Chương 18
Huỳnh Ngọc Trâm
15/11/2017
CHƯƠNG 13:
Tại biệt thự của ông.
- Ba có chuyện gì mà kêu con về gắp vậy?_ Nó bước vào, đầu tiên là thấy những hình ảnh của nó cùng đám Nhật Vũ nói chuyện, và một túi hồ sơ. Và khuôn mặt lo sợ của ông.
- Con ngồi xuống đi ta có chuyện muốn nói_ Ông bình tĩnh lại nói, nó nghe lời ngồi xuống.
- Ba có chuyện gì thì nói đi.
- Con....có quen biết Nguyễn Minh Nam không?_ Ông e dè hỏi, nó nghe ông hỏi thì ngạc nhiên:- Sao ba biết anh ta.
- Con có cảm thấy người đó quen quen không?_ Ông lại hỏi, khuôn mặt bây giờ đã vì câu trả lời của nó mà càng lo sợ, hoảng loạn.
- Quen? Con không cảm thấy_ Nó lắc đầu.
- Ừ, con đừng có dao du với tên đó nữa_ Ông yên tâm gật đầu nói.
- Sao vậy ba_ Nó khó hiểu, ba cô dạo này khó hiểu nha.
- Chỉ cần biết vậy là được rồi_ Ông nói, quay bước lên phòng.
- Vậy con về trước_ Nó nói. Hiện tại hai con người hai suy nghĩ khác nhau.
Đang đi trên đường, no luôn suy nghĩ về những gì ông nói, thật khó hiểu, chẳng lẽ có ẩn ý gì sao.
- Đình Đình_ Đằng xa Nguyệt Nhi vẫy tay gọi nó, nó uay lại thấy Nguyệt Nhi, cùng đám Nhật Vũ đang đi tới, cước bộ dừng lại.
- Có chuyện gì?_ Nó lạnh nhạt hỏi.
- Tớ mời cậu đi ăn sáng, vậy mà bỏ người ta lại, rồi đi một mình vậy à_ Nguyệt Nhi trách móc.
- Cần quản?_ Nó nhướng mày hỏi.
- Không có đâu, tớ chỉ thuận miệng nói thôi, vậy bây giờ tớ mời cậu ăn trưa được không_ Nguyệt Nhi hớn hở nói.
- Tùy_ nó chán nản nói
- Các người coi chúng tôi là không khí à_ Nhật Vũ lên tiếng, đi cả dám vậy mà, chỉ có 2 đứa nói xem bọn hắn là không khí à.
- Làm gì có, anh hai, chúng ta tới nhà hàng phía trước ăn đi_ Nguyệt Nhi nịnh hót.
- Mới ăn đây mà, ăn nữa sao?_ Hạ Phàm nói.
- Cả ba người có ăn đâu, mình em ăn mà_ Nguyệt Nhi nói.
- Được rồi, đi ăn là được chứ gì?_ Minh Nam cười, khoát vai Nguyệt Nhi nói.
- Cũng chỉ có chồng là tốt với vợ thôi, còn hai người này.... haiz_ Nguyệt Nhi thở dài nhìn Nhật Vũ với Hạ Phàm.
- Nói gì đó?_ Nhật Vũ mặt hầm hầm nói.
- Có gì đâu_ Nguyệt Nhi xua tay.
- Có đi hay không_ Nó nói, nhìn họ nói chuyện thật ồn ào.
- Đi mà, đi mà_ Nguyệt Nhi nhanh chóng kéo tay nó đi. Nó cũng thuận theo bước đi.
- Tới rồi_ Dừng trước là một nhà hàng Pháp, nổi tiếng, “xem nào đây là một trong những căn nhà hàng của pa mà” _suy nghĩ của nó.
- Lần đầu đi đến nhà hàng Pháp đúng không?_ Nhật Vũ đá đểu.
Nó mặc kệ bước vào trước.
Dừng lại ngay một cái bàn đủ 5 người tại một góc khuất, ít người.
- Qúy khách dùng gì?_ Phục vụ bước ra đưa menu cho cả bọn, nó lật từng trang ra xem những món ăn.
- Sao không biết ăn món nào à_ Nhật Vũ thấy nó xem lâu, nghĩ là nó không biết gọi gì, nên đá đểu,
Nó ngước lên nhìn Nhật Vũ:- Anh có thể ngừng nói được không?
- Tùy_ Nhật Vũ nhún vai.
- Anh hai được rồi, đừng chọ Đình Đình nữa_ Nguyệt Nhi nói. Quay qua nó nói:- Để tớ gọi cho cậu nha.
- Không cần_ Nó ngăn cản, ngoắc phục vụ lại:- cho tôi một phần salade Nicosie, 1 phần Bouillabaisse, 1 phần Coq au vin, 1 phần moules marinières, 1 phần escargot, và 1 phần trán miệng Crepe, cảm ơn_ Nó nói xong gấp men lại đưa cho phục vụ.
- Sao cô ăn nhiều vậy?_ Hạ Phàm trố mắt.
- Nhiều sao? tôi thấy ít ấy_ Nó nòi.
- Cô kêu toàn là những món đắt nhất, mà ngon nhất không_ Minh Nam há hốc mồm, không thể tin một học sinh học bỗng có thể gọi tên những món ăn này rõ ràng như vậy.
- Ăn sao hết_ Nhật Vũ nói.
- Mỗi món nếm một chút cho có vị là được_ Nó mỉm cười.
- Cô đâu trả tiền đâu_ Minh Nam nói.
- Miễn phí mà_ Nó nói.
- Được rồi, Đình Đình cậu ăn bao nhiêu cũng được_ Nguyệt Nhi lên tiếng, mà cũng khâm phục nó luôn gọi những món đắt đỏ.
- Mời quý khách dùng ngon miệng_ Phục vũ đem từng món ăn lên.
- Ăn được rồi_ Nó nói, bắt đầu ăn thức ăn của mình
1 tiếng sau ( thiên ơi, ăn gì mà lâu vậy thiên)
- Tớ đưa cậu về_ Nguyệt Nhi ngỏ lời
- Không cân tôi tự về dược, các người về trước đi_ Nó nói.
- Được vậy bọn tớ về trước bye_ Nguyệt Nhi vẫy tay chào nó.
Tại biệt thự của ông.
- Ba có chuyện gì mà kêu con về gắp vậy?_ Nó bước vào, đầu tiên là thấy những hình ảnh của nó cùng đám Nhật Vũ nói chuyện, và một túi hồ sơ. Và khuôn mặt lo sợ của ông.
- Con ngồi xuống đi ta có chuyện muốn nói_ Ông bình tĩnh lại nói, nó nghe lời ngồi xuống.
- Ba có chuyện gì thì nói đi.
- Con....có quen biết Nguyễn Minh Nam không?_ Ông e dè hỏi, nó nghe ông hỏi thì ngạc nhiên:- Sao ba biết anh ta.
- Con có cảm thấy người đó quen quen không?_ Ông lại hỏi, khuôn mặt bây giờ đã vì câu trả lời của nó mà càng lo sợ, hoảng loạn.
- Quen? Con không cảm thấy_ Nó lắc đầu.
- Ừ, con đừng có dao du với tên đó nữa_ Ông yên tâm gật đầu nói.
- Sao vậy ba_ Nó khó hiểu, ba cô dạo này khó hiểu nha.
- Chỉ cần biết vậy là được rồi_ Ông nói, quay bước lên phòng.
- Vậy con về trước_ Nó nói. Hiện tại hai con người hai suy nghĩ khác nhau.
Đang đi trên đường, no luôn suy nghĩ về những gì ông nói, thật khó hiểu, chẳng lẽ có ẩn ý gì sao.
- Đình Đình_ Đằng xa Nguyệt Nhi vẫy tay gọi nó, nó uay lại thấy Nguyệt Nhi, cùng đám Nhật Vũ đang đi tới, cước bộ dừng lại.
- Có chuyện gì?_ Nó lạnh nhạt hỏi.
- Tớ mời cậu đi ăn sáng, vậy mà bỏ người ta lại, rồi đi một mình vậy à_ Nguyệt Nhi trách móc.
- Cần quản?_ Nó nhướng mày hỏi.
- Không có đâu, tớ chỉ thuận miệng nói thôi, vậy bây giờ tớ mời cậu ăn trưa được không_ Nguyệt Nhi hớn hở nói.
- Tùy_ nó chán nản nói
- Các người coi chúng tôi là không khí à_ Nhật Vũ lên tiếng, đi cả dám vậy mà, chỉ có 2 đứa nói xem bọn hắn là không khí à.
- Làm gì có, anh hai, chúng ta tới nhà hàng phía trước ăn đi_ Nguyệt Nhi nịnh hót.
- Mới ăn đây mà, ăn nữa sao?_ Hạ Phàm nói.
- Cả ba người có ăn đâu, mình em ăn mà_ Nguyệt Nhi nói.
- Được rồi, đi ăn là được chứ gì?_ Minh Nam cười, khoát vai Nguyệt Nhi nói.
- Cũng chỉ có chồng là tốt với vợ thôi, còn hai người này.... haiz_ Nguyệt Nhi thở dài nhìn Nhật Vũ với Hạ Phàm.
- Nói gì đó?_ Nhật Vũ mặt hầm hầm nói.
- Có gì đâu_ Nguyệt Nhi xua tay.
- Có đi hay không_ Nó nói, nhìn họ nói chuyện thật ồn ào.
- Đi mà, đi mà_ Nguyệt Nhi nhanh chóng kéo tay nó đi. Nó cũng thuận theo bước đi.
- Tới rồi_ Dừng trước là một nhà hàng Pháp, nổi tiếng, “xem nào đây là một trong những căn nhà hàng của pa mà” _suy nghĩ của nó.
- Lần đầu đi đến nhà hàng Pháp đúng không?_ Nhật Vũ đá đểu.
Nó mặc kệ bước vào trước.
Dừng lại ngay một cái bàn đủ 5 người tại một góc khuất, ít người.
- Qúy khách dùng gì?_ Phục vụ bước ra đưa menu cho cả bọn, nó lật từng trang ra xem những món ăn.
- Sao không biết ăn món nào à_ Nhật Vũ thấy nó xem lâu, nghĩ là nó không biết gọi gì, nên đá đểu,
Nó ngước lên nhìn Nhật Vũ:- Anh có thể ngừng nói được không?
- Tùy_ Nhật Vũ nhún vai.
- Anh hai được rồi, đừng chọ Đình Đình nữa_ Nguyệt Nhi nói. Quay qua nó nói:- Để tớ gọi cho cậu nha.
- Không cần_ Nó ngăn cản, ngoắc phục vụ lại:- cho tôi một phần salade Nicosie, 1 phần Bouillabaisse, 1 phần Coq au vin, 1 phần moules marinières, 1 phần escargot, và 1 phần trán miệng Crepe, cảm ơn_ Nó nói xong gấp men lại đưa cho phục vụ.
- Sao cô ăn nhiều vậy?_ Hạ Phàm trố mắt.
- Nhiều sao? tôi thấy ít ấy_ Nó nòi.
- Cô kêu toàn là những món đắt nhất, mà ngon nhất không_ Minh Nam há hốc mồm, không thể tin một học sinh học bỗng có thể gọi tên những món ăn này rõ ràng như vậy.
- Ăn sao hết_ Nhật Vũ nói.
- Mỗi món nếm một chút cho có vị là được_ Nó mỉm cười.
- Cô đâu trả tiền đâu_ Minh Nam nói.
- Miễn phí mà_ Nó nói.
- Được rồi, Đình Đình cậu ăn bao nhiêu cũng được_ Nguyệt Nhi lên tiếng, mà cũng khâm phục nó luôn gọi những món đắt đỏ.
- Mời quý khách dùng ngon miệng_ Phục vũ đem từng món ăn lên.
- Ăn được rồi_ Nó nói, bắt đầu ăn thức ăn của mình
1 tiếng sau ( thiên ơi, ăn gì mà lâu vậy thiên)
- Tớ đưa cậu về_ Nguyệt Nhi ngỏ lời
- Không cân tôi tự về dược, các người về trước đi_ Nó nói.
- Được vậy bọn tớ về trước bye_ Nguyệt Nhi vẫy tay chào nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.