Thiên Thần Nhỏ Bảo Vệ Mẹ Ngây Thơ, Tống Tài Ông Cứ Đợi Đấy

Chương 6: Lời Nói Dối Của Bác Sĩ .

KhôngThởĐược

23/07/2015

Phía bên kia vỉa hè, mọi người xúm xít kéo đến xem đông nghịt, người này người nọ đứng ngoài nói ghé vào:

- Sao không đưa đi cấp cứu còn để đó?

- Tại sao không đưa cậu ấy đi cấp cứu?

Bỗng một tiếng phanh xe chói tai truyền đến "két...két...", mọi người giật mình quay đầu lại, Quân Thiên mở cửa xe, anh chạy phắt lên vỉa hè chen vào đám đông, miệng không ngừng hô lớn:

- Phú Ân... Phú Ân...

Phú Ân chậm rãi mở ra hai mắt, anh ngẩng đầu lên nhìn người đang đi đến, hơi thở ngập ngừng:

- Chết tiệt!! Cậu ở Mỹ hay sao mà giờ mới tới??

Quân Thiên vẻ mặt nhăn nhó đi nhanh đến hừ anh một tiếng:

- Sắp chết đến nơi rồi mà cậu còn giỡn được à?

Quân Thiên ngồi xổm xuống nắm lấy tay Phú Ân vắt qua vai, tay còn lại ôm lấy hông anh, dìu anh lên xe, Phú Ân liếc qua ánh mắt lo lắng nhìn Quân Thiên, thanh âm mệt mỏi nói ra:

- Em gái mình sao rồi? Nó ổn chứ? Mau đưa mình đến chỗ nó đi.



Quân Thiên có chút gì đó nghèn nghẹn, tim anh nhói lên từng hồi, anh đặt nhẹ Phú Ân ở hàng ghế phụ rồi mở miệng nói:

- Mình đưa cậu đến bệnh viện.

Ngay sau đó cửa xe đóng sầm lại.

- Quân Thiên... cậu...

Phú Ân hoa mắt ngã xuống mặt ghế hôn mê, mất ý thức.

Tại bệnh viện - Quân Thiên không ngừng đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu với chiếc điện thoại kề sát bên tai, anh sốt ruột lo lắng đưa điện thoại xuống ấn nút gọi rồi lại đưa lên tai, trong đầu không ngừng hiện lên suy nghĩ thúc giục:

- Bắt máy đi em... bắt máy đi em... làm ơn... bắt máy đi mà...

Anh đã gọi liên tục mười lăm cuộc, nhưng không có ai nhấc máy, Quân Thiên đổi số gọi đến bệnh viện đa khoa tỉnh, đầu dây bên kia trả lời:

- Alô, anh tìm bác sĩ Ngọc phải không? Đợi một chút để tôi kết nối.

Cô y tá trực điện thoại ấn nhẹ một nút, đợi ba giây rồi nói vào:

- Bác sĩ Ngọc, có người tìm cô, tôi kết nối nhé.



- Ừm.

Bác sĩ Ngọc thả tay ra khỏi nút ấn, cô chỉnh gọng kính nhấc điện thoại đưa đến gần tai:

- Alô, tôi bác sĩ Ngọc đây, xin hỏi có chuyện gì vậy?

Quân Thiên lo lắng nói nhanh vào điện thoại:

- Bác sĩ, cháu là Quân Thiên, là em họ của chị Hàn Ly, xin hỏi Trúc Huyên có ở đó không ạ, nhờ bác sĩ chuyển máy giúp cháu.

- Àh... con bé phá thai xong thì rời đi rồi, cô còn tưởng cháu đến đón con bé rồi chứ.

Quân Thiên chợt điếng người, anh bóp chặt điện thoại chạy đi, rất nhanh cô y tá chạy tới cản anh lại:

- Anh không thể đi được, bệnh nhân còn đang ở trong phòng cấp cứu.

Cùng lúc đó, ở bệnh viện đa khoa tỉnh, bác sĩ Ngọc cầm lấy hồ sơ của Trúc Huyên mà không khỏi nghẹn ngào, bà nhớ đến lời nói của Trúc Huyên trước lúc rời đi:

- Bác sĩ, xin bác sĩ giúp cháu, nói với anh ấy là đứa bé không còn nữa... cháu xin bác sĩ...

Bác sĩ Ngọc thở dài, cô đặt hồ sơ xuống bàn làm việc rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thần Nhỏ Bảo Vệ Mẹ Ngây Thơ, Tống Tài Ông Cứ Đợi Đấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook