[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên
Chương 37: Đi Đi 2
Tác giả: Thập Thất Đinh
13/11/2024
Cô bịa đặt ra một chứng bệnh có tính lây nhiễm rất mạnh, còn nói thêm rằng chứng bệnh này không phải là một loại bệnh hiếm gặp, mà toàn cầu đều có. Cô kêu gọi người của mọi tầng lớp tranh thủ thời gian đi tích trữ vật tư, đồng thời còn gửi danh sách tất cả những vật phẩm mà cô mua gần đây lên.
Ký hiệu đăng bài thành công sáng lên, Tống Vũ Sênh tạm thời thở phào nhẹ nhõm, đồng thời định tiêu chút tiền đẩy bài đăng của mình lên mục hot.
Nhưng khi cô muốn đổi mới để nhìn link của bài đăng, thì cô lại phát hiện bản thảo mình vừa đăng lên đã biến mất không thấy đâu, ngay cả trong lịch sử đăng tải cũng không có thông tin liên quan.
Tâm trạng của Tống Vũ Sênh trầm xuống, soạn lại bản thảo rồi đổi sang một nền tảng khác, nhưng nó vẫn biểu thị đăng tải thất bại.
Cô mở Wechat ra, tìm bạn đại học của mình, rồi phát một tin nhắn: "Có đó không?"
Bạn học trả lời rất nhanh, nhưng rõ ràng tin nhắn "tận thế sắp đến" của cô đã gửi đi thành công, đối phương lại không có phản ứng gì, trái lại còn gửi một dấu chấm hỏi cho cô.
Tống Vũ Sênh nói: "Có thể phiền cậu chụp màn hình cuộc trò chuyện của chúng ta rồi gửi cho tớ không?"
Năm giây sau hình ảnh được gửi sang, trong màn hình trò chuyện chỉ có hai tin nhắn do cô gửi đi, một là "Có đó không", hai là "Có thể phiền cậu chụp màn hình cuộc trò chuyện của chúng ta rồi gửi cho tớ không".
Cô chưa từ bỏ ý định bèn dùng các ngôn ngữ khác để gửi thông tin về tận thế, nhưng đối phương vẫn không nhận được, mà ngay giây phút cô gọi cho đối phương, thì điện thoại của cô đã không có tín hiệu.
Tống Vũ Sênh bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua lúc mình lên mạng tìm những từ khóa liên quan tận thế, thì cũng không tìm được thông tin gì.
Tin tức bị phong toả.
Chuyện này nói lên chắc chắn phía chính phủ đã biết gì đó!
Nhưng nếu bọn họ biết những tin tức liên quan, thì vì sao không tuyên bố cho dân chúng?
Cô cũng không hấp tấp nghi ngờ sự uy tín của chính phủ, ngược lại bắt đầu lo lắng lý do mà phía chính phủ làm như vậy.
Tiền đề cho việc không công bố tin tức có hai cái.
Một là tổn thất do sự hỗn loạn gây ra từ việc công bố tin tức còn trầm trọng hơn bản thân sự việc đó, điều này chỉ nhằm vào những việc có ảnh hưởng ác liệt nhưng không gây hỗn loạn quá lớn, có thể loại trừ.
Hai là có công bố cũng đã vô ích, vậy nên phải thừa dịp trước khi trật tự bị sụp đổ để ổn định cục diện nhiều nhất có thể.
Ký hiệu đăng bài thành công sáng lên, Tống Vũ Sênh tạm thời thở phào nhẹ nhõm, đồng thời định tiêu chút tiền đẩy bài đăng của mình lên mục hot.
Nhưng khi cô muốn đổi mới để nhìn link của bài đăng, thì cô lại phát hiện bản thảo mình vừa đăng lên đã biến mất không thấy đâu, ngay cả trong lịch sử đăng tải cũng không có thông tin liên quan.
Tâm trạng của Tống Vũ Sênh trầm xuống, soạn lại bản thảo rồi đổi sang một nền tảng khác, nhưng nó vẫn biểu thị đăng tải thất bại.
Cô mở Wechat ra, tìm bạn đại học của mình, rồi phát một tin nhắn: "Có đó không?"
Bạn học trả lời rất nhanh, nhưng rõ ràng tin nhắn "tận thế sắp đến" của cô đã gửi đi thành công, đối phương lại không có phản ứng gì, trái lại còn gửi một dấu chấm hỏi cho cô.
Tống Vũ Sênh nói: "Có thể phiền cậu chụp màn hình cuộc trò chuyện của chúng ta rồi gửi cho tớ không?"
Năm giây sau hình ảnh được gửi sang, trong màn hình trò chuyện chỉ có hai tin nhắn do cô gửi đi, một là "Có đó không", hai là "Có thể phiền cậu chụp màn hình cuộc trò chuyện của chúng ta rồi gửi cho tớ không".
Cô chưa từ bỏ ý định bèn dùng các ngôn ngữ khác để gửi thông tin về tận thế, nhưng đối phương vẫn không nhận được, mà ngay giây phút cô gọi cho đối phương, thì điện thoại của cô đã không có tín hiệu.
Tống Vũ Sênh bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua lúc mình lên mạng tìm những từ khóa liên quan tận thế, thì cũng không tìm được thông tin gì.
Tin tức bị phong toả.
Chuyện này nói lên chắc chắn phía chính phủ đã biết gì đó!
Nhưng nếu bọn họ biết những tin tức liên quan, thì vì sao không tuyên bố cho dân chúng?
Cô cũng không hấp tấp nghi ngờ sự uy tín của chính phủ, ngược lại bắt đầu lo lắng lý do mà phía chính phủ làm như vậy.
Tiền đề cho việc không công bố tin tức có hai cái.
Một là tổn thất do sự hỗn loạn gây ra từ việc công bố tin tức còn trầm trọng hơn bản thân sự việc đó, điều này chỉ nhằm vào những việc có ảnh hưởng ác liệt nhưng không gây hỗn loạn quá lớn, có thể loại trừ.
Hai là có công bố cũng đã vô ích, vậy nên phải thừa dịp trước khi trật tự bị sụp đổ để ổn định cục diện nhiều nhất có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.