn liền đưa vật thứ hai ra.

Đây là một đóa Tuyết Liên nở rộ, diexndafnlleqsuydoon một nửa màu đỏ một nửa màu trắng, hơi nóng lạnh luân phiên tỏa ra khiến người khác cảm thấy kỳ dị nhưng lại không hề có cảm giác không hài hòa.

"Hả? Đây là..."

Dạ Nhược Ly đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn đóa Tuyết Liên.

"Băng Hỏa Liên? Không ngờ thật sự là Băng Hỏa Liên hiếm có?"

Thần Môn thành quả thật không phải nơi bình thường, thậm chí ngay cả băng Hỏa Liên cũng lấy được...

"Ha ha, chắc hẳn mọi người cũng nhận ra đóa Tuyết Liên này, không sai, nó chính là Băng Hỏa Liên, đóa Tuyết Liên này là trân bảo mơ ước của các luyện đan sư, hi vọng đại mọi người nắm chắc cơ hội lần này."

Khóe miệng người chủ trì nhếch lên, nở một nụ cười khó hiểu: "Giá quy định của Băng Hỏa Liên là một ngàn Tinh Thạch trung phẩm, bây giờ bắt đầu đấu giá!"

"Năm ngàn Tinh Thạch trung phẩm!"

Tiểu thư chủ trì vừa mới nói xong thì trong phòng bao trên lầu ba vang lên một giọng trầm thấp khàn khàn.

Giọng nói này nghe như đã qua mấy đời vậy, khiến thân thể Dạ Nhược Ly cứng đờ. Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu, hai mắt nhìn về phía giọng nói vang lên, trong mắt đầy vẻ kích động.

Không sai, đúng là giọng của người đó, thì ra cha thật sự tới đây...

"Sáu ngàn Tinh Thạch trung phẩm."

Trong một phòng bao cách phòng Bắc Ảnh Thần không xa có một giọng nói âm u lạnh lùng vang lên, xuyên thấu qua cánh cửa vang vọng giữa đại sảnh, rơi vào trong tai mọi người.

"Phụ thân, là tên vô lại đại trưởng lão."

Bắc Ảnh Nhược Khê lôi kéo ống tay áo Bắc Ảnh Thần, đôi môi mềm mọng nói.

Nàng chán ghét cái tên vô lại này, lão ta luôn đối đầu với phụ thân, mà người đối đầu với phụ thân đều là kẻ xấu!

"Ừ."

Bắc Ảnh Thần đáp nhẹ một tiếng, bàn tay không khỏi nắm chặt lại, khuôn mặt tuấn lãng xanh mét.

Lần này hắn tới hội đấu giá này là vì Băng Hỏa Liên, chỉ có dùng Băng Hỏa Liên mới có thể chữa khỏi vết lở loét nhiều năm trên người lão tộc trưởng.

Nhưng chuyện này quan trọng, chỉ có vài người bọn họ biết, nhưng sao đại trưởng lão lại biết được tầm quan trọng của Băng Hỏa Liên đối với Bắc Ảnh thế gia? Vì hai người đã kết thù hận nhiều năm trước nên lúc này đại trưởng lão mới chõ mũi vào.

"Bảy ngàn Tinh Thạch trung phẩm."

Bắc Ảnh Thần thở sâu, áp chế lửa giận trong lòng, tiếp tục lên tiếng nói.

"Tám ngàn Tinh Thạch trung phẩm."

Lại là giọng nói lạnh lẽo đó.

Bên tỏng phòng bao, lão giả bắt chéo hai chân nằm trên ghế dựa, đôi mắt âm u, ác độc nhìn chằm chằm phòng bao bên cạnh.

"Bắc Ảnh Thần, ngươi chỉ là phàm phu tục tử đến từ đại lục Huyền Vũ, may mắn được cường giả trong Bắc Ảnh gia tộc giữ lại làm người truyền thừa, nhưng ngươi cho rằng như vậy là muốn làm gì thì làm sao? Một chút quy củ cũng không hiểu, thật không biết lão tổ tông nghĩ cái gì nữa."

Ánh mắt hắn lại âm u thêm rồi nhếch môi cười lạnh: "Không phải ngươi muốn này Băng Hỏa Liên sao? Vậy thì ta sẽ không để cho ngươi được như ý nguyện, nếu tặng Băng Hỏa Liên cho Cổ Đan đại sư trong thần đan phái thì có lẽ sẽ lấy được thêm mấy viên đan dược quý..."

Lão ta liếm láp khóe miệng, trong mắt bắt đầu xuất hiện vẻ khát khao...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Cuồng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook