Chương 108: Địch tập kích
Tả Hà
10/07/2016
Âu Dương căn bản không có khai đường thẩm vấn, bộ hình sự vừa dẫn gã đàn ông nọ tới công đường thì Khái Đãng Bá Vương ở trên công đường liền
hỏi:
"Ngươi tên là gì?"
Triển Minh đã triển khai tổ chức hương binh, đồng thời nhanh chóng cử người đến thông báo cho người trong châu biết.
"Tên cẩu quan."
"Haha, lúc trước ngươi không phải đã khen bản huyện là một quan tốt sao? Sao khi ngươi phạm pháp, bản huyện ra tay bắt ngươi liền đã biến thành cẩu quan rồi?"
Gã đàn ông nhất thời nghẹn họng.
"Ta vốn dĩ còn tưởng rằng, các ngươi có lẽ là bị ức hiếp cho nên không thể nào sống tiếp được. Thật không ngờ các ngươi lại là một đám điêu dân không biết nói lý lẽ. Ta hỏi ngươi, nếu như vợ của ngươi vô duyên vô cớ bị người ta lấy cái bàn nện cho bị thương, ngươi có tức giận không hả?"
Gã đàn ông không nói lời nào.
"Mấy người các ngươi vốn là vì không chụi nổi sự hà hiếp mà quay ra chống đối, đến cuối cùng lại trở thanh những kẻ nông dân khởi nghĩa đi ức hiếp kẻ khác. Cứ như vậy thì các ngươi trước là không thể sống tiếp, sau có quyền có thế rồi lại bắt đầu hà hiếp người dân.
Sau một hồi suy nghĩ, gã đàn ông thẳng thắn nói:
"Lão tử sai rồi, lão tử sẽ bắt bọn chúng khấu đầu nhận tội. Ngươi cũng không phải là cẩu quan, lão tử khấu đầu nhận tội trước mặt ngươi."
"Chẳng có ai thích việc ngươi khấu đầu lạy tạ cả."
Âu Dương hỏi:
"Mau khai báo tên họ, sau đó nhốt vào nhà giam, bồi tiền, làm công ích. Ba chọn một. Tự mình chọn một cái đi."
Cam Tín ở bên cạnh nói:
"Đại nhân, người này có thể là một trong những tên Tống phỉ, xử lý như vậy e là sẽ khiến người trong triều đình lấy đó làm cớ, bảo chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ."
"Ta nào có biết hắn là ai, ta chỉ biết hắn ở Dương Bình đả thương người ta, phá hoại đồ đạc, còn dọa cho Huệ Lan sợ mất mật nữa."
Âu Dương nói tiếp:
"Đúng rồi, ngươi không biết người bị ngươi dọa kia là ai đúng không? Vậy thì để ta nói cho ngươi biết, trong thành này không có một vạn, thì cũng sẽ có tám mươi người là học trò của cô ấy, ta mà kéo ngươi đi diễu phố, xoay một vòng thì ngươi sẽ bị nện chết bằng củ cải trắng, phơi thây trên phố, không có ai đồng tình với ngươi, nhặt xác cho ngươi nữa kìa."
Gã đàn ông cả kinh nói:
"A, thì ra là thầy giáo?"
Một nha dịch tiếp lời:
"Cũng là thầy của ta."
"Ta tên là Ngô Gia Lượng."
Cuối cùng thì gã đàn ông cũng bỏ xuống cái thái độ ương ngạnh lúc trước.
Âu Dương rất lấy làm hài lòng điểm này của gã, liền hỏi:
"Lai Giang ở đâu?"
"Cái này thì ta không thể nói được."
Ngộ Gia Lượng nói:
"Việc bán đứng huynh đệ, lão tử sẽ không làm, chỉ có điều ngày mai có khả năng sẽ đi qua Dương Bình."
"Cứ dẫn hắn lui xuống dưới trước đã."
Chi tiết chỉ có thể từ từ mà hỏi thôi.
Cam Tín nói:
"Đại nhân, thế này thì như phiền phức rồi, đồ đạc của cổng thành đều bị hủy cả, tường thành cũng rách nát quá chừng, Tân Thành kia căn bản không có tường thành bảo vệ. Ngộ nhỡ tên Tống Giang kia đến thật thì Dương Bình chẳng phải giống như sơn dương chờ làm thịt, không có lấy một tia phòng thủ đó sao?"
"Uhm."
Thực ra Âu Dương cũng đang đau đầu với vấn đề này. Bây giờ hắn mới biết tác dụng của bức tường thành này không chỉ là nơi phòng ngự ngoại**quân, mà quan trọng hơn, nó còn để đáp ứng yêu cầu trị an. Vốn dĩ Âu Dương muốn học hiện đại, dựa vào điểm này để xây dựng cục cảnh sát, nhưng mà hắn không nghĩ đến việc, ngộ nhỡ có một toán cướp với quy mô lớn đến thì làm thế nào. Tường thành đang ở trong sự đè nén sâu sắc bởi việc triển khai thành trấn. Điểm này không cần phải nghi ngờ gì nữa. Nhưng không có tường thành thì cần phải cân nhắc đến việc tập kích bất ngờ của đám thổ phỉ với quy mô lớn. Đương nhiên là quy mô nhỏ không đáng ngại. nha dịch có gần trăm người, một người một cung không phải là ngồi chơi không.
Trước mắt, huyện Dương Bình có khoảng trăm hương binh thường trú, cộng thêm đội ngũ gồm hơn tám mươi nha dịch bổ sung, còn chưa đến hai trăm người. Mà phía Tống Giang lại có tới hơn nghìn lão binh dũng mãnh, hầu như là mỗi người một ngựa, tính cơ động vô cùng mạnh. Không nghi ngờ gì nữa, việc Tống Giang đến đây sẽ đem lại cho Âu Dương một vấn đề cực kì nan giải.
Một lão nha dịch nói:
"Việc cần lo lắng nhất lúc này là Tân Thành. Hai bên trống trải, một bên thì lại giáp với nước, một bên thì dựa vào thành, hầu như là không có chỗ nào phòng ngự cả. Nếu như bị đám thổ phỉ đột kích Dương Bình từ Tân Thành, thì hậu quả sẽ rất khó lường. Chi bằng chúng ta lập tức tổ chức cho dân chúng tu sửa lại cửa Đông, mặc dù là cuống lên mới ôm chân Phật, nhưng vật tư ở huyện Dương Bình của chúng ta vô cùng sung túc, nhân công cũng rất nhiều. Đại nhân mà ra mặt, các chủ chợ nhất định sẽ nể mặt. Chỉ cần một ngày thì đủ để tu sửa cửa Đông lại như mới. Cửa Tây được ôm trọn bởi hai dãy núi, địa thế dốc đứng, Tống phỉ nhiều ngựa, nên khả năng đi theo cửa Tây tiến vào Dương Bình llà không lớn. Nhưng cũng nên tập hợp thợ thủ công tu sửa lại, để phòng lúc cần thiết. Kết cấu cửa Nam vô cùng chắc chắn, nên không cần phải lo nghĩ."
Âu Dương lắc đầu:
"Một trăm tám mươi người, cho dù có cho chúng ta thêm một thành hào nữa, thì chúng ta có thể ngăn cản nổi sao? Lại còn phải chú ý đến cả ba cổng, căn bản không có cách nào bố trí nhân lực cho hợp lý."
Cam Tín nói:
"Hay là đai nhân trốn đi?"
"Trốn bằng cách nào mà trốn? Lại nói đến ngân hàng tư nhân Dương Bình, số tiền trong đó khoảng hai mươi vạn quan. Ngộ nhỡ bị cướp sạch, thì tổn thất này làm cách nào để bù lại đây?"
Âu Dương suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Cái khác thì Dương Bình ta không có, chứ cần bao nhiêu vật liệu thì sẽ có bấy nhiêu vật liệu, muốn bao nhiêu nhân công cũng sẽ có bấy nhiêu. Người đâu, mau triệu tập thợ thủ công lại, tiến hành tu sửa cửa Tây. Cầm thiếp mời của ta đến tìm một vài chủ thợ bảo ta cần nhân công, thợ rèn trong toàn thành nữa, toàn bộ hãy đến xưởng quân sự cho ta."
Trời đã sắp xế chiều, theo như lời Ngô Gia Lượng nói, nếu như hắn có có đến thật, thì cũng là chuyện ngày mai."
Xưởng quân sự nằm ở ngoại ô của Cửa Nam, đám nha dịch tiến hành dọn dẹp đường đi ở cửa Nam trước, các thợ rèn, nhân công đều thuận lợi đến được xưởng quân sự. Hỏa dược dự trữ trong xưởng quân sự không thiếu, thiết khí dự trữ tạm thời đang tập hợp từ các chợ. Các nhân công đều lần lượt được bố trí giúp cho các nhân viên kĩ thuật gắn hỏa dược, lên hỏa tuyến, tiến hành vận chuyển. Ở cửa Đông cũng có một nhóm nhân công đang tiến hành đào khoét, phá hủy các tuyến đường theo yêu cầu. Đêm đến,họ thắp đuốc cành thông, luân phiên thay nhau nghỉ ngơi, làm việc.
Phải nói chuyện này mà gặp như dân, thì người ta không bao giờ chịu đi bảo vệ cho Dương Bình của ngươi cả. Nhưng các chủ chợ thì lại khác, mà đám nhân công cũng không thể cự tuyệt yêu cầu như vậy, cho nên dù có nguyện ý hay không nguyện ý, thì tối hôm đó, tất cả nhân công trong thành đều tiến hành đốt đuốc, làm việc thêm giờ.
Từng chiếc xe chứa địa lôi được kéo đến cửa Đông không chút nghỉ ngơi, tiếp theo đó là màn xuất binh điêu nghệ của các binh sĩ. Họ bắt đầu căn cứ vào việc chôn địa lôi được huấn luyện lúc trước mà tiến hành công việc. Người thợ cả đang sắp xếp vị trí của các hố địa lôi tại hiện trường, trải qua hơn một tháng tiến hành cải tiến, đồng thời theo như ý chỉ của Âu Dương, có địa lôi cải tiến rồi thì cách kích nổ đương nhiên cũng thuộc phương thức kích nổ từ xa. Tuy tầm nhìn bị hạn chế trong khu vực nhỏ, nhưng so với cách giẫm lên địa lôi để kích nổ mà nói, thì cách này an toàn hơn rất nhiều.
Ở tường thành cửa Đông rách nát chất đầy những bao hỏa dược, trên bao có một sợi dây dẫn, ba mươi chiếc bao tay chuyên dụng để ném đã được chuẩn bị ổn thỏa, chiếc bao tay này được làm theo công thức Châu Âu, phần đầu của nó làm bằng gốm sứ khá bắt mắt dùng để đặt hỏa dược, bên dưới có một tay cầm bằng gỗ thuận lợi cho việc quăng xa. Ở bên cạnh mọi người còn có những thùng rượu mạnh. Điều may mắn duy nhất chính là sau khi xem qua màn trình diễn trong võ cử, hương binh Dương Bình đã có được vài phần tố chất của cấm vệ quân, chỉ có chưa đến ba phần *lính là run cầm cập, tình huống đào ngũ tạm thời chưa xuất hiện.
Nhưng tính đáng tin của lần thực chiến này là bao nhiêu,không chỉ là băn khoăn của những người khác, mà còn là dấu hỏi lớn trong lòng của Âu Dương. Hắn vô cùng phản cảm với cuộc khởi nghĩa nông dân đang diễn ra hiện nay. Trong Dương Bình, người có năng lực chiến đấu thật sự chỉ có mấy mươi lão nha dịch, Bạch Liên và Triển Minh mà thôi. Theo tin mới nhất được báo về, nhanh nhất cũng phải ba ngày sau, viện quân của châu lị mới tới.
Khi trời vừa rạng sáng, cổng thành ở cửa Đông khó khăn lắm mới có thể đóng lại, dây kích nổ địa lôi ở bên dưới thành đều đã được kéo đến phía chóp tường không cao. Những nhân công làm việc mệt mỏi cả đêm đều đã đi nghỉ ngơi, đám phú hộ thì đã bắt đầu rời thành chạy thoát thân. Tên Tống Giang kia không chỉ giết hại đám tham quan vô lại, mà còn cướp của người giàu chia cho người nghèo. Cho dù là gia đình trung lưu đi chăng nữa cũng đã bắt đầu rời đi theo cửa Nam về quê hương thân thích lánh nạn.
Triển Minh đi tuần tra các cửa, lo lắng không yên, theo như đánh giá của hắn, cho dù đã chuẩn bị cả một đêm, thì thành này vẫn sẽ vô hiểm khả thủ. Tường thành đổ nát, không cần đến phương tiện trèo lên thành, dùng tay không bám vào chỗ các khe nứt là có thể thuận lợi leo lên. Chỗ địa lôi kia có thể nổ chết người không thì vẫn còn chưa biết, nhưng một khi nổ thì sẽ đem cổng thành vốn đã tan hoang càng thêm hỏng bét là điều chắc chắn. Hắn tiện tay tóm lấy Bạch Liên đang bận rộn không ngơi tay hỏi:
"Đại nhân đâu?"
"Đại nhân đang ở nha môn?"
"Ở nha môn làm gì?"
Bạch Liên nhìn xung quanh không có ai mới nhỏ giọng nói:
"Đang viết thánh chỉ."
Đám người của Tô lão gia tìm đến Âu Dương, khuyên Âu Dương mau chóng đi cùng họ men theo đường thủy tạm thời rời khỏi Dương Bình.
Âu Dương ngược lại còn an ủi họ:
Ai thắng ai bại còn chưa biết mà. Các ngươi cứ đi trước đi, không cần lo cho chúng ta. Tô Thiên, tiền ở trong ngân hàng đều đã chuyển đi hết cả rồi chứ?"
"Sao mà chuyển đi hết được chứ."
Tô Thiên cười khổ và nói:
"Nhưng mà ta đã đem toàn bộ hóa đơn chứng từ sổ sách gốc đi cả rồi, nếu có thua lỗ thì cũng chỉ một mình gia đình ta thua lỗ mà thôi."
"Um, yên tâm đi, nếu chúng thật sự muốn mang toàn bộ tiền đi, chắc chắn sẽ chạy không nhanh, đến lúc đó hả, viện quân trong châu và kinh thành chắc cũng đến cả rồi, hoặc là chúng phải bỏ của chạy lấy người, hoặc là chúng sẽ biến thành bánh sủi cảo."
Tô Thiên nói:
"Theo những gì ta nghe được, thì Tống phỉ đều đem tiền chia hết cho những bách tính nghèo khó."
"Chuyện đó thì càng không có vấn đề gì, chưa hẳn có người cần đến, cũng chưa hẳn có người dám cần. Bản huyện đã tuyền truyền "lao động là vinh quang", "có làm thì có tất cả" lâu như vậy rồi, không thể nào một chút tác dụng cũng không có."
"Uhm. Vậy thì chúng ta đi đâu, đại nhân nhớ bảo trọng."
Đưa mắt nhìn theo bước chân hơn trăm người rời đi, Âu Dương hỏi:
"Có hương binh hay nha dịch nào chạy trốn không?"
Triển Minh đáp:
"Hương binh chạy trốn ba tên, trong số đó có một tên bị bắt trở về và đánh cho một trận. Đại nhân yên tâm. Phần lớn các hương binh vẫn còn rất biết nghe lời. Về phần nha dịch, một người đi cũng không có, họ rất có niềm tin đối với đại nhân."
"Có niềm tin? u Dương cười khổ. Đến hắn còn không có niềm tin vào chính mình. Đối phương có tới hơn một nghìn binh sĩ thiện chiến, trăm người của mình từ trước đến nay chưa từng ra chiến trường, sao mà chống lại được đây?"
Rầm. Một tên lệnh từ trên thành Đông bắn lên bầu trời, Âu Dương và mọi người lập tức đứng dậy, cuối cùng thì hắn cũng tới rồi.
Từ tường thành Đông nhìn lại, kỵ mã đầy khắp núi đồi từ hướng Tây Bắc không nhanh không chậm tiến về cửa Đông, trên đầu mỗi con ngựa có để một chiếc cờ lớn ghi chữ "Tống". Sau đó còn có ba mươi sáu cờ xí theo sau. Đám kỵ binh cũng được phân bố một cách có trật tự phía sau ba mươi sáu cờ xí chậm rãi tiến bước.
Triển Minh ở bên cạnh đã nắm rõ như lòng bàn tay, hắn nói:
"Ba mươi sáu cờ xí kia là tượng trưng cho ba mươi sáu thủ lĩnh của Tống Giang, phân biệt với bạn chí cốt của hắn là Hoa Vinh, Ngô Dụng, Chu Toàn, Lôi Hoành. Thân đệ đệ của hắn là Tống Thanh, đã từng cùng với Đới Tông vào sinh ra tử trong đại lao Giang Châu, còn có tiểu người hầu Lý Dật, đồ đệ của hắn - Khổng Minh Khổng Lượng, cùng với hộ vệ luôn theo sát bên người Xương Phương Quách Thắng. Còn một bộ phận khác là những người nương tựa vào hắn, hàng tướng Tần Minh Hoàng Tín của Thanh Châu, Yến Thuận của Thanh Phong Sơn, Vương Ải Hổ, Trịnh Thiên Thọ, Hổ Tam Nương, Lý Tuấn của trấn Yết Dương, Lý Lập, Mục Hoằng, Mục Xuân, Trương Hoành, Trương Thuận, Đồng Uy, Đồng Mãnh, Tiết Vinh, Hầu Kiện. Âu Bằng của Hoàng Môn Sơn, Tương Kính, Mã Lân, Đào Tông Vượng. Bộ phận thứ ba là quân chiêu mộ, tự đến đầu hàng - Thạch Dũng, người do Đới Tông chiêu mộ - Dương Lâm, người do Lý Phùng chiêu mộ - Thang Long, Tiêu Đĩnh, Pháo Húc, Chu Phú..v..v. Theo tin tình báo, Lý Tuấn thuộc phe phái của trấn Yết Dương, tự lập thành một phái riêng ở trong trấn này."
Bạch Liên nói:
"Thật kì lạ, nếu như bọn chúng xung kích cấp bách, thì phỏng chừng hơn nửa nhân lực ở phía chúng ta đều đã bị dọa tới mức chạy loạn hết rồi, sao còn lắc lư, chao đảo như vậy chứ?"
"Vấn đề này bản quan biết rồi." Âu Dương dặn dò:
"Bạch Liên, cô đi dẫn Ngô Gia Lượng đến đây."
"Ngươi tên là gì?"
Triển Minh đã triển khai tổ chức hương binh, đồng thời nhanh chóng cử người đến thông báo cho người trong châu biết.
"Tên cẩu quan."
"Haha, lúc trước ngươi không phải đã khen bản huyện là một quan tốt sao? Sao khi ngươi phạm pháp, bản huyện ra tay bắt ngươi liền đã biến thành cẩu quan rồi?"
Gã đàn ông nhất thời nghẹn họng.
"Ta vốn dĩ còn tưởng rằng, các ngươi có lẽ là bị ức hiếp cho nên không thể nào sống tiếp được. Thật không ngờ các ngươi lại là một đám điêu dân không biết nói lý lẽ. Ta hỏi ngươi, nếu như vợ của ngươi vô duyên vô cớ bị người ta lấy cái bàn nện cho bị thương, ngươi có tức giận không hả?"
Gã đàn ông không nói lời nào.
"Mấy người các ngươi vốn là vì không chụi nổi sự hà hiếp mà quay ra chống đối, đến cuối cùng lại trở thanh những kẻ nông dân khởi nghĩa đi ức hiếp kẻ khác. Cứ như vậy thì các ngươi trước là không thể sống tiếp, sau có quyền có thế rồi lại bắt đầu hà hiếp người dân.
Sau một hồi suy nghĩ, gã đàn ông thẳng thắn nói:
"Lão tử sai rồi, lão tử sẽ bắt bọn chúng khấu đầu nhận tội. Ngươi cũng không phải là cẩu quan, lão tử khấu đầu nhận tội trước mặt ngươi."
"Chẳng có ai thích việc ngươi khấu đầu lạy tạ cả."
Âu Dương hỏi:
"Mau khai báo tên họ, sau đó nhốt vào nhà giam, bồi tiền, làm công ích. Ba chọn một. Tự mình chọn một cái đi."
Cam Tín ở bên cạnh nói:
"Đại nhân, người này có thể là một trong những tên Tống phỉ, xử lý như vậy e là sẽ khiến người trong triều đình lấy đó làm cớ, bảo chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ."
"Ta nào có biết hắn là ai, ta chỉ biết hắn ở Dương Bình đả thương người ta, phá hoại đồ đạc, còn dọa cho Huệ Lan sợ mất mật nữa."
Âu Dương nói tiếp:
"Đúng rồi, ngươi không biết người bị ngươi dọa kia là ai đúng không? Vậy thì để ta nói cho ngươi biết, trong thành này không có một vạn, thì cũng sẽ có tám mươi người là học trò của cô ấy, ta mà kéo ngươi đi diễu phố, xoay một vòng thì ngươi sẽ bị nện chết bằng củ cải trắng, phơi thây trên phố, không có ai đồng tình với ngươi, nhặt xác cho ngươi nữa kìa."
Gã đàn ông cả kinh nói:
"A, thì ra là thầy giáo?"
Một nha dịch tiếp lời:
"Cũng là thầy của ta."
"Ta tên là Ngô Gia Lượng."
Cuối cùng thì gã đàn ông cũng bỏ xuống cái thái độ ương ngạnh lúc trước.
Âu Dương rất lấy làm hài lòng điểm này của gã, liền hỏi:
"Lai Giang ở đâu?"
"Cái này thì ta không thể nói được."
Ngộ Gia Lượng nói:
"Việc bán đứng huynh đệ, lão tử sẽ không làm, chỉ có điều ngày mai có khả năng sẽ đi qua Dương Bình."
"Cứ dẫn hắn lui xuống dưới trước đã."
Chi tiết chỉ có thể từ từ mà hỏi thôi.
Cam Tín nói:
"Đại nhân, thế này thì như phiền phức rồi, đồ đạc của cổng thành đều bị hủy cả, tường thành cũng rách nát quá chừng, Tân Thành kia căn bản không có tường thành bảo vệ. Ngộ nhỡ tên Tống Giang kia đến thật thì Dương Bình chẳng phải giống như sơn dương chờ làm thịt, không có lấy một tia phòng thủ đó sao?"
"Uhm."
Thực ra Âu Dương cũng đang đau đầu với vấn đề này. Bây giờ hắn mới biết tác dụng của bức tường thành này không chỉ là nơi phòng ngự ngoại**quân, mà quan trọng hơn, nó còn để đáp ứng yêu cầu trị an. Vốn dĩ Âu Dương muốn học hiện đại, dựa vào điểm này để xây dựng cục cảnh sát, nhưng mà hắn không nghĩ đến việc, ngộ nhỡ có một toán cướp với quy mô lớn đến thì làm thế nào. Tường thành đang ở trong sự đè nén sâu sắc bởi việc triển khai thành trấn. Điểm này không cần phải nghi ngờ gì nữa. Nhưng không có tường thành thì cần phải cân nhắc đến việc tập kích bất ngờ của đám thổ phỉ với quy mô lớn. Đương nhiên là quy mô nhỏ không đáng ngại. nha dịch có gần trăm người, một người một cung không phải là ngồi chơi không.
Trước mắt, huyện Dương Bình có khoảng trăm hương binh thường trú, cộng thêm đội ngũ gồm hơn tám mươi nha dịch bổ sung, còn chưa đến hai trăm người. Mà phía Tống Giang lại có tới hơn nghìn lão binh dũng mãnh, hầu như là mỗi người một ngựa, tính cơ động vô cùng mạnh. Không nghi ngờ gì nữa, việc Tống Giang đến đây sẽ đem lại cho Âu Dương một vấn đề cực kì nan giải.
Một lão nha dịch nói:
"Việc cần lo lắng nhất lúc này là Tân Thành. Hai bên trống trải, một bên thì lại giáp với nước, một bên thì dựa vào thành, hầu như là không có chỗ nào phòng ngự cả. Nếu như bị đám thổ phỉ đột kích Dương Bình từ Tân Thành, thì hậu quả sẽ rất khó lường. Chi bằng chúng ta lập tức tổ chức cho dân chúng tu sửa lại cửa Đông, mặc dù là cuống lên mới ôm chân Phật, nhưng vật tư ở huyện Dương Bình của chúng ta vô cùng sung túc, nhân công cũng rất nhiều. Đại nhân mà ra mặt, các chủ chợ nhất định sẽ nể mặt. Chỉ cần một ngày thì đủ để tu sửa cửa Đông lại như mới. Cửa Tây được ôm trọn bởi hai dãy núi, địa thế dốc đứng, Tống phỉ nhiều ngựa, nên khả năng đi theo cửa Tây tiến vào Dương Bình llà không lớn. Nhưng cũng nên tập hợp thợ thủ công tu sửa lại, để phòng lúc cần thiết. Kết cấu cửa Nam vô cùng chắc chắn, nên không cần phải lo nghĩ."
Âu Dương lắc đầu:
"Một trăm tám mươi người, cho dù có cho chúng ta thêm một thành hào nữa, thì chúng ta có thể ngăn cản nổi sao? Lại còn phải chú ý đến cả ba cổng, căn bản không có cách nào bố trí nhân lực cho hợp lý."
Cam Tín nói:
"Hay là đai nhân trốn đi?"
"Trốn bằng cách nào mà trốn? Lại nói đến ngân hàng tư nhân Dương Bình, số tiền trong đó khoảng hai mươi vạn quan. Ngộ nhỡ bị cướp sạch, thì tổn thất này làm cách nào để bù lại đây?"
Âu Dương suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Cái khác thì Dương Bình ta không có, chứ cần bao nhiêu vật liệu thì sẽ có bấy nhiêu vật liệu, muốn bao nhiêu nhân công cũng sẽ có bấy nhiêu. Người đâu, mau triệu tập thợ thủ công lại, tiến hành tu sửa cửa Tây. Cầm thiếp mời của ta đến tìm một vài chủ thợ bảo ta cần nhân công, thợ rèn trong toàn thành nữa, toàn bộ hãy đến xưởng quân sự cho ta."
Trời đã sắp xế chiều, theo như lời Ngô Gia Lượng nói, nếu như hắn có có đến thật, thì cũng là chuyện ngày mai."
Xưởng quân sự nằm ở ngoại ô của Cửa Nam, đám nha dịch tiến hành dọn dẹp đường đi ở cửa Nam trước, các thợ rèn, nhân công đều thuận lợi đến được xưởng quân sự. Hỏa dược dự trữ trong xưởng quân sự không thiếu, thiết khí dự trữ tạm thời đang tập hợp từ các chợ. Các nhân công đều lần lượt được bố trí giúp cho các nhân viên kĩ thuật gắn hỏa dược, lên hỏa tuyến, tiến hành vận chuyển. Ở cửa Đông cũng có một nhóm nhân công đang tiến hành đào khoét, phá hủy các tuyến đường theo yêu cầu. Đêm đến,họ thắp đuốc cành thông, luân phiên thay nhau nghỉ ngơi, làm việc.
Phải nói chuyện này mà gặp như dân, thì người ta không bao giờ chịu đi bảo vệ cho Dương Bình của ngươi cả. Nhưng các chủ chợ thì lại khác, mà đám nhân công cũng không thể cự tuyệt yêu cầu như vậy, cho nên dù có nguyện ý hay không nguyện ý, thì tối hôm đó, tất cả nhân công trong thành đều tiến hành đốt đuốc, làm việc thêm giờ.
Từng chiếc xe chứa địa lôi được kéo đến cửa Đông không chút nghỉ ngơi, tiếp theo đó là màn xuất binh điêu nghệ của các binh sĩ. Họ bắt đầu căn cứ vào việc chôn địa lôi được huấn luyện lúc trước mà tiến hành công việc. Người thợ cả đang sắp xếp vị trí của các hố địa lôi tại hiện trường, trải qua hơn một tháng tiến hành cải tiến, đồng thời theo như ý chỉ của Âu Dương, có địa lôi cải tiến rồi thì cách kích nổ đương nhiên cũng thuộc phương thức kích nổ từ xa. Tuy tầm nhìn bị hạn chế trong khu vực nhỏ, nhưng so với cách giẫm lên địa lôi để kích nổ mà nói, thì cách này an toàn hơn rất nhiều.
Ở tường thành cửa Đông rách nát chất đầy những bao hỏa dược, trên bao có một sợi dây dẫn, ba mươi chiếc bao tay chuyên dụng để ném đã được chuẩn bị ổn thỏa, chiếc bao tay này được làm theo công thức Châu Âu, phần đầu của nó làm bằng gốm sứ khá bắt mắt dùng để đặt hỏa dược, bên dưới có một tay cầm bằng gỗ thuận lợi cho việc quăng xa. Ở bên cạnh mọi người còn có những thùng rượu mạnh. Điều may mắn duy nhất chính là sau khi xem qua màn trình diễn trong võ cử, hương binh Dương Bình đã có được vài phần tố chất của cấm vệ quân, chỉ có chưa đến ba phần *lính là run cầm cập, tình huống đào ngũ tạm thời chưa xuất hiện.
Nhưng tính đáng tin của lần thực chiến này là bao nhiêu,không chỉ là băn khoăn của những người khác, mà còn là dấu hỏi lớn trong lòng của Âu Dương. Hắn vô cùng phản cảm với cuộc khởi nghĩa nông dân đang diễn ra hiện nay. Trong Dương Bình, người có năng lực chiến đấu thật sự chỉ có mấy mươi lão nha dịch, Bạch Liên và Triển Minh mà thôi. Theo tin mới nhất được báo về, nhanh nhất cũng phải ba ngày sau, viện quân của châu lị mới tới.
Khi trời vừa rạng sáng, cổng thành ở cửa Đông khó khăn lắm mới có thể đóng lại, dây kích nổ địa lôi ở bên dưới thành đều đã được kéo đến phía chóp tường không cao. Những nhân công làm việc mệt mỏi cả đêm đều đã đi nghỉ ngơi, đám phú hộ thì đã bắt đầu rời thành chạy thoát thân. Tên Tống Giang kia không chỉ giết hại đám tham quan vô lại, mà còn cướp của người giàu chia cho người nghèo. Cho dù là gia đình trung lưu đi chăng nữa cũng đã bắt đầu rời đi theo cửa Nam về quê hương thân thích lánh nạn.
Triển Minh đi tuần tra các cửa, lo lắng không yên, theo như đánh giá của hắn, cho dù đã chuẩn bị cả một đêm, thì thành này vẫn sẽ vô hiểm khả thủ. Tường thành đổ nát, không cần đến phương tiện trèo lên thành, dùng tay không bám vào chỗ các khe nứt là có thể thuận lợi leo lên. Chỗ địa lôi kia có thể nổ chết người không thì vẫn còn chưa biết, nhưng một khi nổ thì sẽ đem cổng thành vốn đã tan hoang càng thêm hỏng bét là điều chắc chắn. Hắn tiện tay tóm lấy Bạch Liên đang bận rộn không ngơi tay hỏi:
"Đại nhân đâu?"
"Đại nhân đang ở nha môn?"
"Ở nha môn làm gì?"
Bạch Liên nhìn xung quanh không có ai mới nhỏ giọng nói:
"Đang viết thánh chỉ."
Đám người của Tô lão gia tìm đến Âu Dương, khuyên Âu Dương mau chóng đi cùng họ men theo đường thủy tạm thời rời khỏi Dương Bình.
Âu Dương ngược lại còn an ủi họ:
Ai thắng ai bại còn chưa biết mà. Các ngươi cứ đi trước đi, không cần lo cho chúng ta. Tô Thiên, tiền ở trong ngân hàng đều đã chuyển đi hết cả rồi chứ?"
"Sao mà chuyển đi hết được chứ."
Tô Thiên cười khổ và nói:
"Nhưng mà ta đã đem toàn bộ hóa đơn chứng từ sổ sách gốc đi cả rồi, nếu có thua lỗ thì cũng chỉ một mình gia đình ta thua lỗ mà thôi."
"Um, yên tâm đi, nếu chúng thật sự muốn mang toàn bộ tiền đi, chắc chắn sẽ chạy không nhanh, đến lúc đó hả, viện quân trong châu và kinh thành chắc cũng đến cả rồi, hoặc là chúng phải bỏ của chạy lấy người, hoặc là chúng sẽ biến thành bánh sủi cảo."
Tô Thiên nói:
"Theo những gì ta nghe được, thì Tống phỉ đều đem tiền chia hết cho những bách tính nghèo khó."
"Chuyện đó thì càng không có vấn đề gì, chưa hẳn có người cần đến, cũng chưa hẳn có người dám cần. Bản huyện đã tuyền truyền "lao động là vinh quang", "có làm thì có tất cả" lâu như vậy rồi, không thể nào một chút tác dụng cũng không có."
"Uhm. Vậy thì chúng ta đi đâu, đại nhân nhớ bảo trọng."
Đưa mắt nhìn theo bước chân hơn trăm người rời đi, Âu Dương hỏi:
"Có hương binh hay nha dịch nào chạy trốn không?"
Triển Minh đáp:
"Hương binh chạy trốn ba tên, trong số đó có một tên bị bắt trở về và đánh cho một trận. Đại nhân yên tâm. Phần lớn các hương binh vẫn còn rất biết nghe lời. Về phần nha dịch, một người đi cũng không có, họ rất có niềm tin đối với đại nhân."
"Có niềm tin? u Dương cười khổ. Đến hắn còn không có niềm tin vào chính mình. Đối phương có tới hơn một nghìn binh sĩ thiện chiến, trăm người của mình từ trước đến nay chưa từng ra chiến trường, sao mà chống lại được đây?"
Rầm. Một tên lệnh từ trên thành Đông bắn lên bầu trời, Âu Dương và mọi người lập tức đứng dậy, cuối cùng thì hắn cũng tới rồi.
Từ tường thành Đông nhìn lại, kỵ mã đầy khắp núi đồi từ hướng Tây Bắc không nhanh không chậm tiến về cửa Đông, trên đầu mỗi con ngựa có để một chiếc cờ lớn ghi chữ "Tống". Sau đó còn có ba mươi sáu cờ xí theo sau. Đám kỵ binh cũng được phân bố một cách có trật tự phía sau ba mươi sáu cờ xí chậm rãi tiến bước.
Triển Minh ở bên cạnh đã nắm rõ như lòng bàn tay, hắn nói:
"Ba mươi sáu cờ xí kia là tượng trưng cho ba mươi sáu thủ lĩnh của Tống Giang, phân biệt với bạn chí cốt của hắn là Hoa Vinh, Ngô Dụng, Chu Toàn, Lôi Hoành. Thân đệ đệ của hắn là Tống Thanh, đã từng cùng với Đới Tông vào sinh ra tử trong đại lao Giang Châu, còn có tiểu người hầu Lý Dật, đồ đệ của hắn - Khổng Minh Khổng Lượng, cùng với hộ vệ luôn theo sát bên người Xương Phương Quách Thắng. Còn một bộ phận khác là những người nương tựa vào hắn, hàng tướng Tần Minh Hoàng Tín của Thanh Châu, Yến Thuận của Thanh Phong Sơn, Vương Ải Hổ, Trịnh Thiên Thọ, Hổ Tam Nương, Lý Tuấn của trấn Yết Dương, Lý Lập, Mục Hoằng, Mục Xuân, Trương Hoành, Trương Thuận, Đồng Uy, Đồng Mãnh, Tiết Vinh, Hầu Kiện. Âu Bằng của Hoàng Môn Sơn, Tương Kính, Mã Lân, Đào Tông Vượng. Bộ phận thứ ba là quân chiêu mộ, tự đến đầu hàng - Thạch Dũng, người do Đới Tông chiêu mộ - Dương Lâm, người do Lý Phùng chiêu mộ - Thang Long, Tiêu Đĩnh, Pháo Húc, Chu Phú..v..v. Theo tin tình báo, Lý Tuấn thuộc phe phái của trấn Yết Dương, tự lập thành một phái riêng ở trong trấn này."
Bạch Liên nói:
"Thật kì lạ, nếu như bọn chúng xung kích cấp bách, thì phỏng chừng hơn nửa nhân lực ở phía chúng ta đều đã bị dọa tới mức chạy loạn hết rồi, sao còn lắc lư, chao đảo như vậy chứ?"
"Vấn đề này bản quan biết rồi." Âu Dương dặn dò:
"Bạch Liên, cô đi dẫn Ngô Gia Lượng đến đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.