Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 169: Đây mới là trọng tâm.

Nhược Tuyết Tam Thiên

12/05/2020

Bóng tối đâm vào mắt, không gian vặn vẹo khiến xương cốt toàn thân bắt đầu đau đớn, Vân Phong cảm thấy cả người như đang bị nghiền qua, nàng chưa dùng tới sức của cánh tay nhưng thân thể đã lập tức bị kéo mạnh.

“Vân Phong! Buông tay ra! Đừng cậy mạnh.” Trạch Nhiên rống lên, Vân Phong cắn chặt răng, hai tay siết chặt hơn, cảm giác đau đớn trong cơ thể mình càng tăng lên. Không gian xung quanh bắt đầu uốn éo, giống như đang tạm mở ra một lối đi, nếu như lúc này nàng mà buông tay, Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên chắc chắn sẽ bị sức mạnh không gian này xoắn chết tươi.

“Buông tay ra. Muội đừng quên năng lực của ta! Ta và Trạch Nhiên sẽ không sao đâu.” Nhiệt độ của Mộc Thương Hải vốn lạnh đột nhiên tăng lên rất nhiều, Vân Phong nghiến răng rít lên, “Không thả!” Đường nhiên nàng không quên hắn có năng lực gì, nhưng không gian hỗn loạn vặn vẹo thế này, hắn sao có thể thay đổi càn khôn. Bây giờ nàng chỉ có thể liều mạng níu lại hai người bọ, không ngừng xêm nhập vào trong, mới có thể tránh được nguy hiểm này.

“Phong Phong nya!” Nhục Cầu không dám lộn xộn, hô tên của nàng, cái đuôi nôn nóng quất qua quất lại, Vân Phong chợt nếm thấy mùi máu trong miệng, rốt cuộc không gian này còn xa không?

“Trước mặt là gì nhỉ?” Trạch Nhiên lẩm bẩm, Vân Phong ngước nhìn lên, lối đi Không Gian Nữu Khúc này hiện chứa vô số những không gian khác nhau, từng không gian khác nhau bắt đầu thể hiện một trạng thái khác nhau, từng loại sắc thái sẫm màu xuất hiện trước mắt Vân Phong.

“Là Ám Nguyên Tố.” Mộc Thương Hải tỉnh táo nói, bàn tay lạnh lẽo truyền qua da tới lòng bàn tay của Vân Phong, “Ta sẽ dùng toàn bộ năng lực để Không Gian Lực có thể thay đổi, muội nhân cơ hội đó quay lại đi.”

Vân Phong cười lạnh. “Ám Nguyên Tố… Nếu có thể gặp được ở đây chứng tỏ không tránh khỏi duyên phận.”

“Vân Phong, nếu quả thật bọn chúng đã sớm chuẩn bị tốt cái bẫy để tóm muội, muội sẽ trốn không thoát đâu.” Mộc Thương Hải nóng nảy rống to, Trạch Nhiên bên cạnh dần hiểu ra vấn đề, “Ám Nguyên Tố… Chẳng lẽ đầu bên kia của lối đi là Huyết Hồn mà ngươi nói?”

Vân Phong im lặng, thưởng thức vị đắng chát trong miệng mình, nhịp tim tăng lên. Một trong những mục đích nàng tới Vô Tận Hải là để tìm kiếm bọn chúng, nàng phải cứu linh hồn tổ tiên Vân Lan về. Nàng vẫn chưa chuẩn bị xong sao? Không! Nàng đã sớm chuẩn bị xong rồi.

“Ta tuyệt đối sẽ không lùi lại, tuyệt đối không bao giờ.”

Đồng tử Mộc Thương Hải co lại, lửa giận tích tụ trong lòng Vân Phong tăng lên, không phải hắn không hiểu tâm tình lúc này của nàng, nhưng mọi chuyện tới quá đột ngột, lúc này Vân Phong hoàn toàn là bị đẩy vào tình huống bị động. Một khi giao thủ với Huyết Hồn, sẽ bị rơi vào thế hạ phong.

Mộc Thương Hải im lặng nhìn gò má của nàng, đường cong dịu dàng nhưng lại cương nghị, Mộc Thương Hải cười, nếu nàng đã chọn dũng cảm tiến lên, thì hắn không cần ngăn cản nàng nữa… hắn nghiêm mặt lại, nhìn thẳng về phía trước, nếu đây là lựa chọn của nàng, vậy thì cùng nàng đối mặt. Trong lòng hắn chợt xẹt qua Khúc Lam Y, một cảm giác thâm trầm từ trong lòng xông ra, Khúc Lam Y, đây chính là ánh mắt của Vân Phong mà ngươi đợi, đây chính là Vân Phong mà ngươi đợi… Bây giờ cuối cùng ta đã hiểu.

“Ca, đang đi đâu thế, sao đệ có cảm giác có gì đó không ổn.” La Đằng bị Hạo Thiên tóm đi, hai huynh đệ theo sát Vân Phong, sắc mặt Hạo Thiên nghiêm túc nhìn đằng trước, bám sát theo nàng, một khi mất dấu Vân Phong bọn họ sẽ không ra được nữa.

“Mặc kệ phía trước là gì, chỉ có thể đi tiếp.” Hạo Thiên nói nhỏ, sống ở đâu thì yên ở đấy, hắn chỉ có thể chọn con đường đi thẳng tới cuối.

“Sức vặn của không gian trước mặt là mạnh nhất, xem ra là sắp tới cuối rồi.” Mộc Thương Hải nghiêng đầu nhìn Vân Phong, trong mắt vẫn còn sự lo lắng.

“Ám Nguyên Tố càng ngày càng nồng nặc, xem ra trước mặt mới là chỗ nguy hiểm nhất.” Trach Nhiên quay đầu nhìn Vân Phong, nàng gật đầu. Ám Nguyên Tố thấm ra từ không gian trước mặt ngày càng nhiều, một khi bọn họ xuyên qua đó, Ám Nguyên Tố nhất định sẽ tuôn ra điên cuồng. Nàng nheo mắt, hai tay không thể buông ra, rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể bảo toàn Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải?

“Nya nya!” Nhục Cầu kêu lên, đột nhiên đứng phắt dậy trên vai Vân Phong, nàng ngạc nhiên, “Nhục Cầu, ngươi làm gì đó.”

“Nyanya, Phong Phong kya!” Nhục Cầu cọ cọ lên má Vân Phong, nhìn Ám Nguyên Tố ngày càng nồng nặc phía trước, dồn sức trên vai Vân Phong, xông thẳng lên phía trước.

Mặc dù Vân Phong kinh ngạc, nhưng tâm cảnh đã khác trước rất nhiều, nàng tin tưởng năng lực của Nhục Cầu, tin tưởng nó.

“Nó muốn làm gì thế?” Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải ngạc nhiên hô lên, Vân Phong cười lớn, cố chịu bàn tay đau nhức nắm lấy hai người, mắt nhìn theo Nhục Cầu phía trước, tốc độ đột nhiên tăng nhanh. Mặc kệ Nhục Cầu muốn làm gì, nó đều sẽ mở ra một con đường cho nàng, cứ theo là được.

Hạo Thiên sau lưng Vân Phong thấy nàng đề tốc như sắp lao ra ngoài, lập tức cũng đề tốc theo, nhìn Ám Nguyên Tố quanh thân ngày càng nồng nặc, nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn, lại chăm chăm nhìn Vân Phong ở đằng trước, hắn tuyệt đối không được để mất dấu nàng.

“Nyanya!” Tiếng Nhục Cầu ở trước vang lên, Vân Phong chợt thấy Ám Nguyên Tố lùi lại, như gặp phải kẻ địch, một lối đi hẹp xuất hiện chớp nhoáng trước mắt nàng, Phong Nguyên Tố bao phủ toàn thân nàng, một vệt sáng lục xông vào lối đi kia, lao thẳng về phía trước.

“Sắp ra ngoài rồi.” Mộc Thương Hải nói, tim Vân Phong đập càng lúc càng nhanh, Ám Nguyên Tố càng ngày càng nồng nặc như muốn chặn mọi thứ lại, tiếng Nhục Cầu thi thoảng vọng đến. Vân Phong lao đi trong con đường được tạo ra trong thời gian rất ngắn, chỉ chốc lát sau, nàng đã thấy cửa ra ở cách đó không xa.

Hít một hơi thật sâu, toàn bộ sức mạnh tinh thần trong không gian tinh thần được huy động, cảm nhận Không Gian Lực xoắn vặn mãnh liệt, Tinh Thần Lực trong người này lập tức cuồng mãnh xông ra, tốc độ đạt tới cực hạn, cả người như một quả kình lôi, nháy mắt bắn tán loạn, bật ra khỏi lối đi.

“Grào!” Tiếng dã thú rống giận vang lên, bốn tia sáng chói mắt bay ra từ nhẫn khế ước của Vân Phong, hóa thành vốn con ma thú cường đại rực rỡ bên cạnh nàng, vừa xuất hiện, từng con ma thú cũng thét lên tức giận.

“Oanh!”

Sức mạnh cuồng mãnh chạm vào nhau, nổ tung vang trời, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải khẽ thở ra, bốn ma thú khế ước của Vân Phong cũng thế, ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, có rất nhiều loại sức mạnh chống lại nháy mắt bắn ra.

“Quả nhiên là bọn chúng.” Mộc Thương Hải nhìn vòng người mặc áo choàng đen vây xung quanh như đã chờ thật lâu, nheo mắt, Trạch Nhiên thì vô cùng kinh ngạc nhìn mấy chục người mặc áo choàng đen quỷ dị quanh mình, đây chính là Huyết Hồn mà Vân Phong nói tới?

“Tấn công.” Một giọng nói khàn khàn giữa đám Huyết Hồn cất lên, hai mươi mấy người mặc áo choàng đen hất tung áo bào, từng đoàn Ám Nguyên Tố bên trong áo bào bay ra, đánh tới Vân Phong.

“Vèo!” Lại có thêm hai bóng người nữa bay ra từ lối đi, chính là Hạo Thiên và La đằng, vừa ra tới nơi đã thấy cảnh như thế này làm hai người phút chốc hóa đá. Vân Phong nhìn sang, hai người này cũng đi theo à.

Mắt Mộc Thương Hải lóe lên, bàn tay ra sức nắm vào hư không, “Không Gian Phong Tỏa.”

“Ong ong!” Không gian xung quanh chấn động mạnh mẽ, Không Gian Lực vô hình quanh mấy người tấn công Vân Phong bị ép lại, mắt Hạo Thiên lóe lên, kéo La Đằng tung người bay tới chỗ Vân Phong, “Ầm!” Một tiếng chấn động vang lên, Mộc Thương Hải mở tay ra, Ám Nguyên Tố từ bốn phía đánh tới chưa kịp lại gần đã bị Không Gian Lực bắn ngược trở về.

“Đây là những kẻ nào, sao lại ẩn náp ở đây?” Hạo Thiên buông La đằng ra, lúc này khu vực quanh thân Vân Phong đều đã bị Mộc Thương Hải thao túng Không Gian Lực phong tỏa lại, tạo thành một lưới bảo vệ vô cùng cường đại, Vân Phong không để ý tới Hạo Thiên, đi tới cạnh Mộc Thương Hải, “Có quá sức không?’

Mộc Thương Hải lắc đầu, nhưng mặt không hề thả lỏng, “Thực lực của họ đều dưới ta, mặc dù số lượng không ít, nhưng cản lại thì không thành vấn đề.”

Vân Phong gật đầu, Nhục Cầu trở lại trên vai Vân Phong, nàng dùng ngón tay khẽ phất qua lưng nó, “Cảm ơn ngươi.”



Bốn ma thú khế ước đi tới cạnh Vân Phong, nghiêm túc nhìn ra ngoài, Yêu Yêu nắm chặt tay Vân Phong, “Tiểu Phong đừng sợ, chúng ta bảo vệ ngươi.”

Hạo Thiên nhìn bốn con ma thú không biết từ đâu xuất hiện chợt thấy kỳ lạ, trong bốn ma thú này có một con là hải tộc, còn là Giao Nhân tộc ở biên giới Hải Vực phía nam, rốt cuộc bọn chúng xuất hiện vào lúc nào? Phong Vân này là ai?

Kiểm tra bạn mình đều ổn xong, lúc này Vân Phong mới quay đầu nhìn về phía Hạo Thiên, ánh mắt bình tĩnh dị thường, không chút gợn sóng, “Bên ngoài là những kẻ tới từ một tổ chức được gọi là Huyết Hồn.”

“Huyết Hồn?” Hạo Thiên giật mình, ngoan lệ nói, “Ngươi và bọn chúng hình như có sẵn mối thù, lần này hình như bọn chúng nhắm vào ngươi?”

Vân Phong lạnh lùng nhếch môi, “Nói thế cũng đúng, bọn chúng vì cái gì lại xuất hiện ở đây cũng là chỗ mà ta tò mò.”

“Bốn ma thú kia là sao?” Hạo Thiên nhíu mày nhìn bốn ma thú ngoại hình khác nhau bên người nàng, trong lòng tràn ngập nghi vấn, Vân Phong cười lạnh, đang tính nói thì một âm thanh âm trầm từ trên không vọng xuống, “Để ta nói cho ngươi biết, đó là ma thú khế ước của nàng ta.”

Vân Phong xoay người người, vẻ mặt bốn ma thú khế ước liền biến đổi, liếng sói tru trong cổ họng Tiểu Hỏa vọng ra, con ngươi Yêu Yêu thì co lại thành một đường dọc, Lam Dực cũng mở cánh ra, hóa thẳng tới trạng thái bốn cánh, Nhị Lôi càng bộc trực hơn, những con rắc bạc nhảy múa tích tách quanh người.

“Biến dị Hỏa Vân Lang… Giao Nhân tộc…. Sư Ưng bốn cánh… còn có một ma thú ta không thấy rõ được huyết mạch…” Hạo Thiên khiếp sợ nhìn, trong đầu không ngừng vang vọng câu nói vừa rồi, ma thú khế ước, khế ước… Chẳng lẽ nàng là…

“Ca! Phong Vân là… Triệu Hồi Sư, nàng ta là con người.” La Đằng rống lên, khó tin nhìn Vân Phong, con người, nàng chính là con người. Trong cơ thể nàng rõ ràng là hơi thở của hải tộc, tại sao nàng lại là con người?

Ma thú với con người mặc dù tu luyện khác nhau, nhưng thân thể lại không to lớn giống nhau, nguyên nhân khiến hai bên tuyệt đối không thể ở chung, đó chính là vì sự tồn tại của Triệu Hồi Sư. Triệu Hồi Sư, thứ nghề nghiệp không có chung giữa ma thú và con người, cũng là thứ nghề duy nhất ra đời để khắc chế ma thú.

“Con người.” Hạo Thiên vung tay lên, lửa giận trong mắt ngút trời. Hải tộc ở Vô Tận Hải có sự bài xích rất lớn với con người, nhất là những hải tộc lớn mạnh có thực lực, càng thù địch con người hơn.

Con người dám tự tiện tiến vào Vô Tận Hải, phải giết.

Nhưng dù sao Hạo Thiên cũng là một kiệt xuất trong nhân tài, dưới tình huống này biết rằng ân oán chỉ là nhỏ, mâu thuẫn hiện giờ không ở trên người của hắn và Phong Vân, mà đã trở thành giữa Phong Vân và người Huyết Hồn.

“Cuối cùng cũng lộ diện rồi.” Vân Phong lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mười bóng đen từ trên không đáp xuống, một màu đen đồng nhất, áo choàng đne quỷ dị quấn quanh người, hình vẽ màu đỏ quỷ bí, mười người đều có gương mặt tái nhợt, đôi mắt quỷ dị và tá ác khác thường.

“Khà khà khà, ở đây mà có thể gặp phải Vân Phong ngươi, chúng ta thật là may mắn.” Cầm đầu là một Tôn Thần cấp năm, đôi mắt tràn ngập hứng thú nhìn Vân Phong, đáy mắt lóe lên sự hưng phấn và tham lam bén nhọn, áo choàng vung lên, những luồng Ám Nguyên Tố lập tức dừng tấn công, nhưng Mộc Thương Hải vẫn không dám thả lỏng.

“Có thể lẻn vào được tận căn cứ này, các ngươi có chút bản lĩnh đấy.”

“Ha ha ha ha! Ta thật không ngờ đánh bất ngờ như vậy mà chẳng chiếm được chút lợi nào, bên cạnh ngươi có mấy nhân vật có năng lực không tồi.” Người Huyết Hồn có năng lực Tôn Thần cấp năm liếc nhìn Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên, cuối cùng dừng lại chỗ Hạo Thiên và La Đằng, “Hải tộc gần đây chẳng phải là không đội trời chung với nhân loại sao? Sao lại về cùng một phe rồi? Thật là ly kỳ.”

“Ngươi và nàng ta, để các ngươi có thể lẻn vào được Vô Tận Hải, là thất trách của ta.” Hạo Thiên lạnh lùng nói, gương mặt âm trầm.

Tôn Thần cấp năm Huyết Hồn gnhe xong cười lớn, “Hải tộc Vô Tận Hải chẳng qua chỉ có thế.”

“Ngươi nói gì?” La Đằng tính cãi lại, liền bị Hạo Thiên bịt miệng kéo lại, hắn không muốn lúc này mâu thuẫn bị dẫn lên người mình, muốn tính toán với đám nhân loại này trước tiên phải đợi bình ổn lại đã. Bây giờ tự vệ mới là quan trọng nhất.

Một Tôn Thần cấp năm, chín Tôn Thần cấp bốn. Vân Phong thầm mắng trong lòng, cái linh hồn kia đúng là vẫn không nói thật hết. Nếu như không phải chặn lại được tập kích và có Không Gian Phong Tỏa của Mộc Thương Hải, nàng chịu thiệt không ít. May mà nàng có chuẩn bị mà tới, bây giờ mặc dù chạm mặt nhau, nhưng không quá bị động, chỉ cần Hạo Thiên không nhúng tay thì vẫn có mấy phần nắm chắc. Tính cả hai con rồng trong Long Điện, chín đánh mười vẫn tính ngang tay.

“Ở đây không thu hoạch được gì cả, ta còn tưởng phải tay không mà về rồi chứ. Vậy mà đúng lúc ngươi xông vào, khà khà khà, Vân Phong, bây giờ tổ chức của chúng ta đã sớm thấy hứng thú với ngươi hơn cả Vân Lan.”

“Tổ tiên.” Con ngươi co rụt lại, tay Vân Phong siết chặt, nàng tình nguyện như thế, nếu như một mình nàng có thể hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Huyết Hồn để bảo vệ những người khác của Vân gia, nàng cam nguyện.

“Khà khà, nhìn vẻ mặt của ngươi chẳng lẽ cho là Vân Lan ở đây?” Tên Tôn Thần cấp năm nhướn mày, “Vân Lan đúng thực là bị giam ở đây, nhưng mà ngươi tới chậm quá, thật là đáng tiếc. Nhưng không cần gấp, ta lập tức sẽ đưa ngươi toàn tụ với lão ta, ha ha ha ha ha!”

Trạch Nhiên ở bên cạnh nghe mà tim co rút lại, chỉ mấy câu ngắn ngủi đã cho thấy Huyết Hồn để ý tới Vân gia cỡ nào, càng để ý tới Vân Phong hơn. Một mình nàng đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy! Con đường nàng đi gian nan như thế! Những gì mà mình đã trải qua tính là gì? So với Vân Phong cơ bản không đáng nhắc tới.

Trạch Nhiên nghiến răng, sải bước tới trước mặt nàng, “Mặc kệ các ngươi là ai, muốn động vào nàng phải vượt qua ta trước.”

Tên Tôn Thần cấp năm híp mắt, “Tiểu tử, thực lực của ngươi không tệ, nhưng mạnh miệng trước mặt ta thì còn hơi sớm.” Áo choàng vung lên, mấy chục người mặc áo choàng đen liền tấn công, Ám Nguyên Tố từ xung quanh đánh tới, nện mạnh lên bức tường không gian của Mộc Thương Hải.

“Ta thích nhất là hành hạ đối thủ, chết thẳng cả có gì kịch tính để xem cả, khà khà khàm Vân Phong, đừng để ta giải quyết ngươi sớm quá, nếu không ta sẽ không yên mất.” Áo bào lại vung lên, ba Tôn Thân cấp bốn tấn công, ba luồng Ám Nguyên Tố cuồng mãnh đánh tới, nện nên bức tường không gian.

“Ư!” Mộc Thương Hải khẽ rên lên, tay hơi run, Trạch Nhiên thấy hắn cắn răng nhẹ giọng nói, “Số lượng của bọn chúng quá đông, cho dù chúng ta có toàn lực đối phó cũng khó có phần thắng, Mộc Thương Hải cũng không kiên trì được lâu, Vân Phong…”

Mặt nàng nghiêm túc, “Ta biết, lần này không thể liều mạng.”

“Chủ nhân, chúng ta chỉ có thể vừa đánh vừa lui thôi.” Lam Dực nói, nhìn ra bên ngoài, “Ngoại trừ mười người cấp bậc Tôn Thần, còn lại đều là dưới Tôn Thần, nhưng số lượng bọn họ chiếm ứu thế, chúng ta càng kéo dài thời gian, bọn họ càng có lợi, rất có khả năng sẽ có tiếp viện tới, tới lúc đó…”

“Ngươi nói không sai, vừa đánh vừa lui là lựa chọn dui nhất của chúng ta.” Vân Phong cau mày, nàng không phải là một kẻ liều mạng cố chấp, dưới tình huống này nàng cần phải bảo toàn người bên cạnh mình hơn. Mình có gặp nguy hiểm hơn cũng chả sao, nhưng không thể để cho họ vì mình là bị thương được, nhất là dưới tình huống nguy hiểm thế này.

“Khà khà!” Tiếng cười bên ngoài lại vang lên, lại thêm một Tôn Thần cấp bốn tham gia, bàn tay Mộc Thương Hải lại run lên, nhưng vẫn kiên trì trụ vững. tôn Thần cấp năm cười nhìn hắn, “Tiểu tử, năng lực của ngươi hình như cao hơn một bậc so với Lăng gia.”

“Bỏ ngay ý nghĩ đó của ngươi đi.” Mộc Thương Hải lạnh lùng nói, Tôn Thần cấp năm cau mày, “Để ta coi thử ngươi có thể chống đỡ được tới lúc nào.” Lại thêm một Tôn Thần cấp bốn nữa tấn công, cả người Mộc Thương Hải run lên bần bật, một giọt máu từ khóe mắt chảy xuống.

“Hải tộc bên kia, ta biết ngươi và Vân Phong không phải cùng phe, ta cho ngươi lựa chọn một cơ hội, chỉ cần ngươi giúp ta, ta chắc chắn sẽ cho ngươi lợi ích, không chỉ ngươi, mà còn có cả Triêu Hi tộc.”



La Đằng nhăn mày, kẻ ngốc cũng thấy điều kiện này không đáng tin tới mức nào. Hạo Thiên cười lạnh đáp lại, “Đều là con người cả, bản chất giống nhau hết, ta sẽ không chấp nhận bất kỳ điều kiện gì của ngươi, thay vì hợp tác với cái bọn âm dương quái khí các ngươi, còn không bằng ta chọn đứng về phía nàng ta.”

Lời của Hạo Thiên khiến cường giả Tôn Thần cấp năm rất không vui, Vân Phong cũng khó tin không ngờ Hạo Thiên lại chọn tạm cùng phe với nàng, có hắn lực chiến đấu phía nàng sẽ tăng thêm một bậc, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc Huyết Hồn sẽ không thể nào đợi thêm được nữa.

Cường giả Tôn Thần cấp năm vung áo choàng, Vân Phong tối sầm mặt, biết sắp phải đánh tay đôi rồi, Không Gian Phong tỏa của Mộc Thương Hải sẽ bị phá vỡ.

“Mộc Thương Hải, thả ra.” Vân Phong hét lên, một giọt máu từ mắt của Mộc Thương Hải nhỏ xuống đất, bàn tay nắm lại rồi buông ra. Không Gian Phong Tỏa mở ra. Tôn Thần cấp năm của Huyết Hồn ngay lúc này bắt đầu tấn công.

“Bắt lấy Vân Phong, những kẻ khác… giết!” Âm thanh lạnh lẽo vang lên, mười bóng đen hung hãn xông về phía nhóm Vân Phong, bốn ma thú khế ước gầm lên giận dữ xông tới, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải cũng liên tiếp ra tay, kéo theo hai người.

Cường giả Tôn Thần cấp năm triệu Ám Nguyên Tố phủ quanh người, ngũ quan vặn vẹo dữ tợn, phía sau gã còn có ba Tôn Thần cấp bốn. Vân Phong nghiến răng, lấy ma trượng ra.

“Vèo!” Một bóng người lướt qua bên cạnh, chắn trước mặt Vân Phong, hơi thở ma thú hùng hậu bắn ngược Ám Nguyên Tố Tôn Thần cấp năm về. Hạo Thiên quay đầu lại, nhìn Vân Phong, “Ta và ngươi tạm thời chưa thanh toán. Tên Tôn Thần cấp năm này giao cho ta, La Đằng ta giao cho ngươi.”

“Grào!” Tiếng gầm giận dữ từ trong người Hạo Thiên bung ra, Vân Phong liếc nhìn La Đằng đang trốn trong góc sau lưng, Hạo Thiên đã cường thế lùa tên Tôn Thần cấp năm đi, chỉ còn lại ba Tôn Thần cấp bốn.

“Vân Phong, một chọi ba, ngươi không phải là đối thủ của chúng ta.” Ba tên Tôn Thần cấp bốn nhào về phía Vân Phong, nàng cười lạnh, một chọi ba?

“Xoẹt xoẹt!” Một tia sáng xẹt qua bàn tay nàng, hai bóng người xuất hiện bên cạnh Vân Phong. Hơi thở Long tộc nhanh chóng bắn ra. Ba Tôn Thần cấp bốn nghe thấy thế không khỏi trừng lớn mắt. Long tộc? Bên cạnh Vân Phong còn có người của Long tộc?

Hai tên gia hỏa Hắc Long mặt vẫn không đổi sắc, không cần Vân Phong nói nửa lời, lập tức lao về phía trước, ba Tôn thần cấp bốn không ngờ tới sẽ có Long tộc xuất trận, liền luống cuống tay chân, ba người nhất thời bị hai tiểu hỏa Long tộc cuốn lấy, sức mạnh cường hãn của Long tộc không đơn giản chỉ là lời đồn.

Vân Phong thì lóe lên, chạy thẳng tới bên cạnh La Đằn, hắn thấy nàng lại gần thì hốt hoảng, “Ngươi… Ngươi…”

“Bây giờ ta và Hạo Thiên đang cùng một chiến tuyến, không muốn để cho ca ca ngươi thêm lo lắng thì lo mà theo sát ta.”

La Đằng sửng sốt, mặt thoáng đỏ lên, trong trận hỗn chiến này thực lực của hắn là thấp nhất, điều duy nhất hắn giúp được ca ca là đừng để liên lụy tới huynh ấy thôi. Vân Phong đột nhiên vương tay tóm lấy La Đằng, bay vụt lên không, một luồng Ám Nguyên Tố từ đâu đánh xuống đất.

La Đằng thầm hoảng sợ, ngước mắt nhìn lên, một gã mặc choàng đen đã tới trước mặt hai người.

“Với tốc độ của ngươi, đuổi theo ta không vấn đề gì chứ?” Vân Phong hỏi nhỏ, mặt La Đằng đỏ lên, “Tốc độ của Triêu Hi tộc là không ai bằng.”

Vân Phong cười lớn, hơi nghiêng đầu, “Tốt lắm, sau đó đừng thể ta xem thường ngươi nhé.”

Mặt La Đằng đỏ lưng, Vân Phong đã động thân, xông thẳng lên. La Đằng lập tức thu biểu cảm lại, cũng hóa thành một vệt đen theo sát sau lưng Vân Phong. Huyết Hồn Tôn Thần cấp cấp thấy nàng di chuyển, vung áo choàng đuổi theo.

Trên không bắt đầu hỗn chiến, mặc dù những kẻ dưới Tôn Thần không gây áp lực, nhưng số lượng cũng tới mấy chục, không thể không để ý tới. Từng luồng Ám Nguyên Tố thình lình xuất hiện, khiến tình hình trong không trung rối ren hơn, Vân Phong nhéo mắt, hai tay đan lại với nhau. Dưới Tôn Thần thì chết hết đi.

Nàng tính làm gì thế? La Đằng đi bên cạnh thấy hành động quái dị của nàng, còn có những nguồn sáng khác nhau trong tay nàng, nhịp tim chợt tăng nhanh. Những nguyên tố khác nhau sáng rực trong bàn tay nàng, càng ngày càng chói lóa, nguyên tố dung hợp cũng nhanh chóng được hoàn thành với tốc độ nhanh nhất.

La Đằng nhìn mà trợn mắt há mồm, điền rồi à, điên rồi à? Nàng ta đang cưỡng ép dung hợp các nguyên tố lại với nhau đó hả? “Ngươi điên à?” La Đằng hét lên, Vân Phong cười phá lên, bàn tay tách ra, quả cầu được dung hợp từ ba loại nguyên tố sáng chói lấp lánh trong tay nàng.

Ánh mắt đen tối nhìn đám lâu la từ Tôn Thần trở xuống, một quả cầu dung hợp ba nguyên tố là đủ rồi.

“Ngươi… ngươi không phải là muốn ném ra cho nó nổ đấy chứ?” La Đằng thấy nàng nâng tay lên, lập tức hét lên, “Nhân loại này đúng là một kẻ điên mà! Ngươi có biết nguyên tố dung hợp sẽ có hậu quả đi không? Điên rồi sao?”

Vân Phong cười ha hả, bàn tay tăng sức, quả cầu hung hợp ba hệ trong tay bay ra, rơi thẳng xuống đất.

“Điên sao? Vậy thì ta đã trải qua rất nhiều lần điên loạn rồi.” Vân Phong nhẹ nhàng nâng khóe môi mỉm cười, La Đằng hít một ngụm khí lạnh. Môi đỏ mấp máy, “Nổ.”

Những cường giả Tôn Thần cấp bốn đuổi phía sau chợt nhận thấy không ổn, nhanh chóng đổi hướng né tránh như điên, theo tiếng nói của Vân Phong, quả cầu nguyên tố dung hợp nổ tung. Sức mạnh nguyên tố chấn động lan ra.

“Aaaa!” Từng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên. Sức mạnh nguyên tố dung hợp chấn động, toàn bộ áo choàng đen nhanh chóng bị xé nát. Nháy mắt, không một kẻ nào dưới Tôn Thần có thể thoát khỏi.

Tiếng nổ mãnh liệt khiến kịch chiến trên không dừng trong một thoáng, Tôn Thần cấp năm và Hạo Thiên phút chốc ngẩn người, Hạo Thiên khiếp sợ nhìn tình trạng dưới đất, lập tức không lãng phí thời gian định thần lại, theo bản năng bộc phát hơi thở trong người ra, một lực lượng cường hãn chấn động từ mặt đất lan đến trên không, làm nổi lên một cơn gió lốc.

Da mặt khô queo của Tôn Thần cấp năm không khỏi co rúm, Vân Phong này… quả nhiên là một nhân vật không thể xem thường, tổ chức từ lúc đầu vốn coi thường càng về sau càng chú ý, xem ra có mấy phần hợp lý.

“Vèo!” Những Tôn thần cấp bốn vừa chạy tới chỗ khác lánh nạn đã trở lại trước mặt Vân Phong, tàn dư của sức mạnh chấn động vẫn còn, cuồng phong nổi lên thổi tung áo choàng trên người chúng, áo choàng dán vào người khiến người ta có thể mơ hồ thấy được thân thể khô quắt gần như kiệt quệ.

“Sẽ không ngây thơ cho rằng chỉ với chiêu vừa rồi có thể tiêu diệt hết toàn bộ chúng ta đó chứ?

Vân Phong cười lạnh, ma trượng trong tay nhẹ nhàng xoay tròn, La Đằng thận trọng đi bên người nàng, nhìn đám người mặc áo choàng đen quỷ dị trước mặt. Ám Nguyên Tố… đây là lần đầu tiên hắn gặp được, còn có tới nhiều người sử dụng Ám Nguyên Tố tới vậy… Rốt cuộc đã đụng phải dạng người gì?

“Đòn vừa rồi chỉ là để dọn dẹp chiến trường thôi.” Mắt Vân Phong sáng rực, ma trượng vung lên. Thủy Nguyên Tố màu lam từ ma trượng xông ra, hạ xuống bên cạnh Vân Phong, một con rắn băng lam xuất hiện.

“Khè khè!” Con rắn băng thè lưỡi, vảy giáp phủ trên người lấp lánh, đó là vảy do Thủy Nguyên Tố ngưng kết thành, toàn thân đều là băng màu xanh dương. La Đằng kinh ngạc há mồm, đây là… ma pháp nghĩ hóa. Còn khổng lồ tới như vậy?

Đôi mắt đen trong veo hiện lên sát ý, khóe miệng lạnh lùng nâng lên, “Bây giờ mới là trọng tâm chính của ta nè.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook