Quyển 6 - Chương 88: Đánh loạn 2
Nhược Tuyết Tam Thiên
30/07/2021
Tốc độ và thời khắc của dòng khí Vân Phong không dự liệu trước được, chỉ cảm thấy
trước mặt áp lực, theo bản năng Tinh Thần Lực trong cơ thể tuôn ra tạo thành phòng hộ,
Tư Văn và Khúc Lam Y cũng nhanh chóng ra tay, tầng tầng phòng thủ chắn trước mặt ba
người, luồng khí vọt tới nện lên bức phòng ngự phát ra tiếng nổ vang rền.
“Rắc rắc!” Lớp ngoài cùng hệ thuỷ của Tư Văn nhanh chóng vỡ vụn, hấp thu phần lớn
năng lượng, lúc này ba người coi như được bình an/
“Vậy mà lại có thể đánh vỡ được tấm chắn bảo vệ của ngươi...” Vân Phong nhíu mày,
thực lực hiện giờ của Tư Văn là Thần Quân, đánh vỡ được tấm lá chắn của hắn có lẽ là
thực lực Thần Hoàng.
“Vèo vèo vèo!” Vài bóng người lao vào từ cửa động, kéo theo trận gió, làm phất phơ áo
bào thống nhất trên người họ. Trên trường bào đen là hoa văn màu đỏ sáng rực.
“Huyết Hồn...” Tư Văn kinh ngạc, người Huyết Hồn theo dõi bọn họ. Vậy mà bọn họ lại
không phát hiện ra.
“Vân Phong, yêu cầu không để cho ngươi phát hiện ra thật đúng là khó khăn, cuối cùng
chúng ta coi như không uổng phí.” Nam nhân đứng giữa thấp giọng nói, hai bên cạnh gã
mỗi bên có ba người, chuyến đi này của hắn tổng cộng có bảy người.
“Rốt cuộc các ngươi theo kịp từ lúc nào.” Vẻ mặt Vân Phong âm trầm, nam nhân ở giữa
cười thanh quái, “Biết thì có ích lợi gì? Giao nộp mảnh bản đồ trong tay ngươi ra tay, ta
sẽ suy tính cho ngươi còn sống đi gặp Hồn Chủ.”
Hồn Chủ... Cũng chính là kẻ lãnh đạo tối cao của Huyết Hồn... Ánh mắt Vân Phong
trầm xuống, Khúc Lam Y và Tư Văn cùng tiến lên một bước, nam nhân kia liếc nhìn
Khúc Lam Y và Tư Văn, “Không nay các ngươi không có bất kỳ phần thắng nào đâu, dù
có muốn trốn... cũng không thể nào. Nếu không muốn bọn ta đại khai sát giới, Vân
Phong ngươi nên ngoan ngoãn nghe theo lời ta nói đi.”
“Nói mấy lời nhảm nhí này làm gì, thật sự cho rằng dựa vào bảy người các ngươi có thể
làm gì chúng ta sao?” Khúc Lam Y cười lạnh, hắn và Vân Phong đều là Thần Hoàng cấp
năm. Thực lực của tiểu tử thấp bé trước mắt này mặc dù thực lực trên bọn hắn, nhưng hai
đánh một chưa chắc họ không có phần thắng. Bảy tên còn lại đều chưa tới Thần Hoàng,
cơ bản chưa tới mức phải sợ.
Nam nhân thấp bé với sắc mặt tái nhợt kia nhíu mày, vẻ ngoan sắc hiện lên trên mặt, ám
phong nổi lên, đám người mặc choàng đen bắt đầu hành động, “Nếu không thể bắt sống
nổi Vân Phong thì giết chết ngay tại chỗ. Những người khác không cần phải để ý tới,
chúng ta chỉ cần mạng của Vân Phong và vật trong tay ả.”
“Vèo!” Bóng bóng người đồng loạt xông lên, cực kỳ ăn ý với nhau. Nam nhân thấp bé
cười âm hiểm, bóng dáng loé lên trong hư không, hoàn toàn biến mất.
“Đừng có mơ.” Khúc Lam Y gầm lên giận dữ, đôi mắt nhanh chóng chuyển sang đỏ
ngầu. Ánh sáng và bóng tối từ hai tay thay phiên nhau túa ra, hoa văn đỏ bắt đầu lan
rộng. Hơi nước trên người Tư Văn bắt đầu tủa ra, nguyên hình của Giao Nhân cũng
nhanh chóng xuất hiện.
Sáu bóng người và ba người lập tức lao vào chiến đấu, Bặc Nguyên Di Sinh và Hiên Dật
thì im lặng chìm trong bóng tối, “Sao thế, ngươi không tính ra tay sao?” Ngữ khí của Bặc
Nguyên Di Sinh không khỏi châm chọc, “Đây chính là Vân Phong mà ngươi coi trọng
đấy, nếu nàng bị thương chẳng phải ngươi sẽ đau lòng lắm sao?”
Hiên Dật cười lạnh, “Vân tiểu thư bị thương đúng là ta sẽ rất đau lòng, nhưng nếu có thể
thừa cơ hội này diệt trừ hắn.... ta ta chính là hướng còn lại. Hiển nhiên việc còn lại là làm
sao mở lòng cho mình, không phải sao?”
Bặc Nguyên Di Sinh sững sờ, “Hiên Dật, ngươi thật sự muốn làm như thế? Ngươi không
sợ...”
Hiên Dật cười lạnh, “Ta có cái gì mà phải sợ, tự sẽ có người thay ta mang tốt cái nồi đen
này.”
Kịch chiến quyết liệt, sáu người Huyết Hồn phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, mặc dù phía
ba người Vân Phong không hề thua thiệt nhưng cũng không chiếm được ưu thế, sự phối
hợp ăn ý có thể giúp thực lực phát huy tới gấp mấy lần uy lực, đồng thời cũng có thể bù
khuyết vào lỗi lầm xuất hiện bất kỳ lúc nào. Sự phối hợp của 6 người này có thể nói là
hoàn hảo.
“Oành! Oành!” Sức mạnh chiến đấu không ngừng khuếch tán trong sơn động, đây không
phải là nơi rộng lớn gì, không gian cực kỳ bị giới hạn. Nếu lao ra ngoài nơi này thì lại bị
khí trắng nóng rực càng thêm trở ngại, như thế càng bị hạn chế nhiều hơn.
“Họ phối hợp quá ăn ý.” Tư Văn gầm lên, “Chúng ta rất khó mở ra được đường đột phá.
Hơn nữa còn phải cẩn thận một kẻ thi thoảng ở trong bóng tối.” Tư Văn lớn tiếng ở sau,
một sợi to và dài đánh về phía Vân Phong, thân rắn đen lớn nháy mắt muốn quấn lấy
nàng.
“Chát!” Hơi thở ma thú trong cơ thể chuyển hoá không chút khách khí hoá thành móng
nhọn đánh sợi xích đen thui trở về.
“Vèo!” Bóng dáng thấp thoáng của nam nhân xẹt một cái trong hư không rồi lại hoàn
toàn biến mất.
Đôi mắt yêu hoá chậm rãi nheo lại, Tư Văn nói không sai, phá vỡ được bế tắc trước mắt
này mới là mấu chốt, nhất định phải phá vỡ được sự ăn ý của sáu tên kia. Rồi sau đó trở
lại dọn dẹp tên xuất quỷ nhập thần còn lại.
Bốn ánh sáng từ nhẫn khế ước hiện ra, bốn ma thú vừa xuất hiện lập tức nhận được chỉ
thị của Vân Phong: Siết chết toàn bộ sáu người kia!
“Grào!” Tiếng ma thú gào lên hàng loạt, bốn ma thú tham gia cuộc chiến khiến tình thế
nhanh chóng thay đổi, phía bên Vân Phong trở thành bảy đấu với bảy. Sáu người kia có
thể phối hợp ăn ý được với nhau, bốn ma thú của Vân Phong cũng có thể phối hợp ăn ý
không kém.
“Chậc chậc, Triệu Hồi Sư đa hệ...” Bặc Nguyên Di Sinh ở một góc nhìn tới hăng say, khi
thấy Vân Phong gọi ma thú khế ước của mình ra thì không khỏi cảm thán, “Không thể
không nói, chưa kể tới những thứ khác, chỉ với thân phận Triệu Hồi Sư đa hệ đã đủ khiến
người khác phải lau mắt mà nhìn nàng.”
Hiên Dật cười khẽ, ngước mắt nhìn chiến trận, “Xem ra phía bên Huyết Hồn sắp bị áp
chế rồi.”
Mặc dù sáu người Huyết Hồn phối hợp ăn ý, thậm chí phát huy thực lực gấp lên mấy lần,
nhưng dưới tình thế bảy người giáp công phía Vân Phong cũng dần rơi vào thế hạ phong,
do địa thế sơn động ảnh hưởng, nếu không sáu người Huyết Hồn đã sớm bị giết ngay chỗ
này rồi.
“Chủ nhân, không gian ở đây quá hẹp, cơ bản không thể nào phát huy sức mạnh đến mức
tối đa được.” Lam Dực nói, trong lòng bốn ma thú đều băn khoăn, sơn động này mà sụp
thì lại càng không ổn, vì thế chúng cũng không tự chủ giảm bớt sức mạnh, điều này mặc
dù cũng có thể áp chế Huyết Hồn, nhưng chỉ được chút ít mà thôi.
“Vèo!” Sợi xích đen lại lần nữa đánh ra từ hư không. Vân Phong lách mình hung hiểm
tránh đi. Một bóng đen từ hư không thoáng qua cái rồi biến mất.
Nam nhân thấp bé kia có đánh lén hay không mới là trí mạng nhất. Vân Phong thầm nghĩ,
e rằng phải dây dưa với sáu người này thêm một hồi nữa... Ánh mắt hơi đổi, Vân Phong
tính nói gì đó, đột nhiên cảm thấy có một luồng sức mạnh tinh thần từ hướng khác đột
nhiên đánh về phía mình.
Tầm mắt đảo sang, Vân Phong chợt thấy được nụ cười nhạt trên khoé môi Hiên Dật. Là
hắn!
“Hiên Dật! Ngươi lại ra tay với Vân Phong?” Bặc Nguyên Di Sinh thốt lên, chẳng phải y
rất quan tâm Vân Phong sao? Sao hắn lại tấn công nàng?
Hiên Dật mỉm cười không nói lời nào, lòng bàn tay lộn lại, đánh ra thêm một luồng sức
mạnh nữa.
“Chết tiệt!” Khúc Lam Y gầm nhẹ nhanh chóng lại gần kéo lấy Vân Phong ra sau lưng
mình, sau đó tung chưởng đánh lại hoá tan công kích thứ nhất của Hiên Dật.
“Ưm!” Đòn thứ hai thì đánh thẳng lên người Khúc Lam Y.
“Lam Y!” Vân Phong kéo Khúc Lam Y lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, không chút khách
khí xuất chưởng về phía Hiên Dật.
“Ong!” Tinh Thần Lực đánh ra từ tay Vân Phong, vang lên tiếng ma sát trong không khí,
có thể thấy được sức mạnh lực lớn tới cỡ nào. Bặc Nguyên Di Sinh thấy không ổn lập tức
kéo Hiên Dật tránh né, may mà tốc độ của hắn nhanh nên mới tránh được một kích của
Vân Phong.
“Ầm!” Sức mạnh đánh lên sườn động, vang lên tiếng nổ oanh trời.
“Rắc!” Tiếng xích vang lên thẳng tiến về phía Vân Phong.
Khúc Lam Y chịu đau đớn trên người, dùng sức kéo Vân Phong vào lòng mình, Ám
Nguyên Tố quơ ra như trường xà, dây dưa cùng với xích đen. Hiên Dật thấy vậy tối sầm
mặt, tung người nhảy lên tham gia cuộc chiến.
Mục tiêu của hắn không phải Vân Phong mà là Khúc Lam Y.
“Rốt cuộc hắn tính làm gì?” Tư Văn thấy trận chiến trở nên hỗn loạn, không khỏi tức
giận kêu lên, Khúc Lam Y mang theo Vân Phong tránh thoát xích đen, nhếch môi cười
lạnh, “Mục tiêu của hắn là ta, rõ ràng là thế. Nếu y đã muốn ta chết, thì ta sẽ càng không
xuống tay lưu tình.”
Khúc Lam Y buông Vân Phong ra, nhanh chóng xông ra ngoài, nếu đây là chiến thư của
Hiên Dật dành cho hắn, cho dù cục diện có hỗn loạn tới mức nào, hắn cũng sẽ không
không nhận.
Cho dù Khúc Lam Y không thèm để ý tới Hiên Dật, Hiên Dật gia nhập đã đánh loạn tất
cả, Khúc Lam Y rõ ràng nghênh chiến vững với Hiên Dật, còn Vân Phong thì đấu sáu với
bảy, thế cục lại lần nữa thay đổi.
“Rầm rầm rầm!” Tiếng gầm rú không ngừng vang lên, phạm vi chiến đấu ngày càng
khuếch trương, sức chiến đấu càng ngày càng lớn, dư âm chiến đấu ngày càng khiến cả
sơn động chịu không nổi. Nhìn đá tảng trên đỉnh đầu không ngừng rơi xuống, trong lòng
Bặc Nguyên Di Sinh hiểu, sơn động này chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn toàn sụp đổ.
“Vân Phong, nơi này chẳng mấy chốc nữa sẽ sụp đổ.” Tư Văn đang đánh bên cạnh quát
lên, né tránh tiết tấu ăn ý của sáu người, nhìn vô số tảng đá rơi xuống dưới đất, hắn nhíu
mày lại. Vân Phong cũng hiểu, sơn động này không chống đỡ được lâu thêm nữa, bọn họ
phải rút khỏi đây.
“Lam Y, chuẩn bị rút lui.” Vân Phong hét lên, Khúc Lam Y đang chiến đấu với Hiên Dật
căng kèo không đáp lại, Vân Phong cắn môi lao lên muốn bắt lấy Khúc Lam Y kéo ra
ngoài.
“Muốn đi? Không được đâu!” Trong hư không, mấy sợi xích đen xông về phía Vân
Phong. Trong hư không bóng nam nhân thấp bé quỷ mị như vô xuất hiện, đôi mắt hiện
lên sự điên loạn.
Vân Phong lập tức hạ người xuống tránh sang một bên, sợi xích nhanh chóng sượt qua hư
không, sau đó đuổi theo bước của Vân Phong, nện lên mặt đất, đập thành mấy cái hố sâu.
Vân Phong cảm nhận được dưới chân dẫm lên một vị trí lõm, sợi xích sau lưng lại đánh
tới, Vân Phong lập tức lách mình, cùng lúc đó sợi xích đánh xuống vị trí lõm xuống, một
tiếng động lớn vang lên, mặt đất chỗ lõm lập tức nứt ra, trong vài giây nhanh chóng aln ra
cả động, một lực hút to lớn đánh về phía những người đứng xung quanh nó.
“Cái gì?” Vân Phong cả kinh, muốn né tránh cũng không kịp nữa. Lực vô hình như bàn
tay kéo lấy nàng về cái động đen, tốc độ nhanh tới kinh người. Ngay lập tức Vân Phong
đã bị động đen hút vào hoàn toàn.
“Tiểu Phong Phong!” Khúc Lam Y thấy thế lập tức bất chấp xoay người đuổi theo muốn
nhảy vào, nhưng Hiên Dật thừa lúc này đột nhiên ra tay, sát ý trong mắt hiện rõ.
“Rắc rắc!” Xích đen nháy mắt khiến Khúc Lam Y rời sang hướng khác, Hiên Dật đánh
lét thất bại. Nhưng vào lúc này, một sức mạnh vô hình nắm lấy sợi xích hút vào. Trong
hư không một bóng đen nhanh như chớp cũng bị động đen hút vào.
Sáu người Huyết Hồn thấy thế giật mình. “Đại nhân!” Kẻ bị hút vào chính là nam nhân
thấp bé có thực lực cao nhất trong đám Huyết Hồn.
“Chủ nhân!” Bốn ma thú khế ước thấy thế lập tức nghĩa vô phản cố muốn trở lại nhẫn
khế ước, nhưng bốn tia sáng vừa tiến tới cửa động thì nháy mắt bị đánh bay. Có một cỗ
lực đang không ngừng phát tán ở cửa động, như sắp sửa bộc phát bất cứ lúc nào.
Tư Văn thấy thế lập tức ôm lấy Yêu Yêu la lớn với Khúc Lam Y, “Vân Phong sẽ không
sao đâu! Nàng sẽ có khả năng tự vệ, đi thôi.”
Khúc Lam Y tối sầm mặt, bất chấp lần nữa xông tới. Tư Văn thấy thế mắng to, không để
ý tới Khúc Lam Y nữa, ôm lấy Yêu Yêu tung người chạy ra ngoài.
“Buông con ra! Con muốn đi tìm Tiểu Phong!” Yêu Yêu lập tức tức giận gào lên, nhưng
Tư Văn ôm nàng rất chặt, ra ngoài sơn động đối mặt với họ chính là bầu không khí nóng rực khắp nơi. Tư Văn nghiến răng, có liều cái mạng này hắn cũng phải để Yêu Yêu được
an toàn.
Lam Dực thấy Khúc Lam Y lại lao lên, lập tức vỗ đôi cánh, “Nhị Lôi, Hoa tỷ, các ngươi
ra ngoài trước đi. Tư Văn và Yêu Yêu cần nhóm các ngươi.” Nhị Lôi và Hoa tỷ lập tức
gật đầu, lắc mình đi ra ngoài, Lam Dực xông về phía Khúc Lam Y, cánh tay duỗi lấy lôi
hắn ra ngoài.
“Bọn ta là ma thú khế ước còn chẳng vào được, ngươi không có cách nào đâu. Chủ nhân
sẽ không sao đâu, cho dù nàng gặp chuyện cũng có Long Điện ở đó rồi.”
Lời nói Lam Dực đánh thức Khúc Lam Y, đôi cánh sau lưng Lam Dực vỗ mạnh, “Nếu
ngươi gặp chuyện không may, chủ nhân mới gặp chuyện không may.”
Khúc Lam Y đã trở lại tỉnh táo, Lam Dực buông hắn ra, Khúc Lam Y quay đầu lại rồi
cùng Lam Dực xông ra ngoài.
“Ngươi còn chờ gì nữa, còn không mau đi?” Bặc Nguyên Di Sinh gầm gừ với Hiên Dật,
lôi kéo hắn chạy ra ngoài, Hiên Dật nhìn chằm chằm vào cái động đen không thấy đáy,
ánh mắt tối sầm, bị Bặc Nguyên Di Sinh dốc hết sức chạy ra ngoài.
Sáu người Huyết Hồn thấy cơ bản không thể nào cản lại nổi, đại nhân đã bị hút vào,
mong rằng Vân Phong vẫn có thể dư sức đối phó với Vân Phong. Sáu người lập tức tung
người ra ngoài chạy đi, nhưng vừa mới bước ra cửa động, nghênh đón họ chính là ngọn
lửa âm ỉ khắp nơi.
Sức mạnh tích tụ trên cửa động cuối cùng cũng bộc phát, toả ra cửa ngửa động đánh lên
nóc động đá.
Tiếng nổ lớn vang lên, cả sơn động sụp đổ. Từng đoàn khí nỏng rực màu trắng tràn vào
trong đá vụn, che phủ lấy nơi đã từng là sơn động, dưới tầng tầng lớp lớp sương trắng,
cửa động đen dần dần khép lại, lần nữa hoá thành mặt đất lành lặn.
----Lời ngoài----
Vân Phong đơn độc đối chiến với cường giả Huyết Hồn. Không có ma thú khế ước thì
Vân Phong phải làm như thế nào đây? Dâng tặng một đoạn ngắn đặc sắc vào kỳ sau.
“Ha ha ha ha! Vân Phong, không có ma thú khế ước ngươi chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi.
Ta sẽ lấy mạng ngươi.”
Môi đỏ nâng lên, ánh sáng xẹt qua nơi đáy mắt, Vân Phong đứng thẳng lưng, trên gương
mặt nhuốm vết máu nở nụ cười chói lọi.
“Không có ma thú khế ước?” Ý lạnh xẹt qua mắt, một ngọn lửa bùng lên từ bàn tay của
Vân Phong,
“Grào!” Một tiếng sói tru vang dội cả hư không.
trước mặt áp lực, theo bản năng Tinh Thần Lực trong cơ thể tuôn ra tạo thành phòng hộ,
Tư Văn và Khúc Lam Y cũng nhanh chóng ra tay, tầng tầng phòng thủ chắn trước mặt ba
người, luồng khí vọt tới nện lên bức phòng ngự phát ra tiếng nổ vang rền.
“Rắc rắc!” Lớp ngoài cùng hệ thuỷ của Tư Văn nhanh chóng vỡ vụn, hấp thu phần lớn
năng lượng, lúc này ba người coi như được bình an/
“Vậy mà lại có thể đánh vỡ được tấm chắn bảo vệ của ngươi...” Vân Phong nhíu mày,
thực lực hiện giờ của Tư Văn là Thần Quân, đánh vỡ được tấm lá chắn của hắn có lẽ là
thực lực Thần Hoàng.
“Vèo vèo vèo!” Vài bóng người lao vào từ cửa động, kéo theo trận gió, làm phất phơ áo
bào thống nhất trên người họ. Trên trường bào đen là hoa văn màu đỏ sáng rực.
“Huyết Hồn...” Tư Văn kinh ngạc, người Huyết Hồn theo dõi bọn họ. Vậy mà bọn họ lại
không phát hiện ra.
“Vân Phong, yêu cầu không để cho ngươi phát hiện ra thật đúng là khó khăn, cuối cùng
chúng ta coi như không uổng phí.” Nam nhân đứng giữa thấp giọng nói, hai bên cạnh gã
mỗi bên có ba người, chuyến đi này của hắn tổng cộng có bảy người.
“Rốt cuộc các ngươi theo kịp từ lúc nào.” Vẻ mặt Vân Phong âm trầm, nam nhân ở giữa
cười thanh quái, “Biết thì có ích lợi gì? Giao nộp mảnh bản đồ trong tay ngươi ra tay, ta
sẽ suy tính cho ngươi còn sống đi gặp Hồn Chủ.”
Hồn Chủ... Cũng chính là kẻ lãnh đạo tối cao của Huyết Hồn... Ánh mắt Vân Phong
trầm xuống, Khúc Lam Y và Tư Văn cùng tiến lên một bước, nam nhân kia liếc nhìn
Khúc Lam Y và Tư Văn, “Không nay các ngươi không có bất kỳ phần thắng nào đâu, dù
có muốn trốn... cũng không thể nào. Nếu không muốn bọn ta đại khai sát giới, Vân
Phong ngươi nên ngoan ngoãn nghe theo lời ta nói đi.”
“Nói mấy lời nhảm nhí này làm gì, thật sự cho rằng dựa vào bảy người các ngươi có thể
làm gì chúng ta sao?” Khúc Lam Y cười lạnh, hắn và Vân Phong đều là Thần Hoàng cấp
năm. Thực lực của tiểu tử thấp bé trước mắt này mặc dù thực lực trên bọn hắn, nhưng hai
đánh một chưa chắc họ không có phần thắng. Bảy tên còn lại đều chưa tới Thần Hoàng,
cơ bản chưa tới mức phải sợ.
Nam nhân thấp bé với sắc mặt tái nhợt kia nhíu mày, vẻ ngoan sắc hiện lên trên mặt, ám
phong nổi lên, đám người mặc choàng đen bắt đầu hành động, “Nếu không thể bắt sống
nổi Vân Phong thì giết chết ngay tại chỗ. Những người khác không cần phải để ý tới,
chúng ta chỉ cần mạng của Vân Phong và vật trong tay ả.”
“Vèo!” Bóng bóng người đồng loạt xông lên, cực kỳ ăn ý với nhau. Nam nhân thấp bé
cười âm hiểm, bóng dáng loé lên trong hư không, hoàn toàn biến mất.
“Đừng có mơ.” Khúc Lam Y gầm lên giận dữ, đôi mắt nhanh chóng chuyển sang đỏ
ngầu. Ánh sáng và bóng tối từ hai tay thay phiên nhau túa ra, hoa văn đỏ bắt đầu lan
rộng. Hơi nước trên người Tư Văn bắt đầu tủa ra, nguyên hình của Giao Nhân cũng
nhanh chóng xuất hiện.
Sáu bóng người và ba người lập tức lao vào chiến đấu, Bặc Nguyên Di Sinh và Hiên Dật
thì im lặng chìm trong bóng tối, “Sao thế, ngươi không tính ra tay sao?” Ngữ khí của Bặc
Nguyên Di Sinh không khỏi châm chọc, “Đây chính là Vân Phong mà ngươi coi trọng
đấy, nếu nàng bị thương chẳng phải ngươi sẽ đau lòng lắm sao?”
Hiên Dật cười lạnh, “Vân tiểu thư bị thương đúng là ta sẽ rất đau lòng, nhưng nếu có thể
thừa cơ hội này diệt trừ hắn.... ta ta chính là hướng còn lại. Hiển nhiên việc còn lại là làm
sao mở lòng cho mình, không phải sao?”
Bặc Nguyên Di Sinh sững sờ, “Hiên Dật, ngươi thật sự muốn làm như thế? Ngươi không
sợ...”
Hiên Dật cười lạnh, “Ta có cái gì mà phải sợ, tự sẽ có người thay ta mang tốt cái nồi đen
này.”
Kịch chiến quyết liệt, sáu người Huyết Hồn phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, mặc dù phía
ba người Vân Phong không hề thua thiệt nhưng cũng không chiếm được ưu thế, sự phối
hợp ăn ý có thể giúp thực lực phát huy tới gấp mấy lần uy lực, đồng thời cũng có thể bù
khuyết vào lỗi lầm xuất hiện bất kỳ lúc nào. Sự phối hợp của 6 người này có thể nói là
hoàn hảo.
“Oành! Oành!” Sức mạnh chiến đấu không ngừng khuếch tán trong sơn động, đây không
phải là nơi rộng lớn gì, không gian cực kỳ bị giới hạn. Nếu lao ra ngoài nơi này thì lại bị
khí trắng nóng rực càng thêm trở ngại, như thế càng bị hạn chế nhiều hơn.
“Họ phối hợp quá ăn ý.” Tư Văn gầm lên, “Chúng ta rất khó mở ra được đường đột phá.
Hơn nữa còn phải cẩn thận một kẻ thi thoảng ở trong bóng tối.” Tư Văn lớn tiếng ở sau,
một sợi to và dài đánh về phía Vân Phong, thân rắn đen lớn nháy mắt muốn quấn lấy
nàng.
“Chát!” Hơi thở ma thú trong cơ thể chuyển hoá không chút khách khí hoá thành móng
nhọn đánh sợi xích đen thui trở về.
“Vèo!” Bóng dáng thấp thoáng của nam nhân xẹt một cái trong hư không rồi lại hoàn
toàn biến mất.
Đôi mắt yêu hoá chậm rãi nheo lại, Tư Văn nói không sai, phá vỡ được bế tắc trước mắt
này mới là mấu chốt, nhất định phải phá vỡ được sự ăn ý của sáu tên kia. Rồi sau đó trở
lại dọn dẹp tên xuất quỷ nhập thần còn lại.
Bốn ánh sáng từ nhẫn khế ước hiện ra, bốn ma thú vừa xuất hiện lập tức nhận được chỉ
thị của Vân Phong: Siết chết toàn bộ sáu người kia!
“Grào!” Tiếng ma thú gào lên hàng loạt, bốn ma thú tham gia cuộc chiến khiến tình thế
nhanh chóng thay đổi, phía bên Vân Phong trở thành bảy đấu với bảy. Sáu người kia có
thể phối hợp ăn ý được với nhau, bốn ma thú của Vân Phong cũng có thể phối hợp ăn ý
không kém.
“Chậc chậc, Triệu Hồi Sư đa hệ...” Bặc Nguyên Di Sinh ở một góc nhìn tới hăng say, khi
thấy Vân Phong gọi ma thú khế ước của mình ra thì không khỏi cảm thán, “Không thể
không nói, chưa kể tới những thứ khác, chỉ với thân phận Triệu Hồi Sư đa hệ đã đủ khiến
người khác phải lau mắt mà nhìn nàng.”
Hiên Dật cười khẽ, ngước mắt nhìn chiến trận, “Xem ra phía bên Huyết Hồn sắp bị áp
chế rồi.”
Mặc dù sáu người Huyết Hồn phối hợp ăn ý, thậm chí phát huy thực lực gấp lên mấy lần,
nhưng dưới tình thế bảy người giáp công phía Vân Phong cũng dần rơi vào thế hạ phong,
do địa thế sơn động ảnh hưởng, nếu không sáu người Huyết Hồn đã sớm bị giết ngay chỗ
này rồi.
“Chủ nhân, không gian ở đây quá hẹp, cơ bản không thể nào phát huy sức mạnh đến mức
tối đa được.” Lam Dực nói, trong lòng bốn ma thú đều băn khoăn, sơn động này mà sụp
thì lại càng không ổn, vì thế chúng cũng không tự chủ giảm bớt sức mạnh, điều này mặc
dù cũng có thể áp chế Huyết Hồn, nhưng chỉ được chút ít mà thôi.
“Vèo!” Sợi xích đen lại lần nữa đánh ra từ hư không. Vân Phong lách mình hung hiểm
tránh đi. Một bóng đen từ hư không thoáng qua cái rồi biến mất.
Nam nhân thấp bé kia có đánh lén hay không mới là trí mạng nhất. Vân Phong thầm nghĩ,
e rằng phải dây dưa với sáu người này thêm một hồi nữa... Ánh mắt hơi đổi, Vân Phong
tính nói gì đó, đột nhiên cảm thấy có một luồng sức mạnh tinh thần từ hướng khác đột
nhiên đánh về phía mình.
Tầm mắt đảo sang, Vân Phong chợt thấy được nụ cười nhạt trên khoé môi Hiên Dật. Là
hắn!
“Hiên Dật! Ngươi lại ra tay với Vân Phong?” Bặc Nguyên Di Sinh thốt lên, chẳng phải y
rất quan tâm Vân Phong sao? Sao hắn lại tấn công nàng?
Hiên Dật mỉm cười không nói lời nào, lòng bàn tay lộn lại, đánh ra thêm một luồng sức
mạnh nữa.
“Chết tiệt!” Khúc Lam Y gầm nhẹ nhanh chóng lại gần kéo lấy Vân Phong ra sau lưng
mình, sau đó tung chưởng đánh lại hoá tan công kích thứ nhất của Hiên Dật.
“Ưm!” Đòn thứ hai thì đánh thẳng lên người Khúc Lam Y.
“Lam Y!” Vân Phong kéo Khúc Lam Y lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, không chút khách
khí xuất chưởng về phía Hiên Dật.
“Ong!” Tinh Thần Lực đánh ra từ tay Vân Phong, vang lên tiếng ma sát trong không khí,
có thể thấy được sức mạnh lực lớn tới cỡ nào. Bặc Nguyên Di Sinh thấy không ổn lập tức
kéo Hiên Dật tránh né, may mà tốc độ của hắn nhanh nên mới tránh được một kích của
Vân Phong.
“Ầm!” Sức mạnh đánh lên sườn động, vang lên tiếng nổ oanh trời.
“Rắc!” Tiếng xích vang lên thẳng tiến về phía Vân Phong.
Khúc Lam Y chịu đau đớn trên người, dùng sức kéo Vân Phong vào lòng mình, Ám
Nguyên Tố quơ ra như trường xà, dây dưa cùng với xích đen. Hiên Dật thấy vậy tối sầm
mặt, tung người nhảy lên tham gia cuộc chiến.
Mục tiêu của hắn không phải Vân Phong mà là Khúc Lam Y.
“Rốt cuộc hắn tính làm gì?” Tư Văn thấy trận chiến trở nên hỗn loạn, không khỏi tức
giận kêu lên, Khúc Lam Y mang theo Vân Phong tránh thoát xích đen, nhếch môi cười
lạnh, “Mục tiêu của hắn là ta, rõ ràng là thế. Nếu y đã muốn ta chết, thì ta sẽ càng không
xuống tay lưu tình.”
Khúc Lam Y buông Vân Phong ra, nhanh chóng xông ra ngoài, nếu đây là chiến thư của
Hiên Dật dành cho hắn, cho dù cục diện có hỗn loạn tới mức nào, hắn cũng sẽ không
không nhận.
Cho dù Khúc Lam Y không thèm để ý tới Hiên Dật, Hiên Dật gia nhập đã đánh loạn tất
cả, Khúc Lam Y rõ ràng nghênh chiến vững với Hiên Dật, còn Vân Phong thì đấu sáu với
bảy, thế cục lại lần nữa thay đổi.
“Rầm rầm rầm!” Tiếng gầm rú không ngừng vang lên, phạm vi chiến đấu ngày càng
khuếch trương, sức chiến đấu càng ngày càng lớn, dư âm chiến đấu ngày càng khiến cả
sơn động chịu không nổi. Nhìn đá tảng trên đỉnh đầu không ngừng rơi xuống, trong lòng
Bặc Nguyên Di Sinh hiểu, sơn động này chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn toàn sụp đổ.
“Vân Phong, nơi này chẳng mấy chốc nữa sẽ sụp đổ.” Tư Văn đang đánh bên cạnh quát
lên, né tránh tiết tấu ăn ý của sáu người, nhìn vô số tảng đá rơi xuống dưới đất, hắn nhíu
mày lại. Vân Phong cũng hiểu, sơn động này không chống đỡ được lâu thêm nữa, bọn họ
phải rút khỏi đây.
“Lam Y, chuẩn bị rút lui.” Vân Phong hét lên, Khúc Lam Y đang chiến đấu với Hiên Dật
căng kèo không đáp lại, Vân Phong cắn môi lao lên muốn bắt lấy Khúc Lam Y kéo ra
ngoài.
“Muốn đi? Không được đâu!” Trong hư không, mấy sợi xích đen xông về phía Vân
Phong. Trong hư không bóng nam nhân thấp bé quỷ mị như vô xuất hiện, đôi mắt hiện
lên sự điên loạn.
Vân Phong lập tức hạ người xuống tránh sang một bên, sợi xích nhanh chóng sượt qua hư
không, sau đó đuổi theo bước của Vân Phong, nện lên mặt đất, đập thành mấy cái hố sâu.
Vân Phong cảm nhận được dưới chân dẫm lên một vị trí lõm, sợi xích sau lưng lại đánh
tới, Vân Phong lập tức lách mình, cùng lúc đó sợi xích đánh xuống vị trí lõm xuống, một
tiếng động lớn vang lên, mặt đất chỗ lõm lập tức nứt ra, trong vài giây nhanh chóng aln ra
cả động, một lực hút to lớn đánh về phía những người đứng xung quanh nó.
“Cái gì?” Vân Phong cả kinh, muốn né tránh cũng không kịp nữa. Lực vô hình như bàn
tay kéo lấy nàng về cái động đen, tốc độ nhanh tới kinh người. Ngay lập tức Vân Phong
đã bị động đen hút vào hoàn toàn.
“Tiểu Phong Phong!” Khúc Lam Y thấy thế lập tức bất chấp xoay người đuổi theo muốn
nhảy vào, nhưng Hiên Dật thừa lúc này đột nhiên ra tay, sát ý trong mắt hiện rõ.
“Rắc rắc!” Xích đen nháy mắt khiến Khúc Lam Y rời sang hướng khác, Hiên Dật đánh
lét thất bại. Nhưng vào lúc này, một sức mạnh vô hình nắm lấy sợi xích hút vào. Trong
hư không một bóng đen nhanh như chớp cũng bị động đen hút vào.
Sáu người Huyết Hồn thấy thế giật mình. “Đại nhân!” Kẻ bị hút vào chính là nam nhân
thấp bé có thực lực cao nhất trong đám Huyết Hồn.
“Chủ nhân!” Bốn ma thú khế ước thấy thế lập tức nghĩa vô phản cố muốn trở lại nhẫn
khế ước, nhưng bốn tia sáng vừa tiến tới cửa động thì nháy mắt bị đánh bay. Có một cỗ
lực đang không ngừng phát tán ở cửa động, như sắp sửa bộc phát bất cứ lúc nào.
Tư Văn thấy thế lập tức ôm lấy Yêu Yêu la lớn với Khúc Lam Y, “Vân Phong sẽ không
sao đâu! Nàng sẽ có khả năng tự vệ, đi thôi.”
Khúc Lam Y tối sầm mặt, bất chấp lần nữa xông tới. Tư Văn thấy thế mắng to, không để
ý tới Khúc Lam Y nữa, ôm lấy Yêu Yêu tung người chạy ra ngoài.
“Buông con ra! Con muốn đi tìm Tiểu Phong!” Yêu Yêu lập tức tức giận gào lên, nhưng
Tư Văn ôm nàng rất chặt, ra ngoài sơn động đối mặt với họ chính là bầu không khí nóng rực khắp nơi. Tư Văn nghiến răng, có liều cái mạng này hắn cũng phải để Yêu Yêu được
an toàn.
Lam Dực thấy Khúc Lam Y lại lao lên, lập tức vỗ đôi cánh, “Nhị Lôi, Hoa tỷ, các ngươi
ra ngoài trước đi. Tư Văn và Yêu Yêu cần nhóm các ngươi.” Nhị Lôi và Hoa tỷ lập tức
gật đầu, lắc mình đi ra ngoài, Lam Dực xông về phía Khúc Lam Y, cánh tay duỗi lấy lôi
hắn ra ngoài.
“Bọn ta là ma thú khế ước còn chẳng vào được, ngươi không có cách nào đâu. Chủ nhân
sẽ không sao đâu, cho dù nàng gặp chuyện cũng có Long Điện ở đó rồi.”
Lời nói Lam Dực đánh thức Khúc Lam Y, đôi cánh sau lưng Lam Dực vỗ mạnh, “Nếu
ngươi gặp chuyện không may, chủ nhân mới gặp chuyện không may.”
Khúc Lam Y đã trở lại tỉnh táo, Lam Dực buông hắn ra, Khúc Lam Y quay đầu lại rồi
cùng Lam Dực xông ra ngoài.
“Ngươi còn chờ gì nữa, còn không mau đi?” Bặc Nguyên Di Sinh gầm gừ với Hiên Dật,
lôi kéo hắn chạy ra ngoài, Hiên Dật nhìn chằm chằm vào cái động đen không thấy đáy,
ánh mắt tối sầm, bị Bặc Nguyên Di Sinh dốc hết sức chạy ra ngoài.
Sáu người Huyết Hồn thấy cơ bản không thể nào cản lại nổi, đại nhân đã bị hút vào,
mong rằng Vân Phong vẫn có thể dư sức đối phó với Vân Phong. Sáu người lập tức tung
người ra ngoài chạy đi, nhưng vừa mới bước ra cửa động, nghênh đón họ chính là ngọn
lửa âm ỉ khắp nơi.
Sức mạnh tích tụ trên cửa động cuối cùng cũng bộc phát, toả ra cửa ngửa động đánh lên
nóc động đá.
Tiếng nổ lớn vang lên, cả sơn động sụp đổ. Từng đoàn khí nỏng rực màu trắng tràn vào
trong đá vụn, che phủ lấy nơi đã từng là sơn động, dưới tầng tầng lớp lớp sương trắng,
cửa động đen dần dần khép lại, lần nữa hoá thành mặt đất lành lặn.
----Lời ngoài----
Vân Phong đơn độc đối chiến với cường giả Huyết Hồn. Không có ma thú khế ước thì
Vân Phong phải làm như thế nào đây? Dâng tặng một đoạn ngắn đặc sắc vào kỳ sau.
“Ha ha ha ha! Vân Phong, không có ma thú khế ước ngươi chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi.
Ta sẽ lấy mạng ngươi.”
Môi đỏ nâng lên, ánh sáng xẹt qua nơi đáy mắt, Vân Phong đứng thẳng lưng, trên gương
mặt nhuốm vết máu nở nụ cười chói lọi.
“Không có ma thú khế ước?” Ý lạnh xẹt qua mắt, một ngọn lửa bùng lên từ bàn tay của
Vân Phong,
“Grào!” Một tiếng sói tru vang dội cả hư không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.