Chương 40: Án tình! (Thượng)
Đả Nhãn
15/03/2013
- Này cháu, bệnh viện cách nơi này có xa hay không?
Khóa kỹ cửa phòng rồi đi ra, Diệp Đông Bình mới nhớ ra, trạm thu mua mới chỉ có một cái xe đạp thì Phong Huống đã đi rồi, còn xe mà cô bé này đi là xe Phượng Hoàng, không ghi đông trước, nói cách khác, chỉ có thể chở một người đi.
- Bệnh viện cách nơi này khoảng sáu bảy dặm đường, thầy Diệp, hay là thầy chở cháu, Diệp Thiên ở nhà cũng được ...
Tuy rằng thời gian này nam nữ có khoảng cách, nhưng bây giờ Phong Huống còn nằm ở bên trong bệnh viện, Vương Doanh cũng đành làm vậy, hơn nữa cô và Phong Huống lại chưa thật sự là người yêu, cũng không thể để một cô gái ở lại bệnh viện chăm sóc hắn được.
- Cháu đưa Diệp Thiên đi, chú chạy theo …
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, con trai nhất định phải đi xe, sáu bảy dặm đường đối với người sống ở chân núi hơn mười năm như ông ta mà nói, cũng không coi là cái gì.
Tuy rằng Vương Doanh không biết vì sao thầy Diệp này cứ muốn mang theo con trai, nhưng để Diệp Thiên một mình ở lại nơi trống trải hoang vu này, hiển nhiên cũng không nên, lập tức gật gật đầu, nói:
- Được rồi, Diệp Thiên, em lên đi, chị Doanh Doanh mang em đi!
Diệp Thiên nhảy lên xe đạp, nói:
- Chị Doanh Doanh, đợi em học đi xe đạp xong, sau này em sẽ đèo chị …
Mấy ngày nay Diệp Thiên thật sự đang học đi xe đạp, nhưng cái xe đạp của trạm thu mua quá lớn, có lẽ cao ngang nó, Diệp Thiên ngồi lên thì không với chân xuống được, hơn nữa cũng không đi được, đã ngã nhiều lần.
Giữa người và người quả là phải có duyên phận, Vương Doanh cũng không biết mình vì sao rất có thiện cảm với cậu nhóc này, lập tức cười nói:
- Được, khi nào chị Doanh Doanh rảnh, sẽ dạy em đi xe đạp...
Được Diệp Thiên nịnh như vậy, sự bối rối của Vương Doanh cũng đã bớt đi vài phần, lập tức chở Diệp Thiên, dưới ánh đèn của Diệp Đông Bình, đạp xe đến bệnh viện.
Đường không dễ đi lắm, khi mấy người này tới bệnh viện, đã là hơn 12 giờ đêm, do là ca cấp cứu, Phong Huống cũng chưa sang phòng bệnh, lúc này còn đang truyền ở phòng cấp cứu.
- Chú Diệp...
Mới vào phòng bệnh, Diệp Đông Bình chợt nghe thấy tiếng Phong Huống kêu mình.
Tuy rằng ở nông thôn Phong Huống cũng khá là hiếu thắng, nhưng đánh nhau nhiều nhất cũng chỉ bầm dập mặt mũi, chứ chứ từng đánh đến mức sứt đầu mẻ trán như hôm nay.
Hơn nữa tuổi của Phong Huống cũng không lớn, ở thị trấn không có chỗ nương tựa, bây giờ thấy Diệp Đông Bình, như thấy thân nhân, nhất thời sụt sùi nước mắt, liền “Xì xì” mũi.
- Phong à, chuyện này... rốt cuộc là sao? Là ai đánh cháu thành cái dạng này?
Thành thật mà nói, nếu Phong Huống không lên tiếng, Diệp Đông Bình thật đúng là không nhận ra người, bởi vì Phong Huống ngồi ở trên ghế, cả khuôn mặt đều bị băng bó, bộ quần áo trắng kẻ ô vuông, giờ phút này cũng trở thành màu đỏ .
- Đồng chí này, xin hỏi... anh là người nhà của cậu ta sao?
Không đợi Phong Huống đáp lời, một giọng nói vang lên, Diệp Đông Bình quay đầu nhìn, ở trong gian phòng đó còn có hai người mặc áo ngắn tay màu xám, ở ngực áo, còn có hai cái túi đựng tiền.
Hai người kia một già một trẻ, người lớn tuổi, tuổi chừng hơn năm mươi, người tuổi nhỏ hơn một chút khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, trong tay còn cầm quyển sổ.
- Các đồng chí là công an à? Tôi là chú của Phong Huống, tôi muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Từ tay áo hai người đó còn thấy một cái biểu tượng công an, Diệp Đông Bình nhận ra thân phận của bọn họ.
Hai người công an liếc nhau một cái, người tuổi nhỏ hơn một chút mở miệng nói:
- Chúng tôi là công an Đông Thành, khoảng chín giờ rưỡi nhận được tố giác, có người đánh nhau, đi đến hiện trường thì phát hiện ra cậu ta, liền đưa đến bệnh viện, tôi không thể nói với anh tình hình cụ thể ...
Sự tình còn cần Phong Huống nói rõ.
Phong Huống đi đến Đông Thành, thấy mấy người thu mua phế liệu, phần lớn ở túp lều, có người còn ngủ dưới gầm cầu, tìm được vài người tán gẫu mới biết được, những người này là từ mấy tỉnh Tây Bắc tới.
Hơn nữa từ miệng bọn họ hắn biết được, trong số những người thu mua phế liệu người Tây Bắc đó, có một người rất có quyền lực, muốn bọn họ bán phế phẩm cho mình, nhất định phải được người kia đồng ý mới được.
Lập tức Phong Huống liền tìm một người, bảo hắn mang mình đi gặp người kia, nhìn thấy người đó, Phong Huống nói ra ý nghĩ của mình, vừa nói ra trên mặt người nọ lộ ra vẻ khó xử.
Phong Huống nhìn ra chút vấn đề, cẩn thận đi nghe ngóng, thì ra ở Đông Thành này, cũng có trạm thu mua được mấy người trẻ tuổi nhận thầu, nhưng lại quy định những người thu mua phế liệu bọn họ, nhất định phải bán đồ cho bọn họ, hơn nữa giá cả còn thấp hơn so với trạm quốc doanh.
Những người thu mua phế liệu đó đều là người ngoài thị trấn, căn bản là không thể trọc vào mấy thanh niên này, sau vài lần bị cảnh cáo, cũng chỉ có thể nghe theo, hiện tại Phong Huống tìm tới chỗ bọn họ mua phế phẩm, những người này cũng không dám đồng ý.
Phong Huống nghe được sự tình là như vậy, trong lòng cũng chưa nghĩ ra cách nào, những người thu mua phế liệu này không thể trêu vào những người đó, hắn cũng không thể trọc vào, lập tức nghĩ chuyện về nhà tìm Diệp Đông Bình bàn bạc.
Nhưng ai ngờ Phong Huống vừa ra khỏi cửa nhà này, còn chưa lên xe đạp, trước mặt liền có mấy người trẻ tuổi đi tới.
Lúc ấy Phong Huống cũng không để ý, đẩy xe đi qua mấy người đó, nhưng một người trong số đó nhìn theo hắn chằm chằm, nói vài câu cùng vài người đi cùng, mấy người trẻ tuổi kia bỗng nhiên xông lên đấm đá hắn.
Phong Huống không hề phòng bị, lúc ấy bị đánh úp, cũng không biết là ai dùng cờ lê đập lên đầu của hắn, thấy đổ máu, những người đó liền lập tức giải tán .
Cũng không biết là ai báo án, dù sao sau khi Phong Huống tỉnh lại, người đã ở bệnh viện, lúc ấy công an hỏi hắn ở thị trấn có quen ai không, người đầu tiên hắn nghĩ đến không ngờ là Vương Doanh.
Thật trùng hợp là cao tuổi hơn có quen Vương Doanh, mới gọi Vương Doanh tới bệnh viện, sau đó lại đến trạm thu mua thông báo cho hai cha con Diệp Thiên.
- Chú Diệp, chú Diệp à, cháu thật sự không trêu chọc những người đó, cháu cũng không biết bọn họ vì sao đánh cháu?
Nghe được mấy người công an kể về chuyện đã xảy ra, Phong Huống kêu lên oan uổng, tuy rằng bị đánh vào đầu chảy máu, nhưng chí là bị thương ngoài da, sau khi truyền chút nước muối, tinh thần Phong Huống đã khôi phục vài phần.
- Phong Huống, cháu đừng lo, đồng chí công an sẽ điều tra cho chúng ta!
Diệp Đông Bình vỗ nhẹ nhẹ bả vai Phong Huống, hỏi hai người công an:
- Hai đồng chí, không biết đám người lưu manh đó có bắt được không vậy?
- Chưa, chúng tôi nhận được tin tố giác liền đi đến hiện trường, nhưng chỉ còn lại một mình cậu ta, tình hình cụ thể để ngày mai mới có thể điều tra được.
Vị công an già lắc lắc đầu, bọn họ đã đi tìm những người thu mua phế liệu mà Phong Huống nói, nhưng người trong nhà đều chạy đâu hết, đêm hôm khuya khoắt cũng không còn chỗ nào đi tìm, muốn phá án chỉ có đợi trời sáng.
- Thầy Diệp, Phong Huống, nơi này... nơi này không còn chuyện gì nữa, tôi về trước nhé?
Đang lúc Diệp Đông Bình cùng chồng yên tĩnh lúc nói chuyện, tiếng của Vương Doanh bỗng nhiên chen vào.
Nói thành thật, nếu không phải đồng chí công an đích thân tới tìm, cha mẹ Vương Doanh chắc chắn sẽ không để cho cô đi ra ngoài, cho dù có quen người đó, nhưng cũng thấy không quen ở đây, giờ Diệp Đông Bình đến rồi, dĩ nhiên cô muốn về nhà sớm một chút.
- Ôi, cháu xem, chú quên cả cám ơn cháu, Tiểu Vương, cháu đi về trước đi, hôm nào chú nhất định dẫn Phong Huống đến nhà cảm tạ cháu ...
Trên đường tới thượng, Diệp Đông Bình cũng biết quan hệ giữa Vương Doanh và Phong Huống, hai người này ngay cả người yêu cũng chưa phải, nửa đêm Phong Huống làm phiền người ta, ảnh hưởng đối với Vương Doanh cũng không tốt lắm.
Khóa kỹ cửa phòng rồi đi ra, Diệp Đông Bình mới nhớ ra, trạm thu mua mới chỉ có một cái xe đạp thì Phong Huống đã đi rồi, còn xe mà cô bé này đi là xe Phượng Hoàng, không ghi đông trước, nói cách khác, chỉ có thể chở một người đi.
- Bệnh viện cách nơi này khoảng sáu bảy dặm đường, thầy Diệp, hay là thầy chở cháu, Diệp Thiên ở nhà cũng được ...
Tuy rằng thời gian này nam nữ có khoảng cách, nhưng bây giờ Phong Huống còn nằm ở bên trong bệnh viện, Vương Doanh cũng đành làm vậy, hơn nữa cô và Phong Huống lại chưa thật sự là người yêu, cũng không thể để một cô gái ở lại bệnh viện chăm sóc hắn được.
- Cháu đưa Diệp Thiên đi, chú chạy theo …
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, con trai nhất định phải đi xe, sáu bảy dặm đường đối với người sống ở chân núi hơn mười năm như ông ta mà nói, cũng không coi là cái gì.
Tuy rằng Vương Doanh không biết vì sao thầy Diệp này cứ muốn mang theo con trai, nhưng để Diệp Thiên một mình ở lại nơi trống trải hoang vu này, hiển nhiên cũng không nên, lập tức gật gật đầu, nói:
- Được rồi, Diệp Thiên, em lên đi, chị Doanh Doanh mang em đi!
Diệp Thiên nhảy lên xe đạp, nói:
- Chị Doanh Doanh, đợi em học đi xe đạp xong, sau này em sẽ đèo chị …
Mấy ngày nay Diệp Thiên thật sự đang học đi xe đạp, nhưng cái xe đạp của trạm thu mua quá lớn, có lẽ cao ngang nó, Diệp Thiên ngồi lên thì không với chân xuống được, hơn nữa cũng không đi được, đã ngã nhiều lần.
Giữa người và người quả là phải có duyên phận, Vương Doanh cũng không biết mình vì sao rất có thiện cảm với cậu nhóc này, lập tức cười nói:
- Được, khi nào chị Doanh Doanh rảnh, sẽ dạy em đi xe đạp...
Được Diệp Thiên nịnh như vậy, sự bối rối của Vương Doanh cũng đã bớt đi vài phần, lập tức chở Diệp Thiên, dưới ánh đèn của Diệp Đông Bình, đạp xe đến bệnh viện.
Đường không dễ đi lắm, khi mấy người này tới bệnh viện, đã là hơn 12 giờ đêm, do là ca cấp cứu, Phong Huống cũng chưa sang phòng bệnh, lúc này còn đang truyền ở phòng cấp cứu.
- Chú Diệp...
Mới vào phòng bệnh, Diệp Đông Bình chợt nghe thấy tiếng Phong Huống kêu mình.
Tuy rằng ở nông thôn Phong Huống cũng khá là hiếu thắng, nhưng đánh nhau nhiều nhất cũng chỉ bầm dập mặt mũi, chứ chứ từng đánh đến mức sứt đầu mẻ trán như hôm nay.
Hơn nữa tuổi của Phong Huống cũng không lớn, ở thị trấn không có chỗ nương tựa, bây giờ thấy Diệp Đông Bình, như thấy thân nhân, nhất thời sụt sùi nước mắt, liền “Xì xì” mũi.
- Phong à, chuyện này... rốt cuộc là sao? Là ai đánh cháu thành cái dạng này?
Thành thật mà nói, nếu Phong Huống không lên tiếng, Diệp Đông Bình thật đúng là không nhận ra người, bởi vì Phong Huống ngồi ở trên ghế, cả khuôn mặt đều bị băng bó, bộ quần áo trắng kẻ ô vuông, giờ phút này cũng trở thành màu đỏ .
- Đồng chí này, xin hỏi... anh là người nhà của cậu ta sao?
Không đợi Phong Huống đáp lời, một giọng nói vang lên, Diệp Đông Bình quay đầu nhìn, ở trong gian phòng đó còn có hai người mặc áo ngắn tay màu xám, ở ngực áo, còn có hai cái túi đựng tiền.
Hai người kia một già một trẻ, người lớn tuổi, tuổi chừng hơn năm mươi, người tuổi nhỏ hơn một chút khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, trong tay còn cầm quyển sổ.
- Các đồng chí là công an à? Tôi là chú của Phong Huống, tôi muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Từ tay áo hai người đó còn thấy một cái biểu tượng công an, Diệp Đông Bình nhận ra thân phận của bọn họ.
Hai người công an liếc nhau một cái, người tuổi nhỏ hơn một chút mở miệng nói:
- Chúng tôi là công an Đông Thành, khoảng chín giờ rưỡi nhận được tố giác, có người đánh nhau, đi đến hiện trường thì phát hiện ra cậu ta, liền đưa đến bệnh viện, tôi không thể nói với anh tình hình cụ thể ...
Sự tình còn cần Phong Huống nói rõ.
Phong Huống đi đến Đông Thành, thấy mấy người thu mua phế liệu, phần lớn ở túp lều, có người còn ngủ dưới gầm cầu, tìm được vài người tán gẫu mới biết được, những người này là từ mấy tỉnh Tây Bắc tới.
Hơn nữa từ miệng bọn họ hắn biết được, trong số những người thu mua phế liệu người Tây Bắc đó, có một người rất có quyền lực, muốn bọn họ bán phế phẩm cho mình, nhất định phải được người kia đồng ý mới được.
Lập tức Phong Huống liền tìm một người, bảo hắn mang mình đi gặp người kia, nhìn thấy người đó, Phong Huống nói ra ý nghĩ của mình, vừa nói ra trên mặt người nọ lộ ra vẻ khó xử.
Phong Huống nhìn ra chút vấn đề, cẩn thận đi nghe ngóng, thì ra ở Đông Thành này, cũng có trạm thu mua được mấy người trẻ tuổi nhận thầu, nhưng lại quy định những người thu mua phế liệu bọn họ, nhất định phải bán đồ cho bọn họ, hơn nữa giá cả còn thấp hơn so với trạm quốc doanh.
Những người thu mua phế liệu đó đều là người ngoài thị trấn, căn bản là không thể trọc vào mấy thanh niên này, sau vài lần bị cảnh cáo, cũng chỉ có thể nghe theo, hiện tại Phong Huống tìm tới chỗ bọn họ mua phế phẩm, những người này cũng không dám đồng ý.
Phong Huống nghe được sự tình là như vậy, trong lòng cũng chưa nghĩ ra cách nào, những người thu mua phế liệu này không thể trêu vào những người đó, hắn cũng không thể trọc vào, lập tức nghĩ chuyện về nhà tìm Diệp Đông Bình bàn bạc.
Nhưng ai ngờ Phong Huống vừa ra khỏi cửa nhà này, còn chưa lên xe đạp, trước mặt liền có mấy người trẻ tuổi đi tới.
Lúc ấy Phong Huống cũng không để ý, đẩy xe đi qua mấy người đó, nhưng một người trong số đó nhìn theo hắn chằm chằm, nói vài câu cùng vài người đi cùng, mấy người trẻ tuổi kia bỗng nhiên xông lên đấm đá hắn.
Phong Huống không hề phòng bị, lúc ấy bị đánh úp, cũng không biết là ai dùng cờ lê đập lên đầu của hắn, thấy đổ máu, những người đó liền lập tức giải tán .
Cũng không biết là ai báo án, dù sao sau khi Phong Huống tỉnh lại, người đã ở bệnh viện, lúc ấy công an hỏi hắn ở thị trấn có quen ai không, người đầu tiên hắn nghĩ đến không ngờ là Vương Doanh.
Thật trùng hợp là cao tuổi hơn có quen Vương Doanh, mới gọi Vương Doanh tới bệnh viện, sau đó lại đến trạm thu mua thông báo cho hai cha con Diệp Thiên.
- Chú Diệp, chú Diệp à, cháu thật sự không trêu chọc những người đó, cháu cũng không biết bọn họ vì sao đánh cháu?
Nghe được mấy người công an kể về chuyện đã xảy ra, Phong Huống kêu lên oan uổng, tuy rằng bị đánh vào đầu chảy máu, nhưng chí là bị thương ngoài da, sau khi truyền chút nước muối, tinh thần Phong Huống đã khôi phục vài phần.
- Phong Huống, cháu đừng lo, đồng chí công an sẽ điều tra cho chúng ta!
Diệp Đông Bình vỗ nhẹ nhẹ bả vai Phong Huống, hỏi hai người công an:
- Hai đồng chí, không biết đám người lưu manh đó có bắt được không vậy?
- Chưa, chúng tôi nhận được tin tố giác liền đi đến hiện trường, nhưng chỉ còn lại một mình cậu ta, tình hình cụ thể để ngày mai mới có thể điều tra được.
Vị công an già lắc lắc đầu, bọn họ đã đi tìm những người thu mua phế liệu mà Phong Huống nói, nhưng người trong nhà đều chạy đâu hết, đêm hôm khuya khoắt cũng không còn chỗ nào đi tìm, muốn phá án chỉ có đợi trời sáng.
- Thầy Diệp, Phong Huống, nơi này... nơi này không còn chuyện gì nữa, tôi về trước nhé?
Đang lúc Diệp Đông Bình cùng chồng yên tĩnh lúc nói chuyện, tiếng của Vương Doanh bỗng nhiên chen vào.
Nói thành thật, nếu không phải đồng chí công an đích thân tới tìm, cha mẹ Vương Doanh chắc chắn sẽ không để cho cô đi ra ngoài, cho dù có quen người đó, nhưng cũng thấy không quen ở đây, giờ Diệp Đông Bình đến rồi, dĩ nhiên cô muốn về nhà sớm một chút.
- Ôi, cháu xem, chú quên cả cám ơn cháu, Tiểu Vương, cháu đi về trước đi, hôm nào chú nhất định dẫn Phong Huống đến nhà cảm tạ cháu ...
Trên đường tới thượng, Diệp Đông Bình cũng biết quan hệ giữa Vương Doanh và Phong Huống, hai người này ngay cả người yêu cũng chưa phải, nửa đêm Phong Huống làm phiền người ta, ảnh hưởng đối với Vương Doanh cũng không tốt lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.