Quyển 6 - Chương 112: Đột phá mới 1
Nhược Tuyết Tam Thiên
09/12/2021
Edit: Mavis Clay
“Thình thịch.” Đây là tiếng nhịp tim của Vân Phong, trước đây nàng chưa bao giờ thấy khẩn trương như thế, nhìn cánh cửa, đẩy nhẹ ra tiến vào, Vân Phong hít nhẹ một hơi từ không khí, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như được rót dòng khí mát lạnh, vô cùng thông suốt.
Khúc Lam Y vỗ nhẹ lên vai Vân Phong, nàng quay đầu lại mỉm cười, từng bước tiến tới, bước chân chậm chạp hơn cả dự đoán của nàng, rõ ràng cự ly chỉ có trăm mét, nhưng nàng lại như cố hết sức để mà đi.
“Sao thế? Là trong lòng có điều e ngại?” Giọng nói trong nhà lại vang lên, Vân Phong mỉm cười, “Vãn bối không có e ngại hay không, còn phải xem tiền bối có tạo áp lực hay không.”
Trong nhà chìm vào im lặng, sau đó tiếng cười khẽ vang lên, một luồng khí trong lành từ trong nhà phả ra, nháy mắt giải tỏa toàn bộ cảm giác khó chịu trong người Vân Phong, “Tiến lên đi, để ta xem thử ngươi là ai.”
Vân Phong đứng thẳng sống lưng, sức nặng lúc mới vào đã biến mất, đồng thời dưới chân nhẹ nhàng không ít, bước chân thẳng vào bên trong nhà, không hề lùi bước chút nào. Vào trong cánh cửa, nàng cảm thấy như tiến vào một thế giới khác.
Dưới chân là thảm cỏ xanh ngát, phóng tầm mắt nhìn ra là mảnh đất vô tận. Thảo dược sinh trưởng ở nơi đây còn quý trọng hơn bên ngoài, thậm chí đa số là những giống loài mà Vân Phong chưa từng thấy. Nàng càng nhìn càng giật mình, không nhịn được tiến về trước vài bước, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Đây là… Mật Kim Vô Căn Thảo.. toàn bộ không gian này đều là Mật Kim Vô Căn Thảo.”
Đây là chuyện mà bình thường không thể nào xảy ra được, Mật Kim Vô Căn Thảo sinh trưởng thưa thớt mà chậm chạp, sao có thể xuất hiện thành ruộng ở nơi này? Vân Phong ngạc nhiên khẽ nhếch môi, vội phóng tầm mắt nhìn ra xa, nơi này không có bất kỳ một ai cả.
“Tiền bối!” Vân Phong hắng giọng hô to, âm thanh vang vọng bên trong khu vực đầy thảo dược, nghe mênh mông làm sao, thi thoảng còn có gió thổi qua, làm trộn lẫn các mùi vị thảo dược lại với nhau phả vào mặt. “Nếu tiền bối chịu gặp mặt trực diện, vãn bối vô cùng cảm kích!” Vân Phong lại lên tiếng, ánh mắt tìm kiếm cẩn thận các hướng, nhưng không hề có bất kỳ âm thanh nào đáp lại nàng. Không có ai? Vân Phong nghi hoặc, xoay người muốn ra ngoài, lại phát hiện cánh cửa ra vào đã biến mất.
Nàng bị nhốt ở chỗ này rồi. Lúc này Vân Phong mới hiểu, Tinh Thần Lực trong cơ thể nhanh chóng tuôn ra bốn phía, lúc sắp tới gần biên giới cánh đồng thì bị bắn ngược lại trở về.
Kết giới không gian mạnh tới như thế? Vân Phong giật mình, Tinh Thần Lực của nàng bị bắn ngược lại, trừ phi vị tiền bối kia đồng ý cho qua, nếu không nàng sẽ mãi bị nhốt ở đây. Như vậy sao được? Cho dù lần này nàng tới đây vô ích, cũng tuyệt không thể để bị nhốt ở đây được.
Vân Phong cao giọng hét lên, âm thanh lại như quanh quẩn bên người, nàng cắn răng, bước chân nhanh chóng đi tới nơi biên giới, nhìn bức tường vô hình trước mặt, nàng lầm bầm, “Vãn bối là bất đắc dĩ, đắc tội!”
“Ầm!” Lực lượng hội tụ trên nấm đấm đánh lên bức tường không gian, làm cả không gian chấn động lên.
“Ầm!” Tiếng rung kêu vang lên nhưng bức tường không gian không hề có chút thay đổi nào, Vân Phong không tức giận mà nện một quyền tiếp một quyền lên.
“Rầm rầm rầm!”
“Ong!”
Tiếng quả đấm nện lên không gian và tiếng không gian chấn động vang lên liên tiếp, cường độ của kết giới vượt quá sức tưởng tượng của Vân Phong, không hề có chút sức mẻ nào dưới những đòn kích liên tục của nàng.
Vân Phong xoay người nhìn mảnh đất chứa đầy thảo dược, cắn chặt răng, lật lay lại, hiện ra một đám lửa.
“Vãn bối có lý do không thể bị nhốt ở đây được, nếu tiền bối vẫn chất vấn như thế, vãn bối sẽ đốt trụi khu vực này.” Ngọn lửa trong lòng bàn tay tăng mạnh hơn, dần trở nên gào thét. Không phá được bức tường không gian, nhưng nàng vẫn có thể đốt trụi nơi này.
“Ầm ầm!” Không gian lúc này đột nhiên chấn động nhẹ, ánh mắt Vân Phong quét tới, chỉ thấy một tiểu nam hài không biết xuất hiện từ đâu, không vui bước tới, “Tính khí của ngươi sao nôn nóng thế, nếu đốt trụi nơi này thì cả đời này ngươi cũng đừng hòng ra ngoài được.”
“Thả ta ra ngoài.” Vân Phong thu lại ngọn lửa, nhìn tiểu nam hài trước mặt, “Nếu không thả ta ra ngoài, thì ta nói được làm được.”
Tiểu nam hài không khỏi lắc đầu, “Ngươi vội cũng vô ích, nếu ngươi đường đột chọc giận sư phụ thì sẽ thực sự bị nhốt ở đây mãi mãi đấy, chẳng lẽ ngươi thật muốn như thế?”
Vân Phong nhíu mày, “Vậy vị tiền bối này có ý gì?”
Tiểu nam hài cười lên, “Ta cũng không biết sư phụ có ý gì, nhưng mà bây giờ xem ra nếu sư phụ cho phé ngươi vào nơi này sẽ không làm khó ngươi tới nỗi nào đâu, về điều này ngươi cứ thoải mái.”
Vân Phong nhíu chặt mày, “Ta không thể ở lại đây lâu được, còn có rất nhiều chuyện đang đợi ta làm.”
“Bây giờ ngươi gấp cũng vô dụng, chi bằng đã tới thì cứ yên tâm ở lại đi.” Tiểu nam hài nhún vai, “Nơi này toàn là thảo dược, với Dược Tề Sư các ngươi đều là thứ quý trọng khó kiếm, nơi này có thể nói là thiên đường đối với ngươi, ngươi cầm tùy tiện vài thảo dược, thừa dịp sư phụ không chú ý, sao không cầm thêm một chút?” Tiểu nam hài cười xấu xa.
Vân Phong nhướng mày, “Cho dù quý giá cỡ nào cũng là vật đã có chủ, hành vi đó khác gì với ăn trộm?”
Tiểu nam hài sững sờ, “…Thật ra thì… ta nói bừa chút thôi…” Tiểu nam hài đi vài bước rồi duỗi người, sau đó nói, “Trước khi sư phụ chưa có chỉ thị cụ thể, ngươi cứ đàng hoàng sống ở đây đi, với ngươi mà nói đây cũng không phải là chuyện xấu.” Tiểu nam hài đi vài bước, chỉ vào một góc. “Nơi đó có cây Lưu Lam sinh trưởng, ngươi tới đó là sẽ biết hôm đó ta có nói thật hay không.”
“Ở bên ngoài còn có bạn của ta…”
“Sư phụ sẽ không làm khó gì hắn đâu.” Tiểu nam hài khoát tay. “Sư phụ không phải là người động chút là giết người khác, sư phụ khá là hiền hòa. Được rồi, ta phải đi về đây, ngươi cứ ở lại đây đi nhé.” Tiểu nam hài khoát tay, nhanh chóng chạy vào một hướng, ngay lúc Vân Phong còn chưa định thần lại đã biến mất tăm.
“Tốc độ thật đấy…” Vân Phong nhíu mày, ngắm nhìn xung quanh, nơi này thực sự đúng là thiên đường của Dược Tề Sư, có rất nhiều loại thảo dược chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu ở bên ngoài, nhưng ở đây lại như cải trắng, vớ một cái là được cả bó to.
Nhìn về góc mà tiểu nam hài chỉ, Vân Phong nhíu mày suy nghĩ rồi bước tới, càng tới gần nàng càng phát hiện, nơi đó đang phát ra tia sáng nhàn nhạt, Vân Phong bước tới, chỉ thấy nơi đó là những cái cây toàn thân trong suốt đang phát sáng mọc thành đàn với nhau, vầng sáng chiếu quanh thân nó trông cực kỳ mỹ lệ.
Vân Phong không cần phải tiến vào trạng thái tu luyện cũng có thể kết luận được tiểu nam hài kia nói thật hay không, những cây này mới thực sự là cây Lưu Lam, ngày đó nam nhân Thí Sát Minh cầm tới thực sự… chỉ là một bụi cây dại mà thôi, có lẽ chính bản thân hắn cũng chẳng biết cây Lưu Lam thực sự có hình dáng ra sao.
Chỉ đứng đây thôi, còn chưa vào hình thức tu luyện nàng đã có thể cảm nhận được năng lượng đang từ bên ngoài tràn vào cơ thể, thôi động nhẹ lực lượng trong mình, nàng ngồi xuống, thấy xung quanh yên tĩnh không một ai, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, nếu nàng tạm thời không thể làm được gì, chi bằng nhân cơ hội này đúc thốc thực lực của mình, dưới sự giúp đỡ của cây Lưu Lam, nàng chắc chắn sẽ có thu hoạch không hề thấp chút nào.
“Nhân loại gọi là Vân Phong kia cũng rất có chừng mực.” Ở nơi nào đó, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Vân Phong đang tu luyện, “Thảo dược khiến người ta thèm nhỏ dãi ở khắp nơi nhưng nàng lại không hề muốn cầm lên, rất có định lực đấy.”
“Sư phụ, nàng có nhắc tới mảnh bản đồ, người có biết không?”
“Đó là bản đồ cội nguồn nguyên tố, vậy mà nàng lại tới tìm tin tức này, xem ra cội nguồn nguyên tố lại xuất hiện rồi.”
“Cội nguồn nguyên tố là cái gì vậy? Là gốc thảo dược nào sao?”
“Đó không phải là gốc thảo dược nào cả, cái đó là… gốc của năng lượng nguyên tố.”
“Vẫn chưa hiểu lắm, nhưng mà nàng không tồi.” Tiểu nam hài nhìn Vân Phong, “Hể? Bên người nàng xuất hiện bàn quay năm màu? Chuyển động với tốc độ nhanh tới như vậy?”
“Bàn quay năm màu?” Giọng nói mang theo sự kinh ngạc, sau đó ánh mắt quét tớ, “Nàng lại là Triệu Hồi Sư Ngũ Hệ?”
“Ngũ hệ Triệu Hồi Sư?” Tiểu nam hài lập tức há hốc. “Năm loại sức mạnh nguyên tố, làm sao nàng có thể thăng bằng được trong cơ thể mình?”
“Không ngờ lại là Triệu Hồi Sư Ngũ hệ… vốn khả năng chế dược của nàng đã đạt tới cấp bậc Tông Sư rồi, thực lực lại cũng cường hãn không kém. Với số tuổi đó của nàng lại có thành tựu cao tới như vậy, thật đúng là bất ngờ.
“…Nàng lợi hại thật đấy.” Tiểu nam hài thì thầm.
Đôi mắt kia nhìn Vân Phong một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói, “Trên người nàng còn có rất nhiều không gian phát triển, bất luận là chế dược hay thực lực, chỉ cần nàng chịu cố gắng hơn chút nữa, có nhiều thành tựu hơn cũng dễ đoán, Vân Phong này… thực sự là con người sao?”
“Còn có không gian nữa? Nói như vậy, nàng còn có thể lợi hại hơn?”
“…Đúng thế, ta thấy rất rõ, trong cơ thể nàng chứa đựng năng lượng nguyên tố lớn như biển rộng. Cực kỳ mênh mông. Đây là điều trước đây ta chưa từng thấy.”
“Sư phụ, nghe người tổng có vẻ rất vui?” Tiểu nam hài hồ nghi quay đầu lại, nhìn người kia, ánh mắt vui vẻ, “Gặp được một hạt giống tốt như thế, đổi lại là một lão già nào cũng sẽ cười thầm.”
“Ý của sư phụ là…”
“Ha ha ha ha.” Tiếng người khẽ vang lên, đôi mắt đột nhiên sáng rực lên, “Mầm non tốt như thế, lại còn là trong nhân loại, sao ta có thể bỏ qua được?”
“Sư phụ, người thiên vị thế?” Tiểu nam hài bất mãn chu môi, tay huơ huơ kháng nghị, “Nếu con cũng có chút thiên phú ở phương diện chế dược, ta sẽ trông ngón tới người khác sao? Tới lấy bình chất thuốc cấp bậc Thiền Sư của nàng ra đây, ta muốn nghiên cứu một chút.”
“Khoan.” Tiểu nam hài giật nhẹ khóe miệng, “Muốn bình chất thuốc đó có điều kiện, nếu người không nói cho nàng chuyện về mảnh bản đồ, nàng tuyệt đối sẽ không cho người đâu, nàng khôn lắm.”
“Điều này còn không đơn giản sao, giao thứ này cho nàng.” Một quyển sách rách nát được ném tới, tiểu nam hài vội vàng tiếp lấy, “Sư phụ, người không cần thứ này nữa à?”
“Ta giữ lại cũng vô dụng, mang cho nàng ấy đi.”
Tiểu nam hài gật đầu, nhìn quyển sách rách nát mềm oặt trong tay, có vài tờ như muốn rớt ra ngoài, tiểu nam hài liếc mép một phát rồi lắc mình chạy ra ngoài, tới thẳng chỗ của Vân Phong.
Vân Phong đang chuyên tâm nghỉ ngơi thì nhận ra có người tới gần, lập tức mở mắt ra, ánh hào quang lóe lên, là đứa trẻ đó.
“Thứ này cho ngươi, cho ta chất thuốc đi.” Tiểu nam hài đưa một quyển sách rách nát tới, Vân Phong hoài nghi nhận lấy, nàng nhớ trước đây tiểu nam hài có nói tới việc nhìn thấy bản đồ trên một cuốn sách nát, chẳng lẽ là cái này?
Mở trang sách cũ mèm ra, con người Vân Phong co lại. Đây là…
“Chất thuốc.” Tiểu nam hài vươn tay tới, Vân Phong nhìn hắn một lát, sau đó lấy chất thuốc ra đưa sang, “Lúc này thì tiền bối chịu lộ diện? Có một số việc… ta cần hỏi rõ ràng.”
Tiểu nam hài nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nghĩ lại những lời vừa rồi mà sư phụ nói với nó, gật đầu, “Ngươi chế ra được chất thuốc cấp bậc Thiền Sư, thực lực thăng tiến thêm một bước mới, sư phụ sẽ ra gặp ngươi.”
Vân Phong hoàn toàn sửng sốt. Đây là yêu cầu gì đây? “Đây là… có ý gì?”
“Lời của sư phụ nói là vậy đấy, thảo dược ở đây ngươi cứ dùng tùy ý, dù sao dùng hết cũng mọc lại được.” Tiểu nam hài thuận miệng nói, sau đó xoay người lon ton chạy mất, Vân Phong sững sờ, xem ra Thạch Mẫu này đang có ý muốn rèn luyện nàng? Nhưng vì sao lại làm thế?
Suy nghĩ trong chốc lát, nhưng vẫn không tài nào đoán ra được ý của vị Thạch Mẫu này, cuối cùng Vân Phong quyết định không quan tâm nữa, cơ hội tốt như vậy, hoàn cảnh tốt thế này, chủ nhân của nơi này lại tính để cho mình, hiển nhiên nàng không cần phải khách khí.
Nhìn mấy cây thảo dược xung quanh mình, Vân Phong mỉm cười, nếu nàng có thể sớm ngày chế được chất thuốc cấp bậc Thiền Sư thì quá tốt rồi, nơi này nhiều dược liệu quý giá như thế, chắc chắn là thời cơ rất tốt. Tăng trưởng thực lực cũng thế. “Đây chính là cái gọi là cơ duyên sao… Cơ duyên thế này, hiển nhiên không thể để tùy tiện vuột mất rồi.” Vân Phong quyết định, vấn đề đã lâu không có khởi sắc của mình phải có tiến triển tại đây.
Hạ quyết định xong, Vân Phong lập tức thực hiện, chế dược và thực lực hai bút cùng vẽ, phương thức chế dược của nàng vốn khác người, mọi bước phiền bức đều có thể được giản lược, về mặt thời gian tuyệt đối có ưu thế, nếu muốn đạt tới cấp bậc Thiền Sư trước tiên phải củng cố cấp bậc Tông Sư đã rồi chờ thời.
Quanh thân đều là thảo dược, cơ bản nàng không cần quan tâm về vấn đề thảo dược, mặc dù thảo dược nhiều nhưng nàng không muốn lãng phí, hiện tại nàng đã thông thạo ở cấp bậc Tông Sư, nếu muốn đạt tới được cấp bậc Thiền Sư thì cần phải có cơ duyên, cơ hội luôn tới với người có chuẩn bị, tích lũy mới là điều kiện đưa tới thành công.
Lựa chọn sử dụng thảo dược, tiến hành điều chế, cuối cùng là thành hình chất thuốc, mỗi ngày Vân Phong đều luyện tập chất thuốc Tông Sư ba sao có độ khó cao, từng nhóm chất thuốc vung xuống nàng chưa bao giờ thất bại, thành tích cực kỳ ưu việt, nhưng nàng vẫn chưa có cảm giác mình chạm được tới thềm cảnh cấp bậc Thiền Sư, ngược lại thì càng ngày càng xa hơn.
“Cần phải cẩn thận nghĩ lại xem, chất thuốc cấp bậc Thiền Sư làm sao để có cơ hội bắt được?” Kết thúc quá trình chế dược lặp đi lặp lại, Vân Phong tiến vào giai đoạn trầm tư, làm việc không thể vội vàng được, trong lúc ý thức đang có sai tầm thì phải dừng lại xem kỹ bản thân, bắt đầu lại.
Sư tôn kể cho nàng nghe rất nhiều về đồ vật cấp bậc Thiền Sư, mặc dù Vân Phong không thể trực tiếp cảm nhận, nhưng vẫn khắc sâu trong lòng. Đây là kinh nghiệm quý báu của sư tôn, cũng là những thông tin quý giá mà nàng tìm được.
“Chất thuốc cấp bậc Thiền Sư xuất phát từ chính bản thân Dược Tề Sư, là do chính bản thân Dược Tề Sư giác ngộ ra được, không hề tương ứng với bất kỳ cách điều chế của bất kỳ ai, mỗi cách điều chế đều là độc nhất vô nhị.”
Lời nói của Phong Thanh Huyền vang lên trong đầu Vân Phong, chất thuốc cấp bậc Thiền Sư có cách điều chế đặc biệt, do chính bản thân Dược Tề Sư ngộ ra, tại sao lại vượt tiến được tới cấp bậc Thiền Sư, đó là phải dựa vào lĩnh ngộ cách điều chế chất thuốc của mình? Như thế nào thì mình mới có thể lĩnh ngộ được?
Vân Phong yên lặng ngồi dưới đất, ngẩn người nhìn đống thảo dược trước mặt, tự mình lĩnh ngộ… nghĩa là do chính mình sáng tạo ra? Mắt Vân Phong sáng lên, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nở một nụ cười tự tin.
“Do mình sáng tạo… đây mới là chỗ chân lý của cấp bậc Thiền Sư, thay vì nói là mình lĩnh ngộ, cách điều chế chất thuốc cấp bậc Thiền Sư cơ bản đều là Dược Tề Sư tự nghĩ ra. Mà mấu chốt để tới được cấp bậc Thiền Sư… có lẽ cũng là tự sáng lập.
Con đường đang bế tắc chợt mở rộng hơn. Muốn thăng tới cấp bậc Thiền Sư thì phải vứt bỏ toàn bộ cách điều chế trước đây, nương theo sự thấu hiểu năng lượng nguyên tố của mình, sáng tạo nên thứ của mình. Đây chính là chìa khóa để bước tới cấp bậc Thiền Sư, cũng là vấn đề khó khăn cần phải vượt qua của cấp bậc này.
Dược Tề Sư đạt tới được thành tựu đỉnh cao Tông Sư sao có thể dễ dàng từ bỏ những gì kiên trì tới giờ? Buông bỏ cách điều chế chất thuốc quen thuộc, buông bỏ toàn bộ thói quen, để tìm hiểu một lĩnh vực mình không hoàn toàn biết tới? Vượt qua, thì chứng tỏ từ bỏ để bắt đầu lại từ đầu.
Những thứ này với Vân Phong thì chẳng có ý nghĩa gì nhiều.
Bản thân nàng vốn chính là sự khởi đầu, trên con đường đi tới đây, bắt đầu lại là phải trải qua sự lựa chọn.
Những ngày sau, Vân Phong cố gắng quăng hết những cách điều chế mà mình đã quen thuộc, cố gắng để bản thân trở lại trạng thái nguyên thủy, đây không phải là chuyện dễ dàng, quên đi cũng cần phải có thời gian để tẩy. Càng truy tìm lý tưởng sáng tạo của bản thân, nàng phát hiện với thế giới, nhất là nguyên tốc lực có một cảm giác khác, tất cả đều được cấu thành từ nguyên tố, tất cả đều có nguyên tố vận chuyển.
Điều này tới chính sư tôn cũng đã nói, cấp bậc Thiền Sư có một tâm cảnh và tầm nhìn khác hoàn toàn. Trong lòng Vân Phong thầm nghĩ, với mỗi loại thảo dược không còn đơn giản như trước nữa, chỉ hái, sử dụng, mà phải dụng tâm, dùng năng lượng của mình để cảm nhận được đủ loại nguyên tố ẩn chứa trong các loài thực vật này.
“Vân Phong này thông suốt cực kỳ nhanh, ta còn tưởng rằng nàng sẽ phải bỏ thời gian lâu hơn chứ… Thật không ngờ.” Tiếng khen ngợi vang lên, đôi mắt tràn ngập sự ngạc nhiên, tiểu nam hài bên cạnh nói, “Tốc độ nhanh như thế… Hình như nàng khoogn xa lạ mấy với cấp bậc Thiền Sư, sư phụ à.”
“Con nói không sai, nàng chắc chắn đã từng được Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư dạy cho, chai thuốc này là từ vị Dược Tề Sư đó mà ra.” Một cánh tay lay nhẹ bình chất thuốc, làm chất lỏng trong bình ánh lên lấp lóe, phản chiếu ánh sáng vô cùng xinh đẹp.
“Nàng thật có phúc khí, Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư… không có bao nhiêu.”
“Nào chỉ là không có bao nhiêu, có thể xuất hiện được một người đã là may lắm rồi.” Nắm chặt lại bình chất thuốc, giọng nói lại vang lên, “Chỉ tiếc là không thấy được vị Dược Tề Sư kia, nhưng mà… có thể chứng kiến một Thiền Sư mới ra đời cũng là chuyện tốt.”
Tiểu nam hài không nhịn được quay đầu lại, “Sư phụ, người còn nói là không thiên vị? Suy cho cùng Vân Phong cũng đâu có tý quan hệ nào với người?”
Bên kia vang lên tiếng cười khẽ, đưa tay sờ đầu tiểu nam hài, “Không có quan hệ? Vẫn chưa chắc đâu.”
Từ lúc Vân Phong đi vào căn nhà kia đã lâu không xuất hiện nữa, Khúc Lam Y chờ ở ngoài nói không gấp là giả, lúc đầu hắn còn bình tĩnh chờ đời, sau đó thì nôn nóng rảo bước, bây giờ thì sốt ruột hận không thể lao vào, cực kỳ khó chịu.
Tiểu Phong Phong vào trong lâu như vậy rồi sao còn chưa ra? Khúc Lam Y thực sự không đợi nổi nữa, lỡ nữ nhân yêu mến ở trong chịu đựng khổ sở gì đó mà hắn không biết, làm sao hắn có thể ở ngoài mà đợi được? Đứng dậy sải bước tới căn nhà nhỏ, vừa đi được một bước thì có một bóng người nhỏ bé đẩy cửa đi ra ngoài, khoát tay với Khúc Lam Y, “Ngươi không được đi vào.”
“Thình thịch.” Đây là tiếng nhịp tim của Vân Phong, trước đây nàng chưa bao giờ thấy khẩn trương như thế, nhìn cánh cửa, đẩy nhẹ ra tiến vào, Vân Phong hít nhẹ một hơi từ không khí, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như được rót dòng khí mát lạnh, vô cùng thông suốt.
Khúc Lam Y vỗ nhẹ lên vai Vân Phong, nàng quay đầu lại mỉm cười, từng bước tiến tới, bước chân chậm chạp hơn cả dự đoán của nàng, rõ ràng cự ly chỉ có trăm mét, nhưng nàng lại như cố hết sức để mà đi.
“Sao thế? Là trong lòng có điều e ngại?” Giọng nói trong nhà lại vang lên, Vân Phong mỉm cười, “Vãn bối không có e ngại hay không, còn phải xem tiền bối có tạo áp lực hay không.”
Trong nhà chìm vào im lặng, sau đó tiếng cười khẽ vang lên, một luồng khí trong lành từ trong nhà phả ra, nháy mắt giải tỏa toàn bộ cảm giác khó chịu trong người Vân Phong, “Tiến lên đi, để ta xem thử ngươi là ai.”
Vân Phong đứng thẳng sống lưng, sức nặng lúc mới vào đã biến mất, đồng thời dưới chân nhẹ nhàng không ít, bước chân thẳng vào bên trong nhà, không hề lùi bước chút nào. Vào trong cánh cửa, nàng cảm thấy như tiến vào một thế giới khác.
Dưới chân là thảm cỏ xanh ngát, phóng tầm mắt nhìn ra là mảnh đất vô tận. Thảo dược sinh trưởng ở nơi đây còn quý trọng hơn bên ngoài, thậm chí đa số là những giống loài mà Vân Phong chưa từng thấy. Nàng càng nhìn càng giật mình, không nhịn được tiến về trước vài bước, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Đây là… Mật Kim Vô Căn Thảo.. toàn bộ không gian này đều là Mật Kim Vô Căn Thảo.”
Đây là chuyện mà bình thường không thể nào xảy ra được, Mật Kim Vô Căn Thảo sinh trưởng thưa thớt mà chậm chạp, sao có thể xuất hiện thành ruộng ở nơi này? Vân Phong ngạc nhiên khẽ nhếch môi, vội phóng tầm mắt nhìn ra xa, nơi này không có bất kỳ một ai cả.
“Tiền bối!” Vân Phong hắng giọng hô to, âm thanh vang vọng bên trong khu vực đầy thảo dược, nghe mênh mông làm sao, thi thoảng còn có gió thổi qua, làm trộn lẫn các mùi vị thảo dược lại với nhau phả vào mặt. “Nếu tiền bối chịu gặp mặt trực diện, vãn bối vô cùng cảm kích!” Vân Phong lại lên tiếng, ánh mắt tìm kiếm cẩn thận các hướng, nhưng không hề có bất kỳ âm thanh nào đáp lại nàng. Không có ai? Vân Phong nghi hoặc, xoay người muốn ra ngoài, lại phát hiện cánh cửa ra vào đã biến mất.
Nàng bị nhốt ở chỗ này rồi. Lúc này Vân Phong mới hiểu, Tinh Thần Lực trong cơ thể nhanh chóng tuôn ra bốn phía, lúc sắp tới gần biên giới cánh đồng thì bị bắn ngược lại trở về.
Kết giới không gian mạnh tới như thế? Vân Phong giật mình, Tinh Thần Lực của nàng bị bắn ngược lại, trừ phi vị tiền bối kia đồng ý cho qua, nếu không nàng sẽ mãi bị nhốt ở đây. Như vậy sao được? Cho dù lần này nàng tới đây vô ích, cũng tuyệt không thể để bị nhốt ở đây được.
Vân Phong cao giọng hét lên, âm thanh lại như quanh quẩn bên người, nàng cắn răng, bước chân nhanh chóng đi tới nơi biên giới, nhìn bức tường vô hình trước mặt, nàng lầm bầm, “Vãn bối là bất đắc dĩ, đắc tội!”
“Ầm!” Lực lượng hội tụ trên nấm đấm đánh lên bức tường không gian, làm cả không gian chấn động lên.
“Ầm!” Tiếng rung kêu vang lên nhưng bức tường không gian không hề có chút thay đổi nào, Vân Phong không tức giận mà nện một quyền tiếp một quyền lên.
“Rầm rầm rầm!”
“Ong!”
Tiếng quả đấm nện lên không gian và tiếng không gian chấn động vang lên liên tiếp, cường độ của kết giới vượt quá sức tưởng tượng của Vân Phong, không hề có chút sức mẻ nào dưới những đòn kích liên tục của nàng.
Vân Phong xoay người nhìn mảnh đất chứa đầy thảo dược, cắn chặt răng, lật lay lại, hiện ra một đám lửa.
“Vãn bối có lý do không thể bị nhốt ở đây được, nếu tiền bối vẫn chất vấn như thế, vãn bối sẽ đốt trụi khu vực này.” Ngọn lửa trong lòng bàn tay tăng mạnh hơn, dần trở nên gào thét. Không phá được bức tường không gian, nhưng nàng vẫn có thể đốt trụi nơi này.
“Ầm ầm!” Không gian lúc này đột nhiên chấn động nhẹ, ánh mắt Vân Phong quét tới, chỉ thấy một tiểu nam hài không biết xuất hiện từ đâu, không vui bước tới, “Tính khí của ngươi sao nôn nóng thế, nếu đốt trụi nơi này thì cả đời này ngươi cũng đừng hòng ra ngoài được.”
“Thả ta ra ngoài.” Vân Phong thu lại ngọn lửa, nhìn tiểu nam hài trước mặt, “Nếu không thả ta ra ngoài, thì ta nói được làm được.”
Tiểu nam hài không khỏi lắc đầu, “Ngươi vội cũng vô ích, nếu ngươi đường đột chọc giận sư phụ thì sẽ thực sự bị nhốt ở đây mãi mãi đấy, chẳng lẽ ngươi thật muốn như thế?”
Vân Phong nhíu mày, “Vậy vị tiền bối này có ý gì?”
Tiểu nam hài cười lên, “Ta cũng không biết sư phụ có ý gì, nhưng mà bây giờ xem ra nếu sư phụ cho phé ngươi vào nơi này sẽ không làm khó ngươi tới nỗi nào đâu, về điều này ngươi cứ thoải mái.”
Vân Phong nhíu chặt mày, “Ta không thể ở lại đây lâu được, còn có rất nhiều chuyện đang đợi ta làm.”
“Bây giờ ngươi gấp cũng vô dụng, chi bằng đã tới thì cứ yên tâm ở lại đi.” Tiểu nam hài nhún vai, “Nơi này toàn là thảo dược, với Dược Tề Sư các ngươi đều là thứ quý trọng khó kiếm, nơi này có thể nói là thiên đường đối với ngươi, ngươi cầm tùy tiện vài thảo dược, thừa dịp sư phụ không chú ý, sao không cầm thêm một chút?” Tiểu nam hài cười xấu xa.
Vân Phong nhướng mày, “Cho dù quý giá cỡ nào cũng là vật đã có chủ, hành vi đó khác gì với ăn trộm?”
Tiểu nam hài sững sờ, “…Thật ra thì… ta nói bừa chút thôi…” Tiểu nam hài đi vài bước rồi duỗi người, sau đó nói, “Trước khi sư phụ chưa có chỉ thị cụ thể, ngươi cứ đàng hoàng sống ở đây đi, với ngươi mà nói đây cũng không phải là chuyện xấu.” Tiểu nam hài đi vài bước, chỉ vào một góc. “Nơi đó có cây Lưu Lam sinh trưởng, ngươi tới đó là sẽ biết hôm đó ta có nói thật hay không.”
“Ở bên ngoài còn có bạn của ta…”
“Sư phụ sẽ không làm khó gì hắn đâu.” Tiểu nam hài khoát tay. “Sư phụ không phải là người động chút là giết người khác, sư phụ khá là hiền hòa. Được rồi, ta phải đi về đây, ngươi cứ ở lại đây đi nhé.” Tiểu nam hài khoát tay, nhanh chóng chạy vào một hướng, ngay lúc Vân Phong còn chưa định thần lại đã biến mất tăm.
“Tốc độ thật đấy…” Vân Phong nhíu mày, ngắm nhìn xung quanh, nơi này thực sự đúng là thiên đường của Dược Tề Sư, có rất nhiều loại thảo dược chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu ở bên ngoài, nhưng ở đây lại như cải trắng, vớ một cái là được cả bó to.
Nhìn về góc mà tiểu nam hài chỉ, Vân Phong nhíu mày suy nghĩ rồi bước tới, càng tới gần nàng càng phát hiện, nơi đó đang phát ra tia sáng nhàn nhạt, Vân Phong bước tới, chỉ thấy nơi đó là những cái cây toàn thân trong suốt đang phát sáng mọc thành đàn với nhau, vầng sáng chiếu quanh thân nó trông cực kỳ mỹ lệ.
Vân Phong không cần phải tiến vào trạng thái tu luyện cũng có thể kết luận được tiểu nam hài kia nói thật hay không, những cây này mới thực sự là cây Lưu Lam, ngày đó nam nhân Thí Sát Minh cầm tới thực sự… chỉ là một bụi cây dại mà thôi, có lẽ chính bản thân hắn cũng chẳng biết cây Lưu Lam thực sự có hình dáng ra sao.
Chỉ đứng đây thôi, còn chưa vào hình thức tu luyện nàng đã có thể cảm nhận được năng lượng đang từ bên ngoài tràn vào cơ thể, thôi động nhẹ lực lượng trong mình, nàng ngồi xuống, thấy xung quanh yên tĩnh không một ai, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, nếu nàng tạm thời không thể làm được gì, chi bằng nhân cơ hội này đúc thốc thực lực của mình, dưới sự giúp đỡ của cây Lưu Lam, nàng chắc chắn sẽ có thu hoạch không hề thấp chút nào.
“Nhân loại gọi là Vân Phong kia cũng rất có chừng mực.” Ở nơi nào đó, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Vân Phong đang tu luyện, “Thảo dược khiến người ta thèm nhỏ dãi ở khắp nơi nhưng nàng lại không hề muốn cầm lên, rất có định lực đấy.”
“Sư phụ, nàng có nhắc tới mảnh bản đồ, người có biết không?”
“Đó là bản đồ cội nguồn nguyên tố, vậy mà nàng lại tới tìm tin tức này, xem ra cội nguồn nguyên tố lại xuất hiện rồi.”
“Cội nguồn nguyên tố là cái gì vậy? Là gốc thảo dược nào sao?”
“Đó không phải là gốc thảo dược nào cả, cái đó là… gốc của năng lượng nguyên tố.”
“Vẫn chưa hiểu lắm, nhưng mà nàng không tồi.” Tiểu nam hài nhìn Vân Phong, “Hể? Bên người nàng xuất hiện bàn quay năm màu? Chuyển động với tốc độ nhanh tới như vậy?”
“Bàn quay năm màu?” Giọng nói mang theo sự kinh ngạc, sau đó ánh mắt quét tớ, “Nàng lại là Triệu Hồi Sư Ngũ Hệ?”
“Ngũ hệ Triệu Hồi Sư?” Tiểu nam hài lập tức há hốc. “Năm loại sức mạnh nguyên tố, làm sao nàng có thể thăng bằng được trong cơ thể mình?”
“Không ngờ lại là Triệu Hồi Sư Ngũ hệ… vốn khả năng chế dược của nàng đã đạt tới cấp bậc Tông Sư rồi, thực lực lại cũng cường hãn không kém. Với số tuổi đó của nàng lại có thành tựu cao tới như vậy, thật đúng là bất ngờ.
“…Nàng lợi hại thật đấy.” Tiểu nam hài thì thầm.
Đôi mắt kia nhìn Vân Phong một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói, “Trên người nàng còn có rất nhiều không gian phát triển, bất luận là chế dược hay thực lực, chỉ cần nàng chịu cố gắng hơn chút nữa, có nhiều thành tựu hơn cũng dễ đoán, Vân Phong này… thực sự là con người sao?”
“Còn có không gian nữa? Nói như vậy, nàng còn có thể lợi hại hơn?”
“…Đúng thế, ta thấy rất rõ, trong cơ thể nàng chứa đựng năng lượng nguyên tố lớn như biển rộng. Cực kỳ mênh mông. Đây là điều trước đây ta chưa từng thấy.”
“Sư phụ, nghe người tổng có vẻ rất vui?” Tiểu nam hài hồ nghi quay đầu lại, nhìn người kia, ánh mắt vui vẻ, “Gặp được một hạt giống tốt như thế, đổi lại là một lão già nào cũng sẽ cười thầm.”
“Ý của sư phụ là…”
“Ha ha ha ha.” Tiếng người khẽ vang lên, đôi mắt đột nhiên sáng rực lên, “Mầm non tốt như thế, lại còn là trong nhân loại, sao ta có thể bỏ qua được?”
“Sư phụ, người thiên vị thế?” Tiểu nam hài bất mãn chu môi, tay huơ huơ kháng nghị, “Nếu con cũng có chút thiên phú ở phương diện chế dược, ta sẽ trông ngón tới người khác sao? Tới lấy bình chất thuốc cấp bậc Thiền Sư của nàng ra đây, ta muốn nghiên cứu một chút.”
“Khoan.” Tiểu nam hài giật nhẹ khóe miệng, “Muốn bình chất thuốc đó có điều kiện, nếu người không nói cho nàng chuyện về mảnh bản đồ, nàng tuyệt đối sẽ không cho người đâu, nàng khôn lắm.”
“Điều này còn không đơn giản sao, giao thứ này cho nàng.” Một quyển sách rách nát được ném tới, tiểu nam hài vội vàng tiếp lấy, “Sư phụ, người không cần thứ này nữa à?”
“Ta giữ lại cũng vô dụng, mang cho nàng ấy đi.”
Tiểu nam hài gật đầu, nhìn quyển sách rách nát mềm oặt trong tay, có vài tờ như muốn rớt ra ngoài, tiểu nam hài liếc mép một phát rồi lắc mình chạy ra ngoài, tới thẳng chỗ của Vân Phong.
Vân Phong đang chuyên tâm nghỉ ngơi thì nhận ra có người tới gần, lập tức mở mắt ra, ánh hào quang lóe lên, là đứa trẻ đó.
“Thứ này cho ngươi, cho ta chất thuốc đi.” Tiểu nam hài đưa một quyển sách rách nát tới, Vân Phong hoài nghi nhận lấy, nàng nhớ trước đây tiểu nam hài có nói tới việc nhìn thấy bản đồ trên một cuốn sách nát, chẳng lẽ là cái này?
Mở trang sách cũ mèm ra, con người Vân Phong co lại. Đây là…
“Chất thuốc.” Tiểu nam hài vươn tay tới, Vân Phong nhìn hắn một lát, sau đó lấy chất thuốc ra đưa sang, “Lúc này thì tiền bối chịu lộ diện? Có một số việc… ta cần hỏi rõ ràng.”
Tiểu nam hài nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nghĩ lại những lời vừa rồi mà sư phụ nói với nó, gật đầu, “Ngươi chế ra được chất thuốc cấp bậc Thiền Sư, thực lực thăng tiến thêm một bước mới, sư phụ sẽ ra gặp ngươi.”
Vân Phong hoàn toàn sửng sốt. Đây là yêu cầu gì đây? “Đây là… có ý gì?”
“Lời của sư phụ nói là vậy đấy, thảo dược ở đây ngươi cứ dùng tùy ý, dù sao dùng hết cũng mọc lại được.” Tiểu nam hài thuận miệng nói, sau đó xoay người lon ton chạy mất, Vân Phong sững sờ, xem ra Thạch Mẫu này đang có ý muốn rèn luyện nàng? Nhưng vì sao lại làm thế?
Suy nghĩ trong chốc lát, nhưng vẫn không tài nào đoán ra được ý của vị Thạch Mẫu này, cuối cùng Vân Phong quyết định không quan tâm nữa, cơ hội tốt như vậy, hoàn cảnh tốt thế này, chủ nhân của nơi này lại tính để cho mình, hiển nhiên nàng không cần phải khách khí.
Nhìn mấy cây thảo dược xung quanh mình, Vân Phong mỉm cười, nếu nàng có thể sớm ngày chế được chất thuốc cấp bậc Thiền Sư thì quá tốt rồi, nơi này nhiều dược liệu quý giá như thế, chắc chắn là thời cơ rất tốt. Tăng trưởng thực lực cũng thế. “Đây chính là cái gọi là cơ duyên sao… Cơ duyên thế này, hiển nhiên không thể để tùy tiện vuột mất rồi.” Vân Phong quyết định, vấn đề đã lâu không có khởi sắc của mình phải có tiến triển tại đây.
Hạ quyết định xong, Vân Phong lập tức thực hiện, chế dược và thực lực hai bút cùng vẽ, phương thức chế dược của nàng vốn khác người, mọi bước phiền bức đều có thể được giản lược, về mặt thời gian tuyệt đối có ưu thế, nếu muốn đạt tới cấp bậc Thiền Sư trước tiên phải củng cố cấp bậc Tông Sư đã rồi chờ thời.
Quanh thân đều là thảo dược, cơ bản nàng không cần quan tâm về vấn đề thảo dược, mặc dù thảo dược nhiều nhưng nàng không muốn lãng phí, hiện tại nàng đã thông thạo ở cấp bậc Tông Sư, nếu muốn đạt tới được cấp bậc Thiền Sư thì cần phải có cơ duyên, cơ hội luôn tới với người có chuẩn bị, tích lũy mới là điều kiện đưa tới thành công.
Lựa chọn sử dụng thảo dược, tiến hành điều chế, cuối cùng là thành hình chất thuốc, mỗi ngày Vân Phong đều luyện tập chất thuốc Tông Sư ba sao có độ khó cao, từng nhóm chất thuốc vung xuống nàng chưa bao giờ thất bại, thành tích cực kỳ ưu việt, nhưng nàng vẫn chưa có cảm giác mình chạm được tới thềm cảnh cấp bậc Thiền Sư, ngược lại thì càng ngày càng xa hơn.
“Cần phải cẩn thận nghĩ lại xem, chất thuốc cấp bậc Thiền Sư làm sao để có cơ hội bắt được?” Kết thúc quá trình chế dược lặp đi lặp lại, Vân Phong tiến vào giai đoạn trầm tư, làm việc không thể vội vàng được, trong lúc ý thức đang có sai tầm thì phải dừng lại xem kỹ bản thân, bắt đầu lại.
Sư tôn kể cho nàng nghe rất nhiều về đồ vật cấp bậc Thiền Sư, mặc dù Vân Phong không thể trực tiếp cảm nhận, nhưng vẫn khắc sâu trong lòng. Đây là kinh nghiệm quý báu của sư tôn, cũng là những thông tin quý giá mà nàng tìm được.
“Chất thuốc cấp bậc Thiền Sư xuất phát từ chính bản thân Dược Tề Sư, là do chính bản thân Dược Tề Sư giác ngộ ra được, không hề tương ứng với bất kỳ cách điều chế của bất kỳ ai, mỗi cách điều chế đều là độc nhất vô nhị.”
Lời nói của Phong Thanh Huyền vang lên trong đầu Vân Phong, chất thuốc cấp bậc Thiền Sư có cách điều chế đặc biệt, do chính bản thân Dược Tề Sư ngộ ra, tại sao lại vượt tiến được tới cấp bậc Thiền Sư, đó là phải dựa vào lĩnh ngộ cách điều chế chất thuốc của mình? Như thế nào thì mình mới có thể lĩnh ngộ được?
Vân Phong yên lặng ngồi dưới đất, ngẩn người nhìn đống thảo dược trước mặt, tự mình lĩnh ngộ… nghĩa là do chính mình sáng tạo ra? Mắt Vân Phong sáng lên, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nở một nụ cười tự tin.
“Do mình sáng tạo… đây mới là chỗ chân lý của cấp bậc Thiền Sư, thay vì nói là mình lĩnh ngộ, cách điều chế chất thuốc cấp bậc Thiền Sư cơ bản đều là Dược Tề Sư tự nghĩ ra. Mà mấu chốt để tới được cấp bậc Thiền Sư… có lẽ cũng là tự sáng lập.
Con đường đang bế tắc chợt mở rộng hơn. Muốn thăng tới cấp bậc Thiền Sư thì phải vứt bỏ toàn bộ cách điều chế trước đây, nương theo sự thấu hiểu năng lượng nguyên tố của mình, sáng tạo nên thứ của mình. Đây chính là chìa khóa để bước tới cấp bậc Thiền Sư, cũng là vấn đề khó khăn cần phải vượt qua của cấp bậc này.
Dược Tề Sư đạt tới được thành tựu đỉnh cao Tông Sư sao có thể dễ dàng từ bỏ những gì kiên trì tới giờ? Buông bỏ cách điều chế chất thuốc quen thuộc, buông bỏ toàn bộ thói quen, để tìm hiểu một lĩnh vực mình không hoàn toàn biết tới? Vượt qua, thì chứng tỏ từ bỏ để bắt đầu lại từ đầu.
Những thứ này với Vân Phong thì chẳng có ý nghĩa gì nhiều.
Bản thân nàng vốn chính là sự khởi đầu, trên con đường đi tới đây, bắt đầu lại là phải trải qua sự lựa chọn.
Những ngày sau, Vân Phong cố gắng quăng hết những cách điều chế mà mình đã quen thuộc, cố gắng để bản thân trở lại trạng thái nguyên thủy, đây không phải là chuyện dễ dàng, quên đi cũng cần phải có thời gian để tẩy. Càng truy tìm lý tưởng sáng tạo của bản thân, nàng phát hiện với thế giới, nhất là nguyên tốc lực có một cảm giác khác, tất cả đều được cấu thành từ nguyên tố, tất cả đều có nguyên tố vận chuyển.
Điều này tới chính sư tôn cũng đã nói, cấp bậc Thiền Sư có một tâm cảnh và tầm nhìn khác hoàn toàn. Trong lòng Vân Phong thầm nghĩ, với mỗi loại thảo dược không còn đơn giản như trước nữa, chỉ hái, sử dụng, mà phải dụng tâm, dùng năng lượng của mình để cảm nhận được đủ loại nguyên tố ẩn chứa trong các loài thực vật này.
“Vân Phong này thông suốt cực kỳ nhanh, ta còn tưởng rằng nàng sẽ phải bỏ thời gian lâu hơn chứ… Thật không ngờ.” Tiếng khen ngợi vang lên, đôi mắt tràn ngập sự ngạc nhiên, tiểu nam hài bên cạnh nói, “Tốc độ nhanh như thế… Hình như nàng khoogn xa lạ mấy với cấp bậc Thiền Sư, sư phụ à.”
“Con nói không sai, nàng chắc chắn đã từng được Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư dạy cho, chai thuốc này là từ vị Dược Tề Sư đó mà ra.” Một cánh tay lay nhẹ bình chất thuốc, làm chất lỏng trong bình ánh lên lấp lóe, phản chiếu ánh sáng vô cùng xinh đẹp.
“Nàng thật có phúc khí, Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư… không có bao nhiêu.”
“Nào chỉ là không có bao nhiêu, có thể xuất hiện được một người đã là may lắm rồi.” Nắm chặt lại bình chất thuốc, giọng nói lại vang lên, “Chỉ tiếc là không thấy được vị Dược Tề Sư kia, nhưng mà… có thể chứng kiến một Thiền Sư mới ra đời cũng là chuyện tốt.”
Tiểu nam hài không nhịn được quay đầu lại, “Sư phụ, người còn nói là không thiên vị? Suy cho cùng Vân Phong cũng đâu có tý quan hệ nào với người?”
Bên kia vang lên tiếng cười khẽ, đưa tay sờ đầu tiểu nam hài, “Không có quan hệ? Vẫn chưa chắc đâu.”
Từ lúc Vân Phong đi vào căn nhà kia đã lâu không xuất hiện nữa, Khúc Lam Y chờ ở ngoài nói không gấp là giả, lúc đầu hắn còn bình tĩnh chờ đời, sau đó thì nôn nóng rảo bước, bây giờ thì sốt ruột hận không thể lao vào, cực kỳ khó chịu.
Tiểu Phong Phong vào trong lâu như vậy rồi sao còn chưa ra? Khúc Lam Y thực sự không đợi nổi nữa, lỡ nữ nhân yêu mến ở trong chịu đựng khổ sở gì đó mà hắn không biết, làm sao hắn có thể ở ngoài mà đợi được? Đứng dậy sải bước tới căn nhà nhỏ, vừa đi được một bước thì có một bóng người nhỏ bé đẩy cửa đi ra ngoài, khoát tay với Khúc Lam Y, “Ngươi không được đi vào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.