Chương 69
Joon Bean
11/01/2020
Tôi nhìn chiếc gương trước mặt, hình ảnh bản thân tôi ngày trước như càng hiện rõ thêm. Ngó qua xem Kỳ Phong, mặt hắn gì mà nhăn nhó thế kia. Có vụ gì chăng??? Lắm khi thấy hắn khó hiểu thế không biết!!! Còn anh Hàn Lâm vẫn điềm tĩnh như thường ngày, tỏa sáng và rạng rỡ như ánh mặt trời. Hai con người khác nhau một trời một vực vậy mà chẳng hiểu sao có thể chơi với nhau được. Chắc do luật bù trừ của lẽ thường!!! Vậy mà dạo này tôi lại không thấy Kỳ Phong lại có vẻ khác đến lạ thường. Thôi dẹp, mặc xác hắn, hắn có khác thì liên qua gì đến mình cơ chứ?!!!
Tôi quay qua cười chào dịu dàng với anh Hàn Lâm. Đột nhiên Kỳ Phong quay cái bản mặt hằm hằm của hắn ra nhìn tôi rồi nói: Không chào tôi à?!
À rế, cái thái độ này của hắn thật muốn táng cho hắn một trận mà... Tôi hừ một tiếng rồi buông một câu lạnh lùng không với hắn. Tôi quay sang chỗ cô gái đã trang điểm cho mình rồi dẫn cô ấy đi ra khỏi phòng mặc cho Kỳ Phong đứng đó mặt đỏ phừng phừng. Cái gì hơn thua với anh Hàn Lâm cũng phải có giới hạn thôi chứ!!! Cơ mà liệu đây có phải mình đang trọng sắc khinh bạn không nhỉ?!?!! Thôi thế thì tội cho Kỳ Phong rồi...
Ánh đèn sân khấu len lỏi qua tấm rèm của cánh gà, chiếu rọi vào bên trong một màu vàng nhàn nhạt. Tôi tiến đến ló cặp mắt ngơ ngơ của mình ra nhìn phía dưới sân khấu. Đám học sinh của trường nhốn nháo chen lấn nhau giành chỗ. Có một vài đứa thì mua đủ các loại thức ăn với những cái tui ni lông to đùng như mua dự trữ thức ăn cho mấy ngày lũ. Bọn con gái thì bận lo cho cái mặt, trên tay lúc nào cũng lăm lăm cái gương tròn tròn sáng lóa, tô tô vẽ vẽ, có khi còn dặm cơ hàng tá phấn lên mặt. Nghĩ lại, khuôn mặt bánh bèo của tôi cũng đang được đắp bởi một lớp phấn dày, hiu hiu. Mất cơ mấy phút rồi mà đám học sinh vẫn chưa ổn định chỗ ngồi khiến thầy cô phải nhọc công nhắc nhở từng khu một.
Một mùi hương nước hoa ngào ngạt từ đâu đó lan tỏa khắp khán đài, phảng phất cả nơi sân khấu. Tôi rướn mày nhìn ra phía xa xa nơi có ánh sáng tỏa ra dưới kia. Một gương mặt chẳng thể quen thuộc hơn bỗng xuất hiện - Anna. Cậu ta vận một bộ váy trắng lộng lẫy như đi dạ hội vậy. Nhìn cậu ta như một nàng công chúa thật vậy. Tự tôi nhìn lại bản thân. Có lẽ tôi không bằng cậu ta thật!!! Haizz!!!!
Đám đông dần tản ra, nhường một lối đi cho Anna. Cậu ta thản nhiên bước đi, mặc cho đám con trai vẫn ồ ạt đứng dàn hai bên. Tôi liếc nhìn xung quanh. Đột nhiên cả sân khấu tắt phụt đèn. Tôi cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra thì bỗng nhiên có một bàn tay lớn kéo giật tôi về phía sau. Mùi hương này...
Đứng yên một lúc... Giọng hắn trầm trầm, khẽ vang bên tai tôi. Mặt tôi bỗng nóng ran. Hơi ấm từ ngực hắn tỏa ra, phảng phất mùi hương bạc hà dìu dịu. Chân tay tôi chẳng thể động. Bây giờ tôi chỉ muốn đẩy hắn ra nhưng cơ thể chẳng hề nghe theo tôi. Con tim cứ đập liên hồi còn đầu óc cứ choáng váng một cách kỳ lạ. Trống ngực hắn đập từng nhịp đều đều, nhẹ nhàng đến lạ thường nhưng cánh tay hắn lại ghì chặt tôi hơn. Từng hơi thở nhè nhẹ của hắn phả trên mái tóc tôi như một làn gió hè vậy...
Ngoài kia, không khí ồn ào bao trùm rộng khắp vậy mà ở nơi ấy người ta chỉ nghe thấy tiếng khe khẽ của hơi thở, của nhịp điệu rộn ràng con tim. Cả một vùng sáng lóe lên, Bảo Nam chợt giật mình, vội đẩy Kỳ Phong ra rồi chạy đi biệt tăm như một kẻ vừa mới làm chuyện xấu. Hắn nhìn theo bóng dáng xinh xinh của Bảo Nam trong bộ váy cô thôn nữ bỗng cảm thấy thú vị, bất giác bật cười.
Đậu xanh, hắn muốn gì chứ?!! Tại sao lại thế này??? Không thể nào... Đây chắc chắn không phải là mình!!! Mình không thể nào rung động trước hắn được!!! Oppa của mình là anh Hàn Lâm cơ mà! Chắc chắn là nhầm lẫn ở đâu rồi!!
Au, gì vậy??? Đầu va phải cái gì mà đau thế này! Tôi ngước mắt lên nhìn thân hình to lớn trước mặt. Anh Hàn Lâm... Sao lại trùng hợp vậy... Tôi bối rối, cúi mặt xuống tính chuồn luôn một lèo ai ngờ bị anh ấy kéo tay lại.
Sao nhìn thấy anh lại bỏ chạy... Hàn Lâm nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu. Chính tôi cũng cảm thấy bản thân mình kỳ lạ đây này!!! Bình thường nhìn thấy anh ấy vẫn cười nói như được mùa vậy mà vừa rồi nhìn thấy anh ấy là liền tránh mặt như thể vừa làm chuyện gì tội lỗi. Lòng tôi cảm thấy cứ day dứt mãi thế nào... Liệu có phải vì chuyện vừa rồi??? Aaaa, chắc chết mất thôi!!! Cái tên Kỳ Phong này, tự nhiên khi không lại làm dăm ba cái chuyện quần què này...
Ha ha, không có đâu anh, tại em đang nghĩ vẩn vơ mấy chuyện nên vậy a, ha ha... Tôi phẩy phẩy tay, gượng gạo cười. Anh Hàn Lâm thấy vậy cũng chỉ thở dài. Anh ấy có vẻ như đang lo lắng chuyện gì đó thì phải, vậy mà... Tôi cũng thấy anh có gì đó muôn nói với tôi nhưng chỉ ngập ngừng rồi lại thôi. Tôi tròn mắt nhìn đàn ông trước mặt mình. Người đâu mà lại đẹp trai đến vậy, cả khi chau mày cũng thấy toát lên vẻ nam thần. Thôi chắc tui phải chuồn lẹ thôi không thì không gượng lại mất.
Thôi em đi đây. Em phải qua đọc lại kịch bản chứ không chốc nữa lại quên lời thoại thì thôi đời em rồi.
Khoan đã, anh có chuyện muốn nói với em...
Tôi đứng chờ anh ấy một lúc. Vẫn tình trạng đó, anh ấy vẫn không thể nói nổi câu nào. Chậc chậc, chắc tôi đợi đến sáng mai mất. Anh ấy có thể nói mà không ậm ừ như thường nhưng mà chẳng thể nói câu anh ấy muốn nói với tôi. Anh định nói gì, nói lẹ đi, tui đợi anh này giờ đây, vậy mà nam thần ơi anh để tôi đứng như con ngố thế này à...
Bộ phận ánh sáng đã được khắc phục, đề nghị các bạn học sinh ổn định chỗ ngồi. Các bạn trong vở diễn, đề nghị các bạn tập trung sau cánh gà để chúng ta có thể bắt đầu chương trình. Tiếng loa trường vang vọng cả một khoảng không. Tôi quay qua nhìn anh Hàn Lâm cũng thấy anh đang nhìn mình. Tôi nghiêng đầu, ra dấu cho anh ấy cùng đi vào phía hậu trường. Anh ấy lại thở dài một tiếng, gật đầu nhẹ với tôi.
Đi thôi!
----------------------
Thính trước tết, trong tết em sẽ cố làm việc nhiệt tình các bác ak!!!
Tôi quay qua cười chào dịu dàng với anh Hàn Lâm. Đột nhiên Kỳ Phong quay cái bản mặt hằm hằm của hắn ra nhìn tôi rồi nói: Không chào tôi à?!
À rế, cái thái độ này của hắn thật muốn táng cho hắn một trận mà... Tôi hừ một tiếng rồi buông một câu lạnh lùng không với hắn. Tôi quay sang chỗ cô gái đã trang điểm cho mình rồi dẫn cô ấy đi ra khỏi phòng mặc cho Kỳ Phong đứng đó mặt đỏ phừng phừng. Cái gì hơn thua với anh Hàn Lâm cũng phải có giới hạn thôi chứ!!! Cơ mà liệu đây có phải mình đang trọng sắc khinh bạn không nhỉ?!?!! Thôi thế thì tội cho Kỳ Phong rồi...
Ánh đèn sân khấu len lỏi qua tấm rèm của cánh gà, chiếu rọi vào bên trong một màu vàng nhàn nhạt. Tôi tiến đến ló cặp mắt ngơ ngơ của mình ra nhìn phía dưới sân khấu. Đám học sinh của trường nhốn nháo chen lấn nhau giành chỗ. Có một vài đứa thì mua đủ các loại thức ăn với những cái tui ni lông to đùng như mua dự trữ thức ăn cho mấy ngày lũ. Bọn con gái thì bận lo cho cái mặt, trên tay lúc nào cũng lăm lăm cái gương tròn tròn sáng lóa, tô tô vẽ vẽ, có khi còn dặm cơ hàng tá phấn lên mặt. Nghĩ lại, khuôn mặt bánh bèo của tôi cũng đang được đắp bởi một lớp phấn dày, hiu hiu. Mất cơ mấy phút rồi mà đám học sinh vẫn chưa ổn định chỗ ngồi khiến thầy cô phải nhọc công nhắc nhở từng khu một.
Một mùi hương nước hoa ngào ngạt từ đâu đó lan tỏa khắp khán đài, phảng phất cả nơi sân khấu. Tôi rướn mày nhìn ra phía xa xa nơi có ánh sáng tỏa ra dưới kia. Một gương mặt chẳng thể quen thuộc hơn bỗng xuất hiện - Anna. Cậu ta vận một bộ váy trắng lộng lẫy như đi dạ hội vậy. Nhìn cậu ta như một nàng công chúa thật vậy. Tự tôi nhìn lại bản thân. Có lẽ tôi không bằng cậu ta thật!!! Haizz!!!!
Đám đông dần tản ra, nhường một lối đi cho Anna. Cậu ta thản nhiên bước đi, mặc cho đám con trai vẫn ồ ạt đứng dàn hai bên. Tôi liếc nhìn xung quanh. Đột nhiên cả sân khấu tắt phụt đèn. Tôi cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra thì bỗng nhiên có một bàn tay lớn kéo giật tôi về phía sau. Mùi hương này...
Đứng yên một lúc... Giọng hắn trầm trầm, khẽ vang bên tai tôi. Mặt tôi bỗng nóng ran. Hơi ấm từ ngực hắn tỏa ra, phảng phất mùi hương bạc hà dìu dịu. Chân tay tôi chẳng thể động. Bây giờ tôi chỉ muốn đẩy hắn ra nhưng cơ thể chẳng hề nghe theo tôi. Con tim cứ đập liên hồi còn đầu óc cứ choáng váng một cách kỳ lạ. Trống ngực hắn đập từng nhịp đều đều, nhẹ nhàng đến lạ thường nhưng cánh tay hắn lại ghì chặt tôi hơn. Từng hơi thở nhè nhẹ của hắn phả trên mái tóc tôi như một làn gió hè vậy...
Ngoài kia, không khí ồn ào bao trùm rộng khắp vậy mà ở nơi ấy người ta chỉ nghe thấy tiếng khe khẽ của hơi thở, của nhịp điệu rộn ràng con tim. Cả một vùng sáng lóe lên, Bảo Nam chợt giật mình, vội đẩy Kỳ Phong ra rồi chạy đi biệt tăm như một kẻ vừa mới làm chuyện xấu. Hắn nhìn theo bóng dáng xinh xinh của Bảo Nam trong bộ váy cô thôn nữ bỗng cảm thấy thú vị, bất giác bật cười.
Đậu xanh, hắn muốn gì chứ?!! Tại sao lại thế này??? Không thể nào... Đây chắc chắn không phải là mình!!! Mình không thể nào rung động trước hắn được!!! Oppa của mình là anh Hàn Lâm cơ mà! Chắc chắn là nhầm lẫn ở đâu rồi!!
Au, gì vậy??? Đầu va phải cái gì mà đau thế này! Tôi ngước mắt lên nhìn thân hình to lớn trước mặt. Anh Hàn Lâm... Sao lại trùng hợp vậy... Tôi bối rối, cúi mặt xuống tính chuồn luôn một lèo ai ngờ bị anh ấy kéo tay lại.
Sao nhìn thấy anh lại bỏ chạy... Hàn Lâm nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu. Chính tôi cũng cảm thấy bản thân mình kỳ lạ đây này!!! Bình thường nhìn thấy anh ấy vẫn cười nói như được mùa vậy mà vừa rồi nhìn thấy anh ấy là liền tránh mặt như thể vừa làm chuyện gì tội lỗi. Lòng tôi cảm thấy cứ day dứt mãi thế nào... Liệu có phải vì chuyện vừa rồi??? Aaaa, chắc chết mất thôi!!! Cái tên Kỳ Phong này, tự nhiên khi không lại làm dăm ba cái chuyện quần què này...
Ha ha, không có đâu anh, tại em đang nghĩ vẩn vơ mấy chuyện nên vậy a, ha ha... Tôi phẩy phẩy tay, gượng gạo cười. Anh Hàn Lâm thấy vậy cũng chỉ thở dài. Anh ấy có vẻ như đang lo lắng chuyện gì đó thì phải, vậy mà... Tôi cũng thấy anh có gì đó muôn nói với tôi nhưng chỉ ngập ngừng rồi lại thôi. Tôi tròn mắt nhìn đàn ông trước mặt mình. Người đâu mà lại đẹp trai đến vậy, cả khi chau mày cũng thấy toát lên vẻ nam thần. Thôi chắc tui phải chuồn lẹ thôi không thì không gượng lại mất.
Thôi em đi đây. Em phải qua đọc lại kịch bản chứ không chốc nữa lại quên lời thoại thì thôi đời em rồi.
Khoan đã, anh có chuyện muốn nói với em...
Tôi đứng chờ anh ấy một lúc. Vẫn tình trạng đó, anh ấy vẫn không thể nói nổi câu nào. Chậc chậc, chắc tôi đợi đến sáng mai mất. Anh ấy có thể nói mà không ậm ừ như thường nhưng mà chẳng thể nói câu anh ấy muốn nói với tôi. Anh định nói gì, nói lẹ đi, tui đợi anh này giờ đây, vậy mà nam thần ơi anh để tôi đứng như con ngố thế này à...
Bộ phận ánh sáng đã được khắc phục, đề nghị các bạn học sinh ổn định chỗ ngồi. Các bạn trong vở diễn, đề nghị các bạn tập trung sau cánh gà để chúng ta có thể bắt đầu chương trình. Tiếng loa trường vang vọng cả một khoảng không. Tôi quay qua nhìn anh Hàn Lâm cũng thấy anh đang nhìn mình. Tôi nghiêng đầu, ra dấu cho anh ấy cùng đi vào phía hậu trường. Anh ấy lại thở dài một tiếng, gật đầu nhẹ với tôi.
Đi thôi!
----------------------
Thính trước tết, trong tết em sẽ cố làm việc nhiệt tình các bác ak!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.