Chương 207: Nhẫn Huyền Linh?
Băng Y Khả Khả
08/01/2019
"Rầm!"
Bắc Ảnh Thần đột nhiên nện một đấm xuống mặt bàn, sắc mặt lạnh đi mấy phần, ánh mắt trang nghiêm nhìn về phòng bao bên cạnh có chút hàm ý khó hiểu, đột nhiên mắt hắn lóe sáng, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười âm hiểm.
"Một ngàn Tinh Thạch thượng phẩm."
Mọi người nghe thấy giá trên trời thì liền ngu ngơ.
Không có nhiều người ở đại lục Thần Chi có thể đưa ra được mức giá như thế, rốt cục vị khách quý trong phòng đó là ai? Chắc hẳn thân phận không hề bình thường...
Lão giả cũng giật mình một chút, mức giá Bắc Ảnh Thần đưa ra khiến hắn không ngờ tới, nhưng mà lão già này đừng mơ tưởng, dù phải nâng giá lên bao nhiêu thì hắn cũng phải lấy được nó.
"Hai ngàn Tinh Thạch thượng phẩm."
Lão giả liếc nhìn về phòng bao của Bắc Ảnh Thần rồi cắn răng nói.
"Ta ra..." Bắc Ảnh Thần dừng lại, đôi mắt chớp chớp rồi liền giật mình vỗ đùi, tỏ vẻ hối hận."A, ta quên mất hôm nay ra ngoài quên không mang theo tiền cho nên tặng dược liệu này lại cho ngươi, ha ha, hai ngàn Tinh Thạch thượng phẩm, đại trưởng lão, ta không ngờ ngươi lại thoải mái như vậy."
Bên trong phòng bao xa hoa, sắc mặt đại trưởng lão hết xanh lại trắng, đủ loại sắc thái luân phiên xuất hiện, rực rỡ năm sắc màu.
Dù Băng Hỏa Liên cực kỳ hiếm có nhưng lại không đáng phải tốn nhiều Tinh Thạch như vậy, vì đả kích Bắc Ảnh Thần nên hắn đã đưa ra tất cả vốn liếng, nhưng ai ngờ lại bị tên khốn đáng chết này lừa gạt!
"Giỏi, rất giỏi, Bắc Ảnh Thần, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt vì chuyện hôm nay!"
Lão ta nắm chặt tay, ác độc nói. Nếu hắn có cơ hội thì sẽ giết ông ta không chút do dự!
Mà người vui vẻ nhất tỏng chuyện này chính là người đưa Băng Hỏa Liên ra đấu giá cùng với người phụ trách của phòng đấu giá Tử Kinh, dù sao càng đấu giá được giá cao thì bọn họ càng có lợi.
"Khụ khụ, hai ngàn Tinh Thạch thượng phẩm, còn có ai ra giá cao hơn hay không? Nếu không có thì Băng Hỏa Liên sẽ thuộc về vị khách quý trong phòng bao kia..."
Thật ra người chủ trì không cần hỏi lại bởi vì nhất định sẽ không có ai ra giá cao hơn.
Đây rõ ràng là bị lỗ vốn nặng mà.
"Vật đấu giá tiếp theo là Mộc Linh Quả, giá khởi điểm là một ngàn Tinh Thạch trung phẩm."
Người chủ trì nói xong thì cẩn thận dè dặt mở lớp vải đỏ ra, một loại quả màu xanh biếc lóng lánh trong suốt xuất hiện trước mắt mọi người.
Mộc Linh quả cũng hiếm có giống Băng Hỏa Liên nhưng nó lại không phải loại dược liệu mà Dạ Nhược Ly muốn có.
Nhưng mà lúc nàng thu ánh mắt lại thì cảm thấy có gì đó lạ thường bay vào mũi, Dạ Nhược Ly cảm nhận được gì đó nên lại nhìn về phía Mộc Linh quả lần nữa.
"Không, đây không phải Mộc Linh quả, mà là..."
Dạ Nhược Ly híp mắt lại, nắm chặt quả đấm, trong mắt thoáng lóe sáng khác thường.
"Một ngàn Tinh Thạch thượng phẩm."
Mọi người vốn đang chú ý đến Mộc Linh quả thì liền nhìn theo hướng giọng nói vang lên, khi thấy một nữ tử mặc bạch y ngồi giữa đại sảnh thì đều sững sờ nhìn nàng đến xuất thần.
Một ngàn Tinh Thạch thượng phẩm sao? Bọn họ không nghe lầm đó chứ? Tại sao nữ tử ngồi ở đại sảnh lại có thể đưa ra giá tiền cao như vậy?
Mọi người chợt lắc đầu thở dài.
Không ngờ nữ tử lại không thông minh như thế, biết rõ sẽ lỗ vốn mà còn làm?
Tất nhiên khi nhìn thấy ánh mắt chế giễu của bọn họ thì Dạ Nhược Ly vẫn bình thản như cũ, còn về việc có lỗ vốn hay không thì chỉ có nàng mới biết...
"Giọng nói này..."
Bên trong phòng bao, cả người Bắc Ảnh Thần cứng đờ, ánh mắt sáng rỡ đầy kích động.
Là nàng sao? Nàng thật sự đã tới đại lục Thần Chi rồi ...
"Phụ thân, người sao vậy?" Tất nhiên Bắc Ảnh Nhược Khê phát hiện ra Bắc Ảnh Thần kỳ lạ, nàng lôi kéo ống tay áo của hắn, trên khuôn mặt non nớt mềm mại đầy vẻ mơ hồ.
"Phụ thân đã tìm được tỷ tỷ con rồi..."
Đại sảnh phòng đấu giá im lặng không tiếng động, tất cả đều bị giá tiền của Dạ Nhược Ly hù sợ nên chậm chạp mãi vẫn chưa có ai lên tiếng.
Thế là Mộc Linh quả liền thuộc về Dạ Nhược Ly.
"Bây giờ là vật phẩm nặng nề nhất, vật này là Thần khí do phòng đấu giá Tử Kinh chúng ta cung cấp, có công hiệu gì thì ta không biết, nhưng ta có thể cam đoan người lấy được nó tuyệt đối sẽ không hối hận! Mà nó cũng không phải thần khí bình thường."
Người chủ trì cười thần bí, chợt có người mang một cái khay ngọc tới cho nàng, trên khay ngọc có một cái nhẫn cổ xưa.
Người chủ trì cẩn thận dè dặt cầm lấy chiếc nhẫn rồi cho mọi người xem một lượt: "Nhưng mà cái này không dùng Tinh Thạch để đổi, chỉ có thể để nó tự tìm người có duyên, nếu ai lấy được chiếc nhẫn này thì sau này phòng đấu giá sẽ có quyền yêu cầu người đó làm một chuyện trong khả năng cho phép."
Không đổi lấy Tinh Thạch?
Thái độ của phòng đấu giá thần bí như vậy thì tất nhiên chiếc nhẫn không gian này không hề tầm thường, hơn nữa không có Tinh Thạch cũng có thể sở hữu, điều này chứng minh tất cả mọi người đều có cơ hội.
Mọi người liếm khóe môi, thèm nhỏ dãi nhìn nhẫn Huyền Linh trong tay người chủ trì.
Khác với đám người tham lam đó, lúc này trên mặt Dạ Nhược Ly lại đầy vẻ kinh sợ, ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn thần bí: "Đây... Đây là nhẫn Huyền Linh?"
Nhẫn Huyền Linh là vật mà lão tổ của Dạ gia để lại, nếu xuất hiện vào ngàn năm trước thì sẽ không có gì kỳ quái, nhưng mà tại sao lại xuất hiện ở đại lục Thần Chi, lại còn trước mặt nàng?
Long Phượng thần đỉnh, Khôi Lỗi Thuật tổ truyền của Dạ gia, nhẫn Huyền Linh...
Ba cái này đều có liên quan đến lão tổ của Dạ gia mà nàng cũng lấy được nó bằng những cách khác nhau, đến cuối cùng tất cả đều tề tụ vào trong tay nàng, trong lúc lơ đãng Dạ Nhược Ly mơ hồ đoán ra được một tình huống...
Nhưng ở một khía cạnh nào đó Dạ Nhược Ly lại không hề muốn nhẫn Huyền Linh chọn mình, dù sao âm thầm làm giàu thì sẽ tốt hơn, không phải nàng sợ đám người này mà là không muốn cả ngày bị người ta truy giết.
Cho nên lúc mọi người đều vươn cổ về trước thì chỉ có nàng là thụt lùi người...
"Vụt!"
Ai ngờ vào lúc này một luồng sáng xanh bắn về phía Dạ Nhược Ly, khoan khoái nhảy múa quanh thân nàng.
Dạ Nhược Ly hơi đen mặt lại, nàng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra y như mình nghĩ ...
Dạ Nhược Ly thầm than một tiếng rồi duỗi tay bắt lấy nhẫn Huyền Linh, đã như thế thì chỉ đành bất đắc dĩ thôi, nàng không phải kẻ nhát gan, nhiều lắm là sợ phiền phức thôi.
Lúc nàng cầm nhẫn Huyền Linh thì mọi ánh mắt đều nhìn về phía nàng, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ và ghen tị, thậm chí còn hơi khinh thường.
"Ta nói này, có phải phòng đấu giá các ngươi mang đại thứ gì đó tới để tới lừa dối chúng ta không? Đúng là Thần khí sẽ tự động chọn chủ nhưng chiếc nhẫn này lại chọn một nữ tử, như vậy có vẻ nó cũng chẳng khác gì những Thần khí khác, không hề thần bí như ngươi nói."
"Không sai, ta tán đồng lời của hắn..."
Đối mặt với sự nghi ngờ và lời chất vấn của mọi người, người chủ trì mỉm cười nhợt nhạt, giọng nói rất ấm áp: "Các vị, tuy rằng ta cũng rất kinh ngạc nhưng đây là do chiếc nhẫn này tự lựa chọn, ta cũng không có cách nào, mặt khác xin cácvị tin tưởng vào phẩm chất của phòng đấu giá chúng ta, những trò bịp bợm khách hàng này bọn ta tuyệt đối không làm."
Những âm thanh nghi ngờ chất vấn dần nhỏ lại, hiển nhiên người đại lục Thần Chi vẫn tình nguyện tin tưởng phòng đấu giá Tử Kinh.
Nàng ta đã nói chiếc nhẫn này thần bí, như vậy dù có phải giết nữ tử này cũng nhất định phải lấy được Thần khí, một người không có thực lực thì nhất định không thể bảo vệ được vật quý.
Huống chi bản thân Thần khí vốn đã hấp dẫn lòng tham lam của con người rồi...
Dạ Nhược Ly híp mắt lại, lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt đày vẻ lạnh lẽo.
"Khụ khụ." Người chủ trì ho khan hai tiếng rồi nhẹ mỉm cười, "Lần này hội đấu giá chỉ đến đây thôi, mọi người giải tán đi."
Lúc nàng nói dứt lời thì mọi người đều đi ra ngoài đâu vào đấy.
Dạ Nhược Ly vừa mới nâng chân bước đi thì trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói ấm áp: "Tiểu Ly nhi, thật sự là con sao?"
Thân thể nàng ngẩn ra rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn gương mặt anh tuấn quen thuộc trước mặt, cảm thấy như đã qua mấy đời rồi.
"Tiểu Ly nhi..." Hầu kết Bắc Ảnh Thần di chuyển lên xuống, trong mắt đầy vẻ kích động, ngàn vạn lời muốn nói rốt cục cũng chỉ quy về một câu: "Tiểu Ly nhi, con mất tích rất nhiều năm."
Rốt cuộc nàng cũng không còn thái độ sắc sảo như mọi khi nữa, cả người tương đối hướng nội hơn, rốt cục những năm gần đây đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến nàng thay đổi như vậy?
Cảm nhận được trong mắt Bắc Ảnh Thần đầy tình thân, Dạ Nhược Ly cũng không nhịn đưcọ mà đổi sắc: "Cha, con tới gặp người ..."
Đúng, nàng tới gặp hắn, người năm đó đã dẫn nàng ra khỏi hố lửa của Vân gia, cũng cho nàng vô vàn tình thương.
"Tới thì tốt, tới thì tốt!" Bắc Ảnh Thần xoa đầu Dạ Nhược Ly, mắt ngân ngấn nước nói: "Những năm gần đây nương con vẫn luôn nhắc tới con, ngày đêm chờ đợi con trở về, tới đây, ta giới thiệu với con một chút, đây là muội muội con, Bắc Ảnh Nhược Khê."
Bắc Ảnh Thần kéo bé gái đứng bên cạnh qua nhưng ánh mắt của hắn lại luôn nhìn chằm chằm khuôn mặt của Dạ Nhược Ly.
Dạ Nhược Ly liếc mắt về phía bên cạnh, lúc này mới phát hiện bên cạnh hắn là một bé gái mặt mày non nớt mềm mại. Lúc này bé gái đó đang tò mò nhìn Dạ Nhược Ly, gọi một tiếng giòn giã: "Tỷ tỷ."
Một tiếng tỷ tỷ này để khiến lòng Dạ Nhược Ly mềm nhũn, nàng bất giác duỗi tay ra sờ cô bé.
"Cha." Dạ Nhược Ly nhẹ ngẩng đầu rồi cười nói: "Chúng ta đi gặp nương đi, đã lâu rồi không gặp, ta muốn xem coi nương có sống tốt không."
"Được, lúc này nàng đang ở Bắc Ảnh thế gia, ta dẫn con đến đó."
Bắc Ảnh thế gia có phủ tạm ở Thần Môn thành, nơi đó cách phòng đấu giá Tử Kinh không quá xa, chỉ cần nửa canh giờ là tới rồi, nhưng mà không giống với các thế lực bình thường khác, Bắc Ảnh thế gia lại cư trú trên một ngọn núi.
Vừa mới bước vào ngọn núi thì đã thấy một lão giả vội vàng chạy ra.
"Tam trưởng lão?" Bắc Ảnh Thần hơi ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: "Ngươi muốn đi đâu mà lại vội vàng như vậy?"
"Ngũ trưởng lão." Nhìn thấy Bắc Ảnh Thần đi tới, lão giả vội vàng dừng bước lại, trên mặt lại tỏ vẻ vui mừng: "Quá tốt rồi, ngươi đã trở về, đúng rồi, Băng Hỏa Liên đâu?"
Bắc Ảnh Lạc Thiên nhìn Bắc Ảnh Thần chăm chú, sắc mặt hắn hơi nghiêm trọng: "Băng Hỏa Liên đang ở trong tay đại trưởng lão, làm phiền toái tam trưởng lão đến đó một chuyến, dùng lệnh của lão tổ tông để gọi hắn về, còn ta sẽ đến xem coi lão tổ tông thế nào rồi."
Sắc mặt hắn kích động như vậy, chẳng lẽ nội thương của lão tổ tông lại tái phát lần nữa?
"Được."
Bắc Ảnh Lạc Thiên nhẹ gật đầu, mắt liếc nhìn Dạ Nhược Ly rồi liền nhanh chóng chạy vội xuống dưới ngọn núi.
"Thế nào? Phụ thân có chuyện gì sao?"
Dạ Nhược Ly nhẹ nhíu lông mày, phụ thân muốn lấy Băng Hỏa Liên là vì lão tổ tông của Bắc Ảnh thế gia, chẳng lẽ lão tổ tông đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
"Nếu người có chuyện gấp thì đi trước đi."
"Không được." Bắc Ảnh Thần từ chối lời đề nghị của Dạ Nhược Ly không thương lượng: "Ngươi không quen thuộc nơi này, vẫn nên để ta dẫn con đến chỗ Hinh Nhi ở trước đi."
"Không cần, không phải có Nhược Khê rồi sao?"
Bắc Ảnh Thần há to mồm như muốn nói thêm gì nữa nhưng thấy thái độ của Dạ Nhược Ly kiên định thì vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: "Được, đi đi, nhưng nếu gặp phải người mắt mù trêu chọc con thì không cần khách sáo, cứ hung hăng đập cho ta!"
Dạ Nhược Ly sửng sốt một chút rồi khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười hoài niệm.
Năm đó, lần đầu theo phụ thân đến Hiên Viên quốc thì hắn cũng nói y như vậy...
"Ta biết rồi, nhưng nếu người cần giúp đỡ thì đừng quên tìm ta."
Dạ Nhược Ly nói xong thì dắt tay Bắc Ảnh Nhược Khê đi về phía bên kia ngọn núi, một bóng người trắng như tuyết nhanh chóng biến thành một chấm trắng nhỏ rồi biến mất trong tầm mắt hắn...
Bắc Ảnh thế gia là thế lực tối cao nhất đại lục, thân là người của Bắc Ảnh thế gia thì đều có cảm giác hơn người, trong đó người thể hiện điều này rõ nhất chính là cháu gái của đại trưởng lão Bắc Ảnh Cúc Hoa.
Bắc Ảnh Cúc Hoa này mỹ mạo khuynh thành, lại có hậu thuẫn mạnh mẽ, cả ngày đầy những kẻ nịnh hót bợ đỡ vây quanh ở bên cạnh nàng ta, mà nghe nhiều lời vuốt mông ngựa nên nàng ta cũng tự nhận mình thật sự là người kiệt xuất như bọn họ nói.
Vì vậy nàng quyết không cho phép bất cứ ai làm trái ý mình.
Nhưng mà hôm nay lại có một nữ tử làm nàng mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy, điều này làm cho nàng chất chứa đầy bụng lửa giận, nếu như không phải gần đến Tế hội Thần Chi thì nàng sẽ không dễ tha thứ cho nàng ta!
Bắc Ảnh Cúc Hoa nắm chặt tay, sắc mặt trầm xuống, trong lúc lơ đãng nàng đã nhìn thấy một bóng người mặc y phục màu trắng...
"Là nàng ta? Hừ, đúng là Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại cứ chui vào, quả thật là ông trời có mắt, nhanh như vậy đã giúp nàng rửa sạch nỗi nhục trước kia! Ngươi đã tới Bắc Ảnh thế gia của ta thì ta sẽ khiến ngươi có đến mà không có về!"
Nếu nàng ta chết ở Bắc Ảnh thế gia thì làm gì có ai biết?
Nghĩ đến đây Bắc Ảnh Cúc Hoa lại thoáng nở nụ cười lạnh như băng trên khóe miệng...
Bắc Ảnh Thần đột nhiên nện một đấm xuống mặt bàn, sắc mặt lạnh đi mấy phần, ánh mắt trang nghiêm nhìn về phòng bao bên cạnh có chút hàm ý khó hiểu, đột nhiên mắt hắn lóe sáng, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười âm hiểm.
"Một ngàn Tinh Thạch thượng phẩm."
Mọi người nghe thấy giá trên trời thì liền ngu ngơ.
Không có nhiều người ở đại lục Thần Chi có thể đưa ra được mức giá như thế, rốt cục vị khách quý trong phòng đó là ai? Chắc hẳn thân phận không hề bình thường...
Lão giả cũng giật mình một chút, mức giá Bắc Ảnh Thần đưa ra khiến hắn không ngờ tới, nhưng mà lão già này đừng mơ tưởng, dù phải nâng giá lên bao nhiêu thì hắn cũng phải lấy được nó.
"Hai ngàn Tinh Thạch thượng phẩm."
Lão giả liếc nhìn về phòng bao của Bắc Ảnh Thần rồi cắn răng nói.
"Ta ra..." Bắc Ảnh Thần dừng lại, đôi mắt chớp chớp rồi liền giật mình vỗ đùi, tỏ vẻ hối hận."A, ta quên mất hôm nay ra ngoài quên không mang theo tiền cho nên tặng dược liệu này lại cho ngươi, ha ha, hai ngàn Tinh Thạch thượng phẩm, đại trưởng lão, ta không ngờ ngươi lại thoải mái như vậy."
Bên trong phòng bao xa hoa, sắc mặt đại trưởng lão hết xanh lại trắng, đủ loại sắc thái luân phiên xuất hiện, rực rỡ năm sắc màu.
Dù Băng Hỏa Liên cực kỳ hiếm có nhưng lại không đáng phải tốn nhiều Tinh Thạch như vậy, vì đả kích Bắc Ảnh Thần nên hắn đã đưa ra tất cả vốn liếng, nhưng ai ngờ lại bị tên khốn đáng chết này lừa gạt!
"Giỏi, rất giỏi, Bắc Ảnh Thần, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt vì chuyện hôm nay!"
Lão ta nắm chặt tay, ác độc nói. Nếu hắn có cơ hội thì sẽ giết ông ta không chút do dự!
Mà người vui vẻ nhất tỏng chuyện này chính là người đưa Băng Hỏa Liên ra đấu giá cùng với người phụ trách của phòng đấu giá Tử Kinh, dù sao càng đấu giá được giá cao thì bọn họ càng có lợi.
"Khụ khụ, hai ngàn Tinh Thạch thượng phẩm, còn có ai ra giá cao hơn hay không? Nếu không có thì Băng Hỏa Liên sẽ thuộc về vị khách quý trong phòng bao kia..."
Thật ra người chủ trì không cần hỏi lại bởi vì nhất định sẽ không có ai ra giá cao hơn.
Đây rõ ràng là bị lỗ vốn nặng mà.
"Vật đấu giá tiếp theo là Mộc Linh Quả, giá khởi điểm là một ngàn Tinh Thạch trung phẩm."
Người chủ trì nói xong thì cẩn thận dè dặt mở lớp vải đỏ ra, một loại quả màu xanh biếc lóng lánh trong suốt xuất hiện trước mắt mọi người.
Mộc Linh quả cũng hiếm có giống Băng Hỏa Liên nhưng nó lại không phải loại dược liệu mà Dạ Nhược Ly muốn có.
Nhưng mà lúc nàng thu ánh mắt lại thì cảm thấy có gì đó lạ thường bay vào mũi, Dạ Nhược Ly cảm nhận được gì đó nên lại nhìn về phía Mộc Linh quả lần nữa.
"Không, đây không phải Mộc Linh quả, mà là..."
Dạ Nhược Ly híp mắt lại, nắm chặt quả đấm, trong mắt thoáng lóe sáng khác thường.
"Một ngàn Tinh Thạch thượng phẩm."
Mọi người vốn đang chú ý đến Mộc Linh quả thì liền nhìn theo hướng giọng nói vang lên, khi thấy một nữ tử mặc bạch y ngồi giữa đại sảnh thì đều sững sờ nhìn nàng đến xuất thần.
Một ngàn Tinh Thạch thượng phẩm sao? Bọn họ không nghe lầm đó chứ? Tại sao nữ tử ngồi ở đại sảnh lại có thể đưa ra giá tiền cao như vậy?
Mọi người chợt lắc đầu thở dài.
Không ngờ nữ tử lại không thông minh như thế, biết rõ sẽ lỗ vốn mà còn làm?
Tất nhiên khi nhìn thấy ánh mắt chế giễu của bọn họ thì Dạ Nhược Ly vẫn bình thản như cũ, còn về việc có lỗ vốn hay không thì chỉ có nàng mới biết...
"Giọng nói này..."
Bên trong phòng bao, cả người Bắc Ảnh Thần cứng đờ, ánh mắt sáng rỡ đầy kích động.
Là nàng sao? Nàng thật sự đã tới đại lục Thần Chi rồi ...
"Phụ thân, người sao vậy?" Tất nhiên Bắc Ảnh Nhược Khê phát hiện ra Bắc Ảnh Thần kỳ lạ, nàng lôi kéo ống tay áo của hắn, trên khuôn mặt non nớt mềm mại đầy vẻ mơ hồ.
"Phụ thân đã tìm được tỷ tỷ con rồi..."
Đại sảnh phòng đấu giá im lặng không tiếng động, tất cả đều bị giá tiền của Dạ Nhược Ly hù sợ nên chậm chạp mãi vẫn chưa có ai lên tiếng.
Thế là Mộc Linh quả liền thuộc về Dạ Nhược Ly.
"Bây giờ là vật phẩm nặng nề nhất, vật này là Thần khí do phòng đấu giá Tử Kinh chúng ta cung cấp, có công hiệu gì thì ta không biết, nhưng ta có thể cam đoan người lấy được nó tuyệt đối sẽ không hối hận! Mà nó cũng không phải thần khí bình thường."
Người chủ trì cười thần bí, chợt có người mang một cái khay ngọc tới cho nàng, trên khay ngọc có một cái nhẫn cổ xưa.
Người chủ trì cẩn thận dè dặt cầm lấy chiếc nhẫn rồi cho mọi người xem một lượt: "Nhưng mà cái này không dùng Tinh Thạch để đổi, chỉ có thể để nó tự tìm người có duyên, nếu ai lấy được chiếc nhẫn này thì sau này phòng đấu giá sẽ có quyền yêu cầu người đó làm một chuyện trong khả năng cho phép."
Không đổi lấy Tinh Thạch?
Thái độ của phòng đấu giá thần bí như vậy thì tất nhiên chiếc nhẫn không gian này không hề tầm thường, hơn nữa không có Tinh Thạch cũng có thể sở hữu, điều này chứng minh tất cả mọi người đều có cơ hội.
Mọi người liếm khóe môi, thèm nhỏ dãi nhìn nhẫn Huyền Linh trong tay người chủ trì.
Khác với đám người tham lam đó, lúc này trên mặt Dạ Nhược Ly lại đầy vẻ kinh sợ, ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn thần bí: "Đây... Đây là nhẫn Huyền Linh?"
Nhẫn Huyền Linh là vật mà lão tổ của Dạ gia để lại, nếu xuất hiện vào ngàn năm trước thì sẽ không có gì kỳ quái, nhưng mà tại sao lại xuất hiện ở đại lục Thần Chi, lại còn trước mặt nàng?
Long Phượng thần đỉnh, Khôi Lỗi Thuật tổ truyền của Dạ gia, nhẫn Huyền Linh...
Ba cái này đều có liên quan đến lão tổ của Dạ gia mà nàng cũng lấy được nó bằng những cách khác nhau, đến cuối cùng tất cả đều tề tụ vào trong tay nàng, trong lúc lơ đãng Dạ Nhược Ly mơ hồ đoán ra được một tình huống...
Nhưng ở một khía cạnh nào đó Dạ Nhược Ly lại không hề muốn nhẫn Huyền Linh chọn mình, dù sao âm thầm làm giàu thì sẽ tốt hơn, không phải nàng sợ đám người này mà là không muốn cả ngày bị người ta truy giết.
Cho nên lúc mọi người đều vươn cổ về trước thì chỉ có nàng là thụt lùi người...
"Vụt!"
Ai ngờ vào lúc này một luồng sáng xanh bắn về phía Dạ Nhược Ly, khoan khoái nhảy múa quanh thân nàng.
Dạ Nhược Ly hơi đen mặt lại, nàng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra y như mình nghĩ ...
Dạ Nhược Ly thầm than một tiếng rồi duỗi tay bắt lấy nhẫn Huyền Linh, đã như thế thì chỉ đành bất đắc dĩ thôi, nàng không phải kẻ nhát gan, nhiều lắm là sợ phiền phức thôi.
Lúc nàng cầm nhẫn Huyền Linh thì mọi ánh mắt đều nhìn về phía nàng, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ và ghen tị, thậm chí còn hơi khinh thường.
"Ta nói này, có phải phòng đấu giá các ngươi mang đại thứ gì đó tới để tới lừa dối chúng ta không? Đúng là Thần khí sẽ tự động chọn chủ nhưng chiếc nhẫn này lại chọn một nữ tử, như vậy có vẻ nó cũng chẳng khác gì những Thần khí khác, không hề thần bí như ngươi nói."
"Không sai, ta tán đồng lời của hắn..."
Đối mặt với sự nghi ngờ và lời chất vấn của mọi người, người chủ trì mỉm cười nhợt nhạt, giọng nói rất ấm áp: "Các vị, tuy rằng ta cũng rất kinh ngạc nhưng đây là do chiếc nhẫn này tự lựa chọn, ta cũng không có cách nào, mặt khác xin cácvị tin tưởng vào phẩm chất của phòng đấu giá chúng ta, những trò bịp bợm khách hàng này bọn ta tuyệt đối không làm."
Những âm thanh nghi ngờ chất vấn dần nhỏ lại, hiển nhiên người đại lục Thần Chi vẫn tình nguyện tin tưởng phòng đấu giá Tử Kinh.
Nàng ta đã nói chiếc nhẫn này thần bí, như vậy dù có phải giết nữ tử này cũng nhất định phải lấy được Thần khí, một người không có thực lực thì nhất định không thể bảo vệ được vật quý.
Huống chi bản thân Thần khí vốn đã hấp dẫn lòng tham lam của con người rồi...
Dạ Nhược Ly híp mắt lại, lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt đày vẻ lạnh lẽo.
"Khụ khụ." Người chủ trì ho khan hai tiếng rồi nhẹ mỉm cười, "Lần này hội đấu giá chỉ đến đây thôi, mọi người giải tán đi."
Lúc nàng nói dứt lời thì mọi người đều đi ra ngoài đâu vào đấy.
Dạ Nhược Ly vừa mới nâng chân bước đi thì trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói ấm áp: "Tiểu Ly nhi, thật sự là con sao?"
Thân thể nàng ngẩn ra rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn gương mặt anh tuấn quen thuộc trước mặt, cảm thấy như đã qua mấy đời rồi.
"Tiểu Ly nhi..." Hầu kết Bắc Ảnh Thần di chuyển lên xuống, trong mắt đầy vẻ kích động, ngàn vạn lời muốn nói rốt cục cũng chỉ quy về một câu: "Tiểu Ly nhi, con mất tích rất nhiều năm."
Rốt cuộc nàng cũng không còn thái độ sắc sảo như mọi khi nữa, cả người tương đối hướng nội hơn, rốt cục những năm gần đây đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến nàng thay đổi như vậy?
Cảm nhận được trong mắt Bắc Ảnh Thần đầy tình thân, Dạ Nhược Ly cũng không nhịn đưcọ mà đổi sắc: "Cha, con tới gặp người ..."
Đúng, nàng tới gặp hắn, người năm đó đã dẫn nàng ra khỏi hố lửa của Vân gia, cũng cho nàng vô vàn tình thương.
"Tới thì tốt, tới thì tốt!" Bắc Ảnh Thần xoa đầu Dạ Nhược Ly, mắt ngân ngấn nước nói: "Những năm gần đây nương con vẫn luôn nhắc tới con, ngày đêm chờ đợi con trở về, tới đây, ta giới thiệu với con một chút, đây là muội muội con, Bắc Ảnh Nhược Khê."
Bắc Ảnh Thần kéo bé gái đứng bên cạnh qua nhưng ánh mắt của hắn lại luôn nhìn chằm chằm khuôn mặt của Dạ Nhược Ly.
Dạ Nhược Ly liếc mắt về phía bên cạnh, lúc này mới phát hiện bên cạnh hắn là một bé gái mặt mày non nớt mềm mại. Lúc này bé gái đó đang tò mò nhìn Dạ Nhược Ly, gọi một tiếng giòn giã: "Tỷ tỷ."
Một tiếng tỷ tỷ này để khiến lòng Dạ Nhược Ly mềm nhũn, nàng bất giác duỗi tay ra sờ cô bé.
"Cha." Dạ Nhược Ly nhẹ ngẩng đầu rồi cười nói: "Chúng ta đi gặp nương đi, đã lâu rồi không gặp, ta muốn xem coi nương có sống tốt không."
"Được, lúc này nàng đang ở Bắc Ảnh thế gia, ta dẫn con đến đó."
Bắc Ảnh thế gia có phủ tạm ở Thần Môn thành, nơi đó cách phòng đấu giá Tử Kinh không quá xa, chỉ cần nửa canh giờ là tới rồi, nhưng mà không giống với các thế lực bình thường khác, Bắc Ảnh thế gia lại cư trú trên một ngọn núi.
Vừa mới bước vào ngọn núi thì đã thấy một lão giả vội vàng chạy ra.
"Tam trưởng lão?" Bắc Ảnh Thần hơi ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: "Ngươi muốn đi đâu mà lại vội vàng như vậy?"
"Ngũ trưởng lão." Nhìn thấy Bắc Ảnh Thần đi tới, lão giả vội vàng dừng bước lại, trên mặt lại tỏ vẻ vui mừng: "Quá tốt rồi, ngươi đã trở về, đúng rồi, Băng Hỏa Liên đâu?"
Bắc Ảnh Lạc Thiên nhìn Bắc Ảnh Thần chăm chú, sắc mặt hắn hơi nghiêm trọng: "Băng Hỏa Liên đang ở trong tay đại trưởng lão, làm phiền toái tam trưởng lão đến đó một chuyến, dùng lệnh của lão tổ tông để gọi hắn về, còn ta sẽ đến xem coi lão tổ tông thế nào rồi."
Sắc mặt hắn kích động như vậy, chẳng lẽ nội thương của lão tổ tông lại tái phát lần nữa?
"Được."
Bắc Ảnh Lạc Thiên nhẹ gật đầu, mắt liếc nhìn Dạ Nhược Ly rồi liền nhanh chóng chạy vội xuống dưới ngọn núi.
"Thế nào? Phụ thân có chuyện gì sao?"
Dạ Nhược Ly nhẹ nhíu lông mày, phụ thân muốn lấy Băng Hỏa Liên là vì lão tổ tông của Bắc Ảnh thế gia, chẳng lẽ lão tổ tông đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
"Nếu người có chuyện gấp thì đi trước đi."
"Không được." Bắc Ảnh Thần từ chối lời đề nghị của Dạ Nhược Ly không thương lượng: "Ngươi không quen thuộc nơi này, vẫn nên để ta dẫn con đến chỗ Hinh Nhi ở trước đi."
"Không cần, không phải có Nhược Khê rồi sao?"
Bắc Ảnh Thần há to mồm như muốn nói thêm gì nữa nhưng thấy thái độ của Dạ Nhược Ly kiên định thì vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: "Được, đi đi, nhưng nếu gặp phải người mắt mù trêu chọc con thì không cần khách sáo, cứ hung hăng đập cho ta!"
Dạ Nhược Ly sửng sốt một chút rồi khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười hoài niệm.
Năm đó, lần đầu theo phụ thân đến Hiên Viên quốc thì hắn cũng nói y như vậy...
"Ta biết rồi, nhưng nếu người cần giúp đỡ thì đừng quên tìm ta."
Dạ Nhược Ly nói xong thì dắt tay Bắc Ảnh Nhược Khê đi về phía bên kia ngọn núi, một bóng người trắng như tuyết nhanh chóng biến thành một chấm trắng nhỏ rồi biến mất trong tầm mắt hắn...
Bắc Ảnh thế gia là thế lực tối cao nhất đại lục, thân là người của Bắc Ảnh thế gia thì đều có cảm giác hơn người, trong đó người thể hiện điều này rõ nhất chính là cháu gái của đại trưởng lão Bắc Ảnh Cúc Hoa.
Bắc Ảnh Cúc Hoa này mỹ mạo khuynh thành, lại có hậu thuẫn mạnh mẽ, cả ngày đầy những kẻ nịnh hót bợ đỡ vây quanh ở bên cạnh nàng ta, mà nghe nhiều lời vuốt mông ngựa nên nàng ta cũng tự nhận mình thật sự là người kiệt xuất như bọn họ nói.
Vì vậy nàng quyết không cho phép bất cứ ai làm trái ý mình.
Nhưng mà hôm nay lại có một nữ tử làm nàng mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy, điều này làm cho nàng chất chứa đầy bụng lửa giận, nếu như không phải gần đến Tế hội Thần Chi thì nàng sẽ không dễ tha thứ cho nàng ta!
Bắc Ảnh Cúc Hoa nắm chặt tay, sắc mặt trầm xuống, trong lúc lơ đãng nàng đã nhìn thấy một bóng người mặc y phục màu trắng...
"Là nàng ta? Hừ, đúng là Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại cứ chui vào, quả thật là ông trời có mắt, nhanh như vậy đã giúp nàng rửa sạch nỗi nhục trước kia! Ngươi đã tới Bắc Ảnh thế gia của ta thì ta sẽ khiến ngươi có đến mà không có về!"
Nếu nàng ta chết ở Bắc Ảnh thế gia thì làm gì có ai biết?
Nghĩ đến đây Bắc Ảnh Cúc Hoa lại thoáng nở nụ cười lạnh như băng trên khóe miệng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.