Thiên Tống

Chương 107: Bắt giặc

Tả Hà

10/07/2016

Vân Hệ quỳ xuống và nói:

"Hạng Võ của Bành Thành! Dùng vạn Kỵ Binh đập tan liên quân họ Lưu, sức lực cách xa nhau gấp bội. So sánh với trận chiến Côn Dương của Lý Thế Dân thì là hai vạn đấu với nhẫn vạn, cũng cách xa nhau gấp bội.

Trận chiến Trệ Thủy là do tám vạn quân Bắc phủ của Đông Tấn đánh tan bốn vạn quân gồm kỵ binh và bộ binh của thủy bộ Tiền Tần, lực cũng cách xa nhau gấp bội.

Thần cũng tin điều này"

"Bộ binh của Xu Mật Viện đều xuất hiện một điều lệ như vậy."

Triệu Ngọc quát lớn:

"Bãi triều!"

Lòng bàn tay nàng lấm tấm mồ hôi, nàng thật không ngờ, những điều Âu Dương nói đều đúng hết cả.

Trước kia Xung Sư Trung đã từng phân tích, nhưng hắn cũng chỉ nói là Liêu quân có khả năng sẽ thất bại, nhưng sẽ không thể nào chết nhiều người như vậy.

Từ tính hình chiến sự bây giờ có thể nhận ra, trận chiến này đủ để dẫn đến sự hủy diệt của Liêu Quốc.

Kế sau sự hủy diệt của Liêu quốc sẽ là ai? Chỉ cần không phải là một hôn quân, có lẽ cũng dễ dàng nhận ra.

Chỉ cần không phải là kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, thì sẽ không cho rằng Kim Quốc là kẻ thiện lương.

Căn bản cho sự diệt vong của Bắc Tống chính là tri kỷ chứ chẳng phải tri bỉ*.

*Tri bỉ: người hiểu rõ nỗi khổ của ta.

Trầm Hoa khẽ hỏi Cửu Công Công:

"Đại nhân bảo thảo dân hỏi một chút, người có chuyện muốn tìm hoàng thượng, không biết là người có thể đến được hay không?"

"Cái này."

Cửu Công Công có chút khó nghĩ, lão cũng không biết bây giờ Triệu Ngọc đang nghĩ cái gì, chỉ có thể nói:

"Tạm thời đừng đến, để qua một vài tháng hẵng hay."

"Vâng! Thảo dân biết rồi!"

"Hoàng thượng muốn gặp hắn."

Một tên nội thị vệ chỉ ngón tay về phía Trầm Dương và nói.

"Dạo này Âu đại nhân của các ngươi vẫn khỏe chứ?"

Triệu Ngọc bâng quơ hỏi.

"Bẩm bệ hạ, vẫn tạm ổn ạ."

Chính là bận tối mắt tối mũi, ít nhất cũng phải đợi hai ngày mới có thể diện kiến.

Bây giờ Tân Thành đang được mở rộng thêm, đại nhân đang từ huyện lị di chuyển đến một vài vùng khác."

"Uhm. Ngươi nói với hắn một tiếng, có thời gian mau đến Kinh thành, trẫm có việc tìm hắn."

"Vâng!"

"Trẫm hỏi ngươi, tính tình của người Kim thế nào?

"Tàn bạo, hung ác? Lương thực của họ không nhiều, họ bắt các tù binh nước Liêu đến để lao động, nhưng lương thực mỗi ngày đều có định mức cả. Đợi đến khi số người bị đói chết và mệt chết đủ nhiều rồi, lương thực đủ để chăm lo cho cuộc sống mới thôi."

Trầm Hoa cởi chiếc áo ngoài ra và nói:

"Mời bệ hạ nhìn xem, vết thương bởi đao này là thảo dân bị chém khi thảo dân đang cho một người nước Liêu sắp chết uống một ngụm nước đấy ạ. Nếu như không phải là tướng quân Hoàn Nhan Lan ngăn cản, sợ là thảo dân sớm đã vong thân ở xứ người rồi."

Vết thương khá sâu, Triệu Ngọc gật đầu và hỏi:

"Tên Hoàn Nhan Lan đó là ai?"

"Là bộ lạc thân tín của Hoàn Nhan A Cốt Tá, thủ lĩnh Hoàn Nhan Luân Lỗ chính là dũng tướng nhất đẳng của bộ lạc này. Mà Hoàn Nhan Lạc chính là muội muội của Hoàn Nhan Luân Lỗ."

"Cô ta vì sao lại cứu ngươi?"

Trầm Hoa đáp:

"Thuyền hàng mà cô ấy ngồi để trở về sau khi bị Âu đại nhân bắt cóc chính là thuyền hàng của thảo dân, sau đó hồi Kim cũng là ngồi trên thuyền hàng của thảo dân."

"Ừ."

Triệu Ngọc chợt bừng tỉnh:

"Âu Dương nói bắt cóc một người làm con tin mới trở về Đại Tống, thì ra còn là một cô gái. Không đúng rồi, Âu Dương bắt cóc cô ta, mà cô ta lại cứu ngươi?"

Trầm Dương đáp"

"Đây có thể nói là yêu nhau yêu cả đường đi lối về. Hoàn Nhan Lan ái mộ Âu đại nhân. Đối với thảo dân chẳng qua cũng chỉ là chiếu cố chút đỉnh mà thôi."

"Hừ! Âu đại nhân của các ngươi quả thật phong lưu."

Trầm Dương nghe qua cảm thấy không đúng liền nói:

"Bẩm bệ hạ, Âu đại nhân tận tâm vì bách tính Dương Bình, tuyệt không có chuyện phong lưu gì cả. Đây là sự thật, tuyệt đối không phải là người phóng túng, buông thả ở bên ngoài, tiếng lành đồn xa khắp huyện Dương Bình. Mong bệ hạ minh xét."

….

Âu Dương đưa tay ra chỉ trỏ và nói:

"Tân Thành này đến đại đê Thanh Hà, một là vì không chiếm đồng ruộng, hai là giao thông đường thủy thuận tiện, ba là đất đai có thể mua được với giá tốt."

Cam Tín gật đầu và nói:

"Đại bộ phận Tân Thành ngày nay đều là bán đấu giá mà ra."

Phần còn lại phong thủy không tốt lắm.

Âu Dương mỉm cười và nói:

"Ta đã cử người dẫn những vị đạo sĩ tha phương nói phong thủy không tốt đến nhà giam mà xem phong thủy, đợi hai ngày sau khi họ bước ra, nơi này đều sẽ biến thành vùng đất trù phú."

"Lừa tiền thì lừa tiền, dám cản trở tài lộ của bản đại nhân thì không xong rồi. Nếu nói nền móng không tốt thì còn có thể châm trước, thế mà còn nói phong thủy không tốt."

"Ngộ nhỡ có người có thể đến được chỗ của chúng ta, vậy thì chút tường thành bị vỡ này cũng vô dụng."

Âu Dương chỉ tay và nói:



"Đi non nửa ngày rồi, đến tửu quán kia nghỉ ngơi một lát đi."

Vừa nhìn thấy tửu quán này liền biết là chiếm lấy một vùng đất nhỏ để kinh doanh, sau lưng nó đang xây dựng một hiệu ăn.

Đừng nhìn thấy đó chỉ là một tấm vải bạt mà xem thường, sáu chiếc bàn ở trong đó đều đã đầy ắp người.

Bây giờ Tân Thành đang trong giai đoạn xây dựng cao trào, lại còn có các giám công, chưởng quầy v..v.. tuần tra tình hình thi công, nên người ở đây không ít, vùng lân cận cũng có một tửu quán cung cấp đồ ăn thức uống, buôn bán tốt là chuyện đương nhiên.

"Đại nhân? Cam đại nhân, mau vào đây."

Ông chủ tửu quán vừa nhìn thấy hai người bọn họ, liền lập tức bảo tiểu nhị dọn bàn ghế ở bên trong ra ngoài, hơn nữa còn dặn dò, đồ ăn phải dùng nước sôi chần qua một lần.

"Nữ Nhi Hồng nửa năm, thêm nửa cân thịt bò kho, hai bát lòng gà."

Sau khi Âu Dương cùng với các thực khách xung quanh chào hỏi lẫn nhau xong, liền chọn một vài món tùy ý, rồi nói:

"Cứ như vậy đi."

"Hai vị đại nhân đợi một lát."

Chưởng quầy vội đi vào phòng bếp.

Món ăn mau chóng được dọn lên, sau đó đưa đến bàn của Âu Dương và Cam Tín trước, tất nhiên là không hề khiến cho các thực khách xung quanh bất mãn.

Âu Dương và Cam Tín vừa ăn vừa nói chuyện.

Một lát sau.

Một gã đàn ông có thân thể cường tráng, nước da ngăm đen cưỡi ngựa đến, sau khi đã buộc ngựa cẩn thận liền đặt mông ngồi trên chiếc băng ghế mà Âu Dương đang ngồi rồi hét lớn:

"Ông chủ, một bình rượu lâu năm, thêm một ít đồ nhắm nữa."

Chưởng quầy vội chạy ra nói:

"Thưa quan khách, bên kia vẫn còn chỗ."

""Chỗ này rộng rãi."

Lời hắn nói là thật.

Những chỗ khác đều đã chật ních hết cả, duy chỉ có chiếc bàn này của Âu Dương là chỉ có hai người.

Âu Dương xua tay:

"Không sao cả.!"

" Haha."

Gã đàn ông nọ vừa cười lớn vừa nói:

"Vẫn là người đọc sách hiểu rõ lý lẽ."

"Nhìn vị huynh đài này có lẽ là người từ nơi khác đến phải không?"

Gã đàn ông gật đầu, cầm chén rượu của Âu Dương uống một ngụm lớn và nói:

"Rượu ngon! Người Dương Bình các người đúng là giàu có. Ngồi ở đây không có rượu thì cũng sẽ có thịt. Nhìn những chỗ khác, vẫn uống rượu ăn thịt, nhưng không bằng bữa cơm này."

Dung Phi lắc đầu:

"Theo ta được biết, thì dù có khóc tê tâm liệt phế thế nào cũng ko đả động nổi hoàng thượng, hoa thạch cương vẫn như thế. Sau khi bớt đi thuế phú ngoài định mức, thì cuộc sống của bách tính cũng tàm tạm ."

"Tàm tạm cái con khỉ."

Gã đàn ông căm phẫn nói:

"Ngươi là nói đến tám trăm dặm bến nước nhà ta đó hả? Nói là thái thượng hoàng thu, chúng ta còn tưởng rằng đổi hoàng đế thì có thể trả lại cho chúng ta. Không ngờ vẫn là một con khỉ. Đi hái một đài sen, bán được ba đồng tiền, thì phải đóng một đồng thuế. Các ngươi nói xem. Ăn cái gì chứ? Càng đáng giận hơn là, một vài tên quan khỉ gió ở cái châu này còn muốn tăng thêm thuế nước nữa. Một lần con thuyền chạm nước thì cần một trăm đồng.

Nơi này vận khí không tốt, cá không đánh bắt được, còn phải thêm tiền vào. Cam Tín hỏi:

"Vậy nếu không có tiền thì sao?"

"Nhỏ thì bắt lại, ép người trong nhà ngươi kiếm tiền cho ngươi trả nợ, lớn thì trực tiếp đem thuyền của ngươi sung công."

Âu Dương nói:

"Chuyện này ngươi phải đến tìm Hoàng Gia báo, để họ giúp ngươi nói một chút. "

"Việc mà đương kim hoàng thượng ghét thấy nhất là đi***, ta vừa đi đến cửa nhỏ thì liền không cho ta vào. Bảo ta đến cái chỗ gì đó để tiếp đãi. Lão tử tới để nói chuyện, không phải tới để vay tiền, ta lật tung cả cái bàn này ngay tại chỗ."

Âu Dương cười tủm tỉm và hỏi:

"Đập người ta rồi?"

"Haha, đập được hai người, còn có một người là cái cô tổng biên gì đó, bị dọa tới mức hét toáng lên, khiến ta cũng bị dọa cho nhảy dựng lên."

Âu Dương uống một ngụm rượu rồi nhàn nhạt hỏi:

"Tên họ Giang đang ở vùng lân cận?"

"Ngươi?"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nhân lúc tên hán tử kia đang kinh ngạc, Âu Dương liền kéo chiếc ghế băng dài mà Cam Tín đang ngồi, quay một vòng rồi chuyển mình nện chiếc ghế lên lưng của tên hán tử.

Nhưng mà một nện này lại khiến cho Âu Dương kinh hãi.

Chiếc băng ghế đã bị nên cho gãy đôi, nhưng tên hán tử kia chỉ bị đánh cho rơi cái bịch xuống đất.

Gã đàn ông giận dữ:

"Tên điểu nhân nhà ngươi, lão tử"

" Tên đả thương người khác, làm loạn trật tự trị an của địa phương. Đánh mười trượng, tạm giam giữ ba hôm!"

Âu Dương cởi áo khoác chuẩn bị ứng chiến.

Gã đàn ông quát hỏi:

"Ngươi chính là tri huyện Âu Dương ngự ở vùng này."

Không ngờ gã đàn ông này vừa nói xong vội xua tay:

"Ta không đánh với ngươi, ngươi là một vị quan tốt."

"Ngươi đả thương người khác, nếu như để ngươi đi rồi, thì ta không còn là một vị quan tốt nữa."



"Ngươi thật sự muốn đánh?"

"Có thể chơi đùa một chút."

"Vậy thì ta không khách khí nữa."

Một nắm đấm như cái bát lớn trực tiếp lao tới, Âu Dương nghiêng mình qua một bên né đòn, mũi chân đá vào đầu gối của gã đàn ông.

Gã đàn ông không tự giác quỳ trên mặt đất.

Âu Dương thuận thế chuyển mình vặn tay của gã.

Không ngờ gã đàn ông này trời sinh đã có sức mạnh ghê gớm, trong hoàn cảnh bất lợi quét ngang cánh tay, lướt về phía Âu Dương, Âu Dương thụt lùi mấy bước, thân hình loạng choạng.

Thật là không dễ để đối phó.

Âu Dương chủ động tấn công, bắt lấy cánh tay đang ra quyền của gã, nắm chặt bả vai và dùng chân gạt qua để quất ngã gã. Không ngờ gã tuy có sức mạnh ghê gớm, nhưng đối với chuyện đánh nhau cũng rất thành thạo, gã trở tay tóm lấy ót của Âu Dương, hai người cùng nhau ngã sấp.

Trên mặt đất, gã xoay người dùng chân đạp một cái, nhưng Âu Dương đã lăn đi sớm một bước.

Thịt bắp quá rắn chắc, sức lực của mình không có cách nào đánh một đòn nặng vào cơ quan nội tạng của hắn.

Âu Dương xông đến, dùng chân kẹp gã đàn ông ngã xuống đất.

Đây không phải đòn kẹp chân ở trong điện ảnh, mà là võ thuật trong thực chiến vật lộn đích thực của Trung Quốc.

Hai chân kẹp lấy cẳng chân, sau đó dùng lực của cơ thể mà quật đối phương với thời gian ngắn nhất, mạnh mẽ tấn công kẻ địch.

Chiêu này nằm ngoài sở liệu của gã đàn ông.

Chân vẫn còn đang bị vướng víu.

Một đấm của gã đàn ông hướng về mặt của Âu Dương, không ngờ Âu Dương đối với võ thuật đã quá nhuần nhuyễn tới mức không thể nhuẫn nhuyễn hơn, đúng vào lúc nắm đấm kia giơ lên, khủy tay trái của gã đã bị tấn công, Âu Dương hung hăng phá vỡ nắm đấm đang ở trước mặt mình. Đòn này khiến gã đàn ông vô cùng đau đớn, không nhịn được phải rên lên một tiếng.

Gã còn muốn vùng lên lần nữa, nhưng không ngờ Âu Dương đã vọt lên đá một chân vào đáy chậu của gã.

Sau đó Âu Dương rất thong thả nâng lên cánh tay bị đau của gã và nói:

"Đả thương người khác, phá hoại tài sản, còn ra sức chống cự."

Âu Dương thở hổn hển, đứng dậy nói tiếp:

"Phạt tiền như thông lệ, hoặc là lao động công ích một trăm mười hai ngày."

"Ya!"

Gã đàn ông chẳng thèm để ý đến Âu Dương, bắp thịt toàn thân bạo xuất, sau đó hét lớn:

"Mở."

Chỉ nghe một tiếng "ba", đôi tay đang bị giữ được gã đàn ông này mạnh mẽ giành lại.

Không phải chứ?

Âu Dương đổ mồ hôi, đồ củ chuối, có làm bừa thì cũng không mang theo chiêu trò như vậy chứ.

Tận mắt nhìn thấy gã đàn ông lại muốn tấn công, mà sức lực của mình thì đã dùng hết cả rồi.

Chỉ có thể đợi ăn đòn mà thôi.

"Mũi tên đuôi phượng."

Ở một trăm mét ngoài, một mũi tên lao tới với tốc độ chóng mặt.

Âu Dương vừa nhìn thấy liền vô cùng vui sướng, Bạch Liên và Triển Minh đang cưỡi ngựa đến.

Mũi tên kia là do Bạch Liên bắn ra.

Chỉ có điều, mũi tên này tuy có đủ cường độ, nhưng phương hướng thì... Trong lòng Âu Dương bấn loạn.

Một bên chiếc bàn đã ngăn cản được sự lao đến của mũi tên.

Mũi tên cắm ở trên bàn, nhập sâu ba phần vào gỗ, đầu mũi tên chỉ cách đầu của Âu Dương vài tấc.

Tim Âu Dương đập dồn dập, liên quân nhỡ tay làm bị thương người khác cũng không mang theo sự hung ác như thế này.

Bạch Liên vã mồ hôi hột.

Vội thu cung về.

Gã đàn ông thấy vậy chẳng hiểu gì hết cả.

Trong lúc ngẩn người, Triển minh đã phi ngựa với tốc độ như bay tới.

Hắn rút đao ra khỏi vỏ và nói:

"Xem đao của ta đây.!"

Một đao nghiêng mình chém về phía gã đàn ông.

Gã đàn ông vội tránh qua bên trái một bước.

Không ngờ đao kia như có linh khí, mũi đao lập tức quẹo qua bên trái, cánh tay của gã đàn ông bị rạch một vết thương dài.

Lại qua hai chiêu nữa, gã đàn ông tuy khỏe mạnh nhưng vẫn phải chịu thiệt thòi vì không hề có vũ khí trên tay. Thêm vào đó là tên tuổi của Triển Minh chẳng phải là được thổi phồng lên, nên chỉ sau vài đao, mũi đao đã kề trên cổ của gã đàn ông.

Bạch Liên nhanh chóng trói gã ta lại, thừa cơ đánh cho gã một cái rõ mạnh.

Sau đó mới thì thào hỏi:

"Đại nhân, người không sao chứ?"

"Theo quy định về quản lí khí giới, ở nơi tập trung đông người cấm sử dụng cung tên."

Sắc mặt Âu Dương tối sầm, hắn nói tiếp:

"May mà mũi tên này hướng về phía ta, chứ nếu như bay về phía bọn họ thì phải làm sao đây hả?"

"Bạch Liên sai rồi."

Bạch Liên cúi đầu nhận lỗi. Bây giờ mọi người đều rất khôn ngoan, dũng cảm nhận lỗi thì xử phạt sẽ được giảm nhẹ đi một chút.

"Thôi bỏ đi, Cam Tín giúp mọi người thanh toán để an ủi họ, tặng mỗi người nửa bình rượu. Tất cả mọi chi phí trừ vào bổng lộc của Bạch Liên."

"Vâng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook