Chương 10
Huỳnh Ngọc Trâm
27/10/2017
CHƯƠNG 5:
Tại trường vẫn không khí đó, vẫn đám học sinh đó, nhưng ánh mắt của họ nhìn nó càng thêm khinh bỉ.
Nó chả quan tâm mà đi thẳng vào lớp. Nhưng vừa bước vào lớp thì, nó dừng lại ngay tại cửa vì cộng dây, đang dăn ngang đường đi, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy nhưng nó nhìn thấy vì đôi mắt bên phái của nó có khả năng đặc biệt có thể nhìn thấy những gì nhỏ nhất, và bên trái có thể thấy được tương lai của họ. Nó còn rất nhiều bí mật kể cả ba nó còn không biết.
Nhìn từ xa đám Nhật Vũ đang đi lại, đi trước vẫn là Nhật Vụ, nó suy nghĩ gì đó sao đó cười một cái nhảy người lên lang can ngồi, làm đám học sinh đang mong chờ nó bước vào hụt hẫng. Đám Nhật Vũ thấy nó ngồi đó, cũng chả quan tâm, người đi vào đầu tiên là Nguyệt Nhi vừa vặn hứng chọn mọt thao bột, làm cả người dính bọt trắng tinh. Cả lớp thấy vậy thì lo sợ. Nguyệt Nhi thấy vậy liền bực quát:- Ai làm? Ai làm?
Chả ai dám đứng ra nhận, nó từ ngoài đi vào nhìn Nguyệt Nhi, thấy nó Nguyệt Nhi liền nói:- Cô làm đúng không?
- Tôi vào sau các người mà_Nó nói. Sau đó nhìn đám học sinh đang lo sợ:- Chắc họ là chủ mưu đó.
- Trong các người ai làm?_ Nhật Vũ hỏi.
- Chúng tớ chỉ muốn cho cậu ta_ Chỉ về phía nó:- Nhưng cậu lại đi vào
- Hừ, các người làm cũng biết tính toán chứ, một lũ ngu xuẩn_ Minh Nam bước lên đỡ lấy Nguyệt Nhi chửi đám học sinh, thật ra 2 người này là người yêu đó ạ.
- Bọn em xin lỗi_ Đám học sinh ríu rít nói. Đám Nhật Vũ đưa Nguyệt Nhi lên phòng riêng của cả bọn. Con nhỏ đứng đầu trong lớp lớn tiếng quát nó:- Coi như hôm nay mày mau mắn nhưng lần sau thì không đâu, con đ*_ Nói rồi cô ả bước đi về chỗ mình ngồi, đám học sinh cũng giải tán.
Nó chỉ cười khinh bỉ những lời nói đó, nó nhìn thấy tương lai của cô ta, một tương lai đầy màu đen, cùng cái chết hết sức bẩn thỉu. Nó củng về chỗ mình ngồi. Cuối cùng đám Nhật vũ cũng quay lại, đúng là nhà giàu có khác có luôn bộ đồ mới để thay(tg: chị cũng giàu vậy?
Nó chóng tay lên cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, Hạ Phàm thấy nó nhìn ra ngoài liền đưa tay tính bỏ một con chuột vào cặp nó thì....
- Cậu làm gì vậy?_ Nó quay qua, nó tuy nhìn ra ngoài nhưng nó biết họ làm gì, nói gì đấy chứ, nó biết Hạ Phàm muốn làm gì nhưng giả bộ hỏi.
- À...tôi đâu có làm gì đâu?_ Hạ Phàm mau chóng rụt tay lại, kèm theo con chuột chết, nhưng Nhật Vũ nhanh chóng cướp lấy con chuột đưa lên trước mặt nó:- Sợ không_ Trái lại với ý nghĩ là nó sẽ sợ, thì nó chỉ liếc con chuột một lần cười khinh, quay qua phán một câu:- Ấu trĩ_ Nói xong lại nhìn ra ngoài cửa sỗ. Làm cả đám quê một vố. Nhật Vũ tức giận, lấy trong áo khoát ra cây súng hướng sũng về phía eo nó, cảm thấy eo mình có gì đó, nó quay qua nhìn xuống thì ra là cây súng, sau đo lại ngước theo cánh tay đang đưa súng hỗ mình. Nhật Vũ thấy nó vậy tưởng nó sợ thì cười một cái:- Sao sợ chưa?
- Chưa_ Vừa nói, nó vừa đánh vào tay Nhật Vũ một cái , làm tay Nhật Vũ buông lòng, nhanh chóng chớp lấy thời cơ, nó cướp lấy súng, và để ngay tim Nhật Vũ. Làm cả đám bạn hết hồn, còn Nhật Vũ thì còn ngạc nhiên hơn, vì tốc độ quá nhanh đi( À... thật ra đám học sinh không thấy là vì, đám này ngồi cuối góc, với lại Nhật Vũ và nó quay vào nhau nên không ai thấy là phải)
- Sao, sợ không? Chỉ một tiếng “Pằng” thì anh chết ngay_ Nó nói, còn chuẩn bị bóp cò thì.....
- Ê dừng lại, chỉ giỡn thôi mà, đừng nóng_ Hạ Phàm nhanh chóng cầu hòa, nhìn khuôn mặt Nhật Vũ đi đả tức giận lắm rồi, không ngăn cản chắc sẽ có án mạng quá.
- giỡn thôi sao? Nhưng....tôi à người không thích giỡn_ Nó nhìn Hạ Phàm nói.
- Không giỡn vậy tối nay đến bar W đi, chúng ta thách đấu, ai thua phải gọi người thắng làm chị_ Nguyệt Nhi nói. Nó suy nghĩ cũng gật đầu, buông súng ra khỏi tim Nhật Vũ. Nhưng không trả lại.
- Trả súng đây_ Nhật Vũ nói.
- Tôi không muốn đưa mạng mình đến nơi nguy hiểm, ra về tôi sẽ trả_ Nó nói xong, cũng gục đầu xuống bàn ngủ.
Tại trường vẫn không khí đó, vẫn đám học sinh đó, nhưng ánh mắt của họ nhìn nó càng thêm khinh bỉ.
Nó chả quan tâm mà đi thẳng vào lớp. Nhưng vừa bước vào lớp thì, nó dừng lại ngay tại cửa vì cộng dây, đang dăn ngang đường đi, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy nhưng nó nhìn thấy vì đôi mắt bên phái của nó có khả năng đặc biệt có thể nhìn thấy những gì nhỏ nhất, và bên trái có thể thấy được tương lai của họ. Nó còn rất nhiều bí mật kể cả ba nó còn không biết.
Nhìn từ xa đám Nhật Vũ đang đi lại, đi trước vẫn là Nhật Vụ, nó suy nghĩ gì đó sao đó cười một cái nhảy người lên lang can ngồi, làm đám học sinh đang mong chờ nó bước vào hụt hẫng. Đám Nhật Vũ thấy nó ngồi đó, cũng chả quan tâm, người đi vào đầu tiên là Nguyệt Nhi vừa vặn hứng chọn mọt thao bột, làm cả người dính bọt trắng tinh. Cả lớp thấy vậy thì lo sợ. Nguyệt Nhi thấy vậy liền bực quát:- Ai làm? Ai làm?
Chả ai dám đứng ra nhận, nó từ ngoài đi vào nhìn Nguyệt Nhi, thấy nó Nguyệt Nhi liền nói:- Cô làm đúng không?
- Tôi vào sau các người mà_Nó nói. Sau đó nhìn đám học sinh đang lo sợ:- Chắc họ là chủ mưu đó.
- Trong các người ai làm?_ Nhật Vũ hỏi.
- Chúng tớ chỉ muốn cho cậu ta_ Chỉ về phía nó:- Nhưng cậu lại đi vào
- Hừ, các người làm cũng biết tính toán chứ, một lũ ngu xuẩn_ Minh Nam bước lên đỡ lấy Nguyệt Nhi chửi đám học sinh, thật ra 2 người này là người yêu đó ạ.
- Bọn em xin lỗi_ Đám học sinh ríu rít nói. Đám Nhật Vũ đưa Nguyệt Nhi lên phòng riêng của cả bọn. Con nhỏ đứng đầu trong lớp lớn tiếng quát nó:- Coi như hôm nay mày mau mắn nhưng lần sau thì không đâu, con đ*_ Nói rồi cô ả bước đi về chỗ mình ngồi, đám học sinh cũng giải tán.
Nó chỉ cười khinh bỉ những lời nói đó, nó nhìn thấy tương lai của cô ta, một tương lai đầy màu đen, cùng cái chết hết sức bẩn thỉu. Nó củng về chỗ mình ngồi. Cuối cùng đám Nhật vũ cũng quay lại, đúng là nhà giàu có khác có luôn bộ đồ mới để thay(tg: chị cũng giàu vậy?
Nó chóng tay lên cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, Hạ Phàm thấy nó nhìn ra ngoài liền đưa tay tính bỏ một con chuột vào cặp nó thì....
- Cậu làm gì vậy?_ Nó quay qua, nó tuy nhìn ra ngoài nhưng nó biết họ làm gì, nói gì đấy chứ, nó biết Hạ Phàm muốn làm gì nhưng giả bộ hỏi.
- À...tôi đâu có làm gì đâu?_ Hạ Phàm mau chóng rụt tay lại, kèm theo con chuột chết, nhưng Nhật Vũ nhanh chóng cướp lấy con chuột đưa lên trước mặt nó:- Sợ không_ Trái lại với ý nghĩ là nó sẽ sợ, thì nó chỉ liếc con chuột một lần cười khinh, quay qua phán một câu:- Ấu trĩ_ Nói xong lại nhìn ra ngoài cửa sỗ. Làm cả đám quê một vố. Nhật Vũ tức giận, lấy trong áo khoát ra cây súng hướng sũng về phía eo nó, cảm thấy eo mình có gì đó, nó quay qua nhìn xuống thì ra là cây súng, sau đo lại ngước theo cánh tay đang đưa súng hỗ mình. Nhật Vũ thấy nó vậy tưởng nó sợ thì cười một cái:- Sao sợ chưa?
- Chưa_ Vừa nói, nó vừa đánh vào tay Nhật Vũ một cái , làm tay Nhật Vũ buông lòng, nhanh chóng chớp lấy thời cơ, nó cướp lấy súng, và để ngay tim Nhật Vũ. Làm cả đám bạn hết hồn, còn Nhật Vũ thì còn ngạc nhiên hơn, vì tốc độ quá nhanh đi( À... thật ra đám học sinh không thấy là vì, đám này ngồi cuối góc, với lại Nhật Vũ và nó quay vào nhau nên không ai thấy là phải)
- Sao, sợ không? Chỉ một tiếng “Pằng” thì anh chết ngay_ Nó nói, còn chuẩn bị bóp cò thì.....
- Ê dừng lại, chỉ giỡn thôi mà, đừng nóng_ Hạ Phàm nhanh chóng cầu hòa, nhìn khuôn mặt Nhật Vũ đi đả tức giận lắm rồi, không ngăn cản chắc sẽ có án mạng quá.
- giỡn thôi sao? Nhưng....tôi à người không thích giỡn_ Nó nhìn Hạ Phàm nói.
- Không giỡn vậy tối nay đến bar W đi, chúng ta thách đấu, ai thua phải gọi người thắng làm chị_ Nguyệt Nhi nói. Nó suy nghĩ cũng gật đầu, buông súng ra khỏi tim Nhật Vũ. Nhưng không trả lại.
- Trả súng đây_ Nhật Vũ nói.
- Tôi không muốn đưa mạng mình đến nơi nguy hiểm, ra về tôi sẽ trả_ Nó nói xong, cũng gục đầu xuống bàn ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.