Chương 711: Linh huyệt âm dương
Đả Nhãn
10/06/2013
- Thứ này rất lợi hại!
Nhìn thấy sợi dây thừng đó, trong mắt Hắc Giao không khỏi lộ ra tia đỏ ngầu, lúc đó sợi dây thừng này gây cho nó bao nhiêu thương tích, nếu không phải người đạo sĩ kia tu luyện không đủ, sợ là dùng thứ này thôi cũng có thể đưa nó vào chỗ chết.
- Nhưng thứ này dùng thế nào?
Sau 1 cảnh xảy ra như vậy, Diệp Thiên tự nhiên nhìn thấy, thế nhưng sau khi cầm lấy sợi dây thừng, cậu lập tức hơi khó hiểu.
Lúc quất roi ra, cái thứ này rất mềm, Diệp Thiên cũng không biết người đạo sĩ đó dùng cách nào, cũng không có cách nào để thi triển dây thừng ra cả, thứ này trong tay cậu giống như gân gà, đáng tiếc thật là vô vị.
- Thử xem dùng nguyên thần khởi động có được không?
Nhớ tới cái chuông Tam Thanh Linh trong ngực mình, Diệp Thiên chột dạ 1 chút, thần thức hướng về sợi dây thừng kia.
- Haiz, sao có thể thế được?
Lúc thần thức Diệp Thiên vừa tiếp xúc với sợi dây thừng, cậu chỉ cảm thấy được thứ đó đột nhiên phát ra 1 lực hấp thụ lớn, sức mạnh nguyên thần của mình nhanh chóng bị sợi dây thừng kia làm mất đi, doạ đến mức khiến cậu vội thu thức thần lại.
Thế nhưng trong thời gian ngắn ngủi này đã tiêu hao thần thức Diệp Thiên, khiến đầu cậu không khỏi choáng váng, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt đi.
- Mẹ nó, Cái dây này không gọi là dây mà gọi là hại người mới đúng!
Diệp Thiên như gặp quỷ vứt sợi dây thừng này ra xa, nguyên thần cậu vốn chưa hoàn toàn ổn định lại, nếu như bị sợi dây thừng này hút nữa nói không chừng sẽ bị hồn siêu phách lạc.
- Thứ này rất lợi hại, thế nhưng người đạo sĩ đó dùng nguyên thần sử dụng, sao mình không dùng được nhỉ.
Nhìn thấy Diệp Thiên vứt sợi dây thừng đi, Hắc Long có chút kỳ quái, nó không giống như những con vật tu luyện bình thường khác, sau khi tự tu luyện, thì luyện nội đan, nguyên thần không lớn lắm, nếu không nó cũng có thể khởi động sợi dây thừng đó.
- Tôi công lực yếu quá, kinh mạch trong cơ thể bị huỷ hết, cũng không có vật dẫn để dùng nó tấn công, nếu không sẽ bị nó hút hết nguyên thần.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, bây giờ cậu mới ý thức được, khoảng cách giữa mình và những người đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên là quá lớn.
Suy nghĩ 1 chút, Diệp Thiên lại cầm sợi dây thừng đó lên, lần này cậu chứng kiến uy lực lớn nhất của 1 món đồ pháp khí, vứt đi như thể quả thực quá đáng tiếc.
Thế nhưng cho dù Diệp Thiên có tu luyện đủ nguyên thần, bây giờ cậu cũng không dám sử dụng thứ này, nếu như bị đồng đạo của ngừơi đạo sĩ này nhìn thấy, Diệp Thiên chẳng phải tự tìm phiền toái sao?
Diệp Thiên cũng không biết, dậy thừng này đúng là không giống như những món đồ pháp khí bình thường như cậu nghĩ, mà là 1 món linh khí, đồ vật này cho dù trong đạo giới là cực kỳ hiếm thấy, cấp độ còn cao hơn khá nhiều so với cáii chuông Tam Thanh Linh của Diệp Thiên nhiều.
Chỉ có điều tu luyện của người đạo sĩ kia quá yếu, đến cảnh giới Tiên Thiên mới chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng nó, thực lực phát ra chẳng qua chỉ là 1, 2 phần 10 mà thôi.
Nếu đổi là 1 người tu luyện Tiên Thiên giai đoạn cuối mà nói, sợ là con Hắc Giao trước mặt này đã bị sợi dây thừng này chặt gãy gân cốt rồi, căn bản là không mất nhiều khó khăn như vậy.
Sợi dây thừng đó thi triển được mấy chục mét, nhưng thu lại thì là 1 đoạn rất nhỏ, Diệp Thiên đem nhét vào ba lô, nhìn về phía Hắc Giao nói:
- Ngươi chắc cũng biết ở ngoài sơn cốc này còn có 1 khe núí khác, linh khí trong nó cũng rất nhiều phải không?
Hắc Giao sinh sống ở đây mấy trăm năm, Diệp Thiên tin chắc chỗ mà Mạnh Hạt Tử có thể tìm được, thì nó chắc chắn cũng biết, Diệp thiên rốt cuộc cảm thấy khe núi đó có chút kỳ quái, nên mới hỏi Hắc Giao.
- Chỗ đó? Tôi biết, thế nhưng tôi thích chỗ nào lạnh 1 chút, không thích chỗ ấm!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói xong, Hắc Giao quả nhiên gật đầu, sau khi suy nghĩ 1 lát, hỏi:
- Nơi đó cũng có cái hồ, tôi cảm thấy bên trong hình như cũng giống như chỗ này, chỉ có điều thuộc tính không giống thôi!
- Ngươi còn biết cả thuộc tính nữa à?
Diệp Thiên nghe vậy mừng rỡ ra mặt, thế nhưng sau đó mặt lại nghiêm trang lại, bởi vì cậu nghĩ tới Hồ Hồng Đức lúc này tu luyện nhờ hòn đá đó, linh khí trong hòn đá đó, hoàn toàn không giống như hòn ngọn đen trước mặt mình này.
Linh khí trong ngọc đen lạnh vô cùng, nếu lúc tu luyện chân khí tiếp xúc với, tu vi suýt nữa có thể bị đông lạnh, Diệp Thiên dùng nguyên thần hấp thụ năng lượng đó, âm thầm cảm thấy 1 tia cực lạnh.
Thế nhưng hoàn toàn không giống như khối đá màu xám, năng lượng trong đó lại có cả hơi thở sinh mệnh, rõ ràng là tràn trề sức sống, nếu không không có cách nào trị thương cho Hồ Hồng Đức.
- Chẳng lẽ là thuộc tính ngũ hành?
Trong lòng Diệp Thiên động 1 cái, ngũ hành có thể tượng trưng bởi 5 mầu, thủy đại diện cho màu đen, phải chăng ngọc đen trước mặt mình cũng như thế.
Mà mộc là màu xanh, trong khối đá màu xám còn ẩn hiện màu vân xanh, có thể lý giải tảng đá thuộc tính mộc.
Mạnh Hạt Tử làm đại bản doanh trong sơn cốc, bên ngoài nhiệt độ âm mấy chục độ mà bên trong vẫn ấm áp như mùa xuân, lẽ nào trong hồ nước sẽ có đá thuộc tính hoả?
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thiên không khỏi nóng lên, nếu không phải Hồ Hồng Đức đang tu luyện bên trong, cần người bảo vệ thì…, Diệp Thiên hận không thể lập tức vào bên trong sơn cốc đó.
Nhưng vào lúc này, Diệp Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bởi vì cậu cảm nhận được hơi thở cực mạnh, từ chỗ Hồ Hồng Đức tu luyện truyền ra, sau đó 1 tiếng hét vang lên.
- Chẳng lẽ vượt qua cảnh giới?
Trong lòng Diệp Thiên vui vẻ, vốn nghĩ đưa Hồ Hồng Đức đến chỗ đại sư huynh ở Hồng Kông, không ngờ lại đội phá nhanh như vậy.
phải biết rằng, từ luyện tinh hoa khí đến luyện khí hoá thần, cái này đại diện cho người trong giới võ đã thăng cấp tới cảnh giới đại tông sư, đối với những người này mà nói, chẳng khác gì Diệp Thiên tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Gần trăm năm qua, cũng chỉ có võ thuật vào thời dân quốc hưng thịnh nhất, giống như mấy người Thần Thương Lý Thư Văn hoặc là Tôn Lốc Đừng, Đỗ Tâm Võ, Dương Lộ Thiền đạt đến cảnh giới này mà thôi.
Mà đến bây giờ, ngoài mấy vị sư huynh mình và Nam Hoài Cần ra, Diệp Thiên từ trước đến nay chưa nghe thây ai có được võ thuật như thế, công phu có thể đạt đến cảnh giới luyện khí hoá thần.
- Lão Hồ, ông lão này, mau ra đây đi.
Tiếng thét của Hồ Hồng Đức đủ để vang đến tận 5 phút, chấn động vang dội quanh núi, có vài ngọn núi cao thậm chí còn tuyết lở, tiếng thanh kéo dài, thiên địa đều biến sắc.
- Ha ha, Diệp Thiên, lão Hồ ta cũng được coi là quyền đạo đại tông sư rồi chứ?
Hồ Hồng Đức cười ha ha, khí thế vô cùng, thế nhưng giương mắt nhìn Hắc Giao bên cạnh Diệp Thiên, khí thế đó lập tức hạ xuống, vẻ mặt đau khổ nói:
- Sao tên này lại chui ra? Không phải nó bị thương à?
Đang lúc Hồ Hồng Đức do dự mình có nên qua hay không, trong đầu đột nhiên có 1 giọng nói hiện ra:
- Ông là người tốt, qua đây đi, tôi không ăn thịt ông đâu!
Hắc Giao tuy rằng đã thông linh, nhưng về căn bản chưa tiếp xúc với loài người, trong ý thức của nó, chỉ có địch và bạn hoặc là người tốt và người xấu mà thôi.
Hồ Hồng Đức khi nãy nổ súng bắn người đạo sĩ, xem ra đã giúp Hắc Giao, cho nên lúc này được Hắc Giao liệt vào hạng bạn tốt.
- Ai? Ai đang nói chuyện với tôi thế?
Hồ Hồng Đức sửng sốt 1 chút, giọng này hình như không phải giọng Diệp Thiên.
- Lão Hồ, là tôi, tôi là Hắc Giao!
Giọng nói đó lại vang lên, Hồ Hồng Đức sợ tới nỗi trượt ngã trên mặt đất, phù phù 1 tiếng như tiếng ngã ngựa.
- Hắc… Hắc Giao?
Hồ Hồng Đức ngồi trên tuyết hồi lâu mới phản ứng lại, ước chừngmấy phút trôi qua, trong miệng phát ra 1 tiếng kêu kỳ quái:
- Mẹ ơi, cái thứ này thành tinh rồi à? Biết nói chuyện sao?
- Lão Hồ, qua đây đi.
Diệp Thiên vẫy tay, có chút khẩn trương nói:
- Tảng đá màu xám kia có còn không?
Lúc ở kinh thành, Diệp Thiên mất tận 5 ngày mới hấp thụ được hoàn toàn linh khí trong ngọc đen, theo lý thuyết mà nói Hồ Hồng Đức không thể nào trong thời gian hơn 1 tiếng ngắn ngủi như vậy mà đã luyện hoá hết.
Nhưng tảng đá màu xám này thực sự là rất quan trọng với cậu, Diệp Thiên cũng sợ xảy ra điều ngoài ý muốn, 2 hòn đá thuộc tính không giống nhau, nói không chừng năng lượng bên trong chỉ đủ để Hồ Hồng Đức sử dụng để thăng cấp thôi.
- Hì hì, vẫn còn!
Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức cười hì hì, trong tay của ông, rõ ràng vẫn còn hòn đá to bằng ngón út kia, cũng chẳng khác gì hình dạng trước đó của nó.
- Cầm lấy đi, kinh mạch trong cơ thể cõ lẽ là cần đến thứ này để hồi phục đấy.
Diệp Thiên vội vàng tranh lấy hòn đá đó, dùng nguyên thần tra xét 1 chút mới yên tâm, Hồ Hồng Đức thăng cấp, hình như cũng không tiêu hao nhiều linh khí của nó lắm.
Thế nhưng nhìn về phía Hắc Giao dưới chân mình, Diệp Thiên cũng hơi do dự 1 chút, nói:
- Hắc giao, thứ này có thể trị thương thế cho ngươi, ngươi có muốn hấp thụ 1 chút không?
Thành thật mà nói, nếu không phải Hắc giao đưa ra hòn ngọc đen to bằng bàn tay trẻ em đó, Diệp Thiên đúng là tiếc không đem ra hòn đá này đâu.
Chỉ là 1 con động vật không cần phải hào phóng thế, nhưng cậu cũng không thể keo kiệt quá được, hơn nữa máu trên người hắc giao tuy rằng không chảy rồi nhưng vết thương vẫn còn chưa khép lại.
Hắc Giao lắc đầu, nói:
- Không cần, tôi ở trong hồ có 1 chỗ phóng ra linh khí, những tảng đá đó là từ chỗ đó sinh ra, tôi vào đó dưỡng thương là được.
- Linh khí? Không đúng, bình thường linh khí căn bản là không nuôi dưỡng loại đá ngọc này.
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt 1 chút, trong ấn tượng của cậu, linh khí nhiều nhất chỉ có thể nuôi dưỡng 1 món pháp khí, linh khí có thể sản xuất ra loại đá ngọc này tuyệt đối là không phải là nhỏ.
Chỉ có điều khổ nỗi linh khí trên người hoàn toàn không có, căn bản là cậu không thể xuống hồ được, nếu không đã thử xuống đó xem xét 1 phen.
Diệp Thiên không biết, đáy hồ này là 1 chỗ linh khí, hơn nữa là 1 chỗ âm dương, chỗ này vị âm vị hàn, còn cái hồ khác kia là 1 suối nước nóng ngầm, cũng là do vị dương tạo thành.
Hai thứ hỗ trợ lẫn nhau, tạo thành 1 bát quái đồ âm dương tự nhiên, tạo hoá trời đất, đã kéo linh khí trải dài hàng km ở núi Trường Bạch tụ tập lại trong hồ, mới có thể tạo thành đá linh khí như Diệp Thiên thấy này.
Mà người đạo sĩ kia tu luyện lâu năm hơn Diệp Thiên, hắn nhìn thấy manh mối ở chỗ này mới liều mạng tranh đấu với Hắc giao, chỉ có điều không ngờ nửa đường lại gặp phải Trình Giảo Kim, cuối cùng thì phải phơi thây nơi này.
Nhìn thấy sợi dây thừng đó, trong mắt Hắc Giao không khỏi lộ ra tia đỏ ngầu, lúc đó sợi dây thừng này gây cho nó bao nhiêu thương tích, nếu không phải người đạo sĩ kia tu luyện không đủ, sợ là dùng thứ này thôi cũng có thể đưa nó vào chỗ chết.
- Nhưng thứ này dùng thế nào?
Sau 1 cảnh xảy ra như vậy, Diệp Thiên tự nhiên nhìn thấy, thế nhưng sau khi cầm lấy sợi dây thừng, cậu lập tức hơi khó hiểu.
Lúc quất roi ra, cái thứ này rất mềm, Diệp Thiên cũng không biết người đạo sĩ đó dùng cách nào, cũng không có cách nào để thi triển dây thừng ra cả, thứ này trong tay cậu giống như gân gà, đáng tiếc thật là vô vị.
- Thử xem dùng nguyên thần khởi động có được không?
Nhớ tới cái chuông Tam Thanh Linh trong ngực mình, Diệp Thiên chột dạ 1 chút, thần thức hướng về sợi dây thừng kia.
- Haiz, sao có thể thế được?
Lúc thần thức Diệp Thiên vừa tiếp xúc với sợi dây thừng, cậu chỉ cảm thấy được thứ đó đột nhiên phát ra 1 lực hấp thụ lớn, sức mạnh nguyên thần của mình nhanh chóng bị sợi dây thừng kia làm mất đi, doạ đến mức khiến cậu vội thu thức thần lại.
Thế nhưng trong thời gian ngắn ngủi này đã tiêu hao thần thức Diệp Thiên, khiến đầu cậu không khỏi choáng váng, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt đi.
- Mẹ nó, Cái dây này không gọi là dây mà gọi là hại người mới đúng!
Diệp Thiên như gặp quỷ vứt sợi dây thừng này ra xa, nguyên thần cậu vốn chưa hoàn toàn ổn định lại, nếu như bị sợi dây thừng này hút nữa nói không chừng sẽ bị hồn siêu phách lạc.
- Thứ này rất lợi hại, thế nhưng người đạo sĩ đó dùng nguyên thần sử dụng, sao mình không dùng được nhỉ.
Nhìn thấy Diệp Thiên vứt sợi dây thừng đi, Hắc Long có chút kỳ quái, nó không giống như những con vật tu luyện bình thường khác, sau khi tự tu luyện, thì luyện nội đan, nguyên thần không lớn lắm, nếu không nó cũng có thể khởi động sợi dây thừng đó.
- Tôi công lực yếu quá, kinh mạch trong cơ thể bị huỷ hết, cũng không có vật dẫn để dùng nó tấn công, nếu không sẽ bị nó hút hết nguyên thần.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, bây giờ cậu mới ý thức được, khoảng cách giữa mình và những người đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên là quá lớn.
Suy nghĩ 1 chút, Diệp Thiên lại cầm sợi dây thừng đó lên, lần này cậu chứng kiến uy lực lớn nhất của 1 món đồ pháp khí, vứt đi như thể quả thực quá đáng tiếc.
Thế nhưng cho dù Diệp Thiên có tu luyện đủ nguyên thần, bây giờ cậu cũng không dám sử dụng thứ này, nếu như bị đồng đạo của ngừơi đạo sĩ này nhìn thấy, Diệp Thiên chẳng phải tự tìm phiền toái sao?
Diệp Thiên cũng không biết, dậy thừng này đúng là không giống như những món đồ pháp khí bình thường như cậu nghĩ, mà là 1 món linh khí, đồ vật này cho dù trong đạo giới là cực kỳ hiếm thấy, cấp độ còn cao hơn khá nhiều so với cáii chuông Tam Thanh Linh của Diệp Thiên nhiều.
Chỉ có điều tu luyện của người đạo sĩ kia quá yếu, đến cảnh giới Tiên Thiên mới chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng nó, thực lực phát ra chẳng qua chỉ là 1, 2 phần 10 mà thôi.
Nếu đổi là 1 người tu luyện Tiên Thiên giai đoạn cuối mà nói, sợ là con Hắc Giao trước mặt này đã bị sợi dây thừng này chặt gãy gân cốt rồi, căn bản là không mất nhiều khó khăn như vậy.
Sợi dây thừng đó thi triển được mấy chục mét, nhưng thu lại thì là 1 đoạn rất nhỏ, Diệp Thiên đem nhét vào ba lô, nhìn về phía Hắc Giao nói:
- Ngươi chắc cũng biết ở ngoài sơn cốc này còn có 1 khe núí khác, linh khí trong nó cũng rất nhiều phải không?
Hắc Giao sinh sống ở đây mấy trăm năm, Diệp Thiên tin chắc chỗ mà Mạnh Hạt Tử có thể tìm được, thì nó chắc chắn cũng biết, Diệp thiên rốt cuộc cảm thấy khe núi đó có chút kỳ quái, nên mới hỏi Hắc Giao.
- Chỗ đó? Tôi biết, thế nhưng tôi thích chỗ nào lạnh 1 chút, không thích chỗ ấm!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói xong, Hắc Giao quả nhiên gật đầu, sau khi suy nghĩ 1 lát, hỏi:
- Nơi đó cũng có cái hồ, tôi cảm thấy bên trong hình như cũng giống như chỗ này, chỉ có điều thuộc tính không giống thôi!
- Ngươi còn biết cả thuộc tính nữa à?
Diệp Thiên nghe vậy mừng rỡ ra mặt, thế nhưng sau đó mặt lại nghiêm trang lại, bởi vì cậu nghĩ tới Hồ Hồng Đức lúc này tu luyện nhờ hòn đá đó, linh khí trong hòn đá đó, hoàn toàn không giống như hòn ngọn đen trước mặt mình này.
Linh khí trong ngọc đen lạnh vô cùng, nếu lúc tu luyện chân khí tiếp xúc với, tu vi suýt nữa có thể bị đông lạnh, Diệp Thiên dùng nguyên thần hấp thụ năng lượng đó, âm thầm cảm thấy 1 tia cực lạnh.
Thế nhưng hoàn toàn không giống như khối đá màu xám, năng lượng trong đó lại có cả hơi thở sinh mệnh, rõ ràng là tràn trề sức sống, nếu không không có cách nào trị thương cho Hồ Hồng Đức.
- Chẳng lẽ là thuộc tính ngũ hành?
Trong lòng Diệp Thiên động 1 cái, ngũ hành có thể tượng trưng bởi 5 mầu, thủy đại diện cho màu đen, phải chăng ngọc đen trước mặt mình cũng như thế.
Mà mộc là màu xanh, trong khối đá màu xám còn ẩn hiện màu vân xanh, có thể lý giải tảng đá thuộc tính mộc.
Mạnh Hạt Tử làm đại bản doanh trong sơn cốc, bên ngoài nhiệt độ âm mấy chục độ mà bên trong vẫn ấm áp như mùa xuân, lẽ nào trong hồ nước sẽ có đá thuộc tính hoả?
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thiên không khỏi nóng lên, nếu không phải Hồ Hồng Đức đang tu luyện bên trong, cần người bảo vệ thì…, Diệp Thiên hận không thể lập tức vào bên trong sơn cốc đó.
Nhưng vào lúc này, Diệp Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bởi vì cậu cảm nhận được hơi thở cực mạnh, từ chỗ Hồ Hồng Đức tu luyện truyền ra, sau đó 1 tiếng hét vang lên.
- Chẳng lẽ vượt qua cảnh giới?
Trong lòng Diệp Thiên vui vẻ, vốn nghĩ đưa Hồ Hồng Đức đến chỗ đại sư huynh ở Hồng Kông, không ngờ lại đội phá nhanh như vậy.
phải biết rằng, từ luyện tinh hoa khí đến luyện khí hoá thần, cái này đại diện cho người trong giới võ đã thăng cấp tới cảnh giới đại tông sư, đối với những người này mà nói, chẳng khác gì Diệp Thiên tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Gần trăm năm qua, cũng chỉ có võ thuật vào thời dân quốc hưng thịnh nhất, giống như mấy người Thần Thương Lý Thư Văn hoặc là Tôn Lốc Đừng, Đỗ Tâm Võ, Dương Lộ Thiền đạt đến cảnh giới này mà thôi.
Mà đến bây giờ, ngoài mấy vị sư huynh mình và Nam Hoài Cần ra, Diệp Thiên từ trước đến nay chưa nghe thây ai có được võ thuật như thế, công phu có thể đạt đến cảnh giới luyện khí hoá thần.
- Lão Hồ, ông lão này, mau ra đây đi.
Tiếng thét của Hồ Hồng Đức đủ để vang đến tận 5 phút, chấn động vang dội quanh núi, có vài ngọn núi cao thậm chí còn tuyết lở, tiếng thanh kéo dài, thiên địa đều biến sắc.
- Ha ha, Diệp Thiên, lão Hồ ta cũng được coi là quyền đạo đại tông sư rồi chứ?
Hồ Hồng Đức cười ha ha, khí thế vô cùng, thế nhưng giương mắt nhìn Hắc Giao bên cạnh Diệp Thiên, khí thế đó lập tức hạ xuống, vẻ mặt đau khổ nói:
- Sao tên này lại chui ra? Không phải nó bị thương à?
Đang lúc Hồ Hồng Đức do dự mình có nên qua hay không, trong đầu đột nhiên có 1 giọng nói hiện ra:
- Ông là người tốt, qua đây đi, tôi không ăn thịt ông đâu!
Hắc Giao tuy rằng đã thông linh, nhưng về căn bản chưa tiếp xúc với loài người, trong ý thức của nó, chỉ có địch và bạn hoặc là người tốt và người xấu mà thôi.
Hồ Hồng Đức khi nãy nổ súng bắn người đạo sĩ, xem ra đã giúp Hắc Giao, cho nên lúc này được Hắc Giao liệt vào hạng bạn tốt.
- Ai? Ai đang nói chuyện với tôi thế?
Hồ Hồng Đức sửng sốt 1 chút, giọng này hình như không phải giọng Diệp Thiên.
- Lão Hồ, là tôi, tôi là Hắc Giao!
Giọng nói đó lại vang lên, Hồ Hồng Đức sợ tới nỗi trượt ngã trên mặt đất, phù phù 1 tiếng như tiếng ngã ngựa.
- Hắc… Hắc Giao?
Hồ Hồng Đức ngồi trên tuyết hồi lâu mới phản ứng lại, ước chừngmấy phút trôi qua, trong miệng phát ra 1 tiếng kêu kỳ quái:
- Mẹ ơi, cái thứ này thành tinh rồi à? Biết nói chuyện sao?
- Lão Hồ, qua đây đi.
Diệp Thiên vẫy tay, có chút khẩn trương nói:
- Tảng đá màu xám kia có còn không?
Lúc ở kinh thành, Diệp Thiên mất tận 5 ngày mới hấp thụ được hoàn toàn linh khí trong ngọc đen, theo lý thuyết mà nói Hồ Hồng Đức không thể nào trong thời gian hơn 1 tiếng ngắn ngủi như vậy mà đã luyện hoá hết.
Nhưng tảng đá màu xám này thực sự là rất quan trọng với cậu, Diệp Thiên cũng sợ xảy ra điều ngoài ý muốn, 2 hòn đá thuộc tính không giống nhau, nói không chừng năng lượng bên trong chỉ đủ để Hồ Hồng Đức sử dụng để thăng cấp thôi.
- Hì hì, vẫn còn!
Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức cười hì hì, trong tay của ông, rõ ràng vẫn còn hòn đá to bằng ngón út kia, cũng chẳng khác gì hình dạng trước đó của nó.
- Cầm lấy đi, kinh mạch trong cơ thể cõ lẽ là cần đến thứ này để hồi phục đấy.
Diệp Thiên vội vàng tranh lấy hòn đá đó, dùng nguyên thần tra xét 1 chút mới yên tâm, Hồ Hồng Đức thăng cấp, hình như cũng không tiêu hao nhiều linh khí của nó lắm.
Thế nhưng nhìn về phía Hắc Giao dưới chân mình, Diệp Thiên cũng hơi do dự 1 chút, nói:
- Hắc giao, thứ này có thể trị thương thế cho ngươi, ngươi có muốn hấp thụ 1 chút không?
Thành thật mà nói, nếu không phải Hắc giao đưa ra hòn ngọc đen to bằng bàn tay trẻ em đó, Diệp Thiên đúng là tiếc không đem ra hòn đá này đâu.
Chỉ là 1 con động vật không cần phải hào phóng thế, nhưng cậu cũng không thể keo kiệt quá được, hơn nữa máu trên người hắc giao tuy rằng không chảy rồi nhưng vết thương vẫn còn chưa khép lại.
Hắc Giao lắc đầu, nói:
- Không cần, tôi ở trong hồ có 1 chỗ phóng ra linh khí, những tảng đá đó là từ chỗ đó sinh ra, tôi vào đó dưỡng thương là được.
- Linh khí? Không đúng, bình thường linh khí căn bản là không nuôi dưỡng loại đá ngọc này.
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt 1 chút, trong ấn tượng của cậu, linh khí nhiều nhất chỉ có thể nuôi dưỡng 1 món pháp khí, linh khí có thể sản xuất ra loại đá ngọc này tuyệt đối là không phải là nhỏ.
Chỉ có điều khổ nỗi linh khí trên người hoàn toàn không có, căn bản là cậu không thể xuống hồ được, nếu không đã thử xuống đó xem xét 1 phen.
Diệp Thiên không biết, đáy hồ này là 1 chỗ linh khí, hơn nữa là 1 chỗ âm dương, chỗ này vị âm vị hàn, còn cái hồ khác kia là 1 suối nước nóng ngầm, cũng là do vị dương tạo thành.
Hai thứ hỗ trợ lẫn nhau, tạo thành 1 bát quái đồ âm dương tự nhiên, tạo hoá trời đất, đã kéo linh khí trải dài hàng km ở núi Trường Bạch tụ tập lại trong hồ, mới có thể tạo thành đá linh khí như Diệp Thiên thấy này.
Mà người đạo sĩ kia tu luyện lâu năm hơn Diệp Thiên, hắn nhìn thấy manh mối ở chỗ này mới liều mạng tranh đấu với Hắc giao, chỉ có điều không ngờ nửa đường lại gặp phải Trình Giảo Kim, cuối cùng thì phải phơi thây nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.