Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ
Chương 31: Di Dời Kho Vàng Kho Thóc Của Huyện Lão Gia (2)
Tần Cửu Nguyệt
13/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kho lương thực không lớn, nhưng rất cao, ước chừng hơn mười mét, bên trong tổng cộng có hai ngọn núi, một ngọn núi gạo, một ngọn núi mì. Lúc cửa kho mở ra, có thể thấy những sợi mì trắng bay lên trong gió.
Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn ngọn núi gạo cao chót vót, nhất thời có chút bị choáng ngợp.
Bên cạnh hai ngọn núi gạo có một cái ghế trúc và một cái bàn mây, trên bàn đặt những chén trà đã uống qua, bên trong chén trà còn có nước trà, cho thấy cách đây không lâu có người đã uống trà ở đây.
Chử Trần Âm cầm lấy chén trà, thán phục nói: “Sở thích của Trần huyện lệnh thật độc đáo, ngày ngày ngồi trong nhà mình ngắm núi gạo ngắm núi mì.”
“Còn có núi vàng.” Phó Yến Đình đi đến đầu bên kia kho lương thực, lại đẩy mở một cánh cửa.
Theo khe cửa mở ra, một ánh sáng vàng óng chiếu vào mặt Chử Trần Âm.
Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn lại, bên trong cửa có một tòa núi vàng chất thành bằng vàng, mặc dù chỉ cao năm sáu mét, nhưng vẫn khiến người ta rất kinh ngạc.
Ánh mắt Chử Trần Âm sáng ngời, bước nhanh đến bên cạnh ngọn núi vàng, nhẹ nhàng chạm vào những khối vàng thỏi, mỉm cười nói: “Chuyến đi này chúng ta đến thật đáng giá.”
Phó Yến Đình cũng giống như nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve từng khối vàng thỏi, chậm rãi nói: “Kho lương thực ngoài vàng ra không có gì khác, xem ra Trần huyện lệnh này đã đổi hết tài sản trong nhà thành vàng thỏi để xếp thành núi vàng, để mình thưởng thức.”
Chử Trần Âm cong mày, mỉm cười nói: “Thật đúng là sống trong cảnh vàng son! Nhưng ngày tháng tốt đẹp của ông ta cũng đã đến hồi kết!”
Nàng vẫy tay, đặt tay lên đống vàng, nhắm mắt nhẹ nhàng mặc niệm.
Không lâu sau, nàng dùng ý niệm của mình di chuyển ngọn núi vàng vào không gian.
Vàng được đặt ở tầng thứ ba của không gian, gạo được đặt ở tầng thứ tư của không gian..
Chử Trần Âm phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái, cho dù là tầng thứ ba hay tầng thứ tư của không gian, nhìn thì không lớn, nhưng lại không bao giờ có thể chất đầy, giống như không gian đang tiếp tục lớn lên theo bước chân trữ hàng của nàng, càng lúc càng lớn.
Chử Trần Âm mừng thầm trong lòng, không còn chút băn khoăn nào nữa, bèn đem hết số bột mì còn lại chuyển vào không gian.
Ba ngọn núi này đặt trong không gian của nàng cũng rất đẹp.
Chử Trần Âm vỗ vỗ tay trở về kho lương thực của Trần huyện lệnh.
Phó Yến Đình thấy nàng đã trở về, nhìn ra ngoài kho lương thực một cách thận trọng: “Chúng ta mau lên xe ngựa, nếu không lát nữa truy binh sẽ tới.”
“Ừm, Hầu gia phu nhân ở bên kia thu thập xong chưa?” Chử Trần Âm đi theo hắn ra ngoài kho lương thực.
Phó Yến Đình vừa đi vừa trả lời: “Thu thập xong rồi, tam muội còn mang theo rất nhiều đồ ăn, đủ cho chúng ta dùng trong lúc đi đường.”
Chử Trần Âm cười nói: “Vậy tốt, bây giờ chúng ta lập tức khởi hành.”
Kho lương thực không lớn, nhưng rất cao, ước chừng hơn mười mét, bên trong tổng cộng có hai ngọn núi, một ngọn núi gạo, một ngọn núi mì. Lúc cửa kho mở ra, có thể thấy những sợi mì trắng bay lên trong gió.
Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn ngọn núi gạo cao chót vót, nhất thời có chút bị choáng ngợp.
Bên cạnh hai ngọn núi gạo có một cái ghế trúc và một cái bàn mây, trên bàn đặt những chén trà đã uống qua, bên trong chén trà còn có nước trà, cho thấy cách đây không lâu có người đã uống trà ở đây.
Chử Trần Âm cầm lấy chén trà, thán phục nói: “Sở thích của Trần huyện lệnh thật độc đáo, ngày ngày ngồi trong nhà mình ngắm núi gạo ngắm núi mì.”
“Còn có núi vàng.” Phó Yến Đình đi đến đầu bên kia kho lương thực, lại đẩy mở một cánh cửa.
Theo khe cửa mở ra, một ánh sáng vàng óng chiếu vào mặt Chử Trần Âm.
Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn lại, bên trong cửa có một tòa núi vàng chất thành bằng vàng, mặc dù chỉ cao năm sáu mét, nhưng vẫn khiến người ta rất kinh ngạc.
Ánh mắt Chử Trần Âm sáng ngời, bước nhanh đến bên cạnh ngọn núi vàng, nhẹ nhàng chạm vào những khối vàng thỏi, mỉm cười nói: “Chuyến đi này chúng ta đến thật đáng giá.”
Phó Yến Đình cũng giống như nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve từng khối vàng thỏi, chậm rãi nói: “Kho lương thực ngoài vàng ra không có gì khác, xem ra Trần huyện lệnh này đã đổi hết tài sản trong nhà thành vàng thỏi để xếp thành núi vàng, để mình thưởng thức.”
Chử Trần Âm cong mày, mỉm cười nói: “Thật đúng là sống trong cảnh vàng son! Nhưng ngày tháng tốt đẹp của ông ta cũng đã đến hồi kết!”
Nàng vẫy tay, đặt tay lên đống vàng, nhắm mắt nhẹ nhàng mặc niệm.
Không lâu sau, nàng dùng ý niệm của mình di chuyển ngọn núi vàng vào không gian.
Vàng được đặt ở tầng thứ ba của không gian, gạo được đặt ở tầng thứ tư của không gian..
Chử Trần Âm phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái, cho dù là tầng thứ ba hay tầng thứ tư của không gian, nhìn thì không lớn, nhưng lại không bao giờ có thể chất đầy, giống như không gian đang tiếp tục lớn lên theo bước chân trữ hàng của nàng, càng lúc càng lớn.
Chử Trần Âm mừng thầm trong lòng, không còn chút băn khoăn nào nữa, bèn đem hết số bột mì còn lại chuyển vào không gian.
Ba ngọn núi này đặt trong không gian của nàng cũng rất đẹp.
Chử Trần Âm vỗ vỗ tay trở về kho lương thực của Trần huyện lệnh.
Phó Yến Đình thấy nàng đã trở về, nhìn ra ngoài kho lương thực một cách thận trọng: “Chúng ta mau lên xe ngựa, nếu không lát nữa truy binh sẽ tới.”
“Ừm, Hầu gia phu nhân ở bên kia thu thập xong chưa?” Chử Trần Âm đi theo hắn ra ngoài kho lương thực.
Phó Yến Đình vừa đi vừa trả lời: “Thu thập xong rồi, tam muội còn mang theo rất nhiều đồ ăn, đủ cho chúng ta dùng trong lúc đi đường.”
Chử Trần Âm cười nói: “Vậy tốt, bây giờ chúng ta lập tức khởi hành.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.