Chương 292: Gia đình nhỏ
artermis_lyn
30/09/2023
Có thể vừa chứng kiến Dominic trưởng thành, bản thân lại có thể hồi phục
khá hơn chút khiến Kaylin rất vui. Mặc dù giờ nhìn cô còn bé hơn trước,
cũng phải uống thuốc nhiều hơn nhưng cô vẫn thấy hạnh phúc. Tuy vậy thì
những khúc mắc trước giờ với Zane vẫn chưa được gỡ bỏ. Anh hiện tại rất
bận, vì cô đã khỏe lại, còn nhiều người thân chăm sóc nên anh không ở
nhà thường xuyên như trước nữa. Đôi lúc Kaylin sẽ ở trong phòng cùng con trai của mình, cô tích cực nói chuyện với thằng bé rất nhiều nhưng chỉ
có vài lần đếm trên đầu ngón tay là thằng bé nghe cô nói.
- Dom, con có thể gọi mẹ được không? - Kaylin ngồi bên cạnh nhìn thằng bé chơi, cũng chỉ có thể hỏi nhỏ nhẹ thằng bé.
Rõ ràng chỉ mới được một tuổi, thế nhưng thằng bé có thể suy nghĩ nhiều hơn thế. Kaylin không ngờ nó có thể biết đi nhanh đến thế. Có chút buồn cười vì thằng bé vẫn chưa thể hiểu cách thức chơi của các khối rubik, nhưng lại rất đam mê với chúng. Tuy thằng bé không có nói chuyện, cũng không phản ứng gì nhưng thằng bé lại đồng ý cho Kaylin chơi cùng. Từ trước tới giờ ai động vào đồ chơi của nó thì nó đều ghét bỏ. Có thể là cướp lại, cũng có thể là vứt bỏ món đồ chơi đó luôn. Kaylin có cảm giác như mình vừa đấm vừa được xoa vậy.
- Gọi mẹ được không con?
Kaylin vẫn không ngừng cố gắng, nếu thằng bé đã biết đi như vậy thì nói cũng sẽ rất dễ thôi. Thế nhưng thằng bé lại không nói gì. Trước đây cô không nói được, cảm giác làm gì cũng khó khăn. Vậy mà giờ con trai cô lại không thích nói chuyện, cô cũng không biết phải làm sao. Y Giang có đọc sổ tay chăm sóc trẻ, cũng đã dạy Kaylin một ít kinh nghiệm để dạy những đứa trẻ như Dominic. Thế nhưng thằng bé này, cho dù được bác sĩ tốt nhất để điều trị thì cũng không chịu hợp tác chút nào. Nếu nó thích thì nó sẽ nghe theo, nếu không thích thì làm gì nó cũng không chịu.
Còn đang ngồi nói chuyện với Dominic, Kaylin lại cảm thấy khó chịu trong người. Cô cố gắng vươn tay lấy thuốc để uống, chưa gì mà gương mặt cô đã tái mét đi rồi. Cô không còn sức để ngồi cùng thằng bé, chỉ có thể nằm xuống giường chú ý tới thằng bé đang chơi. Cô sợ không để ý tới thì thằng bé sẽ đi đâu mất, hoặc có thể bị ngã xuống giường cũng nên.
Lại không ngờ thằng bé quay ra nhìn cô. Chớp chớp mắt hồi lâu lại bò đến chỗ cô nằm. Có thể do bảo mẫu đã dạy, hoặc ai dạy thì cô cũng không biết. Dominic nằm xuống, lại tự kéo chăn lên để đắp. Nó không biết Kaylin bị bệnh hay gì, chỉ vì thấy cô nằm xuống thì đơn giản nghĩ đến giờ ngủ như mọi khi, vì vậy nên nó nằm xuống để ngủ.
Dominic không thích người khác động vào người mình nên Kaylin cũng tránh động chạm đến thằng bé. Nhưng là trẻ con mà, hơn nữa thằng bé mũm mĩm như vậy trông đáng yêu khiến cô vô tình vươn tay ôm lấy. Cục bột này không hề ngoan như con nhà người ta chút nào. Tính tình giống bố, ngoại hình cũng giống luôn. Nhưng Kaylin vẫn rất yêu thằng bé, cho dù đang mệt vẫn nở nụ cười mà nhìn nó. Thằng bé vậy mà chịu để cho Kaylin ôm rất lâu mới đẩy tay cô ra. Nếu một đứa bé mà theo nề nếp giờ giấc như vậy thì cha mẹ chúng sẽ rất vui, nhưng đây là vì căn bệnh kia nên Kaylin cũng không thể thay đổi được. Cô thở dài nhìn thằng bé vào giấc ngủ, cô không thể chớp mắt được vì sợ thằng bé sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Cho tới khi Zane về, cô mới dám thả lỏng có thể mà nghỉ ngơi.
Ngồi nhìn hai mẹ con Kaylin ngủ, Zane chỉ lặng im mà nhìn. Chỉ cần nghĩ lại, nếu như lúc đó anh thật sự quyết định cho Kaylin phá thai thì giờ này Dominic không xuất hiện ở đây, có lẽ Kaylin cũng vì thế mà sẽ hận anh tới chết. Nhưng rồi lại suy nghĩ từ những chuyện đó cho tới bây giờ, anh thật sự cảm thấy may mắn nhiều hơn. Rất ít khi có kì tích xảy ra, hơn nữa một phần là do Kaylin đã cố gắng rất nhiều. Anh không nghĩ cô gái yếu đuối như thế, vậy mà vẫn cố gắng đến khi đứa con của mình ra đời. Đã từng có suy nghĩ rút bỏ ống thở của cô, cũng chính đêm cô tỉnh lại, anh đã quyết định làm điều đó. Thật không ngờ là cô tỉnh lại, khiến cho anh khi đó đơ người ra, cảm xúc khó tả khiến anh khi đó chỉ biết cười với cô.
Có nhiều chuyện anh cũng chưa có nói với cô, ngay cả những việc của hiện tại, anh nghĩ rằng giữa anh và Kaylin vẫn còn khoảng cách. Cô vẫn còn sợ anh rất nhiều, điều đó khiến anh suy nghĩ lớn. Hiện tại anh có gia đình riêng, cũng phải chú tâm đến vợ con nhiều hơn. Trước đây luôn nghĩ chăm sóc Kaylin là đủ, vậy mà giờ còn có thêm cục bột khó tính kia nữa. Anh không ghét thằng bé, chỉ là cũng rất khó tiếp nhận. Nếu Kaylin không muốn anh tiếp xúc với thằng bé nhiều hơn thì anh sẽ không để ý đến đâu. Thế nhưng bây giờ thì khác, anh cũng đã không còn xa lánh thằng bé như trước. Chỉ có điều khiến anh khó chịu, giống như bây giờ vậy. Tại sao nó có thể nằm ngủ với cô còn anh thì phải ra chỗ khác nằm ngủ? Anh biết cô vẫn chưa khỏe, anh cũng sẽ không động tay động chân với cô. Có lí do gì khiến anh phải ở một chỗ khác cơ chứ? Cũng chỉ hậm hực trong lòng, đi tắm rồi lại ra sofa nằm ngủ. Trong căn phòng tuy đã có máy sưởi, nhưng cảm giác ấm áp này chỉ xuất hiện khi một gia đình đầy đủ và hạnh phúc mà thôi.
- Dom, con có thể gọi mẹ được không? - Kaylin ngồi bên cạnh nhìn thằng bé chơi, cũng chỉ có thể hỏi nhỏ nhẹ thằng bé.
Rõ ràng chỉ mới được một tuổi, thế nhưng thằng bé có thể suy nghĩ nhiều hơn thế. Kaylin không ngờ nó có thể biết đi nhanh đến thế. Có chút buồn cười vì thằng bé vẫn chưa thể hiểu cách thức chơi của các khối rubik, nhưng lại rất đam mê với chúng. Tuy thằng bé không có nói chuyện, cũng không phản ứng gì nhưng thằng bé lại đồng ý cho Kaylin chơi cùng. Từ trước tới giờ ai động vào đồ chơi của nó thì nó đều ghét bỏ. Có thể là cướp lại, cũng có thể là vứt bỏ món đồ chơi đó luôn. Kaylin có cảm giác như mình vừa đấm vừa được xoa vậy.
- Gọi mẹ được không con?
Kaylin vẫn không ngừng cố gắng, nếu thằng bé đã biết đi như vậy thì nói cũng sẽ rất dễ thôi. Thế nhưng thằng bé lại không nói gì. Trước đây cô không nói được, cảm giác làm gì cũng khó khăn. Vậy mà giờ con trai cô lại không thích nói chuyện, cô cũng không biết phải làm sao. Y Giang có đọc sổ tay chăm sóc trẻ, cũng đã dạy Kaylin một ít kinh nghiệm để dạy những đứa trẻ như Dominic. Thế nhưng thằng bé này, cho dù được bác sĩ tốt nhất để điều trị thì cũng không chịu hợp tác chút nào. Nếu nó thích thì nó sẽ nghe theo, nếu không thích thì làm gì nó cũng không chịu.
Còn đang ngồi nói chuyện với Dominic, Kaylin lại cảm thấy khó chịu trong người. Cô cố gắng vươn tay lấy thuốc để uống, chưa gì mà gương mặt cô đã tái mét đi rồi. Cô không còn sức để ngồi cùng thằng bé, chỉ có thể nằm xuống giường chú ý tới thằng bé đang chơi. Cô sợ không để ý tới thì thằng bé sẽ đi đâu mất, hoặc có thể bị ngã xuống giường cũng nên.
Lại không ngờ thằng bé quay ra nhìn cô. Chớp chớp mắt hồi lâu lại bò đến chỗ cô nằm. Có thể do bảo mẫu đã dạy, hoặc ai dạy thì cô cũng không biết. Dominic nằm xuống, lại tự kéo chăn lên để đắp. Nó không biết Kaylin bị bệnh hay gì, chỉ vì thấy cô nằm xuống thì đơn giản nghĩ đến giờ ngủ như mọi khi, vì vậy nên nó nằm xuống để ngủ.
Dominic không thích người khác động vào người mình nên Kaylin cũng tránh động chạm đến thằng bé. Nhưng là trẻ con mà, hơn nữa thằng bé mũm mĩm như vậy trông đáng yêu khiến cô vô tình vươn tay ôm lấy. Cục bột này không hề ngoan như con nhà người ta chút nào. Tính tình giống bố, ngoại hình cũng giống luôn. Nhưng Kaylin vẫn rất yêu thằng bé, cho dù đang mệt vẫn nở nụ cười mà nhìn nó. Thằng bé vậy mà chịu để cho Kaylin ôm rất lâu mới đẩy tay cô ra. Nếu một đứa bé mà theo nề nếp giờ giấc như vậy thì cha mẹ chúng sẽ rất vui, nhưng đây là vì căn bệnh kia nên Kaylin cũng không thể thay đổi được. Cô thở dài nhìn thằng bé vào giấc ngủ, cô không thể chớp mắt được vì sợ thằng bé sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Cho tới khi Zane về, cô mới dám thả lỏng có thể mà nghỉ ngơi.
Ngồi nhìn hai mẹ con Kaylin ngủ, Zane chỉ lặng im mà nhìn. Chỉ cần nghĩ lại, nếu như lúc đó anh thật sự quyết định cho Kaylin phá thai thì giờ này Dominic không xuất hiện ở đây, có lẽ Kaylin cũng vì thế mà sẽ hận anh tới chết. Nhưng rồi lại suy nghĩ từ những chuyện đó cho tới bây giờ, anh thật sự cảm thấy may mắn nhiều hơn. Rất ít khi có kì tích xảy ra, hơn nữa một phần là do Kaylin đã cố gắng rất nhiều. Anh không nghĩ cô gái yếu đuối như thế, vậy mà vẫn cố gắng đến khi đứa con của mình ra đời. Đã từng có suy nghĩ rút bỏ ống thở của cô, cũng chính đêm cô tỉnh lại, anh đã quyết định làm điều đó. Thật không ngờ là cô tỉnh lại, khiến cho anh khi đó đơ người ra, cảm xúc khó tả khiến anh khi đó chỉ biết cười với cô.
Có nhiều chuyện anh cũng chưa có nói với cô, ngay cả những việc của hiện tại, anh nghĩ rằng giữa anh và Kaylin vẫn còn khoảng cách. Cô vẫn còn sợ anh rất nhiều, điều đó khiến anh suy nghĩ lớn. Hiện tại anh có gia đình riêng, cũng phải chú tâm đến vợ con nhiều hơn. Trước đây luôn nghĩ chăm sóc Kaylin là đủ, vậy mà giờ còn có thêm cục bột khó tính kia nữa. Anh không ghét thằng bé, chỉ là cũng rất khó tiếp nhận. Nếu Kaylin không muốn anh tiếp xúc với thằng bé nhiều hơn thì anh sẽ không để ý đến đâu. Thế nhưng bây giờ thì khác, anh cũng đã không còn xa lánh thằng bé như trước. Chỉ có điều khiến anh khó chịu, giống như bây giờ vậy. Tại sao nó có thể nằm ngủ với cô còn anh thì phải ra chỗ khác nằm ngủ? Anh biết cô vẫn chưa khỏe, anh cũng sẽ không động tay động chân với cô. Có lí do gì khiến anh phải ở một chỗ khác cơ chứ? Cũng chỉ hậm hực trong lòng, đi tắm rồi lại ra sofa nằm ngủ. Trong căn phòng tuy đã có máy sưởi, nhưng cảm giác ấm áp này chỉ xuất hiện khi một gia đình đầy đủ và hạnh phúc mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.