Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 6 - Chương 89: Ngọn lửa

Nhược Tuyết Tam Thiên

30/07/2021

“Cửa động kia đã biến mất rồi.” Sau khi đã thu thập hết sáu người Huyết Hồn, Khúc Lam

Y, Tư Văn và bốn ma thú Vân Phong trở lại sơn động lúc trước, cả sơn động đã sụp đổ,

toàn bộ đất đá gần như chôn vùi sơn động, Khúc Lam Y hất tay, Tinh Thần Lực điên

cuồng xông ra, vị trí cửa động bị thổi tung đất đá, để lộ mặt đất bằng phẳng.

“Tại sao lại như vậy?” Tư Văn kinh ngạc nhìn mặt đất lành lặn, không biết phải làm thế

nào cho phải, đôi mày nhíu mày, “Có thể liên lạc với nàng được không?”

“Hoàn toàn không liên lạc được, liên lạc giữa chúng ta và chủ nhân đã bị cắt đứt rồi, hay

đúng hơn là hoàn toàn bị cản lại.” Sắc mặt Lam Dực đen thùi nói, mắt nhìn chằm chằm

vào nơi hố đen vừa rồi, hắn đột nhiên vung cánh bay đi, đôi cánh vỗ mạnh tạo thành hai

luồng gió lốc đánh lên mặt đất, nhưng mặt đất bằng phẳng không hề có bất kỳ phản ứng

nào.

“Chết tiệt! Không phá nổi sao?” Lam Dực vốn tốt tính lúc này cũng không nhịn được bực

tức, vô số lần truyền âm với Vân Phong đều như đá ném vào biển, không khỏi khiến hắn

thấy phiền não.

“Thật sự không phá nổi sao? Lam Dực ngươi tránh ra. Lão tử không tin sấm sét lại không

phá nổi một mặt đất.” Nhị Lôi giơ cao cánh tay, sấm sét như rắn bạc đùng đùng bắn ra tứ

phía. Sắc mặt Hoa tỷ nhăn lại, lập tức tiến lên muốn đưa tay kéo Nhị Lôi xuống.

“Cái đồ tử nhân yêu! Ngươi làm cái gì vậy?” Nhị Lôi cực kỳ tức giận gầm lên, ánh mắt

khó chịu nhìn Hoa tỷ, gương mặt quyến rũ của Hoa tỷ lạnh lẽo, “Chúng ta đã không cách

nào liên lạc được với tiểu Vân Phong rồi, hố đen kia chắc chắn không phải nơi tầm

thường, chúng ta vừa rồi cũng đã bị bắn ngược, ngươi nên hiểu bây giờ cũng không thể ra

sức được.”

Nhị Lôi ngẩn người, “Vậy thì làm gì đây? Lão tử không thử sao có thể từ bỏ được?”

Sắc mặt Hoa tỷ lạnh hơn, dây leo trong người tuôn ra trói Nhị Lôi lại.

“Đồ tử nhân yêu! Ngươi dám trói lão tử?” Hai mắt Nhị Lôi như muốn phóng hoả, Hoa tỷ

thì cười lạnh, “Tên yêu quái chết tiệt, ta không dư hơi đi mà để ý tới ngươi, bây giờ có

chuyện quan trọng hơn cần chúng ta xử lý. Ngươi đừng quên bọn chúng vẫn còn ở đây.”

Dây leo xanh rờn đánh về phía bên cạnh, hai bóng người từ đó chớp lên, Bặc Nguyên Di

Sinh gào lên, “Vân Phong rơi vào đó liên quan gì tới chúng ta?”

“Vèo!” Hai luồng gió lốc tàn nhẫn đánh về phía Bặc Nguyên Di Sinh và Hiên Dật, gương

mặt Lam Dực phủ tầng tầng lớp lớp hàn băng, “Vừa rồi ta nhìn thấy rất rõ ràng, Hiên Dật

ngươi đánh lén, mặc dù không tính chủ nhân ở đây, nhưng lại làm nhiễu loạn chủ nhân

chiến đấu, làm hại chủ nhân rơi vào hố đen.”

Đôi mắt Khúc Lam Y nhăn lại, vẫn nhìn chằm chằm vào mặt đất, thật sự không phá nổi

sao? Cổ tay lộn lại, ngọc bội truyền âm xuất hiện, cho dù Khúc Lam Y có gọi bao nhiêu

lần phía đầu Vân Phong vẫn không hề có bất kỳ hồi âm nào. Trong lòng hắn đã không

còn để ý việc Hiên Dật tính toán hắn nữa, toàn bộ tâm tư hắn đang đặt trên an nguy của

Vân Phong.

Hiên Dật nhíu mày, nhìn thoáng qua đám ma thú khế ước của Vân Phong, bốn ma thú

không hẹn mà cùng gầm lên, chỉ cần Hiên Dật có cử động gì cả bốn sẽ đồng loạt tấn

công. Y bật cười, “Vân tiểu thư bị như thế ta tránh thoát khỏi tội, nhưng mà nếu ta xảy ra

chuyện gì ở đây, các ngươi sẽ mang tới cho Vân tiểu thư phiền phức không nhỏ đâu, Tứ

Đại Gia tộc liên hiệp sẽ vì các ngươi nông nỗi mà huỷ bỏ, sự cố gắng của Vân tiểu thư

cũng sẽ thành củi ba năm thiêu một giờ.”

“Ngươi con mẹ nó, lão tử...” Tia sáng trong mắt Nhị Lôi sáng rực lên, Lam Dực tiến lên

đưa tay đè hắn lại, Nhị Lôi khựng lại, “Lam Dực, ngươi làm gì thế?”

Lam Dực nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía Hiên Dật, “Y nói không sai, tâm huyết của

chủ nhân không thể cứ thế mà bị thiêu huỷ trong sự kích động của chúng ta được. Chủ

nhân vì liên hiệp Tứ Đại Gia Tộc mà đã hao tổn không ít tâm lực, chúng ta không thể để

cho sự cố gắng của chủ nhân trở nên uổng phí.”

“Nhưng...” Lông mày Nhị Lôi khơi lên, Hoa tỷ lên tiếng, “Yêu quái, mỹ nam nói không

sai, cho dù chúng ta có bực tức cũng không thể giết bừa làm tới được, càng không thể

hành động thiếu suy nghĩ, dù sao hắn cũng là Thiếu Chủ Hiên gia, nếu hắn chết thì không

có lợi ích gì cho chủ nhân cả.”

“Hừ!” Nhị Lôi cuồi cùng chỉ hừ lạnh, hất văng tay Lam Dực không nói gì nữa.

“Ta không tin tiểu Phong không ra ngoài được.” Yêu Yêu nãy giờ được Tư Văn ôm trong

lòng vùng vằng muốn nhảy xuống, ánh mắt Tư Văn trầm xuống, cánh tay gồng lên, Yêu

Yêu bất mãn nhe răng cắn một phát lên tay hắn, nhân lúc hắn bị đau nàng nhanh chóng

nhảy xuống, muốn chạy tới nhưng bị Khúc Lam Y chặn lại.

“Lam Y ca ca! Huynh cũng muốn cản ta?” Yêu Yêu nghi ngờ, Khúc Lam Y mím môi, có

trời mới biết nếu có thể phá được mặt đất chết tiệt này, hắn đã là người đầu tiên ra tay.

“Không phải cản muội, nhưng mà bây giờ kích động thực sự không thể được, vừa rồi

huynh cũng đã thử rồi, mặt đất này không bị ảnh hưởng gì từ ngoại lực cả, đất mai táng

của Long tộc không phải muốn là có thể mở được.”

“Vậy làm sao bây giờ? Chỉ có một mình tiểu Phong!” Yêu Yêu lo lắng ngẩng đầu, Khúc

Lam Y hít sâu một hơi, bây giờ hắn cũng không có cách nào, thực sự không có cách nào

cả.

“Chỉ có thể đợi ở đây mà thôi.” Hiên Dật nói, Bặc Nguyên Di Sinh nghe xong rống lên,

“Ngươi không nhầm đấy chứ? Bây giờ mà vẫn còn đi theo? Nhiều người Huyết Hồn để

mắt tới bọn họ như vậy, ngươi còn muốn đi theo chìm vào vũng nước đục này?”

“Tứ Đại Gia Tộc liên minh, ngươi nghĩ Bặc Nguyên gia trốn tránh được?” Khúc Lam Y

lạnh lùng nhíu mày, sắc mặt Bặc Nguyên Di Sinh sa sầm, Hiên Dật mỉm cười, “Đúng

vậy, ai cũng không thể thoát được. Cường giả Huyết Hồn vào Vân tiểu thư cũng vào

trong, kết quả vẫn chưa biết, chúng ta thủ ở đây cũng là để ngừa bất trắc.”

Khúc Lam Y lạnh lùng nhếch môi, “Vấn đề giữa ta và ngươi sau này lại tiếp tiếp, những

gì ngươi đã làm với ta ta đều nhớ rất rõ ràng.”

Hiên Dật nhếch môi, “Có thể, nhưng trước mắt vẫn nên lấy đại cục làm trọng thôi.”

Bặc Nguyên Di Sinh cảm thấy đầu óc Hiên Dật bị hỏng rồi, nhưng mà không có Hiên Dật

thì hắn rất khó rời khỏi được Đại Liệt Phùng, mặc dù hắn không chết được, nhưng muốn

ra ngoài thì cũng mất hết một lớp da, vì kế hoạch hôm nay mà chỉ có thể theo Hiên Dật

óc hỏng tiếp tục vật vờ ở đây.

“Tiểu Phong không sao chứ?” Yêu Yêu lo lắm lẩm bẩm, Tư Văn bước tới dịu dàng sờ

đầu nàng, “Không sao đâu, năng lực của nàng thế nào con còn không rõ sao?”

“Lần nào tiểu Phong cũng có thể hoá hiểm thành vô.” Yêu Yêu chắc nichj gật đầu, đôi

mắt tràn đầy kiên định, Khúc Lam Y cười, “Đúng thế, lần này cũng sẽ không ngoại lệ,

chúng ta phải tin nàng, nàng là Vân Phong.”

***

Lực vô hình kéo lấy cơ thể Vân Phong không ngừng tiến xuống dưới, lực lớn tới mức

nàng không thể nào phản kháng lại được, chỉ có thể để mặc cho lực đó kéo đi, không biết

tới hướng nào.

“Vèo!” Tiếng xích đen vang lên, lòng Vân Phong chùng xuống, nói như vậy là cường giả

Huyết Hồn cũng đã vào theo. Nàng muốn dịch đi nhưng không thể chi phối được tứ chi,

chỉ có thể cố nghiêng đầu để xích đen sượt qua mặt, mang theo cảm giác bỏng rát.

“Ngươi trốn không thoát đâu.” Giọng nói khàn khàn vang vọng trong không khí, từng

đạo xích đen từ phía sau đánh tới.

Không xong rồi! Vân Phong thấy không ổn, hành động của nàng đang bị hạn chế, chỉ có

thể chật vật tránh né. Cường giả Huyết Hồn đang nằm ở phía sau mình, không nghi ngờ

chính là kẻ địch đang đối mặt với phần lưng của mình, lúc nào gã cũng có thể đẩy mình

vào chỗ chết.

Long Điện! Một tia sáng thoáng qua đầu nàng, Long Điện gần như đã bị nàng quên mất

đột nhiên xẹt qua. Không nói hai lời, cổ tay lộn lại lấy ra ngọc bội hình rồng, tia ý thức

của Vân Phong chảy vào, ngọc bội rồng phát sáng lên nhưng không như bình thường đưa

Vân Phong vào Long Điện, mà lại kéo thẳng về phía trước. Trong không gian tối tăm lại



trở thành một tia sáng bắt mắt.

Tình huống bất ngờ ngoài dự đoán của Vân Phong, chỉ có thể nhìn ánh sáng lao về phía

bóng tối vô tận, như sao băng lấp lánh vụt qua, bị màn đêm nuốt lấy, đòn tấn công của

cường giả Huyết Hồn ở sau đã tạm ngưng, dường như cũng đang kinh ngạc trước tình

huống bất ngờ này.

Vân Phong nhân cơ hội muốn khởi động lại Long Điện, nhưng cho dù Vân Phong làm thế

nào ngọc bội cũng không phản ứng lại nữa.

Long Điện không vào được. Vân Phong sa sầm, lập tức thu lại ngọc bội rồng, trong đầu

suy tính bước tiếp theo nên làm thế nào, nhưng không ngờ lại có thêm tình huống bất ngờ

xảy ra.

Bóng tối xung quanh nháy mắt bị vỡ thành phấn vụn, tia sáng chói ắt đâm vào mắt Vân

Phong khiến nàng phải nheo mắt lại. Ánh sáng ngày càng mạnh và không ngnwfg mạnh

hơn, Vân Phong khép mắt hồi lâu, lúc này mới chậm rĩa mở mắt ra, đợi cong ngươi thích

ứng với ánh sáng, cuối cùng cũng thấy rõ sự vật.

Chín con rồng khổng lồ lượn quanh hai bên cánh cửa lớn, ánh sáng chói mắt chính là phát

ra từ chín con rồng.

“Chín con rồng?” Vân Phong ngạc nhiên. Ánh mắt khoá chặt trên chín con Kim Long

uốn lượn kia, cơ thể của chúng gần như ở trạng thái trong suốt chứ không hẳn là thực thể.

Nơi này là đất mai táng của Long tộc, chín con rồng vàng này có phải là thu hộ giả của

nơi này hay không?

“Cái gì?” Một lực kéo vô hình đột nhiên kéo Vân Phong tiến lên trước bay thẳng tới

trước cánh cửa khổng lồ. Cùng lúc đó, chín con rồng đang uốn lượn lập tức dời tầm mắt,

chín cặp mắt rồng khổng lồ khoá chặt trên người Vân Phong.

Trái tim Vân Phong đập lên thình thịch, một giọng nói hầm hố vang lên trong hư không.

“Kẻ xông vào, chết!”

Giọng nói từ trong hư không đánh thẳng vào đáy lòng Vân Phong khiến linh hồn nàng

cũng phải chấn động. Lực vô hình kéo nàng lên phía trước, chín con rồng gầm lên tức

giận, chỉ cần đã coi Vân Phong là người xông vào, chắc chắn nàng phải chết không thể

nghi ngờ.

Sao mà mình có thể là đối thủ của chín con rồng được? Vân Phong cắn môi, muốn cố

gắng tránh thoát, nhưng sức lực vô hình kia cực kỳ mãnh liệt, cơ bản không cho nàng cơ

hội để phản kháng, càng ngày nàng cách cánh cửa càng gần.

Khí thế quanh chín con rồng thay đổi lao về phía Vân Phong, cường giả Huyết Hồn ở

phía sau thấy thế không khỏi kinh ngạc. Chín con rồng khổng lồ. Đây rốt cuộc là nơi

nào? Sao lại có Long tộc canh giữ?

Mắt thấy chín con rồng khoá mục tiêu vào Vân Phong, cường giả Huyết Hồn cười lên âm

hiểm, nếu như có thể mượn tay chín con rồng này tiêu diệt Vân Phong, gã chẳng cần tốn

sức chuyện cũng có thể thành. “Khục khục, vậy thì tốt quá!”

Mắt thấy chín con rồng đang tiến về phía mình, chỉ trong tích tắc sau là răng nhọn của

rồng sẽ xé nát nàng.

Cắn chặt răng, chín con rồng gào thét lao tới, mang theo tiếng gào tức giận khiến màng

nhĩ Vân Phong vô cùng đau đớn. Cổ tay lộn lại, một bình chất lỏng màu vàng sóng sánh

xuất hiện, ngón tay Vân Phong dùng sức đánh văng nắp bình, cổ tay bẻ lại đảo chất lỏng

trong bình ra chảy xuôi trên lòng bàn tay.

Lực vô hình bây giờ đã kéo Vân Phong về phía cửa lớn, chín con rồng lớn cùng gào thét

mà tới, bàn tay Vân Phong nắm chặt, giữ lấy dòng máu vàng, nhìn cửa lớn gần mặt mình

trong gang tấc, nhận thấy được lực vô hình biến mất trong tích tắc, nàng hét lên vung tay

về phía cửa lớn.

“Chát!” Dấu ấn bàn tay vàng kim in lên cửa lớn, chất lỏng màu vàng sóng sánh chậm rãi

chảy xuống, chín con rồng ngửa mặt lên trời giận dữ hét lên, biến mất trong nháy mắt.

Cánh cửa trước mặt Vân Phong đột nhiên nứt ra một khe hở, ánh sáng chói mắt hơn từ

trong đó toả ra, nhắt mắt phát tán.

“Phù!” Lại thêm lực vô hình nháy mắt bọc lấy toàn thân Vân Phong hút nàng vào trong

cửa lớn.

“Lách cách!” Một sợi xích đen nháy mắt lao tới, ngay phút cuối quấn lấy người Vân

Phong. Nàng ngoái đầu nhìn lại, bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của cường giả Huyết Hồn, “Ta

sẽ không để cho ngươi chạy thoát đâu! Vân Phong!”

Vân Phong muốn mở miệng nói gì đó, nhưng tiếp theo toàn thân bị kéo vào trong, cả sợi

xích quấn quanh người nàng và cường giả Huyết Hồn đang nắm đầu bên kia của nó. Hai

bóng người cùng bị hút vào, cánh cửa khổng lồ nháy mắt đóng lại vang lên tiếng vang

cực lớn, chín con rồng lại xuất hiện, tiếp đó, ánh sáng dần lui, quay về lại với bóng tối.

“Phịch!” Đạp được mặt đất kiên cố dưới chân, lực hút mạnh mẽ mang mình tới đã tản đi

như cơn gió, chưa kịp đợi Vân Phong làm gì, sợi xích quấn quanh trên người đột nhiên

căng lên.

“Lách cách!” Sợi xích rung động lên nhè nhẹ, đôi mắt tràn ngập điên cuồng và hưng phấn

nhìn chằm chằm Vân Phong, sợi xích trong tay dùng sức mà kéo. “Cuối cùng cũng không

phí sức mà bắt được ngươi!”

Sợi xích xoắn chặt lấy cơ thể Vân Phong, cảm giác đau đớn lan truyền, tuy rằng thể chất

của Vân Phong có thể so được với Chiến Sĩ, nhưng sự đau đớn trên cơ thể vẫn khó có thể

chịu được. Cắn chặt răng, lặng lẽ chuyển đổi hơi thở, con ngươi hoá thành đường dọc,

hơi thở ma thú lan ra từ trong cơ thể của Vân Phong.

“Hả?” Cảm nhận được sự phản kháng rõ ràng, cường giả Huyết Hồn không khỏi thắt chặt

tay, phát hiện hơi thở Vân Phong thay đổi thì bật cười, “Khục khục, trên người ngươi có

quá nhiều thứ hấp dẫn Huyết Hồn, Hồn Chủ đã từng nói, để ngươi chết quá đáng tiếc,

những lời này quả nhiên không sai.”

“Trên người ta có gì, Huyết Hồn có chết cũng không lấy được đâu.” Vân Phong nhỏ

giọng nói, bàn tay hoá thú, hơi thở ma thú lan ra toàn thân, cơ thể căng lên muốn gồng

đứt sợi xích.

“Ha ha ha! Đừng phí sức nữa. Ngươi không thể nào tránh thoát được sợi xích của ta đâu.”

Bàn tay cường giả Huyết Hồn siết lại tăng sức, sức mạnh đánh lên người Vân Phong

khiến nàng đau đớn khó chịu.

“Ư!” Nàng không khỏi rên khẽ, bên miệng thoát ra vài giọt máu, vài giọt rơi xuống hoà

vào máu Kim Long còn trên tay nàng thấm vào đất, khi nãy bị lực vô hình trói lại không

só khả năng phản kháng bị cường giả Huyết Hồn thừa cơ, nếu không phải vì thế Vân

Phong đã không dễ gì bị bắt lại.

“Bắt sống ngươi còn có giá trị, chắc hẳn Hồn Chủ sẽ càng thêm hài lòng.” Cường giả

Huyết Hồn nói xong quét mắt xung quanh một lượt, “Nơi này... hình như là đất mai táng

của ma thú nào đó.”

Vân Phong quét mắt quanh mình, cũng thấy được nơi này có nữa bộ hài cốt vùi nửa vào

đất, hình thể vô cùng to lớn, mặc dù chỉ còn lại hài cốt cũng có thể tưởng tượng được lúc

sinh thời ma thú uy vũ tới cỡ nào. Đây là đất mai táng của Long tộc, hiển nhiên mai táng

ở đây đều là rồng.

“Rốt cuộc làm sao để đi ra ngoài...” Cường giả Huyết Hồn lèm bèm, gã cố dùng khe nứt

không gian để đi nhưng không thể thành công.

Vân Phong im lặng, hiện giờ nàng đang bị khống chế, nếu cường giả Huyết Hồn đã muốn

giữ mạng nàng lại, nàng phải suy nghĩ thật kỹ tiếp theo làm sao để tìm được cơ hội.

Cường giả Huyết Hồn thử mấy lần nhưng đều thất bại, không gian ở chỗ này cơ bản

không thể nào thành lập được, dù là không gian lực cũng không hiệu quả.

“Vân Phong! Nơi này rốt cuộc là đâu?” Cường giả Huyết Hồn giật một phát, Vân Phong

chợt cảm thấy đau đớn, nhấp nhẹ khoé môi, nàng cười lạnh, “Sao nào? Không ra được

à?”

Cường giả Huyết Hồn chậm rãi nheo mắt lại, lòng bàn tay siết lại, “Đừng tưởng rằng ta



nói để cho ngươi sống thì ngươi thực sự sẽ được sống. Mặc dù ngươi chết có hơi tổn thất,

nhưng thứ trên người ngươi đủ để đền bù mọi thứ.”

Vân Phong nhíu mày, “Đã như thế, đây chính là cơ hội tốt để ngươi giết ta.”

Cường giả Huyết Hồn sa sầm sắc mặt, “Đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi.”

Vân Phong cười lạnh, “Bây giờ ngươi mà không giết ta, lúc nào đó ta sẽ lấy lại cái mạng

chó của ngươi.”

Cường giả Huyết Hồn hí mắt, ngọn lửa tức giận trong lòng hắn bùng lên, đột nhiên cười

to, bàn tay siết chặt hơn, “Trước khi ngươi chết cũng phải hành hạ ngươi một phen cho

hả dạ mới được. Ngươi làm hỏng một đống đống chuyện tốt của Huyết Hồn, yên tâm, ta sẽ

không để ngươi chết quá nhanh đâu.”

“Ư!” Cảm giác đau đớn lan ra, trên người Vân Phong liền có nhiều vết thương hơn, máu

tươi nhanh chóng làm thấm đẫm y phục trên người nàng, sắc mặt Vân Phong tái nhợt, im

lặng đứng đó không hô lên một tiếng nào.

“Thấy Vân Phong như thế, cường giả Huyết Hồn hiển nhiên lại càng mạnh tay hơn, sức

lực quăng tới ngày càng mạnh, từng đạo lực như gai nhọn đánh vào người Vân Phong.

Nàng cảm giác thân mình như tổ ong, có trăm ngàn vết thương. Nhưng dù như thế, nàng

vẫn thẳng lưng, kiên cường ngông cuồng đứng đó.

Từng giọt máu tươi rơi xuống mặt đất hoà cùng mồ hôi, trong không khí tràn ngập máu

tanh, vẻ mặt cường giả Huyết Hồn ngày càng điên cuồng, lấy hành hạ Vân Phong làm lạc

thú. Vân Phong cười lạnh trong lòng, nàng đang đợi một cơ hội phản công.

Đây là cảm giác gì? Vân Phong khó hiểu, ngoài mặt không thể hiện điều gì, cảm giác

nóng rực bắt đầu lan ra từ lòng bàn chân, khí nóng dường như đang bốc lên từ mặt đất,

chậm rãi lan lên phía trên.

Nhiệt độ nóng lên rồi. Đây là cảm giác đầu tiên của Vân Phong, nhiệt độ đang ngày càng

trở nên biến ảo, khí nóng đang không ngừng quanh quẩn trên không khí, Vân Phong vô

cảm đứng đó, cẩn thận cảm nhận mọi thứ, trong lòng dần thành hình một suy nghĩ.

Cường giả Huyết Hồn hoàn toàn đắm chìm trong việc hành hạ Vân Phong, theo ý gã chắc

chắn phải hành hạ Vân Phong – cái gai lớn nhất trong mắt Huyết Hồn – tới sống không

bằng chết mới được.

Chịu nhịn đau nhức, Vân Phong nghiến răng, phân tán sự chú ý của mình vào sự kỳ quái,

ánh mắt nhìn xuống đất, chợt phát hiện mặt đất có vài cái khe nhỏ, sau nó dường như có

ánh lửa bập bùng mơ hồ.

Dưới nền đất có thứ gì đó... trái tim Vân Phong chùng xuống, sau một hồi nỗ lực hơn

cuối cùng phá thiện, nhiệt độ dưới đất không ở cùng một nơi mà dang không ngừng lan

ra. Nói cách khác, vật thể nóng cháy dưới nền đất lúc này đang bắt đầu lan ra dưới mặt

đất.

Ánh mắt Vân Phong trầm xuống, nhìn những khe nứt nhỏ trên mặt đất, vì suy nghĩ vừa

rồi mà nàng quan sát cẩn thận hơn, ánh mắt hơi loé lên, đúng như nàng nghĩ, nhiệt độ

đang không ngừng lan ra, chẳng lẽ là cội nguồn hoả hệ.

“Thời điểm tới rồi.” Cường giả Huyết Hồn lẩm bẩm, trong mắt hiện lên sát ý, lông mày

Vân Phong nhíu chặt, gã sắp ra tay.

Trường bào đen thêu hoa văn đỏ tung lên, thêm vài sợi xích đen bắn ra từ cơ thể cường

giả Huyết Hồn, nháy mắt hoá thành mấy ngọn kiếm nhọn đen tuyền, toàn bộ nhắm về

phía Vân Phong. Chỉ cần hạ xuống, Vân Phong sẽ phải đối mặt với vạn kiếm xuyên thân.

“Yên tâm, linh hồn của ngươi sẽ được Huyết Hồn tận dụng thật tốt.” Cường giả Huyết

Hồn quỷ dị cười lên, cánh tay giơ cao sau đó vung mạnh xuống, “Chết đi, Vân Phong!”

“Vèo vèo vèo!” Vạn tên cùng nhắm, Vân Phong không có khả năng tránh né.

Nhưng đúng lúc này...

“Phừng!” Một cỗ nhiệt lượng xông lên từ mặt đất, như nham thạch nóng chảy phun lên

làm thổi tan đám trường kiếm màu đen, cũng đốt chảy luôn cả xích trên người Vân

Phong.

“Cái gì?” Cường giả Huyết Hồn bị trường hợp bất thình lình này làm luống cuống tay

chân, mắt thấy Vân Phong đã thoát khỏi sợi xích lập tức hất tay phát động xích sắt một

lần nữa hòng muốn vây khốn Vân Phong nhưng không thể.

"Vèo vèo vèo!" Cơ thể nhuộm vết thương được Phong Nguyên Tố đề tốc, vp hoá thành

tia lục xuyên qua bóng đen, mỗi lần chạm chân xuống đất, nàng cảm nhận được rất rõ

nhiệt lượng nóng bỏng lan lên cơ thể nàng từ dưới lòng bàn chân.

Năng lượng hệ hoả đang chạy theo nàng? Vân Phong nghi hoặc, nhưng không dám dừng

lại hành động của mình, xích đen đầy trời như đàn rắn, chen lấn muốn quấn lấy nàng, nếu

mà bị quấn nữa nàng chắc chắn sẽ chết.

“Ngươi không thoát được đâu.” Cường giả Huyết Hồn gào thét, giọng khàn đặc, đôi mắt

đỏ bừng nhìn Vân Phong tránh né, sợi xích theo sát không ngừng, không bỏ qua một

phân tấc nào.

Cứ chạy mãi cũng không phải là cách. Vân Phong mủi chân đáp xuống đất, năng lượng

hoả hệ lại nhanh chóng vọt tới dưới chân nàng, nhiệt lượng muốn theo lòng bàn chân

nàng để bò lên, nhưng đợt sóng công kích khác lại đánh tới khiến nàng buộc phải nhảy

lên.

Tại sao năng lượng hoả hệ lại chạy theo mình? Vân Phong nhíu mày, rõ ràng nàng cảm

nhận được rất rõ trong khoảnh khắc vừa rồi nó đang cố tiến vào trong cơ thể nàng, năng

lượng hoả hệ di chuyển như thế chẳng lẽ là vì...

Vân Phong đột nhiên dừng khựng lại. Năng lượng hệ hoả nhanh chóng lao tới bắt đầu

bám lấy chân nàng, len vào trong cơ thể.

Vân Phong cười, năng lượng hệ hoả sau khi vào trong cơ thể được hấp thu hết, sau khi

hấp thu thì được giải phóng tới không gian của nhân khế ước hệ hoả. Tiểu Hoả, nhất định

là Tiểu Hoả.

Nếu như cội nguồn hệ hoả thật sự được cất giữ ở đây, thì sao Tiểu Hoả có thể bỏ qua

năng lượng hệ hoả được? Chiếc nhẫn đang ngủ say cũng đã tới lúc phải tỉnh rồi.

“Không tránh nữa sao?” Cường giả Huyết Hồn cười lạnh, xích đen nhanh chóng đánh tới,

“Thổ Thuẫn!” Vân Phong hét lên, thổ hệ màu vàng tua ra bao bọc lấy Vân Phong bảo vệ,

sợi xích đen đánh lên lớp phòng ngự phát ra tiếng vang đục ngầu.

Huyết Hồn cười lên điên cuồng, gia tăng sức lực, cuồng mãnh tấn công, Thổ Thuẫn nháy

mắt sụp đổ. Vân Phong âm trầm đứng im, điều nãy cũng khiến cho Huyết Hồn cường rất

bất ngờ.

“Hừ, ngươi cũng biết là tránh cũng vô dụng à?”

Vân Phong nhíu mày, bây giờ những gì nàng có thể làm là đứng im tại chỗ, để Tiểu Hoả

có thể hấp thu được nhiều năng lượng hơn. Trong lúc này nàng không được có bất kỳ

động tác gì. Càng hấp thu được nhiều năng lượng hệ hoả, Tiểu Hoả mới có thể nhanh

chóng tỉnh lại hơn.

“Ong!” Sóng năng lượng vô hình đột nhiên phát ra từ cơ thể Vân Phong, đáy mắt nàng

tràn ngập vui sướng, chấn động đó tới từ Hoả Nguyên Tố mà nàng đã từ lâu không đụng

tới. Tiểu Hoả sắp tỉnh rồi!

“Ha ha ha ha ha! Không có ma thú khế ước ngươi cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi.

Ngươi phản kháng thế nào cũng không thoát khỏi cái chết được đâu.” Cường giả Huyết

Hồn điên cuồng hét lên, cánh tay giơ lên cao, trường bào đen không gió mà bay, đột

nhiên tung lên, vài sợi xích lại xuất hiện thêm.

Vân Phong thấp giọng cười, ánh mắt lạnh căm, đôi mắt nâng lên bắn ra tia sáng rực rỡ.

Môi đỏ giương lên, bàn tay nhuốm vết máu khẽ chuyển, một ngọn lửa chói loà bập bùng

cháy lên.

“Không có ma thú khế ước?” Nàng thầm thì, nụ cười trên đôi môi càng ngày càng lãnh

khốc, tiếng dã thú gào thé vang dội cả hư không.

“Grào!”

Ngọn lửa nóng rực bay ra từ cơ thể Vân Phong kèm theo nhiệt độ, toàn thân được bao

vây bởi ngọn lửa, còn có đôi mắt thú đen tuyền như màn đêm sáng rực lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook