Chương 223: Quy củ
Đả Nhãn
15/03/2013
- Tiểu tử ngươi biết cái gì, mấy năm nay ở nước ngoài, thị trường đồ cổ Trung Quốc rất nóng, sớm hay muộn trong nước cũng sẽ bị kéo theo, cái gì mà kinh doanh cỏn con? Ba thấy con chỉ được cái khẩu khí to!
Mặc dù tiếng nói của Diệp Thiên không lớn, nhưng vẫn bị Diệp Đông Bình nghe thấy, nhất thời trừng mắt liếc hắn một cái, năm trước công tác thống kê tính ra lượng giao dịch của một công ty đấu giá tại Thượng Hải là 780 triệu, vậy cũng là cái mục kinh doanh nhỏ à?
- Được, ba nói rất đúng, ba, nhanh xem đồ đi thôi, chậm chút sẽ bị người ta lựa đi !
Diệp Thiên cười cười cũng không tranh luận, ở trong lòng hắn, nghề phong thuỷ thuật sư có tiền đồ hơn so với kinh doanh đồ cổ nhiều.
- Cũng đúng, ba tranh luận với con làm gì nhỉ? Đúng rồi, lát nữa đừng nói lung tung, tránh đắc tội với người ta.
Diệp Đông Bình gật gật đầu, nhắc Diệp Thiên vài câu, ở nơi này giao dịch đồ, một là không hỏi xuất xứ, hai là không lôi kéo làm quen, nhìn thấy vật ưng ý trực tiếp nói giá, chuyện khác tối nhất không nên nhiều lời.
- Được rồi, con biết rồi, ba, chúng ta tách ra xem đi.
Diệp Thiên không kiên nhẫn khoát tay, rõ ràng không cùng ý kiến với cha, miễn cho nghe hắn nhắc nhở.
- Tiểu tử thối này!
Diệp Đông Bình rất hiểu con, cũng không lo lắng con trai sẽ gây ra chuyện gì.
- Kinh doanh đồ cổ càng tốt, chỉ sợ mộ cổ cũng đều bị mọi người đào lên hết.
Diệp Thiên ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn những người lựa chọn đồ, trong lòng hiểu ra.
Nhưng cái này cũng chứng minh hiện tại điều kiện sống của mọi người tốt lên, mới có thể nghĩ đến chuyện sưu tầm đồ cổ, so với vài thập niên trước không có gì để ăn, anh cho không người ta, e là người ta cũng ngại mấy thứ này chiếm diện tích.
Lắc lắc đầu, thoát khỏi những ý tưởng kỳ quái trong đầu, Diệp Thiên đi lang thang ở bên trong, nói thật hôm nay hắn chính là tới cùng với cha, cũng không trông chờ có thể tìm được cái gì tốt ở trong này.
Quả nhiên, ngay cả đi qua bảy tám cái sạp Diệp Thiên cũng không phát hiện cái gì tốt, đương nhiên đây là nói tương đối, những thứ đó trong mắt người kinh doanh đồ cổ, có lẽ chính là bảo bối vô giá.
Người buôn bán nơi này không giống Phan gia viên, đồ vật bị ném xuống đất, người xem có mua hay không, bọn họ cũng không chủ động chào hỏi, dù sao đều là đồ cổ, anh không mua đương nhiên có người khác chú ý.
Lúc này Diệp Thiên đang vuốt vuốt một chiếc đèn Chu Tước, Chu Tước cao chừng 12cm ngẩng đầu vểnh đuôi, chân đạp bàn Long, miệng ngậm đèn bàn, chỉ cái đế đèn làm bằng ngọc, đèn hình tròn, có ba tầng, mỗi tầng có một cái bóng nhỏ.
Diệp Thiên chú ý tới món đồ này, đương nhiên không phải hắn hiểu được cái đèn này là đồ đồng thau tiêu biểu khai quật từ thời Tây Hán, mà là bởi vì trên từng centimet đồng thau ẩn chứa sát khí mạnh mẽ, hẳn là được nuôi dưỡng ở nói âm sát lưu động.
Người biết phong thuỷ, cơ hồ không ai không biết về mồ mả cổ đại bởi vì ở cổ đại, bất kể là đế vương hay các phú hộ có chút của cải, trước khi chôn cất, đều muốn tìm người xem phong thuỷ mà lập lăng mộ, từ kiến tạo đầu tiên nhất định phải do thuật sư phong thuỷ xác định phương vị, thậm chí cả vật chôn theo và vị trí quan tài, đều phải nghe theo ý kiến của thuật sư phong thuỷ.
Cho nên Diệp Thiên vừa nhìn thấy thứ này, liền biết được nó hẳn là đặt ở ngoại vi mộ, nơi đó là nơi âm khí thay đổi thành sinh khí, dễ dàng bị sát khí ăn mòn nhất.
Nhưng Diệp Thiên cũng không hiểu lắm về món đồ, nghĩ một chút, mở miệng hỏi người ngồi ở sau sạp:
- Vị đại ca, thứ này có niên đại bao nhiêu năm?
Quầy hàng này bày cũng không nhiều, ngoài cái đèn bằng đồng này, còn có bốn năm gương đồng mặt đã sắp gỉ đến nỗi không nhìn ra cái gì, có lẽ là bởi vì nguyên nhân phẩm chất và số lượng quá kém, chỉ có Diệp Thiên dừng chân ở đây hỏi hắn.
- Tây Hán!
Người bày hàng này so với Diệp Thiên cũng không lớn hơn mấy tuổi, cũng rất trầm tĩnh, từ miệng nặn ra hai chữ Tây Hán, lại im miệng.
- Đại ca, thứ này anh ra giá bao nhiêu?
Diệp Thiên hỏi những lời này, người tuổi trẻ kia mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó dùng tay gom mấy cái gương đồng trước mặt lại với nhau, nói:
- Không bán lẻ, bán tất!
- Trời, nói thêm vài lời anh sẽ chết à?
Diệp Thiên bị người cái kiểu nói giật cục của người nọ làm cho hắn có chút tức giận, nhưng hắn thật sự muốn mua thứ này, lấy tay gảy một chút mấy cái gương đồng, Diệp Thiên nói:
- Mua tất cũng được, nói cái giá đi!
- Đến đây, dùng tay!
Khiến Diệp Thiên cảm thấy kinh ngạc chính là, người tuổi trẻ kia lại có thể vươn tay phải về phía mình, Diệp Thiên thật không nghĩ tới, người trước mặt này không lớn hơn mình mấy tuổi, lại vẫn dùng chiêu thức ấy?
Phải biết rằng, phương thức mặc cả bằng tay, thịnh hành sớm nhất là phía ở giao dịch mua bán dê bò ngựa ở Bắc Trường Thành, phía Bắc Trường Thành, y phục trên người rất rộng rãi, khi giao dịch sẽ để tay ở trong tay áo, trao đổi bằng các ngón tay.
Nhưng tới hiện đại, loại phương pháp mặc cả này, chi giới hạn trong giới đồ cổ, phải biết rằng, khi mua bán đồ cổ, kiêng kị nhất là bên cạnh có người thứ 3 nhìn thấy.
Nói một cách khác, người mua chủ bán thương lượng xong vật đó giá năm trăm đồng, xong thủ tục mua bán, nếu lúc này bên cạnh có người nói "Thứ này không tốt" hoặc là "Chỉ đáng giá một trăm", người mua không mua, người bán tức giận. Nếu người nọ nói "Huynh đệ vận khí không tệ, kiểm lậu rồi, thứ này có thể bán một vạn", khẳng định lúc này người bán không bán, người mua liền tức giận .
Cho nên trong giới đồ cổ có một quy củ, đồ trên tay người khác, người bên cạnh không được phép đi cò kè mặc cả, còn một số người lớn tuổi lại ưa thích dùng phương pháp dùng tay này để đàm phán giá, chính là để phòng ngừa người khác quấy rối.
Hơn nữa biện pháp như thế, cũng có thể làm những người vô tình chứng kiến cuối cùng cũng không biết vật đó là bao nhiêu tiền, có lợi đối với người mua được đồ vật này về sau.
Diệp Thiên đi theo lão đạo sĩ hành tẩu giang hồ, thật ra cũng học qua phương pháp thương thảo giá cả này, trong lòng cũng hơi bất ngờ nhưng vẫn đưa tay phải ra ngoài.
Hai tay bắt tay, người nọ nhếch lên ngón trỏ, gõ trên tay Diệp Thiên, sau đó giương mắt nhìn về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, ngón giữa tay phải nâng lên, gõ ba cái ở trên tay đối phương, sau đó dùng ngón cái đụng một cái ngón cái của đối phương, cũng im lặng không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm người nọ.
Dùng loại phương pháp này thương thảo giá cả, mỗi ngón tay đều có hàm ý, ngón cái đại biểu trăm vạn, ngón trỏ đại biểu mười vạn, ngón giữa đại biểu 1 vạn, ngón áp út đại biểu cho ngàn, ngón út còn lại là trăm.
Đương nhiên, các nơi lại quy định giá cho các ngón tay không giống nhau, nhưng trong giới đồ cổ đi, dùng phương thức này giao dịch vật tương đối đều là vật quý, cho nên thông thường, đơn vị giá cả ít nhất cũng là đến hàng trăm.
Vừa rồi ngón giữa người nọ nhếch lên, gõ một cái ở trên tay Diệp Thiên, chính là ra giá mười vạn, còn Diệp Thiên cũng dùng ngón giữa gõ ba cái, tức là ba vạn, sau đó dùng ngón cái huých tay đối phương, ý tứ cũng là giá cuối cùng, sẽ không tiếp tục trả giá với đối phương.
Động tác của Diệp Thiên đã xong, người nọ lặng đi một chút, bất mãn nhìn Diệp Thiên một cái, nói:
- Giá cả có chút thấp? Đèn Chu Tước này rất tốt đấy!
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
- Đồng thau không thể bán được, nếu không đem ra nước ngoài, chỉ sợ ngay cả giá này đều bán không được, tôi đưa giá này đã là rất cao !
Diệp Đông Bình làm kinh doanh đồ cổ nhiều năm như vậy, Diệp Thiên cũng không xa lạ gì đối với này nghề, đồ đồng thau là văn vật quốc gia cấm giao dịch, không bị bắt được không có việc gì, nhưng một khi bị bắt sẽ chịu hình phạt. Trong nước cũng không nhiều người sưu tầm loại này.
Ít người mua, giá cả dĩ nhiên là không thể tăng, nhưng Diệp Thiên không biết, giá hắn nói đã là hai năm trước, hiện tại giá của đồ đồng thau cũng cao hơn so với hai năm trước một chút, cho nên người kia mới lộ vẻ tức giận.
- Không thể lại thêm mọt chút?
Người nọ có chút không cam lòng.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, không nói gì, phải biết rằng, vật này thực sự không phải là nhạc cụ của thầy tu mà Diệp Thiên muốn tìm, mà là một hung khí sát khí rất nặng.
Nhưng hung khí ở một vài thời điểm cũng có thể lấy sát đấu sát, trong phong thuỷ có tác dụng nhất định, nhưng Diệp Thiên cũng chỉ là mua để sau này dùng, thuộc loại có cũng được, không có cũng được, nên một mực ra giá đó.
Thị trường đồng thau đúng là kinh doanh không được tốt lắm, nửa ngày cũng chỉ có Diệp Thiên đi tới hỏi giá, người tuổi trẻ kia do dự một lúc sau, cuối cùng gật gật đầu, nói:
- Được rồi, thì giá này, ta bán!
- Được, anh chờ tôi một chút, tôi đi lấy tiền.
Đối với Diệp Thiên mà nói, ba vạn đồng để mua thứ này, cũng không thấm vào đâu, có đôi khi hung khí phát huy tác dụng trong phong thuỷ, thậm chí còn lớn hơn nhạc cụ của thầy tu.
Diệp Thiên cũng không sợ hắn chơi trò treo đầu dê bán thịt chó, sát khí kia cũng như bóng đèn lớn trong đêm tối, luôn sáng ở trước mặt Diệp Thiên, đổi món khác hắn đương nhiên cảm nhận được.
Tìm được Diệp Đông Bình ở một quầy hàng khác, đang nói giá cùng người ta, Diệp Thiên kéo hắn lại đây, tiền đương nhiên đều ở trên tay Diệp Đông Bình.
Trở lại trước quầy hàng kia, người trẻ tuổi đã gói mấy món đồ đặt ở trong bao đay mang bên mình, nhìn thấy Diệp Thiên đã đi tới, người trẻ tuổi mở miệng nói:
- Đi thôi, qua bên kia giao dịch, quy củ cậu biết chứ?
- Quy củ gì vậy?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, đàm phán xong giá lấy hàng, này quy củ gì nữa? Dù là Diệp Thiên kiến thức rộng, cũng có chút không hiểu.
- Cậu không biết?
Thấy Diệp Thiên vừa rồi đàm phán giá cả lão luyện như vậy, hiện tại ngay cả quy củ giao dịch lại có thể nói không hiểu, trên mặt người trẻ tuổi không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc.
- Biết, vị huynh đệ, đi thôi, chúng ta qua đó!
Tuy rằng không biết con mua vật gì, nhưng nhìn thấy Diệp Thiên định hỏi người xa lạ, Diệp Đông Bình vội vàng dàn xếp, nhỏ giọng giải thích cho Diệp Thiên một phen.
- Thì ra là thế, điều này cũng đúng, tên đó sẽ không tự nhiên đi làm việc thiện …
Nghe được cha giảng giái, Diệp Thiên cũng hiểu ra, sự an toàn và sân bãi nơi này tất cả đều là do Kỷ Nhiên phụ trách, cung cấp những cái này đương nhiên là cần thu phí, mỗi giao dịch đạt được Kỷ Nhiên đều phải thu 10% tiền thuê, mà khoản tiền thuê này lại là người mua chi trả!
Mặc dù tiếng nói của Diệp Thiên không lớn, nhưng vẫn bị Diệp Đông Bình nghe thấy, nhất thời trừng mắt liếc hắn một cái, năm trước công tác thống kê tính ra lượng giao dịch của một công ty đấu giá tại Thượng Hải là 780 triệu, vậy cũng là cái mục kinh doanh nhỏ à?
- Được, ba nói rất đúng, ba, nhanh xem đồ đi thôi, chậm chút sẽ bị người ta lựa đi !
Diệp Thiên cười cười cũng không tranh luận, ở trong lòng hắn, nghề phong thuỷ thuật sư có tiền đồ hơn so với kinh doanh đồ cổ nhiều.
- Cũng đúng, ba tranh luận với con làm gì nhỉ? Đúng rồi, lát nữa đừng nói lung tung, tránh đắc tội với người ta.
Diệp Đông Bình gật gật đầu, nhắc Diệp Thiên vài câu, ở nơi này giao dịch đồ, một là không hỏi xuất xứ, hai là không lôi kéo làm quen, nhìn thấy vật ưng ý trực tiếp nói giá, chuyện khác tối nhất không nên nhiều lời.
- Được rồi, con biết rồi, ba, chúng ta tách ra xem đi.
Diệp Thiên không kiên nhẫn khoát tay, rõ ràng không cùng ý kiến với cha, miễn cho nghe hắn nhắc nhở.
- Tiểu tử thối này!
Diệp Đông Bình rất hiểu con, cũng không lo lắng con trai sẽ gây ra chuyện gì.
- Kinh doanh đồ cổ càng tốt, chỉ sợ mộ cổ cũng đều bị mọi người đào lên hết.
Diệp Thiên ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn những người lựa chọn đồ, trong lòng hiểu ra.
Nhưng cái này cũng chứng minh hiện tại điều kiện sống của mọi người tốt lên, mới có thể nghĩ đến chuyện sưu tầm đồ cổ, so với vài thập niên trước không có gì để ăn, anh cho không người ta, e là người ta cũng ngại mấy thứ này chiếm diện tích.
Lắc lắc đầu, thoát khỏi những ý tưởng kỳ quái trong đầu, Diệp Thiên đi lang thang ở bên trong, nói thật hôm nay hắn chính là tới cùng với cha, cũng không trông chờ có thể tìm được cái gì tốt ở trong này.
Quả nhiên, ngay cả đi qua bảy tám cái sạp Diệp Thiên cũng không phát hiện cái gì tốt, đương nhiên đây là nói tương đối, những thứ đó trong mắt người kinh doanh đồ cổ, có lẽ chính là bảo bối vô giá.
Người buôn bán nơi này không giống Phan gia viên, đồ vật bị ném xuống đất, người xem có mua hay không, bọn họ cũng không chủ động chào hỏi, dù sao đều là đồ cổ, anh không mua đương nhiên có người khác chú ý.
Lúc này Diệp Thiên đang vuốt vuốt một chiếc đèn Chu Tước, Chu Tước cao chừng 12cm ngẩng đầu vểnh đuôi, chân đạp bàn Long, miệng ngậm đèn bàn, chỉ cái đế đèn làm bằng ngọc, đèn hình tròn, có ba tầng, mỗi tầng có một cái bóng nhỏ.
Diệp Thiên chú ý tới món đồ này, đương nhiên không phải hắn hiểu được cái đèn này là đồ đồng thau tiêu biểu khai quật từ thời Tây Hán, mà là bởi vì trên từng centimet đồng thau ẩn chứa sát khí mạnh mẽ, hẳn là được nuôi dưỡng ở nói âm sát lưu động.
Người biết phong thuỷ, cơ hồ không ai không biết về mồ mả cổ đại bởi vì ở cổ đại, bất kể là đế vương hay các phú hộ có chút của cải, trước khi chôn cất, đều muốn tìm người xem phong thuỷ mà lập lăng mộ, từ kiến tạo đầu tiên nhất định phải do thuật sư phong thuỷ xác định phương vị, thậm chí cả vật chôn theo và vị trí quan tài, đều phải nghe theo ý kiến của thuật sư phong thuỷ.
Cho nên Diệp Thiên vừa nhìn thấy thứ này, liền biết được nó hẳn là đặt ở ngoại vi mộ, nơi đó là nơi âm khí thay đổi thành sinh khí, dễ dàng bị sát khí ăn mòn nhất.
Nhưng Diệp Thiên cũng không hiểu lắm về món đồ, nghĩ một chút, mở miệng hỏi người ngồi ở sau sạp:
- Vị đại ca, thứ này có niên đại bao nhiêu năm?
Quầy hàng này bày cũng không nhiều, ngoài cái đèn bằng đồng này, còn có bốn năm gương đồng mặt đã sắp gỉ đến nỗi không nhìn ra cái gì, có lẽ là bởi vì nguyên nhân phẩm chất và số lượng quá kém, chỉ có Diệp Thiên dừng chân ở đây hỏi hắn.
- Tây Hán!
Người bày hàng này so với Diệp Thiên cũng không lớn hơn mấy tuổi, cũng rất trầm tĩnh, từ miệng nặn ra hai chữ Tây Hán, lại im miệng.
- Đại ca, thứ này anh ra giá bao nhiêu?
Diệp Thiên hỏi những lời này, người tuổi trẻ kia mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó dùng tay gom mấy cái gương đồng trước mặt lại với nhau, nói:
- Không bán lẻ, bán tất!
- Trời, nói thêm vài lời anh sẽ chết à?
Diệp Thiên bị người cái kiểu nói giật cục của người nọ làm cho hắn có chút tức giận, nhưng hắn thật sự muốn mua thứ này, lấy tay gảy một chút mấy cái gương đồng, Diệp Thiên nói:
- Mua tất cũng được, nói cái giá đi!
- Đến đây, dùng tay!
Khiến Diệp Thiên cảm thấy kinh ngạc chính là, người tuổi trẻ kia lại có thể vươn tay phải về phía mình, Diệp Thiên thật không nghĩ tới, người trước mặt này không lớn hơn mình mấy tuổi, lại vẫn dùng chiêu thức ấy?
Phải biết rằng, phương thức mặc cả bằng tay, thịnh hành sớm nhất là phía ở giao dịch mua bán dê bò ngựa ở Bắc Trường Thành, phía Bắc Trường Thành, y phục trên người rất rộng rãi, khi giao dịch sẽ để tay ở trong tay áo, trao đổi bằng các ngón tay.
Nhưng tới hiện đại, loại phương pháp mặc cả này, chi giới hạn trong giới đồ cổ, phải biết rằng, khi mua bán đồ cổ, kiêng kị nhất là bên cạnh có người thứ 3 nhìn thấy.
Nói một cách khác, người mua chủ bán thương lượng xong vật đó giá năm trăm đồng, xong thủ tục mua bán, nếu lúc này bên cạnh có người nói "Thứ này không tốt" hoặc là "Chỉ đáng giá một trăm", người mua không mua, người bán tức giận. Nếu người nọ nói "Huynh đệ vận khí không tệ, kiểm lậu rồi, thứ này có thể bán một vạn", khẳng định lúc này người bán không bán, người mua liền tức giận .
Cho nên trong giới đồ cổ có một quy củ, đồ trên tay người khác, người bên cạnh không được phép đi cò kè mặc cả, còn một số người lớn tuổi lại ưa thích dùng phương pháp dùng tay này để đàm phán giá, chính là để phòng ngừa người khác quấy rối.
Hơn nữa biện pháp như thế, cũng có thể làm những người vô tình chứng kiến cuối cùng cũng không biết vật đó là bao nhiêu tiền, có lợi đối với người mua được đồ vật này về sau.
Diệp Thiên đi theo lão đạo sĩ hành tẩu giang hồ, thật ra cũng học qua phương pháp thương thảo giá cả này, trong lòng cũng hơi bất ngờ nhưng vẫn đưa tay phải ra ngoài.
Hai tay bắt tay, người nọ nhếch lên ngón trỏ, gõ trên tay Diệp Thiên, sau đó giương mắt nhìn về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, ngón giữa tay phải nâng lên, gõ ba cái ở trên tay đối phương, sau đó dùng ngón cái đụng một cái ngón cái của đối phương, cũng im lặng không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm người nọ.
Dùng loại phương pháp này thương thảo giá cả, mỗi ngón tay đều có hàm ý, ngón cái đại biểu trăm vạn, ngón trỏ đại biểu mười vạn, ngón giữa đại biểu 1 vạn, ngón áp út đại biểu cho ngàn, ngón út còn lại là trăm.
Đương nhiên, các nơi lại quy định giá cho các ngón tay không giống nhau, nhưng trong giới đồ cổ đi, dùng phương thức này giao dịch vật tương đối đều là vật quý, cho nên thông thường, đơn vị giá cả ít nhất cũng là đến hàng trăm.
Vừa rồi ngón giữa người nọ nhếch lên, gõ một cái ở trên tay Diệp Thiên, chính là ra giá mười vạn, còn Diệp Thiên cũng dùng ngón giữa gõ ba cái, tức là ba vạn, sau đó dùng ngón cái huých tay đối phương, ý tứ cũng là giá cuối cùng, sẽ không tiếp tục trả giá với đối phương.
Động tác của Diệp Thiên đã xong, người nọ lặng đi một chút, bất mãn nhìn Diệp Thiên một cái, nói:
- Giá cả có chút thấp? Đèn Chu Tước này rất tốt đấy!
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
- Đồng thau không thể bán được, nếu không đem ra nước ngoài, chỉ sợ ngay cả giá này đều bán không được, tôi đưa giá này đã là rất cao !
Diệp Đông Bình làm kinh doanh đồ cổ nhiều năm như vậy, Diệp Thiên cũng không xa lạ gì đối với này nghề, đồ đồng thau là văn vật quốc gia cấm giao dịch, không bị bắt được không có việc gì, nhưng một khi bị bắt sẽ chịu hình phạt. Trong nước cũng không nhiều người sưu tầm loại này.
Ít người mua, giá cả dĩ nhiên là không thể tăng, nhưng Diệp Thiên không biết, giá hắn nói đã là hai năm trước, hiện tại giá của đồ đồng thau cũng cao hơn so với hai năm trước một chút, cho nên người kia mới lộ vẻ tức giận.
- Không thể lại thêm mọt chút?
Người nọ có chút không cam lòng.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, không nói gì, phải biết rằng, vật này thực sự không phải là nhạc cụ của thầy tu mà Diệp Thiên muốn tìm, mà là một hung khí sát khí rất nặng.
Nhưng hung khí ở một vài thời điểm cũng có thể lấy sát đấu sát, trong phong thuỷ có tác dụng nhất định, nhưng Diệp Thiên cũng chỉ là mua để sau này dùng, thuộc loại có cũng được, không có cũng được, nên một mực ra giá đó.
Thị trường đồng thau đúng là kinh doanh không được tốt lắm, nửa ngày cũng chỉ có Diệp Thiên đi tới hỏi giá, người tuổi trẻ kia do dự một lúc sau, cuối cùng gật gật đầu, nói:
- Được rồi, thì giá này, ta bán!
- Được, anh chờ tôi một chút, tôi đi lấy tiền.
Đối với Diệp Thiên mà nói, ba vạn đồng để mua thứ này, cũng không thấm vào đâu, có đôi khi hung khí phát huy tác dụng trong phong thuỷ, thậm chí còn lớn hơn nhạc cụ của thầy tu.
Diệp Thiên cũng không sợ hắn chơi trò treo đầu dê bán thịt chó, sát khí kia cũng như bóng đèn lớn trong đêm tối, luôn sáng ở trước mặt Diệp Thiên, đổi món khác hắn đương nhiên cảm nhận được.
Tìm được Diệp Đông Bình ở một quầy hàng khác, đang nói giá cùng người ta, Diệp Thiên kéo hắn lại đây, tiền đương nhiên đều ở trên tay Diệp Đông Bình.
Trở lại trước quầy hàng kia, người trẻ tuổi đã gói mấy món đồ đặt ở trong bao đay mang bên mình, nhìn thấy Diệp Thiên đã đi tới, người trẻ tuổi mở miệng nói:
- Đi thôi, qua bên kia giao dịch, quy củ cậu biết chứ?
- Quy củ gì vậy?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, đàm phán xong giá lấy hàng, này quy củ gì nữa? Dù là Diệp Thiên kiến thức rộng, cũng có chút không hiểu.
- Cậu không biết?
Thấy Diệp Thiên vừa rồi đàm phán giá cả lão luyện như vậy, hiện tại ngay cả quy củ giao dịch lại có thể nói không hiểu, trên mặt người trẻ tuổi không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc.
- Biết, vị huynh đệ, đi thôi, chúng ta qua đó!
Tuy rằng không biết con mua vật gì, nhưng nhìn thấy Diệp Thiên định hỏi người xa lạ, Diệp Đông Bình vội vàng dàn xếp, nhỏ giọng giải thích cho Diệp Thiên một phen.
- Thì ra là thế, điều này cũng đúng, tên đó sẽ không tự nhiên đi làm việc thiện …
Nghe được cha giảng giái, Diệp Thiên cũng hiểu ra, sự an toàn và sân bãi nơi này tất cả đều là do Kỷ Nhiên phụ trách, cung cấp những cái này đương nhiên là cần thu phí, mỗi giao dịch đạt được Kỷ Nhiên đều phải thu 10% tiền thuê, mà khoản tiền thuê này lại là người mua chi trả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.