Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ
Chương 32: Di Dời Kho Vàng Kho Thóc Của Huyện Lão Gia (3)
Tần Cửu Nguyệt
13/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói thật, người một nhà Phó gia thật sự là đồng đội tốt nhất mà nàng từng gặp. Không chỉ Phó Yến Đình, ngay cả người đánh ngựa của Phó gia cũng vô cùng thông minh lanh lợi.
Lúc gần đi hắn đã đổi xiêm y của gia đinh của Trần phủ đang mặc trên người, tự mình lấy một thân nữ trang mặc vào. Phó Hầu gia và Phó phu nhân, còn có nhị đệ Phó Hưng Thành và tam muội Phó Giang Hoằng đều thay đổi một thân trang phục, mặc xiêm y của Trần phủ. Từ nông dân đang chạy nạn trước đây, họ trở thành lão gia thiếu gia đi buôn. Người một nhà ngồi lên xe ngựa vội vàng đi đến mục tiêu tiếp theo là Thôn Mộng Như.
Chử Trần Âm ước chừng tính toán một lúc, họ rời khỏi kinh thành đã ba ngày, còn có bảy ngày nữa hỏa thạch sẽ đến.
Hỏa thạch vừa đến, đám người trong kinh thành chết thì chết, chạy thì chạy, cũng không có tâm tư đi đuổi giết bọn họ nữa.
Bọn họ nhất định phải trốn thoát khỏi sự truy sát của những người này trong vòng bảy ngày, thì mới có thể yên tâm tiếp tục đi về phía bắc.
So với ba chiếc xe ngựa khi rời khỏi kinh thành, lần này bọn họ mang theo bốn chiếc xe ngựa từ Trần phủ.
Một chiếc xe ngựa do Lai Phúc đánh xe, sau xe chở lễ vật, một chiếc xe ngựa chở Phó Hầu gia và Phó phu nhân cùng với Thanh Nhi, một chiếc xe ngựa chở hai huynh muội Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng, chiếc xe ngựa cuối cùng chở Chử Trần Âm và Phó Yến Đình cùng người đánh xe.
Phó Hầu gia và Phó phu nhân có thể gặp được hai người họ mới kết hôn, ngay cả phòng cũng không có động, cho nên mới để cho hai người bọn họ ngồi cùng một chiếc xe ngựa.
Bên ngoài xe ngựa, Lưu thúc đang đánh xe, Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ngồi ở trong xe ngựa.
Mặc dù không gian trong xe ngựa không lớn, nhưng chắc chắn thoải mái hơn nhiều so với việc ngồi cùng một chỗ với huynh muội Phó gia.
Chử Trần Âm dựa vào xe ngựa dần dần có chút buồn ngủ. Tính ra, bọn họ đã đi đường nhiều ngày mà không nghỉ ngơi.
“Lạnh không?” Phó Yến Đình đi đến bên cạnh nàng nhỏ giọng hỏi.
Chử Trần Âm khẽ mở mắt, quả nhiên cảm nhận được một làn gió lạnh. Hiện đang là đầu xuân, ban ngày tuy không lạnh nhưng ban đêm gió lạnh từng trận.
Nàng ngưng thần đi vào không gian, từ phòng ngủ tầng hai cầm theo tấm chăn lụa tơ tằm mà nàng đã mua trên Taobao trở về xe ngựa.
Chử Trần Âm vừa ôm chăn ngồi xuống chuẩn bị ngủ tiếp thì Phó Yến Đình đột nhiên trầm giọng lạnh lùng nói: “Đây là cái gì?”
Chử Trần Âm cảm thấy cả người không thoải mái, kéo chăn nói: “Chăn, đắp ấm.”
Tuy nhiên, Phó Yến Đình cũng không hòa hoãn sắc mặt có bởi vì câu trả lời của nàng, giọng điệu ngày càng lạnh lùng: “Trên chăn là cái gì?”
Chử Trần Âm hơi mở mắt nhìn về phía chăn của mình.
Chiếc chăn của nàng được đặt mua trên Taobao với giá năm trăm tệ, là nhân vật truyện tranh mà nàng thích.
Chỉ có điều nhân vật truyện tranh này có chút độc đáo.
Nói thật, người một nhà Phó gia thật sự là đồng đội tốt nhất mà nàng từng gặp. Không chỉ Phó Yến Đình, ngay cả người đánh ngựa của Phó gia cũng vô cùng thông minh lanh lợi.
Lúc gần đi hắn đã đổi xiêm y của gia đinh của Trần phủ đang mặc trên người, tự mình lấy một thân nữ trang mặc vào. Phó Hầu gia và Phó phu nhân, còn có nhị đệ Phó Hưng Thành và tam muội Phó Giang Hoằng đều thay đổi một thân trang phục, mặc xiêm y của Trần phủ. Từ nông dân đang chạy nạn trước đây, họ trở thành lão gia thiếu gia đi buôn. Người một nhà ngồi lên xe ngựa vội vàng đi đến mục tiêu tiếp theo là Thôn Mộng Như.
Chử Trần Âm ước chừng tính toán một lúc, họ rời khỏi kinh thành đã ba ngày, còn có bảy ngày nữa hỏa thạch sẽ đến.
Hỏa thạch vừa đến, đám người trong kinh thành chết thì chết, chạy thì chạy, cũng không có tâm tư đi đuổi giết bọn họ nữa.
Bọn họ nhất định phải trốn thoát khỏi sự truy sát của những người này trong vòng bảy ngày, thì mới có thể yên tâm tiếp tục đi về phía bắc.
So với ba chiếc xe ngựa khi rời khỏi kinh thành, lần này bọn họ mang theo bốn chiếc xe ngựa từ Trần phủ.
Một chiếc xe ngựa do Lai Phúc đánh xe, sau xe chở lễ vật, một chiếc xe ngựa chở Phó Hầu gia và Phó phu nhân cùng với Thanh Nhi, một chiếc xe ngựa chở hai huynh muội Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng, chiếc xe ngựa cuối cùng chở Chử Trần Âm và Phó Yến Đình cùng người đánh xe.
Phó Hầu gia và Phó phu nhân có thể gặp được hai người họ mới kết hôn, ngay cả phòng cũng không có động, cho nên mới để cho hai người bọn họ ngồi cùng một chiếc xe ngựa.
Bên ngoài xe ngựa, Lưu thúc đang đánh xe, Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ngồi ở trong xe ngựa.
Mặc dù không gian trong xe ngựa không lớn, nhưng chắc chắn thoải mái hơn nhiều so với việc ngồi cùng một chỗ với huynh muội Phó gia.
Chử Trần Âm dựa vào xe ngựa dần dần có chút buồn ngủ. Tính ra, bọn họ đã đi đường nhiều ngày mà không nghỉ ngơi.
“Lạnh không?” Phó Yến Đình đi đến bên cạnh nàng nhỏ giọng hỏi.
Chử Trần Âm khẽ mở mắt, quả nhiên cảm nhận được một làn gió lạnh. Hiện đang là đầu xuân, ban ngày tuy không lạnh nhưng ban đêm gió lạnh từng trận.
Nàng ngưng thần đi vào không gian, từ phòng ngủ tầng hai cầm theo tấm chăn lụa tơ tằm mà nàng đã mua trên Taobao trở về xe ngựa.
Chử Trần Âm vừa ôm chăn ngồi xuống chuẩn bị ngủ tiếp thì Phó Yến Đình đột nhiên trầm giọng lạnh lùng nói: “Đây là cái gì?”
Chử Trần Âm cảm thấy cả người không thoải mái, kéo chăn nói: “Chăn, đắp ấm.”
Tuy nhiên, Phó Yến Đình cũng không hòa hoãn sắc mặt có bởi vì câu trả lời của nàng, giọng điệu ngày càng lạnh lùng: “Trên chăn là cái gì?”
Chử Trần Âm hơi mở mắt nhìn về phía chăn của mình.
Chiếc chăn của nàng được đặt mua trên Taobao với giá năm trăm tệ, là nhân vật truyện tranh mà nàng thích.
Chỉ có điều nhân vật truyện tranh này có chút độc đáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.