Thiên Tống

Chương 126: Về Đông Kinh

Tả Hà

01/08/2016

Tiêu Cam Vân thừa nhận đầu óc mình theo không kịp tư duy của Âu Dương, lắc đầu nói:

" Không rõ."

Âu Dương cười nói:

"Chẳng hạn như có người muốn thăng quan, nhìn thấy có vị trí thiếu sẽ phải làm thế nào để lấy được tin tức. Lúc này sẽ để cho tiểu lão bà hẹn tiểu lão bà của lão đại tới chơi mạt chược, vừa đánh vừa thua vừa tám chuyện, chỉ cần có thể làm được như thế sẽ có giá trị kinh tế tương đối. Hơn nữa lại nói, nếu mỹ nữ bị người vớt đi không sai biệt lắm, chỉ còn lại có tài nguyên soái ca, tại sao lại không lợi dụng? Ta một hồi sẽ viết kế hoạch ra, đầu tiên phải phổ cập mạt chược cho toàn dân, thông qua nội quyến truyền bá với nhau, rồi sau đó từ từ tiến vào đề chính. Đoán chừng khoảng ba tháng là chỗ này đã có thể có lợi nhuận, hơn nữa việc làm ăn này cùng với đua ngựa quốc tế cũng giống nhau, dù có ăn chết người ta cũng không thể đoạt lại."

"..."

Tiêu Cam Vân vẫn là không hiểu được.

" Không sao, lát nữa ta sẽ nói rõ kế hoạch cho."

Tiêu Cam Vân thở dài nói:

" Huynh đệ, ngươi vừa mới không ở đây thì cục diện tốt đẹp đã bị ta làm đổ nát thành như vậy. Theo như đại ca thấy, quan bát phẩm Tống Triều của ngươi không làm cũng được, không bằng tới Liêu quốc huynh đệ chúng ta liên thủ, nhất định là tài nguyên cuồn cuộn."

" Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Huynh đệ ngày kia đã phải cáo từ."

Âu Dương đã phái người về Dương Bình trước đặt mua lễ vật, hơn nữa còn mang theo Lương Hồng Ngọc đến Đông Kinh chờ mình. Mình thì không có về Dương Bình trước, mà là chúc thọ rồi hãy nói sau. Âu Dương nói xong cười nói:

" Đại ca, sao lại không muốn đi đến Tống nhìn xem huynh đệ sao?"

" Này còn vướng bên này nữa, bản thân ta đương nhiên là muốn đi."

Tiêu Cam Vân sau khi cười một tiếng ha hả nói:

" Liêu quốc bây giờ một mực bại trận, nếu còn bại thêm vài lần, đại ca của ngươi có thể sẽ bị điều động đến quân doanh. Làm ăn bên này không tốt, nguyên nhân rất lớn cũng là bởi vì chuyện đó."

" Chiến tranh không ai thích cả. Chỉ có điều chúng ta không thích đánh nhưng người Nữ Chân lại thích. Bọn họ bây giờ có thổ địa, nô lệ cùng với nữ nhân đều là kiếm được từ đánh trận. Nếm được ngon ngọt như vậy không có khả năng lại nhanh dừng tay lại được. Hoặc là Nữ Chân diệt vong, hoặc là Nữ Chân diệt Liêu sau diệt Tống, nếu không chiến tranh không biết sẽ đánh tới khi nào."

Âu Dương sản xuất vũ khí cũng là bởi vì điều này, bởi vì có muốn khai chiến hay không, quyền chủ động hoàn toàn không có ở bên phía Đại Tống. Thay vì chờ người Kim nguy cấp, còn không bằng sớm chuẩn bị, ít nhất bây giờ chiến hỏa còn chưa có thiêu đốt đến bên Đại Tống. Cổ đại đánh trận cũng không văn minh như hiện đại, bắt đầu từ tam quốc, lấy Tào Tháo làm đại biểu, động một chút lại tàn sát hàng loạt dân trong thành. Dân thường tử vong mấy chục vạn chẳng qua là một câu nói dưới ngòi bút của sử quan mà thôi.

Nhìn lại lịch sử Trung Quốc, Tống chiếm tám phần lực lượng sản xuất của thế giới, nhưng lại bị diệt bởi ngoại tộc. Minh chiếm bảy phần thế giới, cũng bị diệt bởi ngoại tộc. Mười năm sản xuất hoàng kim dân quốc, bởi vì Nhật Bản xâm lấn khiến nền tảng yếu kém bạc nhược, rồi sau đó lại thêm nội chiến trên nghìn vạn người. Tiếp theo là đại cách mạng văn hóa, mãi đến sau những năm tám mươi mới chậm rãi hồi phục lại. Hai mươi năm sau mới hồi phục trở thành hàng ngũ cường quốc, lại thêm ngũ hồ loạn hoa trước kia... Đây chính là trung nguyên lắm nạn lắm họa. Văn minh chống lại dã man, bị thương luôn là văn minh. Tổng kết mà nói, người Trung Nguyên không có muốn xâm lược, nhưng lại luôn bị xâm lược, gốc rễ ở tại chế độ mà ra. Mà bây giờ người Nữ Chân là muốn dùng chiến tranh để khởi quốc, đương nhiên chính là mục tiêu cần phải đối phó.

Nếu như cơm no áo ấm, Tiêu Cam Vân cũng không thích đánh trận. Nhưng vẫn còn có huyết tính của người Khiết Đan, vỗ ngực nói:

" Người Nữ Chân muốn vào phủ Lâm Hoàng, vậy cũng phải bước qua xác của ta đã."

" Đại ca không cần lo lắng, có huynh đệ bán vũ khí, ít nhất trong vòng nửa năm A Cốt Đả sẽ không dám lộn xộn. Ta sẽ nói một chút với bệ hạ, mở giao dịch vũ khí, người có hung ác đến đâu cũng không hung ác bằng vũ khí."

Có câu người mới là căn bản, những lời này rất nhiều tướng quân nước ngoài không đồng ý, như theo như lời tướng quân nào đó, nói bút mới là lợi hại, chính là chưa nhìn thấy qua vũ khí tự động.

" Huynh đệ tốt."

Tiêu Cam Vân tiếp đón:

" Đi, không say không về."

Âu Dương cười khổ, tháng này rượu uống không ít.

Nói thật hắn mặc dù có chút tửu lượng, nhưng không thích uống rượu. Chán ghét không phải là mùi vị của rượu, mà là sau khi uống rượu ngày hôm sau thân thể rơi vào trạng thái mỏi mệt. Tinh thần, thân thể, kể cả phản ứng của đầu óc đều kém đi rất nhiều, hắn rất không thích cảm giác như vậy. Chỉ có điều rượu dù sao cũng là một phần lễ nghi xã giao không thể thiếu thời cổ đại. Thấy hiện đại rất tốt, một người cầm lấy cốc bia nói khoác, trò chuyện cả ngày, không có quấy rầy đến công việc, đó mới là hưởng thụ.

Ngày hôm sau Âu Dương tới bái phỏng Tư lão gia tử, Tư Khám ở Kim quốc quản lý việc làm ăn, cũng không gặp được. Mà còn Tư lão gia tử đối với việc buôn bán của Âu Dương thì từ chối cho ý kiến, đồng ý phái người có khả năng đi đến bàn bạc với Hàn Thế Trung. Ngược lại tiễn trang Dương Bình khiến hắn rất có hứng thú. Tư lão gia tử nói:

" Đừng nói là Liêu, cho dù là Kim, lão hủ cũng mở được. Chỉ có điều cổ phần..."

Âu Dương cười nói:

" Thương hội Dương Bình chiếm một phần năm, đây vốn là quy củ của chi nhánh ở các nơi. Lão gia tử có thể đi hỏi thăm thử, phía bắc Dương Bình đến biên giới nước Liêu, tiễn trang nhà ai không có doanh thu."

" Thành thật mà nói, tiễn trang có doanh thu hay không lão hủ không quá quan tâm. Âu đại nhân còn trẻ có khả năng, nên chắc sẽ hiểu được. Tiễn trang này sau khi lũng đoạn, tiễn trang nắm giữ vùng đất nào thì cũng sẽ nắm giữ được kinh tế, quyền lợi của vùng đất đó. Ta muốn để giá hàng lên cao, có thể tăng phí thủ tục dự trữ còn có giảm xuống phí thủ tục rút tiền tạm thời. Nói cách khác, nếu toàn bộ mọi người Đại Liêu đều đem tiền cất vào tiễn trang của lão hủ, vậy lão hủ thực chất đã là Hoàng đế của nước Liêu."

" Cho nên..."

Âu Dương hỏi.

" Cho nên lão hủ nhất định phải được cổ quyền một phần năm. Kinh doanh hằng ngày do lão hủ quản lý. Thương hội Dương Bình chỉ vào thời gian đầu cung cấp trợ giúp và thương hiệu. Để hồi báo, sáu phần lợi nhuận của tiễn trang sẽ thuộc về thương hội Dương Bình, nếu lỗ vốn sẽ không để cho thương hội Dương Bình móc một phân tiền nào ra, hơn nữa còn nhất định sẽ bồi thường tiền lại."

Âu Dương lắc đầu:

" Tư lão gia tử, không phải là ta cứng nhắc. Nếu như không có thương hiệu vàng của tiễn trang Dương Bình này..."

" Ha ha!"

Tư lão gia tử cười nói:

" Ở Liêu quốc, danh tiếng của tiễn trang Tư gia so với tiễn trang Dương Bình vang dội gấp trăm lần."

Âu Dương gật đầu:

" Không thể phủ nhận, nhưng theo sự hiểu biết của tiễn trang Dương Bình, phần lớn sản nghiệp của Tư gia đều là thực nghiệp. Phần lớn là cửa hàng, khế đất, quặng mỏ. Tài sản có thể lưu động như vàng hình như không nhiều lắm. Này muốn mở tiễn trang tất nhiên là cần một khoản lớn, một lần mở ra ít nhất phải năm nhà, xin hỏi Tư gia có dự trữ tiền mặt lớn như thế sao?"

" Cho nên chúng ta mới muốn cho tiễn trang Dương Bình nhập bọn. Nếu không Tư gia một người cũng đủ rồi."

Âu Dương cười nói:



" Lão gia tử, chuyện là như vậy. Liêu quốc đã có hai gã thương nhân có thực lực tự mình đến Dương Bình thương lượng về chuyện tiễn trang. Nhưng hình như không có được người như bên Tư lão gia tử ngài. Không phải là vãn bối nói khoác, lúc này nếu tiễn trang Tư gia và tiễn trang Dương Bình cùng nhau mở, cho dù danh tiếng Tư gia có vang dội hơn đi chăng nữa thì tiễn trang Dương Bình cũng sẽ có thể chống được đến cuối cùng. Tư lão gia tử sợ rằng không biết hiện tại số tiền bạc tiễn trang Dương Bình đang nắm giữ e là đã vượt qua tất cả sản nghiệp của Tư gia ở Kim, ở Liêu, ở Tống. Hơn nữa lại nói tiễn trang Dương Bình là do Tô Thiên tính toán, vạn nhất tiểu tử này đầu óc nóng lên định khế ước với nhà khác rồi.... A Cốt Đả đã từng tự mình gửi thư cho Tô Thiên, hi vọng ở bốn châu Liêu Dương, Suất Tân , phủ Hoàng Long, Trường Xuân cùng lúc mở tiễn trang. Vãn bối dốc hết sức để ngăn cản, A Cốt Đả lúc này mới bức bách Tư gia phải ở Đông Kinh khống chế bộ tộc Nữ Chân mở ít nhất bốn tiễn trang, để thuận tiện cho nhu cầu gửi tiền trong nội vụ, hấp dẫn thương nhân giao dịch, mà vứt bỏ giao dịch đồ vật."

Tư lão gia tử ung dung nói:

" Ngươi nên biết thương nhân có thực lực nhất Liêu, Kim là ai? Hơn nữa chiến loạn xảy ra, người chiếm lĩnh tiễn trang lúc nào cũng có thể thay đổi, duy độc chỉ có Tư gia ta là cho dù người nào là chủ đều có thể bảo vệ tiễn trang an toàn."

" Cũng là bởi vì điểm này cho nên chúng ta đang đợi ý kiến của Tư lão gia tử. Nhưng... Lão gia tử nên biết chuyện Liêu quốc mua vũ khí. Đây chính là lợi khí để chuyển bại thành thắng. Nếu làm tốt, có thể nói ít nhất người Nữ Chân không cách nào nữa tiến một bước ra khỏi thành trì. Tiễn trang Dương Bình lại có thể buông tha cho vùng đất nghèo nàn ở Kim quốc mà chuyên tâm kinh doanh tiễn trang ở Liêu quốc."

Tư lão gia tử lắc đầu:

" Vũ khí thì tốt, nhưng nắm quyền cũng đang trên tay Đại Tống. Ngày nào đó nói đứt liền đứt."

" Lão gia tử minh xét, vũ khí này là do vãn bối sản xuất, mà tiễn trang cũng cũng là phần của vãn bối."

"..."

Lão gia tử trầm mặc một lúc lâu nói:

" Để lão hủ suy nghĩ một chút, nhiều nhất là hai tháng lão hủ sẽ liên lạc với Tô Thiên."

" Vậy vãn bối xin đợi tin lành."

Trước khi rời khỏi phủ Lâm Hoàng, Da Luật Đại Thạch sai người mang đến một áo khoác da hổ, một thanh bảo kiếm sắc bén cho Âu Dương làm quà tiễn biệt, hơn nữa còn nói rõ đang có quân vụ nên không thể khoản đãi, đồng thời cảm tạ Âu Dương đã cung cấp vũ khí, hi vọng Đại Tống có thể hoàn toàn mở giao dịch vũ khí. Hắn là người thông minh, biết Âu Dương chắc chắn không phải là toàn bộ. Nếu có uy hiếp với Tống thì căn bản sẽ không được phê chuẩn mà bị mang đến Liêu. lúc này còn phải đi con đường ngoại giao, hắn đã công văn cho Thiên Tộ Đế, hi vọng Thiên Tộ Đế sẽ phái ra đặc phái viên đến Tống đàm luận chuyện nhập khẩu vũ khí.

Muốn nói cũng có căn cứ, căn cứ minh ước, hai nước là huynh đệ chi bang, bên này nhiều năm qua mọi người vẫn luôn bình an vô sự, chính là thành ý tốt nhất. Chỉ cần hỏi một câu, Tống hi vọng Đại Liêu là hàng xóm, hay là người Nữ Chân là hàng xóm, đáp án không cần nói cũng rõ. Liêu quốc gánh vác hậu quả chiến hỏa thiêu đốt, nhưng lại nguyện ý ra tiền mua sắm vũ khí, Tống triều giống như đã không có gì không thể bận tâm đáp ứng. Âu Dương bên này lên đường, Dương Bình nhưng lại như lâm đại địch. Bọn người Triển Minh thật không ngờ, nhân lực cùng vật lực đầu nhập vào lớn như vậy, ngay cả trục thôn sắp xếp điều tra cơ bản nhất đều làm rồi, nhưng không hề thăm dò được thân phận của Lương Hồng Ngọc này. Không tìm hiểu được thân phận thì cũng không biết được mục đích. Mà bên cạnh Âu Dương một tên nha dịch trở về nói Âu Dương căn dặn để Lương Hồng Ngọc và lễ vật cùng nhau tiến kinh, khiến cho bọn họ càng thêm khẩn trương.

Triển Minh nói:

" Từ mục đích suy ra, thứ nhất, là kẻ thù của đại nhân phái tới. Có khả năng nhất là Lưu Tứ Nữ ở Hàng Châu bây giờ. Trước đây, đại nhân từ trước đến nay không có tiếp xúc gì với Lương Hồng Ngọc, căn bản không hề cho nàng cơ hội động thủ. Mà bây giờ ở Đông Kinh, người chúng ta không có ở bên, cơ hội có ở khắp nơi."

Bạch Liên nói:

" Logic theo như đại nhân nói rất hợp lý. Hoàng Gia báo rất nổi danh, thân phận Huệ Lan tỉ nàng nhất định là biết, vì vậy lợi dụng Huệ Lan tỉ tiếp cận đại nhân. Nhưng không ngờ đại nhân lại không có hứng thú với sắc đẹp của nàng, vì vậy nghĩ tới dùng nỏ tay. Dấu diếm một phen, phác họa hình dạng, tự mình tạo ra hoặc là để cho đồng bọn chế tạo ở ngoài kia. Đông Kinh và đại nhân gặp mặt, sẽ tìm sơ hở mà giết đại nhân."

"Ừm!"

Triển Minh gật đầu:

" Mục đích thứ hai, là bên quan có người phái đến tìm kiếm đại nhân."

Cam Tín nói:

" Cũng vô cùng có thể. Hoàng đế đã từng đưa đến hai quan nô, bị đại nhân một mạch đuổi về, lúc ấy ta cũng cảm giác vô cùng không thỏa đáng, không loại trừ Lương Hồng Ngọc là người hoàng gia. Còn có một người đặc biệt điều Tông Trạch đến Hộ bộ, rồi sau đó lệnh hắn điều tra sổ sách Dương Bình. Tất cả mọi chuyện hiển nhiên là các đại thần muốn nắm thót của đại nhân. Mà chuyện Tông Trạch nắm được, lại được hữu ý vô ý hóa giải, bọn họ tất nhiên chưa từ bỏ ý định. Minh tra không được, vậy thì ám dò."

Triển Minh nói:

" Khả năng thứ ba, Lương Hồng Ngọc này có thể đúng là đến ám sát hoàng thượng. Ở Dương Bình không nhìn thấy cơ hội, mà đại nhân lại đồng ý mang nàng đi tham gia thọ yến của Thái tướng. Lại thêm nỏ tay nàng giấu trong người nhưng có thân phận che dấu sẽ không bị kiểm tra, liều chết hành thích, cũng là một chuyện đơn giản."

" Nếu như nói thế thì, cho dù là trạng nguyên, cho dù là thân tín hoàng thượng, đại nhân tội liên đới không chém cũng ít nhất phải lưu đày, hơn nữa những đại thần kia sẽ không bỏ qua cho đại nhân."

" Giả thiết trên đều nói rất chính đáng, còn một giả thiết nữa."

Triển Minh nói:

" Đó chính là Lương Hồng Ngọc nói đều là nói thật, nàng trên đường là trùng hợp té ngã trước mặt phu nhân ta, nàng đến huấn luyện quán trùng hợp ngày đó có người quên nỏ tay. Trùng hợp không có người biết sự hiện hữu của nàng."

Bạch Liên nói:

" Đại nhân từng nói, nhưng phàm là trùng hợp quá nhiều việc, tất nhiên có việc dị thường. Triển đại nhân giả thiết này cơ hội thành lập quá thấp."

Lưu Huệ Lan ở một bên nói:

" Ta mặc dù không hiểu, nhưng cũng biết nàng nếu như là gian tế, khả năng lớn nhất cũng không cần gấp gáp như vậy. Cho dù lo lắng nàng đến ám sát. Nhưng một nữ tử yếu ớt ám sát thì cần phải có hung khí, nếu nàng không có hung khí, không phải là chuyện gì cũng không có thể làm được sao?"

" Có đạo lý."

Mấy người gật đầu.

Lưu Huệ Lan nói:

" Ngày mai ta dẫn nàng đi dạo phố, các ngươi phái người điều tra chỗ ở."

" Còn nữa."

Triển Minh bổ sung:

" Vì ngăn ngừa nàng mang theo trên người, ngày mai phải tìm một căn tiệm diễn màn kịch cướp của. Cho nên ngươi soát người."

" Cứ định như vậy!"

Lưu Huệ Lan do dự nói:

" Lỡ như là thật, các người cũng đừng làm khó nàng quá. Dù nói thế nào cha nàng và cha ta cũng có giao tình."

" Đương nhiên!"

Ngày hôm sau, Lưu Huệ Lan sắp xếp mọi chuyện hẹn Lương Hồng Ngọc đi dạo thành mới, Lương Hồng Ngọc nghe thế có chút kinh ngạc, nhắc tới thành mới cũng là có vài phần náo nhiệt, nhưng Âu Dương không có ở đây, Lưu Huệ Lan lượng công việc gia tăng thêm rất nhiều, đừng nói là thành mới, cho dù là thị trấn Lưu Huệ Lan cũng ít đi dạo. Có điều nếu Lưu Huệ Lan phái người nói, Lương Hồng Ngọc cũng không cự tuyệt, dù sao cũng không có việc gì, bèn thay đổi y phục đi tìm Lưu Huệ Lan.



Mặc dù là khu công nghiệp, nhưng bởi vì sạch sẽ chỉnh tề, lại có đường xả thải đặc biệt, mặt đất lót đá xanh, đường phố rộng rãi, nha dịch tuần tra trên ngựa, còn có dải xanh hoá, hoàn cảnh so với huyện cũ còn tốt hơn rất nhiều. Không chỉ có các loại cảnh tượng, khách điếm, hiệu ăn, cửa hàng trang sức, tiệm may mặc cũng có.

Lưu Huệ Lan vốn là ở tòa soạn báo bên thị trấn cũ làm việc, thấy Lương Hồng Ngọc tới rồi, cũng đặt công việc sang bên, thân mật kéo tay nói một vài câu than nhẹ, rồi sau đó cùng nhau lên phố.

Lương Hồng Ngọc vừa ra thành, lập tức có người giám thị. Triển Minh dẫn theo vài tên nha dịch đến phòng của Lương Hồng Ngọc điều tra. Còn chưa bắt đầu, một nha dịch chạy vào nói:

" Hai vị đại nhân, thợ rèn nhà họ Vương từ dưới quê trở về, nói trước khi đi có người nhờ hắn chế tạo một cây nỏ tay và một mũi nỏ tiễn. Có điều hắn nói ngày đó là canh ba, người tới đầu đội nón tre cùng áo tơi, không thấy rõ ràng tướng mạo, có điều có thể xác định là nữ, ngoại trừ bản vẽ còn có công văn quan ấn của quan phủ, nói cũng không nói hơn mấy câu, thợ rèn Vương gia là người sớm nhất giúp chúng ta làm nỏ, bên trong vừa vặn có hàng hiện có, lại bởi vì ngày hôm sau phải đi sớm, để lại công văn, đem nỏ cùng mũi tên đưa cho người ta."

Triển Minh đưa tay:

" Công văn."

" Bên này!"

Nha dịch lôi ra một tờ giấy.

" Ấn chữ là thật, nội dung rất đơn giản, một cây nỏ một mũi tên. Từng nét từng đường đều là dùng thước chặn vẽ ra. Quan ân đại nhân cũng đặt ở trong phòng."

Âu Bình đứng bên nói:

" Lương Hồng Ngọc lúc mới tới đã hai lần đi vào trong phòng của thiếu gia bị ta phát hiện ngăn lại, ta thấy chính phần mười chính là nàng rồi."

Triển Minh nói:

"Soát!"

"Dạ!"

Mười mấy người cùng nhau động thủ, nhưng kết quả khiến mọi người thất vọng, ngay cả hốc gián cũng không hề bỏ sót, nhưng không có mảy may nhìn thấy cái bóng của nỏ tay. Triển Minh lại dẫn người kiểm tra hồ nước Lương Hồng Ngọc thường xuyên lui tới, phái người xuống nước tìm kiếm, nhưng vẫn không có thu hoạch được gì. Lúc này Lương Hồng Ngọc đột nhiên từ cửa sau trở về, thấy mọi người cũng không kinh ngạc, mà lại mỉm cười nói:

" Tỷ phu, rơi vật gì xuống hồ nước à, huy động lực lượng bày trận tìm kiếm lớn như vậy?"

"Chút vật nhỏ."

Triển Minh chuyển chủ đề hỏi:

" Lương cô nương bao lâu lên kinh?"

" Ngày mai, cũng phải xem lễ vật đại nhân chuẩn bị xong chưa?"

" Một quả đào mừng thọ mà thôi, cũng sớm đã lấy được rồi."

Lương Hồng Ngọc gật đầu:

" Ta đây không quấy rầy mọi người nữa."

Lương Hồng Ngọc vừa biến mất, nha dịch phụ trách theo dõi nàng một đầu mồ hôi xuất hiện:

" Đại nhân, mất dấu rồi."

" Làm sao để mất?"

" Nàng đột nhiên nói với ta, Huệ Lan tỉ bị ngất xỉu, bảo ta mau đi xem thử. Ta đến cửa hiệu trang sức xem xét, Huệ Lan tỉ không sao, quay đầu nhìn lại, đã không thấy nàng đâu cả!"

" ... "

Triển Minh gật đầu nói:

" Có thể nhìn ra theo dõi, có thể dùng mấy câu cắt đuôi Huệ Lan và theo dõi, tức là nàng ý thức được gặp nguy hiểm, chỉ sợ là nhìn thấu bố trí trong tiệm rồi. Người có đầu óc như vậy, một là đã được huấn luyện kỹ lượng, hai là người giang hồ, ba có thể là võ tướng."

" Võ tướng?"

" Đúng! Hơn nữa còn là từng đánh giặc."

Âu Bình đứng bên cười nói:

" Triển đại nhân nói đùa rồi, Đại Tống nhiều năm như vậy không hề chiến tranh, cho dù có cũng là dụng binh với Tây Hạ, quy mô nhỏ không nói, hơn nữa nha đầu kia phỏng chừng còn chưa sinh ra..."

" Không, ngoại trừ dụng binh bên ngoài, lúc thái thượng hoàng tại vị, hoa thạch cương Lưu Độc, dân loạn nổi lên bốn phía, cơ hồ là hàng năm đều có địa phương diệt trừ phản loạn."

Triển Minh nói:

" Lập tức báo cho Lý Dật Phong, tra binh bộ, tra mấy năm nay tướng lãnh khả năng bị vu hãm, hỏi tội, còn có tình huống con gái của bọn họ. Mặt khác lại tra năm đó là ai dâng tấu buộc tội bọn họ."

"Dạ!"

" Bạch Liên, ngươi mang hai gã nha dịch coi chừng Lương Hồng Ngọc, cùng nàng lên kinh, một khi có tin tức, có thể tự động xử trí."

"Dạ!"

Triển Minh thở dài:

"Chỉ nghĩ điều tra quan văn, lại không nghĩ đến điều tra võ tướng."

Trong lòng hắn thầm than, còn bốn ngày thì đến ngày sinh của Thái Kinh. Phỏng chừng Âu Dương ngày mai sẽ phải đi Đông Kinh. Bên này khoái mã đến Đông Kinh, Lý Dật Phong còn phải tìm quan hệ len lén điều tra hoặc là tìm cớ thu thập thông tin, thời gian vô cùng khẩn trương. Có điều Đông Kinh có Âu Dương trấn thủ, Triển Minh vẫn yên tâm vài phần.

Âu Dương cũng không biết những sự tình này, đến Đông Kinh, tòa soạn báo an bài chỗ ở, đang sung sướng ngâm mình trong tắm nước nóng, Nói thật hắn thích tắm vòi sen. Nhưng ngoại trừ ở nhà của mình, những nơi khác cũng không tiện lắm. Trong nhà, có phòng tắm riêng biệt, đặt thùng tắm giữa phòng, nước nóng nấu xong đổ vào bên trong, nối ống trúc, phía dưới có vòi phun bằng sắt. Duy nhất đáng tiếc chính là không thể không khống chế được nước ấm, còn có đặc biệt vào mùa đông trước đó tắm nước nóng, sau đó lại tắm nước lạnh. Cho nên càng về sau, cũng chỉ có sử dụng vào mùa hè.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook