Chương 41: Án tình ( hạ )
Đả Nhãn
15/03/2013
- Thầy Diệp, không cần đâu ạ, cháu và Phong Huống ... chỉ là bạn bè thôi ...
Vương Doanh nghe Diệp Đông Bình nói vậy, vội xua xua tay.
- Vương Doanh, cám ơn, cám ơn em!
Nghe được hai chữ “ bạn bè” , Phong Huống nằm ở trên giường bệnh mà đau lòng, hận không thể để cho mấy người kia ra tay mạnh hơn, làm cho mình thê thảm hơn càng tốt.
- Hay là... chú đưa cháu trở về nhé?
Diệp Đông Bình muốn giải thích cho người nhà của Vương Doanh, tránh để cô gái thiện lương này về nhà bị cha mẹ chỉ trích.
- Anh Diệp, anh chưa thể đi, có một số việc còn phải hỏi anh, anh ở lại phối hợp với chúng tôi ...
Người công an già thấy Diệp Đông Bình nói vậy, lập tức nói.
- Như vậy đi, Tiểu Triệu, cậu đưa Tiểu Vương về nhà đi, trên đường chú ý một chút...
- Được ạ, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ...
Mấy người trung niên ở đây, đưa một cô gái trẻ về nhà không ổn lắm? Người công an trẻ tuổi đồng ý, liền cùng với Vương Doanh đi ra ngoài.
- Để chú Diệp đưa về thì sao? Thiệt là, trai chưa vợ gái chưa chồng đi với nhau sao được chứ!
Nhìn thấy hai người rời đi, Phong Huống trên giường bệnh không khỏi suy nghĩ miên man.
Nhưng Phong Huống còn chưa nghĩ được gì, đã bị tiếng của người công an gây chú ý.
- Anh Diệp, tôi muốn biết, gần đây các anh có đắc tội người nào không?
Về vấn đề này, Diệp Đông Bình không cần suy nghĩ, thực kiên định lắc đầu, nói:
- Không có, đồng chí công an, chúng tôi chỉ nhận thầu một trạm thu mua phế phẩm nhỏ, hơn nữa còn làm chưa được bao lâu, đâu dễ dàng đắc tội người nào ...
Ngừoi công an xua tay, nói:
- Đừng khẳng định như vậy, anh tiếp tục cẩn thận ngẫm lại, trong khi thu phế phẩm, có tranh chấp cùng người khác hay không?
- Không có, tuyệt đối không có. Đúng rồi, Phong, cháu có nhận ra mấy người đánh cháu kia hay không?
Diệp Đông Bình bác bỏ ý kiến của người công an kia, nhìn về phía Phong Huống, chuyện này hỏi mình đâu có ích gì, nên tìm điểm đột phá từ đương sự.
- Chú Diệp, cháu không biết, từ khi đến thị trấn cho tới bây giờ, gặp ai cháu liền kêu đại ca, nói chuyện đều suy nghĩ trước, cháu không trêu chọc ai cả!
Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Phong Huống lại tỏ ra oan uổng, hắn vốn thông minh, làm việc lại cẩn thận, rất biết cách gây thiện cảm từ người khác.
Bằng không, một thanh niên không có bao nhiêu văn hóa ở nông thôn như hắn, cho dù có một ông ngoại ở Mĩ, cũng không thể thể kết bạn được với cô gái có quen biết với công an trong thị trấn.
- Thật kì quái, nghe lời cháu kể, hành vi của những người đó không hề giống mưu đồ đã lâu, nhưng không oán không thù với cháu, tại sao lại đánh cháu đây?
Người công an cũng có chút mơ hồ, ông ta thụ lý nhiều vụ án như vậy, nhưng chuyện không đầu không đuôi như hôm nay, thật đúng là là lần đầu tiên. Nếu là đánh nhau, luôn phải có một nguyên nhân.
Từ lúc vào đến phòng bệnh Diệp Thiên vẫn không nói gì, nghe chú công an nói không oán không thù, đột nhiên nói:
- Anh Phong, chúng ta từng làm cho người ta thù ghét mà, anh quên rồi à?
- Gây thù, không có mà? Anh không có gây chuyện mà...
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, ánh mắt Phong Huống lộ ra vẻ bối rối, hắn vốn cho là người đánh mình, là một trong số những người của trạm thu mua phế liệu ở Đông Thành.
Nhưng Phong Huống suy nghĩ thật kỹ, là lần đầu tiên hắn đến Đông Thành, chẳng lẽ người nọ cũng biết xem bói, không lé biết mình muốn làm buôn bán giống hắn sao?
Hơn nữa Phong Huống từ nhà người thu mua phế liệu đi ra, người đó cũng không có cơ hội đi mật báo.
Những suy đoán này, vừa rồi Phong Huống cũng đã nói với chú công an, suy nghĩ của chú công an đó cũng giống hắn, nhưng người khác lại không biết hắn đang làm gì, không có lẽ nào vô duyên vô cớ đánh hắn.
- Anh Phong, anh quên à, khi chúng ta ở rạp chiếu phim, không phải có mấy người hô muốn giáo huấn anh sao?
Khi Phong Huống cố vắt óc suy nghĩ, giọng của Diệp Thiên lại vang lên.
- Ở rạp chiếu phim cùng người ta gây xung đột ư? Cháu bé, cháu là ai? Quan hệ như thế nào với Phong Huống?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, ánh mắt người công an sáng lên một chút, ông ta cảm giác được, vụ án đã có chút manh mối, có lẽ ngay trong lời nói của Diệp Thiên.
Diệp Thiên ngẩng đầu, nói:
- Ông công an, cháu tên là Diệp Thiên, ông ấy là ba của cháu, Phong Huống là anh của cháu!
- Ồ, Tiểu Diệp thiên, cháu nói lại một chút, ở rạp chiếu phim đã xích mích cùng người nào?
Chú công an cũng chẳng để ý vì sao Phong Huống họ Phong lại là anh của Diệp Thiên, điều ông ta quan tâm là khi ở rạp chiếu phim Phong Huống đã xung đột với ai.
- Bọn họ cướp chỗ của tụi cháu, anh Phong nói bọn họ vài câu, lúc mấy người kia đi, bảo là muốn cho anh Phong một bài học, nhưng lúc đó cháu đau bụng, đi về trước, không gặp được bọn họ ...
Diệp Thiên thành thật kể lại chuyện đã xảy hôm đó một lần, mặc dù có chút lộn xộn, nhưng nét cơ bản đều nói rõ.
Nghe xong lời của Diệp Thiên, chú công an nhíu mày, nói:
- Chuyện này... như vậy cũng không có chứng cớ chứng minh chính là bọn họ làm?
Mắt Diệp Thiên đảo một vòng, nhìn về phía Phong Huống, mở trừng hai mắt, nói:
- Anh Phong, khi những người đó đánh anh, họ không nói gì sao?
- Không... Không nói gì, à, hình như có nói, nói là “ mày cứng đầu nữa đi” …
Phong Huống thấy hành động của Diệp Thiên, hơi lặng đi một chút, bỗng nhiên sửa lại lời nói, hắn biết Diệp Thiên không giống với những đứa trẻ bình thường, nếu nói như vậy, đích thị là có lý của nó.
Lúc ấy những người đó miệng có nói kháy, nhưng Phong Huống bị đánh đột ngột, cái lỗ tai vang lên tiếng “Ong ong”, căn bản không nghe ra đối phương đang nói cái gì, những lời này cũng là hắn biên tạo ra.
- Chàng trai, không nên nói lung tung ...
Thấy vẻ mặt Phong Huống, chú công an cười cười, ông ta đã làm công việc này cả đời, đối phương nói thật hay giả, trong lòng ông ta đương nhiên rất rõ ràng.
Nghe thấy chú công an nói vậy, Phong Huống hơi chột dạ, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Cháu ... lúc ấy cháu chỉ nghe được một câu như vậy, cũng không biết có phải là nghe lầm hay không ...
Ngay khi Phong Huống định thừa nhận mình nói linh tinh, Diệp Thiên đột nhiên chen vào, nói:
- Anh Phong, em nhớ được trong rạp chiếu phim kia bọn họ có người tên Đới Tiểu Hoa, mặt đầy râu quai nón, lúc ấy, trong số người đánh anh có hắn hay không?
- Đới Tiểu Hoa? Không phải tên con gái sao? Sao có thể có râu quai nón?
Phong huống không biết Diệp Thiên muốn nói cái gì, nhưng khi nhắc tới râu quai nón, thân thể như bị chấn động mạnh, lớn tiếng nói:
- Cháu nhớ ra rồi, người đi đầu trong những người đánh cháu chính là người râu dài đó, phía dưới mắt phải, còn có một cái sẹo, đúng vậy, chính là người đó ...
Nghĩ đến vẻ mặt dữ tợn của người đánh mình, Phong Huống có chút kích động, tình hình lúc đó giống như là ác mộng, dần hiện về trong đầu.
- Chàng trai, cháu bình tĩnh một chút, cứ bình tĩnh đã ...
Thấy Phong Huống hơi mất kiềm chế, chú công an vội vàng đè hắn xuống, nói:
- Cháu thật sự thấy rõ ràng trên mặt người nọ có một cái sẹo?
- Đúng vậy, ở góc bên mắt phải người nọ, cháu thấy rất rõ ràng!
Câu trả lời của Phong Huống khiến trên mặt người công an lộ ra vẻ sáng tỏ, ông ta có thể nhìn ra, lần này Phong Huống tuyệt đối không nói dối.
Vương Doanh nghe Diệp Đông Bình nói vậy, vội xua xua tay.
- Vương Doanh, cám ơn, cám ơn em!
Nghe được hai chữ “ bạn bè” , Phong Huống nằm ở trên giường bệnh mà đau lòng, hận không thể để cho mấy người kia ra tay mạnh hơn, làm cho mình thê thảm hơn càng tốt.
- Hay là... chú đưa cháu trở về nhé?
Diệp Đông Bình muốn giải thích cho người nhà của Vương Doanh, tránh để cô gái thiện lương này về nhà bị cha mẹ chỉ trích.
- Anh Diệp, anh chưa thể đi, có một số việc còn phải hỏi anh, anh ở lại phối hợp với chúng tôi ...
Người công an già thấy Diệp Đông Bình nói vậy, lập tức nói.
- Như vậy đi, Tiểu Triệu, cậu đưa Tiểu Vương về nhà đi, trên đường chú ý một chút...
- Được ạ, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ...
Mấy người trung niên ở đây, đưa một cô gái trẻ về nhà không ổn lắm? Người công an trẻ tuổi đồng ý, liền cùng với Vương Doanh đi ra ngoài.
- Để chú Diệp đưa về thì sao? Thiệt là, trai chưa vợ gái chưa chồng đi với nhau sao được chứ!
Nhìn thấy hai người rời đi, Phong Huống trên giường bệnh không khỏi suy nghĩ miên man.
Nhưng Phong Huống còn chưa nghĩ được gì, đã bị tiếng của người công an gây chú ý.
- Anh Diệp, tôi muốn biết, gần đây các anh có đắc tội người nào không?
Về vấn đề này, Diệp Đông Bình không cần suy nghĩ, thực kiên định lắc đầu, nói:
- Không có, đồng chí công an, chúng tôi chỉ nhận thầu một trạm thu mua phế phẩm nhỏ, hơn nữa còn làm chưa được bao lâu, đâu dễ dàng đắc tội người nào ...
Ngừoi công an xua tay, nói:
- Đừng khẳng định như vậy, anh tiếp tục cẩn thận ngẫm lại, trong khi thu phế phẩm, có tranh chấp cùng người khác hay không?
- Không có, tuyệt đối không có. Đúng rồi, Phong, cháu có nhận ra mấy người đánh cháu kia hay không?
Diệp Đông Bình bác bỏ ý kiến của người công an kia, nhìn về phía Phong Huống, chuyện này hỏi mình đâu có ích gì, nên tìm điểm đột phá từ đương sự.
- Chú Diệp, cháu không biết, từ khi đến thị trấn cho tới bây giờ, gặp ai cháu liền kêu đại ca, nói chuyện đều suy nghĩ trước, cháu không trêu chọc ai cả!
Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Phong Huống lại tỏ ra oan uổng, hắn vốn thông minh, làm việc lại cẩn thận, rất biết cách gây thiện cảm từ người khác.
Bằng không, một thanh niên không có bao nhiêu văn hóa ở nông thôn như hắn, cho dù có một ông ngoại ở Mĩ, cũng không thể thể kết bạn được với cô gái có quen biết với công an trong thị trấn.
- Thật kì quái, nghe lời cháu kể, hành vi của những người đó không hề giống mưu đồ đã lâu, nhưng không oán không thù với cháu, tại sao lại đánh cháu đây?
Người công an cũng có chút mơ hồ, ông ta thụ lý nhiều vụ án như vậy, nhưng chuyện không đầu không đuôi như hôm nay, thật đúng là là lần đầu tiên. Nếu là đánh nhau, luôn phải có một nguyên nhân.
Từ lúc vào đến phòng bệnh Diệp Thiên vẫn không nói gì, nghe chú công an nói không oán không thù, đột nhiên nói:
- Anh Phong, chúng ta từng làm cho người ta thù ghét mà, anh quên rồi à?
- Gây thù, không có mà? Anh không có gây chuyện mà...
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, ánh mắt Phong Huống lộ ra vẻ bối rối, hắn vốn cho là người đánh mình, là một trong số những người của trạm thu mua phế liệu ở Đông Thành.
Nhưng Phong Huống suy nghĩ thật kỹ, là lần đầu tiên hắn đến Đông Thành, chẳng lẽ người nọ cũng biết xem bói, không lé biết mình muốn làm buôn bán giống hắn sao?
Hơn nữa Phong Huống từ nhà người thu mua phế liệu đi ra, người đó cũng không có cơ hội đi mật báo.
Những suy đoán này, vừa rồi Phong Huống cũng đã nói với chú công an, suy nghĩ của chú công an đó cũng giống hắn, nhưng người khác lại không biết hắn đang làm gì, không có lẽ nào vô duyên vô cớ đánh hắn.
- Anh Phong, anh quên à, khi chúng ta ở rạp chiếu phim, không phải có mấy người hô muốn giáo huấn anh sao?
Khi Phong Huống cố vắt óc suy nghĩ, giọng của Diệp Thiên lại vang lên.
- Ở rạp chiếu phim cùng người ta gây xung đột ư? Cháu bé, cháu là ai? Quan hệ như thế nào với Phong Huống?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, ánh mắt người công an sáng lên một chút, ông ta cảm giác được, vụ án đã có chút manh mối, có lẽ ngay trong lời nói của Diệp Thiên.
Diệp Thiên ngẩng đầu, nói:
- Ông công an, cháu tên là Diệp Thiên, ông ấy là ba của cháu, Phong Huống là anh của cháu!
- Ồ, Tiểu Diệp thiên, cháu nói lại một chút, ở rạp chiếu phim đã xích mích cùng người nào?
Chú công an cũng chẳng để ý vì sao Phong Huống họ Phong lại là anh của Diệp Thiên, điều ông ta quan tâm là khi ở rạp chiếu phim Phong Huống đã xung đột với ai.
- Bọn họ cướp chỗ của tụi cháu, anh Phong nói bọn họ vài câu, lúc mấy người kia đi, bảo là muốn cho anh Phong một bài học, nhưng lúc đó cháu đau bụng, đi về trước, không gặp được bọn họ ...
Diệp Thiên thành thật kể lại chuyện đã xảy hôm đó một lần, mặc dù có chút lộn xộn, nhưng nét cơ bản đều nói rõ.
Nghe xong lời của Diệp Thiên, chú công an nhíu mày, nói:
- Chuyện này... như vậy cũng không có chứng cớ chứng minh chính là bọn họ làm?
Mắt Diệp Thiên đảo một vòng, nhìn về phía Phong Huống, mở trừng hai mắt, nói:
- Anh Phong, khi những người đó đánh anh, họ không nói gì sao?
- Không... Không nói gì, à, hình như có nói, nói là “ mày cứng đầu nữa đi” …
Phong Huống thấy hành động của Diệp Thiên, hơi lặng đi một chút, bỗng nhiên sửa lại lời nói, hắn biết Diệp Thiên không giống với những đứa trẻ bình thường, nếu nói như vậy, đích thị là có lý của nó.
Lúc ấy những người đó miệng có nói kháy, nhưng Phong Huống bị đánh đột ngột, cái lỗ tai vang lên tiếng “Ong ong”, căn bản không nghe ra đối phương đang nói cái gì, những lời này cũng là hắn biên tạo ra.
- Chàng trai, không nên nói lung tung ...
Thấy vẻ mặt Phong Huống, chú công an cười cười, ông ta đã làm công việc này cả đời, đối phương nói thật hay giả, trong lòng ông ta đương nhiên rất rõ ràng.
Nghe thấy chú công an nói vậy, Phong Huống hơi chột dạ, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Cháu ... lúc ấy cháu chỉ nghe được một câu như vậy, cũng không biết có phải là nghe lầm hay không ...
Ngay khi Phong Huống định thừa nhận mình nói linh tinh, Diệp Thiên đột nhiên chen vào, nói:
- Anh Phong, em nhớ được trong rạp chiếu phim kia bọn họ có người tên Đới Tiểu Hoa, mặt đầy râu quai nón, lúc ấy, trong số người đánh anh có hắn hay không?
- Đới Tiểu Hoa? Không phải tên con gái sao? Sao có thể có râu quai nón?
Phong huống không biết Diệp Thiên muốn nói cái gì, nhưng khi nhắc tới râu quai nón, thân thể như bị chấn động mạnh, lớn tiếng nói:
- Cháu nhớ ra rồi, người đi đầu trong những người đánh cháu chính là người râu dài đó, phía dưới mắt phải, còn có một cái sẹo, đúng vậy, chính là người đó ...
Nghĩ đến vẻ mặt dữ tợn của người đánh mình, Phong Huống có chút kích động, tình hình lúc đó giống như là ác mộng, dần hiện về trong đầu.
- Chàng trai, cháu bình tĩnh một chút, cứ bình tĩnh đã ...
Thấy Phong Huống hơi mất kiềm chế, chú công an vội vàng đè hắn xuống, nói:
- Cháu thật sự thấy rõ ràng trên mặt người nọ có một cái sẹo?
- Đúng vậy, ở góc bên mắt phải người nọ, cháu thấy rất rõ ràng!
Câu trả lời của Phong Huống khiến trên mặt người công an lộ ra vẻ sáng tỏ, ông ta có thể nhìn ra, lần này Phong Huống tuyệt đối không nói dối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.