Quyển 6 - Chương 104: Chất thuốc oanh động 1
Nhược Tuyết Tam Thiên
09/12/2021
Edit: Mavis Clay
“Đồ đệ, con tới rồi.” Phong Thanh Huyền ngồi bên ly trà nóng trên bàn trong đình viện, Vân Phong và Khúc Lam Y đi vào, ông quay đầu mỉm cười với Vân Phong, sau đó dời ánh mắt thăm hỏi một cách lạnh lùng với Khúc Lam Y. “Ngươi cũng tới rồi à?”
Khúc Lam Y khong có ý kiến gì, ngoại trừ Vân Phong tới giờ ông ấy chưa bao giờ nhiệt tình với người khác, trong mắt vị tiền bối đức cao trọng vọng này, chỉ có vị đồ đệ duy nhất này mới có thể khiến ông mỉm cười được.
“Sư tôn có tin tức gì của bản đồ sao?” Vân Phong bước tới ngồi xuống vị trí Phong Thanh Huyền chỉ định, ông mỉm cười, “Đầu vi sư không còn nhanh nhạy lắm, sợ rằng không giúp được con điều gì ở mảnh bản đồ này, vi sư đã so sánh với những gì mình nhớ được trước đây, không có phát hiện được bất cứ nơi nào, tấm bản đồ này vẽ ra ở lúc cả mấy chục năm trước rồi, cái lúc đó cho tới nay e rằng đã thay đổi nhiều lắm rồi.
“Nói vậy thì các trưởng giả Nạp Khê tộc cũng chẳng biết được đây là đâu.” Khúc Lam Y nhíu mày, Phong Thanh huyền nghiêm túc gật đầu, “Đúng là thế, nếu trên đời có người tồn tại lâu hơn thì có lẽ có thể giúp được các con, chỉ là… người già tới như thế, cho dù có cũng chưa chắc còn ở trên đời.”
Vân Phong cau mày, nói như vậy chẳng lẽ tin tức về cội nguồn lôi hệ bị cắt đứt ở đây sao? Nàng thừa hiểu so với con người, ma thú có tuổi thọ cao hơn nhiều, cổ xưa nhất có lẽ nào là Huyễn Thú, nhưng Huyễn Thú ở Thú Vực, có quy luật tồn tại riêng, bọn họ cũng chẳng tùy ý ra vào Thú Vực được, hiển nhiên chẳng quen thuộc được địa hình thế giới hiện giờ.
“Lần này khó rồi đây.” Khúc Lam Y nhíu mày, “Người lớn tuổi cỡ đó trừ phi bọn họ cố tình xuất hiện, nếu không chúng ta cũng không thể tìm được, huống hồ so với Phong lão tiền bối họ còn lớn tuổi hơn, bọn họ thực sự còn sống trên đời sao?”
Phong Thanh Huyền nhíu mày, “Đừng nên coi thường khát vọng theo đuổi sự bất tử của con người, thực lực càng lên cao càng hy vọng mình sẽ không thể chết, không có cái chết thì thời gian theo đuổi sức mạnh cường đại sẽ càng dài, đây là chuyện mà các cường giả đều biết đều làm, ta cũng không ngoại lệ.” Phong Thanh Huyền nói xong, cười nhạo, “Nhưng trên đời này làm gì có trường sinh, cho dù có sống lâu cỡ nào cuối cùng cũng sẽ có ngày bị tiêu diệt, đây là đạo lý đơn giản nhất thế gian, nhưng cũng là đạo lý mà các cường giả khó hiểu nhất.”
“Trưởng giả của Tứ Đại Gia Tộc hiện giờ không biết, đành phải tìm thử xem có tiền bối cá biệt nào vẫn còn sống tới nay hay không, chủ động tìm tỷ lệ chắc chắn không lớn, điều duy nhất có thể làm là dụ họ ra ngoài.” Vân Phong cau mày suy tư, Khúc Lam Y bên cạnh nói nhỏ, “Muốn dẫn dụ đám lão già này chủ động ra ngoài thì cần phải bày ra được thứ mà trong lòng họ muốn.”
Đồ mà họ muốn? Vân Phong và Khúc Lam Y nổi lên một ý, Phong Thanh Huyền nhàn nhạt nói, “Nếu có thể còn sống tới nay, không có gì ngoài trường sinh có thể hấp dẫn hơn đối với họ.”
“Phong lão tiền bối nói đúng, có thể còn sống tới nay, chắc chắn sẽ theo đuổi sinh mạng dài hơn.”
“Đồ đệ, vi sư vẫn chưa từng hỏi con, bây giờ trình độ chất thuốc của con hẳn đã tới Tông Sư rồi nhỉ.” Phong Thanh Huyền cười, mọi chuyện đều trong dự đoán của ông, Vân Phong mỉm cười, “Đồ đệ bất tài, vừa tới Tông Sư mà thôi.”
Phong Thanh Huyền cười lớn, “Cấp bậc Tông Sư, chỉ với chừng đó tuổi của con mà đã tới Tông Sư gần như là không có! Trước con không có ai mà sau con cũng không có ai! Không tồi!” Với vpm ông chưa bao giờ keo kiệt lời khen ngợi của mình, lúc trước ông không phải như thế, nhưng trải qua nhiều, lắng đọng được nhiều thứ, tâm cảnh của ông đã thay đổi, nếu theo như tính tình trước đây thì ông đã không còn tỉnh táo ngồi ở đây được nữa rồi, còn trợ giúp Vân Phong được nhiều như thế.
Vân Phong cười ngượng, nhưng Khúc Lam Y lại hơi giật mình, cấp bậc Tông Sư? “Đó là cấp bậc chế dược cao cấp nhất rồi mà?”
Phong Thanh Huyền nhíu mày, “Tiểu tử, ai nói với ngươi cấp bậc Tông Sư là cấp bậc cao nhất của giới chế dược?”
“Chẳng lẽ trên Tông Sư vẫn còn nữa?” Khúc Lam Y không có kiến thức nhiều về phương diện chế dược, hắn chỉ nghe nói cấp bậc cao nhất là cấp bậc tông Sư mà thôi, mà Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư cũng đâu có bao nhiêu người.
“Theo như con được biết, Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư chưa được năm người, đều ở trong Công Hội Dược Tề Sư, chưa từng nghe nói có Dược Tề Sư cấp bậc trên Tông Sư xuất hiện.” Vân Phong nói, ánh mắt sáng rực nhìn Phong Thanh Huyền, nếu nàng đoán không nhầm, năng lực chế dược của sư tôn hẳn là pahri trên Tông Sư.
“Đồ đệ, hôm nay con đạt được tới Tông Sư đã là không dễ, thiên phú chất thuốc của con cũng khó ai mà bì được, mặc dù vi sư cảm thấy rất kiêu ngạo vì con, nhưng cũng không hy vọng con dừng bước tại đây, Tông Sư cũng chưa phải là bậc cao nhất, trên Tông Sư còn một cấp nữa, được gọi là Thiền Sư.”
“Cấp bậc Thiền Sư?” Khúc Lam Y lần đầu tiên nghe được cách gọi này, “Chẳng Phong lão tiền bối là… Thiền Sư?”
Phong Thanh Huyền lạnh lùng hừ, “Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng ta chỉ ngồi ở đây, cả ngày chả làm gì sao?”
Khúc Lam Y có chút xấu hổ, “Vãn bối không có ý đó… chỉ kinh ngạc thôi…”
“Có gì tốt mà ngạc nhiên, bổn tôn bị giam ở Thú Vực đã là Tông Sư rồi, thời gian dài như vậy mà vẫn chưa tới Thiền Sư thì bổn tôn chẳng phải sẽ khiến người đời cười tới rụng răng sao?”
Khúc Lam Y cười, tuyệt đối đừng nên nói gì nữa thì hơn, Phong lão tiền bối nói chuyện với người khác thật đúng là không khách khí mà. Vân Phong vui mừng, “Cấp bậc Thiền Sư! Thực lực chế dược hiện giờ của sư tôn là đệ nhất?”
Phong Thanh Huyền lắc đầu, “Ta không biết hiện nay giới chế dược thế nào, thời vi sư tung hoành rất lâu trước đây, Dược Tề Sư cấp Thiền Sư khoogn phải là không có, chỉ là theo thời gian trôi đi cuối cùng cũng bỏ mình. Đa số Dược Tề Sư không phải là cường giả, để có thể duy trì cả thực lực sức mạnh và chất thuốc là quá trình cực kỳ gian nan, vi sư có thể tiến tới được Thiền Sư cũng do từ bỏ một phần thực lực, chuyên tâm nên mới tới được.”
Vân Phong gật đầu, thân kiêm nhiều chức không phải là chuyện đơn giản, muốn hoàn thành từng thân phận phải đạt được tới độ cao mà người khác khó có thể tưởng được được, một còn được, toàn bộ thì phải tốn tinh lực một cách khó có thể tưởng tượng được. Cách thức chế dược đặc biệt của Vân Phong có thể coi là một đường tắt, miễn đi quá trình dông dài phức tạp, nếu Vân Phong cũng như người khác, e rằng khó mà thăng được tới cấp bậc Tông Sư,
Trái tim Vân Phong run lên, có thể thấy năng lực của sư tôn mình cường hãn tới cỡ nào.
“Để hấp dẫn được đám lão gia hỏa này, chất thuốc cấp bậc Tông Sư cơ bản không khơi dậy được khẩu vị của bọn họ đâu, chỉ có cấp bậc Thiền Sư mới có thể khiến họ nôn nao thôi.”
“Ý sư tôn là…. Muốn đích thân chế tạo sao?” Vân Phong vui mừng, nàng còn tưởng ông sẽ mang nàng đi tôi luyện, không ngờ sư tôn lại khai đao luôn cho nàng.
Phong Thanh Huyền cười lớn, “Vi sư chỉ có mỗi một đồ đệ này, không làm vài chuyện cho con thì coi sao được?”
“Sư tôn đã làm rất nhiều chuyện cho con rồi.” Vân Phong thốt lên, “Nếu không nhờ kế thừa những gì sư tôn để lại, con cơ bản không thể thoát được nhiều lần khốn cảnh.”
Phong Thanh Huyền cười, “Được mà, vi sư tốt với con là chuyện nên làm, chỉ là chất thuốc cấp bậc Thiền Sư không thể xong liền được, đồ đệ con phải chờ một lúc.”
“Không sao, mọi chuyện người làm chủ.” Vân Phong đáp, trong lòng rất kích động, “Con có thể ở lại xem thử người chế tạo chất thuốc như nào không?” Nàng cực kỳ mong chờ, tò mò không biết cấp bậc Thiền Sư là cảnh giới như thế nào.
“Hiển nhiên rồi, khỏi cần đồ đệ nói vi sư cũng muốn con ở lại, những thứ này vi sư sẽ đích thân dạy cho con.” Vẻ mặt Phong Thanh Huyền mong đợi, Vân Phong cười vui vẻ, có một sư tôn thế này, nàng thật đúng là vớ được báo vật mà.
“Tiểu tử ngươi không cần ở lại đâu, chẳng có chút thiên phú nào ở phương diện chất thuốc cả.” Phong Thanh Huyền cực kỳ ghét bỏ, Khúc Lam Y cười khổ, “Vâng, Phong lão tiền bối, vãn bối sẽ ra ngoài, không làm phiền nữa.” Khúc Lam Y mỉm cười ra ngoài, Phong Thanh Huyền nhìn bóng lưng của hắn lẩm bẩm, “Tiểu tử kia thật là đáng tiếc.”
Vân Phong nghe xong trong lòng không khỏi mỉm cười, sư tôn vẫn rất coi trọng Khúc Lam Y, nếu không đã không có giọng điệu tiếc nuối như thế, ông nhìn về phía nàng, “Mớ dược liệu mà vi sư để lại cho con vẫn còn chứ?”
“Thảo dược cấp cao đồ đệ chưa từng động tới nhiều.” Vân Phong mang mớ thảo dược Phong Thanh Huyền để lại trước đây ra, ông mỉm cười, “Đâu chỉ là không động tới nhiều, vi sư thấy là con không động vào phát nào.”
“Con không thường sử dụng chất thuốc nên cũng không thường chế tạo, nếu có thể thì đồ đệ sẽ hái vài món cần, những gì mà sư tôn để lại rất quý giá, chưa từng dùng.”
Phong Thanh Huyền cười lớn, “Không ỷ lại vào chất thuốc là một việc rất khó làm, đồ đệ làm rất tốt, chất thuốc suy cho cùng chỉ có hiệu quả nhất thời, tuy có thể dùng vào trường hợp khẩn cấp nhưng không thể nào tác động được tới căn bản, nói cho vi sư nghe một chút, tới nay con đã làm ra những loại nào?”
Hai thầy trò cứ thế trao đổi công việc chất thuốc, làm một thời gian dài Vân Phong không hề ra ngoài, học tập là một quá trình rất dài, Khúc Lam Y mang chuyện kể lại cho Vân Khải để hắn yên tâm, Cung Thiên Tình vẫn tiếp tục bế quan tu luyện, suy ngược lại thì người lo lắng nhất là Vân Khải rồi.
Khúc Lam Y phải nói là trở thành người rỗi nhất, vì thế hắn cũng dự định bắt đầu tu tập, không thể để bỏ lại quá xa được.
“Đồ đệ, cấp bậc Thiền Sư khác biệt rất lớn so với Tông Sư, có thể nói là một cảnh giới mới, với nhận thức về dược liệu, phân phối hay tỷ lệ đều có một nhận thức mới hoàn toàn, cấp bậc Thiền Sư không thể có mỗi luyện tập kiên trì là đạt tới được, mà hoàn toàn dựa vào ngộ tính.”
“Ngộ tính?”
“Đúng thế, Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư đổ xuống đều có sẵn cách điều chế có thể sử dụng, những cách điều chế này là do trải qua nhiều lần thử nghiệm, thay đổi để đưa ra kết luận tốt nhất, có thể nói là cách điều chế mà ai cũng có thể làm được, chất thuốc làm ra chỉ có thể phân chia cấp bậc chứ không khác lạ ở chỗ nào, nhưng cấp bậc Thiền Sư thì hoàn toàn khác.” Phong Thanh Huyền thâm ý giảng giải, “Cách điều chế của cấp bậc Thiền Sư đều là dựa vào ngộ tính mà đạt được, nói cách khác, Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư biết cách điều chế, cách điều chế của họ là độc nhất vô nhị trên thế gian, không có người thứ hai biết được, những loại thuốc này chỉ có người điều chế mới có thể làm được.”
“Nếu viết ra cách điều chế thì sao ạ?”
Phong Thanh Huyền cười, “Cho dù có viết ra thì cũng không thể đạt được cấp bậc Thiền Sư được, vô dụng thôi.”
Vân Phong đã hiểu tại sao chỉ có chất thuốc cấp bậc Thiền Sư mới có thể dụ được những người già cỗi kia, cách điều chế độc nhất vô nhị, chất thuốc độ quyền, ai lại không muốn? Nếu như ngươi có, người khác sẽ không có. Dựa vào sự ngộ tính ra cách điều chế mới, so với có sẵn thực sự trân quý hơn nhiều.”
“Tương tự, luyện chế chất thuốc cấp bậc Thiền Sư cực kỳ tốn sức, thời gian tiêu tốn cũng lâu hơn, dược liệu cần cũng khó mà lấy được, rất có khả năng làm ra được một phần nhưng không làm ra thêm được phần thứ hai, con có hiểu điểm đặc biệt của cấp bậc Thiền Sư chưa?”
Vân Phong gật đầu, Phong Thanh Huyền cười hài lòng, “Tốt lắm, để đạt được tới cấp bậc Thiền Sư tuyệt đối không được gấp gáp, điều này dùng một đạo lý với việc tu luyện thực lực, vượt tới độ cao nhất định là phải càng cần kiên nhẫn và vận khí, con hãy nhớ những lời này của vi sư.”
Vân Phong thịnh trọng đáp, “Vâng, con sẽ ghi nhớ lời dạy của sư tôn.”
Thoáng một cái đã qua ba tháng, Vân Phong vẫn luôn ở chỗ Phong Thanh Huyền không ra ngoài, Vân Khải thì cứ bồi hồi ở ngoài chỗ ở của Cung Thiên Tình, nhưng lại không dám tùy tiện quấy nhiễu, Khúc Lam Y thì vẫn bế quan tu luyện, không hề cảm thấy thời gian trôi qua dài như thế nào, tuy nhiên Vân Khải lại cứ liên tục tới làm phiền khiến hắn nơi quạo.
“Nhị cữu tử, huynh đã là lần thứ mấy rồi hả?” Sắc mặt Khúc Lam Y khá khó coi, nhìn cái người đàn ông liên tục không mời mà tới quấy rầy hắn tu luyện mà không biết nên nói gì, nếu không phải hắn là nhị ca của Vân Phong, Khúc Lam Y đã sớm đánh bay hắn ra ngoài rồi.
Vân Khải u uất ngồi đằng kia, “Ngươi đừng quan tâm tới ta, đang làm gì thì cứ làm đi.”
Khúc Lam Y ngửa mặt lên trời thở dài, ngồi xuống chung, “Huynh cứ tới rồi lại đi, sao mà ta chịu nổi chứ? Nói đi, thế nào?”
Vân Khải nhăn nhó, “Lời nói của ta có phải là đã làm tổn thương Thiên Tình rồi không, ta có hơi lo cho muội ấy, có khi nào là giận ta rồi không…”
Nhìn sự lo lắng trong mắt Vân Khải, Khúc Lam Y thực sự không biết nên nói gì cho phải, lần đầu tiên hắn động vào chuyện tình cảm, loại chuyện thật sự không có gì đáng lo nhưng lại khiến hắn lo sốt vó cả lên.
“Nàng ấy sẽ không giận huynh đâu.” Khúc Lam Y nói, “Nàng làm vậy cũng là vì mình, huynh đừng nghĩ nhiều.”
“Thật sao?” Vân Phong nghi ngờ, huyệt thái dương của Khúc Lam Y giật giật, “Nhị cữu tử! Nếu huynh cảm thấy ta nói sai thì đừng quay lại đây làm phiền ta nữa.”
Vân Khải sửng sốt, sau đó cười ngượng, “Đùa thôi, đùa thôi.” Hiện nay Vân gia không có bao nhiêu người, Phong nhi lại đang ở cạnh Phong lão tiền bối, hắn hiển nhiên không thể làm phiền được, chuyện kiểu này đành chỉ có thể tới hỏi tên này.
“Thiên Tình nếu không tức giận sao lại không thèm để ý tới ta vậy?”
Huyệt thái dương của Khúc Lam Y lại giật lên, “Không phải là nàng ấy đang bế quan tu luyện sao, để ý huynh cái kiểu gì?”
Vân Khải im lặng một thoáng, sau đó lại nói, “Bế quan tu luyện cũng đâu thể lâu tới như vậy được…”
“Nhị cữu tử! Bế quan tu luyện sao có thể kết thúc trong thời gian ngắn được?”
“Nhưng… phải cần ăn cơm chứ…?” Vân Khải lí nhí, ngũ quan Khúc Lam Y như muốn dúm lại với nhau, kỳ tài của nhân gian lâm vào tình cảm trở thành kẻ ngốc luôn rồi sao? Hắn và Tiểu Phong Phong cũng đâu có khờ tới mức này?
Vân Khải một mình ở kế tự hỏi tự đáp, Khúc Lam Y không thèm quan tâm tới nữa, trong lòng không ngừng kêu thán, Tiểu Phong Phong, mau ra ngoài mà bế nhị ca nàng đi lẹ lên!
“Vi sư giao tất cả lại cho con, còn lại thì hãy tự xem nỗ lực của chính mình.” Phong Thanh Huyền nói, Vân Phong gật đầu, “Bất giác đã qua 4 tháng rồi.” Ông nhìn chất thuốc trong tay, “Cầm lấy đi, đây là thứ mà vi sư có thể giúp cho con.”
“Đa tạ sư tôn.” Vân Phong cẩn thận nhận lấy và cất đi, thời gian trôi qua mà nàng như không chú ý tới, trong lúc vô tình đã qua gần 4 tháng? Thực nhanh quá! Không biết Lam Y, Thiên Tình ra sao rồi, phía Huyết Hồn lại có dị động gì không.
“Đi đi, vi sư cũng muốn nghỉ ngơi một chút, dù sao cũng già rồi.” Phong Thanh Huyền cười ha hả phất tay, Vân Phong gật đầu, “Đã cực khổ cho sư tôn rồi, người nghỉ ngơi thật tốt đi, con sẽ không cô phụ kỳ vọng của người.”
Phong Thanh Huyền hài lòng gật đầu, xoay người bước chân nhẹ tênh biến mất, Vân Phong vừa ra khỏi đình viện đã thấy Khúc Lam Y chờ sẵn ở ngoài.
“Đồ đệ, con tới rồi.” Phong Thanh Huyền ngồi bên ly trà nóng trên bàn trong đình viện, Vân Phong và Khúc Lam Y đi vào, ông quay đầu mỉm cười với Vân Phong, sau đó dời ánh mắt thăm hỏi một cách lạnh lùng với Khúc Lam Y. “Ngươi cũng tới rồi à?”
Khúc Lam Y khong có ý kiến gì, ngoại trừ Vân Phong tới giờ ông ấy chưa bao giờ nhiệt tình với người khác, trong mắt vị tiền bối đức cao trọng vọng này, chỉ có vị đồ đệ duy nhất này mới có thể khiến ông mỉm cười được.
“Sư tôn có tin tức gì của bản đồ sao?” Vân Phong bước tới ngồi xuống vị trí Phong Thanh Huyền chỉ định, ông mỉm cười, “Đầu vi sư không còn nhanh nhạy lắm, sợ rằng không giúp được con điều gì ở mảnh bản đồ này, vi sư đã so sánh với những gì mình nhớ được trước đây, không có phát hiện được bất cứ nơi nào, tấm bản đồ này vẽ ra ở lúc cả mấy chục năm trước rồi, cái lúc đó cho tới nay e rằng đã thay đổi nhiều lắm rồi.
“Nói vậy thì các trưởng giả Nạp Khê tộc cũng chẳng biết được đây là đâu.” Khúc Lam Y nhíu mày, Phong Thanh huyền nghiêm túc gật đầu, “Đúng là thế, nếu trên đời có người tồn tại lâu hơn thì có lẽ có thể giúp được các con, chỉ là… người già tới như thế, cho dù có cũng chưa chắc còn ở trên đời.”
Vân Phong cau mày, nói như vậy chẳng lẽ tin tức về cội nguồn lôi hệ bị cắt đứt ở đây sao? Nàng thừa hiểu so với con người, ma thú có tuổi thọ cao hơn nhiều, cổ xưa nhất có lẽ nào là Huyễn Thú, nhưng Huyễn Thú ở Thú Vực, có quy luật tồn tại riêng, bọn họ cũng chẳng tùy ý ra vào Thú Vực được, hiển nhiên chẳng quen thuộc được địa hình thế giới hiện giờ.
“Lần này khó rồi đây.” Khúc Lam Y nhíu mày, “Người lớn tuổi cỡ đó trừ phi bọn họ cố tình xuất hiện, nếu không chúng ta cũng không thể tìm được, huống hồ so với Phong lão tiền bối họ còn lớn tuổi hơn, bọn họ thực sự còn sống trên đời sao?”
Phong Thanh Huyền nhíu mày, “Đừng nên coi thường khát vọng theo đuổi sự bất tử của con người, thực lực càng lên cao càng hy vọng mình sẽ không thể chết, không có cái chết thì thời gian theo đuổi sức mạnh cường đại sẽ càng dài, đây là chuyện mà các cường giả đều biết đều làm, ta cũng không ngoại lệ.” Phong Thanh Huyền nói xong, cười nhạo, “Nhưng trên đời này làm gì có trường sinh, cho dù có sống lâu cỡ nào cuối cùng cũng sẽ có ngày bị tiêu diệt, đây là đạo lý đơn giản nhất thế gian, nhưng cũng là đạo lý mà các cường giả khó hiểu nhất.”
“Trưởng giả của Tứ Đại Gia Tộc hiện giờ không biết, đành phải tìm thử xem có tiền bối cá biệt nào vẫn còn sống tới nay hay không, chủ động tìm tỷ lệ chắc chắn không lớn, điều duy nhất có thể làm là dụ họ ra ngoài.” Vân Phong cau mày suy tư, Khúc Lam Y bên cạnh nói nhỏ, “Muốn dẫn dụ đám lão già này chủ động ra ngoài thì cần phải bày ra được thứ mà trong lòng họ muốn.”
Đồ mà họ muốn? Vân Phong và Khúc Lam Y nổi lên một ý, Phong Thanh Huyền nhàn nhạt nói, “Nếu có thể còn sống tới nay, không có gì ngoài trường sinh có thể hấp dẫn hơn đối với họ.”
“Phong lão tiền bối nói đúng, có thể còn sống tới nay, chắc chắn sẽ theo đuổi sinh mạng dài hơn.”
“Đồ đệ, vi sư vẫn chưa từng hỏi con, bây giờ trình độ chất thuốc của con hẳn đã tới Tông Sư rồi nhỉ.” Phong Thanh Huyền cười, mọi chuyện đều trong dự đoán của ông, Vân Phong mỉm cười, “Đồ đệ bất tài, vừa tới Tông Sư mà thôi.”
Phong Thanh Huyền cười lớn, “Cấp bậc Tông Sư, chỉ với chừng đó tuổi của con mà đã tới Tông Sư gần như là không có! Trước con không có ai mà sau con cũng không có ai! Không tồi!” Với vpm ông chưa bao giờ keo kiệt lời khen ngợi của mình, lúc trước ông không phải như thế, nhưng trải qua nhiều, lắng đọng được nhiều thứ, tâm cảnh của ông đã thay đổi, nếu theo như tính tình trước đây thì ông đã không còn tỉnh táo ngồi ở đây được nữa rồi, còn trợ giúp Vân Phong được nhiều như thế.
Vân Phong cười ngượng, nhưng Khúc Lam Y lại hơi giật mình, cấp bậc Tông Sư? “Đó là cấp bậc chế dược cao cấp nhất rồi mà?”
Phong Thanh Huyền nhíu mày, “Tiểu tử, ai nói với ngươi cấp bậc Tông Sư là cấp bậc cao nhất của giới chế dược?”
“Chẳng lẽ trên Tông Sư vẫn còn nữa?” Khúc Lam Y không có kiến thức nhiều về phương diện chế dược, hắn chỉ nghe nói cấp bậc cao nhất là cấp bậc tông Sư mà thôi, mà Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư cũng đâu có bao nhiêu người.
“Theo như con được biết, Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư chưa được năm người, đều ở trong Công Hội Dược Tề Sư, chưa từng nghe nói có Dược Tề Sư cấp bậc trên Tông Sư xuất hiện.” Vân Phong nói, ánh mắt sáng rực nhìn Phong Thanh Huyền, nếu nàng đoán không nhầm, năng lực chế dược của sư tôn hẳn là pahri trên Tông Sư.
“Đồ đệ, hôm nay con đạt được tới Tông Sư đã là không dễ, thiên phú chất thuốc của con cũng khó ai mà bì được, mặc dù vi sư cảm thấy rất kiêu ngạo vì con, nhưng cũng không hy vọng con dừng bước tại đây, Tông Sư cũng chưa phải là bậc cao nhất, trên Tông Sư còn một cấp nữa, được gọi là Thiền Sư.”
“Cấp bậc Thiền Sư?” Khúc Lam Y lần đầu tiên nghe được cách gọi này, “Chẳng Phong lão tiền bối là… Thiền Sư?”
Phong Thanh Huyền lạnh lùng hừ, “Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng ta chỉ ngồi ở đây, cả ngày chả làm gì sao?”
Khúc Lam Y có chút xấu hổ, “Vãn bối không có ý đó… chỉ kinh ngạc thôi…”
“Có gì tốt mà ngạc nhiên, bổn tôn bị giam ở Thú Vực đã là Tông Sư rồi, thời gian dài như vậy mà vẫn chưa tới Thiền Sư thì bổn tôn chẳng phải sẽ khiến người đời cười tới rụng răng sao?”
Khúc Lam Y cười, tuyệt đối đừng nên nói gì nữa thì hơn, Phong lão tiền bối nói chuyện với người khác thật đúng là không khách khí mà. Vân Phong vui mừng, “Cấp bậc Thiền Sư! Thực lực chế dược hiện giờ của sư tôn là đệ nhất?”
Phong Thanh Huyền lắc đầu, “Ta không biết hiện nay giới chế dược thế nào, thời vi sư tung hoành rất lâu trước đây, Dược Tề Sư cấp Thiền Sư khoogn phải là không có, chỉ là theo thời gian trôi đi cuối cùng cũng bỏ mình. Đa số Dược Tề Sư không phải là cường giả, để có thể duy trì cả thực lực sức mạnh và chất thuốc là quá trình cực kỳ gian nan, vi sư có thể tiến tới được Thiền Sư cũng do từ bỏ một phần thực lực, chuyên tâm nên mới tới được.”
Vân Phong gật đầu, thân kiêm nhiều chức không phải là chuyện đơn giản, muốn hoàn thành từng thân phận phải đạt được tới độ cao mà người khác khó có thể tưởng được được, một còn được, toàn bộ thì phải tốn tinh lực một cách khó có thể tưởng tượng được. Cách thức chế dược đặc biệt của Vân Phong có thể coi là một đường tắt, miễn đi quá trình dông dài phức tạp, nếu Vân Phong cũng như người khác, e rằng khó mà thăng được tới cấp bậc Tông Sư,
Trái tim Vân Phong run lên, có thể thấy năng lực của sư tôn mình cường hãn tới cỡ nào.
“Để hấp dẫn được đám lão gia hỏa này, chất thuốc cấp bậc Tông Sư cơ bản không khơi dậy được khẩu vị của bọn họ đâu, chỉ có cấp bậc Thiền Sư mới có thể khiến họ nôn nao thôi.”
“Ý sư tôn là…. Muốn đích thân chế tạo sao?” Vân Phong vui mừng, nàng còn tưởng ông sẽ mang nàng đi tôi luyện, không ngờ sư tôn lại khai đao luôn cho nàng.
Phong Thanh Huyền cười lớn, “Vi sư chỉ có mỗi một đồ đệ này, không làm vài chuyện cho con thì coi sao được?”
“Sư tôn đã làm rất nhiều chuyện cho con rồi.” Vân Phong thốt lên, “Nếu không nhờ kế thừa những gì sư tôn để lại, con cơ bản không thể thoát được nhiều lần khốn cảnh.”
Phong Thanh Huyền cười, “Được mà, vi sư tốt với con là chuyện nên làm, chỉ là chất thuốc cấp bậc Thiền Sư không thể xong liền được, đồ đệ con phải chờ một lúc.”
“Không sao, mọi chuyện người làm chủ.” Vân Phong đáp, trong lòng rất kích động, “Con có thể ở lại xem thử người chế tạo chất thuốc như nào không?” Nàng cực kỳ mong chờ, tò mò không biết cấp bậc Thiền Sư là cảnh giới như thế nào.
“Hiển nhiên rồi, khỏi cần đồ đệ nói vi sư cũng muốn con ở lại, những thứ này vi sư sẽ đích thân dạy cho con.” Vẻ mặt Phong Thanh Huyền mong đợi, Vân Phong cười vui vẻ, có một sư tôn thế này, nàng thật đúng là vớ được báo vật mà.
“Tiểu tử ngươi không cần ở lại đâu, chẳng có chút thiên phú nào ở phương diện chất thuốc cả.” Phong Thanh Huyền cực kỳ ghét bỏ, Khúc Lam Y cười khổ, “Vâng, Phong lão tiền bối, vãn bối sẽ ra ngoài, không làm phiền nữa.” Khúc Lam Y mỉm cười ra ngoài, Phong Thanh Huyền nhìn bóng lưng của hắn lẩm bẩm, “Tiểu tử kia thật là đáng tiếc.”
Vân Phong nghe xong trong lòng không khỏi mỉm cười, sư tôn vẫn rất coi trọng Khúc Lam Y, nếu không đã không có giọng điệu tiếc nuối như thế, ông nhìn về phía nàng, “Mớ dược liệu mà vi sư để lại cho con vẫn còn chứ?”
“Thảo dược cấp cao đồ đệ chưa từng động tới nhiều.” Vân Phong mang mớ thảo dược Phong Thanh Huyền để lại trước đây ra, ông mỉm cười, “Đâu chỉ là không động tới nhiều, vi sư thấy là con không động vào phát nào.”
“Con không thường sử dụng chất thuốc nên cũng không thường chế tạo, nếu có thể thì đồ đệ sẽ hái vài món cần, những gì mà sư tôn để lại rất quý giá, chưa từng dùng.”
Phong Thanh Huyền cười lớn, “Không ỷ lại vào chất thuốc là một việc rất khó làm, đồ đệ làm rất tốt, chất thuốc suy cho cùng chỉ có hiệu quả nhất thời, tuy có thể dùng vào trường hợp khẩn cấp nhưng không thể nào tác động được tới căn bản, nói cho vi sư nghe một chút, tới nay con đã làm ra những loại nào?”
Hai thầy trò cứ thế trao đổi công việc chất thuốc, làm một thời gian dài Vân Phong không hề ra ngoài, học tập là một quá trình rất dài, Khúc Lam Y mang chuyện kể lại cho Vân Khải để hắn yên tâm, Cung Thiên Tình vẫn tiếp tục bế quan tu luyện, suy ngược lại thì người lo lắng nhất là Vân Khải rồi.
Khúc Lam Y phải nói là trở thành người rỗi nhất, vì thế hắn cũng dự định bắt đầu tu tập, không thể để bỏ lại quá xa được.
“Đồ đệ, cấp bậc Thiền Sư khác biệt rất lớn so với Tông Sư, có thể nói là một cảnh giới mới, với nhận thức về dược liệu, phân phối hay tỷ lệ đều có một nhận thức mới hoàn toàn, cấp bậc Thiền Sư không thể có mỗi luyện tập kiên trì là đạt tới được, mà hoàn toàn dựa vào ngộ tính.”
“Ngộ tính?”
“Đúng thế, Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư đổ xuống đều có sẵn cách điều chế có thể sử dụng, những cách điều chế này là do trải qua nhiều lần thử nghiệm, thay đổi để đưa ra kết luận tốt nhất, có thể nói là cách điều chế mà ai cũng có thể làm được, chất thuốc làm ra chỉ có thể phân chia cấp bậc chứ không khác lạ ở chỗ nào, nhưng cấp bậc Thiền Sư thì hoàn toàn khác.” Phong Thanh Huyền thâm ý giảng giải, “Cách điều chế của cấp bậc Thiền Sư đều là dựa vào ngộ tính mà đạt được, nói cách khác, Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư biết cách điều chế, cách điều chế của họ là độc nhất vô nhị trên thế gian, không có người thứ hai biết được, những loại thuốc này chỉ có người điều chế mới có thể làm được.”
“Nếu viết ra cách điều chế thì sao ạ?”
Phong Thanh Huyền cười, “Cho dù có viết ra thì cũng không thể đạt được cấp bậc Thiền Sư được, vô dụng thôi.”
Vân Phong đã hiểu tại sao chỉ có chất thuốc cấp bậc Thiền Sư mới có thể dụ được những người già cỗi kia, cách điều chế độc nhất vô nhị, chất thuốc độ quyền, ai lại không muốn? Nếu như ngươi có, người khác sẽ không có. Dựa vào sự ngộ tính ra cách điều chế mới, so với có sẵn thực sự trân quý hơn nhiều.”
“Tương tự, luyện chế chất thuốc cấp bậc Thiền Sư cực kỳ tốn sức, thời gian tiêu tốn cũng lâu hơn, dược liệu cần cũng khó mà lấy được, rất có khả năng làm ra được một phần nhưng không làm ra thêm được phần thứ hai, con có hiểu điểm đặc biệt của cấp bậc Thiền Sư chưa?”
Vân Phong gật đầu, Phong Thanh Huyền cười hài lòng, “Tốt lắm, để đạt được tới cấp bậc Thiền Sư tuyệt đối không được gấp gáp, điều này dùng một đạo lý với việc tu luyện thực lực, vượt tới độ cao nhất định là phải càng cần kiên nhẫn và vận khí, con hãy nhớ những lời này của vi sư.”
Vân Phong thịnh trọng đáp, “Vâng, con sẽ ghi nhớ lời dạy của sư tôn.”
Thoáng một cái đã qua ba tháng, Vân Phong vẫn luôn ở chỗ Phong Thanh Huyền không ra ngoài, Vân Khải thì cứ bồi hồi ở ngoài chỗ ở của Cung Thiên Tình, nhưng lại không dám tùy tiện quấy nhiễu, Khúc Lam Y thì vẫn bế quan tu luyện, không hề cảm thấy thời gian trôi qua dài như thế nào, tuy nhiên Vân Khải lại cứ liên tục tới làm phiền khiến hắn nơi quạo.
“Nhị cữu tử, huynh đã là lần thứ mấy rồi hả?” Sắc mặt Khúc Lam Y khá khó coi, nhìn cái người đàn ông liên tục không mời mà tới quấy rầy hắn tu luyện mà không biết nên nói gì, nếu không phải hắn là nhị ca của Vân Phong, Khúc Lam Y đã sớm đánh bay hắn ra ngoài rồi.
Vân Khải u uất ngồi đằng kia, “Ngươi đừng quan tâm tới ta, đang làm gì thì cứ làm đi.”
Khúc Lam Y ngửa mặt lên trời thở dài, ngồi xuống chung, “Huynh cứ tới rồi lại đi, sao mà ta chịu nổi chứ? Nói đi, thế nào?”
Vân Khải nhăn nhó, “Lời nói của ta có phải là đã làm tổn thương Thiên Tình rồi không, ta có hơi lo cho muội ấy, có khi nào là giận ta rồi không…”
Nhìn sự lo lắng trong mắt Vân Khải, Khúc Lam Y thực sự không biết nên nói gì cho phải, lần đầu tiên hắn động vào chuyện tình cảm, loại chuyện thật sự không có gì đáng lo nhưng lại khiến hắn lo sốt vó cả lên.
“Nàng ấy sẽ không giận huynh đâu.” Khúc Lam Y nói, “Nàng làm vậy cũng là vì mình, huynh đừng nghĩ nhiều.”
“Thật sao?” Vân Phong nghi ngờ, huyệt thái dương của Khúc Lam Y giật giật, “Nhị cữu tử! Nếu huynh cảm thấy ta nói sai thì đừng quay lại đây làm phiền ta nữa.”
Vân Khải sửng sốt, sau đó cười ngượng, “Đùa thôi, đùa thôi.” Hiện nay Vân gia không có bao nhiêu người, Phong nhi lại đang ở cạnh Phong lão tiền bối, hắn hiển nhiên không thể làm phiền được, chuyện kiểu này đành chỉ có thể tới hỏi tên này.
“Thiên Tình nếu không tức giận sao lại không thèm để ý tới ta vậy?”
Huyệt thái dương của Khúc Lam Y lại giật lên, “Không phải là nàng ấy đang bế quan tu luyện sao, để ý huynh cái kiểu gì?”
Vân Khải im lặng một thoáng, sau đó lại nói, “Bế quan tu luyện cũng đâu thể lâu tới như vậy được…”
“Nhị cữu tử! Bế quan tu luyện sao có thể kết thúc trong thời gian ngắn được?”
“Nhưng… phải cần ăn cơm chứ…?” Vân Khải lí nhí, ngũ quan Khúc Lam Y như muốn dúm lại với nhau, kỳ tài của nhân gian lâm vào tình cảm trở thành kẻ ngốc luôn rồi sao? Hắn và Tiểu Phong Phong cũng đâu có khờ tới mức này?
Vân Khải một mình ở kế tự hỏi tự đáp, Khúc Lam Y không thèm quan tâm tới nữa, trong lòng không ngừng kêu thán, Tiểu Phong Phong, mau ra ngoài mà bế nhị ca nàng đi lẹ lên!
“Vi sư giao tất cả lại cho con, còn lại thì hãy tự xem nỗ lực của chính mình.” Phong Thanh Huyền nói, Vân Phong gật đầu, “Bất giác đã qua 4 tháng rồi.” Ông nhìn chất thuốc trong tay, “Cầm lấy đi, đây là thứ mà vi sư có thể giúp cho con.”
“Đa tạ sư tôn.” Vân Phong cẩn thận nhận lấy và cất đi, thời gian trôi qua mà nàng như không chú ý tới, trong lúc vô tình đã qua gần 4 tháng? Thực nhanh quá! Không biết Lam Y, Thiên Tình ra sao rồi, phía Huyết Hồn lại có dị động gì không.
“Đi đi, vi sư cũng muốn nghỉ ngơi một chút, dù sao cũng già rồi.” Phong Thanh Huyền cười ha hả phất tay, Vân Phong gật đầu, “Đã cực khổ cho sư tôn rồi, người nghỉ ngơi thật tốt đi, con sẽ không cô phụ kỳ vọng của người.”
Phong Thanh Huyền hài lòng gật đầu, xoay người bước chân nhẹ tênh biến mất, Vân Phong vừa ra khỏi đình viện đã thấy Khúc Lam Y chờ sẵn ở ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.