Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 6 - Chương 87: Đánh loạn 1

Nhược Tuyết Tam Thiên

30/07/2021

Thấy Vân Phong ngồi đó như đang suy nghĩ điều gì, Khúc Lam Y biết nàng lại phát hiện ra được gì đó ở đây, Tư Văn ôm Yêu Yêu ngồi xuống thảm, mặc dù trong sơn động này rất mát, nhưng ra ngoài lại như lò lửa, nhiệt độ nóng rực với hải sinh suy cho cùng vẫn khó chịu, mặc dù Yêu Yêu không biểu hiện ra ngoài nhưng Tư Văn vẫn thầm thấy thương tâm trong lòng.

“Đưa Yêu Yêu về nhẫn khế ước của ngươi lại đi.” Tư Văn đột nhiên lên tiếng, đúng lúc cắt đứt suy nghĩ của Vân Phong, nàng nhìn Tư Văn, biết hắn đang đau lòng ái nữ, hơn nữa vào Đại Liệt Phùng nàng cũng có chút lo lắng cho Yêu Yêu, trở lại nhẫn khế ước sẽ đỡ gian hiểm hơn chút.

Vân Phong gật đầu nhanh chóng thu Yêu Yêu vào lại nhẫn khế ước, chiếc nhẫn màu xanh đen đặt trong tay nàng, cảm giác mát lạnh chạm vào da thịt, nếu không phải đang trong hoàn cảnh nhiệt độ nóng nực, Vân Phong không dễ nhận ra, cội nguồn hệ thuỷ đang được giữ trong đó, có lẽ sẽ cung cấp cho Yêu Yêu nhiều năng lượng thuỷ hệ hơn, cho dù nhiệt độ có cao hơn nữa nhẫn khế ước cũng không bị ảnh hưởng chút nào.

“Con bà nó, nơi này nóng thế?” Bặc Nguyên Di Sinh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cho dù sơn động mát mẻ nhưng hắn vẫn cảm thấy toàn thân nóng rực, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng tiết ra từ cơ thể hắn thấm đẫm y phục như tắm. Y phục bị ướt nhanh rồi lại được hong khô nhanh, cứ thế lặp lại thật sự rất khó chịu.

“Hiên Dật, chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa?” Bặc Nguyên Di Sinh xụ mặt hỏi, Hiên Dật nhíu mày, “Vậy thì còn phải xem Vân tiểu thư, lúc nào nàng rời đi thì chúng ta rời đi, Di Sinh, nhịn một chút.”

Bặc Nguyên Di Sinh lau sạch mồ hôi trên mặt thở phì phò ngồi một bên, hắn thực là bị heo đụng trúng đầu rồi, đang êm đẹp không ở trong tộc mình hưởng thanh nhàn lại đi theo Hiên Dật chịu đống của nợ này. Hiên Dật ngồi xuống, bất ôn bất hoả, trông không hề thấy nóng chút nào, im lặng ngồi đó không nói câu nào.

Tư Văn và Khúc Lam Y ngồi cạnh Vân Phong, ba người ngồi thành một nhóm, tách ra một khoảng cách so với Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh, Tư Văn hạ thấp giọng nói, “Ngươi có ý kiến gì không? Suy cho cùng cứ ở đây mãi cũng không phải kế hoạch lâu dài.”

Vân Phong khẽ nhíu mày, điều này nàng hiểu, có một số chuyện nàng cần phải rõ, Khúc Lam Y nói, “Bây giờ chúng ta chỉ có thể tạm ở đây một lát, sau khi làm rõ đầu mối mới có thể đột phá, nếu không trong tình huống nóng cháy của Đại Liệt Phùng, chạy lung tung chỉ tổ phí sức.”

Lông mày Tư Văn giật giật, môi ngoắc lên, “Nói không được các ngươi, tuỳ các ngươi vậy.”

Khúc Lam Y chuyển tầm mắt, “Vừa rồi Tiểu Phong Phong như đang suy nghĩ gì đó, nghĩ tới điều gì sao?”

Vân Phong đáp lại, “Ừ, thật sự ta có nhớ tới điều gì đó, đây không phải là lần đầu tiên ta tới sơn động này, đây là nơi năm xưa ta gặp Sắc Kim đại thúc.”

“Ngao Kim?” Khúc Lam Y ngạc nhiên, Vân Phong gật đầu, “Lúc đó khi gặp được Sắc Kim đại thúc ở đây ta cũng rất ngạc nhiên, nhưng hắn chỉ nói là bị người hãm hại nhốt ở đây, lúc đó ta nhớ Nhục Cầu lây được thứ gì đó ở đây…” Vân Phong lẩm bẩm nhìn mặt đất trong động, chợt có một chỗ nào đó khoá lại tầm mắt nàng, nàng lập tức đứng dậy bước tới, chỗ đó nếu nhìn không kỹ cơ bản không nhận ra được có một vùng trũng nhỏ.

“Ta nhớ ra rồi, lúc đó chỗ này để cục đó, tảng đá kia bảo tồn máu tổ tiên Long tộc, Sắc Kim đại thúc khi đó nói cho ta biết, đây là chìa khoá để mở ra cánh cửa tới Long tộc.”

Khúc Lam Y và Tư Văn đều nhíu mày, tại sao nơi này lại có tảng đá giữ huyết mạch Long tộc? Là Ngao Kim đặt sao? “Long tộc cũng có mảnh bản đồ.” Khúc Lam Y lẩm bẩm nhìn Vân Phong, “Bọn họ chắc hẳn biết chuyện cội nguồn nguyên tố không ít hơn so với nhân loại chúng ta, nghĩ lại, thời gian sinh tồn của Long tộc xa xưa hơn con người, bí văn mà Long tộc biết cũng nhiều hơn con người rất nhiều.”

“Chỉ là Sắc Kim đại thúc lại không hề biết chút gì về mảnh bản đồ.” Vân Phong nói, Khúc Lam Y mỉm cười, “Với cá tính của Ngao Kim, biết được chuyện mảnh bản đồ mới khiến mọi người thấy lạ đấy.”

Vân Phong lập tức hiểu được hàm nghĩa trong lời của Khúc Lam Y, Ngao Kim từ trước tới giờ đều không để bụng về chuyện của Long tộc, hơn nữa lần nào rời khỏi Long tộc cũng phần lớn không chịu trở về, có lẽ bí văn Long tộc hắn cũng chẳng hứng thú gì mấy, mảnh bản đồ cũng không để trong lòng, không đúng như thế thì đã không ghét bỏ mà giao cho Vân Phong.

“Mảnh bản đồ hoả hệ chính là tới từ Long tộc.” Vân Phong nói, ánh mắt của Khúc Lam Y và Tư Văn chớp lên, “Nói như vậy, sơn động này tuyệt đối không phải là một sơn động đơn giản.” Tư Văn nói, “Vân Phong, ngươi nên liên lạc với Ngao Kim hỏi cho rõ ràng thử.”

Vân Phong gật đầu, tầm mắt quét về phía Hiên Dật, Khúc Lam Y cười lạnh, “Cho dù hắn có nghe thấy hay không cũng chẳng dám làm gì đâu, nếu thật là có làm gì thì chúng ta cũng không cần phải khách khí, cứ ra tay là được.”

Vân Phong gật đầu, trong lòng vẫn có sự kiêng kỵ khó hiểu với Hiên Dật, hơn nữa lại không có cách nào ngăn được Hiên Dật nghe thấy, thay vì che che giấu giấu chi bằng chứ hào phóng để hắn nghe thấy, dù sao có gì cũng chẳng dám vọng động.”

“Thật sự không cần phải phòng bị?” Tư Văn cau mày, Vân Phong lạnh lùng nói, “Phong cũng không phòng được, hắn nghe cũng chả sao.”

Sắc mặt Bặc Nguyên Di Sinh vẫn rất thối, nhưng ánh mắt vẫn cẩn thận quan sát phía Vân Phong, “Hiên Dật, ba người kia đang thầm thì cái gì thế?”

Hiên Dật cười, “Di Sinh, không ngờ lòng hiếu kỳ của ngươi nặng như thế đấy.”

Bặc Nguyên Di Sinh nhướng mày, “Chẳng lẽ ngươi không tò mò bọn họ nói gì?”

Hiên Dật nhếch nhẹ môi, “Vân tiểu thư có nhiều phòng bị với ta, dĩ nhiên là sẽ đề phòng với chúng ta.”

Bặc Nguyên Di Sinh không khỏi cau mày, “Ngươi chung tình với Vân Phong ta không hiểu rõ là tại sao đấy, trong mắt ta nàng là một nữ nhân cường hãn, nếu ngươi nói là ngươi nhìn trúng những ưu điểm kia thì ngươi không cần phải nói lại với ta nữa… Ta chỉ tò mò, trước đây Vân Phong vẫn còn chút tin tưởng với ngươi, tại sao ngươi lại tự tay đánh vỡ lòng tin này thế? Nếu không chúng ta bây giờ cũng đâu bị động như thế này.”

Sắc mặt của Hiên Dật trầm xuống, Bặc Nguyên Di Sinh thấy thế lập tức biết là mình đã dẫm phải mìn rồi, sau một hồi trầm mặt Hiên Dật mới lạnh lùng nói, “Đợi lâu như thế, khó tránh khỏi hơi gấp gáp, huống hồ còn có vài con ruồi đáng ghét cứ vo ve quanh quẩn bên người nàng, dù ta có tính nhẫn nại tốt tới cỡ nào cũng bay gần như sạch sẽ rồi.”

“Con ruồi?” Bặc Nguyên Di Sinh nhíu mày, sau đó phì cười, “Ta thấy ngươi cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, ngày trước ta cảm thấy ngươi rất thông minh, thông minh tới nóc, nhưng bây giờ xem ra ngươi chỉ như thế mà thôi.”

Hiên Dật nhếch môi, đôi mắt sáng rực lên, “Di Sinh, một ngày nào đó, vì để lấy được thứ gì đó ngươi có thể hy sinh mọi thứ thậm chí không tiếc bất cứ giá nào, để đạt được ước muốn, ngươi có lẽ sẽ hiểu cảm giác lúc này trong lòng ta.”

Bặc Nguyên Di Sinh nhíu mày, “Hừ, nói vòng tới vòng lui, suy cho cùng chẳng phải chỉ là một nữ nhân thôi sao?”

Hiên Dật cười khẽ, “Đầu óc của ngươi gỗ mốc như thế đấy, cho dù có gõ cũng chỉ tạo thành cái hố mà thôi, nhiều lời với ngươi chỉ vô ích.”



Bặc Nguyên Di Sinh xụ mặt xuống, bị người khác cười nhạo như thế dĩ nhiên không hề dễ chịu chút nào. “Phía bên Vân Phong chắc chắn đang thương lượng gì đó, nếu bọn họ dụng hế hất ta ra cửa, tới lúc đó ngươi nên hối hận đi.”

Hiên Dật cười, “Di Sinh, ngươi quá coi thường ta rồi.”

Bặc Nguyên Di Sinh hơi sững sờ, ngẫm nghĩ điều gì đó không nói gì nữa, ánh mắt Hiên Dật miễn cưỡng phóng lên người Vân Phong không dời đi nữa.

“Hắn vẫn đang quan sát ngươi.” Tư Văn nói nhỏ, sắc mặt Khúc Lam Y xấu không tả nổi, nữ nhân của mình bị người khác trắng trợn thương nhớ như thế, còn càn rõ quan sát như vậy, điều này khiến hắn sao mà chịu nổi? Nếu không phải hình huống hiện giờ đặc biệt, chuyện quan trọng làm đại cục, hắn đã sớm xông lên rồi.

“Ta biết, đừng quan tâm tới hắn.” Vân Phong thẳng thừng làm lơ ánh mắt của Hiên Dật, lấy ngọc bội truyền âm ra, Tinh Thần Lực truyền vào trong, chỉ chốc lát sau, ngọc bội loé lên.

“Nha đầu! Nha đầu!” Tiếng Ngao Kim vang lên kèm theo chút vội vã, Vân Phong vội đáp, “Sắc Kim đại thúc, là ta đây!”

“Có phải phía ngươi có chuyện gì không? Ngươi ở đó ta lập tức tới ngay.”

Nghe vậy, trong lòng Vân Phong không khỏi cảm thấy ấm áp, Khúc Lam Y bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngao Kim, ngươi coi ta là người chết à? Có ta ở đây, không tới lượt ngươi tới đâu.”

Vân Phong cười khan vội ngăn Ngao Kim lại, “Sắc Kim đại thúc, ta ở đây vẫn bình an, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi thúc.”

Ngao Kim bên kia không khỏi thở phào, “Ta còn tưởng là phía ngươi xảy ra chuyện gì chứ, nha đầu muốn hỏi gì?”

Vân Phong hơi dừng lại một chút, “Sắc Kim đại thúc còn nhớ sơn động ở Đại Liệt Phùng không?”

Phía bên kia ngọc bội im lặng một thoáng, tiếng Ngao Kim lại vang lên, trầm thấp hơn rất nhiều, “Nha đầu hỏi chuyện này làm gì?”

Vân Phong lập tức hiểu cái động này không hề đơn giản, tiếp tục nói, “Sắc Kim đại thúc, hiện giờ ta đang ở trong sơn động đó.”

“Nha đầu tới đó làm gì?” Ngọc bội truyền âm đột nhiên chớp nhanh lên, Vân Phong nói nhỏ, “Chuyện liên quan tới mảnh bản đồ.”

“Mảnh bản đồ?” Ngao Kim ngờ vực, Khúc Lam Y bên cạnh nói nhỏ, “Ngao Kim. Ngươi cũng biết tình hình phía chúng ta, chuyện có sao hiểu vậy. Nếu ngươi biết gì đó thì mau nói đi, tránh bị người khác nghe thấy.”

Đầu kia im lặng một thoáng, sau đó giọng Ngao Kim lại vang lên, “Sơn động kia… là nơi mai táng của Long tộc.”

Trong lòng ba người giật mình, đất mai táng Long tộc? Cái sơn động bé tý này làm sao mà hạ táng được thân hình khổng lồ của Long tộc trong này được? Cả cái sơn động này còn chưa chắc mai táng được nửa con rồng nữa, sao lại đủ để trở thành đất mai táng được?

“Sắc Kim đại thúc…” Vân Phong muốn nói gì đó nhưng tiếng Ngao Kim lại vang lên, “Nơi chôn xương không phải là sơn động đó, sơn động đó chỉ là cửa vào chỗ mai táng mà thôi.”

Cửa vào… Vân Phong nhíu mày, là cửa vào thì còn nghe được, tiếng Ngao Kim lại vang lên, “Nha đầu, ngươi tính vào à?”

Vân Phong nhíu mày, nơi này là nơi mai táng Long tộc, hiển nhiên nàng không thể tuỳ tiện đi vào, cội nguồn hoả hệ cũng chưa chắc nằm trong đó, khắp nơi Đại Liệt Phùng đông như thế, còn toả ra nhiệt độ nóng bỏng, bất kỳ nơi nào cũng có thể liên quan tới sự tồn tại của cội nguồn hoả hệ. Huống hồ đây là đất mai táng Long tộc, có lẽ ngoại trừ Long tộc cũng không có ai có thể vào được, có vào thì cũng khó mà nghĩ tới được hậu quả.

“Nha đầu, nếu ngươi muốn vào cũng không phải là không thể.” Tiếng Ngao Kim lại vang lên, “Dùng máu của ta là được.”

Vân Phong sửng sốt, Sắc Kim đại thúc đã từng cho nàng máu Kim Long để phòng trường hợp đột xuất, bây giờ nó chính là chìa khoá. “Nếu không phải vì bất đắc dĩ, ta sẽ không quấy nhiễu tới nơi an nghỉ của Long tộc, Sắc Kim đại thúc cứ yên tâm.”

“Nơi mai táng Long tộc… thật là không ngờ.” Tư Văng nhìn sơn động nhỏ, tuy chỉ là cửa vào, nhưng vẫn rất khó có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng đất mai táng bên trong của Long tộc như thế nào.

“Đồ chưa chắc nằm ở đây.” Vân Phong lẩm bẩm, Khúc Lam Y lại không nghĩ vậy, “Chưa chắc, Long tộc có lẽ đã sớm biết chuyện về mảnh bản đồ nên đã sớm chôn đồ trong nơi chôn cất rồi.”

Vân Phong giương mắt, thật ra thì chưa phải là nàng chưa cân nhắc qua tình huống này, thời gian tồn tại của Long tộc lâu như thế, lại biết nhiều bí văn hơn loài người, Long tộc còn rất thần bí, huống hồ một mảnh bản đồ hoả hệ còn bắt nguồn từ Long tộc, rất có khả năng cội nguồn hoả hệ được cất giữ trong nơi này.

Cho dù là phỏng đoán như thế nhưng Vân Phong không muốn tuỳ tiện vào đất mai táng Long tộc, huống hồ sau lưng còn có thêm một Hiên Dật ý định khó dò đi theo, nơi chôn xương của Long tộc cực kỳ quan trọng với Long tộc, nếu Hiên Dật có ý đồ gì với nơi này, nàng chắc chắn chính là nguồn cơn mọi chuyện, cho dù muốn vào cũng phải bỏ lại được hiên Dật rồi mới vào. Nhưng mà… bỏ lại được người này là chuyện cực kỳ khó khăn.

“Vả lại, nên tìm những nơi khác trước đã, nơi này sẽ là… lựa chọn cuối cùng.” Vân Phong nói nhỏ, Khúc Lam Y lập tức hiểu ý nàng, cũng gật đầu, Tư Văn nhìn Vân Phong, “Ngươi tính thế nào?”

Vân Phong ngẩng lên, “Tiếp theo… cứ nản lại đây thêm một lúc đã, im lặng theo dõi biến hoá.”

Tư Văn nghi hoặc nhíu mày, Khúc Lam Y bật cười, “Bặc Nguyên Di Sinh sẽ sớm koong chịu nổi nữa thôi, đợi xem kịch vui là được.”



Ba người Vân Phong vẫn hết sức bình thản, mặc dù Tư Văn hệ thuỷ, nhưng ở trong động này thực sự không bị ảnh hưởng chút nào, Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh bên kia lúc đầu còn ổn, nhưng theo thời gian dần trôi, Hiên Dật thì vẫn còn kiên nhẫn, nhưng Bặc Nguyên Di Sinh thì càng ngày càng trở nên nôn nóng.

“Rốt cuộc nàng ta có đi hay không thế? Chẳng lẽ cứ ngây người ở đây cả đời sao?” Bặc Nguyên Di Sinh không khỏi hầm hừ, cơ bản không hề muốn ở tiếp trong cái nơi quỷ quái này.

Hiên Dật lạnh nhạt đáp lại, “Di Sinh, ta đã nói rồi, ngươi phải giữ bình tĩnh.”

“Con bà nó, quyết định của nàng ta chính là không đi kìa. Lão tử không có thời gian rảnh mà phía phạm ở đây với nàng ta.” Bặc Nguyên Di Sinh đưa tay lau mồ hôi trên mặt, đứng phắt dậy, “Vân Phong! Rốt cuộc ngươi có đi hay không?”

Gương mặt nghiêm nghị của Hiên Dật thoáng qua lửa giận, lông mày nhướng lên, Khúc Lam Y lạnh nhạt nhìn sang, “Bặc Nguyên Di Sinh, nếu ngươi không chờ nổi có thể đi ngay lập tức, không ai cản.”

Bặc Nguyên Di Sinh vốn đang bực dọc càng trở nên căm tức hơn, “Nạp Khê Lam Y, ngươi lại muốn đánh nhau với ta đúng không?”

Khúc Lam Y cười lạnh, “Đánh với ngươi? Thôi đi, ngươi đáng à?”

“Tiểu tử thối, ngươi nói gì?” Bặc Nguyên Di Sinh bùng cháy tiến lên, Hiên Dật đứng dậy đè vai hắn lại, “Di Sinh, im miệng.”

“Im miệng? Con bà nó, đầu của ngươi đúng là đã bị hỏng rồi, bởi thế nên mới tới cái nơi quỷ quái này.” Bặc Nguyên Di Sinh trong mắt toé lửa, ngọn lông mày của Hiên Dật bắt đầu cau lại, “Di Sinh, ta nói lại lần nữa, im miệng.”

“Ta mà còn ở tiếp cùng ngươi mới đúng là bị hư não luôn rồi đấy. Không theo nữa đâu. Hiên Dật, ngươi còn muốn ở lại đây với nàng ta thì cứ tự nhiên đi.” Bặc Nguyên Di Sinh gạt phắt tay Hiên Dật ra, xoay người xông ra ngoài, đôi mắt Hiên Dật lạnh lẽo, đứng im ở đó không hề có ý định đuổi theo.

“Ngươi không tính đuổi theo sao?” Vân Phong nói, Hiên Dật cười, “Vân tiểu thư mong ta đuổi theo?”

“Bặc Nguyên Di Sinh không phải là bạn của ngươi sao?”

Hiên Dật phì cười, “Bạn? Một người bạn không có đầu óc đi rồi cũng tốt.”

Ba người nghe vậy nhíu mày, hiện giờ Hiên gia và Bặc Nguyên gia rõ ràng cùng giuộc với nhau, hai tộc nên đứng cùng với nhau mới phải, huống hồ giao tình giữa Bặc Nguyên Di Sinh và Hiên Dật cũng không tồi, Bặc Nguyên Di Sinh là Thiếu Chủ của Bặc Nguyên Tộc, Hiên Dật không nên có thái độ đó mới đúng.

“Không khí phía ngoài sẽ cắn nuốt Chiến Khí.” Vân Phong nói. “Ngươi vẫn không lo cho hắn sao?”

Hiên Dật cười lớn nhẹ đưa tay chống cằm mình, “Không sao, hắn không chết được đâu.”

“Tâm trạng của nhân loại thật cứng lạnh còn hơn cả sắt đá.” Tư Văn lạnh lùng nói, “Ngươi lại càng như thế.”

Hiên Dật vô tâm cười nhạt, “Lòng người lạnh ấm đều là vì khuynh hướng lợi ích, đây là thường tình thôi. Người sống trên đời phần lớn đều mưu cần bản thân sắc bén, nếu không phải vì bản thân cũng là vì người khác. Vân tiểu thư, ngươi nói xem đúng không?”

Vân Phong im lặng, mặc dù lời nói của Hiên Dật không hợp nhân tình, vô cùng lãnh khốc nhưng thực sự có phần có đạo lý, người sống trên đời không thoát khỏi hai chữ ích lợi, nàng phấn đấu như thế dù không phải vì mình cũng là vì Vân gia, vì lợi ích của người Vân gia. Nhưng cho dù như thế, ngoại trừ ích lợi còn có tình cảm của bản thân, vẫn còn hai chữ tình người.

“Không phải.” Vân Phong thẳng thừng phản bắc, Hiên Dật sững sờ một thoáng sau đó bật cười, “Không hổ là Vân tiểu thư, quả nhiên khác biệt so với người khác.”

“Nếu Bặc Nguyên Thiếu chủ mà gặp chuyện không may trong tay ngươi, không sợ Bặc Nguyên gia quay mặt thành thù với Hiên gia sao?” Khúc Lam Y nói, Hiên Dật lạnh nhạt đáp lại, “Ta nói, hắn không chết được.”

Khúc Lam Y nhíu mày, xem ra Bặc nguyên Di Sinh có ra sao Hiên Dật cũng sẽ không quan tâm, chỉ là Bặc Nguyên Di Sinh đi rồi với họ mà nói lại là chuyện tốt, Hiên Dật có muốn làm gì thì một mình hắn cũng khá gian nan.

“Vèo!” Một bóng dáng mang theo hoả khí đột nhiên lao tới, Hiên Dật nhanh chóng lách sang một bên, ba người Vân Phong lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, bóng đen dừng lại, chính là Bặc Nguyên Di Sinh vừa mới rời đi không bao lâu.

Hiên Dật nhíu mày, Bặc Nguyên Di Sinh chật vật há mồm thở dốc, mồ hôi lại thấm ướt cả y phục, hắn cúi người thở hồng hộc, có thể thấy hắn đã dùng tới tốc độ lớn nhất, cơ thể lộ ra cả da thịt bị phỏng.

Sao hắn mới đi đã quay lại rồi? Vân Phong khó hiểu, Khúc Lam Y và Tư Văn cũng nghi vấn trong lòng, Hiên Dật nói, “Di Sinh, ngươi…”

“Bên ngoài…” Bặc Nguyên Di Sinh đột nhiên hét lên, thở hốc một hơi rồi đứng thẳng người dậy, “…chúng ta bị theo đuôi rồi.”

Cái gì? Ba người Vân Phong lập tức giật mình. Ngay cả Hiên Dật cũng có vẻ mặt như thế, bị theo đuôi? Có thể khiến Bặc Nguyên Di Sinh chật vật trốn người theo dõi về, như vậy…

Sắc mặt Vân Phong âm trầm, Khúc Lam Y bên cạnh cười lạnh, “Thực sự không ngờ nhanh như thế đã phải giao thủ với nhau rồi.”

Ánh mắt Tư Văn u sầm, kẻ trong miệng họ chẳng lẽ là…

Hiên Dật nhíu mày, trong lòng vẫn nghi ngờ, đúng lúc đó Bặc Nguyên Di Sinh kéo lấy cánh tay Hiên Dân mủi chân điểm tránh sang một bên, cùng lúc đó, một cỗ khí khổng lồ xông thẳng vào. Xuyên qua vị trí trống của hai ngươi lúc nãy, luồng khí lao về phía ba người Vân Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook