Thiên Thần Nhỏ Bảo Vệ Mẹ Ngây Thơ, Tống Tài Ông Cứ Đợi Đấy

Chương 5: Quyết Định Của Người Mẹ .

KhôngThởĐược

23/07/2015

Giữa trưa, từng cơn gió nồm thưa thớt thổi qua làm dịu đi cái nắng nóng của trưa hè, sau khi ăn cơm xong, Quân Thiên đứng ở ngoài cửa xe liên lạc với chị họ, nhờ chị giới thiệu cho anh một bác sĩ phụ khoa giỏi, Trúc Huyên ở trong xe đưa mắt nhìn anh một lúc lâu, cô lặng lẽ cúi gằm mặt thở ra một tiếng dài, tắt điện thoại Quân Thiên mở cửa xe ngồi vào buồng lái, anh chở Trúc Huyên đến bệnh viện lớn hơn lúc nãy nhưng lại đi vào bằng cửa sau, chiếc điện thoại ở trong túi anh khẽ rung, anh một tay dìu Trúc Huyên, một tay nghe điện thoại.

- Alô... Phú Ân... cậu nói gì đi chứ... Phú Ân...

Cầm điện thoại Phú Ân không ngừng run rẩy, vết thương ở tay và chân không ngừng chảy máu, anh tựa lưng vào tường, thở một cách khó khăn, chậm rãi nói:

- Chết tiệt...!!! Đau quá...!! Quân Thiên cậu ở đâu vậy? Em gái mình ổn chứ? Nó thế nào rồi, cậu mau đến công viên đón mình đi, mình trốn ra ngoài không có mang theo tiền.

Trúc Huyên ở bên cạnh lo lắng gọi lớn một tiếng vào điện thoại:

- Anh haii ơi...

Phú Ân thở một tiếng nhẹ nhõm, tốt rồi, con bé không sao là tốt rồi, tắt điện thoại, anh ngồi thụp xuống vỉa hè, mọi người nhìn anh lo lắng nhưng không dám lại gần.

Quân Thiên nhét điện thoại vào túi quần , anh móc bóp lấy ra một sấp tiền ước chừng 6-7 triệu đưa cho Trúc Huyên, kèm theo lời dặn dò:

- Huyên, em vào một mình được không? Anh lỡ hẹn với bác sĩ rồi, không thể để người ta chờ được, bây giờ anh đi đón anh hai của em, một lát nữa sẽ quay lại đón em, được không?

Trúc Huyên nuốt xuống một ngụm nước miếng, cô khẽ gật đầu, Quân Thiên vỗ nhẹ lên vai cô, anh đi vài bước lại quay đầu nhìn cô, xem cô thế nào, có ổn không, Trúc Huyên ngó theo bóng lưng anh cho đến khi anh đi khuất, một người phụ nữ khoảng 45-50 tuổi mặc áo blouse trắng đi ra cổng sau, nhìn thấy Trúc Huyên bà cất tiếng gọi:



- Này cháu gì ơi, cháu là người mà giáo sư Mạc Hàn Ly giới thiệu phải không? Mau tới đây?

Trúc Huyên quay sang nhìn bác sĩ, cô gật đầu không nói gì hết, Mạc Hàn Ly là ai chứ? Là giáo sư - Phó Hiệu trưởng Đại học Y nổi tiếng a, đi theo bác sĩ vào phòng, Trúc Huyên nằm trên giường, cô nhìn lên màn hình, con cô đang chuyển động, cô hồi hộp chờ đợi, bác sĩ quay sang nhìn cô có chút lo lắng nói:

- Hơn hai tháng rồi, thai khỏe lắm, cháu nghĩ kĩ chưa, muốn bỏ nó thật sao?

Trúc Huyên nghẹn lời, trống ngực đập thình thịch, trong đầu xuất hiện một thiên thần và một ác quỷ đang tranh cãi không ngừng hối thúc cô:

- Nó là một sinh mệnh đấy, cô là mẹ nó mà, cô không thương nó sao?

- Bỏ nó đi, giữ nó lại cuộc đời cô coi như kết thúc.

- Cô không thương nó sao... cô không thương nó sao... cô không thương nó sao...

- Bỏ nó đi... bỏ nó đi... bỏ nó đi...

Trúc Huyên đau đầu, cô mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền, nhắm thật chặt, hai hàng nước mắt từ từ chảy dài xuống mang tai, cô nghĩ đến mẹ, người đã sinh ra cô, người đã nuôi nấng dạy dỗ cô, đã yêu thương cô một tình yêu hết mực, vậy mà giờ đây cô vấp ngã bà nhẫn tâm ruồng bỏ cô, quay lưng bỏ đi để mặt cho cô gào khóc trong vô vọng gọi bà một tiếng "mẹ ơi" mà bà vẫn không ngoái đầu lại nhìn, cô nghĩ nếu như cô có con, nếu như cô được làm mẹ, cô sẽ không bao giờ như thế, cô sẽ yêu thương con của mình, mặc cho nó có vấp ngã nó vẫn là con của cô.

- Con không muốn bỏ... con không muốn bỏ... con yêu nó... con yêu nó nhiều lắm bác sĩ ơi.... hu hu hu...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thần Nhỏ Bảo Vệ Mẹ Ngây Thơ, Tống Tài Ông Cứ Đợi Đấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook