[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên
Chương 43: Phần Thưởng Nhiệm Vụ 3
Tác giả: Thập Thất Đinh
13/11/2024
"Đương nhiên." Tống Vũ Sênh đáp không chút do dự.
"Vì sao?" Tiểu Cát hỏi, cô bé hơi hơi nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia mờ mịt: "Cả bọn họ cũng không cần em, vậy vì sao chị lại muốn dẫn em đi?"
Tống Vũ Sênh xoa xoa đỉnh đầu Tiểu Cát, ôn nhu nói: "Bởi vì chị cần em. Con người luôn cần một trụ cột tinh thần, sau khi bà ngoại qua đời chị đã cô đơn rất lâu, mãi đến khi em xuất hiện. Sau khi em đến nhà chị, cuộc sống trống rỗng của chị rốt cuộc cũng có một chút bóng dáng như trước kia."
Khuôn mặt của Tiểu Cát lộ vẻ khó hiểu, cô bé có thể nghe hiểu, nhưng không thể lý giải, cô bé chỉ biết là mình cần Tống Vũ Sênh, nhưng lại không hiểu vì sao Tống Vũ Sênh lại nói cô cần mình.
Dù sao cô bé cũng chỉ có mười hai tuổi, không thể mang đến ích lợi gì cho cô.
Tống Vũ Sênh vươn vai, nói: "Lấy một ví dụ thế này, thật ra từ khi bà ngoại qua đời thì chị không nấu cơm nữa, thức ăn đối với chị chỉ có một tác dụng là no bụng, cho dù ăn món gì thì mùi vị cũng giống nhau. Nhưng nếu ăn cơm cùng em, thì chị sẽ cảm thấy ăn cơm cũng là một chuyện khiến người ta hạnh phúc."
Tiểu Cát cái hiểu cái không gật đầu, sau đó lại hỏi một vấn đề khiến cô giật mình ngay tại chỗ: "Vậy vì sao chị không dẫn em đi ngay bây giờ?"
Tống Vũ Sênh bật thốt: "Em bằng lòng đi theo chị ư?"
Tiểu Cát gật đầu, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định nói: "Chị là người đối xử với em tốt nhất trên thế giới, chỉ cần chị sẵn lòng dẫn em đi, thì em sẽ đi theo chị."
Lời nói của Tiểu Cát khiến Tống Vũ Sênh thở phào một hơi, lần bày tỏ thái độ này của cô bé không thể nghi ngờ đã giải quyết một khó khăn không nhỏ trong lòng Tống Vũ Sênh.
"Được, vậy em ở đây chờ chị nửa giờ, chị còn chuyện cuối cùng cần giải quyết, chờ giải quyết xong chuyện này chị sẽ dẫn em đi." Nói xong cô lại hỏi: "Em có còn thứ gì muốn mang theo không?"
"Sách giáo khoa ạ?" Tiểu Cát không quá xác định.
"Không cần mang theo." Tống Vũ Sênh giải quyết một cách dứt khoát, trật tự loài người rất có thể sắp sụp đổ luôn rồi, còn đi học gì nữa chứ.
"Vậy thì không có ạ." Tất cả vật ngoài thân của cô bé đều là đồ cũ mà người khác không cần, trong căn nhà kia không có món đồ nào của riêng cô bé cả.
Thấy sắp đến giờ, Tống Vũ Sênh để Tiểu Cát ở lại trong nhà, mình thì xuống lầu đi nhận vật tư trước.
"Vì sao?" Tiểu Cát hỏi, cô bé hơi hơi nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia mờ mịt: "Cả bọn họ cũng không cần em, vậy vì sao chị lại muốn dẫn em đi?"
Tống Vũ Sênh xoa xoa đỉnh đầu Tiểu Cát, ôn nhu nói: "Bởi vì chị cần em. Con người luôn cần một trụ cột tinh thần, sau khi bà ngoại qua đời chị đã cô đơn rất lâu, mãi đến khi em xuất hiện. Sau khi em đến nhà chị, cuộc sống trống rỗng của chị rốt cuộc cũng có một chút bóng dáng như trước kia."
Khuôn mặt của Tiểu Cát lộ vẻ khó hiểu, cô bé có thể nghe hiểu, nhưng không thể lý giải, cô bé chỉ biết là mình cần Tống Vũ Sênh, nhưng lại không hiểu vì sao Tống Vũ Sênh lại nói cô cần mình.
Dù sao cô bé cũng chỉ có mười hai tuổi, không thể mang đến ích lợi gì cho cô.
Tống Vũ Sênh vươn vai, nói: "Lấy một ví dụ thế này, thật ra từ khi bà ngoại qua đời thì chị không nấu cơm nữa, thức ăn đối với chị chỉ có một tác dụng là no bụng, cho dù ăn món gì thì mùi vị cũng giống nhau. Nhưng nếu ăn cơm cùng em, thì chị sẽ cảm thấy ăn cơm cũng là một chuyện khiến người ta hạnh phúc."
Tiểu Cát cái hiểu cái không gật đầu, sau đó lại hỏi một vấn đề khiến cô giật mình ngay tại chỗ: "Vậy vì sao chị không dẫn em đi ngay bây giờ?"
Tống Vũ Sênh bật thốt: "Em bằng lòng đi theo chị ư?"
Tiểu Cát gật đầu, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định nói: "Chị là người đối xử với em tốt nhất trên thế giới, chỉ cần chị sẵn lòng dẫn em đi, thì em sẽ đi theo chị."
Lời nói của Tiểu Cát khiến Tống Vũ Sênh thở phào một hơi, lần bày tỏ thái độ này của cô bé không thể nghi ngờ đã giải quyết một khó khăn không nhỏ trong lòng Tống Vũ Sênh.
"Được, vậy em ở đây chờ chị nửa giờ, chị còn chuyện cuối cùng cần giải quyết, chờ giải quyết xong chuyện này chị sẽ dẫn em đi." Nói xong cô lại hỏi: "Em có còn thứ gì muốn mang theo không?"
"Sách giáo khoa ạ?" Tiểu Cát không quá xác định.
"Không cần mang theo." Tống Vũ Sênh giải quyết một cách dứt khoát, trật tự loài người rất có thể sắp sụp đổ luôn rồi, còn đi học gì nữa chứ.
"Vậy thì không có ạ." Tất cả vật ngoài thân của cô bé đều là đồ cũ mà người khác không cần, trong căn nhà kia không có món đồ nào của riêng cô bé cả.
Thấy sắp đến giờ, Tống Vũ Sênh để Tiểu Cát ở lại trong nhà, mình thì xuống lầu đi nhận vật tư trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.