Thiên Tống

Chương 177: Dạy học

Tả Hà

01/10/2016

Tiết học một canh giờ đều học hai mươi sáu chữ cái này, trên lớp này phải một đám tiến sĩ là tay chân bủn rủn. Nhưng càng quá đáng hơn là, Âu Dương tan học nói:

" Mỗi người chép một trăm lần, ngày mai nộp bài. Chép ít hoặc là chép sai, phạt nặng. Không phải là ta nói chuyện giật gân, sai một chữ, tương đương đọc sai quân lệnh, liên quan tới tánh mạng một thuyền là nhỏ, vạn nhất bị diệt cả hạm đội mới là chuyện lớn. Mặc dù tín hiệu cờ này không phải mỗi người đều dùng được, nhưng thân là quan tướng của hạm đội, tất nhiên phải phiên dịch không được sai một chữ."

Trương Huyền Minh đi theo Âu Dương ra ngoài nói:

" Hiền đệ, học cái này có làm được cái gì?"

Lời của Trương Huyền Minh khiến mọi người có cảm giác đồng cảm.

" Được, ta làm mẫu một chút."

Âu Dương nói:

" Triển Minh, ngươi cầm cờ xí cùng Trương đại nhân đi ra xa. Trương đại nhân nói cái gì, người phất cái đó."

" Ty chức chỉ hiểu bảy tám phần, phần lớn là học bằng cách nhớ, có thể vẫn còn sai sót."

" Đủ rồi, ngươi cũng mới học bảy ngày mà thôi."

Âu Dương quay đầu lại nhìn bọn tiến sĩ rồi nói:

" Ngươi không đến mức ngốc hơn đám tiến sĩ kia chứ?"

Triển Minh thật thà cười nói:

" Đại nhân nói đùa rồi, ai có thể ngốc hơn cả tiến sĩ chứ."

"..."

Một đám tiến sĩ tức giận. Nhưng kế tiếp tất cả làm cho bọn họ chỉ có thể tâm phục. Triển Minh xa xa phất cờ, cuối cùng Trương Huyền Minh trở về nói đáp án, trăm phần trăm đều trúng. Những mệnh lệnh này bao gồm: Dẫn đội đón đầu địch đến từ Đông Nam, chuẩn bị áp sát bến tàu, thuyền số 4 phụ trách cảnh giới...

Đây hết thảy cũng làm cho bọn tiến sĩ mở rộng tầm mắt, hóa ra còn có thể thú vị như vậy. Trước kia cũng chỉ là treo đèn lồng biểu thị một vài mệnh lệnh vô cùng đơn giản. Mọi người thế mới biết Âu Dương là người có chân tài thực lực. Âu Dương nói:

" Không lên lớp bản thân dựa vào nhân duyên tìm người học thêm. Tìm bổn tiên sinh học thêm, một tiết bớt một vạn quan miễn mở tôn khẩu. Ngày mai không nộp bài, cùng phạt."

Triển Minh quát lên hô to:

" Lớp học này lập tức phải nhượng cho lớp tài chính, không chép rõ ràng xin đẩy nhanh tốc độ."

" Mẹ nó chứ."

Cũng không biết ai than thở một tiếng, toàn bộ chạy ào vào lớp học, bắt đầu nhìn hồ lô mà vẽ bầu chép lại hai mươi sáu chữ cái trên bảng.

Triển Minh đi đến bên cạnh Lương Hồng Ngọc nói:

" Hồng Ngọc, Huệ Lan bảo ngươi có rảnh thì qua ăn cơm. Ngươi không tồi, bây giờ là đệ nhất kỳ nữ Đại Tống."

" Tỷ phu, sao lại nói như thế."

" Không có gì, ta đi."

Ở trong lịch sử, Hàn Thế Trung ở tình huống tồi tệ chống lại người Kim dũng mãnh, rồi sau đó bởi vì sơ sẩy bị đánh bại. Nhưng vẫn là công trạng to lớn. Trên dưới triều đình đều tăng thêm tán thưởng với hắn. Nhưng không ngờ, Lương Hồng Ngọc dâng tấu tố cáo trượng phu của mình lỡ dịp truy đuổi quân địch, thỉnh triều đình hỏi tội.

Nghĩa cử này, khiến trên dưới cả nước, người người cảm phục, lan truyền thành câu chuyện mọi người ca tụng. Triều đình vì thế lại phong thêm cho nàng là Dương Quốc phu nhân. Từ điểm đó có thể thấy được, Lương Hồng Ngọc hoặc là một người thích nổi tiếng, hoặc là một người xem quốc gia còn quan trọng hơn trượng phu của mình. Tính cách của nàng đã định sẵn nàng sẽ không ở bên cạnh Âu Dương làm bình hoa. Đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Huệ Lan tìm Lương Hồng Ngọc ăn cơm mục đích là... Đừng tưởng rằng Cửu công công đến chơi, người ta đang quan sát quan hệ của nàng và Âu Dương. Nếu hai người không dính líu với nhau, Lương Hồng Ngọc liền có thể làm thân tín hoàng đế nửa kiểm soát hạm đội.

Học cờ hiệu rất vất vả, đặc biệt quen thuộc hai mươi sáu chữ cái, bắt đầu học thuộc tổ hợp chữ cái. Không chỉ phải phiên dịch, rồi sau đó còn phải có thể chuẩn xác đánh ra những từ ngữ tổ hợp này. Chương trình học này gần như khiến tất cả mọi người mất ngủ.

Mỗi ngày ở trong mơ cũng nhìn thấy hai mươi sáu chữ cái bay lượn đầy đầu. Mà lúc này năng lực của con người bắt đầu có khác biệt. Năng lực học tập nhanh, đã có thể phất cờ hiệu. Năng lực học tập kém thì vẫn đang học thuộc tổ hợp chữ cái.

Lý Bảo là người đầu tiên hoàn thành tất cả tiêu chuẩn phất cờ hiệu. Nhưng cũng tốn nửa tháng, sau đó Lý Bảo mới biết được, Triển Minh ngày đó biểu diễn là Trương Huyền Minh cùng Âu Dương thông đồng với nhau. Về sau mọi người biết bộ tín hiệu cờ này là Âu Dương mất sáu ngày để thiết kế, không khỏi ngoài cảm thán, còn bội phục vạn phần.

Âu Dương cầm dụng cụ giới thiệu nói:

" Nồi, vải hút nước. Chỉ cần hai thứ này, thì có thể ở trong nước biển lấy được nước ngọt."

Một tiến sĩ hỏi:

" Tiên sinh, nước biển không thể uống phải không?"

" Tuyệt đối không thể."

Âu Dương nói với vài tiến sĩ lớn lên bên bờ biển nói:

" Vì sao không thể uống, sau khi tan học có thể hỏi bọn họ."

Thật ra rất đơn giản, nấu nước biển, vải hấp thu hơi nước, rồi sau đó vắt vải vào trong thùng, có thể đơn giản lấy được nước ngọt. Âu Dương loay hoay hết một lần nói:

" Tương lai các ngươi ai chết khác trên biển, ngàn vạn lần đừng nói với Diêm Vương đã từng là học trò của ta. Bây giờ chúng ta bắt đầu tiến hành so sánh chính xác phương vị của phương hướng. Bình thường chúng ta luôn nói đến Đông Nam, Đông Bắc khái niệm mơ hồ như vậy Nhưng ở trên biển một khắc khác biệt có thể làm cho khoảng cách vận chuyển gia tăng, cũng có khả năng lạc đường. Trong chiến trận rất có thể sẽ làm hỏng cơ hội chiến đấu."

Trên bảng đen vẽ một đồng hồ, Âu Dương nói:

" Đem phương vị chia làm mười hai giờ. Vị trí đầu thuyền là mười hai giờ, vị trí đuôi thuyền là sáu giờ. Bởi như vậy có thể phối hợp tín hiệu cờ, cho thời gian phản ứng nhanh lớn nhất. Bài học hôm nay đến đây thôi, mọi người luyện tập nhiều hơn, phải đem nội dunng này trở thành bản năng, ngày mai kiểm tra thí điểm, người không qua, chống đẩy hít đất một trăm cái. Ngày mai dạy chương trình học chiến thuật lý luận, quá một phần ba người không hợp lệ, cả lớp chịu phạt. Tan học."



Đám tiến sĩ đứng dậy cung kính nói:

" Tiên sinh đi thong thả."

Chỉ cần người có tâm cũng có thể biết, nội dung Âu Dương dạy rất thực dụng. Mà bọn họ không biết, Âu Dương cũng chỉ biết dạy những điều này.

" Đại nhân."

Huệ Lan chờ đợi ở ngoài lớp học, thấy Âu Dương đi ra nói:

" Đi bên này."

Đi một đoạn, Âu Dương thấy trái phải không có người hỏi:

" Sao vậy?"

" Mới đầu Huệ Lan cũng không có cảm giác gì, chẳng qua hiện nay cứ tiếp tục dạy như vậy, môn sinh thiên tử e rằng đều trở thành môn sinh Âu gia."

Âu Dương không để ý cười nói:

" Huệ Lan, dạy dỗ bọn họ thêm chút kiến thức, tương lai có thể sẽ bớt chết vài người. Âu Dương ta nhịn nữa cũng chỉ có một cái mạng. Rụt đầu rụt đuôi thì còn ý nghĩa gì, dù sao binh quyền ta không màng, hoàng thượng muốn muốn làm gì thì làm."

Huệ Lan ha ha cười:

" Huệ Lan ngược lại nông cạn. Luôn nghĩ đến triều đình lo sợ, ngược lại là chậm trễ chính sự của đại nhân."

" Ngươi tới sẽ không chỉ muốn nói chuyện này chứ? Vừa ăn cơm trưa vừa nói."

Âu Dương đi vào thực đường, có người phụ trách đón đưa vào phòng. Hai người tùy tiện chọn vài món ăn.

Huệ Lan rượu cho Âu Dương nói:

" Gần đây... Nghe nói trong những cử tử này không phải rất hữu hảo với Hồng Ngọc. Bọn họ càng tôn kính đại nhân, lại càng có thái độ với Hồng Ngọc Vốn Hồng Ngọc chính là gái đã có chồng, nếu không phải hoàng thượng đặc chuẩn..."

" Huệ Lan, đừng nói người làm đại sự, nói chuyện muốn làm thôi, luôn luôn không thể không có ủy khuất. Nếu nàng lựa chọn đi đường này, nàng chỉ có thể tiếp tục mà đi. Hơn nữa Cửu công công đều đang quan sát."

Âu Dương nói:

" Ngươi yên tâm, tính tình Hồng Ngọc ta biết. Ngươi còn nhớ chuyện nàng ở báo Hoàng Gia giận dỗi cùng ngươi không?"

" Đương nhiên nhớ rõ. Lúc ấy có bài báo nàng muốn, ta lại loại bỏ, kết quả liền tranh chấp. Nàng về sau còn một mình đem đến xưởng in, bị ta phát hiện, phái người khoái mã đoạt về."

" Ừm, tính tình nàng chính là như vậy, xem là đúng, thì nhất định phải làm. Ngày đó đưa tin là cuộc sống xa hoa lãng phí của vị quan nào đó trong kinh sao?"

" Đại nhân trí nhớ thật tốt."

Huệ Lan gật đầu:

" Đại nhân từng nói, quan Tống đều không khác gì nhau. Ăn chút uống chút chơi chút, chỉ cần không phải ép nam bức nữ, hoặc là tội phạm giết người, loại sự tình này cũng đừng có để ý."

" Ừm, đây là tránh cho trở thành chim đầu đàn. Tất cả mọi người như vậy, ngươi đột nhiên đưa tin một người, sẽ làm cho những người khác liên thủ phản đối. Tính tình Hồng Ngọc khá là đơn giản, sẽ không suy nghĩ tổng thể ảnh hưởng tin tức này. Nói thí dụ như lần này, nàng cũng không hề đắn đo một mình tham gia võ cử, tương đương duyên vợ chồng của chúng ta đã chấm dứt. Ngươi cũng biết đó, nếu không ngay cả lúc sinh con cũng không dám thả tay để nàng đi."

" Hồng Ngọc tính cách hào sảng."

Huệ Lan thở dài:

" Có lẽ ngựa chiến cả đời quả thật dường như thích hợp với nàng."

" Ừm, trời xanh giao trọng trách xuống cho người ta, cần gì phải khổ tâm phiền não."

Âu Dương hỏi:

" Ta ngược lại muốn hỏi thử, báo Hoàng Gia trước mắt khuếch trương đến ba mươi mấy châu, tại sao lượng tiêu thụ ngược lại tăng lên không phải là rất rõ ràng."

Huệ Lan nói:

" Đại nhân, bắc lộ này, phương nam cũng không tệ. Nhưng phía đông và phái tây bách tính biết chữ trình độ tương đối thấp. Bình thường đều là một người đọc, mấy trăm người lại nghe góp vui mà thôi. Một ngày trước vừa nhận được tin tức, triều đình bổ nhiệm Lý Hán làm hàn lâm học sĩ, hơn nữa bổ nhiệm hắn làm khâm sai tuần tra, chuyện chủ yếu chính là góp vốn mở trường."

" Ừm, lão già này rốt cuộc cũng làm rồi."

Âu Dương nói:

"Lát nữa ta sẽ gửi cho hắn một phong thư, lại quyên ít tiền cho hắn quản lý trường học."

Triệu Ngọc vốn định thừa cơ thăng chức Lý Hán, lại không nghĩ Lý Hán lại không có bao nhiêu lưu luyến với triều đình mà là chỉ muốn quản lý trường học. Với sự kiên trì này của hắn, Triệu Ngọc chỉ có thể đồng ý. Phong quan, lại cho mấy vạn quan tiền, phái vệ đội để hắn đi quản lý trường học. Mà còn mục tiêu thứ nhất của Lý Hán chính là Thành Đô phủ lộ nơi dân tộc thiểu số tập trung tương đối nhiều.

...

Ngày hôm sau là tiết học về lý luận chiến thuật. Đối với vấn đề này... Âu Dương vẫn có sự tâm đắc về lý luận suông. Vì sao lại nói như vậy, chơi trò chơi, đặc biệt là một số trò chơi bắt chước hải chiến mà tương đối chân thật, đối với hướng gió, với các loại chiến thuật đều có yêu cầu rất cao. Âu Dương nói:

"Thuận gió thì nhanh, ngược gió thì chậm, đây là đạo lý cơ bản mà tất cả mọi người đều hiểu rõ. Mà còn hải chiến trong tương lai, chủ yếu lấy việc pháo chiến làm chủ, lúc này cần yêu cầu tránh cho chủ thể đội thuyền của mình đứng ở phía mặt bên của thuyền địch..."

Có một tiến sĩ giơ tay nói:



" Tiên sinh, theo đệ tử biết, ngoại trừ Đại Tống ta, cũng không có ai có năng lực tạo chiến thuyền cả."

" Ánh mắt thiển cận, ngồi xuống."

Dưới xuống ở trên bảng đen vẽ một vòng tròn, rồi sau đó bắt đầu vẽ phía trong, nói:

" Đây là Tống, đây là Kim, đây là Liêu. Xuống dưới Đông Nam là Indonesia, lại qua bên Đông Nam nữa là châu Úc, sau đó về phía Nam là biển Ca-ri-bê, lại về phía nam nữa... Bỏ đi, tương lai sẽ do các ngươi tới khai thác. Ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, không cần phải cứ như thiên triều tự cho mình là tất cả, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Ở trên biển, còn có mấy chục đại quốc có hạm đội không kém gì Đại Tống."

"Sao tiên sinh lại biết được?"

Một tiến sĩ khác cẩn thận hỏi.

" Ta đoán. Còn có vấn đề gì sao?"

Cuộc thi đá bóng lần này so với lần trước hấp dẫn nhiều người hơn, Mấy năm này người Tống bắt đầu giàu có, người tới Dương Bình lại càng nhiều đến không cách nào tưởng tượng được. Một số tràng chủ bị buộc giao ra một phần sân để cung cấp cho dựng lều dã ngoại, mà còn những công nhân vệ sinh cho các đường phố thì lại kêu khổ thấu trời, cho dù có xây dựng năm tòa nhà vệ sinh công cộng thì khắp nơi vẫn có thể thấy được mấy thứ trắng trắng vàng vàng.

Loại năng lực tiếp đãi này khiến người dân và triều đình đều rất không hài lòng. Triều đình đã suy nghĩ đến việc tiếp tay cho triều đình tiến hành thi đấu.

Mà còn lần này, hai nước Kim, Liêu tham gia trận đấu chủ yếu là vì mục đích chính trị. Tới nhìn xem trận đấu không chỉ có người dân mà các đại thần trong triều cũng không ít người xin nghỉ để đi xem. Mà bọn chủ quan các lộ thì lại càng xem lần này là một sự vẻ vang, đều nhất định phải đi được.

Giá trị chính trị của Dương Bình bên này càng không thể coi thường, để bảo vệ những người này an toàn, cấm quân Đông Kinh điều động mấy ngàn người tới hiệp trợ duy trì trị an.

Sau các hoạt động dân gian quy mô lớn như ngày tết hái lộc, thanh minh đạp thanh, đoan ngọ thi chèo thuyền rồng, trùng dương leo núi... Cuộc thi đấu bóng ở Dương Bình cũng gia nhập vào hàng ngũ này.

Hơn nữa sự thắng bại trong thi đấu thể thao vốn rất thu hút sự quan tâm của mọi người. Người dân đối với trận bóng đá vào tháng bảy đều nhiệt tình như đang trải qua ngày lễ hội truyền thống, dần dần tạo nên một ngày lễ hội truyền thống khác.

Âu Dương quét nhìn một cái, tiếp tục nói:

"Hướng gió trong hải chiến vô cùng quan trọng, thậm chí là mấu chốt để chuyển bại thành thắng. Về phần làm sao để chiếm được đầu gió thì cái này lý luận dạy các ngươi không được. Qua hơn một tháng nữa, nhóm đầu tiên sẽ được giao cho mười chiếc thuyền, đến lúc đó các ngươi có thể tự mình lĩnh hội và cảm nhận. Còn một điều nữa đó là lúc đánh mạn thuyền, lợi dụng hướng và góc độ của gió để nhích tới gần kẻ địch, rồi sau đó người từ boong tàu leo lên thuyền địch. Đây cũng là một tình huống thường gặp ở trong hải chiến. Về phần công thủ tiến hành như thế nào thì đây là đầu đề cho các ngươi. Công kích như thế nào để ngăn chặn thuyền địch, còn có thể chủ động tấn công buồm địch... đều là đầu đề để các ngươi nghiên cứu..."

Âu Dương không hiểu sẽ không giả vờ là mình hiểu, nhưng cũng tuyệt đối không thừa nhận bản thân không hiểu. Dù sao mọi người đều cho là mình hiểu, giả vờ cao nhân bí hiểm vẫn có thể được.

Đã đến thời gian tan học, Âu Dương tuyên bố:

" Ngày mai là tiết học thực tiễn, ta đã làm mấy chiếc thuyền đánh cá loại trung ở Thanh Hà. Ngày mai sẽ có chuyên gia đến dạy các ngươi cách cầm lái, kỹ xảo lên xuống buồm..."

Rất may, ngành học này Âu Dương cũng không hiểu. Ở trong trò chơi sau khi ra lệnh, máy tính sẽ tự động điều chỉnh vị trí buồm, đạt tới độ cao nhất. Thực tế thì lại không được, cứ để cho bọn họ tự suy nghĩ đi.

Âu Dương lại nói:

" Dương Bình sắp tổ chức trận đấu đá cầu, trong vòng năm ngày người nào thi qua được điều khiển thuyền thực tiễn sẽ được nghỉ một tháng, người không thông qua sẽ trợ giúp chủ thuyền đánh cá nửa tháng. Bài học hôm nay đến đây là hết, tan lớp."

" Tiên sinh đi thong thả."

Tiến sĩ nhỏ giọng nói:

" Ta đoán chừng là lấy chúng ta để trả tiền thuê thuyền."

Người xung quanh đều rối rít ồn áo, nếu nói như vậy, cho dù toàn bộ mọi người biểu hiện tốt thì cũng phải có một nửa bị đi làm ngư dân nửa tháng. Bây giờ đã không có người còn dám nói mình là môn sinh thiên tử, không cho Âu Dương chà đạp nữa.

Có mấy người bối cảnh có chút quyền quý, sau khi bị Âu Dương xoá tên, triều đình còn ngợi khen Âu Dương, hơn nữa hủy bỏ công danh. Còn nữa, mọi người cũng biết Âu Dương quả thật có chân tài thực học.

Bây giờ mọi người nghị luận chính là, Âu Dương làm sao có thể hiểu biết nhiều như vậy. Các tiến sĩ có chút quen thuộc với Âu Dương đã điều tra rõ cuộc sống của Âu Dương. Từ nhỏ ở Âu gia trang, rồi sau đó ra thi châu, thi huyệt.

Rồi đến Dương Bình, rồi đến Liêu, rồi đến Kim, cuối cùng về lại Dương Bình. Giai đoạn nào cũng không có khả năng hiểu nhiều như vậy. Chuyện này cũng chỉ có thể lén lén tò mò nghị luận.

...

Lương Hồng Ngọc từ trước đến nay Âu Dương chưa có tới thăm, nàng là một trong những đệ tử khắc khổ nhất. Người khác có nghi ngờ, nàng thì không có, nàng là tin tưởng vào học thức của Âu Dương. Âu Dương cũng chẳng tìm nàng nói chuyện, không có việc gì liền mang theo Cửu công công đi du ngoạn khắp nơi. Cửu công công nhìn mà cảm thán, Đông Kinh không bằng Dương Bình rất nhiều.

Mà lúc này đây, Âu Dương nhận được một tin tức: Liêu quốc phủ Lâm Hoàng phát sinh việc tranh giành ngôi vị hoàng đế. Thứ tử bị Thiên Tộ Đế nhốt. Vương gia nhà mẹ đẻ của phu nhân Thứ tử đã liên lạc với nhiều vị Vương gia yêu cầu Thiên Tộ Đế phóng thích thứ tử. Tình huống cụ thể thì vẫn chưa rõ lắm.

Nội loạn là vấn đề nhức đầu nhất của một quốc gia. Đại Tống trăm lần khởi nghĩa nông dân, còn có Liêu quốc thường xuyên xảy ra chuyện làm phản, đều tiêu hao thực lực hai nước nghiêm trọng, tạo thành sự hỗn loạn và không đoàn kết nội bộ.

Mà còn Liêu quốc là chế độ nửa phong kiến nửa nô lệ, tập quyền trung ương rất không hoàn thiện. Vương gia khắp nơi đều có binh mã tư nhân, chiếm được đất đai, không giao thuế phú.

Mới ngày thứ ba, tin tức lại tới nữa. Kim thừa dịp tiền tuyến lòng quân không yên, đánh bất ngờ Thông Châu, hơn nữa chiếm được Thông Châu - vị trí hiểm yếu giữa phủ Lâm Hoàng và phủ Hoàng Long. Da Luật Đại Thạch đại bại, mang binh rút lui đến Thẩm Châu. Quân tiên phong của Người Nữ Chân bức thẳng đến phủ Lâm Hoàng. Làm cho Liêu kinh hãi, một mặt từ biên cảnh Tống rút ra một lượng lớn binh sĩ, một mặt từ Tây Liêu điều động quân mã, còn một mặt lập tức bán ra hai châu với Tống, đổi lấy vũ khí.

Lần này bán ra là ' Công nghệ cao'. Mà nay, một trăm khẩu trọng pháo tốt nhất, phân phối dây cháy, đạn, bốn ngàn xe hỏa tiễn. Nhưng về sau nhận được tin tức khiến Âu Dương dở khóc dở cười. Đại bộ phận trang bị cường hãn như thế chưa có kéo đến tiền tuyến, ngược lại đã bị lấy đi cảnh vệ phủ Lâm Hoàng, tiếp qua hai năm nữa những vũ khí này đều là đồ bỏ đi.

Mà còn binh sĩ tiền tuyến vẫn là địa lôi cộng thêm pháo súy thủ. Dựa theo ý tưởng của Âu Dương, mấy món đồ này có thể đủ để giành thắng lợi một trận đánh chiến lược. Đáng tiếc tuy rằng vật tư số lượng nhiều, nhưng Dương Bình chỉ cung cấp hỏa dược, đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa. Ngược lại Đông Kinh chế tạo các bộ phận, Đông Kinh trở thành nơi bận rộn nhất.

Còn có một biến hóa là người Kim rốt cuộc đã bắt đầu nhìn thẳng hỏa khí. Hơn nữa ở trong xung đột quy mô nhỏ đã sử dụng một số hỏa khí thu được. Tuy rằng người Kim không có sự quyết đoán bỏ qua ngựa mà đùa với hỏa khí như người Liêu, nhưng đã bắt đầu chậm rãi nếm thử sử dụng hỏa khí phối hợp với vũ khí lạnh.

Mà tiếp theo, Tống Triều tiến hành kiểm soát đại quy mô với hỏa dược, ngăn hỏa dược truyền ra ngoài. Hết thảy theo như lời Âu Dương, một khi hỏa khí đã được mọi người tiếp nhận, vũ khí lạnh chậm rãi thối lui khỏi võ đài lịch sử, rồi sau đó tất cả mọi người lệ thuộc vào hỏa khí, mất đi bản sắc của dân tộc mình.

Những chuyện này trực tiếp ảnh hưởng đến việc thu vào của sòng bạc Âu Dương. Vương Mạch chịu trách nhiệm quản lí trở về, lần này mang về tiền chia hoa hồng mỗi tháng chỉ có chừng một ngàn quan. Âu Dương rất bất mãn với Kim, chiến tranh đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới lợi nhuận phát triển của ngành đánh bạc và tập luyện sức khỏe.

Cuộc so tài đá cầu vào tháng bảy là cuộc thi đá cầu lần thứ ba của Đại Tống. Hơn nữa đá cầu chính thức đổi tên là bóng đá, lần này tham gia thi đấu lấy châu làm đơn vị, có mười hai bên tham gia thi đấu. Liêu, Đại Lý, Kim cũng phái đội đại biểu của nước mình qua, lại thêm đội đại biểu chủ nhà Dương Bình, tổng cộng là mười sáu đội ngũ dự thi.

Lần này tiền thưởng của quán quân lên tới năm vạn quan, bất kỳ đội ngũ nào tham gia đều có tiền thưởng ngàn quan. Trải qua hai lần tổ chức trước, hoạt động lần này có lẽ đã biến thành buôn bán hóa hoàn toàn rồi

Tranh tài lần này phân bốn tổ tham gia thi đấu, hai đội xếp trước sẽ được thông qua cuộc thi vòng loại.

Trong thời gian thi đấu, giá cả chỗ ở, ăn uống toàn bộ huyện đều tăng gấp ba, trong đó một phần là quà đáp lễ uỷ ban tổ chức, đây là một cơ cấu đặc biệt của huyện nha. Phòng ốc để đó không dùng có thể cho thuê, tiền thuê nhiều ít do ban tổ chức quyết định, không được cho người xa lạ ngủ lại. Quản lý cụ thể sẽ do các ban tổ chức phối hợp với cư phố.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook