[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên
Chương 44: Phần Thưởng Nhiệm Vụ 4
Tác giả: Thập Thất Đinh
13/11/2024
Tống Vũ Sênh giao tiếp với tài xế lái xe xong thì ở trong kho hàng hấp thu vật tư, mà Tiểu Cát ở trên tầng năm lại ngửa đầu nhìn tầng sáu cách cô bé một bức tường.
Từ ánh mắt của người ngoài, tầm mắt của cô bé dừng lại trên trần nhà, như là đang sợ run.
Chẳng qua hai con mắt vốn đã tối đen lúc này lại càng giống lỗ đen sâu không thấy đáy, thậm chí mơ hồ có thể thấy được lốc xoáy đang thành hình trong con ngươi.
Trên khuôn mặt tái nhợt lại non nớt của cô bé xuất hiện biểu tình đông lạnh không hợp tuổi, con ngươi quỷ dị khiến kẻ khác phải kinh hãi.
Mà Tống Vũ Sênh ở tầng hầm ngầm lại gặp một phiền phức nhỏ, tám vạn đồng tiền vật tư nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, hơn nữa hộp đựng của một ít đồ dùng rửa mặt lại làm lãng phí không ít không gian, nhưng cô đã không còn đủ thời gian để mở bỏ hộp của những thứ này, chờ thu xong vật tư trong ga-ra, không gian đã bị chiếm đi hơn phân nửa, chỉ có thể để lại một nhóm vật tư không quá quan trọng ở lại tầng hầm ngầm.
Sau khi thu thập xong đồ vật cô lập tức dẫn Tiểu Cát lên xe, mới vừa chạy ra tiểu khu cô đã đạp chân ga, thân xe tựa như mũi tên rời cung đâm vào đêm tối.
Tống Vũ Sênh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng đúng lúc này, nhiệm vụ ngẫu nhiên lại nhảy ra.
【 Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Tìm được nơi trú tạm an toàn. Thưởng nhiệm vụ: 10 giờ sinh tồn, 10 đồng tiền đồng. 】
Tống Vũ Sênh cảm thấy vui vẻ, cô vui không phải vì mười giờ sinh tồn này, mà là vì mỗi lần có nhiệm vụ ngẫu nhiên kỳ thật đều tương đương với việc hệ thống khẳng định độ chính xác trong quyết sách của cô.
Chuyện này đã nói lên lựa chọn chuyển nhà của cô là đúng!
Nhiệm vụ ngẫu nhiên xuất hiện khiến cô nhẹ nhàng thở ra, độ tin cậy của Tiểu Cát đối với cô cũng vượt xa mức cô mong muốn, hai chuyện lớn đều được giải quyết, Tống Vũ Sênh thậm chí vui mừng đến muốn hát một bài.
Nhưng cô vẫn không quên sự khác thường lúc trước của Tiểu Cát, cô không ôm hy vọng gì mà truy hỏi một câu: "Lúc trước em tới tìm chị, là muốn nói gì với chị vậy? Bây giờ em có thể nói cho chị biết chưa?"
Tiểu Cát bình thường vẫn ngồi ở ghế sau lần đầu tiên ngồi trên ghế phó lái, tầm mắt của cô bé vẫn dừng ở phía trước, nghe thấy câu hỏi của Tống Vũ Sênh, cô bé trầm mặc vài giây rồi thấp giọng trả lời: "Người trong gia đình trên lầu, giết người."
Từ ánh mắt của người ngoài, tầm mắt của cô bé dừng lại trên trần nhà, như là đang sợ run.
Chẳng qua hai con mắt vốn đã tối đen lúc này lại càng giống lỗ đen sâu không thấy đáy, thậm chí mơ hồ có thể thấy được lốc xoáy đang thành hình trong con ngươi.
Trên khuôn mặt tái nhợt lại non nớt của cô bé xuất hiện biểu tình đông lạnh không hợp tuổi, con ngươi quỷ dị khiến kẻ khác phải kinh hãi.
Mà Tống Vũ Sênh ở tầng hầm ngầm lại gặp một phiền phức nhỏ, tám vạn đồng tiền vật tư nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, hơn nữa hộp đựng của một ít đồ dùng rửa mặt lại làm lãng phí không ít không gian, nhưng cô đã không còn đủ thời gian để mở bỏ hộp của những thứ này, chờ thu xong vật tư trong ga-ra, không gian đã bị chiếm đi hơn phân nửa, chỉ có thể để lại một nhóm vật tư không quá quan trọng ở lại tầng hầm ngầm.
Sau khi thu thập xong đồ vật cô lập tức dẫn Tiểu Cát lên xe, mới vừa chạy ra tiểu khu cô đã đạp chân ga, thân xe tựa như mũi tên rời cung đâm vào đêm tối.
Tống Vũ Sênh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng đúng lúc này, nhiệm vụ ngẫu nhiên lại nhảy ra.
【 Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Tìm được nơi trú tạm an toàn. Thưởng nhiệm vụ: 10 giờ sinh tồn, 10 đồng tiền đồng. 】
Tống Vũ Sênh cảm thấy vui vẻ, cô vui không phải vì mười giờ sinh tồn này, mà là vì mỗi lần có nhiệm vụ ngẫu nhiên kỳ thật đều tương đương với việc hệ thống khẳng định độ chính xác trong quyết sách của cô.
Chuyện này đã nói lên lựa chọn chuyển nhà của cô là đúng!
Nhiệm vụ ngẫu nhiên xuất hiện khiến cô nhẹ nhàng thở ra, độ tin cậy của Tiểu Cát đối với cô cũng vượt xa mức cô mong muốn, hai chuyện lớn đều được giải quyết, Tống Vũ Sênh thậm chí vui mừng đến muốn hát một bài.
Nhưng cô vẫn không quên sự khác thường lúc trước của Tiểu Cát, cô không ôm hy vọng gì mà truy hỏi một câu: "Lúc trước em tới tìm chị, là muốn nói gì với chị vậy? Bây giờ em có thể nói cho chị biết chưa?"
Tiểu Cát bình thường vẫn ngồi ở ghế sau lần đầu tiên ngồi trên ghế phó lái, tầm mắt của cô bé vẫn dừng ở phía trước, nghe thấy câu hỏi của Tống Vũ Sênh, cô bé trầm mặc vài giây rồi thấp giọng trả lời: "Người trong gia đình trên lầu, giết người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.