Quyển 5 - Chương 168: Vực sâu không đáy thực sự
Nhược Tuyết Tam Thiên
11/05/2020
Edit: Mavis Clay
“Phong Phong kya.” Tiếng Nhục Cầu vang lên, một quả cầu tròn lửng chạy ra từ vòng tay không gian của Vân Phong, Nhục Cầu vừa đáp lên vai Vân Phong, nàng liền cảm thấy có một vật nặng đè thẳng xuống vai của mình.
Vân Phong không hề nghĩ ngợi chụp lấy nó, khi tay vừa chạm phải thân thể mập mạp kia, nàng dùng sức bóp một phát, cau mày, cục thịt nhỏ ấm áp trong tay này có phải lớn hơn nhiều lắm rồi không?
“Nó… hình như mập lên không ít.” Trạch Nhiên nhìn đôi mắt to của Nhục Cầu, Mộc Thương Hải cũng chớp mắt vài cái, so với lần trước thấy vật nhỏ này, hình như rõ ràng nó không chỉ lớn thêm một vòng.
Nhục Cầu bị Vân Phong nắn bóp, thân thể hơi biến dạng, cái đuôi lắm lộng vỗ lên mu bàn tay nàng, lúc này nàng mới chậm rãi buông nó ra, rõ ràng Nhục Cầu đã béo hơn ngày trước rất nhiều, Vân Phong không khỏi nghi ngờ, có khi nào nó sẽ hoàn toàn biến thành một quả cầu tròn lửng không? Nhưng mà bây giờ không có thời gian để nghĩ tới mấy thứ này, “Ngươi cảm nhận được gì?” Vân Phong nắm Nhục Cầu hỏi.
Cái đầu nhỏ của Nhục Cầu gật xuống, móng vuốt vươn từ trong bộ lông tơ mềm ra ngoài, gãi nhẹ lên tay nàng, “Nyanya, Phong Phong kya.” Nhục Cầu lúc lắc cái đầu, ý bảo Vân Phong đừng tiếp tục tiến lên nữa, nàng cau mày, chấn động vừa rồi đã dừng lại, mọi thứ đã trở lại yên bình. Ba người Vân Phong không ai cảm nhận được có gì khác thường, nhưng Nhục Cầu thì khác, nhất là âm thanh cảnh báo vừa rồi của Na Tà, khiến Vân Phong hơi kiêng kỵ.
Nếu như Nhục Cầu nói phía trước có nguy hiểm, vậy thì chắc chắn có nguy hiểm, nhưng nàng không thể vì thế mà dừng lại được, trước mặt chính là căn cứ Vô Tận Hải của Huyết Hồn, rất có thể bên trong đang giam giữ linh hồn tổ tiên Vân Lan.
Lần này biết rõ phía trước có nguy hiểm, nhưng nàng buộc phải đi tiếp, không thể lui lại.
“Chi bằng sử dụng Long Điện thế nào? Như vậy sẽ an toàn hơn.” Mộc Thương Hải đề nghị.
Vân Phong suy nghĩ một thoáng rồi lắc đầu, “Tốc độ Long Điện quá chậm, nếu chúng ta bị chậm tốc độ, trước mặt lỡ xảy ra gì cũng sẽ bất ngờ, quan trọng hơn là… một khi xung đột với Huyết Hồn, ta phải nắm chặt cơ hội tốc độ.”
“Vậy thì chỉ có thể chú ý hơn phía trước.” Trạch Nhiên híp mắt nhìn đằng trước. Vân Phong gật đầu, Nhục Cầu thấy nàng đã quyết tâm, hơi ủ rũ cúi đầu, móng vuốt vẫn kiên trì gãi tay của nàng, nàng đặt Nhục Cầu trên vai, thân hình như bay tiến về phía trước.
“Ta biết đằng trước có nguy hiểm, ta tin trực giác của ngươi.” Vân Phong nói, Nhục Cầu mở to mắt nhìn sườn mặt nàng, “Nhưng mà dù thế, ta cũng sẽ không dừng lại… Ta chỉ có thể đi tiếp.”
Nhục Cầu không nói gì nữa, Vân Phong khẽ nghiêng đầu mỉm cười với nó, đôi mắt nó khẽ lóe sáng lên, ưỡn thẳng người, quét chiếc đuôi lông qua mặt nàng, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhìn về phía trước, làm Vân Phong không nhịn được cười. Nhục Cầu cũng hiểu lòng mình, đã không ngăn được thì cùng đồng hành tiến lên.
Ba người Vân Phong nhanh chóng tiến lên, chỉ chốc lát đã thấy được hai nhóm người đi đằng trước, kỳ lạ là hai nhóm người này đều dừng lại, không hề có ý đi tiếp. Chính xác mà nói là Hạo Thiên không hề có ý đi tiếp, những bộ tộc hạng hai kia hiển nhiên cũng dừng lại.
“Phía trước chính là chỗ có lá chắn không gian.” Mộc Thương Hải nói nhỏ, Vân Phong gật đầu. Gần thêm nữa tiếng nói có thể sẽ bị Hạo Thiên phát hiện, dù sao hắn cũng đã đạt tới Tôn Thần cấp năm, để an toàn, vào Long Điện là lựa chọn tốt nhất.
Vân Phong đưa mọi người vào trong Long Điện, nó hóa thành một hạt bụi nhỏ lơ lửng trên không trung, chậm rãi tiến lại gần, bám vào một chiếc lá trên cao nhìn xuống bên dưới, thu hết hình ảnh diễn ra ở dưới.
“Sao không đi tiếp?” Người bộ tộc hạng hai xôn xao, thấy Hạo Thiên và La Đằng hồi lâu vẫn bất động không khỏi phiền não, người trẻ tuổi không khỏi lèm bèm, nhưng người lớn tuổi lại cẩn thận hơn. Hạo Thiên không làm gì bọn họ cũng sẽ không làm gì, có câu súng bắn chết con chim đầu đàn, có chuyện gì cứ để Hạo Thiên đi đầu rồi chịu đầu tiên.
“Ca, sao thế?” La Đằng thấy Hạo Thiên dừng lại không khỏi hơi khó hiểu, Hạo Thiên cau mày không nói gì, La Đằng quay đầu lại nhìn đám người bộ tộc hạng hai theo đuôi họ cách đó không xa. “Đúng là kẻ đeo bám.”
Hạo Thiên bình thản nhìn La Đằng. “Đừng quan tâm tới mấy người đó, bọn họ có bám theo hay không cũng chả sao.”
“Tại sao lại dừng ở đây?” La Đằng khó hiểu, Hạo Thiên hơi nhíu mày nói, “Đường phía trước bị chặn lại rồi.”
“Chặn lại rồi? Sao thế được?” Trước mắt La Đằng vẫn là một đường thẳng, chả thấy có gì khác thường. La Đằng không chịu tin vươn tay dò lên trước, còn chưa tiến gần được bao nhiêu đã bị một lực lượng cường đại bắn ngược trở về.
“Đây… đây là…” La Đằng khó tin trợn to mắt, sau đó vui mừng, “Chẳng lẽ… nơi này chính là di tích Thâm Uyên?”
Trong mắt Hạo Thiên cũng không khỏi kích động, có lớp lá chắn cường đại thế này phòng hộ chắc chắn không phải là vùng đất đơn giản, di tích Thâm uyên rất có khả năng nằm ở phía sau, nhưng mà khó một cái là làm thế nào để phá được lớp lá chắn này.
“Nếu như không nhầm, rất có thể là thế.” Hạo Thiên nhìn phía trước, nhưng nghĩ tới sự chấn động vừa rồi, trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng, “Ta sẽ thử xem, coi thử có phá được lớp lá chắn này không, đệ cách xa ta ra một chút.”
“Ca, đệ cũng giúp huynh.” La Đằng vội nói.
Hạo Thiên lạnh lùng đáp lại, “Đệ không gây thêm phiền cho ta là được rồi, đứng sang bên đi.”
La Đằng bối rối đứng lui về sau, bộ tộc hạng hai bên kia thấy Hạo Thiên hành động không khỏi chú ý. Vân Phong bên trong Long Điện lấy linh hồn người Huyết Hồn ra, linh hồn vừa hiện ra liền cầu xin tha mạng, “Ta biết gì đều đã nói hết với ngươi rồi, Vân Phong, ngươi bỏ qua cho ta đi.”
“Đây có phải là lối vào căn cứ Huyết Hồn không?” Vân Phong nắm linh hồn trong tay, hắn đang tính gật đầu lại đột nhiên ngẩn ra, “Đây… nơi này… Sao… sao ngươi lại tới chỗ này?”
Mắt đen hơi nheo lại, “Ta theo con đường của ngươi chỉ mà tới đấy.”
“Không… không đúng, con đường ta nói thực sự không sai…”
Bàn tay bóp chặt lại, “Nơi này rốt cuộc là đâu?”
Linh hồn trong tay Vân Phong run lên, ánh mắt né tránh, Vân Phong lập tức lấy ngọc bội ra, linh hồn vừa nhìn thấy ngọc bội liền vùng vẫy muốn trở lại vào bình, “Ta không biết… ta không biết đường đó.”
Ngọc bội đen dán lên linh hồn, khói trắng cuồn cuộn bay lên, tiếng kêu thảm thiết vang dội kháp không gian, “Ta nói… ta nói.. .ta nói…”
Vân Phong vốn đã tức giận, người Huyết hồn quả nhiên giảo hoạt, bên trong dãy núi Thâm Uyên có lẽ chả có Huyết Hồn gì, rất có khả năng nàng đã bị tính kế rồi.
Linh hồn bị Quang Nguyên Tố hành hạ chỉ còn thoi thóp một hơi, âm thanh kêu gào cũng yếu đi rất nhiều, “Ở đây… ở đây tương truyền có dấu vết hoạt động của hải tộc viễn cổ…”
“Cho nên ngươi mới dẫn ta tới đây, hy vọng ta sẽ xảy chuyện gì đó, ngươi cũng nhân cơ hội mà thoát đi được?”
Linh hồn run lên bần bật, đôi mắt đen trong veo nhíu lại, “Căn cứ Huyết Hồn vốn không hề ở trong dãy núi Thâm Uyên?”
Linh hồn nhìn vẻ mặt nàng ngày càng âm lãnh, liều mạng vùng vẫy muốn chui lại vào bình, Vân Phong lạnh lùng nhếch môi, lại dí ngọc bội đen lên linh hồn, tiếng kêu thảm thiết vang lên. “Aaaaaa! Vân Phong, ta nói thật, ngươi tha cho ta đi. Aaaaa.”
Nhét linh hồn đang kêu gào vào bình lại, cất ngọc bội đen vào, mặt Vân Phong phủ sương lạnh, “Bây giờ nên làm gì đây?” Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải cũng hơi tức giận, nếu là bọn họ linh hồn kia đã sớm hôi phi yên diệt rồi, Vân Phong lại còn kiên nhẫn để lại hắn một mạng.
“Dãy núi Thâm Uyên không có dấu vết của Huyết Hồn, xem ra phía sau lá chắn rất có thể chính là di tích Thâm Uyên mà bọn họ nói, cũng rất có thể… bên trong có một con hải tộc viễn cổ.”
“Chuyện này không có khả năng lắm.” Trạch Nhiên nói, “Ma thú thuộc chủng tộc viễn cổ đã sống từ thời xa xưa lắm rồi, rất ít khi có thể tồn tại tới giờ, dù là lục địa hay hải tộc đều thế cả, huyết mạch chủng tộc cổ xưa sẽ kéo dài, nhưng bản thân lại rất khó giữ.”
“Bây giờ nên rút lui sao?” Mộc Thương Hải cau mày, Vân Phong cười khẽ, đến nước này rồi sao rút lui được nữa, mặc dù không kiếm được căn cứ Huyết Hồn, nhưng di tích Thâm Uyên đã ở ngay trước mắt mà không vào thăm dò, chẳng phải sẽ phụ lần kỳ ngộ này sao?
“Di tích bên trong chắc chắn có thứ không tầm thường, cứ đi một chuyến chắc có thu hoạch.” Trạch Nhiên nói.
Vân Phong gật đầu, “Lần này không phải Huyết Hồn cũng tốt, ta vẫn cần chuẩn bị chu toàn hơn, hy vọng lần này thăm dò có thu hoạch.”
Nhục Cầu ngồi trên vai Vân Phong, vẻ mặt hơi phức tạp, Vân Phong nắm lấy Nhục Cầu cảm thấy hơi chao đảo, chợt nghĩ tới điều gì, Na Tà nói chuyện được với mình chắc chắn là lúc sau khi hấp thụ một lượng năng lượng lớn, chẳng lẽ Nhục Cầu nó…
Vân Phong lập tức tìm kiếm trong vật trữ không gian của mình, không có, không có, không có…
“Nhục Cầu, ngươi ăn mất Cực Phẩm Tinh Thạch Thú rồi?” Vân Phong khiếp sợ nhìn Nhục Cầu, nó cũng sửng sốt, mở to mắt nhìn Vân Phong, cái đuôi quơ quơ.
Nghĩ tới tiểu thú toàn thân trong suốt cứ như thế vào trong bụng Nhục Cầu, nàng chợt cảm thấy đau đầu, đây chính là nguồn suối có thể sản xuất quáng thạch cực phẩm đó, cứ như vậy mà bị ăn rồi? Rốt cuộc Nhục Cầu tìm được nó ở đâu vậy?
“Nyanya!” Nhục Cầu phe phẩy cái đuôi, phản đối lời nói của Vân Phong, nàng nghi ngờ nhìn Nhục Cầu, chẳng lẽ vẫn chưa ăn? Nhục Cầu thấy ánh mắt hoài nhi của nàng, rất mất hứng lắc lư người, đôi mắt tràn đầy sự uất ức.
Vân Phong kiên nhẫn tìm kiếm lại lần nữa, cuối cùng tìm được Cực Phẩm Tinh Thạch Thú đang co lại thành một cục run rẩy trong góc, thân thể bóng loáng sáng lấp lánh bị Vân Phong xách ra ngoài hơi run lên, sau khi phát hiện Nhục Cầu, càng thêm hoảng sợ liều mạng chui vào trong ngực nàng.
Nhục Cầu vừa thấy Cực Phẩm Tinh Thạch Thú xuất hiện thì mắt dán chặt lên nó, miệng mấp mát, Vân Phong thấy rất rõ có một chất lỏng óng ánh từ miệng nó chảy ra, chính là nước miếng. Nhục Cầu muốn nhào tới trước nhưng bị Vân Phong chụp lại, Tinh Thạch Thú càng run lên dữ dội hơn, cái đầu ngẩng lên, đôi mắt to long lanh nhìn nàng, nàng lập tức thu Tinh Thạch Thú vào tầng mười Long Điện, quyết định cách nó xa Nhục Cầu ra chút.
“Nyanya!” Nhục Cầu không thấy Tinh Thạch Thú đâu nữa, rất bất mãn nhìn Vân Phong, nàng không khách khí vươn ngón tay búng lên đầu nó, nếu bé đó mà bị nó ăn vào nàng sẽ tổn thất rất lớn đấy.
Nhưng mà Nhục Cầu không ăn Cực Phẩm Tinh Thạch Thú thì rốt cuộc đã ăn gì mà có thể có năng lượng dùng tiếng của Na Tà nói với mình như đậy? Hơn nữa trọng lượng cơ thể còn tăng thêm không ít, rốt cuộc là đã ăn gì trong không gian của nàng? Nghĩ tới đây nàng không khỏi có dự cảm xấu.
“Rốt cuộc ngươi đã ăn gì?” Nắm chặt thân thể của Nhục Cầu, nó làm bộ đáng thương nhìn nàng, lúc này mới vào không gian của mình tìm kiếm lần nữa, cuối cùng cũng phát hiện chỗ nào bị thay đổi, đống quáng thạch cực phẩm chất thành núi nhỏ khi trước, bây giờ không còn một viên nào.
Ông trời ơi… Vân Phong nhìn nơi vốn chất quáng thạch cực phẩm nay trống rỗng, không khỏi thấy đau đầu, đống này ít nhất cũng phải 1000 viên đó. Lại bị Nhục Cầu ăn sạch! Ăn nhiều quáng thạch cực phẩm như vậy, chẳng trách lại mập như thế, chẳng trách có thể sử dụng được giọng của Na Tà nói chuyện với mình. Nàng không phải lo lắng những năng lượng kia sẽ tạo thành nguy hại chó nó, Nhục Cầu có thể ăn được mấy thứ bình thường mới là điều khó tin, cục thịt nhỏ bé này có khả năng hấp thụ năng lượng rất mạnh.
Vân Phong mở mắt ra, vừa muốn cười lại thấy hơi tức giận, cái đuôi của nó vỗ lên bàn tay nàng, như đang muốn nói đừng giận. Nhìn cái mặt nhỏ nhắn đáng yêu trước mắt nàng, nàng đúng thực là không tức giận nổi, ngón tay ra sức kéo hai bên cái mặt đầy thịt kia, lập tức biến cái mặt mũm mĩm của nó biến dạng dẹp lép đi, nó uốn éo người, để mặc cho Vân Phong làm thế.
Sau đó Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải biết được Nhục Cầu ăn quáng thạch cực phẩm nên mới như thế thì khẽ cười, ăn nhiều quáng thạch cực phẩm mà thôi. Vân Phong cười khổ trong lòng, ăn sạch ít nhất là 1000 viên đó, không có nhiều bình thường đâu.
“Ầm ầm ầm!” Chấn động không ngừng vang lên, Mộc Thương Hải hơi cau mày, “Xem ra là Hạo Thiên kia đang cố phá lá chắn không gian.”
Không gian chấn động ngày càng mãnh liệt và cuồng mãnh, ánh mắt Mộc Thương Hải càng ngày càng lạnh, Vân Phong và Trạch Nhiên có thể tưởng tượng ra được sức mạnh của Hạo Thiên cường hãn đến mức nào. Mặc dù Không Gian Lực khi đạt tới cấp bậc nhất định là có thể lĩnh ngộ, nhưng năng lực không gian của từng cá nhân lại có sự chênh lệch khác nhau, không gian lực của Hạo Thiên tinh chuẩn hữu lực, hơn nữa tính xuyên thấu cực kỳ mạnh, mặc dù không bằng năng lực thao túng không gian của Mộc Thương Hải, nhưng cũng không kém tới nỗi nào.
Không phải căn cứ Huyết Hồn, đương nhiên không cần lo lắng nữa, ba người Vân Phong từ trong Long Điện ra ngoài, thoải mái bung thả hơi thở, Hạo Thiên đang ra sức đập bức tường không gian trước mặt chợt dừng tay lại, bộ tộc hạng hai ở sau lập tức cảnh giác lui lại, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn ba bóng người từ sau đi tới.
Vân Phong lại gần, nhìn xung quanh, “Đều đã ở đây hết cả, khéo thật đó.”
La Đằng siết chặt nắm tay, Hạo Thiên chỉ nhìn lướt qua nàng không nói gì, người bộ tộc hạng hai thấy Vân Phong lập tức cao giọng thét, “Ngươi là ai?”
“Tại hạ là Phong Vân.” Vân Phong báo danh, người bộ tộc hạng hai lập tức sửng sốt, người trẻ tuổi kinh ngạc nhìn nàng, “Phong Vân? Chẳng lẽ chính là Phong Vân ở Bắc Hải Vực?”
Vân Phong nhíu mày, chuyện Bắc Hải Vực đến Đông Hải bên này cũng biết luôn hả? Nghĩ lại cũng đúng, Long tộc vừa xuất hiện ở Vô Tận Hải đã nhanh chóng thượng vị, biến cố to lớn ở Bắc Hải Vực chắc ba vùng biển còn lại không thể không biết, nhưng mà tên của nàng lại có thể cũng truyền xa như thế, điều này khiến nàng hơi bất ngờ.
Trong mắt Hạo Thiên có một tia sáng khẽ lướt qua, nhìn vẻ mặt phức tạp của đám tộc hạng hai nàng cười trừ, không thèm nói gì lướt qua họ tiến lên phía trước, người tộc hạng hai thấy Phong Vân rất không ngờ lại là một người trẻ như thế. Nàng thật sự lợi hại như trong lời đồn thổi như vậy? Tuổi còn trẻ như vậy sao có dính dáng với Long tộc được?
“Có khi nào là giả mạo không?” Một thanh niên tộc hạng hai nói thầm, “Ta thấy chính là giả mạo, nàng bao nhiêu tuổi cơ chứ? Còn chưa lớn bằng chúng ta nữa. Có thể có nhiều kinh nghiệm tới đâu, sao có thể quen biết với Long tộc được?”
“Nghĩ lại rất có thể là giả mạo, nếu quen biết với Long tộc, sao không có người Long tộc đi theo nàng? Hơn nữa nhìn thực lực của nàng cũng chả có gì đặc biệt.”
Người tộc hạng hai khịt mũi coi thường, thực lực hiện giờ của Vân Phong đang được đặt tại Tôn Thần sơ cấp, đương nhiên đã bị họ thấy thấp đi mất một đoạn, người trẻ tuổi tự cho là mình ngang tầm với nàng, không khỏi khinh thường hơn.
Vân Phong đi tới trước bức thường không gian, Mộc Thương Hải dò thử, bất đắc dĩ tỏ vẻ mình không thể ra sức, bức tường không gian này có lực lượng hùng hậu, Mộc Thương Hải không có khả năng mở ra, nếu đổi lại là Diệu Quang may ra có thể.
Hạo Thiên thấy Vân Phong đi tới mắt hơi lóe lên, “Lớp lá chắn này chứa sức mạnh không gian vô cùng hùng hậu, vừa rồi ta đã dùng hết sức, nhưng vẫn không cách nào rung chuyển được một tý.” Hạo Thiên rất thẳng thắng, mình không mở được thì nói không mở được, thẳng thắng như thế hoàn toàn khác với những cường giả mà nàng từng gặp trước đây.
“Ngươi thử xem?” Hạo Thiên hơi lùi về sau, Vân Phong nhíu mày nhìn hắn, người tộc hạng hai thấy thế lập tức lên tiếng, “Hạo Thiên còn không mở ra được, huống hồ là nàng? Không khỏi quá đề cao rồi. Chỉ bằng thực lực đó của nàng, chi bằng đổi sang chúng ta.”
Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải lạnh lùng nhìn đám người đối diện, nhóm bộ tộc hạng hai nghênh ngang vênh váo đi tới, Vân Phong lạnh nhạt nhường đường, người tộc hạng hai đánh lên lá chắn không gian, thay phiên nhau tấn công. Vân Phong nhàn rỗi đứng sang một bên, nhìn đám người kia dùng hết sức lực nhưng lại như đang diễn trò, lá chắn không gian vẫn không hề nhúc thích tý nào.
Nhục Cầu ngồi trên vai Vân Phong lười biếng đánh ngáp, nàng đưa ngón tay chọc chọc người nó, “Lá chắn không gian kia, ngươi có chắc không?”
Nhục Cầu nghe vậy hừ một tiếng đầy vẻ khinh thường, Vân Phong mỉm cười, Nhục Cầu có một ưu thể không ai so được, dường như toàn bộ sức mạnh không gian trước mắt nó đều là vô hình.
“Cái nơi quái quỷ gì thế này. Dùng sức lớn tới vậy vẫn không nhúc nhích nổi.” Người tộc hạng hai thở hổn hển, đỏ bừng mặt nhìn bức tường không gian không thèm kiêng nể trước mặt, “Hạo Thiên và chúng ta không thể mở ra, vậy không còn người nào có thể mở ra được nữa rồi.”
Hạo Thiên và La Đằng im lặng, Hạo Thiên nhìn sang Vân Phong, phát hiện nàng đang cười. Hắn ngạc nhiên, rõ ràng là nàng đang cười sao? Chẳng lẽ nàng có thể phá vỡ?
Nhục Cầu đứng trên vai Vân Phong, gồng người lên, nhanh chóng phi ra, tông mạnh lên vách tường.
“Ha ha! Tức cười. Chẳng lẽ cho là dùng cái cục đó là có thể….”
“Rắc rắc!” Tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên, làm người vừa nói cắn phải đầu lưỡi của mình, tất cả mọi người giương mắt nhìn cảnh trước mặt. Hạo Thiên cũng khó nhịn kinh hồn trợn to mắt, cằm La Đằng đã hoàn toàn rớt xuống.
Bức tường không gian trước mặt đã bị Nhục Cầu đập thành một cái lỗ lớn.
“Chuyện này… sao có thể?”
Người bộ tộc hạng hai trợn mắt há mồm, Hạo Thiên nhìn cái lỗ bị Nhục Cầu đụng vỡ, ánh mắt không ngừng sáng lên. Vừa rồi hắn đã dùng toàn lực cũng không thể rung chuyển được bức tường này, lại bị thứ kia tông đúng một phát liền bị thủng rồi? Rốt cuộc thứ trên vai Phong là gì?
Bức tường không gian bị Nhục Cầu tông thành cái lỗ lớn, bàn tay Vân Phong đập mạnh lên đó. “Rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc!” một cái lỗ lớn hơn được tạo thành.
Vân Phong vứt một nụ cười lạnh nhạt cho những người khác, lóe lên bước vào bên trong, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải theo sát ở sau, Hạo Thiên sau phút chốc ngạc nhiên nhanh chóng vào theo. La Đằng theo ở sau, người tộc hạng hai nhìn nhau, chén lấn xô đẩy đi vào.
Mọi người vừa đi vào lại ngẩn ra. Nhục Cầu đáp xuống trên vai Vân Phong, mở to mắt tò mò nhìn xung quanh, Vân Phong nhìn phong cảnh rõ ràng khác với hồi nãy bây giờ bọn họ đang đứng trên một vách đá, bên dưới chính là một vực sâu không đáy thực sự.
Địa hình trong biển phức tạp hơn đất liền, rộng lớn, bên dưới vách núi âm u đen thùi, không còn con đường nào khác để đi.
Nhảy hay không nhảy thực sự là một vấn đề, dưới vách đá rốt cuộc có gì, đây cũng là một vấn đề. Hạo Thiên và Vân Phong vẫn không biến sắc, rất có khả năng di tích Thâm Uyên nằm dưới vực sâu này, muốn thu lợi nhất định phải hành động.
“Chúng ta đi.” Vân Phong nói nhỏ, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải đã chuẩn bị sẵn sàng, ba người tung người nhảy xuống, Hạo Thiên thấy thế cũng lập tức mang theo La Đằng nhảy theo, mấy bóng người nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Người tộc hạng hai không khỏi khiếp đảm, nhưng thấy nhóm La Đằng và Vân Phong đều nhảy xuống, đành phải cắn răng cùng nhảy theo.
Một ngọn gió âm lãnh không ngừng vọt tới, nước biển chợt có mùi tanh, ba người Vân Phong tự bảo vệ tốt quanh thân, không ngừng thâm nhập xuống dưới, trước mắt ngoại trừ màu đen thì không còn gì khác.
“Bọn họ đều xuống hết cả rồi.” Trạch Nhiên nói.
Mộc Thương Hải bên cạnh thoáng cau mày, “Đuổi theo cũng chả sao, chúng ta vẫn còn một đoạn đường dài cần đi.”
Hơn mười bóng người cấp tốc chạy như bay xuống dưới, một cảm giác lo lắng trong bóng tối chậm rãi lan ra, “A!” Một tiếng hét thảm chợt vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh, Vân Phong căng thẳng, quả nhiên xảy ra vấn đề rồi.
Một tiếng thét vang lên, lại liên tiếp xảy ra tình trạng đó, ba người Vân Phong đi ở dưới cùng, phía trên thi thoảng xảy ra chuyện, làm Vân Phong càng thêm đề cao cảnh giác. “Hình như là mấy người bộ tộc hạng hai bị tấn công.” Mộc Thương Hải trầm giọng nói, sắc mặt biến đổi.
“Mau Tránh ra!” Theo tiếng Mộc Thương Hải quát lên, Vân Phong và Trạch Nhiên nhanh chóng lách người, ánh mắt Mộc Thương Hải sáng rực khác thường, bàn tay nắm lại trong không trung.
“Pụp!” Tiếng cơ thể bị vặn nát, một thứ ấm áp xẹt qua mặt Vân Phong, rơi thẳng xuống bên dưới, “Tiểu La!” Bên cạnh vang lên tiếng Hạo Thiên, xem ra bọn họ cũng bị tấn công, nhìn vực sâu không đáy trước mắt, Vân Phong nghiến răng, lộn cổ tay lấy ma trượng ra.
“Hỏa Cầu!” Nàng hét lớn, Hảo Nguyên Tố tụ lại, sáng chói rực rỡ xua tán bóng tối.
“Đây… đây là…” Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải trợn mắt há mồm, Vân Phong cũng kinh ngạc. Trong khoảnh khắc cầu lửa chiếu sáng, mọi thứ hiện ra làm nàng cực kỳ ngạc nhiên.
Một tộc quần có thân hình nhỏ dài giống như thằn lằn bám dày đặc trên vách đá, đôi mắt màu cam dưới ngọn lửa ánh lên tia sáng kỳ dị. Chỉ liếc mắt một cái đã thấy được không dưới mấy chục con.
“Chẳng lẽ đây là lãnh thổ của hải tộc nào đó?” Trạch Nhiên quát khẽ, thuận tay giải quyết một con lao về phía hắn.
“Chúng nó nhiều như vậy, lại tấn công hung dữ, lại càng giống như đang bảo vệ thứ gì đó hơn.” Vân Phong không ngừng dùng cầu lửa dọn đi sự lãnh lẽo của con đường phía trước, mặc dù chỉ được vài giây, nhưng đã đủ để bọn họ thấy được con đường trước mặt.
“Càng xuống dưới lại càng nhiều.” Mộc Thương Hải nhăn mày, “Chúng ta không thể ứng phó được, số lượng của chúng nhiều quá!”
“Hỏa Cầu!” Vân Phong hét lớn, nàng phải tìm đường ra. Ánh sáng đỏ bừng lao thẳng xuống dưới, chiếu sáng con đường phía trước. Mắt Vân Phong sáng lên, “Ta thấy rồi! Đi theo ta!”
Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải không nói hai lời theo Vân Phong tiến lên, cách bọn họ không xa Hạo Thiên cũng thấy được, kéo La Đằng cấp tốc đuổi theo. Vân Phong ngày càng xuống dưới, Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên phụ trách đánh rơi hải tộc tấn công. Càng xuống dưới mật độ công kích càng gia tăng. Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải cắn răng, số lượng càng ngày càng nhiều, giết không hết cái đám này.
“Nắm chặt ta!” Giọng Vân Phong vang lên, ấm áp có lực, hai tay chìa ra bắt lấy cánh tay Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên, kéo hai người cấp tốc lao xuống, Nhục Cầu ngồi vững trên vai Vân Phong, nàng nghiến răng đẩy tốc độ lên mức cực hạn.
“Đằng trước có lá chắn không gian!” Mộc Thương Hải hét lên, Vân Phong chợt thấy vai mình nhẹ đi, Nhục Cầu nhảy lên, vọt thẳng về phía trước.
“Ầm!” Dưới vực sâu chấn động mãnh liệt, một lực hút kinh người từ đâu đó truyền ra, điên cuồng kéo Vân Phong vào trong, làm những hải tộc canh giữ ở đây hoàn toàn nổi giận. Miệng ré lên những tiếng thét chói tai, nổi điên nhào về phía Vân Phong.
Lực hút điên cuồng hút lấy Vân Phong, nàng nắm chặt Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải, lực hút hoàn toàn kéo ba người vào, hải tộc thấy ba người biến mất, ngửa mặt lên gầm lên giận dữ.
“Phá…” Một hơi thở hùng hậu phá không tới, nhưng một trận sóng nhiệt đánh tan bầy hải tộc tụ tập chằng chịt, mở ra một lối đi nhỏ, một bóng đen xuyên qua đi vào, trên đường máu thịt tung bay.
“Vèo!” Kế Vân Phong, một bóng người cũng bị lực hút kéo vào, bầy hải tộc không tên nhanh chóng tụ lại, nhưng đúng lúc đó, lực hút kia đột nhiên biến mất. Tiếng tức giận của hải tộc càng thêm the thé chói tai, vang dội cả vực sâu âm u Vô Tận Hải nơi đây.
“Phong Phong kya.” Tiếng Nhục Cầu vang lên, một quả cầu tròn lửng chạy ra từ vòng tay không gian của Vân Phong, Nhục Cầu vừa đáp lên vai Vân Phong, nàng liền cảm thấy có một vật nặng đè thẳng xuống vai của mình.
Vân Phong không hề nghĩ ngợi chụp lấy nó, khi tay vừa chạm phải thân thể mập mạp kia, nàng dùng sức bóp một phát, cau mày, cục thịt nhỏ ấm áp trong tay này có phải lớn hơn nhiều lắm rồi không?
“Nó… hình như mập lên không ít.” Trạch Nhiên nhìn đôi mắt to của Nhục Cầu, Mộc Thương Hải cũng chớp mắt vài cái, so với lần trước thấy vật nhỏ này, hình như rõ ràng nó không chỉ lớn thêm một vòng.
Nhục Cầu bị Vân Phong nắn bóp, thân thể hơi biến dạng, cái đuôi lắm lộng vỗ lên mu bàn tay nàng, lúc này nàng mới chậm rãi buông nó ra, rõ ràng Nhục Cầu đã béo hơn ngày trước rất nhiều, Vân Phong không khỏi nghi ngờ, có khi nào nó sẽ hoàn toàn biến thành một quả cầu tròn lửng không? Nhưng mà bây giờ không có thời gian để nghĩ tới mấy thứ này, “Ngươi cảm nhận được gì?” Vân Phong nắm Nhục Cầu hỏi.
Cái đầu nhỏ của Nhục Cầu gật xuống, móng vuốt vươn từ trong bộ lông tơ mềm ra ngoài, gãi nhẹ lên tay nàng, “Nyanya, Phong Phong kya.” Nhục Cầu lúc lắc cái đầu, ý bảo Vân Phong đừng tiếp tục tiến lên nữa, nàng cau mày, chấn động vừa rồi đã dừng lại, mọi thứ đã trở lại yên bình. Ba người Vân Phong không ai cảm nhận được có gì khác thường, nhưng Nhục Cầu thì khác, nhất là âm thanh cảnh báo vừa rồi của Na Tà, khiến Vân Phong hơi kiêng kỵ.
Nếu như Nhục Cầu nói phía trước có nguy hiểm, vậy thì chắc chắn có nguy hiểm, nhưng nàng không thể vì thế mà dừng lại được, trước mặt chính là căn cứ Vô Tận Hải của Huyết Hồn, rất có thể bên trong đang giam giữ linh hồn tổ tiên Vân Lan.
Lần này biết rõ phía trước có nguy hiểm, nhưng nàng buộc phải đi tiếp, không thể lui lại.
“Chi bằng sử dụng Long Điện thế nào? Như vậy sẽ an toàn hơn.” Mộc Thương Hải đề nghị.
Vân Phong suy nghĩ một thoáng rồi lắc đầu, “Tốc độ Long Điện quá chậm, nếu chúng ta bị chậm tốc độ, trước mặt lỡ xảy ra gì cũng sẽ bất ngờ, quan trọng hơn là… một khi xung đột với Huyết Hồn, ta phải nắm chặt cơ hội tốc độ.”
“Vậy thì chỉ có thể chú ý hơn phía trước.” Trạch Nhiên híp mắt nhìn đằng trước. Vân Phong gật đầu, Nhục Cầu thấy nàng đã quyết tâm, hơi ủ rũ cúi đầu, móng vuốt vẫn kiên trì gãi tay của nàng, nàng đặt Nhục Cầu trên vai, thân hình như bay tiến về phía trước.
“Ta biết đằng trước có nguy hiểm, ta tin trực giác của ngươi.” Vân Phong nói, Nhục Cầu mở to mắt nhìn sườn mặt nàng, “Nhưng mà dù thế, ta cũng sẽ không dừng lại… Ta chỉ có thể đi tiếp.”
Nhục Cầu không nói gì nữa, Vân Phong khẽ nghiêng đầu mỉm cười với nó, đôi mắt nó khẽ lóe sáng lên, ưỡn thẳng người, quét chiếc đuôi lông qua mặt nàng, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhìn về phía trước, làm Vân Phong không nhịn được cười. Nhục Cầu cũng hiểu lòng mình, đã không ngăn được thì cùng đồng hành tiến lên.
Ba người Vân Phong nhanh chóng tiến lên, chỉ chốc lát đã thấy được hai nhóm người đi đằng trước, kỳ lạ là hai nhóm người này đều dừng lại, không hề có ý đi tiếp. Chính xác mà nói là Hạo Thiên không hề có ý đi tiếp, những bộ tộc hạng hai kia hiển nhiên cũng dừng lại.
“Phía trước chính là chỗ có lá chắn không gian.” Mộc Thương Hải nói nhỏ, Vân Phong gật đầu. Gần thêm nữa tiếng nói có thể sẽ bị Hạo Thiên phát hiện, dù sao hắn cũng đã đạt tới Tôn Thần cấp năm, để an toàn, vào Long Điện là lựa chọn tốt nhất.
Vân Phong đưa mọi người vào trong Long Điện, nó hóa thành một hạt bụi nhỏ lơ lửng trên không trung, chậm rãi tiến lại gần, bám vào một chiếc lá trên cao nhìn xuống bên dưới, thu hết hình ảnh diễn ra ở dưới.
“Sao không đi tiếp?” Người bộ tộc hạng hai xôn xao, thấy Hạo Thiên và La Đằng hồi lâu vẫn bất động không khỏi phiền não, người trẻ tuổi không khỏi lèm bèm, nhưng người lớn tuổi lại cẩn thận hơn. Hạo Thiên không làm gì bọn họ cũng sẽ không làm gì, có câu súng bắn chết con chim đầu đàn, có chuyện gì cứ để Hạo Thiên đi đầu rồi chịu đầu tiên.
“Ca, sao thế?” La Đằng thấy Hạo Thiên dừng lại không khỏi hơi khó hiểu, Hạo Thiên cau mày không nói gì, La Đằng quay đầu lại nhìn đám người bộ tộc hạng hai theo đuôi họ cách đó không xa. “Đúng là kẻ đeo bám.”
Hạo Thiên bình thản nhìn La Đằng. “Đừng quan tâm tới mấy người đó, bọn họ có bám theo hay không cũng chả sao.”
“Tại sao lại dừng ở đây?” La Đằng khó hiểu, Hạo Thiên hơi nhíu mày nói, “Đường phía trước bị chặn lại rồi.”
“Chặn lại rồi? Sao thế được?” Trước mắt La Đằng vẫn là một đường thẳng, chả thấy có gì khác thường. La Đằng không chịu tin vươn tay dò lên trước, còn chưa tiến gần được bao nhiêu đã bị một lực lượng cường đại bắn ngược trở về.
“Đây… đây là…” La Đằng khó tin trợn to mắt, sau đó vui mừng, “Chẳng lẽ… nơi này chính là di tích Thâm Uyên?”
Trong mắt Hạo Thiên cũng không khỏi kích động, có lớp lá chắn cường đại thế này phòng hộ chắc chắn không phải là vùng đất đơn giản, di tích Thâm uyên rất có khả năng nằm ở phía sau, nhưng mà khó một cái là làm thế nào để phá được lớp lá chắn này.
“Nếu như không nhầm, rất có thể là thế.” Hạo Thiên nhìn phía trước, nhưng nghĩ tới sự chấn động vừa rồi, trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng, “Ta sẽ thử xem, coi thử có phá được lớp lá chắn này không, đệ cách xa ta ra một chút.”
“Ca, đệ cũng giúp huynh.” La Đằng vội nói.
Hạo Thiên lạnh lùng đáp lại, “Đệ không gây thêm phiền cho ta là được rồi, đứng sang bên đi.”
La Đằng bối rối đứng lui về sau, bộ tộc hạng hai bên kia thấy Hạo Thiên hành động không khỏi chú ý. Vân Phong bên trong Long Điện lấy linh hồn người Huyết Hồn ra, linh hồn vừa hiện ra liền cầu xin tha mạng, “Ta biết gì đều đã nói hết với ngươi rồi, Vân Phong, ngươi bỏ qua cho ta đi.”
“Đây có phải là lối vào căn cứ Huyết Hồn không?” Vân Phong nắm linh hồn trong tay, hắn đang tính gật đầu lại đột nhiên ngẩn ra, “Đây… nơi này… Sao… sao ngươi lại tới chỗ này?”
Mắt đen hơi nheo lại, “Ta theo con đường của ngươi chỉ mà tới đấy.”
“Không… không đúng, con đường ta nói thực sự không sai…”
Bàn tay bóp chặt lại, “Nơi này rốt cuộc là đâu?”
Linh hồn trong tay Vân Phong run lên, ánh mắt né tránh, Vân Phong lập tức lấy ngọc bội ra, linh hồn vừa nhìn thấy ngọc bội liền vùng vẫy muốn trở lại vào bình, “Ta không biết… ta không biết đường đó.”
Ngọc bội đen dán lên linh hồn, khói trắng cuồn cuộn bay lên, tiếng kêu thảm thiết vang dội kháp không gian, “Ta nói… ta nói.. .ta nói…”
Vân Phong vốn đã tức giận, người Huyết hồn quả nhiên giảo hoạt, bên trong dãy núi Thâm Uyên có lẽ chả có Huyết Hồn gì, rất có khả năng nàng đã bị tính kế rồi.
Linh hồn bị Quang Nguyên Tố hành hạ chỉ còn thoi thóp một hơi, âm thanh kêu gào cũng yếu đi rất nhiều, “Ở đây… ở đây tương truyền có dấu vết hoạt động của hải tộc viễn cổ…”
“Cho nên ngươi mới dẫn ta tới đây, hy vọng ta sẽ xảy chuyện gì đó, ngươi cũng nhân cơ hội mà thoát đi được?”
Linh hồn run lên bần bật, đôi mắt đen trong veo nhíu lại, “Căn cứ Huyết Hồn vốn không hề ở trong dãy núi Thâm Uyên?”
Linh hồn nhìn vẻ mặt nàng ngày càng âm lãnh, liều mạng vùng vẫy muốn chui lại vào bình, Vân Phong lạnh lùng nhếch môi, lại dí ngọc bội đen lên linh hồn, tiếng kêu thảm thiết vang lên. “Aaaaaa! Vân Phong, ta nói thật, ngươi tha cho ta đi. Aaaaa.”
Nhét linh hồn đang kêu gào vào bình lại, cất ngọc bội đen vào, mặt Vân Phong phủ sương lạnh, “Bây giờ nên làm gì đây?” Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải cũng hơi tức giận, nếu là bọn họ linh hồn kia đã sớm hôi phi yên diệt rồi, Vân Phong lại còn kiên nhẫn để lại hắn một mạng.
“Dãy núi Thâm Uyên không có dấu vết của Huyết Hồn, xem ra phía sau lá chắn rất có thể chính là di tích Thâm Uyên mà bọn họ nói, cũng rất có thể… bên trong có một con hải tộc viễn cổ.”
“Chuyện này không có khả năng lắm.” Trạch Nhiên nói, “Ma thú thuộc chủng tộc viễn cổ đã sống từ thời xa xưa lắm rồi, rất ít khi có thể tồn tại tới giờ, dù là lục địa hay hải tộc đều thế cả, huyết mạch chủng tộc cổ xưa sẽ kéo dài, nhưng bản thân lại rất khó giữ.”
“Bây giờ nên rút lui sao?” Mộc Thương Hải cau mày, Vân Phong cười khẽ, đến nước này rồi sao rút lui được nữa, mặc dù không kiếm được căn cứ Huyết Hồn, nhưng di tích Thâm Uyên đã ở ngay trước mắt mà không vào thăm dò, chẳng phải sẽ phụ lần kỳ ngộ này sao?
“Di tích bên trong chắc chắn có thứ không tầm thường, cứ đi một chuyến chắc có thu hoạch.” Trạch Nhiên nói.
Vân Phong gật đầu, “Lần này không phải Huyết Hồn cũng tốt, ta vẫn cần chuẩn bị chu toàn hơn, hy vọng lần này thăm dò có thu hoạch.”
Nhục Cầu ngồi trên vai Vân Phong, vẻ mặt hơi phức tạp, Vân Phong nắm lấy Nhục Cầu cảm thấy hơi chao đảo, chợt nghĩ tới điều gì, Na Tà nói chuyện được với mình chắc chắn là lúc sau khi hấp thụ một lượng năng lượng lớn, chẳng lẽ Nhục Cầu nó…
Vân Phong lập tức tìm kiếm trong vật trữ không gian của mình, không có, không có, không có…
“Nhục Cầu, ngươi ăn mất Cực Phẩm Tinh Thạch Thú rồi?” Vân Phong khiếp sợ nhìn Nhục Cầu, nó cũng sửng sốt, mở to mắt nhìn Vân Phong, cái đuôi quơ quơ.
Nghĩ tới tiểu thú toàn thân trong suốt cứ như thế vào trong bụng Nhục Cầu, nàng chợt cảm thấy đau đầu, đây chính là nguồn suối có thể sản xuất quáng thạch cực phẩm đó, cứ như vậy mà bị ăn rồi? Rốt cuộc Nhục Cầu tìm được nó ở đâu vậy?
“Nyanya!” Nhục Cầu phe phẩy cái đuôi, phản đối lời nói của Vân Phong, nàng nghi ngờ nhìn Nhục Cầu, chẳng lẽ vẫn chưa ăn? Nhục Cầu thấy ánh mắt hoài nhi của nàng, rất mất hứng lắc lư người, đôi mắt tràn đầy sự uất ức.
Vân Phong kiên nhẫn tìm kiếm lại lần nữa, cuối cùng tìm được Cực Phẩm Tinh Thạch Thú đang co lại thành một cục run rẩy trong góc, thân thể bóng loáng sáng lấp lánh bị Vân Phong xách ra ngoài hơi run lên, sau khi phát hiện Nhục Cầu, càng thêm hoảng sợ liều mạng chui vào trong ngực nàng.
Nhục Cầu vừa thấy Cực Phẩm Tinh Thạch Thú xuất hiện thì mắt dán chặt lên nó, miệng mấp mát, Vân Phong thấy rất rõ có một chất lỏng óng ánh từ miệng nó chảy ra, chính là nước miếng. Nhục Cầu muốn nhào tới trước nhưng bị Vân Phong chụp lại, Tinh Thạch Thú càng run lên dữ dội hơn, cái đầu ngẩng lên, đôi mắt to long lanh nhìn nàng, nàng lập tức thu Tinh Thạch Thú vào tầng mười Long Điện, quyết định cách nó xa Nhục Cầu ra chút.
“Nyanya!” Nhục Cầu không thấy Tinh Thạch Thú đâu nữa, rất bất mãn nhìn Vân Phong, nàng không khách khí vươn ngón tay búng lên đầu nó, nếu bé đó mà bị nó ăn vào nàng sẽ tổn thất rất lớn đấy.
Nhưng mà Nhục Cầu không ăn Cực Phẩm Tinh Thạch Thú thì rốt cuộc đã ăn gì mà có thể có năng lượng dùng tiếng của Na Tà nói với mình như đậy? Hơn nữa trọng lượng cơ thể còn tăng thêm không ít, rốt cuộc là đã ăn gì trong không gian của nàng? Nghĩ tới đây nàng không khỏi có dự cảm xấu.
“Rốt cuộc ngươi đã ăn gì?” Nắm chặt thân thể của Nhục Cầu, nó làm bộ đáng thương nhìn nàng, lúc này mới vào không gian của mình tìm kiếm lần nữa, cuối cùng cũng phát hiện chỗ nào bị thay đổi, đống quáng thạch cực phẩm chất thành núi nhỏ khi trước, bây giờ không còn một viên nào.
Ông trời ơi… Vân Phong nhìn nơi vốn chất quáng thạch cực phẩm nay trống rỗng, không khỏi thấy đau đầu, đống này ít nhất cũng phải 1000 viên đó. Lại bị Nhục Cầu ăn sạch! Ăn nhiều quáng thạch cực phẩm như vậy, chẳng trách lại mập như thế, chẳng trách có thể sử dụng được giọng của Na Tà nói chuyện với mình. Nàng không phải lo lắng những năng lượng kia sẽ tạo thành nguy hại chó nó, Nhục Cầu có thể ăn được mấy thứ bình thường mới là điều khó tin, cục thịt nhỏ bé này có khả năng hấp thụ năng lượng rất mạnh.
Vân Phong mở mắt ra, vừa muốn cười lại thấy hơi tức giận, cái đuôi của nó vỗ lên bàn tay nàng, như đang muốn nói đừng giận. Nhìn cái mặt nhỏ nhắn đáng yêu trước mắt nàng, nàng đúng thực là không tức giận nổi, ngón tay ra sức kéo hai bên cái mặt đầy thịt kia, lập tức biến cái mặt mũm mĩm của nó biến dạng dẹp lép đi, nó uốn éo người, để mặc cho Vân Phong làm thế.
Sau đó Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải biết được Nhục Cầu ăn quáng thạch cực phẩm nên mới như thế thì khẽ cười, ăn nhiều quáng thạch cực phẩm mà thôi. Vân Phong cười khổ trong lòng, ăn sạch ít nhất là 1000 viên đó, không có nhiều bình thường đâu.
“Ầm ầm ầm!” Chấn động không ngừng vang lên, Mộc Thương Hải hơi cau mày, “Xem ra là Hạo Thiên kia đang cố phá lá chắn không gian.”
Không gian chấn động ngày càng mãnh liệt và cuồng mãnh, ánh mắt Mộc Thương Hải càng ngày càng lạnh, Vân Phong và Trạch Nhiên có thể tưởng tượng ra được sức mạnh của Hạo Thiên cường hãn đến mức nào. Mặc dù Không Gian Lực khi đạt tới cấp bậc nhất định là có thể lĩnh ngộ, nhưng năng lực không gian của từng cá nhân lại có sự chênh lệch khác nhau, không gian lực của Hạo Thiên tinh chuẩn hữu lực, hơn nữa tính xuyên thấu cực kỳ mạnh, mặc dù không bằng năng lực thao túng không gian của Mộc Thương Hải, nhưng cũng không kém tới nỗi nào.
Không phải căn cứ Huyết Hồn, đương nhiên không cần lo lắng nữa, ba người Vân Phong từ trong Long Điện ra ngoài, thoải mái bung thả hơi thở, Hạo Thiên đang ra sức đập bức tường không gian trước mặt chợt dừng tay lại, bộ tộc hạng hai ở sau lập tức cảnh giác lui lại, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn ba bóng người từ sau đi tới.
Vân Phong lại gần, nhìn xung quanh, “Đều đã ở đây hết cả, khéo thật đó.”
La Đằng siết chặt nắm tay, Hạo Thiên chỉ nhìn lướt qua nàng không nói gì, người bộ tộc hạng hai thấy Vân Phong lập tức cao giọng thét, “Ngươi là ai?”
“Tại hạ là Phong Vân.” Vân Phong báo danh, người bộ tộc hạng hai lập tức sửng sốt, người trẻ tuổi kinh ngạc nhìn nàng, “Phong Vân? Chẳng lẽ chính là Phong Vân ở Bắc Hải Vực?”
Vân Phong nhíu mày, chuyện Bắc Hải Vực đến Đông Hải bên này cũng biết luôn hả? Nghĩ lại cũng đúng, Long tộc vừa xuất hiện ở Vô Tận Hải đã nhanh chóng thượng vị, biến cố to lớn ở Bắc Hải Vực chắc ba vùng biển còn lại không thể không biết, nhưng mà tên của nàng lại có thể cũng truyền xa như thế, điều này khiến nàng hơi bất ngờ.
Trong mắt Hạo Thiên có một tia sáng khẽ lướt qua, nhìn vẻ mặt phức tạp của đám tộc hạng hai nàng cười trừ, không thèm nói gì lướt qua họ tiến lên phía trước, người tộc hạng hai thấy Phong Vân rất không ngờ lại là một người trẻ như thế. Nàng thật sự lợi hại như trong lời đồn thổi như vậy? Tuổi còn trẻ như vậy sao có dính dáng với Long tộc được?
“Có khi nào là giả mạo không?” Một thanh niên tộc hạng hai nói thầm, “Ta thấy chính là giả mạo, nàng bao nhiêu tuổi cơ chứ? Còn chưa lớn bằng chúng ta nữa. Có thể có nhiều kinh nghiệm tới đâu, sao có thể quen biết với Long tộc được?”
“Nghĩ lại rất có thể là giả mạo, nếu quen biết với Long tộc, sao không có người Long tộc đi theo nàng? Hơn nữa nhìn thực lực của nàng cũng chả có gì đặc biệt.”
Người tộc hạng hai khịt mũi coi thường, thực lực hiện giờ của Vân Phong đang được đặt tại Tôn Thần sơ cấp, đương nhiên đã bị họ thấy thấp đi mất một đoạn, người trẻ tuổi tự cho là mình ngang tầm với nàng, không khỏi khinh thường hơn.
Vân Phong đi tới trước bức thường không gian, Mộc Thương Hải dò thử, bất đắc dĩ tỏ vẻ mình không thể ra sức, bức tường không gian này có lực lượng hùng hậu, Mộc Thương Hải không có khả năng mở ra, nếu đổi lại là Diệu Quang may ra có thể.
Hạo Thiên thấy Vân Phong đi tới mắt hơi lóe lên, “Lớp lá chắn này chứa sức mạnh không gian vô cùng hùng hậu, vừa rồi ta đã dùng hết sức, nhưng vẫn không cách nào rung chuyển được một tý.” Hạo Thiên rất thẳng thắng, mình không mở được thì nói không mở được, thẳng thắng như thế hoàn toàn khác với những cường giả mà nàng từng gặp trước đây.
“Ngươi thử xem?” Hạo Thiên hơi lùi về sau, Vân Phong nhíu mày nhìn hắn, người tộc hạng hai thấy thế lập tức lên tiếng, “Hạo Thiên còn không mở ra được, huống hồ là nàng? Không khỏi quá đề cao rồi. Chỉ bằng thực lực đó của nàng, chi bằng đổi sang chúng ta.”
Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải lạnh lùng nhìn đám người đối diện, nhóm bộ tộc hạng hai nghênh ngang vênh váo đi tới, Vân Phong lạnh nhạt nhường đường, người tộc hạng hai đánh lên lá chắn không gian, thay phiên nhau tấn công. Vân Phong nhàn rỗi đứng sang một bên, nhìn đám người kia dùng hết sức lực nhưng lại như đang diễn trò, lá chắn không gian vẫn không hề nhúc thích tý nào.
Nhục Cầu ngồi trên vai Vân Phong lười biếng đánh ngáp, nàng đưa ngón tay chọc chọc người nó, “Lá chắn không gian kia, ngươi có chắc không?”
Nhục Cầu nghe vậy hừ một tiếng đầy vẻ khinh thường, Vân Phong mỉm cười, Nhục Cầu có một ưu thể không ai so được, dường như toàn bộ sức mạnh không gian trước mắt nó đều là vô hình.
“Cái nơi quái quỷ gì thế này. Dùng sức lớn tới vậy vẫn không nhúc nhích nổi.” Người tộc hạng hai thở hổn hển, đỏ bừng mặt nhìn bức tường không gian không thèm kiêng nể trước mặt, “Hạo Thiên và chúng ta không thể mở ra, vậy không còn người nào có thể mở ra được nữa rồi.”
Hạo Thiên và La Đằng im lặng, Hạo Thiên nhìn sang Vân Phong, phát hiện nàng đang cười. Hắn ngạc nhiên, rõ ràng là nàng đang cười sao? Chẳng lẽ nàng có thể phá vỡ?
Nhục Cầu đứng trên vai Vân Phong, gồng người lên, nhanh chóng phi ra, tông mạnh lên vách tường.
“Ha ha! Tức cười. Chẳng lẽ cho là dùng cái cục đó là có thể….”
“Rắc rắc!” Tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên, làm người vừa nói cắn phải đầu lưỡi của mình, tất cả mọi người giương mắt nhìn cảnh trước mặt. Hạo Thiên cũng khó nhịn kinh hồn trợn to mắt, cằm La Đằng đã hoàn toàn rớt xuống.
Bức tường không gian trước mặt đã bị Nhục Cầu đập thành một cái lỗ lớn.
“Chuyện này… sao có thể?”
Người bộ tộc hạng hai trợn mắt há mồm, Hạo Thiên nhìn cái lỗ bị Nhục Cầu đụng vỡ, ánh mắt không ngừng sáng lên. Vừa rồi hắn đã dùng toàn lực cũng không thể rung chuyển được bức tường này, lại bị thứ kia tông đúng một phát liền bị thủng rồi? Rốt cuộc thứ trên vai Phong là gì?
Bức tường không gian bị Nhục Cầu tông thành cái lỗ lớn, bàn tay Vân Phong đập mạnh lên đó. “Rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc!” một cái lỗ lớn hơn được tạo thành.
Vân Phong vứt một nụ cười lạnh nhạt cho những người khác, lóe lên bước vào bên trong, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải theo sát ở sau, Hạo Thiên sau phút chốc ngạc nhiên nhanh chóng vào theo. La Đằng theo ở sau, người tộc hạng hai nhìn nhau, chén lấn xô đẩy đi vào.
Mọi người vừa đi vào lại ngẩn ra. Nhục Cầu đáp xuống trên vai Vân Phong, mở to mắt tò mò nhìn xung quanh, Vân Phong nhìn phong cảnh rõ ràng khác với hồi nãy bây giờ bọn họ đang đứng trên một vách đá, bên dưới chính là một vực sâu không đáy thực sự.
Địa hình trong biển phức tạp hơn đất liền, rộng lớn, bên dưới vách núi âm u đen thùi, không còn con đường nào khác để đi.
Nhảy hay không nhảy thực sự là một vấn đề, dưới vách đá rốt cuộc có gì, đây cũng là một vấn đề. Hạo Thiên và Vân Phong vẫn không biến sắc, rất có khả năng di tích Thâm Uyên nằm dưới vực sâu này, muốn thu lợi nhất định phải hành động.
“Chúng ta đi.” Vân Phong nói nhỏ, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải đã chuẩn bị sẵn sàng, ba người tung người nhảy xuống, Hạo Thiên thấy thế cũng lập tức mang theo La Đằng nhảy theo, mấy bóng người nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Người tộc hạng hai không khỏi khiếp đảm, nhưng thấy nhóm La Đằng và Vân Phong đều nhảy xuống, đành phải cắn răng cùng nhảy theo.
Một ngọn gió âm lãnh không ngừng vọt tới, nước biển chợt có mùi tanh, ba người Vân Phong tự bảo vệ tốt quanh thân, không ngừng thâm nhập xuống dưới, trước mắt ngoại trừ màu đen thì không còn gì khác.
“Bọn họ đều xuống hết cả rồi.” Trạch Nhiên nói.
Mộc Thương Hải bên cạnh thoáng cau mày, “Đuổi theo cũng chả sao, chúng ta vẫn còn một đoạn đường dài cần đi.”
Hơn mười bóng người cấp tốc chạy như bay xuống dưới, một cảm giác lo lắng trong bóng tối chậm rãi lan ra, “A!” Một tiếng hét thảm chợt vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh, Vân Phong căng thẳng, quả nhiên xảy ra vấn đề rồi.
Một tiếng thét vang lên, lại liên tiếp xảy ra tình trạng đó, ba người Vân Phong đi ở dưới cùng, phía trên thi thoảng xảy ra chuyện, làm Vân Phong càng thêm đề cao cảnh giác. “Hình như là mấy người bộ tộc hạng hai bị tấn công.” Mộc Thương Hải trầm giọng nói, sắc mặt biến đổi.
“Mau Tránh ra!” Theo tiếng Mộc Thương Hải quát lên, Vân Phong và Trạch Nhiên nhanh chóng lách người, ánh mắt Mộc Thương Hải sáng rực khác thường, bàn tay nắm lại trong không trung.
“Pụp!” Tiếng cơ thể bị vặn nát, một thứ ấm áp xẹt qua mặt Vân Phong, rơi thẳng xuống bên dưới, “Tiểu La!” Bên cạnh vang lên tiếng Hạo Thiên, xem ra bọn họ cũng bị tấn công, nhìn vực sâu không đáy trước mắt, Vân Phong nghiến răng, lộn cổ tay lấy ma trượng ra.
“Hỏa Cầu!” Nàng hét lớn, Hảo Nguyên Tố tụ lại, sáng chói rực rỡ xua tán bóng tối.
“Đây… đây là…” Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải trợn mắt há mồm, Vân Phong cũng kinh ngạc. Trong khoảnh khắc cầu lửa chiếu sáng, mọi thứ hiện ra làm nàng cực kỳ ngạc nhiên.
Một tộc quần có thân hình nhỏ dài giống như thằn lằn bám dày đặc trên vách đá, đôi mắt màu cam dưới ngọn lửa ánh lên tia sáng kỳ dị. Chỉ liếc mắt một cái đã thấy được không dưới mấy chục con.
“Chẳng lẽ đây là lãnh thổ của hải tộc nào đó?” Trạch Nhiên quát khẽ, thuận tay giải quyết một con lao về phía hắn.
“Chúng nó nhiều như vậy, lại tấn công hung dữ, lại càng giống như đang bảo vệ thứ gì đó hơn.” Vân Phong không ngừng dùng cầu lửa dọn đi sự lãnh lẽo của con đường phía trước, mặc dù chỉ được vài giây, nhưng đã đủ để bọn họ thấy được con đường trước mặt.
“Càng xuống dưới lại càng nhiều.” Mộc Thương Hải nhăn mày, “Chúng ta không thể ứng phó được, số lượng của chúng nhiều quá!”
“Hỏa Cầu!” Vân Phong hét lớn, nàng phải tìm đường ra. Ánh sáng đỏ bừng lao thẳng xuống dưới, chiếu sáng con đường phía trước. Mắt Vân Phong sáng lên, “Ta thấy rồi! Đi theo ta!”
Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải không nói hai lời theo Vân Phong tiến lên, cách bọn họ không xa Hạo Thiên cũng thấy được, kéo La Đằng cấp tốc đuổi theo. Vân Phong ngày càng xuống dưới, Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên phụ trách đánh rơi hải tộc tấn công. Càng xuống dưới mật độ công kích càng gia tăng. Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải cắn răng, số lượng càng ngày càng nhiều, giết không hết cái đám này.
“Nắm chặt ta!” Giọng Vân Phong vang lên, ấm áp có lực, hai tay chìa ra bắt lấy cánh tay Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên, kéo hai người cấp tốc lao xuống, Nhục Cầu ngồi vững trên vai Vân Phong, nàng nghiến răng đẩy tốc độ lên mức cực hạn.
“Đằng trước có lá chắn không gian!” Mộc Thương Hải hét lên, Vân Phong chợt thấy vai mình nhẹ đi, Nhục Cầu nhảy lên, vọt thẳng về phía trước.
“Ầm!” Dưới vực sâu chấn động mãnh liệt, một lực hút kinh người từ đâu đó truyền ra, điên cuồng kéo Vân Phong vào trong, làm những hải tộc canh giữ ở đây hoàn toàn nổi giận. Miệng ré lên những tiếng thét chói tai, nổi điên nhào về phía Vân Phong.
Lực hút điên cuồng hút lấy Vân Phong, nàng nắm chặt Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải, lực hút hoàn toàn kéo ba người vào, hải tộc thấy ba người biến mất, ngửa mặt lên gầm lên giận dữ.
“Phá…” Một hơi thở hùng hậu phá không tới, nhưng một trận sóng nhiệt đánh tan bầy hải tộc tụ tập chằng chịt, mở ra một lối đi nhỏ, một bóng đen xuyên qua đi vào, trên đường máu thịt tung bay.
“Vèo!” Kế Vân Phong, một bóng người cũng bị lực hút kéo vào, bầy hải tộc không tên nhanh chóng tụ lại, nhưng đúng lúc đó, lực hút kia đột nhiên biến mất. Tiếng tức giận của hải tộc càng thêm the thé chói tai, vang dội cả vực sâu âm u Vô Tận Hải nơi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.