Chương 127: Kẻ thù gặp nhau trừng đỏ con mắt
Tả Hà
02/08/2016
Lý Dật Phong đứng bên cạnh Âu Dương đang tắm báo cáo công việc thuận
tiện phụ trách chuyển khăn lông, thật ra thì đây không phải là công việc của hắn, nhưng không có biện pháp, chỉ có thể kiêm thôi. Này thử nghĩ
xem, quan to nhị phẩm tam phẩm trong triều lúc mình đến thăm đều phải
sửa sang lại cho đàng hoàng, rồi sau đó rót loại trà tốt nhất để tiếp
đãi mình. Lại nhìn đãi ngộ của quan bát phẩm trước mặt này, một ở trên
trời một dưới mặt đất, hoặc là nói quan huyện không bằng người cai quản
hiện tại, phải biết rằng đây thuộc về tính chất nghĩa vụ, không mang
theo phụ cấp.
" Dương Bình bên này cũng còn bình tĩnh, không có xảy ra việc liên quan đến sinh mạng, nhưng có một chuyện ác hổ đả thương người, sau khi tra được người nọ chẳng qua là bị dã thú kẹp lấy chân, chỉ do lời đồn dân gian, đã làm sáng tỏ, ba người gây chuyện cũng đã bị phạt trượng. Trong triều hai tháng gần đây không có ai nghị luận nữa chuyện Dương Bình nữa. Mấy nội các đại thần cùng với Xu Mật Viện gần đây bề bộn nhiều việc, một ngày ba lượt chạy đi chạy lại trong hoàng cung. Đồng Quán bị Hoàng thượng triệu trở về, ngây người ba ngày đã phải đi, muốn đến gặp hắn, nhưng hắn khách khí nói sau này hãy nói."
Lý Dật Phong nói:
" Thái Tương đại thọ sáu mươi, đoán chừng đến lúc đó tân khách không dưới năm trăm người. Rất nhiều quan địa phương cũng đã mang theo lễ vật tự mình Thượng Kinh. Hoàng thượng còn tự mình viết bốn chữ to tặng cho hắn để chúc thọ."
Âu Dương hỏi:
" Thẩm Mị đâu?"
" Còn chưa có trở lại, vốn dựa theo hải trình hẳn là mấy ngày trước đã tới, có thể trên biển đi thuyền không dễ. Mặt khác tổng giá trị nhóm súng ống đạn được đầu tiên là bốn ngàn quan đã trên đường đi đến Liêu quốc phỏng chừng năm ngày sau là có thể đến biên quan."
Lý Dật Phong ngẫm lại nói:
" Còn có một chuyện lớn, Huệ Lan tỷ, nàng có thai rồi."
"Hừm! Đây là chuyện tốt... Cũng là chuyện xấu, phải tìm người nhận công tác của nàng. Còn gì nữa không?"
Phó tổng biên... Lý Dật Phong chảy nước miếng tiếp tục nói:
" Còn có một việc, Triển đại nhân nghi ngờ phụ thân Lương Hồng Ngọc, hoài nghi hắn đã từng là quan viên triều đình. Cố ý bảo tiểu nhân tra xét tư liệu ở Lại bộ, nhưng chưa có bằng chứng."
Âu Dương gật đầu hỏi:
" Triển Minh nói với ngươi cái gì?"
" Chưa nói, chỉ bảo ta giúp hắn tra xét, chưa nói nguyên nhân cũng không nói chuyện gì cả."
" Lý xã trưởng, Dương Bình có người tìm đến ngài."
Một tên phóng viên ở bên ngoài hô.
Âu Dương nói:
" Ngươi đi ra ngoài trước, ta sẽ đến sau."
...
Âu Dương yên lặng nghe xong báo cáo của nha dịch, hỏi:
" Tra Binh bộ? Triển Minh hoài nghi cô gái này là con gái của võ tướng, vì báo thù mà ở bên cạnh ta, nhân lễ chúc thọ để động thủ báo thù?"
"Dạ!"
Nha dịch trả lời.
Âu Dương nói:
" Tiểu Lý, cầm danh thiếp của ta đến Xu Mật Viện, mời Trương Huyền Minh đại nhân giúp điều tra thêm."
Một ngày trước khi lễ mừng thọ diễn ra, Lương Hồng Ngọc cùng với Bạch Liên dẫn theo hai gã nha dịch mang lễ vật đi tới xã tổng báo hoàng gia Đông Kinh. Sau khi nghỉ ngơi một chút, Âu Dương liền phái người truyền lời mời Lương Hồng Ngọc một mình đến gặp hắn.
"Nghe nói Trì Châu có một võ tướng ngũ phẩm họ Lương, cha của người đó cũng là tướng, có một đứa con trai cũng là tướng. Ba năm trước đây, thái thượng hoàng cầm quyền, nạn hoa thạch cương, bách tính tạo phản một năm đó cũng tăng lên rất nhiều. Nghe nói có một đám bạo phỉ hơn ngàn người đột kích tấn công huyện nào đó của Trì Châu, sau khi tiếp báo Lương tướng dẫn theo hai trăm người trong đêm tối đi thủ vệ. Hai bên giao chiến nhiều ngày, phản loạn càng lớn, Lương tướng không thể ứng phó được. Mà còn viện binh chậm chạp không đến. Bất đắc dĩ Lương tướng chỉ đành phải rút khỏi. Nhưng không nghĩ đến, sau khi trở lại Trì Châu phát hiện, bởi vì hắn rời đi khiến Trì Châu bị bỏ không nên đã bị tặc phỉ công phá, Thông phán tri châu đều bỏ mình. Việc này khiến triều đình tức giận, sai người đến Trì Châu bỏ tù phụ tử Lương tướng, rồi sau đó luận tội bại tướng thất trách mà chém. Vợ và con gái của hắn bị sung làm quan nô. Lương tướng có người con gái tên là Lương Hồng Ngọc, bị sung vào lạc doanh ở cửa khẩu kinh thành. Này có chút quái dị, nghe nói Lương Hồng Ngọc đến nay vẫn không có tiếp khách, nghe nói là trong quân có người bí mật căn dặn, mà còn mẹ của nàng mặc dù đang ở trong cục chế tạo Đông Kinh, nhưng là bởi vì có người căn dặn, không có thể lực làm việc tay chân. Thời gian quá gấp, bổn huyện thật đúng là chưa điều tra ra được người này là ai."
Âu Dương cười hỏi:
" Ta nói, người đó và ngươi trùng tên trùng họ, ngươi có quen không?"
Lương Hồng Ngọc mở to một đôi mắt mê mang trả lời:
" Không biết."
" Tối ngày hôm qua bổn huyện đã đi thăm vợ Lương, thân thể không tệ. Bổn huyện đã dùng danh nghĩa quân xưởng, nhờ chút quan hệ đem vợ Lương đưa đến Dương Bình. Vợ Lương cảm kích có nói vài chuyện với bổn huyết, nhi nữ của nàng sau khi vào lạc doanh, mặt mày trắng nõn, lông mày như trăng non, môi son miệng nhỏ... Bổn huyện liền buồn phiền, trong lạc doanh không phải đều lớn lên như vậy sao?"
Âu Dương nói:
" Nhưng bổn huyện thật là có chút bản lãnh, điểm này bổn huyện rất bội phục mình. Ở bên trong lạc doanh của Khai Phong, người của bổn huyện đã tìm được người biết Lương Hồng Ngọc. Người này tháng trước mới phái đến Đông Kinh, theo nàng nói, hơn hai tháng trước, Lương Hồng Ngọc đột nhiên rời khỏi lạc doanh, rồi sau đó không biết tung tích."
Lương Hồng Ngọc cười nói:
" Đại nhân, ngươi nói với ta chuyện này để làm gì?"
Âu Dương thở dài lắc đầu nói:
" Ngươi có để ý nếu ta sờ soạng thân thể của ngươi không?"
"..."
Sau khi Lương Hồng Ngọc trầm mặc một hồi, nói:
" Không để ý."
" Xoay người!"
Âu Dương ở sau lưng nàng rất chuyên nghiệp mò xuống, không có, ngoại trừ phục sức, ngay cả vật cứng cũng không có mang theo.
Ngoài cửa có người gõ cửa, Âu Dương mở cửa, Bạch Liên lắc đầu với Âu Dương. Âu Dương hiểu ý đóng cửa lại, sau khi ngẫm lại lấy ra một tín vật nói:
" Thân khế mua ngươi đã hủy, đây có một ngàn quan tiền, ngươi đi đi."
" Ngươi cam lòng cho ta đi sao?"
Âu Dương cười nói:
" Cam lòng."
Lương Hồng Ngọc cắn răng nói:
" Ta chính là Lương Hồng Ngọc mà ngươi nói kia, nhưng sự thật không phải là như thế. Cha ta gấp rút tiếp viện tiểu huyện kia, là bởi vì tri huyện kia là thân tín của Vương Phân, châu lý gửi lệnh đến nên mới vứt bỏ châu mà đi. Mà còn quân đội mấy ngàn ở châu lý không có đại tướng, vừa nghe nói có kẻ trộm tới công, tất cả đã trốn chạy. Khiến Trì Châu bị kẻ trộm chiếm lấy, mà còn cha ta bởi vậy không thể cầu viện. Nhưng sau Trì Châu truyền lệnh xuống giáng cấp xử lý, mà còn cha ta cùng với huynh trưởng lại bị chém đầu. Về phần người giúp hai mẹ con chúng ta, là cấp dưới trước kia của ông nội ta, là một tên Chỉ Huy Sứ ở Đông Kinh, tháng trước đã đột ngột bệnh chết. Ta không thuộc doanh địa của hắn, hắn để tránh ta phải lưu lạc nên dùng tiền hối lộ quản sự, quản sự cũng cảm kích liền đem ta đến đây, nhưng lâu chưa lấy tiền, đã bắt đầu bức bách ta. Vừa dịp gặp Dương Bình mở đại hội thể dục thể thao, ta liền trốn thoát, vì muốn chính tay đâm Vương Phân, báo thù cho cha và huynh ta."
" Kỳ thật cha ngươi coi như là đánh bại trận, hơn nữa kết quả cuối cùng là hai bên đều không có quản lý được, hai quan to chết, bách tính bị cướp sạch. Thân là một tướng lĩnh nhưng không vào thời khắc quyết định mà quyết đoán. Bách tính xuất tiền ra, không phải là hi vọng lúc gặp chuyện có tướng lĩnh ra bảo vệ sao? Nhưng nhìn hậu quả lúc này... Hình như cũng không tính là quá oan, thiên hạ người oan so với cha huynh ngươi còn nhiều hơn."
" Ta vốn dĩ là muốn giết Vương Phân, nhưng ta gặp ngươi."
Lương Hồng Ngọc đến gần Âu Dương nói:
" Ta vì ngươi, ta nguyện ý thù gì cũng không báo."
" Ta một chữ cũng không tin. Bởi vì người dâng tấu chương kia căn bản không phải là Vương Phân, mà là Hữu Phó Xạ kiêm môn hạ thị lang Thái Kinh."
Âu Dương lạnh nhạt nói:
" Ngươi muốn giết chính là Thái Kinh, nhưng không ngờ hắn không có tới Dương Bình. Rồi sau đó thần xui quỷ khiến ngươi theo kế hoạch lợi dụng Lưu Huệ Lan quen được ta, cuối cùng cùng với ta cùng nhau đến chúc thọ Thái Kinh, giết hắn báo thù."
Lương Hồng Ngọc im lặng một hồi rồi nói:
" Ta tuy là tiểu thiếp của ngươi, nhưng vẫn có danh không có phận, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi dẫn ta đi vào."
" Ngươi nói giỡn à!"
Âu Dương thở dài nói:
" Nghe lời, ngươi đi đi. Ngươi mới bao nhiêu tuổi, tuổi trẻ xinh đẹp. Không đáng vì một người mà phải xuống mồ."
Lương Hồng Ngọc cười một tiếng nói:
" Được rồi, ta đi."
"..."
Trong lòng Âu Dương đánh cái thột, sảng khoái như vậy? Vì vậy liền hô:
"Dạ!"
Bạch Liên vẫn luôn ở ngoài cửa.
" Lương cô nương thân thể không khỏe, trước đưa về Dương Bình."
Lương Hồng Ngọc tay không tấc đất, mà Bạch Liên vẫn có chút võ nghệ, hơn nữa tính tình tương đối cảnh giác. Âu Dương chỉ phái Bạch Liên còn có một ý tứ chính là để Lương Hồng Ngọc có cơ hội chạy trốn, coi như mọi người cho tới bây giờ cũng không nhận ra nàng là ai. Về phần sau đó sống hay chết thì đã không phải chuyện mình có thể quan tâm.
"Dạ!"
Bạch Liên đẩy cửa nói:
" Lương cô nương, mời!"
Lương Hồng Ngọc liền ôm quyền với Âu Dương nói:
" Âu đại nhân, ta ngươi ngươi; đường làm quan hanh thông, một bước lên mây."
Cũng không đợi Âu Dương nói chuyện đã xoay người rời đi.
" Tiền cũng không cầm lấy!"
Âu Dương lắc đầu, hắn biết tính cách cô gái này như vậy, chắc là sẽ không cầm tiền này.
...
Thái phủ lớn đến chừng nào? Dù sao cũng là tương đối lớn. Một bên cửa treo biển chữ vàng viết Thái phủ đã nói lên hết thảy. Không phải tất cả mọi người đều có thể sử dụng chữ vàng. Trước cửa đón khách ít nhất có hơn hai mươi người, mỗi người khôn khéo có thừa, thấy cỗ kiệu vừa đến liền tiến lên đỡ vịn, hơn nữa cũng có nhãn lực, có thể liếc mắt một cái cũng biết thân phận của người tới, còn có thể gọi được dòng họ. Thọ tịch còn phải chờ hai canh giờ nữa mới bắt đầu, bên trong phủ đang ca hát diễn kịch, nước trà có, phòng nghỉ ngơi có, điểm tâm cũng có, chỉ cần ngươi nói một tiếng, có thể đi vào được chỗ này, tuyệt đối sẽ không đón tiếp thất lễ.
Thái Kinh đang ở thư phòng cùng các đại thần uống trà, ngoài cửa báo lại:
" Lão gia, trước cửa có ba người Nữ Chân đến. Nói là hoàng đế bọn họ ngưỡng mộ đại danh Thái tướng đã lâu, phái tới chúc thọ cho Thái tướng ngài, còn mang đến hai củ nhân sâm ngàn năm."
Một tên quan viên cười ha hả nói:
" Thái tướng hiền danh lan xa, ngay cả vùng đất hoang dã như Nữ Chân cũng phái người đến chúc mừng, ta nhớ người Nữ Chân còn chưa từng bái phỏng triều đình đó."
" Không nên nói lung tung."
Thái Kinh mỉm cười.
Người gác cổng nói:
" Lão gia, người xem có cần mời người Lễ bộ không?"
" Cần, mời người Lễ bộ tiếp đãi. Nhưng mà, người này đến để chúc thọ, tục ngữ nói, người đến đều là khách. Lại từ xa mà đến, còn mang theo quà tặng quý trọng như thế, rượu này vẫn nên phải để người ta uống. Ta thấy làm phiền Lễ bộ Thượng thư tiếp đãi người ta. Dù sao hoàng thượng đến rồi, dẫn tới bái kiến, việc riêng việc nước không được lẫn lộn. Ngươi đi an bài đi."
Vương Phân vẫn luôn là nhân vật đại biểu liên Kim, thấy người gác cổng đi rồi nói:
" Không ngờ ý ta như thế, hoàng thượng lại nghĩ lệch đi mất. Cái gì trợ giúp người Liêu đối kháng người Kim. Chẳng lẽ là người Kim chiếm được Yến Vân mười sáu châu của ta sao?"
" Việc này không được nghị luận."
Thái Kinh nói:
" Đương kim hoàng thượng thánh minh, tất nhiên có đạo lý của nàng."
" Đạo lý kia cũng là đạo lý nghị luận cùng một đám quân nhân mà ra."
Trương Bang Xương lắc đầu:
" Thái Tổ vẫn luôn đều là kiềm võ, xem ra đến triều đại này, lại sắp phải thay đổi rồi."
" Báo! Lão gia, tri huyện Dương Bình Âu đại nhân đến rồi. Lão gia căn dặn, người này đến phải báo cho ngài."
Trương Bang Xương một bên mệt mỏi nói:
" Vẫn là Thái tướng có mặt mũi, lão phu năm trước gửi thiếp mời cho hắn, hắn khen ngược, trực tiếp phái phóng viên Hoàng Gia báo Đông Kinh đưa cho lão phu một túi đất đặc sản, chính là đất của Đông Kinh."
" Người tuổi trẻ không hiểu chuyện, nên tôi luyện nhiều hơn mới tốt."
Thái Kinh cười nói:
" Vị này chính là người năm đó thái thượng hoàng chọn ra đánh đồng với ta. Có tài đức, tương lai tất nhiên địa vị cực cao."
Trương Bang Xương một bên hỏi:
" Âu Dương mang gì tới đây?"
" Một đào thọ lớn bằng vàng ròng, khoảng chừng hai cân, bên trên còn khắc Ngũ Phúc Đồ."
" Tốt, tốt!"
Thái Kinh vuốt râu.
Kim đào, ừm ừm, ít nhất xem ra cũng được. Ít nhất là lớp bên ngoài. Trừ phi Thái Kinh ngươi đem nó đập vỡ, bằng không nó chính là kim đào, thật thể đó, bên trong tuyệt đối là rỗng ruột. Hoàng đế còn dám lừa gạt, huống chi là một tể tướng. Mặc dù thứ này dung tục, nhưng tục cũng có chỗ tốt của tục.
Thân là người phụ trách Hoàng Gia báo Đông Kinh, Lý Dật Phong tất nhiên cũng nhận được thiệp mời, vừa vào Thái phủ liền đến làm hướng dẫn viên cho Âu Dương:
"Người kia cực kỳ..."
" Ngươi đã nói ba lượt cực kỳ rồi."
Âu Dương khinh bỉ:
" Có thể không dùng thủ đoạn phóng viên để gạt ta được không? Mấy người tứ phẩm khiến ngươi kêu gào nửa ngày."
" Đại nhân, người này thật sự không tầm thường đâu. Người kia chính là công tử của tiền tể tướng Triệu Đĩnh, Hồng Lư Thiếu Khanh, tri châu Lai Châu Triệu Minh Thành."
Lý Dật Phong đè giọng nói:
" Chỉ có điều người này rất không có cốt khí, phụ thân hắn sau khi chết, hắn bị Thái Kinh hãm hại, cùng phu nhân ẩn cư thôn Thanh Sơn mười ba năm. Năm ngoái thật sự không hiểu thế nào thể hiện tốt với Thái Kinh, rồi sau đó có được vị trí tri châu Lai Châu, người này rất có nghiên cứu với kim thạch. Có điều ta muốn nói chính là phu nhân hắn, phu nhân hắn ở kinh thành còn nổi tiếng hơn cả hắn, tự xưng Dịch An Cư Sĩ, mẫu thân nàng là cháu gái của trạng nguyên Vương Củng thần. Phụ thân Lý Cách Phi, xuất thân tiến sĩ, đệ tử Tô Thức, Hàn Lâm đại học sĩ."
"Ồ!"
Âu Dương ngạc nhiên hỏi:
" Phu nhân hắn có phải là Lý Thanh Chiếu?"
Nữ nhân này hắn biết, đây là nội dung trong đề thi nào đó. Đề thi này sẽ không hỏi Tống Huy Tông là ai, cũng sẽ không hỏi Hàn Thế Trung là ai. Mà lại hỏi về Lý Bạch, Đỗ Phủ, Lý Thanh Chiếu tất nhiên cũng không bỏ sót. Đề mục này đến hiện tại Âu Dương vẫn còn tức giận, không chỉ có hỏi Lý Thanh Chiếu hiệu gì, còn phải mặc tả từ của nàng, còn phải nói nàng là nhà nào. Đề thi liên quan đến nàng không chỉ có xuất hiện ở trong điền từ, còn xuất hiện ở trắc nghiệm, phán đoán và trong đề viết. Thể chế giáo dục gì đây chứ, từ nhỏ đã lấy học thuộc thơ Đường Tống từ làm vẻ vang.
Cha mẹ Âu Dương cũng không ngoại lệ. Cho nên Âu Dương từ nhỏ đối với thi nhân tràn đầy oán niệm. Càng đáng ghét hơn là, tiểu học cha mẹ đã chọn trường tư cho hắn, không ngờ rằng gặp mặt lão sư chuyện đầu tiên bắt làm chính là bảo Âu Dương đọc thuộc lòng từ của Lý Thanh Chiếu. Âu Dương vứt ra hai câu Túy Hoa Ấm rồi không thể thêm gì được nữa, rồi sau đó trực tiếp bị over, sau khi về nhà, cha mẹ thương tâm khiến hắn đến giờ vẫn còn nhớ rõ, quân tử báo thù ba năm không muộn, ba năm sau, hai miếng thủy tinh của cái trường danh tiếng kia chết thảm dưới ma trảo của Âu Dương.
Ngày nay gặp được kẻ thù chính, trong lòng Âu Dương cảm khái ngàn vạn. Có câu cừu nhân tương kiến đặc biệt đỏ mắt! Mặc dù là mối thù của gần một ngàn năm sau, nhưng đây dù sao cũng là đại cừu gia thứ ba của mình. Tam thù đều là tiểu học mà kết thành. Mối thù lớn thứ nhất là Einstein, thứ nhì là nhân dân toàn bộ đại lục châu Mỹ. Mối thù lớn nhất khiến mình lần đầu tiên trong đời thất bại, cũng bởi vì viết thành Edison, đều là họ Ed, một nhà thân thích không ngờ còn cho điểm 0. Thứ hai khiến mình lần đầu tiên gian lận thất bại, thi địa lý đại lục châu Mỹ, bản thân cầm sách lịch sử đi tra chiến tranh nam bắc, càng gian lận càng buồn bực, cuối cùng mới phát hiện lộn sổ rồi, mất mặt chết được.
" Giới thiệu gặp mặt!"
" Không có vấn đề!"
Lý Dật Phong giao tiếp rộng khắp, đi qua nói mấy câu trò chuyện với Triệu Minh Thành trước, rồi sau đó liền làm quen Lý Thanh Chiếu. Trùng hợp Âu Dương lại lách người đi qua, trùng hợp giới thiệu một hồi, vì vậy mọi người làm quen với nhau:
" Vị này chính là nhân nghĩa Dịch An Cư Sĩ Lý Thanh Chiếu, Lý nương tử. Ở trong giới kim thạch cũng là một chuyên gia."
" Hạnh ngộ, hạnh ngộ!"
Âu Dương chắp tay thành lễ đánh giá Lý Thanh Chiếu, rất thanh tú, cũng rất có thú vị, bảo dưỡng không tồi, chính là nhất phẩm trong nữ nhân, ít nhất ở thời đại Đại Tống này có phẩm chất như vậy thật đúng là hiếm thấy, có cơ hội có thể suy nghĩ thay thế Lý Sư Sư viên mãn chuyến du hành Đại Tống của mình, thuận tiện 'báo mối huyết thù'.
Lý Dật Phong lại giới thiệu:
" Vị này chính là tri huyện Dương Bình..."
" Âu Dương!"
Lý Thanh Chiếu vui vẻ nói:
" Sớm nghe nói danh tiếng của Âu Dương, trạng nguyên, Đông Kinh quan bổ vương, Đại Tống đệ nhất năng lại, một câu có thể cho tăng thêm ba thành ngân khố cho Đại Tống, không ngờ lại còn trẻ tuổi hơn thiếp thân tưởng tượng rất nhiều."
Ngươi nhắc cái khác thì thôi đi, sao lại nhắc tới quan bổ? Âu Dương không biết, Lý Thanh Chiếu đối với đánh bạc rất có tìm hiểu và nghiên cứu. Cho dù lưu lạc đến Nam Tống vẫn đối với đánh bạc nhớ mãi không quên. Âu Dương hổ thẹn nói:
" Nương tử chê cười, Âu Dương không có bản lãnh lớn như vậy."
" Âu đại nhân biết quan bổ, vậy biết chơi bài Âu chứ?"
Âu Dương mê mang hỏi:
" Bài Âu?"
Lý Thanh Chiếu lấy ra một bộ bài Poker nói:
" Đây là Liêu quốc lưu truyền sang, nơi đây nhàm chán vô vị, vừa rồi còn cùng nội tử thương lượng cùng nhau chơi một chút... Âu đại nhân?"
" Không có việc gì!"
Âu Dương áp chế một ngụm máu tươi muốn phun ra nói:
" Nương tử có chỗ không biết, ta mới từ Liêu quốc đi sứ trở về, ngày nay Liêu quốc lưu hành loại bài này."
Bà nội nó, truyền bá thì truyền bá, không có việc gì sao lại chém mất hai chữ chứ, rõ ràng là Poker kiểu Âu mà.
" Ồ?"
Lý Thanh Chiếu có hứng thú hỏi.
Âu Dương vã mồ hôi nói:
"Cái này cũng rất phiền phức, còn phải dùng công cụ chuyên môn, không bằng chúng ta tìm một chỗ, mời Triệu đại nhân cùng nhau đánh bài được không?"
Không ngờ cống hiến khác của mình đều không nổi bật như thế, truyền bá bài bạc thì lại là hảo thủ hàng đầu.
Triệu Minh Thành do dự nói:
" Cái này..."
Hắn là muốn nhân cơ hội này làm quen với nhiều người trong triều, nhưng mà không muốn lãng phí thời gian vàng bạc.
" Bỏ đi!
Lý Thanh Chiếu nói:
" Nội tử xã giao bận rộn, lát nữa lại cùng nhau vui đùa."
"Được! Tương lai có thời gian thì đến Dương Bình, ta ở đó còn cất giữ một bộ bài Âu."
Âu Dương chắp tay nói:
" Triệu đại nhân, hạ quan tạm thời cáo từ."
" Ừm!"
Triệu Minh Thành nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Thanh Chiếu một bên thở dài:
" Phu quân, ngươi không kết giao người này, chỉ sợ là được cái này mất cái khác."
" Một tri huyện bát phẩm..."
" Một tri huyện bát phẩm có thể đi vào yến thọ được, chẳng lẽ phu quân chưa phát giác ra kỳ quái sao?"
Lý Thanh Chiếu lắc đầu:
" Phu quân đúng là đem hết tâm tư đặt ở trên thi họa kim thạch."
..
Âu Dương chắp tay:
" Tông đại nhân!"
Tông Trạch thấy Âu Dương ánh mắt sáng lên:
" Âu đại nhân."
" Nhiều ngày không gặp, Tông đại nhân khí sắc tốt thật!"
Tông Trạch lắc đầu:
"Nơi đây ngợp trong vàng son, ở đâu ra khí sắc."
Quả nhiên là đau đầu, lời này Âu Dương nghe rồi thôi, người khác nghe thì lại suy nghĩ nhiều hơn. Tuổi tác lớn như vậy, sao vẫn còn không biết nói chuyện làm việc như vậy. Âu Dương không biết là trong lịch sử Tông Trạch còn xui xẻo hơn bây giờ. Cáo lão hồi hương lại bị thân hào nông thôn cưỡng chế giam lỏng dài đến hai năm, hoang đường nhất không ngờ không có quan viên đến hỏi thăm hắn. Người này đắc tội còn nhiều hơn Âu Dương tưởng tượng. Âu Dương cười nói:
" Tông đại nhân có một đôi tuệ nhãn, giấy không thể uống say, vàng không thể mê. Ta qua bên kia chào hỏi chút."
Vẫn là bớt nói chuyện với hắn thì tốt hơn, miễn cho người khác có ý kiến với mình.
" Dương Bình bên này cũng còn bình tĩnh, không có xảy ra việc liên quan đến sinh mạng, nhưng có một chuyện ác hổ đả thương người, sau khi tra được người nọ chẳng qua là bị dã thú kẹp lấy chân, chỉ do lời đồn dân gian, đã làm sáng tỏ, ba người gây chuyện cũng đã bị phạt trượng. Trong triều hai tháng gần đây không có ai nghị luận nữa chuyện Dương Bình nữa. Mấy nội các đại thần cùng với Xu Mật Viện gần đây bề bộn nhiều việc, một ngày ba lượt chạy đi chạy lại trong hoàng cung. Đồng Quán bị Hoàng thượng triệu trở về, ngây người ba ngày đã phải đi, muốn đến gặp hắn, nhưng hắn khách khí nói sau này hãy nói."
Lý Dật Phong nói:
" Thái Tương đại thọ sáu mươi, đoán chừng đến lúc đó tân khách không dưới năm trăm người. Rất nhiều quan địa phương cũng đã mang theo lễ vật tự mình Thượng Kinh. Hoàng thượng còn tự mình viết bốn chữ to tặng cho hắn để chúc thọ."
Âu Dương hỏi:
" Thẩm Mị đâu?"
" Còn chưa có trở lại, vốn dựa theo hải trình hẳn là mấy ngày trước đã tới, có thể trên biển đi thuyền không dễ. Mặt khác tổng giá trị nhóm súng ống đạn được đầu tiên là bốn ngàn quan đã trên đường đi đến Liêu quốc phỏng chừng năm ngày sau là có thể đến biên quan."
Lý Dật Phong ngẫm lại nói:
" Còn có một chuyện lớn, Huệ Lan tỷ, nàng có thai rồi."
"Hừm! Đây là chuyện tốt... Cũng là chuyện xấu, phải tìm người nhận công tác của nàng. Còn gì nữa không?"
Phó tổng biên... Lý Dật Phong chảy nước miếng tiếp tục nói:
" Còn có một việc, Triển đại nhân nghi ngờ phụ thân Lương Hồng Ngọc, hoài nghi hắn đã từng là quan viên triều đình. Cố ý bảo tiểu nhân tra xét tư liệu ở Lại bộ, nhưng chưa có bằng chứng."
Âu Dương gật đầu hỏi:
" Triển Minh nói với ngươi cái gì?"
" Chưa nói, chỉ bảo ta giúp hắn tra xét, chưa nói nguyên nhân cũng không nói chuyện gì cả."
" Lý xã trưởng, Dương Bình có người tìm đến ngài."
Một tên phóng viên ở bên ngoài hô.
Âu Dương nói:
" Ngươi đi ra ngoài trước, ta sẽ đến sau."
...
Âu Dương yên lặng nghe xong báo cáo của nha dịch, hỏi:
" Tra Binh bộ? Triển Minh hoài nghi cô gái này là con gái của võ tướng, vì báo thù mà ở bên cạnh ta, nhân lễ chúc thọ để động thủ báo thù?"
"Dạ!"
Nha dịch trả lời.
Âu Dương nói:
" Tiểu Lý, cầm danh thiếp của ta đến Xu Mật Viện, mời Trương Huyền Minh đại nhân giúp điều tra thêm."
Một ngày trước khi lễ mừng thọ diễn ra, Lương Hồng Ngọc cùng với Bạch Liên dẫn theo hai gã nha dịch mang lễ vật đi tới xã tổng báo hoàng gia Đông Kinh. Sau khi nghỉ ngơi một chút, Âu Dương liền phái người truyền lời mời Lương Hồng Ngọc một mình đến gặp hắn.
"Nghe nói Trì Châu có một võ tướng ngũ phẩm họ Lương, cha của người đó cũng là tướng, có một đứa con trai cũng là tướng. Ba năm trước đây, thái thượng hoàng cầm quyền, nạn hoa thạch cương, bách tính tạo phản một năm đó cũng tăng lên rất nhiều. Nghe nói có một đám bạo phỉ hơn ngàn người đột kích tấn công huyện nào đó của Trì Châu, sau khi tiếp báo Lương tướng dẫn theo hai trăm người trong đêm tối đi thủ vệ. Hai bên giao chiến nhiều ngày, phản loạn càng lớn, Lương tướng không thể ứng phó được. Mà còn viện binh chậm chạp không đến. Bất đắc dĩ Lương tướng chỉ đành phải rút khỏi. Nhưng không nghĩ đến, sau khi trở lại Trì Châu phát hiện, bởi vì hắn rời đi khiến Trì Châu bị bỏ không nên đã bị tặc phỉ công phá, Thông phán tri châu đều bỏ mình. Việc này khiến triều đình tức giận, sai người đến Trì Châu bỏ tù phụ tử Lương tướng, rồi sau đó luận tội bại tướng thất trách mà chém. Vợ và con gái của hắn bị sung làm quan nô. Lương tướng có người con gái tên là Lương Hồng Ngọc, bị sung vào lạc doanh ở cửa khẩu kinh thành. Này có chút quái dị, nghe nói Lương Hồng Ngọc đến nay vẫn không có tiếp khách, nghe nói là trong quân có người bí mật căn dặn, mà còn mẹ của nàng mặc dù đang ở trong cục chế tạo Đông Kinh, nhưng là bởi vì có người căn dặn, không có thể lực làm việc tay chân. Thời gian quá gấp, bổn huyện thật đúng là chưa điều tra ra được người này là ai."
Âu Dương cười hỏi:
" Ta nói, người đó và ngươi trùng tên trùng họ, ngươi có quen không?"
Lương Hồng Ngọc mở to một đôi mắt mê mang trả lời:
" Không biết."
" Tối ngày hôm qua bổn huyện đã đi thăm vợ Lương, thân thể không tệ. Bổn huyện đã dùng danh nghĩa quân xưởng, nhờ chút quan hệ đem vợ Lương đưa đến Dương Bình. Vợ Lương cảm kích có nói vài chuyện với bổn huyết, nhi nữ của nàng sau khi vào lạc doanh, mặt mày trắng nõn, lông mày như trăng non, môi son miệng nhỏ... Bổn huyện liền buồn phiền, trong lạc doanh không phải đều lớn lên như vậy sao?"
Âu Dương nói:
" Nhưng bổn huyện thật là có chút bản lãnh, điểm này bổn huyện rất bội phục mình. Ở bên trong lạc doanh của Khai Phong, người của bổn huyện đã tìm được người biết Lương Hồng Ngọc. Người này tháng trước mới phái đến Đông Kinh, theo nàng nói, hơn hai tháng trước, Lương Hồng Ngọc đột nhiên rời khỏi lạc doanh, rồi sau đó không biết tung tích."
Lương Hồng Ngọc cười nói:
" Đại nhân, ngươi nói với ta chuyện này để làm gì?"
Âu Dương thở dài lắc đầu nói:
" Ngươi có để ý nếu ta sờ soạng thân thể của ngươi không?"
"..."
Sau khi Lương Hồng Ngọc trầm mặc một hồi, nói:
" Không để ý."
" Xoay người!"
Âu Dương ở sau lưng nàng rất chuyên nghiệp mò xuống, không có, ngoại trừ phục sức, ngay cả vật cứng cũng không có mang theo.
Ngoài cửa có người gõ cửa, Âu Dương mở cửa, Bạch Liên lắc đầu với Âu Dương. Âu Dương hiểu ý đóng cửa lại, sau khi ngẫm lại lấy ra một tín vật nói:
" Thân khế mua ngươi đã hủy, đây có một ngàn quan tiền, ngươi đi đi."
" Ngươi cam lòng cho ta đi sao?"
Âu Dương cười nói:
" Cam lòng."
Lương Hồng Ngọc cắn răng nói:
" Ta chính là Lương Hồng Ngọc mà ngươi nói kia, nhưng sự thật không phải là như thế. Cha ta gấp rút tiếp viện tiểu huyện kia, là bởi vì tri huyện kia là thân tín của Vương Phân, châu lý gửi lệnh đến nên mới vứt bỏ châu mà đi. Mà còn quân đội mấy ngàn ở châu lý không có đại tướng, vừa nghe nói có kẻ trộm tới công, tất cả đã trốn chạy. Khiến Trì Châu bị kẻ trộm chiếm lấy, mà còn cha ta bởi vậy không thể cầu viện. Nhưng sau Trì Châu truyền lệnh xuống giáng cấp xử lý, mà còn cha ta cùng với huynh trưởng lại bị chém đầu. Về phần người giúp hai mẹ con chúng ta, là cấp dưới trước kia của ông nội ta, là một tên Chỉ Huy Sứ ở Đông Kinh, tháng trước đã đột ngột bệnh chết. Ta không thuộc doanh địa của hắn, hắn để tránh ta phải lưu lạc nên dùng tiền hối lộ quản sự, quản sự cũng cảm kích liền đem ta đến đây, nhưng lâu chưa lấy tiền, đã bắt đầu bức bách ta. Vừa dịp gặp Dương Bình mở đại hội thể dục thể thao, ta liền trốn thoát, vì muốn chính tay đâm Vương Phân, báo thù cho cha và huynh ta."
" Kỳ thật cha ngươi coi như là đánh bại trận, hơn nữa kết quả cuối cùng là hai bên đều không có quản lý được, hai quan to chết, bách tính bị cướp sạch. Thân là một tướng lĩnh nhưng không vào thời khắc quyết định mà quyết đoán. Bách tính xuất tiền ra, không phải là hi vọng lúc gặp chuyện có tướng lĩnh ra bảo vệ sao? Nhưng nhìn hậu quả lúc này... Hình như cũng không tính là quá oan, thiên hạ người oan so với cha huynh ngươi còn nhiều hơn."
" Ta vốn dĩ là muốn giết Vương Phân, nhưng ta gặp ngươi."
Lương Hồng Ngọc đến gần Âu Dương nói:
" Ta vì ngươi, ta nguyện ý thù gì cũng không báo."
" Ta một chữ cũng không tin. Bởi vì người dâng tấu chương kia căn bản không phải là Vương Phân, mà là Hữu Phó Xạ kiêm môn hạ thị lang Thái Kinh."
Âu Dương lạnh nhạt nói:
" Ngươi muốn giết chính là Thái Kinh, nhưng không ngờ hắn không có tới Dương Bình. Rồi sau đó thần xui quỷ khiến ngươi theo kế hoạch lợi dụng Lưu Huệ Lan quen được ta, cuối cùng cùng với ta cùng nhau đến chúc thọ Thái Kinh, giết hắn báo thù."
Lương Hồng Ngọc im lặng một hồi rồi nói:
" Ta tuy là tiểu thiếp của ngươi, nhưng vẫn có danh không có phận, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi dẫn ta đi vào."
" Ngươi nói giỡn à!"
Âu Dương thở dài nói:
" Nghe lời, ngươi đi đi. Ngươi mới bao nhiêu tuổi, tuổi trẻ xinh đẹp. Không đáng vì một người mà phải xuống mồ."
Lương Hồng Ngọc cười một tiếng nói:
" Được rồi, ta đi."
"..."
Trong lòng Âu Dương đánh cái thột, sảng khoái như vậy? Vì vậy liền hô:
"Dạ!"
Bạch Liên vẫn luôn ở ngoài cửa.
" Lương cô nương thân thể không khỏe, trước đưa về Dương Bình."
Lương Hồng Ngọc tay không tấc đất, mà Bạch Liên vẫn có chút võ nghệ, hơn nữa tính tình tương đối cảnh giác. Âu Dương chỉ phái Bạch Liên còn có một ý tứ chính là để Lương Hồng Ngọc có cơ hội chạy trốn, coi như mọi người cho tới bây giờ cũng không nhận ra nàng là ai. Về phần sau đó sống hay chết thì đã không phải chuyện mình có thể quan tâm.
"Dạ!"
Bạch Liên đẩy cửa nói:
" Lương cô nương, mời!"
Lương Hồng Ngọc liền ôm quyền với Âu Dương nói:
" Âu đại nhân, ta ngươi ngươi; đường làm quan hanh thông, một bước lên mây."
Cũng không đợi Âu Dương nói chuyện đã xoay người rời đi.
" Tiền cũng không cầm lấy!"
Âu Dương lắc đầu, hắn biết tính cách cô gái này như vậy, chắc là sẽ không cầm tiền này.
...
Thái phủ lớn đến chừng nào? Dù sao cũng là tương đối lớn. Một bên cửa treo biển chữ vàng viết Thái phủ đã nói lên hết thảy. Không phải tất cả mọi người đều có thể sử dụng chữ vàng. Trước cửa đón khách ít nhất có hơn hai mươi người, mỗi người khôn khéo có thừa, thấy cỗ kiệu vừa đến liền tiến lên đỡ vịn, hơn nữa cũng có nhãn lực, có thể liếc mắt một cái cũng biết thân phận của người tới, còn có thể gọi được dòng họ. Thọ tịch còn phải chờ hai canh giờ nữa mới bắt đầu, bên trong phủ đang ca hát diễn kịch, nước trà có, phòng nghỉ ngơi có, điểm tâm cũng có, chỉ cần ngươi nói một tiếng, có thể đi vào được chỗ này, tuyệt đối sẽ không đón tiếp thất lễ.
Thái Kinh đang ở thư phòng cùng các đại thần uống trà, ngoài cửa báo lại:
" Lão gia, trước cửa có ba người Nữ Chân đến. Nói là hoàng đế bọn họ ngưỡng mộ đại danh Thái tướng đã lâu, phái tới chúc thọ cho Thái tướng ngài, còn mang đến hai củ nhân sâm ngàn năm."
Một tên quan viên cười ha hả nói:
" Thái tướng hiền danh lan xa, ngay cả vùng đất hoang dã như Nữ Chân cũng phái người đến chúc mừng, ta nhớ người Nữ Chân còn chưa từng bái phỏng triều đình đó."
" Không nên nói lung tung."
Thái Kinh mỉm cười.
Người gác cổng nói:
" Lão gia, người xem có cần mời người Lễ bộ không?"
" Cần, mời người Lễ bộ tiếp đãi. Nhưng mà, người này đến để chúc thọ, tục ngữ nói, người đến đều là khách. Lại từ xa mà đến, còn mang theo quà tặng quý trọng như thế, rượu này vẫn nên phải để người ta uống. Ta thấy làm phiền Lễ bộ Thượng thư tiếp đãi người ta. Dù sao hoàng thượng đến rồi, dẫn tới bái kiến, việc riêng việc nước không được lẫn lộn. Ngươi đi an bài đi."
Vương Phân vẫn luôn là nhân vật đại biểu liên Kim, thấy người gác cổng đi rồi nói:
" Không ngờ ý ta như thế, hoàng thượng lại nghĩ lệch đi mất. Cái gì trợ giúp người Liêu đối kháng người Kim. Chẳng lẽ là người Kim chiếm được Yến Vân mười sáu châu của ta sao?"
" Việc này không được nghị luận."
Thái Kinh nói:
" Đương kim hoàng thượng thánh minh, tất nhiên có đạo lý của nàng."
" Đạo lý kia cũng là đạo lý nghị luận cùng một đám quân nhân mà ra."
Trương Bang Xương lắc đầu:
" Thái Tổ vẫn luôn đều là kiềm võ, xem ra đến triều đại này, lại sắp phải thay đổi rồi."
" Báo! Lão gia, tri huyện Dương Bình Âu đại nhân đến rồi. Lão gia căn dặn, người này đến phải báo cho ngài."
Trương Bang Xương một bên mệt mỏi nói:
" Vẫn là Thái tướng có mặt mũi, lão phu năm trước gửi thiếp mời cho hắn, hắn khen ngược, trực tiếp phái phóng viên Hoàng Gia báo Đông Kinh đưa cho lão phu một túi đất đặc sản, chính là đất của Đông Kinh."
" Người tuổi trẻ không hiểu chuyện, nên tôi luyện nhiều hơn mới tốt."
Thái Kinh cười nói:
" Vị này chính là người năm đó thái thượng hoàng chọn ra đánh đồng với ta. Có tài đức, tương lai tất nhiên địa vị cực cao."
Trương Bang Xương một bên hỏi:
" Âu Dương mang gì tới đây?"
" Một đào thọ lớn bằng vàng ròng, khoảng chừng hai cân, bên trên còn khắc Ngũ Phúc Đồ."
" Tốt, tốt!"
Thái Kinh vuốt râu.
Kim đào, ừm ừm, ít nhất xem ra cũng được. Ít nhất là lớp bên ngoài. Trừ phi Thái Kinh ngươi đem nó đập vỡ, bằng không nó chính là kim đào, thật thể đó, bên trong tuyệt đối là rỗng ruột. Hoàng đế còn dám lừa gạt, huống chi là một tể tướng. Mặc dù thứ này dung tục, nhưng tục cũng có chỗ tốt của tục.
Thân là người phụ trách Hoàng Gia báo Đông Kinh, Lý Dật Phong tất nhiên cũng nhận được thiệp mời, vừa vào Thái phủ liền đến làm hướng dẫn viên cho Âu Dương:
"Người kia cực kỳ..."
" Ngươi đã nói ba lượt cực kỳ rồi."
Âu Dương khinh bỉ:
" Có thể không dùng thủ đoạn phóng viên để gạt ta được không? Mấy người tứ phẩm khiến ngươi kêu gào nửa ngày."
" Đại nhân, người này thật sự không tầm thường đâu. Người kia chính là công tử của tiền tể tướng Triệu Đĩnh, Hồng Lư Thiếu Khanh, tri châu Lai Châu Triệu Minh Thành."
Lý Dật Phong đè giọng nói:
" Chỉ có điều người này rất không có cốt khí, phụ thân hắn sau khi chết, hắn bị Thái Kinh hãm hại, cùng phu nhân ẩn cư thôn Thanh Sơn mười ba năm. Năm ngoái thật sự không hiểu thế nào thể hiện tốt với Thái Kinh, rồi sau đó có được vị trí tri châu Lai Châu, người này rất có nghiên cứu với kim thạch. Có điều ta muốn nói chính là phu nhân hắn, phu nhân hắn ở kinh thành còn nổi tiếng hơn cả hắn, tự xưng Dịch An Cư Sĩ, mẫu thân nàng là cháu gái của trạng nguyên Vương Củng thần. Phụ thân Lý Cách Phi, xuất thân tiến sĩ, đệ tử Tô Thức, Hàn Lâm đại học sĩ."
"Ồ!"
Âu Dương ngạc nhiên hỏi:
" Phu nhân hắn có phải là Lý Thanh Chiếu?"
Nữ nhân này hắn biết, đây là nội dung trong đề thi nào đó. Đề thi này sẽ không hỏi Tống Huy Tông là ai, cũng sẽ không hỏi Hàn Thế Trung là ai. Mà lại hỏi về Lý Bạch, Đỗ Phủ, Lý Thanh Chiếu tất nhiên cũng không bỏ sót. Đề mục này đến hiện tại Âu Dương vẫn còn tức giận, không chỉ có hỏi Lý Thanh Chiếu hiệu gì, còn phải mặc tả từ của nàng, còn phải nói nàng là nhà nào. Đề thi liên quan đến nàng không chỉ có xuất hiện ở trong điền từ, còn xuất hiện ở trắc nghiệm, phán đoán và trong đề viết. Thể chế giáo dục gì đây chứ, từ nhỏ đã lấy học thuộc thơ Đường Tống từ làm vẻ vang.
Cha mẹ Âu Dương cũng không ngoại lệ. Cho nên Âu Dương từ nhỏ đối với thi nhân tràn đầy oán niệm. Càng đáng ghét hơn là, tiểu học cha mẹ đã chọn trường tư cho hắn, không ngờ rằng gặp mặt lão sư chuyện đầu tiên bắt làm chính là bảo Âu Dương đọc thuộc lòng từ của Lý Thanh Chiếu. Âu Dương vứt ra hai câu Túy Hoa Ấm rồi không thể thêm gì được nữa, rồi sau đó trực tiếp bị over, sau khi về nhà, cha mẹ thương tâm khiến hắn đến giờ vẫn còn nhớ rõ, quân tử báo thù ba năm không muộn, ba năm sau, hai miếng thủy tinh của cái trường danh tiếng kia chết thảm dưới ma trảo của Âu Dương.
Ngày nay gặp được kẻ thù chính, trong lòng Âu Dương cảm khái ngàn vạn. Có câu cừu nhân tương kiến đặc biệt đỏ mắt! Mặc dù là mối thù của gần một ngàn năm sau, nhưng đây dù sao cũng là đại cừu gia thứ ba của mình. Tam thù đều là tiểu học mà kết thành. Mối thù lớn thứ nhất là Einstein, thứ nhì là nhân dân toàn bộ đại lục châu Mỹ. Mối thù lớn nhất khiến mình lần đầu tiên trong đời thất bại, cũng bởi vì viết thành Edison, đều là họ Ed, một nhà thân thích không ngờ còn cho điểm 0. Thứ hai khiến mình lần đầu tiên gian lận thất bại, thi địa lý đại lục châu Mỹ, bản thân cầm sách lịch sử đi tra chiến tranh nam bắc, càng gian lận càng buồn bực, cuối cùng mới phát hiện lộn sổ rồi, mất mặt chết được.
" Giới thiệu gặp mặt!"
" Không có vấn đề!"
Lý Dật Phong giao tiếp rộng khắp, đi qua nói mấy câu trò chuyện với Triệu Minh Thành trước, rồi sau đó liền làm quen Lý Thanh Chiếu. Trùng hợp Âu Dương lại lách người đi qua, trùng hợp giới thiệu một hồi, vì vậy mọi người làm quen với nhau:
" Vị này chính là nhân nghĩa Dịch An Cư Sĩ Lý Thanh Chiếu, Lý nương tử. Ở trong giới kim thạch cũng là một chuyên gia."
" Hạnh ngộ, hạnh ngộ!"
Âu Dương chắp tay thành lễ đánh giá Lý Thanh Chiếu, rất thanh tú, cũng rất có thú vị, bảo dưỡng không tồi, chính là nhất phẩm trong nữ nhân, ít nhất ở thời đại Đại Tống này có phẩm chất như vậy thật đúng là hiếm thấy, có cơ hội có thể suy nghĩ thay thế Lý Sư Sư viên mãn chuyến du hành Đại Tống của mình, thuận tiện 'báo mối huyết thù'.
Lý Dật Phong lại giới thiệu:
" Vị này chính là tri huyện Dương Bình..."
" Âu Dương!"
Lý Thanh Chiếu vui vẻ nói:
" Sớm nghe nói danh tiếng của Âu Dương, trạng nguyên, Đông Kinh quan bổ vương, Đại Tống đệ nhất năng lại, một câu có thể cho tăng thêm ba thành ngân khố cho Đại Tống, không ngờ lại còn trẻ tuổi hơn thiếp thân tưởng tượng rất nhiều."
Ngươi nhắc cái khác thì thôi đi, sao lại nhắc tới quan bổ? Âu Dương không biết, Lý Thanh Chiếu đối với đánh bạc rất có tìm hiểu và nghiên cứu. Cho dù lưu lạc đến Nam Tống vẫn đối với đánh bạc nhớ mãi không quên. Âu Dương hổ thẹn nói:
" Nương tử chê cười, Âu Dương không có bản lãnh lớn như vậy."
" Âu đại nhân biết quan bổ, vậy biết chơi bài Âu chứ?"
Âu Dương mê mang hỏi:
" Bài Âu?"
Lý Thanh Chiếu lấy ra một bộ bài Poker nói:
" Đây là Liêu quốc lưu truyền sang, nơi đây nhàm chán vô vị, vừa rồi còn cùng nội tử thương lượng cùng nhau chơi một chút... Âu đại nhân?"
" Không có việc gì!"
Âu Dương áp chế một ngụm máu tươi muốn phun ra nói:
" Nương tử có chỗ không biết, ta mới từ Liêu quốc đi sứ trở về, ngày nay Liêu quốc lưu hành loại bài này."
Bà nội nó, truyền bá thì truyền bá, không có việc gì sao lại chém mất hai chữ chứ, rõ ràng là Poker kiểu Âu mà.
" Ồ?"
Lý Thanh Chiếu có hứng thú hỏi.
Âu Dương vã mồ hôi nói:
"Cái này cũng rất phiền phức, còn phải dùng công cụ chuyên môn, không bằng chúng ta tìm một chỗ, mời Triệu đại nhân cùng nhau đánh bài được không?"
Không ngờ cống hiến khác của mình đều không nổi bật như thế, truyền bá bài bạc thì lại là hảo thủ hàng đầu.
Triệu Minh Thành do dự nói:
" Cái này..."
Hắn là muốn nhân cơ hội này làm quen với nhiều người trong triều, nhưng mà không muốn lãng phí thời gian vàng bạc.
" Bỏ đi!
Lý Thanh Chiếu nói:
" Nội tử xã giao bận rộn, lát nữa lại cùng nhau vui đùa."
"Được! Tương lai có thời gian thì đến Dương Bình, ta ở đó còn cất giữ một bộ bài Âu."
Âu Dương chắp tay nói:
" Triệu đại nhân, hạ quan tạm thời cáo từ."
" Ừm!"
Triệu Minh Thành nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Thanh Chiếu một bên thở dài:
" Phu quân, ngươi không kết giao người này, chỉ sợ là được cái này mất cái khác."
" Một tri huyện bát phẩm..."
" Một tri huyện bát phẩm có thể đi vào yến thọ được, chẳng lẽ phu quân chưa phát giác ra kỳ quái sao?"
Lý Thanh Chiếu lắc đầu:
" Phu quân đúng là đem hết tâm tư đặt ở trên thi họa kim thạch."
..
Âu Dương chắp tay:
" Tông đại nhân!"
Tông Trạch thấy Âu Dương ánh mắt sáng lên:
" Âu đại nhân."
" Nhiều ngày không gặp, Tông đại nhân khí sắc tốt thật!"
Tông Trạch lắc đầu:
"Nơi đây ngợp trong vàng son, ở đâu ra khí sắc."
Quả nhiên là đau đầu, lời này Âu Dương nghe rồi thôi, người khác nghe thì lại suy nghĩ nhiều hơn. Tuổi tác lớn như vậy, sao vẫn còn không biết nói chuyện làm việc như vậy. Âu Dương không biết là trong lịch sử Tông Trạch còn xui xẻo hơn bây giờ. Cáo lão hồi hương lại bị thân hào nông thôn cưỡng chế giam lỏng dài đến hai năm, hoang đường nhất không ngờ không có quan viên đến hỏi thăm hắn. Người này đắc tội còn nhiều hơn Âu Dương tưởng tượng. Âu Dương cười nói:
" Tông đại nhân có một đôi tuệ nhãn, giấy không thể uống say, vàng không thể mê. Ta qua bên kia chào hỏi chút."
Vẫn là bớt nói chuyện với hắn thì tốt hơn, miễn cho người khác có ý kiến với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.