Chương 291: Dominic
artermis_lyn
30/09/2023
Cho dù là đã tỉnh nhưng mà Kaylin vẫn phải ở lại đây, tính ra đã gần một
năm. Kaylin cũng đã muốn được về nhà rất nhiều lần nhưng vì cơ thể cô
không cho phép, cô cũng không thể về được.
Những gì đối với Kaylin là cả một kì tích rồi, họ cũng không nghĩ cô có thể đi lại khỏe mạnh đi lại như bây giờ. Kaylin có thể đi lại, những hoạt động nhẹ nhàng cô có thể làm. Nhưng mà vẫn cần nhờ đến sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Cho tới mùa đông thì cô cũng có thể tốt hơn, vì bác sĩ nói thay đổi môi trường cho cô làm quen nên mới đưa cô về nhà. Từ căn phòng ngủ bình thường, giờ nó lại không khác gì phòng điều trị cho bệnh nhân. Nếu có điều gì khác thì chính là vì căn phòng này rộng lớn, còn sang trọng hơn những căn phòng điều trị bình thường.
Ở trong phòng, Tinh Tuyết cũng giúp đỡ Kaylin đi lại dễ dàng hơn. Thật ra thì căn phòng này quá rộng đi, có thể so sánh với một căn nhà nhỏ.
- Angel à, anh nghĩ em nên nghỉ thôi. Đi vậy là được rồi. - Cao Lãng ngồi ở sofa ăn hoa quả mà nói.
Kaylin tỉnh dậy là tốt rồi, họ cũng không cần cô phải làm gì hết. Kaylin cũng rất vui, cô cũng không nghĩ mình có thể tỉnh lại được. Suy nghĩ ban đầu chỉ mong bản thân có thể gắng gượng tới lúc sinh con, sau đấy lại có mong ước được quay về với mọi người. Nó cứ như giấc mơ vậy, một giấc mơ tuyệt đẹp mà hoàn hảo đối với cô.
. . .
Đêm đến Zane ngủ ở trên sofa, chợt mở mắt nhìn về phía giường nằm. Kaylin lại đang chống tay muốn dậy. Chưa gì cô đã có thể xuống để mở cửa đi ra ngoài. Nhưng còn chưa ra được đã bị anh chặt lại.
Quay lại hơi lo sợ mà nhìn anh. Cô cũng chỉ định đi xem đứa bé ngủ một chút, cũng không định làm gì khác.
- Em... chỉ muốn xem con...
- Nó ngủ rồi. Em cũng ngủ đi.
Zane không nhiều lời liền bế cô quay về giường. Kaylin có chút thất vọng nhưng cũng không thể làm gì khác.
Đặt cô xuống giường nằm rồi định quay về sofa. Không ngờ cô lại kéo tay anh lại. Kaylin muốn nói chuyện một chút với anh.
- Em không... không có buồn ngủ.
Sáng ngày ra thì nằm đến tận trưa, rồi hoạt động một chút lại nghỉ ngơi. Bây giờ không buồn ngủ cũng đúng.
- D--ominic... Em muốn đặt tên cho con của chúng ta... Em thích tên đấy. - Kaylin nắm tay Zane nhìn anh mà nói.
Có chút sợ hãi, cô cũng không biết sao nữa nhưng mỗi lần nhìn anh là cô đã thấy run trong người. Có lẽ nó đã như một thói quen, cô cũng không thể sửa được nó.
Zane nghe cô nói vậy, có chút suy ngẫm, cũng không phải để xem ý nghĩa của cái tên, chỉ là đang nghĩ vì sao cô thích nó mà thôi. Một lát sau liền gật đầu.
- Ừ.
Lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy, Kaylin đã quen quá rồi. Cô nói xong cũng chỉ có thể ủ rũ nằm xuống giường mà im lặng. Mọi người cũng nói khi cô trong giai đoạn nguy hiểm, Zane cũng phải thức đêm không biết bao nhiêu ngày để vùi mình trong phòng nghiên cứu. Anh đã nghĩ đến cô rất nhiều. Cho dù Tinh Tuyết không thích Zane thật, nhưng việc anh lo cho Kaylin thì cô không hề phủ nhận. Chỉ là tại sao cô vẫn luôn cảm thấy Zane chẳng hề có vẻ mừng vui khi cô khỏe lại. Vẫn tỏ ra bình thản như không có gì. Cô cũng chỉ biết thở dài khi nhìn anh như vậy.
. . .
Đi tới để thăm Kaylin, Austin lại thấy cậu bé đang ngồi ở giữa sảnh nhà để chơi. Thằng bé vậy mà đã biết đi rồi, cũng thật nhanh. Thời gian cứ trôi qua nhanh như vậy, anh cũng đang nghĩ xem sau này thằng bé có trở thành một thiên tài không nữa.
- Này Dom, sao ngồi đây chơi một mình như vậy? - Austin đến gần xoa đầu thằng bé mà hỏi.
Dominic không hề để ý đến anh, vẻ mặt vẫn khó ưa mà nhấc mông qua một bên. Cậu bé tính cách như này, nếu không phải vì bệnh của cậu bé, có lẽ mọi người nghĩ Zane đã sao chép lại tính cách của bản thân mình sang cho đứa con trai.
- Dom, người lớn nói chuyện thì phải biết dạ nghe chưa? Sau này gặp chú mà không chào, chú chắc chắn lấy cắp hết mấy món đồ chơi này của cháu.
Cứ nghĩ rằng đe dọa như vậy thì thằng bé sẽ sợ, lại không ngờ cậu bé lại ì ạch đứng dậy mà bập bẹ bước đi. Vì cậu mũm mĩm, đi lại cho dù là đang khó chịu thì nhìn vẫn rất đáng yêu. Austin chỉ biết cười ngốc mà nhìn cậu đi.
- Hai cha con nhà cháu, sau này chỉ làm cho mẹ của cháu khổ mất thôi.
- Tôi không giống nó.
Vừa dứt lời thì Zane đã lên tiếng mà nói. Anh vậy mà phải chịu trách nhiệm trông thằng bé. Vì Kaylin nói với anh nên thân với Dominic nhiều hơn để hai người có thể không còn bày ra cái bộ mặt khó chịu kia nữa. Thế nhưng anh cũng chỉ ngồi một chỗ để nhìn cậu con trai, còn thằng bé thì chỉ ngồi chơi đồ chơi mà không để ý đến anh.
Austin nghe Zane nói vậy thì cười phá lên. Hai người mà khác nhau sao? Khác chỗ nào thì anh chưa biết.
- Cậu đang bắt đầu câu chuyện cười à? Cậu khác thằng bé sao? Haha... - Austin chỉ tay về phía Zane vừa nói lại vừa cười.
Gương mặt Zane y hệt mặt của Dominic, khó chịu mà nhìn người đàn ông trước mặt này.
- Ít lời thôi. Đến làm gì?
- À thì đến thăm em gái của tôi. Đã lâu không xem con bé ra sao mà.
Đã lâu của Austin chính là một đêm qua. Ngày nào anh cũng đến đây. Không đến buổi sáng thì sẽ đến buổi chiều. Một mình hoặc đi cùng vợ của anh, nói chung thế nào thì vẫn gặp Kaylin mỗi ngày. Zane nghe qua câu của Austin mà cũng cảm thấy nhàm chán mà đi theo hướng thằng con trai của mình.
- Cứ nói không thích nó nhưng vẫn lo cho nó đấy thôi. - Austin tự nói với bản thán rồi đi lên phòng để thăm Kaylin. Trong phòng cô lúc nào cũng có người, cũng không còn tăm tối như trước đây anh từng biết nữa.
Những gì đối với Kaylin là cả một kì tích rồi, họ cũng không nghĩ cô có thể đi lại khỏe mạnh đi lại như bây giờ. Kaylin có thể đi lại, những hoạt động nhẹ nhàng cô có thể làm. Nhưng mà vẫn cần nhờ đến sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Cho tới mùa đông thì cô cũng có thể tốt hơn, vì bác sĩ nói thay đổi môi trường cho cô làm quen nên mới đưa cô về nhà. Từ căn phòng ngủ bình thường, giờ nó lại không khác gì phòng điều trị cho bệnh nhân. Nếu có điều gì khác thì chính là vì căn phòng này rộng lớn, còn sang trọng hơn những căn phòng điều trị bình thường.
Ở trong phòng, Tinh Tuyết cũng giúp đỡ Kaylin đi lại dễ dàng hơn. Thật ra thì căn phòng này quá rộng đi, có thể so sánh với một căn nhà nhỏ.
- Angel à, anh nghĩ em nên nghỉ thôi. Đi vậy là được rồi. - Cao Lãng ngồi ở sofa ăn hoa quả mà nói.
Kaylin tỉnh dậy là tốt rồi, họ cũng không cần cô phải làm gì hết. Kaylin cũng rất vui, cô cũng không nghĩ mình có thể tỉnh lại được. Suy nghĩ ban đầu chỉ mong bản thân có thể gắng gượng tới lúc sinh con, sau đấy lại có mong ước được quay về với mọi người. Nó cứ như giấc mơ vậy, một giấc mơ tuyệt đẹp mà hoàn hảo đối với cô.
. . .
Đêm đến Zane ngủ ở trên sofa, chợt mở mắt nhìn về phía giường nằm. Kaylin lại đang chống tay muốn dậy. Chưa gì cô đã có thể xuống để mở cửa đi ra ngoài. Nhưng còn chưa ra được đã bị anh chặt lại.
Quay lại hơi lo sợ mà nhìn anh. Cô cũng chỉ định đi xem đứa bé ngủ một chút, cũng không định làm gì khác.
- Em... chỉ muốn xem con...
- Nó ngủ rồi. Em cũng ngủ đi.
Zane không nhiều lời liền bế cô quay về giường. Kaylin có chút thất vọng nhưng cũng không thể làm gì khác.
Đặt cô xuống giường nằm rồi định quay về sofa. Không ngờ cô lại kéo tay anh lại. Kaylin muốn nói chuyện một chút với anh.
- Em không... không có buồn ngủ.
Sáng ngày ra thì nằm đến tận trưa, rồi hoạt động một chút lại nghỉ ngơi. Bây giờ không buồn ngủ cũng đúng.
- D--ominic... Em muốn đặt tên cho con của chúng ta... Em thích tên đấy. - Kaylin nắm tay Zane nhìn anh mà nói.
Có chút sợ hãi, cô cũng không biết sao nữa nhưng mỗi lần nhìn anh là cô đã thấy run trong người. Có lẽ nó đã như một thói quen, cô cũng không thể sửa được nó.
Zane nghe cô nói vậy, có chút suy ngẫm, cũng không phải để xem ý nghĩa của cái tên, chỉ là đang nghĩ vì sao cô thích nó mà thôi. Một lát sau liền gật đầu.
- Ừ.
Lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy, Kaylin đã quen quá rồi. Cô nói xong cũng chỉ có thể ủ rũ nằm xuống giường mà im lặng. Mọi người cũng nói khi cô trong giai đoạn nguy hiểm, Zane cũng phải thức đêm không biết bao nhiêu ngày để vùi mình trong phòng nghiên cứu. Anh đã nghĩ đến cô rất nhiều. Cho dù Tinh Tuyết không thích Zane thật, nhưng việc anh lo cho Kaylin thì cô không hề phủ nhận. Chỉ là tại sao cô vẫn luôn cảm thấy Zane chẳng hề có vẻ mừng vui khi cô khỏe lại. Vẫn tỏ ra bình thản như không có gì. Cô cũng chỉ biết thở dài khi nhìn anh như vậy.
. . .
Đi tới để thăm Kaylin, Austin lại thấy cậu bé đang ngồi ở giữa sảnh nhà để chơi. Thằng bé vậy mà đã biết đi rồi, cũng thật nhanh. Thời gian cứ trôi qua nhanh như vậy, anh cũng đang nghĩ xem sau này thằng bé có trở thành một thiên tài không nữa.
- Này Dom, sao ngồi đây chơi một mình như vậy? - Austin đến gần xoa đầu thằng bé mà hỏi.
Dominic không hề để ý đến anh, vẻ mặt vẫn khó ưa mà nhấc mông qua một bên. Cậu bé tính cách như này, nếu không phải vì bệnh của cậu bé, có lẽ mọi người nghĩ Zane đã sao chép lại tính cách của bản thân mình sang cho đứa con trai.
- Dom, người lớn nói chuyện thì phải biết dạ nghe chưa? Sau này gặp chú mà không chào, chú chắc chắn lấy cắp hết mấy món đồ chơi này của cháu.
Cứ nghĩ rằng đe dọa như vậy thì thằng bé sẽ sợ, lại không ngờ cậu bé lại ì ạch đứng dậy mà bập bẹ bước đi. Vì cậu mũm mĩm, đi lại cho dù là đang khó chịu thì nhìn vẫn rất đáng yêu. Austin chỉ biết cười ngốc mà nhìn cậu đi.
- Hai cha con nhà cháu, sau này chỉ làm cho mẹ của cháu khổ mất thôi.
- Tôi không giống nó.
Vừa dứt lời thì Zane đã lên tiếng mà nói. Anh vậy mà phải chịu trách nhiệm trông thằng bé. Vì Kaylin nói với anh nên thân với Dominic nhiều hơn để hai người có thể không còn bày ra cái bộ mặt khó chịu kia nữa. Thế nhưng anh cũng chỉ ngồi một chỗ để nhìn cậu con trai, còn thằng bé thì chỉ ngồi chơi đồ chơi mà không để ý đến anh.
Austin nghe Zane nói vậy thì cười phá lên. Hai người mà khác nhau sao? Khác chỗ nào thì anh chưa biết.
- Cậu đang bắt đầu câu chuyện cười à? Cậu khác thằng bé sao? Haha... - Austin chỉ tay về phía Zane vừa nói lại vừa cười.
Gương mặt Zane y hệt mặt của Dominic, khó chịu mà nhìn người đàn ông trước mặt này.
- Ít lời thôi. Đến làm gì?
- À thì đến thăm em gái của tôi. Đã lâu không xem con bé ra sao mà.
Đã lâu của Austin chính là một đêm qua. Ngày nào anh cũng đến đây. Không đến buổi sáng thì sẽ đến buổi chiều. Một mình hoặc đi cùng vợ của anh, nói chung thế nào thì vẫn gặp Kaylin mỗi ngày. Zane nghe qua câu của Austin mà cũng cảm thấy nhàm chán mà đi theo hướng thằng con trai của mình.
- Cứ nói không thích nó nhưng vẫn lo cho nó đấy thôi. - Austin tự nói với bản thán rồi đi lên phòng để thăm Kaylin. Trong phòng cô lúc nào cũng có người, cũng không còn tăm tối như trước đây anh từng biết nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.