Chương 106: Cuộc chiến với Hộ Bộ
Tả Hà
08/07/2016
Trời sáng rồi...Âu Dương mở to đôi mắt, vai phải có dấu vết bị người ta
nằm lên. Chuyển mình người ở trong lòng mình, một đôi mắt đang nhìn
mình. Bao nhiêu ký ức chợt ùa về trong trí nhớ của Âu Dương khiến hắn vô cùng sợ hãi, vội bò đến một góc của chiếc giường, tóm lấy chiếc chăn
đơn nhìn Triệu Ngọc. Bây giờ những danh từ xuất hiện trong đầu hắn chính là: lăng trì, quật thi thể, nghiền xương thành tro, để tiếng xấu muôn
đời... v.v...
Bốn mắt nhìn nhau rất lâu, Triệu Ngọc cũng không hề chớp mắt dù chỉ một lần. Âu Dương không hiểu sắc mặt này là biểu cảm gì, chỉ biết bản thân đã làm một chuyện tồi tệ nhất trên đời. Có bao nhiều tồi tệ hơn được lần tồi tệ này chứ? Âu Dương đã chuẩn bị rằng tốt xấu gì cũng nên nói những lời hoa mỹ một chút, cho dù là chết, cũng phải chết cho có khí phách một chút. Hay là nói rằng lần hạ dược này với bản thân không có quan hệ gì cả, là người dụ dỗ vi thần, vi thần chỉ là đáp ứng nhu cầu của người mà thôi, tận lực đến suýt nữa mất mạng, công cho xã tắc, lợi tới nghìn thu...
Nhưng hắn chưa hề mở miệng thì Triệu Ngọc đã xuống giường, thân thể trần trụi mà bước xuống giường, cầm lấy ý phục rơi ở sau lưng Âu Dương từ từ mặc vào, không nói một từ nào. Sau khi mặc xong y phục, Triệu Ngọc liền ngồi xuống trước gương, từ từ chỉnh sửa tóc tai, chỉnh sửa trong khoảng nửa canh giờ, Triệu Ngọc mới đứng dậy, bước được hai bước ra khỏi cửa, liền lập tức dừng lại, cân nhắc một lát mới nói: "Khanh dám nói với ai, ta sẽ giết chết cả tộc họ Âu."
"...."
Triệu Ngọc không hề dừng lại, bước ra khỏi phòng, Cửu Công Công vội vàng bước lên nghênh đón, quỳ xuống đất khấu đầu lạy. Trên mặt Triệu Ngọc đến một tia cảm xúc cũng chẳng có, cho đến khi Cửu Công Công dập đầu tới mức chảy máu mới mở miệng:
"Dương Tiễn chết rồi chứ?"
"Chết rồi."
"Chuyện này không được để cho người khác biết, đặc biệt là Tiểu Thanh."
"Vâng! Nô tài đã nói với Tiểu Thanh quận chúa, bệ hạ có chuyện cần xử lý. Tối qua quận chúa đã về nhà rồi."
"Ừ!"
Cửu Công Công vội hỏi:
"Bệ hạ, bên trong..."
"Hắn mà chết thì trẫm biết ăn nói thế nào? Nói với hắn, hắn có thể về rồi."
Cái gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống, Triệu Ngọc cố ngậm bồ hòn, có đánh chết cũng phải nuốt vào trong bụng. Sử quan sớm đã ghi chép chuyện nàng thủ thân suốt mười năm qua, mà hôm nay lại bị con rồng đen hại thành đàn bà, làm sao dám nói ra chứ. Lẽ nào nói là Âu Dương giở trò đồi bại với nàng? Nói ra cũng phải có người tin. Hay là nói bản thân thông đồng với thái giám hạ mê dược hại Âu Dương? Chuyện này mà nói ra ngoài nhất định sẽ bị người trong thiên hạ cười cho thối mũi. Giết hay không giết Âu Dương, Triệu Ngọc đã cân nhắc cả một buổi sáng, hơn nữa còn cố ý dùng thời gian thay y phục để cho mình suy nghĩ một cách thận trọng. Cuối cùng nàng rút ra kết luận, phải diệt khẩu nhưng không thể giết Âu Dương. Bây giờ người trong thiên hạ này đều biết Âu Dương bị giam cầm, nều mà chết, thì trước tiên Sử Bộ sẽ hỏi vì sao lại chết, sau khi chết phải tính thế nào? Nếu vậy thì phải biện ra một lý do, lý do chứng cứ không đủ, đám đại thần sẽ không ưng thuận. Hôm nay giết Âu Dương, ngày mai sẽ là Thái Kinh. Vả lại, phải lừa Tiểu Thanh thế nào đây? Lẽ nào nói là hắn không cẩn thận rơi xuống hồ nước chết rồi? Thêm nữa Âu Dương bây giờ với nàng vô cùng hữu dụng, nói sao thì chuyện xảy ra tối qua cũng hoàn toàn không thể trách người ta. Suy đi tính lại, vẫn tìm không ra lý do nào để có thể giết chết Âu Dương cả. Cuối cùng, nàng đành bất đắc dĩ nuốt lệ vào trong, bị người ta dễ dàng chiếm được tiện nghi, lại còn không thể mở miệng hét toáng lên.
"Vâng!"
...
Âu Dương vừa mới trốn ra khỏi hoàng cung, không ngờ lại bị Lý Dật Phong cản đường:
"Đại nhân!"
Hắn cảm thấy bản thân đã mau chóng trở thành chuyên gia chắn đường của hoàng cung rồi.
"Giúp ta tìm một xe ngựa, trở về Dương Bình."
"Xe ngựa?"
Lý Dật Phong nói:
"Chỗ tiểu nhân có ngựa."
"Xe ngựa!"
Âu Dương một lần nữa nhấn mạnh, chân và bụng đều run cầm cập, cũng không biết có phải là vì lao lực quá độ hay là vị bị dọa cho sợ nữa. Tình trạng này mà cưỡi ngựa thì qua ư miễn cưỡng rồi. Với lại vừa nghe đến từ cưỡi, thì toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh mà không có một lý do nào.
"Đại nhân..."
"Không cho phép phỏng vấn!"
Âu Dương biết Lý Dật Phong muốn hỏi điều gì, lập tức chặn họng.
Lý Dật Phong không dám hỏi tiếp, có câu: huyện quan không bằng hiện quản, cho dù là Thái Kinh cũng không dám nói câu không được phép phỏng vấn. Người có thể nói câu này ngoại trừ hoàng thượng ra thì chính là ông chủ trên đỉnh đầu của mình đây. Lý Dật Phong đỡ đôi chân đang mềm oặt của Âu Dương, vừa đi vừa mở miệng hỏi:
"Đại nhân, có phải họ ngược đãi người không?"
"..."
Âu Dương nhìn hắn với cái nhìn đầy giận dữ.
"Không hỏi nữa, không hỏi nữa."
Lý Dật Phong vội vàng nói, hắn có thể nhìn ra Âu Dương đã phải chịu không ít khổ cực, chân mềm nhũn, mặt tái xanh, quầng thâm bao quanh hai mắt. Ở Dương Bình dù có gian nan thì ít ra vẫn còn có thể có cơm ăn no bụng, có được giấc ngủ ngon... Đáng thương thay!
Về tới tòa soạn báo, một kí giả trợ thủ, còn có hai mã khoái lập tức tìm xe ngựa. một tên mã khoái thân tín đưa Âu Dương về lại Dương Bình, chỉ để lại một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu Lý Dật Phong. Tình huống gì vậy? Được, phải tiếp tục đi chặn ngõ hoàng cung. Nhưng không ngờ, lần này gặp Cửu Công Công thì Cửu Công Công một chữ cũng không chịu nói, thẳng tay bảo người ta đánh Lý Dật Phong một trận. Đều tại tên Vương Bát Đản này kéo mình đi phỏng vấn, kết quả phỏng vấn lại lòi ra con rồng đen như thế này đây.
...
"Đại nhân, người đã về rồi."
Cả nha môn một phen mừng rỡ. Tuy bây giờ nha môn này không phải không có Âu Dương thì không được, nhưng một khi Âu Dương ở đây, mối lo lắng của họ đều giảm đi mấy phần.
"Đại nhân, việc bán đấu giá đất đai của Tân Thành đã được chuẩn bị gần xong rồi, ngày mốt bắt đầu tiến hành..."
Cam Tín vừa nhìn thấy sắc mặt Âu Dương rất kém liền quan tâm hỏi:
"Đại nhân không sao chứ?"
"..."
Khó khăn của vấn đề này quá lớn, Âu Dương thật sự không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể lắng đầu đáp:
"Ta không sao!"
Cũng chẳng quan tâm đến người khác, trực tiếp bước vào nha môn, đến căn phòng mà mình ở, Âu Bình đang bận bịu ở trong sân, vừa thấy Âu Dương liền mừng rỡ:
"Thiếu gia, tiểu nhân đã nói người cát nhân thiên tướng mà."
"Đừng nói lời vô nghĩa nữa, ngươi đem hai người quan nô trả về phủ quận chúa Tiểu Thanh,"
Không có sự mật báo của hai người họ, Tiểu Thanh kia sẽ đến chỗ của hoàng thượng khóc lóc kể lể sao? Hoàng đế sẽ giam lỏng mình sao? Không giam lỏng mình, chân của mình đến bây giờ có thể bị dọa tới mức không còn hoạt bát như thế này nữa sao? Âu Dương không dám thừa nhận rằng bởi vì bản thân miệt mài quá độ mới tạo nên hiện tượng sinh lí.
"Đừng mà đại nhân."
Hai quan nô ở đấy vội quỳ xuống trước mặt Âu Dương:
"Đại nhân, chúng thần sai rồi."
"Thiếu gia, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Âu Bình hỏi.
Bạch Liên cũng bị thức giấc, từ trong phòng chạy ra, lần đầu tiên nàng nhìn thấy sắc mặt Âu Dương khó coi đến vậy.
"Sai rồi? Sau khi các ngươi mật báo, thì nên biết sẽ có ngày hôm nay."
"Mật báo?"
Âu Bình với Bạch Liên đồng thanh hỏi.
"Đúng! Một người là Tiểu Thanh, một người là hoàng thượng. Hoàng thượng biết ta làm giả sổ sách cắt xén thuế khóa, đến tiền lương của nha dịch với phúc lợi cũng biết chi li như vậy. Đến cả việc ta và Bạch Liên ở kỹ viện ngủ chung giường mà người ta cũng biết. Âu Bình, không phải ta bảo ngươi phải canh chừng họ, không cho phép họ bước vào phòng của ta, không cho phép họ nghe ngóng được bất kì tin tức gì, không cho phép họ qua lại với người trong nha môn sao?"
Thiếu gia.... Tiểu nhân sai rồi."
Bạch Liên giải thích:
"Âu Bình không sai, cậu ấy mỗi ngày đều bận giúp đại nhân xã giao, làm gì có thời gian rảnh mà để ý đến họ chứ."
"Không sao cả... Bạch Liên, cô với Âu Bình đưa họ đến Đông Kinh. Âu Bình, ngươi nói với Tiểu thanh, không cần phải xử phạt họ nữa."
Âu Dương vội xua tay:
"Đi đi, bây giờ, ngay lập tức."
"Đại nhân..."
"Không có thương lượng, bàn bạc gì cả! Nơi này của ta không thể giữ các ngươi được nữa, đi đi."
Về đến nhà, Âu Dương kể ra cũng an tâm được một chút, ngâm mình trong thùng nước ấm mà phỏng đoán suy nghĩ của Triệu Ngọc, tiện thể nghĩ xem có phải mình cần phải đến Liêu Quốc tị nạn một thời gian không. Chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, thân là hoàng đế nên căn bản không việc gì phải giải thích với người khác, lấy việc mình tạo giả giấy tờ sở sách thì có thể đem mình từ một tiểu quan lục phẩm chém mười lần, tám lần. Hay nói đúng hơn là gần vua như gần cọp, việc hai người đều vui, hà tất gì phải chuyển thành việc đẫm mùi máu tanh cơ chứ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Âu Dương mau chóng quên đi chuyện này. Lưu Huệ Lan vẫn luôn đợi hắn về đề phân công các kí giả. Kế hoạch trước mắt chính là cử đi trú ngụ ở bốn châu lân cận. Mỗi châu là hai kí giả và hai sai nha.
Mười mấy người có thành tích kém một chút trong kì thi thành lập bộ phận tiêu thụ và bộ phận nhân sự của Hoàng Gia báo, nhiệm vụ đầu tiên của bộ phận tiêu thụ là tìm các thương nhân làm đại lý cấp một và cấp hai ở địa phương, thông thường là tìm các thương nhân bán lẻ. Nhiệm vụ của bộ phận nhân sự là khai thác các kí giả địa phương, cam đoan nội trong vòng ba tháng, có thể đào tạo ra hai kí giả địa phương. Sau đó những kí giả thâm niên lại chuyển đến nơi đó, triển khai ở một châu nữa. Trên còn đường mở rộng địa bàn từ Bắc đến Tây này, lại có ngân hàng tư nhân Dương Bình làm đại lý.
Theo hình thức phân bố của ngân hàng tư nhân Dương Bình hiện nay đối với mật độ lưu hành của báo chí tuy chưa đủ để khiến Âu Dương vừa lòng, nhưng ít ra cũng có chút tiếp sức. Sau khi nghiên cứu, Tô Thiên quyết định theo cách nhìn của Âu Dương, ngoài ra còn thành lập hiệp hội thương nghiệp tin tức Dương Bình, cũng chính là cơ quan chuyên bán báo chí. Tuy Tô Thiên không quá mong đợi vào lợi nhuận của nó, nhưng hắn có thể lợi dụng báo chí để nang cao tín dự của ngân hàng tư nhân Dương Bình. Dù sao thì Hoàng Gia báo chính là cơ quan truyền thông của nhà nước, đồng thời cũng là cơ quan truyền thông chủ lưu.
....
"Âu Dương còn trẻ tuổi tính cách khá bốc đồng, dám chống đối với đương kim hoàng thượng. Hoàng thượng đã từng có ý trách phạt."
Cửu Công Công thì thầm:
"Âu Dương vì chuyện tiến triển của hiến pháp quá chậm chạp nên đã nảy sinh tranh chấp với Hoàng thượng, lời nói có ý chống đối. Hoàng thượng tức giận mới đem nhốt người vào trong cung. Sau đó, Âu Dương hiểu được nỗi khổ tâm của Hoàng thượng, nên đã hối cãi, hoàng thượng vốn có tấm lòng khoan dung, nhân từ, lại niệm tình Âu Dương tuổi trẻ dễ kích động, miễn tội thả về."
Mặt Triệu Ngọc không có chút biểu cảm nào:
"Tiếp tục."
Việc thất thân của mình lại bị nói qua loa như thế này.
"Tin tức trọng đại quốc tế truyền đến, nói rằng Hoàn Nhan A Cốt Tá dẫn theo hai vạn tinh binh tàn sát đẫm máu bảy mươi vạn Liêu binh. Theo như tin tức mà kí giả đặc biệt Trậm Mị đem về từ Kim Quốc, thì hoàng đế Kim triều Hoàn Nhan A Cốt Tá đang chặn đánh Thiên Tộ Đế ở cự lý cách phủ Hoàng Long trăm mét ngoài. Hai quân đại chiến hai ngày một đêm, lúc dân tộc Nữ Chân sắp kiệt sức, Liêu Quốc diễn ra bạo loạn ( vì biết được là kẻ nào gây nên). Thiên Tố Đế dẫn quân trở về bình định, nhưng không nghĩ đến chuyện Hoàn Nhan A Cốt Tá đột nhiên xốc lại tinh thần, mang theo vạn tàn quân còn lại theo truy sát, cuối cùng thì đuổi kịp Liêu quân khi chúng đến đồi Hộ Bộ Đáp, hơn nữa còn tiến hành đánh bọc sườn, cắt đứt đường lui của chúng. Vạn binh tàn dư bao vây sáu mươi vạn quân, Liêu quân kinh hãi, toàn quân tan rã. Hai ngày hai đêm, người dân tộc Nữ Chân mệt chết nhiều không sao kể siết. Đồi Hộ Bộ Đáp máu chảy thành sông, tù binh của Liêu quân bị giết chết nhiều vô số kể. Ỏ hơn ba trăm dặm truy kích của trận chiến này, dự đoán số Liêu quân bị thương và bị bắt làm tù binh là hơn ba mươi vạn người, trong đó có ba vạn người đến xin hàng."
Mặt của các vị đại thần đều lộ vẻ sợ hãi, An Bảo của Xu Mật Viện cuống quýt nói:
"Bệ hạ, không thể tin được, tuyệt đối không thể tin được."
"Trậm cũng cảm thấy không thể nào tin được. Người đâu, tuyên Trâm Mị vào điện."
....
Sau khi hoàn tất lễ nghi, Trầm Mị nói:
"Từ một tháng trước tết, thảo dân đã được Âu đại nhân cử đi săn sóc đại chiến Kim Liêu. Thảo dân đã bốn tháng rồi chưa có trở về. Thảo dân tận mắt chứng kiến Đồi Hộ Bộ Đáp máu chảy thành sông. Chân giẫm lên xác, không sao rút ra được. Thi thể không người tẩm liệm, mắt vừa nhìn thấy như một đống gỗ mục chồng chất. Thảo dân bị dọa tới mức tiểu cả ra quần. Lại nói về bách tính lân cận, mười người thì có ba bốn người điên, vì để phòng bệnh ôn dịch, A Cốt Tá hạ lệnh phải thiêu hủy toàn bộ, cách xa mấy mươi dặm mà vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối. Thảo dân dùng tính mạng của cả gia đình thảo dân ra đảm bảo, những gì thảo dân nói đều là sự thật. Thảo dân nghe ngóng được biết, Liêu quân đã cử đi hai mươi vạn kỵ binh, năm mươi vạn bộ binh. Bị tiêu diệt trước hết chính là kỵ binh, toàn bộ bộ binh đều tan tác cả. Kim binh có tổng thể một vạn năm nghìn kỵ binh, năm nghìn bộ binh."
"..."
Sau một hồi trầm mặc như chết, Triệu Ngọc hỏi:
"Ngươi còn biết gì nữa không?"
"Sau khi A Cốt Tá nghe nói Thiên Tộ Đế dẫn theo 70 vạn quân thân chinh xuất binh, vừa quỳ xuống trước mặt hai vạn tướng sĩ vừa khóc:
'Lúc đầu ta dẫn các ngươi khởi binh, là vì chúng ta không thể tiếp tục chịu sự chèn ép của quân Liêu thêm nữa, để cho dân tộc Nữ Chân có được quốc gia thuộc về mình. Không ngờ Thiên Tộ Đế quyết không buông tha cho ta, đích thân mang quân chinh phạt. Bây giờ chúng ta chỉ có hai con đường, một là chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, chuyển nguy thành an, hai là các ngươi hãy bắt lấy ta giao cho Thiên Tộ Đế, giết bộ tộc của ta, đầu hàng Khiết Đan, có lẽ sẽ chuyển họa thành phúc.' Tất cả tướng sĩ không ngừng khóc thút thít, thề quyết tử cho tổ quốc quyết sinh.
Bốn mắt nhìn nhau rất lâu, Triệu Ngọc cũng không hề chớp mắt dù chỉ một lần. Âu Dương không hiểu sắc mặt này là biểu cảm gì, chỉ biết bản thân đã làm một chuyện tồi tệ nhất trên đời. Có bao nhiều tồi tệ hơn được lần tồi tệ này chứ? Âu Dương đã chuẩn bị rằng tốt xấu gì cũng nên nói những lời hoa mỹ một chút, cho dù là chết, cũng phải chết cho có khí phách một chút. Hay là nói rằng lần hạ dược này với bản thân không có quan hệ gì cả, là người dụ dỗ vi thần, vi thần chỉ là đáp ứng nhu cầu của người mà thôi, tận lực đến suýt nữa mất mạng, công cho xã tắc, lợi tới nghìn thu...
Nhưng hắn chưa hề mở miệng thì Triệu Ngọc đã xuống giường, thân thể trần trụi mà bước xuống giường, cầm lấy ý phục rơi ở sau lưng Âu Dương từ từ mặc vào, không nói một từ nào. Sau khi mặc xong y phục, Triệu Ngọc liền ngồi xuống trước gương, từ từ chỉnh sửa tóc tai, chỉnh sửa trong khoảng nửa canh giờ, Triệu Ngọc mới đứng dậy, bước được hai bước ra khỏi cửa, liền lập tức dừng lại, cân nhắc một lát mới nói: "Khanh dám nói với ai, ta sẽ giết chết cả tộc họ Âu."
"...."
Triệu Ngọc không hề dừng lại, bước ra khỏi phòng, Cửu Công Công vội vàng bước lên nghênh đón, quỳ xuống đất khấu đầu lạy. Trên mặt Triệu Ngọc đến một tia cảm xúc cũng chẳng có, cho đến khi Cửu Công Công dập đầu tới mức chảy máu mới mở miệng:
"Dương Tiễn chết rồi chứ?"
"Chết rồi."
"Chuyện này không được để cho người khác biết, đặc biệt là Tiểu Thanh."
"Vâng! Nô tài đã nói với Tiểu Thanh quận chúa, bệ hạ có chuyện cần xử lý. Tối qua quận chúa đã về nhà rồi."
"Ừ!"
Cửu Công Công vội hỏi:
"Bệ hạ, bên trong..."
"Hắn mà chết thì trẫm biết ăn nói thế nào? Nói với hắn, hắn có thể về rồi."
Cái gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống, Triệu Ngọc cố ngậm bồ hòn, có đánh chết cũng phải nuốt vào trong bụng. Sử quan sớm đã ghi chép chuyện nàng thủ thân suốt mười năm qua, mà hôm nay lại bị con rồng đen hại thành đàn bà, làm sao dám nói ra chứ. Lẽ nào nói là Âu Dương giở trò đồi bại với nàng? Nói ra cũng phải có người tin. Hay là nói bản thân thông đồng với thái giám hạ mê dược hại Âu Dương? Chuyện này mà nói ra ngoài nhất định sẽ bị người trong thiên hạ cười cho thối mũi. Giết hay không giết Âu Dương, Triệu Ngọc đã cân nhắc cả một buổi sáng, hơn nữa còn cố ý dùng thời gian thay y phục để cho mình suy nghĩ một cách thận trọng. Cuối cùng nàng rút ra kết luận, phải diệt khẩu nhưng không thể giết Âu Dương. Bây giờ người trong thiên hạ này đều biết Âu Dương bị giam cầm, nều mà chết, thì trước tiên Sử Bộ sẽ hỏi vì sao lại chết, sau khi chết phải tính thế nào? Nếu vậy thì phải biện ra một lý do, lý do chứng cứ không đủ, đám đại thần sẽ không ưng thuận. Hôm nay giết Âu Dương, ngày mai sẽ là Thái Kinh. Vả lại, phải lừa Tiểu Thanh thế nào đây? Lẽ nào nói là hắn không cẩn thận rơi xuống hồ nước chết rồi? Thêm nữa Âu Dương bây giờ với nàng vô cùng hữu dụng, nói sao thì chuyện xảy ra tối qua cũng hoàn toàn không thể trách người ta. Suy đi tính lại, vẫn tìm không ra lý do nào để có thể giết chết Âu Dương cả. Cuối cùng, nàng đành bất đắc dĩ nuốt lệ vào trong, bị người ta dễ dàng chiếm được tiện nghi, lại còn không thể mở miệng hét toáng lên.
"Vâng!"
...
Âu Dương vừa mới trốn ra khỏi hoàng cung, không ngờ lại bị Lý Dật Phong cản đường:
"Đại nhân!"
Hắn cảm thấy bản thân đã mau chóng trở thành chuyên gia chắn đường của hoàng cung rồi.
"Giúp ta tìm một xe ngựa, trở về Dương Bình."
"Xe ngựa?"
Lý Dật Phong nói:
"Chỗ tiểu nhân có ngựa."
"Xe ngựa!"
Âu Dương một lần nữa nhấn mạnh, chân và bụng đều run cầm cập, cũng không biết có phải là vì lao lực quá độ hay là vị bị dọa cho sợ nữa. Tình trạng này mà cưỡi ngựa thì qua ư miễn cưỡng rồi. Với lại vừa nghe đến từ cưỡi, thì toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh mà không có một lý do nào.
"Đại nhân..."
"Không cho phép phỏng vấn!"
Âu Dương biết Lý Dật Phong muốn hỏi điều gì, lập tức chặn họng.
Lý Dật Phong không dám hỏi tiếp, có câu: huyện quan không bằng hiện quản, cho dù là Thái Kinh cũng không dám nói câu không được phép phỏng vấn. Người có thể nói câu này ngoại trừ hoàng thượng ra thì chính là ông chủ trên đỉnh đầu của mình đây. Lý Dật Phong đỡ đôi chân đang mềm oặt của Âu Dương, vừa đi vừa mở miệng hỏi:
"Đại nhân, có phải họ ngược đãi người không?"
"..."
Âu Dương nhìn hắn với cái nhìn đầy giận dữ.
"Không hỏi nữa, không hỏi nữa."
Lý Dật Phong vội vàng nói, hắn có thể nhìn ra Âu Dương đã phải chịu không ít khổ cực, chân mềm nhũn, mặt tái xanh, quầng thâm bao quanh hai mắt. Ở Dương Bình dù có gian nan thì ít ra vẫn còn có thể có cơm ăn no bụng, có được giấc ngủ ngon... Đáng thương thay!
Về tới tòa soạn báo, một kí giả trợ thủ, còn có hai mã khoái lập tức tìm xe ngựa. một tên mã khoái thân tín đưa Âu Dương về lại Dương Bình, chỉ để lại một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu Lý Dật Phong. Tình huống gì vậy? Được, phải tiếp tục đi chặn ngõ hoàng cung. Nhưng không ngờ, lần này gặp Cửu Công Công thì Cửu Công Công một chữ cũng không chịu nói, thẳng tay bảo người ta đánh Lý Dật Phong một trận. Đều tại tên Vương Bát Đản này kéo mình đi phỏng vấn, kết quả phỏng vấn lại lòi ra con rồng đen như thế này đây.
...
"Đại nhân, người đã về rồi."
Cả nha môn một phen mừng rỡ. Tuy bây giờ nha môn này không phải không có Âu Dương thì không được, nhưng một khi Âu Dương ở đây, mối lo lắng của họ đều giảm đi mấy phần.
"Đại nhân, việc bán đấu giá đất đai của Tân Thành đã được chuẩn bị gần xong rồi, ngày mốt bắt đầu tiến hành..."
Cam Tín vừa nhìn thấy sắc mặt Âu Dương rất kém liền quan tâm hỏi:
"Đại nhân không sao chứ?"
"..."
Khó khăn của vấn đề này quá lớn, Âu Dương thật sự không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể lắng đầu đáp:
"Ta không sao!"
Cũng chẳng quan tâm đến người khác, trực tiếp bước vào nha môn, đến căn phòng mà mình ở, Âu Bình đang bận bịu ở trong sân, vừa thấy Âu Dương liền mừng rỡ:
"Thiếu gia, tiểu nhân đã nói người cát nhân thiên tướng mà."
"Đừng nói lời vô nghĩa nữa, ngươi đem hai người quan nô trả về phủ quận chúa Tiểu Thanh,"
Không có sự mật báo của hai người họ, Tiểu Thanh kia sẽ đến chỗ của hoàng thượng khóc lóc kể lể sao? Hoàng đế sẽ giam lỏng mình sao? Không giam lỏng mình, chân của mình đến bây giờ có thể bị dọa tới mức không còn hoạt bát như thế này nữa sao? Âu Dương không dám thừa nhận rằng bởi vì bản thân miệt mài quá độ mới tạo nên hiện tượng sinh lí.
"Đừng mà đại nhân."
Hai quan nô ở đấy vội quỳ xuống trước mặt Âu Dương:
"Đại nhân, chúng thần sai rồi."
"Thiếu gia, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Âu Bình hỏi.
Bạch Liên cũng bị thức giấc, từ trong phòng chạy ra, lần đầu tiên nàng nhìn thấy sắc mặt Âu Dương khó coi đến vậy.
"Sai rồi? Sau khi các ngươi mật báo, thì nên biết sẽ có ngày hôm nay."
"Mật báo?"
Âu Bình với Bạch Liên đồng thanh hỏi.
"Đúng! Một người là Tiểu Thanh, một người là hoàng thượng. Hoàng thượng biết ta làm giả sổ sách cắt xén thuế khóa, đến tiền lương của nha dịch với phúc lợi cũng biết chi li như vậy. Đến cả việc ta và Bạch Liên ở kỹ viện ngủ chung giường mà người ta cũng biết. Âu Bình, không phải ta bảo ngươi phải canh chừng họ, không cho phép họ bước vào phòng của ta, không cho phép họ nghe ngóng được bất kì tin tức gì, không cho phép họ qua lại với người trong nha môn sao?"
Thiếu gia.... Tiểu nhân sai rồi."
Bạch Liên giải thích:
"Âu Bình không sai, cậu ấy mỗi ngày đều bận giúp đại nhân xã giao, làm gì có thời gian rảnh mà để ý đến họ chứ."
"Không sao cả... Bạch Liên, cô với Âu Bình đưa họ đến Đông Kinh. Âu Bình, ngươi nói với Tiểu thanh, không cần phải xử phạt họ nữa."
Âu Dương vội xua tay:
"Đi đi, bây giờ, ngay lập tức."
"Đại nhân..."
"Không có thương lượng, bàn bạc gì cả! Nơi này của ta không thể giữ các ngươi được nữa, đi đi."
Về đến nhà, Âu Dương kể ra cũng an tâm được một chút, ngâm mình trong thùng nước ấm mà phỏng đoán suy nghĩ của Triệu Ngọc, tiện thể nghĩ xem có phải mình cần phải đến Liêu Quốc tị nạn một thời gian không. Chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, thân là hoàng đế nên căn bản không việc gì phải giải thích với người khác, lấy việc mình tạo giả giấy tờ sở sách thì có thể đem mình từ một tiểu quan lục phẩm chém mười lần, tám lần. Hay nói đúng hơn là gần vua như gần cọp, việc hai người đều vui, hà tất gì phải chuyển thành việc đẫm mùi máu tanh cơ chứ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Âu Dương mau chóng quên đi chuyện này. Lưu Huệ Lan vẫn luôn đợi hắn về đề phân công các kí giả. Kế hoạch trước mắt chính là cử đi trú ngụ ở bốn châu lân cận. Mỗi châu là hai kí giả và hai sai nha.
Mười mấy người có thành tích kém một chút trong kì thi thành lập bộ phận tiêu thụ và bộ phận nhân sự của Hoàng Gia báo, nhiệm vụ đầu tiên của bộ phận tiêu thụ là tìm các thương nhân làm đại lý cấp một và cấp hai ở địa phương, thông thường là tìm các thương nhân bán lẻ. Nhiệm vụ của bộ phận nhân sự là khai thác các kí giả địa phương, cam đoan nội trong vòng ba tháng, có thể đào tạo ra hai kí giả địa phương. Sau đó những kí giả thâm niên lại chuyển đến nơi đó, triển khai ở một châu nữa. Trên còn đường mở rộng địa bàn từ Bắc đến Tây này, lại có ngân hàng tư nhân Dương Bình làm đại lý.
Theo hình thức phân bố của ngân hàng tư nhân Dương Bình hiện nay đối với mật độ lưu hành của báo chí tuy chưa đủ để khiến Âu Dương vừa lòng, nhưng ít ra cũng có chút tiếp sức. Sau khi nghiên cứu, Tô Thiên quyết định theo cách nhìn của Âu Dương, ngoài ra còn thành lập hiệp hội thương nghiệp tin tức Dương Bình, cũng chính là cơ quan chuyên bán báo chí. Tuy Tô Thiên không quá mong đợi vào lợi nhuận của nó, nhưng hắn có thể lợi dụng báo chí để nang cao tín dự của ngân hàng tư nhân Dương Bình. Dù sao thì Hoàng Gia báo chính là cơ quan truyền thông của nhà nước, đồng thời cũng là cơ quan truyền thông chủ lưu.
....
"Âu Dương còn trẻ tuổi tính cách khá bốc đồng, dám chống đối với đương kim hoàng thượng. Hoàng thượng đã từng có ý trách phạt."
Cửu Công Công thì thầm:
"Âu Dương vì chuyện tiến triển của hiến pháp quá chậm chạp nên đã nảy sinh tranh chấp với Hoàng thượng, lời nói có ý chống đối. Hoàng thượng tức giận mới đem nhốt người vào trong cung. Sau đó, Âu Dương hiểu được nỗi khổ tâm của Hoàng thượng, nên đã hối cãi, hoàng thượng vốn có tấm lòng khoan dung, nhân từ, lại niệm tình Âu Dương tuổi trẻ dễ kích động, miễn tội thả về."
Mặt Triệu Ngọc không có chút biểu cảm nào:
"Tiếp tục."
Việc thất thân của mình lại bị nói qua loa như thế này.
"Tin tức trọng đại quốc tế truyền đến, nói rằng Hoàn Nhan A Cốt Tá dẫn theo hai vạn tinh binh tàn sát đẫm máu bảy mươi vạn Liêu binh. Theo như tin tức mà kí giả đặc biệt Trậm Mị đem về từ Kim Quốc, thì hoàng đế Kim triều Hoàn Nhan A Cốt Tá đang chặn đánh Thiên Tộ Đế ở cự lý cách phủ Hoàng Long trăm mét ngoài. Hai quân đại chiến hai ngày một đêm, lúc dân tộc Nữ Chân sắp kiệt sức, Liêu Quốc diễn ra bạo loạn ( vì biết được là kẻ nào gây nên). Thiên Tố Đế dẫn quân trở về bình định, nhưng không nghĩ đến chuyện Hoàn Nhan A Cốt Tá đột nhiên xốc lại tinh thần, mang theo vạn tàn quân còn lại theo truy sát, cuối cùng thì đuổi kịp Liêu quân khi chúng đến đồi Hộ Bộ Đáp, hơn nữa còn tiến hành đánh bọc sườn, cắt đứt đường lui của chúng. Vạn binh tàn dư bao vây sáu mươi vạn quân, Liêu quân kinh hãi, toàn quân tan rã. Hai ngày hai đêm, người dân tộc Nữ Chân mệt chết nhiều không sao kể siết. Đồi Hộ Bộ Đáp máu chảy thành sông, tù binh của Liêu quân bị giết chết nhiều vô số kể. Ỏ hơn ba trăm dặm truy kích của trận chiến này, dự đoán số Liêu quân bị thương và bị bắt làm tù binh là hơn ba mươi vạn người, trong đó có ba vạn người đến xin hàng."
Mặt của các vị đại thần đều lộ vẻ sợ hãi, An Bảo của Xu Mật Viện cuống quýt nói:
"Bệ hạ, không thể tin được, tuyệt đối không thể tin được."
"Trậm cũng cảm thấy không thể nào tin được. Người đâu, tuyên Trâm Mị vào điện."
....
Sau khi hoàn tất lễ nghi, Trầm Mị nói:
"Từ một tháng trước tết, thảo dân đã được Âu đại nhân cử đi săn sóc đại chiến Kim Liêu. Thảo dân đã bốn tháng rồi chưa có trở về. Thảo dân tận mắt chứng kiến Đồi Hộ Bộ Đáp máu chảy thành sông. Chân giẫm lên xác, không sao rút ra được. Thi thể không người tẩm liệm, mắt vừa nhìn thấy như một đống gỗ mục chồng chất. Thảo dân bị dọa tới mức tiểu cả ra quần. Lại nói về bách tính lân cận, mười người thì có ba bốn người điên, vì để phòng bệnh ôn dịch, A Cốt Tá hạ lệnh phải thiêu hủy toàn bộ, cách xa mấy mươi dặm mà vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối. Thảo dân dùng tính mạng của cả gia đình thảo dân ra đảm bảo, những gì thảo dân nói đều là sự thật. Thảo dân nghe ngóng được biết, Liêu quân đã cử đi hai mươi vạn kỵ binh, năm mươi vạn bộ binh. Bị tiêu diệt trước hết chính là kỵ binh, toàn bộ bộ binh đều tan tác cả. Kim binh có tổng thể một vạn năm nghìn kỵ binh, năm nghìn bộ binh."
"..."
Sau một hồi trầm mặc như chết, Triệu Ngọc hỏi:
"Ngươi còn biết gì nữa không?"
"Sau khi A Cốt Tá nghe nói Thiên Tộ Đế dẫn theo 70 vạn quân thân chinh xuất binh, vừa quỳ xuống trước mặt hai vạn tướng sĩ vừa khóc:
'Lúc đầu ta dẫn các ngươi khởi binh, là vì chúng ta không thể tiếp tục chịu sự chèn ép của quân Liêu thêm nữa, để cho dân tộc Nữ Chân có được quốc gia thuộc về mình. Không ngờ Thiên Tộ Đế quyết không buông tha cho ta, đích thân mang quân chinh phạt. Bây giờ chúng ta chỉ có hai con đường, một là chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, chuyển nguy thành an, hai là các ngươi hãy bắt lấy ta giao cho Thiên Tộ Đế, giết bộ tộc của ta, đầu hàng Khiết Đan, có lẽ sẽ chuyển họa thành phúc.' Tất cả tướng sĩ không ngừng khóc thút thít, thề quyết tử cho tổ quốc quyết sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.