Chương 222: Lũng đoạn
Đả Nhãn
15/03/2013
Nhưng giờ phút này, cửa chính nơi này cũng đang đóng chắc, từ bên ngoài cũng không nghe được một thanh âm trong nhà, Diệp Đông Bình cũng chưa từng tới nơi này, chỉ có thể lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại cho Kỷ Nhiên.
Hai ba phút sau, cửa chính được người từ bên trong mở hé ra, một người lộ đầu ra mắt nhìn biển số xe Diệp Đông Bình, lúc này mới kéo hai cánh cổng ra.
- Viện này thật là thú vị.
Diệp Thiên ngồi trên xe nhìn thật kỹ, "Nhà máy sửa chữa" này lại có thể xây một bức tường lớn, nói cách khác, từ cửa chính nhìn vào bên trong, trừ một bức tường ra, cũng chẳng thấy được cái gì.
Nhưng khi lái xe vòng qua ảnh tường, động thiên bên trong cũng hiện ra.
Ở mặt sau bức tường, là một bãi đỗ xe chiếm diện tích không nhỏ, bên trong đã có rất nhiều xe, chừng hai ba mươi chiếc xe, đủ lọa từ Mercedes-Benz, BMW và nhiều xe xịn mà Diệp Thiên không biết tên.
Ở phía bên phải bãi đỗ xe, là một loạt nhà hai tầng, từ bên ngoài nhìn thật bình thường, cũng không bắt mắt.
Mà bãi đất trống đối diện khu nhà, còn dựng một cái mái che nắng rất lứon, còn cách rất xa Diệp Thiên có thể nhìn thấy có thật nhiều người đi lại ở bên trong.
Diệp Đông Bình mới vừa dừng xe, Kỷ Nhiên đang chờ ở bãi đỗ xe liền chạy đến mở cửa xe từ phía trước, nhiệt tình nói:
- Chú Diệp, Diệp Thiên, mọi người tới rồi, hoan nghênh, hoan nghênh!
Một người đứng ở Sau Kỷ Nhiên thấy vậy mà choáng váng, Kỷ công tử tuy rằng không có gì hơn người, nhưng ngạo khí còn rất lớn, hắn chưa từng thấy Kỷ Nhiên đích thân ra đón người như thế?
- Kỷ tổng, thật ngại, lần đầu tiên tới không biết đường, đến chậm một chút...
Hẹn thời gian là tám giờ rưỡi, nhưng Diệp Đông Bình vừa rồi đi lạc quanh quẩn mấy con đường, giờ đã là hơn chín giờ .
Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Kỷ Nhiên vội khoát khoát tay, nói:
- Không sao cả. Không sao cả, vốn là cháu định đi đón chú, chú Diệp, bên trong cũng mới bắt đầu, cháu đi cùng chú vào trong nhé?
Dựa theo quy củ nơi này, ngoài những người bán hàng ra, người mua không thể tự mình lái xe tới, Kỷ Nhiên sẽ thống nhất một chuyến xe đi quanh thành Bắc Kinh một vòng để đón người.
Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ. Có những người quen hoặc là quan chứccó thế lực, sẽ không thích hợp áp dụng quy củ này, không thấy bãi đỗ xe đầy một dãy xe sang sao?
- Kỷ tổng, tôi biết quy định, chúng tôi tự đi là được.
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu. Cũng không chịu để cho Kỷ Nhiên đón tiếp, tới chỗ giao dịch như thế, càng không gây chú ý càng tốt, tránh bị người ta nhớ mặt.
Kỷ Nhiên nghe vậy cười cười, nói:
- Được thôi, chú Diệp, cháu sẽ không đi cùng chú, chú vào xem trước đi, thấy cái gì vừa ý, trước tiên có thể cùng chủ nhân nói chuyện, nếu không thống nhất được thì buổi chiều còn tiến hành đấu giá...
Kỷ Nhiên biết dục tốc bất đạt, dù sao Diệp Đông Bình là người trong giới đồ cổ, sau này tiếp xúc hắn nhiều, khẳng định có biện pháp tiếp cận Diệp Thiên, không cần phải xum xoe quá, làm như vậy ngược lại sẽ không tốt.
Đợi cho cha con Diệp Thiên đi vào nơi giao dịch, người bên cạnh Kỷ Nhiên mở miệng hỏi:
- Anh Kỷ, kia... hai vị kia là ai thế?
- Vân Khánh, bọn hắn họ Diệp, là hai cha con, sau này thấy hai vị này, tiếp đón nhiệt tình một chút, chớ đừng chọc bọn hắn tức giận đấy!
Mặc dù Kỷ Nhiên là ông chủ nơi này, nhưng ngoài một vài giao dịch lớn, hắn cũng không thường tới, chuyện nơi này thông thường đều là giao cho người bên cạnh tên là Lữ Vân Khánh này xử lý, cho nên mới nói với hắn một câu, tránh sau này đắc tội với người ta mà cũng không biết.
- Vâng, anh Kỷ, em hiểu rồi!
Có thể được Kỷ Nhiên ủy thác trọng trách, Lữ Vân Khánh đương nhiên cũng phải có vài phần hiểu biết, nghe thấy Kỷ Nhiên nói vậy, trong lòng tuy rằng còn đang suy đoán thân phận Diệp Thiên hai người, nhưng đã xếp họ vào danh sách khách quý rồi.
- Nơi này, thật đúng là chỗ bọn đào mồ trộm tụ tập ư?
Còn chưa đi đến cái lều kia, chân mày Diệp Thiên liền nhíu lại, bởi vì còn cách thật xa, hắn cũng cảm giác được một dòng tử khí, loại tử khí này chỉ có trên thân người thường xuyên ra vào phần mộ.
Loại tử khí này cũng là một loại sát khí, người bình thường sẽ không bị thương tổn gì, nhưng nếu ngưng kết lâu, đến khi già hoặc là gặp vận đen đủi, loại sát khí này phát tác, cũng làm cho người ta có kết cục vô cùng thê thảm.
Cho nên từ xưa những người làm nghề đào mồ trộm, đều ít khi có thể được chết già, cho dù những người đó được chết già, cũng đa phần là hiểu được khí thuật, biết làm thế nào lẩn tránh được loại tử khí này.
Trải qua chuyện Địch Vượng, Diệp Thiên cũng không dám coi thường những người này, thuật pháp cổ đại suy thoái, nhưng không có nghĩa không được lưu truyền tới nay một chút nào, nói không chừng trong những người này, còn có cao nhân mà mình không biết .
Tháng 9, nhiệt độ chênh lệch trong ngày ở Bắc Kinh rất lớn, lúc này mặt trời đã lên rất cao, nhiệt độ bên ngoài ở hai mươi bảy hai mươi tám độ, nhưng vừa đi vào lều, nhất thời cảm giác được mát mẻ.
Người bên ngoài có lẽ nghĩ rằng nơi này râm mát là do gạch ngói tốt che nắng, nhưng Diệp Thiên lại nhăn mặt, đụng đụng Diệp Đông Bình vài cái, mở miệng nói:
- Ba, xem được cái gì tốt, đưa con xem trước, những thứ kia không phải là thứ gì đều có thể mua!
Mới vừa vào vào đến lều, Diệp Thiên cũng cảm giác được, rất nhiều đồ nơi này cũng không phải thực sạch sẽ, trên mặt mang theo âm sát khí, có vài chỗ sát khí ngưng kết, đã có thể tạo thành thương tổn đối với sức khỏe con người.
Diệp Đông Bình nghe vậy gật gật đầu, nhìn bốn phía một cái, nói:
- Ba biết, con đi theo ba đi!
Diệp Đông Bình bình thường hay răn dạy và quở mắng Diệp Thiên, nhưng cảm giác làm cha, kỳ thật hắn hiểu được khả năng của con nhất, nhất là chuyện ma quái, ở phương diện này, con trai nói gì Diệp Đông Bình sẽ nghe nấy .
Cái lều này dài chừng hai mươi mét, chia làm ba hàng, bày đủ loại đồ vật, từ đồng thau đến đồ sứ rồi đến tranh chữ, sách cổ, cơ hồ là cái gì cần có đều có, nếu không nhìn ngoại cảnh, tuyệt đối sẽ làm cho người ta có cảm giác đi tới Phan gia viên.
Ở trong lều, ngoài những người bán hàng ngồi ở mặt sau đồ được bán, người mua ước chừng có ba bốn mươi người, trên đường đi, Diệp Đông Bình đã nói qua cho Diệp Thiên biết, những người này cơ hồ đã lũng đoạn giao dịch đồ cổ ở Bắc Kinh này.
- Ồ, lão Diệp, làm sao ông cũng tới vậy?
Diệp Đông Bình vừa nhìn chung quanh một chút, cũng khiến cho người khác chú ý, một người tuổi tác xấp xỉ ông, đã đi tới chào hỏi.
- Ôi, Dư tổng, ngài cũng ở đây sao?
Nhìn thấy người này, Diệp Đông Bình vội vàng nghênh đón, tuổi hắn tuy rằng không nhỏ, nhưng thời gian ở Bắc Kinh không lâu, với người lành nghề cũng coi như là một người mới.
- Ha ha, nơi này có thể thiếu lão Dư sao?
Người đó cười hắc hắc, ngay sau đó nhìn về phía Diệp Đông Bình, hỏi:
- Lão Diệp, đi vào đường nào đấy? Nơi này cũng không dễ vào mà, sau này giới kinh doanh đồ cổ thành Bắc Kinh chúng ta, lại nhiều thêm một người rồi…
- Ha ha, Dư tổng nói quá rồi, trong nghề thì Diệp chính là người ít hiểu biết mà, sau này vẫn còn trông cậy vào Dư tổng nhiều …
Diệp Đông Bình cười cùng người nọ, nhưng trong lòng cũng có vài phần đắc ý, đúng như vị Dư Khốc – ông chủ Dư này nói, có thể đi vào được nơi đây, xem như hắn tiếp xúc được đến trung tâm mua bán đồ cổ thành Bắc Kinh .
Phải biết rằng, từ xưa đến nay mặc dù làm cái nghề kinh doanh gì, đầu tiên phải làm được hai điểm, một là nguồn cung cấp, một nữa chính là đầu ra.
Mà làm kinh doanh đồ cổ, nguồn cung cấp lại quan trọng hơn nữa, ở Phan gia viên bày hàng vỉa hè toàn hàng mỹ nghệ người hiện đại, thật ra họ muốn mua được đồ cổ mà bán, nhưng bọn hắn không có con đường nhập hàng.
Thương nhân làm đồ cổ thành Bắc Kinh, nắm giữ đại kim ngạch giao dịch, nhất định phải có con đường nhập hàng phổ biến.
Nói một cách khác, có vị có tiền, sáng hôm nay nói muốn mua một món đồ Thanh Hoa thời Khang Hi, buổi chiều anh có thể đưa tới tay, như vậy lần sau người khác có nhu cầu, tự nhiên vẫn sẽ tìm anh rồi, dần dà, những người này lũng đoạn việc kinh doanh đồ cổ thành Bắc Kinh.
Nhưng chuyện mấy năm trước lưu hành đi về vùng nông thôn thu mua đồ cổ, hiện tại đã không còn thịnh nữa.
Đã nhiều năm như vậy , cho dù có những thứ tốt, chủ yếu cũng đã bị mua hết, thứ hai người nông dân cũng đã tinh thông rồi, có thể cầm cái bát cho heo ăn cho gà ăn, đòi mười vạn tám vạn.
Cho nên những người này sẽ dồn chủ ý tới những tên đào mồ trộm, thứ nhất là hàng thật, thứ hai là giá cả thật hợp lý, hơn nữa xảy ra vấn đề bọn họ cũng không dám nói linh tinh, hai năm qua Kỷ Nhiên làm mua bán kiểu này, xem như có được hai bên cung cầu hoan nghênh.
Không có moi được thông tin từ Diệp Đông Bình, ông chủ Dư có chút không cam lòng, lại truy hỏi một câu:
- Tôi nói này, lão Diệp, là ai giới thiệu anh tới thế?
Tục ngữ nói trong kinh doanh không phân cha con, tuy rằng Dư tổng cũng như bạn của Diệp Đông Bình, ngày thường hay gặp mặt tán gẫu mấy câu, nhưng Diệp Đông Bình gia nhập, tất nhiên sẽ cướp đi một phần lợi ích kinh doanh của những người này, Dư tổng hỏi cái này cũng là cân nhắc quan hệ của Diệp Đông Bình.
Nếu người giới thiệu hắn tới không quan trọng, ông chủ Dư sẽ liên hợp những người khác đuổi Diệp Đông Bình ra khởi vòng chơi, dù sao cơm ăn càng ngày càng khó kiếm, bớt một người cạnh tranh cũng tốt.
- Ha ha, tôi cùng Kỷ tổng quan hệ không tệ, lần này là anh ta mời đến!
Diệp Đông Bình đâu ngốc mà không rõ ý tứ của đối phương, lập tức nói ra danh tính Kỷ Nhiên, tránh sau này những người này chèn ép mình.
Nghe được Diệp Đông Bìnhnói vậy, trên mặt Dư tổng thay đổi, có chút mất tự nhiên cười nói:
- Ôi, thì ra là Kỷ tổng sao? Lão Diệp anh quan hệ rộng thật, đúng rồi, bên kia tôi mới vừa nhìn thấy một món, không làm phiền anh nữa...
Dư Khốc đang muốn đi tìm mấy người quen biết, hỏi thăm một chút tin tức này, nếu Diệp Đông Bình thật sự là được Kỷ Nhiên giới thiệu tới, vậy bọn họ cũng chỉ có thể thừa nhận, dù sao bọn họ cũng là dựa vào Kỷ tổng mà kiếm cơm.
- Kinh doanh cỏn con, đáng để tranh chấp với nhau vậy sao?
Đợi cho ông chủ Dư rời đi, Diệp Thiên đứng ở bên cha bĩu môi, hắn từ nhỏ đã tỏ ra không thích việc kinh doanh đồ cổ, cũng là có lý do.
Người như Diệp Thiên, ngày thường tiếp xúc nhiều nhất đúng là âm dương sát khí, mà những đồ cổ đó, cho dù là truyền lại cho đời sau thưởng thức, phần lớn cũng đều mang một tia sát khí, tự nhiên không thể qua mắt Diệp Thiên.
Hai ba phút sau, cửa chính được người từ bên trong mở hé ra, một người lộ đầu ra mắt nhìn biển số xe Diệp Đông Bình, lúc này mới kéo hai cánh cổng ra.
- Viện này thật là thú vị.
Diệp Thiên ngồi trên xe nhìn thật kỹ, "Nhà máy sửa chữa" này lại có thể xây một bức tường lớn, nói cách khác, từ cửa chính nhìn vào bên trong, trừ một bức tường ra, cũng chẳng thấy được cái gì.
Nhưng khi lái xe vòng qua ảnh tường, động thiên bên trong cũng hiện ra.
Ở mặt sau bức tường, là một bãi đỗ xe chiếm diện tích không nhỏ, bên trong đã có rất nhiều xe, chừng hai ba mươi chiếc xe, đủ lọa từ Mercedes-Benz, BMW và nhiều xe xịn mà Diệp Thiên không biết tên.
Ở phía bên phải bãi đỗ xe, là một loạt nhà hai tầng, từ bên ngoài nhìn thật bình thường, cũng không bắt mắt.
Mà bãi đất trống đối diện khu nhà, còn dựng một cái mái che nắng rất lứon, còn cách rất xa Diệp Thiên có thể nhìn thấy có thật nhiều người đi lại ở bên trong.
Diệp Đông Bình mới vừa dừng xe, Kỷ Nhiên đang chờ ở bãi đỗ xe liền chạy đến mở cửa xe từ phía trước, nhiệt tình nói:
- Chú Diệp, Diệp Thiên, mọi người tới rồi, hoan nghênh, hoan nghênh!
Một người đứng ở Sau Kỷ Nhiên thấy vậy mà choáng váng, Kỷ công tử tuy rằng không có gì hơn người, nhưng ngạo khí còn rất lớn, hắn chưa từng thấy Kỷ Nhiên đích thân ra đón người như thế?
- Kỷ tổng, thật ngại, lần đầu tiên tới không biết đường, đến chậm một chút...
Hẹn thời gian là tám giờ rưỡi, nhưng Diệp Đông Bình vừa rồi đi lạc quanh quẩn mấy con đường, giờ đã là hơn chín giờ .
Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Kỷ Nhiên vội khoát khoát tay, nói:
- Không sao cả. Không sao cả, vốn là cháu định đi đón chú, chú Diệp, bên trong cũng mới bắt đầu, cháu đi cùng chú vào trong nhé?
Dựa theo quy củ nơi này, ngoài những người bán hàng ra, người mua không thể tự mình lái xe tới, Kỷ Nhiên sẽ thống nhất một chuyến xe đi quanh thành Bắc Kinh một vòng để đón người.
Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ. Có những người quen hoặc là quan chứccó thế lực, sẽ không thích hợp áp dụng quy củ này, không thấy bãi đỗ xe đầy một dãy xe sang sao?
- Kỷ tổng, tôi biết quy định, chúng tôi tự đi là được.
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu. Cũng không chịu để cho Kỷ Nhiên đón tiếp, tới chỗ giao dịch như thế, càng không gây chú ý càng tốt, tránh bị người ta nhớ mặt.
Kỷ Nhiên nghe vậy cười cười, nói:
- Được thôi, chú Diệp, cháu sẽ không đi cùng chú, chú vào xem trước đi, thấy cái gì vừa ý, trước tiên có thể cùng chủ nhân nói chuyện, nếu không thống nhất được thì buổi chiều còn tiến hành đấu giá...
Kỷ Nhiên biết dục tốc bất đạt, dù sao Diệp Đông Bình là người trong giới đồ cổ, sau này tiếp xúc hắn nhiều, khẳng định có biện pháp tiếp cận Diệp Thiên, không cần phải xum xoe quá, làm như vậy ngược lại sẽ không tốt.
Đợi cho cha con Diệp Thiên đi vào nơi giao dịch, người bên cạnh Kỷ Nhiên mở miệng hỏi:
- Anh Kỷ, kia... hai vị kia là ai thế?
- Vân Khánh, bọn hắn họ Diệp, là hai cha con, sau này thấy hai vị này, tiếp đón nhiệt tình một chút, chớ đừng chọc bọn hắn tức giận đấy!
Mặc dù Kỷ Nhiên là ông chủ nơi này, nhưng ngoài một vài giao dịch lớn, hắn cũng không thường tới, chuyện nơi này thông thường đều là giao cho người bên cạnh tên là Lữ Vân Khánh này xử lý, cho nên mới nói với hắn một câu, tránh sau này đắc tội với người ta mà cũng không biết.
- Vâng, anh Kỷ, em hiểu rồi!
Có thể được Kỷ Nhiên ủy thác trọng trách, Lữ Vân Khánh đương nhiên cũng phải có vài phần hiểu biết, nghe thấy Kỷ Nhiên nói vậy, trong lòng tuy rằng còn đang suy đoán thân phận Diệp Thiên hai người, nhưng đã xếp họ vào danh sách khách quý rồi.
- Nơi này, thật đúng là chỗ bọn đào mồ trộm tụ tập ư?
Còn chưa đi đến cái lều kia, chân mày Diệp Thiên liền nhíu lại, bởi vì còn cách thật xa, hắn cũng cảm giác được một dòng tử khí, loại tử khí này chỉ có trên thân người thường xuyên ra vào phần mộ.
Loại tử khí này cũng là một loại sát khí, người bình thường sẽ không bị thương tổn gì, nhưng nếu ngưng kết lâu, đến khi già hoặc là gặp vận đen đủi, loại sát khí này phát tác, cũng làm cho người ta có kết cục vô cùng thê thảm.
Cho nên từ xưa những người làm nghề đào mồ trộm, đều ít khi có thể được chết già, cho dù những người đó được chết già, cũng đa phần là hiểu được khí thuật, biết làm thế nào lẩn tránh được loại tử khí này.
Trải qua chuyện Địch Vượng, Diệp Thiên cũng không dám coi thường những người này, thuật pháp cổ đại suy thoái, nhưng không có nghĩa không được lưu truyền tới nay một chút nào, nói không chừng trong những người này, còn có cao nhân mà mình không biết .
Tháng 9, nhiệt độ chênh lệch trong ngày ở Bắc Kinh rất lớn, lúc này mặt trời đã lên rất cao, nhiệt độ bên ngoài ở hai mươi bảy hai mươi tám độ, nhưng vừa đi vào lều, nhất thời cảm giác được mát mẻ.
Người bên ngoài có lẽ nghĩ rằng nơi này râm mát là do gạch ngói tốt che nắng, nhưng Diệp Thiên lại nhăn mặt, đụng đụng Diệp Đông Bình vài cái, mở miệng nói:
- Ba, xem được cái gì tốt, đưa con xem trước, những thứ kia không phải là thứ gì đều có thể mua!
Mới vừa vào vào đến lều, Diệp Thiên cũng cảm giác được, rất nhiều đồ nơi này cũng không phải thực sạch sẽ, trên mặt mang theo âm sát khí, có vài chỗ sát khí ngưng kết, đã có thể tạo thành thương tổn đối với sức khỏe con người.
Diệp Đông Bình nghe vậy gật gật đầu, nhìn bốn phía một cái, nói:
- Ba biết, con đi theo ba đi!
Diệp Đông Bình bình thường hay răn dạy và quở mắng Diệp Thiên, nhưng cảm giác làm cha, kỳ thật hắn hiểu được khả năng của con nhất, nhất là chuyện ma quái, ở phương diện này, con trai nói gì Diệp Đông Bình sẽ nghe nấy .
Cái lều này dài chừng hai mươi mét, chia làm ba hàng, bày đủ loại đồ vật, từ đồng thau đến đồ sứ rồi đến tranh chữ, sách cổ, cơ hồ là cái gì cần có đều có, nếu không nhìn ngoại cảnh, tuyệt đối sẽ làm cho người ta có cảm giác đi tới Phan gia viên.
Ở trong lều, ngoài những người bán hàng ngồi ở mặt sau đồ được bán, người mua ước chừng có ba bốn mươi người, trên đường đi, Diệp Đông Bình đã nói qua cho Diệp Thiên biết, những người này cơ hồ đã lũng đoạn giao dịch đồ cổ ở Bắc Kinh này.
- Ồ, lão Diệp, làm sao ông cũng tới vậy?
Diệp Đông Bình vừa nhìn chung quanh một chút, cũng khiến cho người khác chú ý, một người tuổi tác xấp xỉ ông, đã đi tới chào hỏi.
- Ôi, Dư tổng, ngài cũng ở đây sao?
Nhìn thấy người này, Diệp Đông Bình vội vàng nghênh đón, tuổi hắn tuy rằng không nhỏ, nhưng thời gian ở Bắc Kinh không lâu, với người lành nghề cũng coi như là một người mới.
- Ha ha, nơi này có thể thiếu lão Dư sao?
Người đó cười hắc hắc, ngay sau đó nhìn về phía Diệp Đông Bình, hỏi:
- Lão Diệp, đi vào đường nào đấy? Nơi này cũng không dễ vào mà, sau này giới kinh doanh đồ cổ thành Bắc Kinh chúng ta, lại nhiều thêm một người rồi…
- Ha ha, Dư tổng nói quá rồi, trong nghề thì Diệp chính là người ít hiểu biết mà, sau này vẫn còn trông cậy vào Dư tổng nhiều …
Diệp Đông Bình cười cùng người nọ, nhưng trong lòng cũng có vài phần đắc ý, đúng như vị Dư Khốc – ông chủ Dư này nói, có thể đi vào được nơi đây, xem như hắn tiếp xúc được đến trung tâm mua bán đồ cổ thành Bắc Kinh .
Phải biết rằng, từ xưa đến nay mặc dù làm cái nghề kinh doanh gì, đầu tiên phải làm được hai điểm, một là nguồn cung cấp, một nữa chính là đầu ra.
Mà làm kinh doanh đồ cổ, nguồn cung cấp lại quan trọng hơn nữa, ở Phan gia viên bày hàng vỉa hè toàn hàng mỹ nghệ người hiện đại, thật ra họ muốn mua được đồ cổ mà bán, nhưng bọn hắn không có con đường nhập hàng.
Thương nhân làm đồ cổ thành Bắc Kinh, nắm giữ đại kim ngạch giao dịch, nhất định phải có con đường nhập hàng phổ biến.
Nói một cách khác, có vị có tiền, sáng hôm nay nói muốn mua một món đồ Thanh Hoa thời Khang Hi, buổi chiều anh có thể đưa tới tay, như vậy lần sau người khác có nhu cầu, tự nhiên vẫn sẽ tìm anh rồi, dần dà, những người này lũng đoạn việc kinh doanh đồ cổ thành Bắc Kinh.
Nhưng chuyện mấy năm trước lưu hành đi về vùng nông thôn thu mua đồ cổ, hiện tại đã không còn thịnh nữa.
Đã nhiều năm như vậy , cho dù có những thứ tốt, chủ yếu cũng đã bị mua hết, thứ hai người nông dân cũng đã tinh thông rồi, có thể cầm cái bát cho heo ăn cho gà ăn, đòi mười vạn tám vạn.
Cho nên những người này sẽ dồn chủ ý tới những tên đào mồ trộm, thứ nhất là hàng thật, thứ hai là giá cả thật hợp lý, hơn nữa xảy ra vấn đề bọn họ cũng không dám nói linh tinh, hai năm qua Kỷ Nhiên làm mua bán kiểu này, xem như có được hai bên cung cầu hoan nghênh.
Không có moi được thông tin từ Diệp Đông Bình, ông chủ Dư có chút không cam lòng, lại truy hỏi một câu:
- Tôi nói này, lão Diệp, là ai giới thiệu anh tới thế?
Tục ngữ nói trong kinh doanh không phân cha con, tuy rằng Dư tổng cũng như bạn của Diệp Đông Bình, ngày thường hay gặp mặt tán gẫu mấy câu, nhưng Diệp Đông Bình gia nhập, tất nhiên sẽ cướp đi một phần lợi ích kinh doanh của những người này, Dư tổng hỏi cái này cũng là cân nhắc quan hệ của Diệp Đông Bình.
Nếu người giới thiệu hắn tới không quan trọng, ông chủ Dư sẽ liên hợp những người khác đuổi Diệp Đông Bình ra khởi vòng chơi, dù sao cơm ăn càng ngày càng khó kiếm, bớt một người cạnh tranh cũng tốt.
- Ha ha, tôi cùng Kỷ tổng quan hệ không tệ, lần này là anh ta mời đến!
Diệp Đông Bình đâu ngốc mà không rõ ý tứ của đối phương, lập tức nói ra danh tính Kỷ Nhiên, tránh sau này những người này chèn ép mình.
Nghe được Diệp Đông Bìnhnói vậy, trên mặt Dư tổng thay đổi, có chút mất tự nhiên cười nói:
- Ôi, thì ra là Kỷ tổng sao? Lão Diệp anh quan hệ rộng thật, đúng rồi, bên kia tôi mới vừa nhìn thấy một món, không làm phiền anh nữa...
Dư Khốc đang muốn đi tìm mấy người quen biết, hỏi thăm một chút tin tức này, nếu Diệp Đông Bình thật sự là được Kỷ Nhiên giới thiệu tới, vậy bọn họ cũng chỉ có thể thừa nhận, dù sao bọn họ cũng là dựa vào Kỷ tổng mà kiếm cơm.
- Kinh doanh cỏn con, đáng để tranh chấp với nhau vậy sao?
Đợi cho ông chủ Dư rời đi, Diệp Thiên đứng ở bên cha bĩu môi, hắn từ nhỏ đã tỏ ra không thích việc kinh doanh đồ cổ, cũng là có lý do.
Người như Diệp Thiên, ngày thường tiếp xúc nhiều nhất đúng là âm dương sát khí, mà những đồ cổ đó, cho dù là truyền lại cho đời sau thưởng thức, phần lớn cũng đều mang một tia sát khí, tự nhiên không thể qua mắt Diệp Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.