Chương 710: Duyên do
Đả Nhãn
10/06/2013
- Quái lạ, sao mình chưa nghe qua có tờ tiền 3 tệ chứ?
Cầm mấy tờ tiền manh mối nay nghiên cứu hồi lâu, Diệp Thiên gãi gãi đầu, cậu sống ở cái thời đại này, căn bản là không còn những tờ tiền của 50 năm trước lưu thông, Diệp Thiên từ trước đến nay đúng là chưa thấy bao giờ.
Ngoài tờ tiền 3 đồng này ra, còn rất nhiều phiếu lương thực rơi trên mặt đất, thứ này thì Diệp Thiên đã được dùng qua bởi vì sau khi cậu nhận thức được thì phiếu lương thực vẫn còn lưu thông, mãi cho đến tận năm 1987 thì mới bỏ.
- Người này chắc mấy chục năm rồi chưa ra khỏi núi.
Diệp Thiên thu thập số phiếu lương thực này thành 1 tập, tổng cộng là có hơn 60 tờ tiền và hơn 70 tem phiếu, nhìn là thứ mà thời đại bây giờ gần như là không còn vết tích rồi, trên mặt không khỏi cười mếu.
Nhưng đã là người hiểu về xã hội hiện đại 1 chút chắc chắn là không mang những thứ này theo mình, người này ít nhất cũng phải mấy chục năm rồi không tiếp xúc với xã hội hiện đại.
- Lát nữa hỏi lão Hồ xem, dọn dẹp thi thể người này trước đã.
Diệp Thiên nghĩ 1 chút, thu chỗ tiền giấy và phiếu lương thực để vào trong 1 cái túi, rồi đặt lên thi thể, đi đến bên cạnh hồ.
Đang đúng lúc Diệp Thiên định ném cái xác không đầu kia xuống hồ, đột nhiên đầm Hắc Long nổi lên 1 trận sóng lớn, thân thể Hắc Giao nổi lên rõ mồn một.
Nhìn thấy Diệp Thiên, Hắc Giao từ trong hồ bay ra, trong miệng phát ra tiếng kêu vui mừng, thân thể to lớn bắn ra, từ trong nước bay ra, sà vào trong lòng Diệp Thiên.
- Thương thế khỏi rồi à?
Nhìn thấy Hắc Long đi ra, sắc mặt Diệp Thiên cũng rất vui mừng, giơ tay trái ra vỗ lên đầu nó 1 chút, nói:
- Ngươi với người này rốt cuộc tranh đấu thế nào hả? trước kia không phải ta đã dặn ngươi đừng có ra ngoài rồi mà.
- Oa!
Nhìn thấy tay phải Diệp Thiên đang ôm cái thi thể kia, trong mắt con vật phát ra 1 tia căm hận, miệng mở rộng hướng về phía thi thể đó cắn.
- Đừng, đừng có biến ăn thịt người thành thói quen, nếu không lần sau giao đấu cùng người khác ta không giúp ngươi nữa đâu.
Tuy rằng Diệp Thiên có thể giúp con Hắc Giao này giết tên đạo sĩ kia, nhưng cũng hận suy nghĩ nó độc ác, nếu Hắc Giao mà ăn thịt người trước mặt mình, Diệp Thiên thật không thể nào chấp nhận được.
Sau khi bị Diệp Thiên chặn lại, Hắc Giao cũng không có lòng dạ nào ăn thịt người nữa, thế nhưng cái đuôi vừa quét qua kéo luôn qua thân thể tên đạo sĩ trong tay Diệp Thiên ra xa tận 7, 8 mét, rõ ràng là cực hận người này, không muốn để cho Diệp Thiên vứt vào trong hồ.
- Người chết thì đã chết rồi, đừng có mà tức giận như vậy!
Diệp Thiên nói:
- Người này rất có khí thế, nói không chừng còn có sư môn giúp đỡ, ném vào trong hồ mới có thể huỷ diệt tung tích.
Nước trong hồ này sâu không thể nào đo được, nước hồ âm lạnh hơn nữa còn có thể ngăn cách tuyệt đối người khác dùng thần thức thăm dò, cho dù tên đạo sĩ này có chút cổ quái, Diệp Thiên tin rằng sư phụ của hắn cũng không có cách nào tìm ra.
- Oa!
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Hắc Giao đột nhiên ngẩng lên, 1 ngụm dịch vị dạ dày tanh hôi bắn ra phun lên thi thể bên kia.
Sau khi chất dịch vị dạ dày màu xanh biếc tiếp xúc với thân thể xong, 1 loạt tiếng “xè xè” vang lên, 1 mùi tanh tưởi bốc lên từ xác tên đạo sĩ đó, chắc chắc là đang bị dung dịch ăn mòn.
Hắc Giao liên tiếp phun ra 4, 5 ngụm dịch vị dạ dày, tốc độ tan chảy của xác chết cũng nhanh hơn rất nhiều, qua khoảng 4, 5 phút, trên mặt đất ngoài 1 đống nước bẩn thủi mùi tanh hôi cực kỳ ra thì thi thể tên đạo sĩ cũng không thấy tăm hơi đâu nữa.
- Ngươi đúng là 1 cao thủ huỷ diệt tung tích đấy!
Diệp Thiên há hốc mồm nhìn thủ đoạn Hắc Giao hủy diệt tung tích, dịch vị dạ dày này so với axit sunfuric còn mạnh hơn nhiều, ăn mòn đến cả xương cốt cũng không còn xót lại, ăn mòn không chừa 1 mảnh nào.
Hắc Giao căm hận lại phun thêm mấy ngụm vào trong chỗ nước bẩn đó, thế nhưng lần này là nước miếng chứ không phải là dịch vị, chắc chắn là trong lòng nó cực hận người này.
- Đúng rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại tranh đấu với hắn? sao hắn lại phát hiện ra ngươi?
Diệp Thiên bây giờ trong lòng chứa đầy nghi vấn, hỏi liên tiếp, chỉ có điều là Hắc Giao chắc chắn có thể nghe hiểu lời cậu nhưng không biết trả lời thế nào cả, nên lúc này chỉ biết kêu lên những tiếng “ oa oa”.
- Quên mất ngươi không biết nói!
Diệp Thiên suy nghĩ 1 chút, nói:
- Ta truyền cho ngươi 1 bộ công pháp, ngươi thử xem xem có dùng được hay không?
Mao đầu nguyên thần chưa thành, không có cách nào sử dụng được nguyên thần truyền âm, nhưng hắc giao trước mặt này cảnh giới tu luyện sợ là không thuanh Khỉ Trắng đâu, như vậy chắc có thể sử dụng biện pháp này, Diệp Thiên lập tức truyền loại công pháp này vào bên trong thần thức hắc giao.
Sau khi công pháp truyền vào trong đầu, Hắc Giao lập tức sửng sốt 1 chút, thế nhưng trong nháy mắt lộ ra sắc vẻ mừng rỡ.
Diệp Thiên vỗ vỗ đầu Hắc Giao, nói:
- Thử xem xem, có thể giao tiếp với ta được hay không?
- Cậu … là Diệp Thiên? Tôi, là Hắc Giao?
1 đoạn thần thức truyền vào trong não Diệp Thiên.
- Ha ha, quả nhiên hữu dụng!
Diệp Thiên cực kỳ mừng rỡ, liên tục gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngươi là Hắc Giao, ta là Diệp Thiên!
- Kia là người xấu, bắt nạt người!
Lời nói của Hắc giao hàm chứa tủi thân truyền vào trong đầu Diệp Thiên, có chút giống như đứa trẻ nhỏ kể với mẹ mình bị người ta bắt nạt.
- Hắc giao, ngươi từ từ đã.
Diệp Thiên bỗng nhiên nhíu mày, nói:
- Ở đây mùi khó ngửi quá ta đi dọn dẹp 1 chút!
Chỗ thi thể người đạo sĩ kia cực kỳ khó ngửi khiến cho người ta cảm giác buồn nôn, hơn nữa tích tụ lâu mà không tan đi khiến cho Diệp Thiên cảm thấy có chút không chịu nổi.
- Dọn dẹp à?
Nhìn thấy Diệp Thiên đi đến chỗ nước bẩn kia, Hắc Giao hình như hiểu được, lập tức quay đầu lại há mồm hít vào, 1 dòng nước hồ âm lạnh bị nó hút vào bên trong mồm.
Bụng Hắc Giao mới hít nước vào trương phồng lên, nước hồ hít vào trong miệng như mũi tên bắn ra chỗ trước mặt Diệp Thiên, mặt đất lập tức được dòng nước lạnh rửa sạch sẽ.
Sau khi rửa xong, Hắc Giao có chút đắc ý kêu lên với Diệp Thiên, cũng quên mất mình bây giờ đã có thể dùng thần thức truyền âm nói chuyện cùng Diệp Thiên rồi.
- Được, cho là ngươi lợi hại đi!
Nhìn thấy vẻ mặt như đứa trẻ con, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, lần trước lúc quen biết nó trong thời gian ngắn, Diệp Thiên còn có 1 chút sợ nó, hắc giao trước mắt nghịch ngợm như vậy, cảm giác đó bây giờ hoàn toàn tiêu biến.
- Đến, nói đi, người đạo sĩ đó trêu chọc ngươi thế nào? Còn nữa, ngươi có biết lai lịch của hắn thế nào không?
Tuy rằng thi thể đã bị huỷ diệt nhưng tâm trạng Diệp Thiên vẫn có chút lo lắng, cậu hoàn toàn không biết gì về giới tu đạo, ai biết được những người đó có phải còn thủ đoạn khác hay không, có thể thôi diễn thông qua người chết này hay không?
Hắc Giao nghiêng đầu nghĩ 1 hồi lâu, 1 đoạn thần thức truyền vào trong đầu Diệp Thiên:
- Tôi, luyện đan, người đó đên đây, muốn lấy nội đan của tôi, để trông coi cho bọn họ, không đồng ý, nên bắt đầu giao chiến.
- Yêu đan bị thu, ngươi không chết sao?
Diệp Thiên sửng sốt.
- Không đâu, nhưng không thể hoá rồng được, năng lực, cũng không còn…
Hắc Giao lắc lắc đầu, ngôn ngữ truyền ra cũng chậm hơn.
1 người 1 rắn, 1 hỏi 1 trả lời, tuy rằng Hắc Giao trả lời có lúc ông nói gà bà nói vịt nhưng Diệp Thiên vẫn hiểu ra chân tướng sự việc.
Hoá ra, sau khi được Diệp Thiên chỉ bảo, Hắc Giao thu hết khí độc trong núi để luyện đan, thế nhưng mấy ngày nay tuyết rơi nhiều, hắc giao cẳm thấy an toàn hơn nhiều, vì thể bắt đầu hấp thu tinh hoa mặt trời.
Chuyện cũng thật là trùng hợp, lúc người đạo sĩ này từ trong sơn cốc đi qua, vô ý nhìn thấy Hắc Giao đang luyện đan nạp khí, lúc này mới ra mặt tranh đấu.
Nhắc tới người đạo sĩ này cũng có số mạng phải gặp kiếp nạn này, loại sinh vật như Hắc Giao này ở chỗ của hắn không phải là hiếm gặp, nhưng không kỳ dị thế này, tham vọng nhất thời khiến cho mạng sống của hắn phải vùi chôn nơi này.
Sau khi nghe Hắc Giao kể xong, Diệp Thiên trầm ngâm 1 hồi, mở miệng hỏi:
- Lai lịch hắn thế nào, từ đâu tới, định đi đến đâu, ngươi có biết không?
- Không biết, hắn không nói, thế nhưng trước kia tôi từng gặp qua họ rồi…
Hắc Giao cũng không nói rõ lai lịch của người đạo sĩ này, nhưng nó sống thời gian dài như vậy, nhớ mang máng lúc mình còn nhỏ trên núi từng có người đi qua đi lại, thế nhưng khi đó nó quá nhỏ bé, chỉ biết trốn chui trốn lủi, trước nay chưa dám hiện thân.
100 năm qua trời đất thay đổi, những người đó hình như đều biến mất hết cả, Hắc Giao vì thế mới dám xuất hiện ở vùng núi Trường Bạch xưng vương xưng bá được.
Diệp Thiên cũng biết, Hắc Giao vốn là 1 con mãnh xà trong núi Trường Bạch, vẫn thường sống trong núi cốc này, bị ảnh hưởng bởi linh khí bên trong hồ, dần dần thay đổi mạnh hơn, cũng bởi vì duyên cớ của nó nên mới thành truyền thuyết trong đầm Hắc Long này.
- Đúng rồi, Hắc Giao, lần trước ngươi tặng ta 1 hòn đá kia, trong hồ còn có không?
Nhắc tới Hắc Long Đàm, Diệp Thiên nhớ ra mục đích mình đến đây lần này, vừa rồi đấu pháp kinh hồn kia khiến cho cậu tự nhiên quên bénh đi mình đến đây để tìm ngọc đen.
- Có, thế nhưng không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có 3 khối thôi!
Hắc Giao mở miệng rộng, cắn vạt áo Diệp Thiên định kéo cậu vào trong hồ.
- Đừng, nước hồ lạnh quá, ta không thể xuống được!
Diệp Thiên vội vàng giãy giụa, đùa cái gì thế chứ, năm đó cậu có chân khí hộ thể cũng không dám xuống hồ này, bây giờ mà xuống sợ là bị nước trong hồ làm cho đông lạnh ngay ấy chứ.
- Cậu đợi chút!
Hắc Giao sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói xong, thân thể lặn vào trong nước, nhanh chóng chìm xuống.
Qua khoảng 5, 6 phút, nước hồ lại nổi lên, thân thể Hắc Giao to lớn lại đội nước lên, tới bên người Diệp Thiên, há miệng nhổ ra 1 đồ vật.
- Ngọc đen!
Nhìn thấy khối đá quen thuộc kia, trong lòng Diệp Thiên không khỏi vui mừng, khối ngọc Hắc Giao nhổ ra này to bằng khoảng nắm tay trẻ con, Diệp Thiên tin rằng cái này đủ để mình tu luyện thành nguyên thần.
- Đây là khối lớn nhất, ở trong hồ còn 2 khối nhỏ hơn 1 chút!
Ánh mắt hắc giao lộ ra vẻ không muốn, nó sở dĩ có thể tu luyện tới ngày hôm nay tất cả là đều nhờ vào hòn đá bên trong hồ đó, thế nhưng Hắc Giao vẫn dùng miệng lớn ngoạm khối ngọc này đến bên cạnh Diệp Thiên.
- A, đây không phải là sợi dây thừng khi nãy trói ngươi sao?
Lúc mắt Diệp Thiên nhìn thấy 1 đồ vậy khác, không khỏi sửng sốt.
Cầm mấy tờ tiền manh mối nay nghiên cứu hồi lâu, Diệp Thiên gãi gãi đầu, cậu sống ở cái thời đại này, căn bản là không còn những tờ tiền của 50 năm trước lưu thông, Diệp Thiên từ trước đến nay đúng là chưa thấy bao giờ.
Ngoài tờ tiền 3 đồng này ra, còn rất nhiều phiếu lương thực rơi trên mặt đất, thứ này thì Diệp Thiên đã được dùng qua bởi vì sau khi cậu nhận thức được thì phiếu lương thực vẫn còn lưu thông, mãi cho đến tận năm 1987 thì mới bỏ.
- Người này chắc mấy chục năm rồi chưa ra khỏi núi.
Diệp Thiên thu thập số phiếu lương thực này thành 1 tập, tổng cộng là có hơn 60 tờ tiền và hơn 70 tem phiếu, nhìn là thứ mà thời đại bây giờ gần như là không còn vết tích rồi, trên mặt không khỏi cười mếu.
Nhưng đã là người hiểu về xã hội hiện đại 1 chút chắc chắn là không mang những thứ này theo mình, người này ít nhất cũng phải mấy chục năm rồi không tiếp xúc với xã hội hiện đại.
- Lát nữa hỏi lão Hồ xem, dọn dẹp thi thể người này trước đã.
Diệp Thiên nghĩ 1 chút, thu chỗ tiền giấy và phiếu lương thực để vào trong 1 cái túi, rồi đặt lên thi thể, đi đến bên cạnh hồ.
Đang đúng lúc Diệp Thiên định ném cái xác không đầu kia xuống hồ, đột nhiên đầm Hắc Long nổi lên 1 trận sóng lớn, thân thể Hắc Giao nổi lên rõ mồn một.
Nhìn thấy Diệp Thiên, Hắc Giao từ trong hồ bay ra, trong miệng phát ra tiếng kêu vui mừng, thân thể to lớn bắn ra, từ trong nước bay ra, sà vào trong lòng Diệp Thiên.
- Thương thế khỏi rồi à?
Nhìn thấy Hắc Long đi ra, sắc mặt Diệp Thiên cũng rất vui mừng, giơ tay trái ra vỗ lên đầu nó 1 chút, nói:
- Ngươi với người này rốt cuộc tranh đấu thế nào hả? trước kia không phải ta đã dặn ngươi đừng có ra ngoài rồi mà.
- Oa!
Nhìn thấy tay phải Diệp Thiên đang ôm cái thi thể kia, trong mắt con vật phát ra 1 tia căm hận, miệng mở rộng hướng về phía thi thể đó cắn.
- Đừng, đừng có biến ăn thịt người thành thói quen, nếu không lần sau giao đấu cùng người khác ta không giúp ngươi nữa đâu.
Tuy rằng Diệp Thiên có thể giúp con Hắc Giao này giết tên đạo sĩ kia, nhưng cũng hận suy nghĩ nó độc ác, nếu Hắc Giao mà ăn thịt người trước mặt mình, Diệp Thiên thật không thể nào chấp nhận được.
Sau khi bị Diệp Thiên chặn lại, Hắc Giao cũng không có lòng dạ nào ăn thịt người nữa, thế nhưng cái đuôi vừa quét qua kéo luôn qua thân thể tên đạo sĩ trong tay Diệp Thiên ra xa tận 7, 8 mét, rõ ràng là cực hận người này, không muốn để cho Diệp Thiên vứt vào trong hồ.
- Người chết thì đã chết rồi, đừng có mà tức giận như vậy!
Diệp Thiên nói:
- Người này rất có khí thế, nói không chừng còn có sư môn giúp đỡ, ném vào trong hồ mới có thể huỷ diệt tung tích.
Nước trong hồ này sâu không thể nào đo được, nước hồ âm lạnh hơn nữa còn có thể ngăn cách tuyệt đối người khác dùng thần thức thăm dò, cho dù tên đạo sĩ này có chút cổ quái, Diệp Thiên tin rằng sư phụ của hắn cũng không có cách nào tìm ra.
- Oa!
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Hắc Giao đột nhiên ngẩng lên, 1 ngụm dịch vị dạ dày tanh hôi bắn ra phun lên thi thể bên kia.
Sau khi chất dịch vị dạ dày màu xanh biếc tiếp xúc với thân thể xong, 1 loạt tiếng “xè xè” vang lên, 1 mùi tanh tưởi bốc lên từ xác tên đạo sĩ đó, chắc chắc là đang bị dung dịch ăn mòn.
Hắc Giao liên tiếp phun ra 4, 5 ngụm dịch vị dạ dày, tốc độ tan chảy của xác chết cũng nhanh hơn rất nhiều, qua khoảng 4, 5 phút, trên mặt đất ngoài 1 đống nước bẩn thủi mùi tanh hôi cực kỳ ra thì thi thể tên đạo sĩ cũng không thấy tăm hơi đâu nữa.
- Ngươi đúng là 1 cao thủ huỷ diệt tung tích đấy!
Diệp Thiên há hốc mồm nhìn thủ đoạn Hắc Giao hủy diệt tung tích, dịch vị dạ dày này so với axit sunfuric còn mạnh hơn nhiều, ăn mòn đến cả xương cốt cũng không còn xót lại, ăn mòn không chừa 1 mảnh nào.
Hắc Giao căm hận lại phun thêm mấy ngụm vào trong chỗ nước bẩn đó, thế nhưng lần này là nước miếng chứ không phải là dịch vị, chắc chắn là trong lòng nó cực hận người này.
- Đúng rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại tranh đấu với hắn? sao hắn lại phát hiện ra ngươi?
Diệp Thiên bây giờ trong lòng chứa đầy nghi vấn, hỏi liên tiếp, chỉ có điều là Hắc Giao chắc chắn có thể nghe hiểu lời cậu nhưng không biết trả lời thế nào cả, nên lúc này chỉ biết kêu lên những tiếng “ oa oa”.
- Quên mất ngươi không biết nói!
Diệp Thiên suy nghĩ 1 chút, nói:
- Ta truyền cho ngươi 1 bộ công pháp, ngươi thử xem xem có dùng được hay không?
Mao đầu nguyên thần chưa thành, không có cách nào sử dụng được nguyên thần truyền âm, nhưng hắc giao trước mặt này cảnh giới tu luyện sợ là không thuanh Khỉ Trắng đâu, như vậy chắc có thể sử dụng biện pháp này, Diệp Thiên lập tức truyền loại công pháp này vào bên trong thần thức hắc giao.
Sau khi công pháp truyền vào trong đầu, Hắc Giao lập tức sửng sốt 1 chút, thế nhưng trong nháy mắt lộ ra sắc vẻ mừng rỡ.
Diệp Thiên vỗ vỗ đầu Hắc Giao, nói:
- Thử xem xem, có thể giao tiếp với ta được hay không?
- Cậu … là Diệp Thiên? Tôi, là Hắc Giao?
1 đoạn thần thức truyền vào trong não Diệp Thiên.
- Ha ha, quả nhiên hữu dụng!
Diệp Thiên cực kỳ mừng rỡ, liên tục gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngươi là Hắc Giao, ta là Diệp Thiên!
- Kia là người xấu, bắt nạt người!
Lời nói của Hắc giao hàm chứa tủi thân truyền vào trong đầu Diệp Thiên, có chút giống như đứa trẻ nhỏ kể với mẹ mình bị người ta bắt nạt.
- Hắc giao, ngươi từ từ đã.
Diệp Thiên bỗng nhiên nhíu mày, nói:
- Ở đây mùi khó ngửi quá ta đi dọn dẹp 1 chút!
Chỗ thi thể người đạo sĩ kia cực kỳ khó ngửi khiến cho người ta cảm giác buồn nôn, hơn nữa tích tụ lâu mà không tan đi khiến cho Diệp Thiên cảm thấy có chút không chịu nổi.
- Dọn dẹp à?
Nhìn thấy Diệp Thiên đi đến chỗ nước bẩn kia, Hắc Giao hình như hiểu được, lập tức quay đầu lại há mồm hít vào, 1 dòng nước hồ âm lạnh bị nó hút vào bên trong mồm.
Bụng Hắc Giao mới hít nước vào trương phồng lên, nước hồ hít vào trong miệng như mũi tên bắn ra chỗ trước mặt Diệp Thiên, mặt đất lập tức được dòng nước lạnh rửa sạch sẽ.
Sau khi rửa xong, Hắc Giao có chút đắc ý kêu lên với Diệp Thiên, cũng quên mất mình bây giờ đã có thể dùng thần thức truyền âm nói chuyện cùng Diệp Thiên rồi.
- Được, cho là ngươi lợi hại đi!
Nhìn thấy vẻ mặt như đứa trẻ con, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, lần trước lúc quen biết nó trong thời gian ngắn, Diệp Thiên còn có 1 chút sợ nó, hắc giao trước mắt nghịch ngợm như vậy, cảm giác đó bây giờ hoàn toàn tiêu biến.
- Đến, nói đi, người đạo sĩ đó trêu chọc ngươi thế nào? Còn nữa, ngươi có biết lai lịch của hắn thế nào không?
Tuy rằng thi thể đã bị huỷ diệt nhưng tâm trạng Diệp Thiên vẫn có chút lo lắng, cậu hoàn toàn không biết gì về giới tu đạo, ai biết được những người đó có phải còn thủ đoạn khác hay không, có thể thôi diễn thông qua người chết này hay không?
Hắc Giao nghiêng đầu nghĩ 1 hồi lâu, 1 đoạn thần thức truyền vào trong đầu Diệp Thiên:
- Tôi, luyện đan, người đó đên đây, muốn lấy nội đan của tôi, để trông coi cho bọn họ, không đồng ý, nên bắt đầu giao chiến.
- Yêu đan bị thu, ngươi không chết sao?
Diệp Thiên sửng sốt.
- Không đâu, nhưng không thể hoá rồng được, năng lực, cũng không còn…
Hắc Giao lắc lắc đầu, ngôn ngữ truyền ra cũng chậm hơn.
1 người 1 rắn, 1 hỏi 1 trả lời, tuy rằng Hắc Giao trả lời có lúc ông nói gà bà nói vịt nhưng Diệp Thiên vẫn hiểu ra chân tướng sự việc.
Hoá ra, sau khi được Diệp Thiên chỉ bảo, Hắc Giao thu hết khí độc trong núi để luyện đan, thế nhưng mấy ngày nay tuyết rơi nhiều, hắc giao cẳm thấy an toàn hơn nhiều, vì thể bắt đầu hấp thu tinh hoa mặt trời.
Chuyện cũng thật là trùng hợp, lúc người đạo sĩ này từ trong sơn cốc đi qua, vô ý nhìn thấy Hắc Giao đang luyện đan nạp khí, lúc này mới ra mặt tranh đấu.
Nhắc tới người đạo sĩ này cũng có số mạng phải gặp kiếp nạn này, loại sinh vật như Hắc Giao này ở chỗ của hắn không phải là hiếm gặp, nhưng không kỳ dị thế này, tham vọng nhất thời khiến cho mạng sống của hắn phải vùi chôn nơi này.
Sau khi nghe Hắc Giao kể xong, Diệp Thiên trầm ngâm 1 hồi, mở miệng hỏi:
- Lai lịch hắn thế nào, từ đâu tới, định đi đến đâu, ngươi có biết không?
- Không biết, hắn không nói, thế nhưng trước kia tôi từng gặp qua họ rồi…
Hắc Giao cũng không nói rõ lai lịch của người đạo sĩ này, nhưng nó sống thời gian dài như vậy, nhớ mang máng lúc mình còn nhỏ trên núi từng có người đi qua đi lại, thế nhưng khi đó nó quá nhỏ bé, chỉ biết trốn chui trốn lủi, trước nay chưa dám hiện thân.
100 năm qua trời đất thay đổi, những người đó hình như đều biến mất hết cả, Hắc Giao vì thế mới dám xuất hiện ở vùng núi Trường Bạch xưng vương xưng bá được.
Diệp Thiên cũng biết, Hắc Giao vốn là 1 con mãnh xà trong núi Trường Bạch, vẫn thường sống trong núi cốc này, bị ảnh hưởng bởi linh khí bên trong hồ, dần dần thay đổi mạnh hơn, cũng bởi vì duyên cớ của nó nên mới thành truyền thuyết trong đầm Hắc Long này.
- Đúng rồi, Hắc Giao, lần trước ngươi tặng ta 1 hòn đá kia, trong hồ còn có không?
Nhắc tới Hắc Long Đàm, Diệp Thiên nhớ ra mục đích mình đến đây lần này, vừa rồi đấu pháp kinh hồn kia khiến cho cậu tự nhiên quên bénh đi mình đến đây để tìm ngọc đen.
- Có, thế nhưng không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có 3 khối thôi!
Hắc Giao mở miệng rộng, cắn vạt áo Diệp Thiên định kéo cậu vào trong hồ.
- Đừng, nước hồ lạnh quá, ta không thể xuống được!
Diệp Thiên vội vàng giãy giụa, đùa cái gì thế chứ, năm đó cậu có chân khí hộ thể cũng không dám xuống hồ này, bây giờ mà xuống sợ là bị nước trong hồ làm cho đông lạnh ngay ấy chứ.
- Cậu đợi chút!
Hắc Giao sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói xong, thân thể lặn vào trong nước, nhanh chóng chìm xuống.
Qua khoảng 5, 6 phút, nước hồ lại nổi lên, thân thể Hắc Giao to lớn lại đội nước lên, tới bên người Diệp Thiên, há miệng nhổ ra 1 đồ vật.
- Ngọc đen!
Nhìn thấy khối đá quen thuộc kia, trong lòng Diệp Thiên không khỏi vui mừng, khối ngọc Hắc Giao nhổ ra này to bằng khoảng nắm tay trẻ con, Diệp Thiên tin rằng cái này đủ để mình tu luyện thành nguyên thần.
- Đây là khối lớn nhất, ở trong hồ còn 2 khối nhỏ hơn 1 chút!
Ánh mắt hắc giao lộ ra vẻ không muốn, nó sở dĩ có thể tu luyện tới ngày hôm nay tất cả là đều nhờ vào hòn đá bên trong hồ đó, thế nhưng Hắc Giao vẫn dùng miệng lớn ngoạm khối ngọc này đến bên cạnh Diệp Thiên.
- A, đây không phải là sợi dây thừng khi nãy trói ngươi sao?
Lúc mắt Diệp Thiên nhìn thấy 1 đồ vậy khác, không khỏi sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.