Thiên Tống

Chương 176: Phu thê trăm ngày chia ly bốn bể

Tả Hà

01/10/2016

Triệu Ngọc nói:

" Lương Hồng Ngọc có lòng báo quốc, trẫm rất bội phục. Nhưng trái với luân thường. Nói nói không phải là nữ tử không thể làm tướng được, mà là thân là thê tử người ta, lại có hành vi như thế quả thực khó coi. Âu Dương ngươi viết thư bỏ vợ đi, trẫm ân chuẩn Lương Hồng Ngọc tiếp tục tham gia thi cử."

Âu Dương cả kinh:

" Bỏ vợ? Không đến mức đó chứ?"

Cửu công công nói:

" Âu đại nhân, đây là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Bệ hạ thấy ngươi càng vất vả công lao càng lớn mới an bài như vậy. Âu đại nhân thử nghĩ, nếu ngày mai Ngự Sử buộc tội, không chỉ có liên quan đến đại nhân, thư bỏ vợ này vẫn phải viết, Lương thị còn phải vào ngục hỏi tội. Hôm nay xử lý như vậy, bệ hạ có thể đặc chuẩn Lương thị tiếp tục tham gia khoa cử, mà Âu đại nhân bỏ vợ trước đó, có thể xem như không có việc gì xảy ra. Nhiều nhất chỉ là một ít lời đồn đãi đầu đường cuối ngõ mà thôi."

Triệu Ngọc nói:

" Môn sinh khoa cử, đều là môn sinh của thiên tử. Làm gian làm dối là khi quân. Hôm nay ngươi bổ sung bức thư bỏ vợ này, Lương Hồng Ngọc chính là thân tự do, tham gia thi cử cũng không nói không cho nữ nhân tham gia. Nàng tham gia sẽ danh chính ngôn thuận, trẫm xá tội của nàng, nàng cũng có thể tiếp tục võ cử."

Lương Hồng Ngọc kinh hãi nói:

" Không được, thiếp thân không cần tham gia võ cử gì nữa..."

" Bọn họ nói rất có đạo lý."

Ai không có lý tưởng chứ? Hiện đại nhiều công việc điên cuồng như vậy, nhiều thanh niên trẻ tuổi như vậy đều không có lý tưởng sao? Bọn họ có thể hy sinh tình thân, tình bạn, tình yêu, vì lý tưởng mà phấn đấu. Vợ của một người bạn Âu Dương là nhiếp ảnh nổi tiếng, hắn vẫn luôn tôn trọng lý tưởng của vợ mình, để cho vợ mình điên cuồng chạy khắp Trái Đất. Cuối cùng vợ mình bỏ đi cùng người khác, mọi người an ủi người bạn này, hắn ta cười khổ nói, ít nhất tôi đã từng lấy không phải là người tầm thường chỉ biết trang điểm.

Cuộc sống và sinh tồn là hai chủ đề, hiện đại rất nhiều người vì sinh tồn mà phấn đấu, còn cuộc sống là truy cầu một loại sau khi giải quyết vấn đề sinh tồn. Nếu Lương Hồng Ngọc tiếp tục làm một Lương thị tầm thường vô vị, đây chẳng qua là sinh tồn. Âu Dương đương nhiên là không nỡ, nhưng hắn hiện vẫn luôn không có nhìn thẳng vào lý tưởng của Lương Hồng Ngọc, thậm chí không hiểu Lương Hồng Ngọc. Hắn còn phát hiện mình cùng nam nhân phong kiến suy nghĩ không có gì khác biệt, cho nữ nhân một hoàn cảnh an toàn dường như đã đủ lắm rồi, lại không hề quan tâm giá trị bản thân Lương Hồng Ngọc yêu cầu. Tập trung tinh thần để làm chủ, phủ quyết hoặc là chắc chắn tất cả. Hắn bây giờ mới biết được, Lương Hồng Ngọc mong muốn nhất không phải là một người chồng tốt, hoặc là một gia đình ổn định. Lương Hồng Ngọc thủy chung không từ bỏ được giấc mộng trong lòng, theo như hiện đại nói, thì chính là một người phụ nữ không an phận. Nhưng cái từ an phận này ở hiện đại tuyệt đối là nghĩa xấu. Không có bản lãnh, không có năng lực, không có quyết đoán.

...

Thư bỏ vợ đại biểu cho Lương Hồng Ngọc tất nhiên nổi danh trên bảng, tại sao? Cái tại sao này quan hệ cũng rất phức tạp. Tỷ như mặt mũi Triệu Ngọc, mặt mũi Âu Dương. Âu Dương nghĩ tới ở hiện đại có thể sẽ ly hôn, nhưng không ngờ đi tới cổ đại cũng sẽ ly hôn. Đêm khuya, Âu Dương đem Lương Hồng Ngọc và thư bỏ vợ để lại hoàng cung.

Sau khi trở về tòa soạn báo, Âu Dương tìm tới Lý Dật Phong căn dặn, việc này nhất định phải ghi tường tận rõ ràng, nếu không dân gian nghị luận sẽ làm hai người đều không còn mặt mũi. Quan trọng là phải viết Lương Hồng Ngọc thành một kỳ nữ. Rồi sau đó lại căn dặn, chuyện Đông Kinh để Lý Dật Phong phụ trách, bản thân sáng sớm trở về Dương Bình.

Tòa soạn báo phóng viên phóng viên đều không ngủ, vừa nghe chuyện này, đều là thở dài. Vốn là một đôi trai tài gái sắc, kết quả lại là một đôi uyên ương lang tài nữ tài qua đường. Các phóng viên đương nhiên biết cái gì là giá trị bản thân, đây cũng là khẩu hiệu Âu Dương nói với bọn họ. Ngược lại không có người nào nói Lương Hồng Ngọc có cái gì không đúng. Không ít phóng viên lo lắng việc này sẽ khiến Âu Dương trở thành trò cười, Lý Dật Phong liền nói, chẳng lẽ đại nhân chưa từng lo lắng hay sao? Vì vậy các vị phóng viên bắt đầu sửa sang lại tư liệu.

...

Âu Dương trở về Dương Bình là yêu cầu của Triệu Ngọc, gọi là tránh tình nghi, thực ra là bảo vệ. Việc này xử lý như vậy là kết quả tốt nhất. Bắt đầu từ khi Lương Hồng Ngọc báo danh, cho dù như thế nào, Âu Dương cũng không thể cùng nàng tiếp diễn quan hệ vợ chồng. Lương Hồng Ngọc phạm tội, Âu Dương không chỉ có sẽ bị liên luỵ, việc này việc này liên quan đến thể diện sĩ tộc. Đương nhiên dựa theo lệ cũ, cuối cùng những sai lầm này để cho Lương Hồng Ngọc một mình gánh hết, ai bảo nàng là nữ nhân.

Tài hoa quân sự của Lương Hồng Ngọc Âu Dương cũng biết, lúc nhàm chán Lương Hồng Ngọc thường sẽ kéo Âu Dương nói chiến sự Tây Bắc, chiến tranh Liêu Kim, có thể bản thân vẫn không hề suy nghĩ sâu xa. Âu Dương nghĩ tới những chuyện này bỗng dưng bật cười lớn. Bốn gã nha dịch mấy ngày nay cũng không dám nói cái gì, đoàn người trên đường bốn ngày vẫn chưa tới Dương Bình. Có điều tâm tính Âu Dương tốt hơn so với tưởng tượng bọn họ, cũng không say rượu, cũng không đả kích. Dường như đang hưởng thụ đường đi yên tĩnh ưu nhã.

Vừa về tới Dương Bình, nha dịch cửa thành liền báo cho:

" Đại nhân, vừa có ba bà mối đến, đang đợi đại nhân, đều là người kinh thành."

Thương nhân không dám góp vào náo nhiều này.

" Có cần thiết gấp gáp như vậy không?"

Âu Dương căn dặn:

" Chuyển đi cửa Đông tòa soạn báo."'



Huệ Lan thấy Âu Dương, vội buông hết tất cả công việc trên tay, sau khi pha trà ngon mới thở dài một tiếng:

" Đáng tiếc muội muội khó có được một mái nhà..."

" Huệ Lan, làm sao ngươi biết bây giờ nàng sẽ không có mái nhà tốt?"

Âu Dương nói:

" Ta cảm thấy, người hạnh phúc nhất chính là có thể làm chuyện mình mong muốn."

" Đại nhân nói cũng có chút đạo lý, chỉ là đáng tiếc. Còn nữa ta vẫn là có chút bất bình với đại nhân. Điều kiện đại nhân như thế, có thể nói là vạn người không có một. Tuổi trẻ, có công danh, có tiền đồ, có nhân khí, có thế lực, có đầu óc. Đối với phu nhân của mình yêu mến có thừa, cũng không có những nữ nhân khác bên ngoài..."

Âu Dương cười nói:

"Còn khen nữa, Triển Minh sẽ ghen đó. Đúng rồi Huệ Lan, bây giờ nha môn không về được, ngươi bảo người nữ đi truyền lời cho hai thị, bảo các nàng thu thập một chút rồi đi tìm Lương Hồng Ngọc đi, bên này có một tín vật, có thể đổi được mười vạn quan, mật mã là sinh nhật nàng, coi như là một chút thành ý của ta."

" Được rồi."

Huệ Lan đứng dậy, ở ngoài cửa tìm lão phóng viên bàn giao vài câu. Phóng viên gật đầu đi ngay.

...

Một nhà vốn náo nhiệt giờ đây chỉ còn lại một mình Âu Dương và Âu Bình cẩn thận đi theo sau. Đương nhiên còn có sư phó sửa chữa hồ bơi, và Vương Bảo Phúc đang nấu bữa sáng trong phòng bếp. Âu Dương cười nói:

" Âu Bình, còn nhớ năm năm trước chúng ta ra thành mới, một quan tiền tiên sinh cho trong túi không?"

" Đương nhiên nhớ rõ."

Âu Bình nói:

" Thật ra ta sớm đã thấy nữ nhân kia không đúng..."

Âu Dương phất tay ngăn lại:

" Cho dù ngươi sớm nói với ta, cũng sẽ như ngày hôm nay. Ngươi cảm thấy ta sẽ không thả người sao? Ta chỉ là muốn nói, thời gian năm năm ngắn ngủn, từ một quan tiền đến ngày hôm nay một thân trăm vạn. Thiên tử sủng ái, thanh danh truyền xa, có bao nhiêu người có thể làm được?"

Âu Bình tuyệt đối tán thành gật đầu:

" Cũng phải, thiếu gia nếu nguyện ý vào triều làm quan, không cần phải vài năm thì đã có thể quyền khuynh thiên hạ."

" Vậy sao?"

Âu Dương ngẫm lại nói:

" Đúng rồi, lát nữa tùy ý tìm vài thị nữ, đừng để Bảo Phúc mệt mỏi."

" Dạ, sáng sớm đã làm rồi."

Âu Bình nói:



" Nữ nhân kia đã thu thập hết toàn bộ quần áo rồi."

" Đại nhân."

Triển Minh xuất hiện ở cửa:

" Huệ Lan bảo ta mang một ít rượu và thức ăn tới, cùng đại nhân uống mấy chén."

Cam Tín ló đầu ra:

" Còn có ta, cũng tới góp vui một chút."

" Các người, xem thường ta rồi. Loại sự tình này mặc dù ít, nhưng cũng không phải chưa từng gặp phải vài lần."

Không phải là thất tình sao? Ai chưa từng có chứ. Âu Dương nói:

" Nếu tới rồi, Âu Bình ngươi đi giúp Bảo Phúc đi, mọi người cùng nhau ăn cơm."

...

Tình trường không được như ý, thương trường đắc ý. Triển Minh ném ra quả đạn nặng trịch:

" Đại nhân, súng đã đạt tới tầm bắn một trăm bước theo yêu cầu đại nhân, trong hai mươi bước xuyên thủng tấm ván gỗ một tấc. Nhưng giá thành không rẻ, thành phẩm là 30 quan một cây. Chủ yếu nhất là năng lực quân xưởng trước mắt, cho dù toàn lực sản xuất, mỗi ngày cũng chỉ khoảng mười cây. Còn có bao hỏa dược nén đạt đến tiêu chuẩn, trước mắt toàn lực sản xuất cũng chỉ có thể bảo đảm mỗi ngày trăm bao."

"Không tồi, có điều không cần sản xuất, ngày nay tất cả súng ống đều đang trong cải tiến, có bản mẫu là đủ rồi."

Âu Dương nói:

" Hỏa dược này có thể thông qua súng ngắn không?"

"Có thể, nhưng cơ suất rất thấp hơn nữa tính an toàn không đủ."

Triển Minh giảng giải, không phải không có thể sử dụng súng ngắn. Nhưng thứ nhất đạn kép nhiều, thứ hai, bởi vì thứ nhất cho nên phải cần kim loại thay thế giấy bọc bọc kín hỏa dược, trước mắt rất khó đạt tới trình độ như vậy. Âu Dương biết viên đạn tạo thành thế nào, cũng không phải là trực tiếp va vào hỏa dược, mà là va vào trang bị phát lửa dẫn lửa đốt hỏa dược, thông thường gọi là ngòi nổ, rồi sau đó nổ mạnh trong nháy mắt tạo thành lực đẩy cực lớn. Đừng xem đơn giản như vậy, thiết kế này cần rất nhiều ngành học. Âu Dương là người phải cụ thể, lấy ra thứ tranh công gì đó là chẳng đáng, cần phải có thể có công dụng thực chiến.

Một nha dịch trực ban tiến vào nói:

" Báo, đại nhân, thánh chỉ đến."

Một công công Âu Dương không quá quen thuộc tuyên chỉ, đại khái ý tứ chính là, bởi vì Âu Dương tiến hành báo Hoàng Gia có công, bổ nhiệm Âu Dương làm Thái tử thị giảng, hư chức chính thất phẩm. Rồi sau đó ban thưởng một đôi ngọc San Hô.

Âu Dương khách sáo mấy câu, công công cũng rất khách khí. lúc này thái độ tuyên chỉ cũng rất khách khí, cũng chính là thái độ của Hoàng đế. Âu Dương có ngu đến đâu cũng biết, Triệu Ngọc ra thánh chỉ này là nói cho một số người, Âu Dương vẫn là Âu Dương, sự tin tưởng của Hoàng đế đối với mình không có bởi vì chuyện này mà biến chuyển.

...

Trải qua chừng mười ngày đào thải tàn khốc, một trăm ba mươi võ tiến sĩ hoa lệ ra đời. Tranh luận tuyển chọn vô cùng kịch liệt. Xu Mật Viện cùng với các tướng quân tranh luận một ngày cũng không ra kết quả. Ngay cả Triệu Ngọc đến hiện trường cũng có chút do dự. Nếu như là lục quân thì võ trạng nguyên này trừ Nhạc Phi ra không còn có thể là ai khác, nhưng lại là hạm đội đường thủy, Lý Bảo lại có hơi ưu thế. Mà tổng hợp lại thực lực thì Lương Hồng Ngọc cũng không kém, hơn nữa lại hiểu rõ hỏa pháo như lòng bàn tay.

Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, Lương Hồng Ngọc tuyệt đối không thể làm võ trạng nguyên. Hàn Thế Trung xem trọng Lý Bảo, Đồng Quán xem trọng Nhạc Phi, hai bên vẫn không có thỏa hiệp, thái độ tương đối kiên quyết. Triệu Ngọc vì vậy đã nghĩ tới Âu Dương. Âu Dương cũng lười lên kinh, bảo người tới trực tiếp đưa tin nhắn cho Triệu Ngọc, chính là bảo hai người trình bày lí do tại sao mình muốn gia nhập hạm đội Hàng Châu, hơn nữa dâng thư nói rõ sau khi trở thành chủ tướng hạm đội Hàng Châu có kế hoạch gì cho hạm đội Hàng Châu.

Đến lúc này, Lý Bảo liền không được, Lý Bảo chỉ nói chung chung dốc hết sức mình vì nước, mà còn Nhạc Phi trước đó đã chuẩn bị sẵn, lại hiểu biết về tầm quan trọng của phòng thủ trên biển. Hắn nói nếu như không có hải hạm, tương lai đối mặt địch nhân khắp nơi lại chỉ có thể là đánh mà không thủ được. Còn dâng thư bàn về kết cấu và đội hình chiến thuyền của Hàng Châu mà hắn đã nghĩ ra.

Vì vậy Nhạc Phi với ưu thế tuyệt đối thắng được, Lý Bảo được làm á quân, thu được bảng nhãn. Mà còn Lương Hồng Ngọc cũng không phải là thám hoa, chỉ được xuất thân tiến sĩ. Danh phận điều động nội bộ, nhưng thánh chỉ còn chưa có đưa ra, tạm thời đều giữ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook