Chương 224: Người cùng nghề
Đả Nhãn
15/03/2013
Khi mấy người đi về phía mấy căn nhà nhỏ, Diệp Đông Bình nhẹ nhàng kéo ống tay áo con trai, nhỏ giọng hỏi:
- Diệp Thiên, con mua cái gì vậy?
Nói thành thật, Diệp Đông Bình gần đây cũng không dư dả vốn tài chính quay vòng, vì tham gia giao dịch đồ cổ chợ đen lần này, ngày hôm qua hắn đã bán mấy món mới gom được hơn năm mươi vạn.
Vừa rồi Diệp Đông Bình tuy rằng nhìn được mấy món tốt, nhưng cũng chưa dám mua, Diệp Thiên đã tiêu hơn ba vạn, khiến Diệp Đông Bình cũng có chút đau lòng.
Đương nhiên, đối nhi nhãn lực của Diệp Thiên, Diệp Đông Bình vẫn rất tin tưởng, nếu không hắn cũng không đồng ý giao dịch khi mà ngay cả đồ vật cũng chưa xem.
- Là một chiếc đèn đồng thau thời Tây Hán, lát nữa ba nhìn sẽ biết...
Diệp Thiên cũng không giải thích thêm, bởi vì dưới sự dẫn dắt của người trẻ tuổi kia, bọn họ đã sắp tiến vào một tòa nhà.
Trong nhà và vẻ rách nát bên ngoài hoàn toàn bất đồng, nơi này tuy rằng không lớn, nhưng bố trí rất xa xỉ.
Nóc nhà là một chiếc đèn treo rũ xuống gần sát đất, sau khi bật lên, ánh sáng rất sáng, ghế sa lon màu đen bằng da thật có bày một bàn trà bằng gỗ lim phía trước, ở một góc phòng có cái tủ lạnh, bày các loại đồ uống.
- Các vị, muốn giao dịch?
Khi người trẻ tuổi gõ cửa đi vào, một cô gái hơn hai mươi tuổi ngồi ở trong phòng vội vàng đứng dậy, hỏi:
- Mấy vị tiên sinh cần uống chút gì không?
- Gì cũng được ...
- Hai chai nước khoáng!
Diệp Thiên và người nọ đáp hai câu khác nhau, cô gái lập tức tới tủ lạnh lấy ra ba chai nước uống, đạt tới trên bàn trà trước mặt đám người Diệp Thiên.
- Hai vị, còn muốn nhìn lại hàng hay không?
Vào đến phòng rồi, người thanh niên nọ dường như nói nhiều hơn một chút. Nhìn thấy Diệp Đông Bình gật đầu, lập tức đem đồ trong bao đay ra.
- Đèn Chu Tước nhà Tây Hán?
Vừa lấy ra cái đèn Chu Tước cao chừng 20 cm, ánh mắt Diệp Đông Bình liền đánh giá, từ góc độ giám định và thưởng thức đồ cổ mà nói, hắn mạnh hơn nhiều so với con trai.
Bởi vì đồng khí cổ đại rất ít, thông thường cho dù là mồ mả cấp đại thần, cũng cực ít thấy có đèn đồng thau táng cùng. Cho nên Diệp Đông Bình có thể kết luận ngay, đây nhất định xuất xứ từ trong lăng mộ đế vương Tây Hán.
Diệp Đông Bình rất hài lòng với vụ mua bán của con, ngay cả mấy cái gương đồng còn lại cũng không nhìn thêm, lập tức nói:
- Đồ này chúng tôi muốn, chàng thanh niên, chỗ này là ba vạn đồng, cậu cầm lấy!
Từ trong bao lấy ra ba tập tiền nhân dân tệ còn mới nguyên, Diệp Đông Bình lại lấy ra một xấp tiền, đếm ra ba mươi tờ, quay sang nói với cô gái đứng ở bên cạn nói:
- 10% phí hoa hồng phải không? Cô hãy đếm một chút!
Cô bé kia không có đi đón Diệp Đông Bình đưa tới tiền, mà là mở miệng hỏi:
- Vị tiên sinh này. Xin hỏi mã số khách hàng là bao nhiêu? Khách quý của chúng tôi nơi này chia làm ba cấp bậc, nhận chiết khấu khác nhau...
Giao dịch giống như vậy, để lại thông tin ở đây càng ít lại càng an toàn, rất nhiều người cũng không muốn tên mình bị các nhân viên bình thường ở đây biết được.
Cho nên Kỷ Nhiên liền đặt chế độ mã số cho khách quý, mỗi người đều có một mã số, khi giao dịch chỉ cần báo ra mã số, có thể căn cứ cấp bậc khách quý để hưởng mức chiết khấu.
- Mã số khách quý?
Diệp Đông Bình nghe vậy lặng đi một chút, tiện đà cười khổ nói:
- Vị tiểu thư này, tôi còn chưa có mã số khách quý đâu, thôi vậy, cô cứ dựa theo 10% tiền phí mà thu là được!
Diệp Đông Bình lời nói chưa dứt, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đẩy ra, Kỷ Nhiên với vẻ mặt xin lỗi đi đến, nói:
- Chú Diệp, thật là xin lỗi, vừa nghe rồi cháu nghe phía dưới người ta nói chú tới giao dịch, đây là thẻ cho khách quý giữ lại. Sau này khi chú giao dịch, đều hưởng thụ chế độ đãi ngộ khấu trừ 5%...
Mặc dù không có theo bên người, nhưng Kỷ Nhiên luôn luôn ở chú ý đến hai cha con Diệp Thiên, vừa rồi thấy Diệp Đông Bình cùng người nọ vào phòng, lúc này mới nhớ tới hắn còn chưa đưa mã thẻ cho Diệp Đông Bình, vội vàng lấy ra đưa tới.
Trong lòng Diệp Đông Bình cũng hiểu được, thẻ này cũng là người ta nể mặt con mình mà cấp cho. Chính mình không cần phải già mồm nói thêm, lập tức cười nói:
- Kỷ tổng, đa tạ .
- Tiên sinh, 5% là một ngàn năm trăm đồng, đây còn thừa một ngàn rưỡi, ngài cất lấy!
Cô nhân đếm tiền trên bàn, lấy ra một ngàn rưỡi, số còn lại đưa trả lại cho Diệp Đông Bình, đồng thời ánh mắt lơ đãng nhìn Diệp Đông Bình, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào .
Phải biết rằng, cô ở trong này làm đã hơn một năm, thấy qua không ít khách quý, nhưng mức chiết khấu cũng chỉ có thể đánh tới sáu phần (6%), mà trước mặt, một người trung niên diện mạo tầm thường lại có thể có được chế độ đãi ngộ là 5%, hơn nữa còn là ông chủ tự tay đưa lại, khiến cô không khỏi thầm đoán thân phận Diệp Đông Bình.
- Tốt lắm, ba vạn đã đủ, mấy vị, tôi đi trước, Kỷ tổng, đến giờ thì nhắc tôi một tiếng.
Người thanh niên kia thấy giao dịch đã xong, đứng lên, từ đầu đến cuối cũng không động một chút đồ uống trước mặt.
Tiến hành giao dịch như vậy, hoàn thành giao dịch hai bên có quy định thời gian, là không được phép rời khỏi nhà này, chỉ có thể đợi sau khi giao dịch hoàn toàn kết thúc, bọn hắn mới có thể rời đi, đây là phòng ngừa có người báo động.
Hơn nữa ở cái nhà này còn có tín hiệu gây nhiễu, ngoài Kỷ Nhiên và một số ít người, người khác đều không thể dùng di động hay thiết bị vô tuyến ở trong sân để thông tin.
Nhưng Kỷ Nhiên cũng vô cùng chu đáo, trong nhà nhỏ này trang hoàng rất xa hoa, là chuẩn bị cho hai bên tiến hành mua bán, trong mỗi phòng tầng hai đều có TV, chính là trước khi hoàn thành ngày giao dịch, người ở chỗ này cũng sẽ không nhàm chán.
Khi người thanh niên kia chưa ra khỏi phòng, Diệp Thiên đột nhiên mở miệng nói:
- Vị đại ca, có thể hỏi tính danh anh không?
Diệp Thiên vừa nói lời này, tất cả mọi người bên trong gian phòng ngây ngẩn cả người, Kỷ Nhiên chần chờ một chút, vẫn lên tiếng nói:
- Diệp tiên sinh, nơi này... thế này không hợp quy củ!
Phải biết rằng, những người mua bán ở đây đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ngay cả Kỷ Nhiên cũng sẽ không đi hỏi tên của bọn hắn, coi như bọn hắn đồng ý nói ra tên, mười phần cũng đều là giả.
- Ha ha, không có việc gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi, nói hay không đều không sao.
Diệp Thiên cười cười, ánh mắt nhìn về phía người thanh niên kia.
Người nọ đứng lại, ánh mắt cũng nhìn Diệp Thiên, đi đến ngồi bên bàn trà, mở ra đồ uống vốn không hề động vào, dùng ngón tay chấm một chút, ở trước mặt Diệp Thiên viết ba chữ, sau đó bàn tay hất một cái, trên bàn trà chỉ còn lại dấu vết tấm kính.
Thấy tên trên bàn, Diệp Thiên cười nói:
- Đa tạ, tôi tên là Diệp Thiên!
- Có duyên sẽ gặp!
Người nọ gật gật đầu, lại không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra khỏi phòng.
Tuy rằng hành vi của Diệp Thiên có chút không hợp quy củ, nhưng hai đương sự đều đồng ý, người khác đương nhiên cũng thể nói gì. Kỷ Nhiên cười khan một tiếng, nói:
- Chú Diệp, đồ có thể gửi ở chỗ này, an toàn không cần lo lắng...
- Được, vậy cám ơn Kỷ tổng, chúng ta ra đó đi dạo tiếp!
Diệp Đông Bình cười cười, lôi con đi ra khỏi phòng, nói:
- Diệp Thiên, nơi này nơi là không cho phép hỏi thăm tên tuổi người khác!
- Ba, con biết nên làm thế nào, không có chuyện gì.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, thuận miệng đáp một câu, nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến cái tên "Chu Khiếu Thiên" kia.
Sở dĩ hỏi tên người kia, là vì sau khi giao dịch xong, Diệp Thiên lơ đãng phát hiện, trên người Chu Khiếu Thiên không lây dính bất kỳ sát khí người chết nào.
Điều này làm cho Diệp Thiên thấy kỳ quái, cẩn thận cảm đáp ứng nguyên khí quanh người, hắn lại phát hiện, trên người người thanh niên này mang theo một món đồ nhạc cụ của thầy tu, mà nhạc cụ của thầy tu đó lại là một la bàn.
Nói chung, trên tay những người được thầy phong thủy truyền thừa, cơ bản đều có nhạc cụ của thầy tu, mà thường chính là la bàn. Đây là bởi vì la bàn được truyền thừa lâu nhất, trải qua mỗi một thế hệ không ngừng nuôi dưỡng khí, khả năng trở thành nhạc cụ của thầy tu cũng lớn nhất.
Giống la bàn mà Diệp Thiên có được từ lão đạo sĩ, cũng là một nhạc cụ của thầy tu, có điều Đại Tề Thông Bảo luôn trên người Diệp Thiên nên hắn cũng rất ít khi sử dụng cái la bàn kia.
Nhưng phát hiện này của Diệp Thiên thuyết minh, tuy rằng trên người Chu Khiếu Thiên cũng không có nguyên khí dao động, nhưng hắn nhất định là có quan hệ với người hiểu phong thủy hoặc là trường phái phong thủy, chẳng qua không chịu học nên không biết công pháp thôi.
Đây cũng là người thứ hai Diệp Thiên đã gặp được coi như có liên quan đến nghề phong thuỷ, cho nên lúc đó mới hỏi tên của đối phương, hơn nữa hắn biết, Chu Khiếu Thiên nhất định là nói tên thực của hắn, loại người như hắn, ở một vài thời điểm thường dùng tên giả lừa người.
- Bây giờ kiếm cơm thật đúng là khó khăn!
Diệp Thiên thở dài, có hậu nhân truyền thừa phong thuỷ lại phải đi làm nghề đào mồ trộm kiếm sống, có thể thấy được nghề phong thuỷ thầy tướng hiện đã khó khăn đến cỡ nào.
- Diệp Thiên, nói chuyện với con mà không nghe à? Phát ngây ra cái gì?
Ngay khi Diệp Thiên trở nên trầm tư, bả vai bị Diệp Đông Bình vỗ một cái.
- Dạ? Ba, chuyện gì, ba nói đi!
Diệp Thiên lặng đi một chút, phục hồi tinh thần lại.
Diệp Đông Bình cười nói:
- Đèn Chu Tước đó không tồi, ba có khách hàng thích thứ này, phỏng chừng vừa chuyển tay là có thể kiếm được hơn hai mươi vạn, nhãn lưc của con cũng được đấy nhỉ?
- Ba muốn bán?
Diệp Thiên có chút cổ quái nhìn sang cha, nói:
- Nếu ba không muốn làm cho khách hàng kia đoản mệnh thì đừng nghĩ đến điều này, đây là hung khí, con mua về để sau này cần dùng đến...
Nhà Tây Hán cũng đã cách đây hơn hai nghìn năm, đèn Chu Tước này liên tục bị sát khí nhập vào nhiều năm như vậy, khả năng Hung Sát chỉ sợ so với Vô Ngân của Diệp Thiên cũng không kém là bao, nếu tiếp tục tiến một bước, trở thành pháp khí như Vô Ngân cũng có thể.
Thứ này nếu đặt trong nhà, phỏng chừng gia đình kia ba ngày sẽ thấy chuyện ma quái , Diệp Đông Bình nếu thật sự đem đồ vật này đi bán, thật đúng là gián tiếp mưu sát.
- Hung... Hung khí? Vậy con còn mua sao?
Nghe được Diệp Thiên giải thích, Diệp Đông Bình nhất thời có chút kinh ngạc, vốn cho là con có nhãn lực tốt, kiếm món tiền lớn, ai ngờ cũng lại là mua đồ không sạch sẽ gì về nhà.
- Diệp Thiên, con mua cái gì vậy?
Nói thành thật, Diệp Đông Bình gần đây cũng không dư dả vốn tài chính quay vòng, vì tham gia giao dịch đồ cổ chợ đen lần này, ngày hôm qua hắn đã bán mấy món mới gom được hơn năm mươi vạn.
Vừa rồi Diệp Đông Bình tuy rằng nhìn được mấy món tốt, nhưng cũng chưa dám mua, Diệp Thiên đã tiêu hơn ba vạn, khiến Diệp Đông Bình cũng có chút đau lòng.
Đương nhiên, đối nhi nhãn lực của Diệp Thiên, Diệp Đông Bình vẫn rất tin tưởng, nếu không hắn cũng không đồng ý giao dịch khi mà ngay cả đồ vật cũng chưa xem.
- Là một chiếc đèn đồng thau thời Tây Hán, lát nữa ba nhìn sẽ biết...
Diệp Thiên cũng không giải thích thêm, bởi vì dưới sự dẫn dắt của người trẻ tuổi kia, bọn họ đã sắp tiến vào một tòa nhà.
Trong nhà và vẻ rách nát bên ngoài hoàn toàn bất đồng, nơi này tuy rằng không lớn, nhưng bố trí rất xa xỉ.
Nóc nhà là một chiếc đèn treo rũ xuống gần sát đất, sau khi bật lên, ánh sáng rất sáng, ghế sa lon màu đen bằng da thật có bày một bàn trà bằng gỗ lim phía trước, ở một góc phòng có cái tủ lạnh, bày các loại đồ uống.
- Các vị, muốn giao dịch?
Khi người trẻ tuổi gõ cửa đi vào, một cô gái hơn hai mươi tuổi ngồi ở trong phòng vội vàng đứng dậy, hỏi:
- Mấy vị tiên sinh cần uống chút gì không?
- Gì cũng được ...
- Hai chai nước khoáng!
Diệp Thiên và người nọ đáp hai câu khác nhau, cô gái lập tức tới tủ lạnh lấy ra ba chai nước uống, đạt tới trên bàn trà trước mặt đám người Diệp Thiên.
- Hai vị, còn muốn nhìn lại hàng hay không?
Vào đến phòng rồi, người thanh niên nọ dường như nói nhiều hơn một chút. Nhìn thấy Diệp Đông Bình gật đầu, lập tức đem đồ trong bao đay ra.
- Đèn Chu Tước nhà Tây Hán?
Vừa lấy ra cái đèn Chu Tước cao chừng 20 cm, ánh mắt Diệp Đông Bình liền đánh giá, từ góc độ giám định và thưởng thức đồ cổ mà nói, hắn mạnh hơn nhiều so với con trai.
Bởi vì đồng khí cổ đại rất ít, thông thường cho dù là mồ mả cấp đại thần, cũng cực ít thấy có đèn đồng thau táng cùng. Cho nên Diệp Đông Bình có thể kết luận ngay, đây nhất định xuất xứ từ trong lăng mộ đế vương Tây Hán.
Diệp Đông Bình rất hài lòng với vụ mua bán của con, ngay cả mấy cái gương đồng còn lại cũng không nhìn thêm, lập tức nói:
- Đồ này chúng tôi muốn, chàng thanh niên, chỗ này là ba vạn đồng, cậu cầm lấy!
Từ trong bao lấy ra ba tập tiền nhân dân tệ còn mới nguyên, Diệp Đông Bình lại lấy ra một xấp tiền, đếm ra ba mươi tờ, quay sang nói với cô gái đứng ở bên cạn nói:
- 10% phí hoa hồng phải không? Cô hãy đếm một chút!
Cô bé kia không có đi đón Diệp Đông Bình đưa tới tiền, mà là mở miệng hỏi:
- Vị tiên sinh này. Xin hỏi mã số khách hàng là bao nhiêu? Khách quý của chúng tôi nơi này chia làm ba cấp bậc, nhận chiết khấu khác nhau...
Giao dịch giống như vậy, để lại thông tin ở đây càng ít lại càng an toàn, rất nhiều người cũng không muốn tên mình bị các nhân viên bình thường ở đây biết được.
Cho nên Kỷ Nhiên liền đặt chế độ mã số cho khách quý, mỗi người đều có một mã số, khi giao dịch chỉ cần báo ra mã số, có thể căn cứ cấp bậc khách quý để hưởng mức chiết khấu.
- Mã số khách quý?
Diệp Đông Bình nghe vậy lặng đi một chút, tiện đà cười khổ nói:
- Vị tiểu thư này, tôi còn chưa có mã số khách quý đâu, thôi vậy, cô cứ dựa theo 10% tiền phí mà thu là được!
Diệp Đông Bình lời nói chưa dứt, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đẩy ra, Kỷ Nhiên với vẻ mặt xin lỗi đi đến, nói:
- Chú Diệp, thật là xin lỗi, vừa nghe rồi cháu nghe phía dưới người ta nói chú tới giao dịch, đây là thẻ cho khách quý giữ lại. Sau này khi chú giao dịch, đều hưởng thụ chế độ đãi ngộ khấu trừ 5%...
Mặc dù không có theo bên người, nhưng Kỷ Nhiên luôn luôn ở chú ý đến hai cha con Diệp Thiên, vừa rồi thấy Diệp Đông Bình cùng người nọ vào phòng, lúc này mới nhớ tới hắn còn chưa đưa mã thẻ cho Diệp Đông Bình, vội vàng lấy ra đưa tới.
Trong lòng Diệp Đông Bình cũng hiểu được, thẻ này cũng là người ta nể mặt con mình mà cấp cho. Chính mình không cần phải già mồm nói thêm, lập tức cười nói:
- Kỷ tổng, đa tạ .
- Tiên sinh, 5% là một ngàn năm trăm đồng, đây còn thừa một ngàn rưỡi, ngài cất lấy!
Cô nhân đếm tiền trên bàn, lấy ra một ngàn rưỡi, số còn lại đưa trả lại cho Diệp Đông Bình, đồng thời ánh mắt lơ đãng nhìn Diệp Đông Bình, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào .
Phải biết rằng, cô ở trong này làm đã hơn một năm, thấy qua không ít khách quý, nhưng mức chiết khấu cũng chỉ có thể đánh tới sáu phần (6%), mà trước mặt, một người trung niên diện mạo tầm thường lại có thể có được chế độ đãi ngộ là 5%, hơn nữa còn là ông chủ tự tay đưa lại, khiến cô không khỏi thầm đoán thân phận Diệp Đông Bình.
- Tốt lắm, ba vạn đã đủ, mấy vị, tôi đi trước, Kỷ tổng, đến giờ thì nhắc tôi một tiếng.
Người thanh niên kia thấy giao dịch đã xong, đứng lên, từ đầu đến cuối cũng không động một chút đồ uống trước mặt.
Tiến hành giao dịch như vậy, hoàn thành giao dịch hai bên có quy định thời gian, là không được phép rời khỏi nhà này, chỉ có thể đợi sau khi giao dịch hoàn toàn kết thúc, bọn hắn mới có thể rời đi, đây là phòng ngừa có người báo động.
Hơn nữa ở cái nhà này còn có tín hiệu gây nhiễu, ngoài Kỷ Nhiên và một số ít người, người khác đều không thể dùng di động hay thiết bị vô tuyến ở trong sân để thông tin.
Nhưng Kỷ Nhiên cũng vô cùng chu đáo, trong nhà nhỏ này trang hoàng rất xa hoa, là chuẩn bị cho hai bên tiến hành mua bán, trong mỗi phòng tầng hai đều có TV, chính là trước khi hoàn thành ngày giao dịch, người ở chỗ này cũng sẽ không nhàm chán.
Khi người thanh niên kia chưa ra khỏi phòng, Diệp Thiên đột nhiên mở miệng nói:
- Vị đại ca, có thể hỏi tính danh anh không?
Diệp Thiên vừa nói lời này, tất cả mọi người bên trong gian phòng ngây ngẩn cả người, Kỷ Nhiên chần chờ một chút, vẫn lên tiếng nói:
- Diệp tiên sinh, nơi này... thế này không hợp quy củ!
Phải biết rằng, những người mua bán ở đây đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ngay cả Kỷ Nhiên cũng sẽ không đi hỏi tên của bọn hắn, coi như bọn hắn đồng ý nói ra tên, mười phần cũng đều là giả.
- Ha ha, không có việc gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi, nói hay không đều không sao.
Diệp Thiên cười cười, ánh mắt nhìn về phía người thanh niên kia.
Người nọ đứng lại, ánh mắt cũng nhìn Diệp Thiên, đi đến ngồi bên bàn trà, mở ra đồ uống vốn không hề động vào, dùng ngón tay chấm một chút, ở trước mặt Diệp Thiên viết ba chữ, sau đó bàn tay hất một cái, trên bàn trà chỉ còn lại dấu vết tấm kính.
Thấy tên trên bàn, Diệp Thiên cười nói:
- Đa tạ, tôi tên là Diệp Thiên!
- Có duyên sẽ gặp!
Người nọ gật gật đầu, lại không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra khỏi phòng.
Tuy rằng hành vi của Diệp Thiên có chút không hợp quy củ, nhưng hai đương sự đều đồng ý, người khác đương nhiên cũng thể nói gì. Kỷ Nhiên cười khan một tiếng, nói:
- Chú Diệp, đồ có thể gửi ở chỗ này, an toàn không cần lo lắng...
- Được, vậy cám ơn Kỷ tổng, chúng ta ra đó đi dạo tiếp!
Diệp Đông Bình cười cười, lôi con đi ra khỏi phòng, nói:
- Diệp Thiên, nơi này nơi là không cho phép hỏi thăm tên tuổi người khác!
- Ba, con biết nên làm thế nào, không có chuyện gì.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, thuận miệng đáp một câu, nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến cái tên "Chu Khiếu Thiên" kia.
Sở dĩ hỏi tên người kia, là vì sau khi giao dịch xong, Diệp Thiên lơ đãng phát hiện, trên người Chu Khiếu Thiên không lây dính bất kỳ sát khí người chết nào.
Điều này làm cho Diệp Thiên thấy kỳ quái, cẩn thận cảm đáp ứng nguyên khí quanh người, hắn lại phát hiện, trên người người thanh niên này mang theo một món đồ nhạc cụ của thầy tu, mà nhạc cụ của thầy tu đó lại là một la bàn.
Nói chung, trên tay những người được thầy phong thủy truyền thừa, cơ bản đều có nhạc cụ của thầy tu, mà thường chính là la bàn. Đây là bởi vì la bàn được truyền thừa lâu nhất, trải qua mỗi một thế hệ không ngừng nuôi dưỡng khí, khả năng trở thành nhạc cụ của thầy tu cũng lớn nhất.
Giống la bàn mà Diệp Thiên có được từ lão đạo sĩ, cũng là một nhạc cụ của thầy tu, có điều Đại Tề Thông Bảo luôn trên người Diệp Thiên nên hắn cũng rất ít khi sử dụng cái la bàn kia.
Nhưng phát hiện này của Diệp Thiên thuyết minh, tuy rằng trên người Chu Khiếu Thiên cũng không có nguyên khí dao động, nhưng hắn nhất định là có quan hệ với người hiểu phong thủy hoặc là trường phái phong thủy, chẳng qua không chịu học nên không biết công pháp thôi.
Đây cũng là người thứ hai Diệp Thiên đã gặp được coi như có liên quan đến nghề phong thuỷ, cho nên lúc đó mới hỏi tên của đối phương, hơn nữa hắn biết, Chu Khiếu Thiên nhất định là nói tên thực của hắn, loại người như hắn, ở một vài thời điểm thường dùng tên giả lừa người.
- Bây giờ kiếm cơm thật đúng là khó khăn!
Diệp Thiên thở dài, có hậu nhân truyền thừa phong thuỷ lại phải đi làm nghề đào mồ trộm kiếm sống, có thể thấy được nghề phong thuỷ thầy tướng hiện đã khó khăn đến cỡ nào.
- Diệp Thiên, nói chuyện với con mà không nghe à? Phát ngây ra cái gì?
Ngay khi Diệp Thiên trở nên trầm tư, bả vai bị Diệp Đông Bình vỗ một cái.
- Dạ? Ba, chuyện gì, ba nói đi!
Diệp Thiên lặng đi một chút, phục hồi tinh thần lại.
Diệp Đông Bình cười nói:
- Đèn Chu Tước đó không tồi, ba có khách hàng thích thứ này, phỏng chừng vừa chuyển tay là có thể kiếm được hơn hai mươi vạn, nhãn lưc của con cũng được đấy nhỉ?
- Ba muốn bán?
Diệp Thiên có chút cổ quái nhìn sang cha, nói:
- Nếu ba không muốn làm cho khách hàng kia đoản mệnh thì đừng nghĩ đến điều này, đây là hung khí, con mua về để sau này cần dùng đến...
Nhà Tây Hán cũng đã cách đây hơn hai nghìn năm, đèn Chu Tước này liên tục bị sát khí nhập vào nhiều năm như vậy, khả năng Hung Sát chỉ sợ so với Vô Ngân của Diệp Thiên cũng không kém là bao, nếu tiếp tục tiến một bước, trở thành pháp khí như Vô Ngân cũng có thể.
Thứ này nếu đặt trong nhà, phỏng chừng gia đình kia ba ngày sẽ thấy chuyện ma quái , Diệp Đông Bình nếu thật sự đem đồ vật này đi bán, thật đúng là gián tiếp mưu sát.
- Hung... Hung khí? Vậy con còn mua sao?
Nghe được Diệp Thiên giải thích, Diệp Đông Bình nhất thời có chút kinh ngạc, vốn cho là con có nhãn lực tốt, kiếm món tiền lớn, ai ngờ cũng lại là mua đồ không sạch sẽ gì về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.