Thiên Thần Nhỏ Bảo Vệ Mẹ Ngây Thơ, Tống Tài Ông Cứ Đợi Đấy

Chương 2: Mười Ba Tuổi Mang Thai .

KhôngThởĐược

23/07/2015

Cơn đau qua đi, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, nặng nề, từng giọt máu đỏ hồng rơi xuống tấm ga giường màu tím khói, Trúc Huyên nằm ở trên giường khóc nức nở, mặc kệ cho Quân Thiên ôm lấy eo cô ghì mạnh một mực nhấp người tới, thỏa mãn dục vọng Quân Thiên lập tức bừng tỉnh, anh mở to hai mắt, bàng hoàng sợ hãi lắp bắp:

- Huyên... anh... anh....

Anh buông cô ra, đứng dậy mà toàn thân run rẩy ngã phịch xuống nền nhà, mình... mình vừa làm gì thế này?

Trúc Huyên chống tay gắng gượng ngồi dậy, cô nhìn Quân Thiên với đôi mắt ngập nước, ngập tràn niềm đau, ý nghĩ hiện lên:

- Mình còn tưởng anh ấy quan tâm đến mình, xem mình như em gái... nhưng mình đã lầm... mình đã bị phản bội...

Trúc Huyên run rẩy ôm lấy hai vai của mình, cô thút thít thu người co rúm lại che đi phần váy áo bị rách, Quân Thiên đứng dậy đi nhanh tới, anh kéo lấy tấm chăn choàng quanh người cô, vẻ mặt áy náy không ngừng nói câu xin lỗi:

- Huyên... anh xin lỗi... anh đã... anh... anh xin lỗi em...

Trúc Huyên bậm lấy môi, siết tay, lời xin lỗi của anh khiến cô sợ hãi rụng rời, run giọng nói:

- Anh đi đi... ra khỏi phòng của em ngay đi...

Trúc Huyên nhắm tịt hai mắt hét lớn:

- RA NGOÀI....

Quân Thiên giật mình từ từ buông tay ra khỏi người cô, anh đứng dậy kéo lấy khoá quần rồi bước nhanh khỏi phòng, Trúc Huyên buông tấm chăn, cô bước từng bước khó nhọc vào nhà tắm, đóng cửa hai mắt nhìn lên tấm gương, nước mắt cứ trào ra không ngớt, 13 tuổi lần đầu tiên cô biết thế nào là nỗi đau xác thịt.

Từ ngày đó, Trúc Huyên ít nói, trầm lặng, mỗi lần nhìn thấy Quân Thiên đến chơi, cô sợ hãi đóng sầm cửa nhốt mình trong phòng, khiến cho anh một cơ hội nói lời xin lỗi cũng không có.



Ba tháng sau, ở dưới tầng trệt của một ngôi nhà sang trọng, một người đàn ông khoảng 45 tuổi tức giận không ngừng đập phá đồ đạc "loảng xoảng choang choang", kèm theo đó là lời nói vô cùng khó nghe:

- Cho mày ăn học đàng hoàng để rồi mày làm ra cái chuyện bại hoại này hả? Sao mày không chết đi cho khuất mắt tao... ahhh.... "Xoảng".

Ông tức giận cầm lấy bình hoa cổ ném đi, Trúc Huyên giật mình sợ hãi, cô nhắm nghiền hai mắt khóc nức nở, người phụ nữ trẻ trung tầm 40 tuổi chụp lấy tay Trúc Huyên đánh mấy cái vào vai cô, bà ngồi bệt ở dưới đất vung tay vung chân khóc lớn:

- Trời ơi... con ơi là con, mới tí tuổi đầu mà đã... tức chết tôi mà... trời ơi là trời...

Phú Ân cầm lấy que thử thai hai vạch mà không khỏi run người, anh tức điên ném mạnh que thử thai xuống đất, chạy nhanh tới chỗ Trúc Huyên, nắm lấy vai cô lắc mạnh, trừng mắt tức giận nói:

- Là thằng nào... em nói đi... anh sẽ giết chết nó... anh sẽ giết chết nó... nói mau... em nói mau...

Trúc Huyên nức nở, đầu không ngừng lắc qua lắc lại, miệng không thể nói nên lời, ba cô trừng mắt tức giận chỉ tay về phía cô hét lớn:

- Mày không nói tao từ mày, cút đi đâu thì đi đi...

Phú Ân quay qua cãi lời nói của ông:

- BA... sao ba có thể nói như vậy...

Ông hét lên giận dữ:

- Con im đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thần Nhỏ Bảo Vệ Mẹ Ngây Thơ, Tống Tài Ông Cứ Đợi Đấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook