Chương 17
Huỳnh Ngọc Trâm
12/11/2017
Được tớ qua đó liền_ Nguyệt Nhi cúp máy. Nó cũng đi lên phòng thay đồ.
CHƯƠNG 12.
15’ sau.
- Đình Đình, lên xe chúng ta tới nhà hàng Tây ăn sáng_ Nguyệt Nhi cười tươi nói, hôm nay nhỏ ă mặc rất thoải mái nha, quần đùi đen, áo croptop trắng ngang eo, tóc cột đuôi ngựa, mang giày bata màu trắng, torng rất năng động( đây là cách ăn mặc của tác giả thường ngày đây mà)
Còn nó lại chọn cho mình, áo croptop đen, trái ngược với Nguyệt Nhi, quần bò đen dài, đôi bata màu đen nốt, mũ lưỡi trai thêu chữ Fila( haiz....đây cũng là cách mặc của tác giả đây mà)
- Đến quán bình dân được rồi_ Nó lên xe nói.
- Nghe cậu, à...cậu cài dây an toàn vào đi_ Nguyệt Nhi gật đầu nhìn nó nói.
- Không cần
- Nguy hiểm lắm đó_ Nguyệt Nhi nhăn mặt.
- Quên tôi từng thắng cô trong trận đua xe sao?_ Nó nhướng mày nhìn Nguyệt Nhi nói.
- Hihi...quên_ Nguyệt Nhi cười nó. Nó ngán ngẩm nói:- Còn trẻ mà mau quên, già trước tuổi rồi.
- Gì chứ?_ Nguyệt Nhi không nghe nó nói hỏi lại.
- Không có gì, chạy đi, đây là ngã ba đó_ Nó nói, hất mặt qua bên đường.
- OK.
Tại một ngôi biệt thự sang trọng ở trung tâm thành phố.
- Thưa ông chủ đây là những người tiểu thư đang dao du với nhau_ Người đàn ôn khoản 30 tuổi đưa một túi hồ sơ, kèm một số hình ảnh đưa cho một người đàn ông khác, không ai khác chính là ông- Triệu Hàn Lăng, papa của nó, còn người kia là thám tử của ông thuê.
- Được rồi cậu về đi, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản_ Ông gật đầu nhận lấy tập hồ sơ.
- Vậy tôi đi trước_ Thám tử, bước đi.
Ông mở hồ sơ ra xem. Từng người từng người một.
Hoàng Lâm Nhật Vũ.
Hoàng Lâm Nguyệt Nhi.
Lâm Hạ Phàm.
Nguyễn Minh Nam
Sau khi dọc đến tên Nguyễn Minh Nam ông sững người.
- Chẳng lẽ nó về rồi sao?_ Ông Nói thầm trong miệng.
- Không được, không thể như thế được_ Ông ném hết tất cả hình ảnh, cùng hồ sơ sang bên, la hét điên cuồng.
Lấy điện thoại gọi cho nó, bên kia nó bắt máy chưa kịp hỏi chuyện gì thì giọng nói lo sợ của ông đã nói trước:- Băng, con về biệt thự của ta đi nhanh lên.
- Có chuyện gì?_ Nó nhíu mày.
- Mau về_ Ông không trả lời câu hoi của nó mà hét lơn bảo nó phải về. Nói xong ông cúp máy, khuôn mặt vẫn còn toát lên lo sợ.
- Nguyệt Nhi dừng lại_ Nó quay qua Nguyệt Nhi đang hớn hở lái xe.
- Sao phải dừng, chúng ta đi ăn sáng mờ_ Nguyệt Nhi khó hiểu quay qua.
- Đã bảo là dừng lại_ Nó cau gắt nói. Nguyệt Nhi đành dừng lại bên làng đường, nó nhanh chóng mở cửa xe bước xuống đi về phía ngược lại, một câu cũng không nói với Nguyệt Nhi.
- Đình Đình, cậu đi đâu vậy?_ Nguyệt Nhi nhìn theo nó nói.
- Không cần đi theo, về trước đi_ Nó nói, Nguyệt Nhi đành chấp nhận đi về thôi, bởi vì nhỏ tìm hiểu nó rồi nha những điều nó nói là sẽ làm, không có khuyên ngăn được.
Tại sao khi Papa nó nghe tên của Nguyễn Minh Nam lại lo sợ như vậy, liệu đằng sau còn có gì bí ẩn, cùng tác giả tìm hiểu nha.
NGẮN LẮM ĐÚNG KHÔNG CÁC BẠN. THÀNH THẬT XIN LỖI NHỮNG CHƯƠNG SAU SẼ CỐ GẮNG HƠN.
CHƯƠNG 12.
15’ sau.
- Đình Đình, lên xe chúng ta tới nhà hàng Tây ăn sáng_ Nguyệt Nhi cười tươi nói, hôm nay nhỏ ă mặc rất thoải mái nha, quần đùi đen, áo croptop trắng ngang eo, tóc cột đuôi ngựa, mang giày bata màu trắng, torng rất năng động( đây là cách ăn mặc của tác giả thường ngày đây mà)
Còn nó lại chọn cho mình, áo croptop đen, trái ngược với Nguyệt Nhi, quần bò đen dài, đôi bata màu đen nốt, mũ lưỡi trai thêu chữ Fila( haiz....đây cũng là cách mặc của tác giả đây mà)
- Đến quán bình dân được rồi_ Nó lên xe nói.
- Nghe cậu, à...cậu cài dây an toàn vào đi_ Nguyệt Nhi gật đầu nhìn nó nói.
- Không cần
- Nguy hiểm lắm đó_ Nguyệt Nhi nhăn mặt.
- Quên tôi từng thắng cô trong trận đua xe sao?_ Nó nhướng mày nhìn Nguyệt Nhi nói.
- Hihi...quên_ Nguyệt Nhi cười nó. Nó ngán ngẩm nói:- Còn trẻ mà mau quên, già trước tuổi rồi.
- Gì chứ?_ Nguyệt Nhi không nghe nó nói hỏi lại.
- Không có gì, chạy đi, đây là ngã ba đó_ Nó nói, hất mặt qua bên đường.
- OK.
Tại một ngôi biệt thự sang trọng ở trung tâm thành phố.
- Thưa ông chủ đây là những người tiểu thư đang dao du với nhau_ Người đàn ôn khoản 30 tuổi đưa một túi hồ sơ, kèm một số hình ảnh đưa cho một người đàn ông khác, không ai khác chính là ông- Triệu Hàn Lăng, papa của nó, còn người kia là thám tử của ông thuê.
- Được rồi cậu về đi, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản_ Ông gật đầu nhận lấy tập hồ sơ.
- Vậy tôi đi trước_ Thám tử, bước đi.
Ông mở hồ sơ ra xem. Từng người từng người một.
Hoàng Lâm Nhật Vũ.
Hoàng Lâm Nguyệt Nhi.
Lâm Hạ Phàm.
Nguyễn Minh Nam
Sau khi dọc đến tên Nguyễn Minh Nam ông sững người.
- Chẳng lẽ nó về rồi sao?_ Ông Nói thầm trong miệng.
- Không được, không thể như thế được_ Ông ném hết tất cả hình ảnh, cùng hồ sơ sang bên, la hét điên cuồng.
Lấy điện thoại gọi cho nó, bên kia nó bắt máy chưa kịp hỏi chuyện gì thì giọng nói lo sợ của ông đã nói trước:- Băng, con về biệt thự của ta đi nhanh lên.
- Có chuyện gì?_ Nó nhíu mày.
- Mau về_ Ông không trả lời câu hoi của nó mà hét lơn bảo nó phải về. Nói xong ông cúp máy, khuôn mặt vẫn còn toát lên lo sợ.
- Nguyệt Nhi dừng lại_ Nó quay qua Nguyệt Nhi đang hớn hở lái xe.
- Sao phải dừng, chúng ta đi ăn sáng mờ_ Nguyệt Nhi khó hiểu quay qua.
- Đã bảo là dừng lại_ Nó cau gắt nói. Nguyệt Nhi đành dừng lại bên làng đường, nó nhanh chóng mở cửa xe bước xuống đi về phía ngược lại, một câu cũng không nói với Nguyệt Nhi.
- Đình Đình, cậu đi đâu vậy?_ Nguyệt Nhi nhìn theo nó nói.
- Không cần đi theo, về trước đi_ Nó nói, Nguyệt Nhi đành chấp nhận đi về thôi, bởi vì nhỏ tìm hiểu nó rồi nha những điều nó nói là sẽ làm, không có khuyên ngăn được.
Tại sao khi Papa nó nghe tên của Nguyễn Minh Nam lại lo sợ như vậy, liệu đằng sau còn có gì bí ẩn, cùng tác giả tìm hiểu nha.
NGẮN LẮM ĐÚNG KHÔNG CÁC BẠN. THÀNH THẬT XIN LỖI NHỮNG CHƯƠNG SAU SẼ CỐ GẮNG HƠN.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.