Chương 9
Huỳnh Ngọc Trâm
23/10/2017
Còn nó cũng về nhà luôn rồi.
Biệt thử 13( ai nhớ không ta)
Nó đi vào không còn là kiểu chào của người hầu nữa, vì nó đã đuổi hết rồi, nhìn căn nhà màu trắng, lạnh lẽo, chỉ mình nó sống, thật cô đơn, nhưng nó lại thuch1 sự cô đơn này, hơn là có người gần gũi với mình.
Đi thẳng lên phòng căn phòng màu đen, xen lẫn màu trắng khác xa với ngôi biệt thự, không có đèn hay ánh sáng yếu ớt nào, mà chỉ đen với đen thôi. Nó vscn củng 30’ rồi, bây giờ nó mặc một chiếc váy màu trắng, mỏng tanh cứ như mot65 thiên thần lạc trốn trần gian, lớp trang điểm, cùng bộ tóc giả đã bị nó gỡ ra. Kéo rèm cửa ra, một chút ánh sáng yếu ớ của đèn đường rọi vào, ngồi trên khung cửa sổ nhìn vào khoảng không vô tận, tại sao cuộc đời nó lại như vậy, mới sinh ra đã bị ba mẹ bỏ rơi, để lạc vào cô nhi viện, bị các trẻ khác ăn hiếp, để nó trở thành kẽ lạnh lùng như vậy, người ta gọi nó là quỷ dữ, đúng là không sai chút nào. Bây giờ đã 12 giờ đêm, người ta rất ghét thời gian này vì nghĩ nó là thời gian của ma quỷ, nhưng nó lại riêng biệt rất thích thời gian này, giờ này nó cảm thấy không cô đơn lạc lỏng nữa, chắc nó là bạn của loài ma quỷ quen rồi. Trở lại giường nhưng nó không bao giờ ngủ được, cứ có một giấc mơ ám ảnh nó hoài từ lúc 10 tuổi tới nay đã 8 năm. Trong mơ nó thấy một người đàn ông cằm súng đưa về phía 2 vợ chồng đan ôm đứa bé khóc, 2 vợ chống đó chết tại chỗ còn đứa bé thì bị người đàn ông đem đi. Nhưng không nhìn thấy rõ được mặt của tất cả.
Sáng.
Nó vẫn quen thức sớm hơn, mà có bao giờ nó ngủ đâu chứ, vậy mà nó không có tàn nhan hay mắt thăm quần gì cả. Vẫn con đường quen thuộc đi đến trường, vẫn là đám học sinh bàn tán về đám Nhật Vũ, nó cảm thấy chán ngấy cái vụ này rồi, chắc nên thu mua cái trường này quá.
Biệt thử 13( ai nhớ không ta)
Nó đi vào không còn là kiểu chào của người hầu nữa, vì nó đã đuổi hết rồi, nhìn căn nhà màu trắng, lạnh lẽo, chỉ mình nó sống, thật cô đơn, nhưng nó lại thuch1 sự cô đơn này, hơn là có người gần gũi với mình.
Đi thẳng lên phòng căn phòng màu đen, xen lẫn màu trắng khác xa với ngôi biệt thự, không có đèn hay ánh sáng yếu ớt nào, mà chỉ đen với đen thôi. Nó vscn củng 30’ rồi, bây giờ nó mặc một chiếc váy màu trắng, mỏng tanh cứ như mot65 thiên thần lạc trốn trần gian, lớp trang điểm, cùng bộ tóc giả đã bị nó gỡ ra. Kéo rèm cửa ra, một chút ánh sáng yếu ớ của đèn đường rọi vào, ngồi trên khung cửa sổ nhìn vào khoảng không vô tận, tại sao cuộc đời nó lại như vậy, mới sinh ra đã bị ba mẹ bỏ rơi, để lạc vào cô nhi viện, bị các trẻ khác ăn hiếp, để nó trở thành kẽ lạnh lùng như vậy, người ta gọi nó là quỷ dữ, đúng là không sai chút nào. Bây giờ đã 12 giờ đêm, người ta rất ghét thời gian này vì nghĩ nó là thời gian của ma quỷ, nhưng nó lại riêng biệt rất thích thời gian này, giờ này nó cảm thấy không cô đơn lạc lỏng nữa, chắc nó là bạn của loài ma quỷ quen rồi. Trở lại giường nhưng nó không bao giờ ngủ được, cứ có một giấc mơ ám ảnh nó hoài từ lúc 10 tuổi tới nay đã 8 năm. Trong mơ nó thấy một người đàn ông cằm súng đưa về phía 2 vợ chồng đan ôm đứa bé khóc, 2 vợ chống đó chết tại chỗ còn đứa bé thì bị người đàn ông đem đi. Nhưng không nhìn thấy rõ được mặt của tất cả.
Sáng.
Nó vẫn quen thức sớm hơn, mà có bao giờ nó ngủ đâu chứ, vậy mà nó không có tàn nhan hay mắt thăm quần gì cả. Vẫn con đường quen thuộc đi đến trường, vẫn là đám học sinh bàn tán về đám Nhật Vũ, nó cảm thấy chán ngấy cái vụ này rồi, chắc nên thu mua cái trường này quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.