[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên
Chương 36: Đi Đi 1
Tác giả: Thập Thất Đinh
13/11/2024
Phần lớn sự việc đều đã được giải quyết, Tống Vũ Sênh đứng dưới trời chiều cuối cùng cũng tạm dừng nhịp sống nhanh như đi đánh giặc của mình, tùy ý tìm một cái ghế dài ven đường ngồi xuống, định thả lỏng một lát.
Người đi đường trên đường dần dần nhiều lên, học sinh tan học và người làm công về nhà trộn lẫn với nhau, họ đi lại vội vàng và đầy người mỏi mệt, trông như đã bị cuộc sống đè sụp.
Trong đầu Tống Vũ Sênh lại toát lên một câu rõ nét: tận thế sẽ đến.
Cho dù lúc trước ghét đi làm đến cỡ nào, không thích đến trường đến mức nào đi chăng nữa, thì cuộc sống đơn giản ép bức bọn họ lúc trước rất có thể sẽ không còn tồn tại nữa.
Cô ngồi ở chỗ này nhìn chăm chú vào đám người tới lui, thấy bọn họ đi lại vội vàng, thấy bọn họ vui cười đùa giỡn. Trong những người này có học sinh sôi nổi hoạt bát, có cặp đôi tình thâm ý thiết, có cụ già đỡ nhau tản bộ. . . . . .
Bọn họ vẫn sống những ngày tháng bình thường mà lại phong phú như trước, trừ Tống Vũ Sênh ra thì không ai biết tận thế sắp đến.
Sau khi bứt ra khỏi sự bận rộn thì trong lòng cô bỗng nhiên sinh ra cảm xúc bi thương và áy náy, bi thương vì tận mắt thấy nhân loại sắp nghênh đón nạn lớn, và áy náy vì sự bất lực không thể cứu được ai chỉ có thể một mình tìm đường sống sót.
Nếu cô không trói buộc với hệ thống ngoài hành tinh, vậy thì hoặc là cô sẽ biến thành một cái xác, hoặc là giống như những người bình thường này không hề hay biết gì cả mà chờ đợi tận thế giáng xuống. Cô không nhịn được suy nghĩ, nếu hệ thống ngoài hành tinh trói buộc người khác, mà cô chỉ là một người bình thường, thì cô sẽ hy vọng người đã biết chuyện này làm gì nhất?
Cô cũng không phải một người có tâm hồn cao thượng và giàu lòng dâng hiến, nhưng đều là con người, nếu cô không làm chuyện gì cả, thì phỏng chừng cho dù sống sót thì trong lòng cũng sẽ day dứt.
Ít nhất phải truyền bá tin tức này ra ngoài, mặc kệ có người tin hay không, thì cô vẫn phải làm gì đó.
Tống Vũ Sênh lấy điện thoại ra, gõ một bản thảo thật dài trong ứng dụng ghi chú, tin tức mà cô biết cũng không nhiều, thậm chí sáng hôm qua cô cũng chỉ là một người thường hoàn toàn không biết gì cả.
Trong bản thảo dào dạt cảm xúc này, cô lấy thân phận là một bác sĩ, bịa ra một câu chuyện không có lỗ hổng.
Người đi đường trên đường dần dần nhiều lên, học sinh tan học và người làm công về nhà trộn lẫn với nhau, họ đi lại vội vàng và đầy người mỏi mệt, trông như đã bị cuộc sống đè sụp.
Trong đầu Tống Vũ Sênh lại toát lên một câu rõ nét: tận thế sẽ đến.
Cho dù lúc trước ghét đi làm đến cỡ nào, không thích đến trường đến mức nào đi chăng nữa, thì cuộc sống đơn giản ép bức bọn họ lúc trước rất có thể sẽ không còn tồn tại nữa.
Cô ngồi ở chỗ này nhìn chăm chú vào đám người tới lui, thấy bọn họ đi lại vội vàng, thấy bọn họ vui cười đùa giỡn. Trong những người này có học sinh sôi nổi hoạt bát, có cặp đôi tình thâm ý thiết, có cụ già đỡ nhau tản bộ. . . . . .
Bọn họ vẫn sống những ngày tháng bình thường mà lại phong phú như trước, trừ Tống Vũ Sênh ra thì không ai biết tận thế sắp đến.
Sau khi bứt ra khỏi sự bận rộn thì trong lòng cô bỗng nhiên sinh ra cảm xúc bi thương và áy náy, bi thương vì tận mắt thấy nhân loại sắp nghênh đón nạn lớn, và áy náy vì sự bất lực không thể cứu được ai chỉ có thể một mình tìm đường sống sót.
Nếu cô không trói buộc với hệ thống ngoài hành tinh, vậy thì hoặc là cô sẽ biến thành một cái xác, hoặc là giống như những người bình thường này không hề hay biết gì cả mà chờ đợi tận thế giáng xuống. Cô không nhịn được suy nghĩ, nếu hệ thống ngoài hành tinh trói buộc người khác, mà cô chỉ là một người bình thường, thì cô sẽ hy vọng người đã biết chuyện này làm gì nhất?
Cô cũng không phải một người có tâm hồn cao thượng và giàu lòng dâng hiến, nhưng đều là con người, nếu cô không làm chuyện gì cả, thì phỏng chừng cho dù sống sót thì trong lòng cũng sẽ day dứt.
Ít nhất phải truyền bá tin tức này ra ngoài, mặc kệ có người tin hay không, thì cô vẫn phải làm gì đó.
Tống Vũ Sênh lấy điện thoại ra, gõ một bản thảo thật dài trong ứng dụng ghi chú, tin tức mà cô biết cũng không nhiều, thậm chí sáng hôm qua cô cũng chỉ là một người thường hoàn toàn không biết gì cả.
Trong bản thảo dào dạt cảm xúc này, cô lấy thân phận là một bác sĩ, bịa ra một câu chuyện không có lỗ hổng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.