[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên
Chương 38: Đi Đi 3
Tác giả: Thập Thất Đinh
13/11/2024
Tống Vũ Sênh càng nghĩ càng kinh sợ, cô đứng vụt dậy từ trên ghế dài, tùy tay giữ chặt một người qua đường đưa hai trăm đồng tiền mặt cho anh ta, vội la lên: "Cho tôi mượn điện thoại của anh dùng một chút, tôi cần gọi điện thoại."
Tống Vũ Sênh bấm số điện thoại của bạn đại học của cô, sau khi bên kia bắt máy cô vội vàng nói: "Đừng hỏi, cậu nghe tớ nói, tận thế sắp tới rồi, đây là sự thật, hãy tích trữ vật tư nhiều nhất có thể và nói cho người xung quanh biết, vậy nhé, cúp máy đây."
Gọi xong cô lại bấm số điện thoại của siêu thị lúc trước mình đặt hàng, dời thời gian vận chuyển của lô vật tư sinh hoạt kia sang mười giờ tối.
Cô trả điện thoại lại cho người qua đường đang trợn mắt há hốc mồm, nói như bắn pháo: "Tôi nói gì anh có nghe thấy chưa? Nếu tin thì nhất định phải đi tích hàng hoá, có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu!"
Dứt lời cô lập tức đứng dậy nhanh chóng rời đi, người qua đường ngẩn ngơ hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, theo bản năng thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Bị khùng à?"
Anh ta rút hai tờ tiền mặt trong ngực ra đặt dưới ánh nắng nhìn kỹ một hồi, thấy là tiền thật, anh ta nhếch miệng cười nói: "Thật là một kẻ ngốc."
Bạn đại học mang vẻ mặt không hiểu ra sao cúp điện thoại, nghe người xung quanh hỏi cũng chỉ cười lắc đầu, nói: "Không biết, chắc là trò đùa thôi, không có gì, chúng ta ăn tiếp đi."
Tống Vũ Sênh đã không kịp lo lắng những việc đó nữa, cô lái xe đến công ty nước tinh khiết, vừa vọt vào cửa chính đã đọc số điện thoại của mình, nhân viên công tác trước đài lại còn chậm rì rì tra thông tin đơn đặt hàng của cô.
Tống Vũ Sênh đập một trăm đồng tiền lên bàn, gấp giọng giục nói: "Nhanh lên!"
Tiền tài là động lực vĩnh hằng.
Ngón tay của nhân viên công tác tung bay, trong vòng nửa phút đã tìm được thông tin đơn đặt hàng của cô: "Tìm được rồi! Nhưng vẫn chưa tới thời gian giao hàng của cô, muốn giao hàng khẩn cấp thì phải thêm tiền."
"Tiền không phải vấn đề!"
"Hơn nữa," Cậu trai trẻ tuổi nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận nắm chặt tiền trong tay, sợ tin tức mình sắp nói ra khỏi miệng sẽ khiến khách hàng lấy lại một trăm đồng này: "Tài xế giao hàng còn đang ăn cơm, phỏng chừng phải đợi nửa giờ. . . . . ."
Tống Vũ Sênh hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế sự bực bội trong lòng: "Cậu tìm người có bằng lái đến giao hàng, tôi có thể thêm tiền, thêm bao nhiêu cũng được."
Tống Vũ Sênh bấm số điện thoại của bạn đại học của cô, sau khi bên kia bắt máy cô vội vàng nói: "Đừng hỏi, cậu nghe tớ nói, tận thế sắp tới rồi, đây là sự thật, hãy tích trữ vật tư nhiều nhất có thể và nói cho người xung quanh biết, vậy nhé, cúp máy đây."
Gọi xong cô lại bấm số điện thoại của siêu thị lúc trước mình đặt hàng, dời thời gian vận chuyển của lô vật tư sinh hoạt kia sang mười giờ tối.
Cô trả điện thoại lại cho người qua đường đang trợn mắt há hốc mồm, nói như bắn pháo: "Tôi nói gì anh có nghe thấy chưa? Nếu tin thì nhất định phải đi tích hàng hoá, có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu!"
Dứt lời cô lập tức đứng dậy nhanh chóng rời đi, người qua đường ngẩn ngơ hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, theo bản năng thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Bị khùng à?"
Anh ta rút hai tờ tiền mặt trong ngực ra đặt dưới ánh nắng nhìn kỹ một hồi, thấy là tiền thật, anh ta nhếch miệng cười nói: "Thật là một kẻ ngốc."
Bạn đại học mang vẻ mặt không hiểu ra sao cúp điện thoại, nghe người xung quanh hỏi cũng chỉ cười lắc đầu, nói: "Không biết, chắc là trò đùa thôi, không có gì, chúng ta ăn tiếp đi."
Tống Vũ Sênh đã không kịp lo lắng những việc đó nữa, cô lái xe đến công ty nước tinh khiết, vừa vọt vào cửa chính đã đọc số điện thoại của mình, nhân viên công tác trước đài lại còn chậm rì rì tra thông tin đơn đặt hàng của cô.
Tống Vũ Sênh đập một trăm đồng tiền lên bàn, gấp giọng giục nói: "Nhanh lên!"
Tiền tài là động lực vĩnh hằng.
Ngón tay của nhân viên công tác tung bay, trong vòng nửa phút đã tìm được thông tin đơn đặt hàng của cô: "Tìm được rồi! Nhưng vẫn chưa tới thời gian giao hàng của cô, muốn giao hàng khẩn cấp thì phải thêm tiền."
"Tiền không phải vấn đề!"
"Hơn nữa," Cậu trai trẻ tuổi nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận nắm chặt tiền trong tay, sợ tin tức mình sắp nói ra khỏi miệng sẽ khiến khách hàng lấy lại một trăm đồng này: "Tài xế giao hàng còn đang ăn cơm, phỏng chừng phải đợi nửa giờ. . . . . ."
Tống Vũ Sênh hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế sự bực bội trong lòng: "Cậu tìm người có bằng lái đến giao hàng, tôi có thể thêm tiền, thêm bao nhiêu cũng được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.