Quyển 6 - Chương 103: Nàng là ai? 2
Nhược Tuyết Tam Thiên
09/12/2021
Khúc Lam Y trở lại Nạp Khê tộc, trong lòng không ngừng bày ra đủ các suy đoán, có vài thứ hắn phải xác nhận. Nạp Khê Tộc trưởng còn đang bất ngờ vì con trai mình không hiểu sao lại tức tốc chạy về như thế, vừa gặp
còn chưa kịp chào thì hắn đã vào luôn vấn đề chính.
“Lão đầu, đưa ta tới chỗ Mộ Cốc!”
Nạp Khê tộc trưởng sửng sốt, “Tiểu tử con tính làm gì? Mộ Cốc? Tới đó làm cái gì?”
“Tạm thời đừng hỏi nhiều.” Khúc Lam Y cau mày, Nạp Khê Tộc trưởng cũng thế, “Đó là nơi chôn cất của tộc ta, đâu thể tùy tiện quấy nhiễu được.”
“Lão đầu, ông biết ta sẽ không quấy nhiễu bừa bãi gì mà?”
“Nếu con không nói rõ ràng ta sẽ không đưa con tới đó đâu.” Nạp Khê tộc trưởng cũng cứng rắn, tên nhóc này coi người làm cha này là vật trang trí à?”
Khúc Lam Y mím môi, hai phụ tử cứ thế im lặng, cuối cùng Khúc Lam Y chịu thua, “Được rồi, ta sẽ nói rõ.” Khúc Lam Y nói sơ lược lại mọi chuyện một lần, cũng nói phỏng đoán của mình và Vân Phong ra, Nạp Khê tộc trưởng càng nghe sắc mặt càng tối, cuối cùng như có nguyên đám mây đen trên đầu.
“Lão đầu, mặc dù đây chỉ là suy đoán của ta, nhưng mà…” Khúc Lam Y nói, nhìn thẳng về phía Nạp Khê tộc trưởng, “… nếu không bị khống chế thì tốt, nhưng nếu bị khống chế…. Lão đầu, chúng ta có phần thắng không?”
Nạp Khê tộc trưởng ngẩng lên nhìn con trai mình, “Những thứ này phải tận mắt nhìn thấy thì mới rõ được.”
Trong Mộ Cốc, Nạp Khê tộc trưởng dẫn theo Khúc Lam Y vào sâu bên trong, nơi này yên tĩnh bình lặng, có một quầng năng lượng cổ thần kỳ lưu động trên không, đây là nơi an nghỉ của những anh linh đã khuất của Nạp Khê tộc, Khúc Lam Y ôm lòng kính trọng đi theo sau Nạp Khê tộc trưởng, hai phụ tử đi về phía trước cho tới khi tới một sơn động kín đáo. Nạp Khê tộc trưởng dừng lại, Khúc Lam Y đi theo sau cũng dừng lại. Nạp Khê tộc trưởng đứng trước sơn động, nhìn sơn động một hồi lâu cuối cùng thở nhẹ ra.
“Con trai, ta hy vọng những gì mà con đoán là sai.”
Khúc Lam Y thấp giọng, “Ta cũng hy vọng là sai.”
“Đi thôi.” Nạp Khê tộc trưởng đi vào sơn động, Khúc Lam Y bước vào theo, cỗ khí âm lãnh phả vào mặt, mang theo sự giá lạnh thấu xương xâm nhập thẳng vào cơ thể, tựa như đang đi trên băng tuyết vậy, ngay cả linh hồn cũng bị tác động.
Tiếng bước chân hai phụ tử vang vọng trong sơn động, không biết đã đi bao lâu, cũng chưa tới cuối sơn động, nhưng vách tường trong động khiến Khúc Lam Y mở to mắt, “Lão đầu, đây là…”
Bên trong vách tường, cứ cách một đoạn sẽ bị khoét một khối, tạo thành không gian rỗng ở trong, mà bên trong đó là từng người Nạp Khê tộc. Chính xác hơn là tộc nhân đã chết.
Nạp Khê tộc trưởng không quay đầu lại tiếp tục tiến về phía trước, “Từ lúc người sáng lập ra Nạp Khê tộc chết đi, trong tộc có vài vị tình nguyện đi theo, tổ tiên sáng lập được an nghỉ ở đây, họ cũng không ngoại lệ.”
Trái tim Khúc Lam Y run lên, nhìn những gương mặt con người còn sống động trên tường, không biết nên nói gì… Bọn họ là tộc nhân tự nguyên hy sinh, là một phần của những quá khứ cổ xưa, có thể thấy tổ tiên sáng lập quan trọng với Nạp Khê tộc cỡ nào, có địa vị như thế nào trong lòng tộc nhân.
Lại thêm một đoạn thời gian dài, cuối cùng Nạp Khê tộc trưởng dừng lại, Khúc Lam Y cũng dừng lại, trước mặt là ngõ cụt, không hề có thứ gì. Tộc trưởng Nạp khê vung tay lên cắt một đường vào tay còn lại, một dòng máu đỏ chảy ra, ông đẩy dòng máu vào hư không, “Ầm ầm” vài tiếng vang lên như có cơ quan nào đó được mở ra.
“Cùng theo vào đi.” Giọng Nạp Khê tộc trưởng trầm thấp, bên trong sơn động này có làn không khí kỳ cả, như có gì đó vậy, làm Khúc Lam Y không hiểu sao trở nên dè dặt hơn, cẩn thận gật đầu theo sau lưng, cửa vào giữa hư không được mở ra, vừa bước vào, một luồng khí lạnh đánh tới, Khúc Lam Y quét mắt, ngay vách tường phía trước có một cái hõm khoét hình người, nhưng bên trong hoàn toàn không có gì cả.
Khúc Lam Y kinh ngạc. Khiếp sợ quay đầu lại nhìn gương mặt âm u của phụ thân mình, toàn thân ông bốc lên khí lạnh, “Rốt cuộc là vào lúc nào…” Nạp Khê tộc trưởng lầm bầm, Khúc Lam Y nói, “Lão đầu, chẳng lẽ…”
Nạp Khê tộc trưởng cười lạnh, “Huyết Hồn sao? Nếu thật là bọn chúng, thì thật đúng là đã khinh thường rồi.”
“Có thể lẻn vào tận đây, mang đi thi thể người này, rất có thể là người trong tộc ta.” Khúc Lam Y nói, ánh mắt thâm trầm, “Lão đầu, dù là Huyết Hồn cũng không thể đi qua tấm lá chắn kia được, trừ phi là người của chúng ta.”
“Ta hiểu con muốn nói gì.” Nạp Khê tộc trưởng nhìn như muốn xoáy sâu vào cái hõm rỗng tuếch, “Bây giờ muốn truy cứu thì cũng đã quá xa rồi, có khi còn ở lúc ta chưa có trên cõi đời này.”
“Nói như vậy là không thể nào truy xét?” Khúc Lam Y nhíu mày, Nạp Khê tộc trưởng nhăn mày, “Chuyện này cần phải tới hỏi các vị trưởng giả một chút, nếu Huyết Hồn cho rằng làm thế là có thể lừa gạt được Nạp Khê tộc thì suy nghĩ đã quá đơn giản rồi.”
Khúc Lam Y nhìn sát ý rõ rệt trong mắt phụ thân mình, mặc dù là đang nhịn nhưng biết ông đang tức giận.
“Con về nói vụ này cho Vân Phong trước đi, tiếp theo có tin gì ta sẽ dùng ngọc bội truyền âm báo lại, bắt đầu từ hôm nay, kế hoạch buộc phải thay đổi rồi.”
Khúc Lam Y còn muốn nói gì thêm nhưng Nạp Khê tộc trưởng cắt phăng, để hắn đi trước. Đây không phải lần đầu Khúc Lam Y thấy cha ruột mình nghiêm túc như thế, cũng không phải là lần đầu không tuân theo lệnh của ông, nhưng lần này hắn ngoan ngoãn nghe lời, dưới sự cường thế của ông, nói gì chính là cái đó, lập tức lên đường trở lại Vân gia.
Cả ngày lẫn đêm chạy về Vân gia, Khúc Lam Y muốn thấy Vân Phong đầu tiên, chuyện họ lo lắng nhất vẫn xảy ra. Lúc hắn tới nơi, Vân Phong đang nhắm mắt tu luyện, nắm chắc thời gian đề cao sức mạnh của mình, cấp bậc Thần Tôn không phải một sớm một chiều, cần phải tích lũy cố gắng qua ngày qua tháng mới được.
“Tiểu Phong Phong.” Khúc Lam Y đẩy cửa bước vào, nếu không phải biết là hắn, Vân Phong đã đánh thẳng tay rồi, “Lam Y, chàng trở lại sao không nói cho ta biết trước?” Vân Phong ra đón, thấy vẻ mặt phức tạp của hắn thì chợt hiểu ra điều gì.
“Còn nhớ lúc ta đi đã nói với nàng điều gì không?”
Vân Phong gật đầu, sắc mặt trở nên ngưng trọng, chẳng lẽ…
“Ta đã nghĩ suy đoán của ta là không đúng, vậy mà…” Khúc Lam Y cười khổ, “Sự thật tàn khốc như thế đấy.”
Trái tim chùng xuống, nàng nghe hắn kể lại cặn kẽ, mỗi một câu lòng lại càng nặng trĩu. Khúc Lam Y nói xong, hai người chìm vào im lặng một khoảng, Vân Phong thấp giọng, “Chuyện đã tới nước này, nhất định phải diệt trừ Huyết Hồn, diệt tận gốc.”
“Nhưng bây giờ Huyết Hồn mà chúng ta đối mặt… e rằng còn mạnh hơn không chỉ đơn giản như trước nữa.”
“Vậy thì sao?” Mắt Vân Phong quắc lên, “Cho tới bây giờ, ta đã sớm cắt đi đường lui của chính bản thân rồi, và ta cũng chẳng muốn lùi lại về sau. Vì những anh linh đã chết không được yên nghỉ kia, chúng ta những người còn sống ngày nay càng phải phấn đấu hơn.”
Khúc Lam Y im lặng, sau đó mỉm cười, “Nói không sai, đối kháng với Huyết Hồn cũng không phải chỉ có mỗi chúng ta, còn có nhiều người khác nữa. Cho dù Huyết Hồn cường đại cỡ nào thì cũng không thể chiến thắng, chúng ta không thể lùi bước được.”
“Lam Y, nếu thật sự không thể thắng, ta tà đồng quy vu tận với bọn chúng.” Vân Phong nói, bàn tay siết chặt, “Đi tới bây giờ, ta đã học được rất nhiều điều, lấy được nhiều, mà cũng mất đi nhiều, nhưng ta chưa bao giờ hối hận, ta bảo vệ những người ta yêu, để họ có thể sống hạnh phúc bình an, đó là nguyện vọng của ta.”
“Nhưng nguyện vọng của ta… là nàng bình an.” Khúc Lam Y nói, “Hơn nữa, được mãi mãi ở cùng nàng.”
Vân Phong giật mình, nâng mắt lên, “Cái chết có thể tách nổi chúng ta sao? Không khỏi qua coi thường tình cảm của ta với nàng rồi, ta đã nói rồi, từ lúc bắt đầu, chúng ta nhất định sẽ ở cùng nhau, dù sống hay chết.”
Dòng nước ấm chảy xuôi toàn thân, tỉnh cảm nóng rực như thế thật khiến người ta cảm thấy ấm áp, tươi đẹp.
Vân Phong chợt nhớ tới những ngày mình còn là Vân Liên Y, cuối cùng, nàng chỉ có thể dùng chính cái chết của mình để đổi lấy bình an cho người thân, nàng chọn dùng cái chết để kết thúc tất cả, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng còn cơ hội sống lại, cũng chưa từng nghĩ rằng sau khi sống lại, cuối cùng vào lúc này lại quyết định chọn lựa giống như thế.
Nếu cái chết của nàng có thể để cho người nàng yêu quý bình an, nàng sẽ chọn lại như thế, chưa từng hối hận.
Vân Liên Y chết một mình, là một linh hồn cô độc, nhưng trở thành Vân Phong thì không còn cô độc nữa, trên thiên địa, hay dưới bích lạc hoàng tuyền đều đã có một người chịu sống chết có nhau cùng với nàng.
Những điều này không có nghĩa họ đã bỏ đi đi ý chí chiến đấu, đối mặt với Huyết Hồn họ đã sớm sẵn sàng tinh thần đón nhận cái chết bất cứ lúc nào, bất luận Huyết Hồn có cường đại cỡ nào, họ cũng sẽ dốc toàn lực, chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.
Biết được thêm một loạt tin tức của Huyết Hồn, hai người nghiêm túc phân tích, không hề có chút lơ là nào, những việc này hai người tạm thời chưa có ý định nói với ai, nếu tin tức bị tung ra ngoài, đây sẽ là một điều đả kích với sĩ khí của Liên Minh Đông Tây, vẫn chưa tới lúc quyết chiến với Huyết Hồn, họ vẫn còn thời gian, còn cơ hội.
Nạp Khê tộc trưởng nhanh chóng báo tin lại, rõ ràng chuyện thi thể tổ tiên sáng lập bị mất tích, dù là các trưởng giả Nạp Khê tộc cũng chẳng có manh mối nào, nhưng đáng sợ hơn, nếu không phải Khúc Lam Y nghĩ tới, tới giờ họ cũng vẫn chẳng hay biết gì.
Nạp Khê tộc trưởng nói Vân Phong và Khúc Lam Y cần phải làm việc cẩn thận hơn, bây giờ đã biết được thực lực thực sự của Huyết Hồn như thế nào, nhất là Tứ trưởng giả, Nạp Khê tộc trưởng đặc biệt báo lại, thực lực hai người hiện giờ vẫn chưa thể đối đầu với Tứ trưởng giả, trừ phi bất đắc dĩ, hai người không được hành động theo cảm tình.
Vân Phong và Khúc Lam Y hiểu điều này, cho dù muốn giao chiến thì cũng phải đợi họ đạt được tới Thần Tôn đã.
Thực lực hiện giờ của hai người là Thần Hoàng cấp năm, với cấp bậc này, để trong thời gian ngắn tăng được tới Thần Tôn như vào đầm rồng hang hổ, trừ phi bây giờ có cách gì đó tăng tốc tốc độ lên, nếu không chỉ dựa vào tích lũy theo thời gian và vận khí thì lúc tới được Thần Tôn Huyết Hồn đã chín muồi luôn rồi, không thể nào chống lại được nữa.
Hai người vắt hết óc suy nghĩ ở phần tu luyện, hiệu lực của Kim Đỉnh dịch cũng không còn được rõ ràng nữa, những cách tăng tốc trước nay tới giờ đều đã yếu, nếu không tìm kiếm một thứ đột phá mới thì không ổn, Vân Phong biết thời gian đã không còn cho phép họ từ từ được nữa.
“Tiểu tử ngươi trở lại rồi?” Vân Khải đẩy cửa bước vào, thấy Khúc Lam Y và Vân Phong ở đây cũng chẳng thấy gì kỳ lạ, có điều ánh mắt hơi cổ quái, cổ quái tới mức Khúc Lam Y bị nhìn tới nỗi thấy có gì đó rất không đúng, “Nhị cữu tử, sao huynh lại nhìn ta kiểu đó?” Hắn bị nhìn tới dựng cả tóc gáy, không thể không lên tiếng được, Vân Khải khẽ nhíu mày, sau đó nói, “Ngươi ra ngoài một lát, ta có vài lời muốn hỏi ngươi.”
Vân Phong nghi hoặc nhìn Vân Khải, Khúc Lam Y cũng khó hiểu, mặc dù vậy vẫn đứng lên theo Vân Khải ra ngoài, Vân Khải ngoái đầu lại, “Phong nhi, không được nghe lén đâu đấy.”
Vân Phong bất lực gật đầum lúc này Vân Khải mới đi ra ngoài, Vân Phong lắc đầu ngao ngán, thần bí như thế là tính làm gì?
Trong phút chốc, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Vân Phong cảm thấy rất khó hiểu, lát sau thì tiếng Vân Khải vang lên, “Không sao, ta về trước.” Nghe khá là nhẹ nhõm vui vẻ, như buông xuống được phiền nào gì đó, cánh cửa lại được đẩy ra, Vân Phong thấy vẻ mặt Khúc Lam Y nặng nề đem ngòm thì ngạc nhiên, nhị ca đã nói gì với Khúc Lam Y?
“Lam Y, nhị ca nói gì với chàng thế? Sắc mặt chàng kém quá.”
Khúc Lam Y không nói gì, im lặng nhìn Vân Phong, sau đó tiến lại gần, Vân Phong con tính hỏi gì đó nhưng tự dưng hắn đưa tay ra ôm nàng lên, sau đó ném thẳng lên giường, chưa kịp đợi nàng phản ứng đã đè lên người nàng.
“Lam Y?” Vân Phong khó hiểu, Khúc Lam Y nhẹ nhàng nhếch môi, “Tiểu Phong Phong, lúc nào thì vi phu không được thế?”
Không được? Vân Phong chả hiểu gì cả, “Cái gì không được cơ?”
Khúc Lam Y không nói gì, dùng luôn cơ thể để bày tỏ, áp nửa thân dưới lên người Vân Phong làm mặt nàng đỏ bừng, “Rốt nhị ca nói cái quái gì với chàng thế?”
“Vi phu quả đúng là vô năng mà, để nhị cữu tử quan tâm tới hạnh phúc muội muội mình như thế, thật đúng là xấu hổ.”
Vân Phong đột nhiên hồi thần, nhận ra được Vân Khải hỏi cái gì, vừa thẹn vừa tức, “Không phải như thế, ngày đó nhị ca hỏi chuyện ta và chàng, ta chỉ nói chàng chẳng làm gì với ta mà thôi, không hề nói chàng là… không được…” Mặt Vân Phong đỏ lựng lên, phía dưới nóng rực của hắn cứ áp lên mình như thế, rõ ràng lòng tự ái của Khúc Lam Y đã bị đả kích.
Khúc Lam Y nhướng mày, “Nếu vi phu không làm chút gì đó thì sẽ bị tiểu cữu tử xem thường mất.”
“Chàng tính làm gì?” Vân Phong đỏ mặt gầm lên, muốn vùng vẫy đứng dậy nhưng bị tay Khúc Lam Y đè xuống giường, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào tạo thành vệt sáng loang lổ trên mặt đất, lại khiến chỗ giường chìm trong bóng tối.
Ngũ quan tuấn mỹ đột nhiên nổi lên nụ cười tà mị, nữ nhân mình yêu thích đang bị mình đè dưới người, ở nơi mình có thể chạm vào, không làm gì thì thật không phải là nam nhân nữa rồi. Hắn có thể không cần gì từ nàng, nhưng nếu không đụng gì cả thì thực sự đúng là hắn không được rồi.
Ngón tay mảnh nhẹ nhàng vạch trên da thịt nõn nà của thiếu nữ, nhìn da thịt trắng muốt dần đỏ lên dưới đầu ngón tay. Ngón tay dọc theo đường cong đi xuống phía dưới, qua mặt, cổ, xương quai xanh, rồi lướt qua chỗ hõm xuống ở xương quai xanh, Khúc Lam Y hài lòng nhìn thấy màu đỏ đã nhuộm tới nơi này.
“Nàng thật đẹp.” Giọng nói khàn khàn quyết rũ làm mặt Vân Phong càng đỏ hơn, mặc dù tình cảm giữa họ là chắc chắn, nhưng không thường thân mật cho lắm, chứ đừng nói là dày đặc bầu không khí tình dục như thế nào, nàng cũng chẳng có nhiêu kinh nghiệm, nhìn đôi mắt sâu thẳm của Khúc Lam Y, nàng có cảm giác như sắp bị hút vào trong.
“Tiểu Phong Phong…” Tiếng thì thầm ấm áp phả lên làn da bên tai, làm làn da của Vân Phong càng đỏ hơn, toàn thân hơi run lên, nàng cắn bờ môi sợ mình phát ra âm thanh gì đó, Khúc Lam Y cười khẽ, cúi mặt xuống, hơi thở nóng hổi nhanh chóng áp sát lại gần, bừa bãi yêu say đắm đôi đôi đỏ kia.
“Lam Y… Ưm!” Nàng bị chặn miệng, lòng bàn tay của nam nhân bắt đầu trở nên càn rỡ, nắm lấy nơi mềm mại, làm Vân Phong run lên bần bật, toàn bộ âm thanh đã bị nuốt lất, đôi tay bị nắm chặt lại trên đầu, chỉ có thể nhận lấy sự nhiệt tình này, cơ thể bắt đầu cảm thấy lạ lẫm, đầu óc bắt đầu rối loạn, không phân rõ đông tay nam bắc, chỉ có thể cảm nhận được các cảm xúc nhạy cảm, còn có sự nóng hổi dần tỏa ra từ trong cơ thể,
Dường như có một ngọn lửa bên trong nàng đang cháy.
Màu đỏ trong mắt dần lan ra, màu tình dục đã sớm nhuộm đầy, bây giờ được phóng thích càng thêm mãnh liệt, cách y phục đã không thể nào thỏa mãn được, chỉ có thể tiếp xúc chân thật mới có thể hóa giải được sự khổ sở trong người.
“Xoẹt!” Vải bị xé đi một cách ngang ngược, nhìn làn da đỏ ửng quyến rũ lộ ra, ánh mắt nam nhân càng đỏ hơn, ôm chặt lại nàng vào trong ngực, dán môi lên vị trí trái tim đập của nàng, cảm nhận được trái tim nàng cũng đang như hắn, vô cùng cuồng loạn.
Sự ngọt ngào sau đó được tiếp diễn…
“Lão đầu, đưa ta tới chỗ Mộ Cốc!”
Nạp Khê tộc trưởng sửng sốt, “Tiểu tử con tính làm gì? Mộ Cốc? Tới đó làm cái gì?”
“Tạm thời đừng hỏi nhiều.” Khúc Lam Y cau mày, Nạp Khê Tộc trưởng cũng thế, “Đó là nơi chôn cất của tộc ta, đâu thể tùy tiện quấy nhiễu được.”
“Lão đầu, ông biết ta sẽ không quấy nhiễu bừa bãi gì mà?”
“Nếu con không nói rõ ràng ta sẽ không đưa con tới đó đâu.” Nạp Khê tộc trưởng cũng cứng rắn, tên nhóc này coi người làm cha này là vật trang trí à?”
Khúc Lam Y mím môi, hai phụ tử cứ thế im lặng, cuối cùng Khúc Lam Y chịu thua, “Được rồi, ta sẽ nói rõ.” Khúc Lam Y nói sơ lược lại mọi chuyện một lần, cũng nói phỏng đoán của mình và Vân Phong ra, Nạp Khê tộc trưởng càng nghe sắc mặt càng tối, cuối cùng như có nguyên đám mây đen trên đầu.
“Lão đầu, mặc dù đây chỉ là suy đoán của ta, nhưng mà…” Khúc Lam Y nói, nhìn thẳng về phía Nạp Khê tộc trưởng, “… nếu không bị khống chế thì tốt, nhưng nếu bị khống chế…. Lão đầu, chúng ta có phần thắng không?”
Nạp Khê tộc trưởng ngẩng lên nhìn con trai mình, “Những thứ này phải tận mắt nhìn thấy thì mới rõ được.”
Trong Mộ Cốc, Nạp Khê tộc trưởng dẫn theo Khúc Lam Y vào sâu bên trong, nơi này yên tĩnh bình lặng, có một quầng năng lượng cổ thần kỳ lưu động trên không, đây là nơi an nghỉ của những anh linh đã khuất của Nạp Khê tộc, Khúc Lam Y ôm lòng kính trọng đi theo sau Nạp Khê tộc trưởng, hai phụ tử đi về phía trước cho tới khi tới một sơn động kín đáo. Nạp Khê tộc trưởng dừng lại, Khúc Lam Y đi theo sau cũng dừng lại. Nạp Khê tộc trưởng đứng trước sơn động, nhìn sơn động một hồi lâu cuối cùng thở nhẹ ra.
“Con trai, ta hy vọng những gì mà con đoán là sai.”
Khúc Lam Y thấp giọng, “Ta cũng hy vọng là sai.”
“Đi thôi.” Nạp Khê tộc trưởng đi vào sơn động, Khúc Lam Y bước vào theo, cỗ khí âm lãnh phả vào mặt, mang theo sự giá lạnh thấu xương xâm nhập thẳng vào cơ thể, tựa như đang đi trên băng tuyết vậy, ngay cả linh hồn cũng bị tác động.
Tiếng bước chân hai phụ tử vang vọng trong sơn động, không biết đã đi bao lâu, cũng chưa tới cuối sơn động, nhưng vách tường trong động khiến Khúc Lam Y mở to mắt, “Lão đầu, đây là…”
Bên trong vách tường, cứ cách một đoạn sẽ bị khoét một khối, tạo thành không gian rỗng ở trong, mà bên trong đó là từng người Nạp Khê tộc. Chính xác hơn là tộc nhân đã chết.
Nạp Khê tộc trưởng không quay đầu lại tiếp tục tiến về phía trước, “Từ lúc người sáng lập ra Nạp Khê tộc chết đi, trong tộc có vài vị tình nguyện đi theo, tổ tiên sáng lập được an nghỉ ở đây, họ cũng không ngoại lệ.”
Trái tim Khúc Lam Y run lên, nhìn những gương mặt con người còn sống động trên tường, không biết nên nói gì… Bọn họ là tộc nhân tự nguyên hy sinh, là một phần của những quá khứ cổ xưa, có thể thấy tổ tiên sáng lập quan trọng với Nạp Khê tộc cỡ nào, có địa vị như thế nào trong lòng tộc nhân.
Lại thêm một đoạn thời gian dài, cuối cùng Nạp Khê tộc trưởng dừng lại, Khúc Lam Y cũng dừng lại, trước mặt là ngõ cụt, không hề có thứ gì. Tộc trưởng Nạp khê vung tay lên cắt một đường vào tay còn lại, một dòng máu đỏ chảy ra, ông đẩy dòng máu vào hư không, “Ầm ầm” vài tiếng vang lên như có cơ quan nào đó được mở ra.
“Cùng theo vào đi.” Giọng Nạp Khê tộc trưởng trầm thấp, bên trong sơn động này có làn không khí kỳ cả, như có gì đó vậy, làm Khúc Lam Y không hiểu sao trở nên dè dặt hơn, cẩn thận gật đầu theo sau lưng, cửa vào giữa hư không được mở ra, vừa bước vào, một luồng khí lạnh đánh tới, Khúc Lam Y quét mắt, ngay vách tường phía trước có một cái hõm khoét hình người, nhưng bên trong hoàn toàn không có gì cả.
Khúc Lam Y kinh ngạc. Khiếp sợ quay đầu lại nhìn gương mặt âm u của phụ thân mình, toàn thân ông bốc lên khí lạnh, “Rốt cuộc là vào lúc nào…” Nạp Khê tộc trưởng lầm bầm, Khúc Lam Y nói, “Lão đầu, chẳng lẽ…”
Nạp Khê tộc trưởng cười lạnh, “Huyết Hồn sao? Nếu thật là bọn chúng, thì thật đúng là đã khinh thường rồi.”
“Có thể lẻn vào tận đây, mang đi thi thể người này, rất có thể là người trong tộc ta.” Khúc Lam Y nói, ánh mắt thâm trầm, “Lão đầu, dù là Huyết Hồn cũng không thể đi qua tấm lá chắn kia được, trừ phi là người của chúng ta.”
“Ta hiểu con muốn nói gì.” Nạp Khê tộc trưởng nhìn như muốn xoáy sâu vào cái hõm rỗng tuếch, “Bây giờ muốn truy cứu thì cũng đã quá xa rồi, có khi còn ở lúc ta chưa có trên cõi đời này.”
“Nói như vậy là không thể nào truy xét?” Khúc Lam Y nhíu mày, Nạp Khê tộc trưởng nhăn mày, “Chuyện này cần phải tới hỏi các vị trưởng giả một chút, nếu Huyết Hồn cho rằng làm thế là có thể lừa gạt được Nạp Khê tộc thì suy nghĩ đã quá đơn giản rồi.”
Khúc Lam Y nhìn sát ý rõ rệt trong mắt phụ thân mình, mặc dù là đang nhịn nhưng biết ông đang tức giận.
“Con về nói vụ này cho Vân Phong trước đi, tiếp theo có tin gì ta sẽ dùng ngọc bội truyền âm báo lại, bắt đầu từ hôm nay, kế hoạch buộc phải thay đổi rồi.”
Khúc Lam Y còn muốn nói gì thêm nhưng Nạp Khê tộc trưởng cắt phăng, để hắn đi trước. Đây không phải lần đầu Khúc Lam Y thấy cha ruột mình nghiêm túc như thế, cũng không phải là lần đầu không tuân theo lệnh của ông, nhưng lần này hắn ngoan ngoãn nghe lời, dưới sự cường thế của ông, nói gì chính là cái đó, lập tức lên đường trở lại Vân gia.
Cả ngày lẫn đêm chạy về Vân gia, Khúc Lam Y muốn thấy Vân Phong đầu tiên, chuyện họ lo lắng nhất vẫn xảy ra. Lúc hắn tới nơi, Vân Phong đang nhắm mắt tu luyện, nắm chắc thời gian đề cao sức mạnh của mình, cấp bậc Thần Tôn không phải một sớm một chiều, cần phải tích lũy cố gắng qua ngày qua tháng mới được.
“Tiểu Phong Phong.” Khúc Lam Y đẩy cửa bước vào, nếu không phải biết là hắn, Vân Phong đã đánh thẳng tay rồi, “Lam Y, chàng trở lại sao không nói cho ta biết trước?” Vân Phong ra đón, thấy vẻ mặt phức tạp của hắn thì chợt hiểu ra điều gì.
“Còn nhớ lúc ta đi đã nói với nàng điều gì không?”
Vân Phong gật đầu, sắc mặt trở nên ngưng trọng, chẳng lẽ…
“Ta đã nghĩ suy đoán của ta là không đúng, vậy mà…” Khúc Lam Y cười khổ, “Sự thật tàn khốc như thế đấy.”
Trái tim chùng xuống, nàng nghe hắn kể lại cặn kẽ, mỗi một câu lòng lại càng nặng trĩu. Khúc Lam Y nói xong, hai người chìm vào im lặng một khoảng, Vân Phong thấp giọng, “Chuyện đã tới nước này, nhất định phải diệt trừ Huyết Hồn, diệt tận gốc.”
“Nhưng bây giờ Huyết Hồn mà chúng ta đối mặt… e rằng còn mạnh hơn không chỉ đơn giản như trước nữa.”
“Vậy thì sao?” Mắt Vân Phong quắc lên, “Cho tới bây giờ, ta đã sớm cắt đi đường lui của chính bản thân rồi, và ta cũng chẳng muốn lùi lại về sau. Vì những anh linh đã chết không được yên nghỉ kia, chúng ta những người còn sống ngày nay càng phải phấn đấu hơn.”
Khúc Lam Y im lặng, sau đó mỉm cười, “Nói không sai, đối kháng với Huyết Hồn cũng không phải chỉ có mỗi chúng ta, còn có nhiều người khác nữa. Cho dù Huyết Hồn cường đại cỡ nào thì cũng không thể chiến thắng, chúng ta không thể lùi bước được.”
“Lam Y, nếu thật sự không thể thắng, ta tà đồng quy vu tận với bọn chúng.” Vân Phong nói, bàn tay siết chặt, “Đi tới bây giờ, ta đã học được rất nhiều điều, lấy được nhiều, mà cũng mất đi nhiều, nhưng ta chưa bao giờ hối hận, ta bảo vệ những người ta yêu, để họ có thể sống hạnh phúc bình an, đó là nguyện vọng của ta.”
“Nhưng nguyện vọng của ta… là nàng bình an.” Khúc Lam Y nói, “Hơn nữa, được mãi mãi ở cùng nàng.”
Vân Phong giật mình, nâng mắt lên, “Cái chết có thể tách nổi chúng ta sao? Không khỏi qua coi thường tình cảm của ta với nàng rồi, ta đã nói rồi, từ lúc bắt đầu, chúng ta nhất định sẽ ở cùng nhau, dù sống hay chết.”
Dòng nước ấm chảy xuôi toàn thân, tỉnh cảm nóng rực như thế thật khiến người ta cảm thấy ấm áp, tươi đẹp.
Vân Phong chợt nhớ tới những ngày mình còn là Vân Liên Y, cuối cùng, nàng chỉ có thể dùng chính cái chết của mình để đổi lấy bình an cho người thân, nàng chọn dùng cái chết để kết thúc tất cả, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng còn cơ hội sống lại, cũng chưa từng nghĩ rằng sau khi sống lại, cuối cùng vào lúc này lại quyết định chọn lựa giống như thế.
Nếu cái chết của nàng có thể để cho người nàng yêu quý bình an, nàng sẽ chọn lại như thế, chưa từng hối hận.
Vân Liên Y chết một mình, là một linh hồn cô độc, nhưng trở thành Vân Phong thì không còn cô độc nữa, trên thiên địa, hay dưới bích lạc hoàng tuyền đều đã có một người chịu sống chết có nhau cùng với nàng.
Những điều này không có nghĩa họ đã bỏ đi đi ý chí chiến đấu, đối mặt với Huyết Hồn họ đã sớm sẵn sàng tinh thần đón nhận cái chết bất cứ lúc nào, bất luận Huyết Hồn có cường đại cỡ nào, họ cũng sẽ dốc toàn lực, chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.
Biết được thêm một loạt tin tức của Huyết Hồn, hai người nghiêm túc phân tích, không hề có chút lơ là nào, những việc này hai người tạm thời chưa có ý định nói với ai, nếu tin tức bị tung ra ngoài, đây sẽ là một điều đả kích với sĩ khí của Liên Minh Đông Tây, vẫn chưa tới lúc quyết chiến với Huyết Hồn, họ vẫn còn thời gian, còn cơ hội.
Nạp Khê tộc trưởng nhanh chóng báo tin lại, rõ ràng chuyện thi thể tổ tiên sáng lập bị mất tích, dù là các trưởng giả Nạp Khê tộc cũng chẳng có manh mối nào, nhưng đáng sợ hơn, nếu không phải Khúc Lam Y nghĩ tới, tới giờ họ cũng vẫn chẳng hay biết gì.
Nạp Khê tộc trưởng nói Vân Phong và Khúc Lam Y cần phải làm việc cẩn thận hơn, bây giờ đã biết được thực lực thực sự của Huyết Hồn như thế nào, nhất là Tứ trưởng giả, Nạp Khê tộc trưởng đặc biệt báo lại, thực lực hai người hiện giờ vẫn chưa thể đối đầu với Tứ trưởng giả, trừ phi bất đắc dĩ, hai người không được hành động theo cảm tình.
Vân Phong và Khúc Lam Y hiểu điều này, cho dù muốn giao chiến thì cũng phải đợi họ đạt được tới Thần Tôn đã.
Thực lực hiện giờ của hai người là Thần Hoàng cấp năm, với cấp bậc này, để trong thời gian ngắn tăng được tới Thần Tôn như vào đầm rồng hang hổ, trừ phi bây giờ có cách gì đó tăng tốc tốc độ lên, nếu không chỉ dựa vào tích lũy theo thời gian và vận khí thì lúc tới được Thần Tôn Huyết Hồn đã chín muồi luôn rồi, không thể nào chống lại được nữa.
Hai người vắt hết óc suy nghĩ ở phần tu luyện, hiệu lực của Kim Đỉnh dịch cũng không còn được rõ ràng nữa, những cách tăng tốc trước nay tới giờ đều đã yếu, nếu không tìm kiếm một thứ đột phá mới thì không ổn, Vân Phong biết thời gian đã không còn cho phép họ từ từ được nữa.
“Tiểu tử ngươi trở lại rồi?” Vân Khải đẩy cửa bước vào, thấy Khúc Lam Y và Vân Phong ở đây cũng chẳng thấy gì kỳ lạ, có điều ánh mắt hơi cổ quái, cổ quái tới mức Khúc Lam Y bị nhìn tới nỗi thấy có gì đó rất không đúng, “Nhị cữu tử, sao huynh lại nhìn ta kiểu đó?” Hắn bị nhìn tới dựng cả tóc gáy, không thể không lên tiếng được, Vân Khải khẽ nhíu mày, sau đó nói, “Ngươi ra ngoài một lát, ta có vài lời muốn hỏi ngươi.”
Vân Phong nghi hoặc nhìn Vân Khải, Khúc Lam Y cũng khó hiểu, mặc dù vậy vẫn đứng lên theo Vân Khải ra ngoài, Vân Khải ngoái đầu lại, “Phong nhi, không được nghe lén đâu đấy.”
Vân Phong bất lực gật đầum lúc này Vân Khải mới đi ra ngoài, Vân Phong lắc đầu ngao ngán, thần bí như thế là tính làm gì?
Trong phút chốc, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Vân Phong cảm thấy rất khó hiểu, lát sau thì tiếng Vân Khải vang lên, “Không sao, ta về trước.” Nghe khá là nhẹ nhõm vui vẻ, như buông xuống được phiền nào gì đó, cánh cửa lại được đẩy ra, Vân Phong thấy vẻ mặt Khúc Lam Y nặng nề đem ngòm thì ngạc nhiên, nhị ca đã nói gì với Khúc Lam Y?
“Lam Y, nhị ca nói gì với chàng thế? Sắc mặt chàng kém quá.”
Khúc Lam Y không nói gì, im lặng nhìn Vân Phong, sau đó tiến lại gần, Vân Phong con tính hỏi gì đó nhưng tự dưng hắn đưa tay ra ôm nàng lên, sau đó ném thẳng lên giường, chưa kịp đợi nàng phản ứng đã đè lên người nàng.
“Lam Y?” Vân Phong khó hiểu, Khúc Lam Y nhẹ nhàng nhếch môi, “Tiểu Phong Phong, lúc nào thì vi phu không được thế?”
Không được? Vân Phong chả hiểu gì cả, “Cái gì không được cơ?”
Khúc Lam Y không nói gì, dùng luôn cơ thể để bày tỏ, áp nửa thân dưới lên người Vân Phong làm mặt nàng đỏ bừng, “Rốt nhị ca nói cái quái gì với chàng thế?”
“Vi phu quả đúng là vô năng mà, để nhị cữu tử quan tâm tới hạnh phúc muội muội mình như thế, thật đúng là xấu hổ.”
Vân Phong đột nhiên hồi thần, nhận ra được Vân Khải hỏi cái gì, vừa thẹn vừa tức, “Không phải như thế, ngày đó nhị ca hỏi chuyện ta và chàng, ta chỉ nói chàng chẳng làm gì với ta mà thôi, không hề nói chàng là… không được…” Mặt Vân Phong đỏ lựng lên, phía dưới nóng rực của hắn cứ áp lên mình như thế, rõ ràng lòng tự ái của Khúc Lam Y đã bị đả kích.
Khúc Lam Y nhướng mày, “Nếu vi phu không làm chút gì đó thì sẽ bị tiểu cữu tử xem thường mất.”
“Chàng tính làm gì?” Vân Phong đỏ mặt gầm lên, muốn vùng vẫy đứng dậy nhưng bị tay Khúc Lam Y đè xuống giường, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào tạo thành vệt sáng loang lổ trên mặt đất, lại khiến chỗ giường chìm trong bóng tối.
Ngũ quan tuấn mỹ đột nhiên nổi lên nụ cười tà mị, nữ nhân mình yêu thích đang bị mình đè dưới người, ở nơi mình có thể chạm vào, không làm gì thì thật không phải là nam nhân nữa rồi. Hắn có thể không cần gì từ nàng, nhưng nếu không đụng gì cả thì thực sự đúng là hắn không được rồi.
Ngón tay mảnh nhẹ nhàng vạch trên da thịt nõn nà của thiếu nữ, nhìn da thịt trắng muốt dần đỏ lên dưới đầu ngón tay. Ngón tay dọc theo đường cong đi xuống phía dưới, qua mặt, cổ, xương quai xanh, rồi lướt qua chỗ hõm xuống ở xương quai xanh, Khúc Lam Y hài lòng nhìn thấy màu đỏ đã nhuộm tới nơi này.
“Nàng thật đẹp.” Giọng nói khàn khàn quyết rũ làm mặt Vân Phong càng đỏ hơn, mặc dù tình cảm giữa họ là chắc chắn, nhưng không thường thân mật cho lắm, chứ đừng nói là dày đặc bầu không khí tình dục như thế nào, nàng cũng chẳng có nhiêu kinh nghiệm, nhìn đôi mắt sâu thẳm của Khúc Lam Y, nàng có cảm giác như sắp bị hút vào trong.
“Tiểu Phong Phong…” Tiếng thì thầm ấm áp phả lên làn da bên tai, làm làn da của Vân Phong càng đỏ hơn, toàn thân hơi run lên, nàng cắn bờ môi sợ mình phát ra âm thanh gì đó, Khúc Lam Y cười khẽ, cúi mặt xuống, hơi thở nóng hổi nhanh chóng áp sát lại gần, bừa bãi yêu say đắm đôi đôi đỏ kia.
“Lam Y… Ưm!” Nàng bị chặn miệng, lòng bàn tay của nam nhân bắt đầu trở nên càn rỡ, nắm lấy nơi mềm mại, làm Vân Phong run lên bần bật, toàn bộ âm thanh đã bị nuốt lất, đôi tay bị nắm chặt lại trên đầu, chỉ có thể nhận lấy sự nhiệt tình này, cơ thể bắt đầu cảm thấy lạ lẫm, đầu óc bắt đầu rối loạn, không phân rõ đông tay nam bắc, chỉ có thể cảm nhận được các cảm xúc nhạy cảm, còn có sự nóng hổi dần tỏa ra từ trong cơ thể,
Dường như có một ngọn lửa bên trong nàng đang cháy.
Màu đỏ trong mắt dần lan ra, màu tình dục đã sớm nhuộm đầy, bây giờ được phóng thích càng thêm mãnh liệt, cách y phục đã không thể nào thỏa mãn được, chỉ có thể tiếp xúc chân thật mới có thể hóa giải được sự khổ sở trong người.
“Xoẹt!” Vải bị xé đi một cách ngang ngược, nhìn làn da đỏ ửng quyến rũ lộ ra, ánh mắt nam nhân càng đỏ hơn, ôm chặt lại nàng vào trong ngực, dán môi lên vị trí trái tim đập của nàng, cảm nhận được trái tim nàng cũng đang như hắn, vô cùng cuồng loạn.
Sự ngọt ngào sau đó được tiếp diễn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.