Chương 70
Joon Bean
11/01/2020
Khoan đã, anh có chuyện muốn nói với em...
Tôi đứng chờ anh ấy một lúc. Vẫn tình trạng đó, anh ấy vẫn không thể nói nổi câu nào. Chậc chậc, chắc tôi đợi đến sáng mai mất. Anh ấy có thể nói mà không ậm ừ như thường nhưng mà chẳng thể nói câu anh ấy muốn nói với tôi. Anh định nói gì, nói lẹ đi, tui đợi anh này giờ đây, vậy mà nam thần ơi anh để tôi đứng như con ngố thế này à...
Bộ phận ánh sáng đã được khắc phục, đề nghị các bạn học sinh ổn định chỗ ngồi. Các bạn trong vở diễn, đề nghị các bạn tập trung sau cánh gà để chúng ta có thể bắt đầu chương trình. Tiếng loa trường vang vọng cả một khoảng không. Tôi quay qua nhìn anh Hàn Lâm cũng thấy anh đang nhìn mình. Tôi nghiêng đầu, ra dấu cho anh ấy cùng đi vào phía hậu trường. Anh ấy lại thở dài một tiếng, gật đầu nhẹ với tôi.
Đi thôi!
Tiếng nhạc du dương bắt đầu được xướng lên. Sân khấu được trang hoàng như khung cảnh của cung điện thực sự. Nguyên trong bộ trang phục của đức vua, ngồi chễm chệ trên ngai vàng cùng người hoàng hậu xinh đẹp không rõ tên ngồi cạnh, trông cũng tương xứng đáo để. Một người đàn bà tiến đến trước mặt vị vua và vị hoàng hậu, trịnh trọng đưa cho họ chiếc bọc màu vàng kim ôm tay. Tất cả mọi vật như nín thở. '....Cô công chúa bé nhỏ xinh đẹp đã được sinh ra, được chào đón với tất cả tình yêu thương của tất cả mọi người. Trong ngày trọng đại ra mắt với toàn thể người dân, cô công chúa sẽ nhận được những lời chúc phúc của tất cả mọi người, đặc biệt là lời cầu nguyện của mười hai cô tiên...'
Giọng người kể chuyện đều đều, có quãng lên quãng xuống nhịp nhàng mà truyền cảm. Vị hoàng hậu nhẹ nhàng đặt đứa bé vào trong nôi, ánh mắt nhìn đầy trìu mến với đứa con bé bỏng. Sau đó, lần lượt từng bà tiên tiến đến chiếc nôi, vung chiếc đũa thần lên rồi đặt một lời phước lên do. Tới đây ánh sáng chói lóa rọi thẳng vào trong chiếc nôi, lấp lánh như hiện hữu thiên đường nhờ hiệu ứng óng ánh của phía hậu cần. Bảo Nam đứng bên trong phía cánh gà, hai mắt tròn xoe nhìn cảnh tượng trước mắt. Người con trai cao lớn, mặt búng ra sữa mà mang theo vài phần lạnh lùng lại vừa có chút ấnm áp. Hạ ánh mắt khó hiểu lên đứa trẻ nằm trong nôi, đôi môi người ấy khẽ cười. Bảo Nam có phần ngây ngốc trước vẻ đẹp xuất thần ấy, lại thấy buồn cười trước cảnh tượng kia. Liệu có phải Hàn Lâm lớn quá so với đứa bé kia không? Ha ha, nghĩ cũng thấy chênh lệch quá nhiều rồi!!! Mà dẫu sao người ta đẹp nên làm gì cũng hợp lí hết a. Aizz, mà chắc nghĩ đến đây thôi cũng thấy hối hận rồi, đâu phải ai đẹp cũng được như vậy đâu! Ví dụ như cái tên Kỳ Phong đáng hận kia, hắn làm gì cũng làm cô không thoải mái. Ngay lúc này đây, kẻ mà Bảo Nam vừa nghĩ đến liền xuất hiện, mang theo một chiếc mặt nạ ánh bạc, đứng giữa sân khấu tỏa ra ám khí khác thường. Đứng sau cánh gà mà Bảo Nam vẫn cảm nhận thấy luồng khí lạnh thổi qua. Hắn xuất sắc như vậy từ hồi nào vậy?!! Một lần nữa mở to đôi mắt nhìn thẳng con người ấy, cô bắt gặp ánh mắt của hắn, có ý cười. Bỗng dưng trái tim đập mạnh một nhịp, cảm giác vừa rồi hắn ôm cô vẫn như còn hơi ấm. Đột nhiên cô cảm thấy rùng mình. Liệu có phải cô thay đổi rồi không?! Hắn thì có gì tốt khiến cô phải nghĩ nhiều đến như vậy? Bảo Nam bỗng có cảm giác ánh mắt của hắn không chỉ là vô tình, chứ ai lại nhìn người ta lâu đến thế?!!
Tại sao lại không mời ta?! Có phải các ngươi nghĩ ta là kẻ không quan trọng? Hừ! Tất cả mọi người đều run sợ trước lời nói của bà tiên thứ 13. Ánh sáng kim loại trên chiếc mặt nạ trượt một vệt dài, lóe lên phản chiếu đôi mắt sắc lẹm của kẻ kia. Sự hận thù đã khiến cho bà tiên thứ 13 trở thành một mụ phù thủy độc ác. Bà ta tiến đến gần chiếc nôi trước sự kinh ngạc của mọi người. Đặc biệt là hoàng hậu, người đang rất lo sợ cho sự an nguy của đứa bé.
Nàng công chúa bé nhỏ của ta thật là xinh đẹp. Ta sẽ dành tặng cho con lời chúc phúc tốt đẹp nhất, đặc biệt nhất, khác xa lũ tiên tầm thường kia! Đôi bàn tay của mụ giơ cao, vẽ một cung tròn lớn trên nôi, sấm chớp liền ùn ùn kéo đến. Ánh đèn sân khấu liền tắt phụt. Những chấm tím huyền ảo dần dần xuất hiện, một chiếc đèn đột nhiên được bật lên chiếu rọi nơi mụ phù thủy đang đứng. Bà ta cười hềnh hệch, mang theo chất giọng khàn khàn của tên Kỳ Phong cũng thật ngộ ghê!
Công chúa bé nhỏ, ta chúc cho con có một sắc đẹp tuyệt trần nhất thế gian, có lòng nhân hậu tuyệt vời. Nhưng điều thú vị nhất trong lời chúc ta dành cho cô công chúa đáng yêu sẽ nằm ở phần cuối. Đây sẽ là một câu hết sức thú vị khi mà năm 17 tuổi, vì tính tò mò, nàng sẽ bị một chiếc kim khâu đâm vào tay. Và rồi nàng sẽ chìm vào giấc ngủ sâu không bao giờ có thể tỉnh dậy nữa! Mụ ta biến mất khỏi sân khấu nhưng tiếng cười vẫn còn vang vọng khắp. Sân khấu được thắp sáng trở lại, hiện ra khuôn mặt lo lắng của mọi người. Vị hoàng hậu đáng kính tiến đến chiếc nôi, vuốt nhẹ âu yếm lên má nàng công chúa bé nhỏ, ánh mắt không giấu khỏi sự bất an trong lòng. Đức vua vỗ nhẹ lên vai hoàng hậu, an ủi nàng ta lau đi những giọt nước mắt. Đột nhiên có ánh sáng chói mắt lóe lên. Các bà tiên liền đứng lên, theo nhịp từng bước tiến đến hai bậc vương giả.
Kính thưa bệ hạ, hoàng hậu tôn kính, cho phép ta được nói vài điều được không? Một bà tiên lên tiếng. Nhà vua gật đầu đồng ý. Chỉnh tề lại bộ váy, bà tiên đứng thẳng người, dõng dạc nói.
Bệ hạ cũng nghe những gì vừa rồi mụ ta nói, rằng chỉ khi công chúa 17 tuổi bị mũi kim khâu đâm vào tay thì lời nguyền mới có tác dụng. Vì vậy, ta vẫn có thể cứu được công chúa. Dứt lời, bà hít sâu như để giãn tâm trí.
Ngài có thể nói rõ cho ta được không? Nhà vua sốt sắng liền gặng hỏi.
Ta nghĩ đức vua cần ban lệnh cho hủy hết tất cả những máy khâu và không bao giờ cho phép sản xuất thêm. Còn về công chúa, để tránh việc mụ ta tới tìm gây khó dễ cho công chúa, chúng ta xin mạo phạm đưa công chúa đến nơi rừng sâu để chăm sóc, tránh xa nơi đây để phòng trường hợp bất trắc xảy ra. Bà tiên cúi đầu kính cẩn. Đây quả thực là việc khó khăn với nhà vua và hoàng hậu. Họ nhìn nhau, ánh mắt tỏ rõ sự lo lắng nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Công chúa trăm sự nhờ ngài. Nói rồi Đức vua ban lệnh cho hủy hết tất cả máy khâu trong toàn nước, dán cáo thị phạt những kẻ ngấm ngầm sản xuất.
Ánh đèn sân khấu vụt tắt, rồi chợt có một luồng sáng chiếu thẳng xuống sân khấu- nơi người dẫn chuyện đang đứng. Lấy lại vẻ điềm tĩnh, cậu ta đứng thẳng người, giọng nói trầm ổn lại một lần nữa vang lên. Trong lúc tất cả ánh sáng đều tắt đi chỉ còn lại ánh đèn nơi người dẫn truyện đứng, tất cả mọi thứ xa hoa của cung điện đều được đưa hết vào bên trong cánh gà, thay thế là những nhánh cây rừng xanh mát, khung cảnh của một mái nhà tranh đơn sơ nhưng lại rất ấm cúng. Cả khán đài như vừa được thoát ra khỏi một giấc mộng đen tối, trở lại không khí trong lành của núi rừng. Bảo Nam có hơi lo lắng, phân vai của cô cũng sắp đến. Bảo Nam cũng không biết bản thân nên đối mặt với tình huống này thế nào. Anna sẽ nhìn cô, mọi người cũng sẽ nhìn cô. Rồi liều họ có phát hiện điều khả nghi nơi cô không?!!!
“… Chẳng còn những thứ xa hoa của lâu đài. Ngày này qua ngày khác, cô công chúa bé nhỏ được nuôi dưỡng trong tình thương của các bà tiên, sống một cuộc bình dị như bao cô gái khác của vương quốc xinh đẹp này. Giờ đây nàng ấy lớn lên trở thành một cô gái vô cùng xinh đẹp. Dù mộc mạc, giản dị nhưng từ bên trong nàng vẫn luôn là một cô công chúa khí chất ngời ngời. Tuy nhiên, chuyện gì đến cũng sẽ đến, hôm nay là sinh nhật thứ 17 của nàng, nàng thực sự muốn được đi ra bên ngoài, đến vương quốc phía trước khu rừng này, khám phá hết tất thảy những điều mới lạ ở ngoài kia…”
Lời của người dẫn vừa dứt, ánh đèn sân khấu lại một lần nữa rực sáng. Ngay chính giữa sân khấu, ba bà tiên đều ngồi ngay ngắn, đăm chiêu suy nghĩ việc gì đó. Lúc này đây tôi cũng biết bản thân mình cũng sắp phải “xuất chinh” rồi. Tôi hít một hơi thật sâu rồi thật chậm rãi bước ra sân khấu trong bộ trang phục của một cô thôn nữ đúng hiệu.
Tôi đứng chờ anh ấy một lúc. Vẫn tình trạng đó, anh ấy vẫn không thể nói nổi câu nào. Chậc chậc, chắc tôi đợi đến sáng mai mất. Anh ấy có thể nói mà không ậm ừ như thường nhưng mà chẳng thể nói câu anh ấy muốn nói với tôi. Anh định nói gì, nói lẹ đi, tui đợi anh này giờ đây, vậy mà nam thần ơi anh để tôi đứng như con ngố thế này à...
Bộ phận ánh sáng đã được khắc phục, đề nghị các bạn học sinh ổn định chỗ ngồi. Các bạn trong vở diễn, đề nghị các bạn tập trung sau cánh gà để chúng ta có thể bắt đầu chương trình. Tiếng loa trường vang vọng cả một khoảng không. Tôi quay qua nhìn anh Hàn Lâm cũng thấy anh đang nhìn mình. Tôi nghiêng đầu, ra dấu cho anh ấy cùng đi vào phía hậu trường. Anh ấy lại thở dài một tiếng, gật đầu nhẹ với tôi.
Đi thôi!
Tiếng nhạc du dương bắt đầu được xướng lên. Sân khấu được trang hoàng như khung cảnh của cung điện thực sự. Nguyên trong bộ trang phục của đức vua, ngồi chễm chệ trên ngai vàng cùng người hoàng hậu xinh đẹp không rõ tên ngồi cạnh, trông cũng tương xứng đáo để. Một người đàn bà tiến đến trước mặt vị vua và vị hoàng hậu, trịnh trọng đưa cho họ chiếc bọc màu vàng kim ôm tay. Tất cả mọi vật như nín thở. '....Cô công chúa bé nhỏ xinh đẹp đã được sinh ra, được chào đón với tất cả tình yêu thương của tất cả mọi người. Trong ngày trọng đại ra mắt với toàn thể người dân, cô công chúa sẽ nhận được những lời chúc phúc của tất cả mọi người, đặc biệt là lời cầu nguyện của mười hai cô tiên...'
Giọng người kể chuyện đều đều, có quãng lên quãng xuống nhịp nhàng mà truyền cảm. Vị hoàng hậu nhẹ nhàng đặt đứa bé vào trong nôi, ánh mắt nhìn đầy trìu mến với đứa con bé bỏng. Sau đó, lần lượt từng bà tiên tiến đến chiếc nôi, vung chiếc đũa thần lên rồi đặt một lời phước lên do. Tới đây ánh sáng chói lóa rọi thẳng vào trong chiếc nôi, lấp lánh như hiện hữu thiên đường nhờ hiệu ứng óng ánh của phía hậu cần. Bảo Nam đứng bên trong phía cánh gà, hai mắt tròn xoe nhìn cảnh tượng trước mắt. Người con trai cao lớn, mặt búng ra sữa mà mang theo vài phần lạnh lùng lại vừa có chút ấnm áp. Hạ ánh mắt khó hiểu lên đứa trẻ nằm trong nôi, đôi môi người ấy khẽ cười. Bảo Nam có phần ngây ngốc trước vẻ đẹp xuất thần ấy, lại thấy buồn cười trước cảnh tượng kia. Liệu có phải Hàn Lâm lớn quá so với đứa bé kia không? Ha ha, nghĩ cũng thấy chênh lệch quá nhiều rồi!!! Mà dẫu sao người ta đẹp nên làm gì cũng hợp lí hết a. Aizz, mà chắc nghĩ đến đây thôi cũng thấy hối hận rồi, đâu phải ai đẹp cũng được như vậy đâu! Ví dụ như cái tên Kỳ Phong đáng hận kia, hắn làm gì cũng làm cô không thoải mái. Ngay lúc này đây, kẻ mà Bảo Nam vừa nghĩ đến liền xuất hiện, mang theo một chiếc mặt nạ ánh bạc, đứng giữa sân khấu tỏa ra ám khí khác thường. Đứng sau cánh gà mà Bảo Nam vẫn cảm nhận thấy luồng khí lạnh thổi qua. Hắn xuất sắc như vậy từ hồi nào vậy?!! Một lần nữa mở to đôi mắt nhìn thẳng con người ấy, cô bắt gặp ánh mắt của hắn, có ý cười. Bỗng dưng trái tim đập mạnh một nhịp, cảm giác vừa rồi hắn ôm cô vẫn như còn hơi ấm. Đột nhiên cô cảm thấy rùng mình. Liệu có phải cô thay đổi rồi không?! Hắn thì có gì tốt khiến cô phải nghĩ nhiều đến như vậy? Bảo Nam bỗng có cảm giác ánh mắt của hắn không chỉ là vô tình, chứ ai lại nhìn người ta lâu đến thế?!!
Tại sao lại không mời ta?! Có phải các ngươi nghĩ ta là kẻ không quan trọng? Hừ! Tất cả mọi người đều run sợ trước lời nói của bà tiên thứ 13. Ánh sáng kim loại trên chiếc mặt nạ trượt một vệt dài, lóe lên phản chiếu đôi mắt sắc lẹm của kẻ kia. Sự hận thù đã khiến cho bà tiên thứ 13 trở thành một mụ phù thủy độc ác. Bà ta tiến đến gần chiếc nôi trước sự kinh ngạc của mọi người. Đặc biệt là hoàng hậu, người đang rất lo sợ cho sự an nguy của đứa bé.
Nàng công chúa bé nhỏ của ta thật là xinh đẹp. Ta sẽ dành tặng cho con lời chúc phúc tốt đẹp nhất, đặc biệt nhất, khác xa lũ tiên tầm thường kia! Đôi bàn tay của mụ giơ cao, vẽ một cung tròn lớn trên nôi, sấm chớp liền ùn ùn kéo đến. Ánh đèn sân khấu liền tắt phụt. Những chấm tím huyền ảo dần dần xuất hiện, một chiếc đèn đột nhiên được bật lên chiếu rọi nơi mụ phù thủy đang đứng. Bà ta cười hềnh hệch, mang theo chất giọng khàn khàn của tên Kỳ Phong cũng thật ngộ ghê!
Công chúa bé nhỏ, ta chúc cho con có một sắc đẹp tuyệt trần nhất thế gian, có lòng nhân hậu tuyệt vời. Nhưng điều thú vị nhất trong lời chúc ta dành cho cô công chúa đáng yêu sẽ nằm ở phần cuối. Đây sẽ là một câu hết sức thú vị khi mà năm 17 tuổi, vì tính tò mò, nàng sẽ bị một chiếc kim khâu đâm vào tay. Và rồi nàng sẽ chìm vào giấc ngủ sâu không bao giờ có thể tỉnh dậy nữa! Mụ ta biến mất khỏi sân khấu nhưng tiếng cười vẫn còn vang vọng khắp. Sân khấu được thắp sáng trở lại, hiện ra khuôn mặt lo lắng của mọi người. Vị hoàng hậu đáng kính tiến đến chiếc nôi, vuốt nhẹ âu yếm lên má nàng công chúa bé nhỏ, ánh mắt không giấu khỏi sự bất an trong lòng. Đức vua vỗ nhẹ lên vai hoàng hậu, an ủi nàng ta lau đi những giọt nước mắt. Đột nhiên có ánh sáng chói mắt lóe lên. Các bà tiên liền đứng lên, theo nhịp từng bước tiến đến hai bậc vương giả.
Kính thưa bệ hạ, hoàng hậu tôn kính, cho phép ta được nói vài điều được không? Một bà tiên lên tiếng. Nhà vua gật đầu đồng ý. Chỉnh tề lại bộ váy, bà tiên đứng thẳng người, dõng dạc nói.
Bệ hạ cũng nghe những gì vừa rồi mụ ta nói, rằng chỉ khi công chúa 17 tuổi bị mũi kim khâu đâm vào tay thì lời nguyền mới có tác dụng. Vì vậy, ta vẫn có thể cứu được công chúa. Dứt lời, bà hít sâu như để giãn tâm trí.
Ngài có thể nói rõ cho ta được không? Nhà vua sốt sắng liền gặng hỏi.
Ta nghĩ đức vua cần ban lệnh cho hủy hết tất cả những máy khâu và không bao giờ cho phép sản xuất thêm. Còn về công chúa, để tránh việc mụ ta tới tìm gây khó dễ cho công chúa, chúng ta xin mạo phạm đưa công chúa đến nơi rừng sâu để chăm sóc, tránh xa nơi đây để phòng trường hợp bất trắc xảy ra. Bà tiên cúi đầu kính cẩn. Đây quả thực là việc khó khăn với nhà vua và hoàng hậu. Họ nhìn nhau, ánh mắt tỏ rõ sự lo lắng nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Công chúa trăm sự nhờ ngài. Nói rồi Đức vua ban lệnh cho hủy hết tất cả máy khâu trong toàn nước, dán cáo thị phạt những kẻ ngấm ngầm sản xuất.
Ánh đèn sân khấu vụt tắt, rồi chợt có một luồng sáng chiếu thẳng xuống sân khấu- nơi người dẫn chuyện đang đứng. Lấy lại vẻ điềm tĩnh, cậu ta đứng thẳng người, giọng nói trầm ổn lại một lần nữa vang lên. Trong lúc tất cả ánh sáng đều tắt đi chỉ còn lại ánh đèn nơi người dẫn truyện đứng, tất cả mọi thứ xa hoa của cung điện đều được đưa hết vào bên trong cánh gà, thay thế là những nhánh cây rừng xanh mát, khung cảnh của một mái nhà tranh đơn sơ nhưng lại rất ấm cúng. Cả khán đài như vừa được thoát ra khỏi một giấc mộng đen tối, trở lại không khí trong lành của núi rừng. Bảo Nam có hơi lo lắng, phân vai của cô cũng sắp đến. Bảo Nam cũng không biết bản thân nên đối mặt với tình huống này thế nào. Anna sẽ nhìn cô, mọi người cũng sẽ nhìn cô. Rồi liều họ có phát hiện điều khả nghi nơi cô không?!!!
“… Chẳng còn những thứ xa hoa của lâu đài. Ngày này qua ngày khác, cô công chúa bé nhỏ được nuôi dưỡng trong tình thương của các bà tiên, sống một cuộc bình dị như bao cô gái khác của vương quốc xinh đẹp này. Giờ đây nàng ấy lớn lên trở thành một cô gái vô cùng xinh đẹp. Dù mộc mạc, giản dị nhưng từ bên trong nàng vẫn luôn là một cô công chúa khí chất ngời ngời. Tuy nhiên, chuyện gì đến cũng sẽ đến, hôm nay là sinh nhật thứ 17 của nàng, nàng thực sự muốn được đi ra bên ngoài, đến vương quốc phía trước khu rừng này, khám phá hết tất thảy những điều mới lạ ở ngoài kia…”
Lời của người dẫn vừa dứt, ánh đèn sân khấu lại một lần nữa rực sáng. Ngay chính giữa sân khấu, ba bà tiên đều ngồi ngay ngắn, đăm chiêu suy nghĩ việc gì đó. Lúc này đây tôi cũng biết bản thân mình cũng sắp phải “xuất chinh” rồi. Tôi hít một hơi thật sâu rồi thật chậm rãi bước ra sân khấu trong bộ trang phục của một cô thôn nữ đúng hiệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.